Thầy Giáo Em Thích Anh!

Chương 6: Chương 6




Để cho chắc chắn hơn cô còn chủ động ngoắc tay với hắn, trong lòng Mặc Kinh Vũ lúc này cảm thấy trò này cứ như là con nít ý.

Lời hắn nói thậm chí không có giá trị bằng cái ngoắc tay.
Cô lôi ra từ trong balo quyển giải tích rồi bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, thi thoảng lại viết viết, tính tính, lẩm nhẩm thứ gì đó.

Chớp mắt cái cũng trôi hết mấy tiếng đồng hồ.

Mặc Kinh Vũ lặng lẽ ngồi quan sát, nhìn bài toán của Tạ Tranh giải mà hắn kinh ngạc hết sức.

Những con số này đúng là có mê lực.
"Tạ Tranh, em đúng là tuyệt vời thật đó, không ai có thể giải sai được như em cả."
Hắn chăm chú nhìn bài toán còn giơ ngón cái lên biểu thị sự thích thú.

Tạ Tranh xấu hổ lập tức che bài toán lại.
"Thì ra em ăn trứng ngỗng không phải là do ngốc, mà đó là thiên phú."
Dứt lời Mặc Kinh Vũ cười ngặt nghẽo.


Bài toán mà Tạ Tranh làm đã sai ngay từ bước một rồi, cũng chẳng hiểu thế quái nào mà cô lại giải ra đáp án.

Đây chẳng phải là thiên phú còn gì? Quá xuất sắc.
Về phần Tạ Tranh, sau khi cô nhận những lời "khen" đầy thiện ý kia thì càng tức hơn nữa nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị sự nghiêm túc của Mặc Kinh Vũ làm cho giật mình.

Con người hắn là bánh tráng à? Lật mặt nhanh thế.
Mặc Kinh Vũ cúi người, trên tay là một chiếc bút, cặp kính trên mắt càng toát lên thần thái ngút ngàn.

Nét mặt đầy mị lực hoàn hảo đến từng milimet đang ở sát ngay trước mặt Tạ Tranh.

Nhìn gần còn đẹp trai hơn nhiều so với bình thường.

Cái máu mê trai trong người của cô không chịu nổi nữa mà sôi sục, một thứ chất lỏng nóng hổi từ mũi của cô chảy ra nhỏ xuống chiếc sơ mi trắng một vệt đỏ.
"Máu...!Máu..."
Tạ Tranh nhìn vệt đỏ lan ra trên áo chỉ kịp thốt lên hai chữ rồi ngất xỉu.

Cô mắc chứng sợ máu, chỉ cần nhìn thấy một chút thôi liền xanh cả mặt mày mà ngất xỉu.
Đến khi cô tỉnh lại thì trời cũng tối rồi, bộ đồ trên người cũng được thay bằng một chiếc áo thun rộng.

Cô bước xuống giường, mở cửa đi ra phòng khách, mùi hương thức ăn thơm phức xông thẳng vào mũi làm cho chiếc bụng rỗng khẽ cất tiếng réo.
"Dậy rồi thì qua ăn cơm đi, tí nữa tôi đưa nhóc về, còn nếu nhóc không muốn về thì tôi sẽ mở tấm lòng bao dung này cho nhóc ở nhờ."
Hắn nghiên người nói với cô còn không quên cười một cách nham hiểm.
Phong cách của hắn khi ở trong bếp quả thật giống hệt như bạn trai ấm áp khác hoàn toàn vẻ đẹp mê hồn lúc nghiêm túc làm việc.

Tạ Tranh ngồi vào bàn, liếc sơ qua thì có cánh gà chiên, canh thịt hầm và một đĩa rau luộc.

Một bữa cơm không có gì đặc sắc, nhưng lại rất bắt mắt.
Cô không nhịn được mà gắp một đũa, hương vị rất vừa miệng.
"Chú còn biết nấu cơm nữa à?"
"Tôi còn biết nhiều thứ khác nữa, ví dụ như tạo em bé."

"Bộ đầu óc chú không chứa được cái gì khác hả?"
Đùa một tí mà Tạ Tranh cứ hung dữ với hắn.

Thật ra, từ bé hắn đã biết nấu ăn rồi, mặc dù sống trong cảnh kẻ hầu người hạ nhưng lúc nào hắn cũng chỉ có một mình.

Do đó rất nhiều thứ đều là tự bản thân làm.
Bất ngờ, bên ngoài nổi lên một tia sét, ngay sau đó là một cơn mưa nặng hạt trút xuống.

Xem ra ông trời cũng không muốn để cho Tạ Tranh đi nhỉ.
"Uầy, thời tiết này e là đêm nay nhóc phải ở đây thôi.

Yên tâm, giường của tôi rộng và chắc lắm."
Tạ Tranh nghe mấy lời bẩn thỉu kia thì nổi hết da gà, cô nghiến răng đá vào chân của hắn một cái.

Ăn uống no say, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ tối, ngoài trời cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm.

Với bầu không khí này thì điều thích hợp nhất để giải trí là xem phim kinh dị.

Nhưng, thay vì xem như bao người bình thường khác thì hai người rảnh rỗi kia lại có đam mê cá cược.

Ai là người hét lên trước thì thua và người thua sẽ phải thực hiện một điều mà thắng yêu cầu.

Vậy là trên chiếc sofa mỗi người một đầu chăm chú nhìn từng diễn biến trên màn hình tivi.

Vì để tăng thêm phần kịch tính nên họ quyết định tắt hết đèn xung quanh.

Với một người trải qua biết bao thăng trầm và có tuổi đời chững chạc hơn đối thủ thì Mặc Kinh Vũ rất tự tin bản thân sẽ chiến thắng.

Phía bên kia, Tạ Tranh tự nhận mình là kẻ hủy diệt phim kinh dị, bà hoàng dũng cảm...!Với kinh nghiệm xem phim ma nhiều hơn cả phim hoạt hình thì cô tin chắc bản thân không thua Mặc Kinh Vũ.
Đoạn phim lên đến cao trào, khiến cho ai nấy đều nín thở hồi hộp, bất ngờ một tiếng sét cùng lúc này vang lên làm cho trái tim bé bỏng của Tạ Tranh giật thót.

Cô hét lên một tiếng liền đưa tay bịt chặt miệng.

Nhưng đã trễ rồi.

Mặc Kinh Vũ đã ghi nhận lại hành động này.
"Thắng rồi."
Nói xong hắn liền bật đèn lên và tắt tivi, cũng may là Tạ Tranh giật mình hét lên chứ không thì hắn cũng chẳng trụ nổi mất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện