Thầy Giáo Khó Tính! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao?
Chương 21: Cái ôm không nên thấy
Mạnh nói ra lời này làm cô hơi ngạc nhiên. Mạnh thích cô? Đúng vậy! Nhưng dường như cô không thích Mạnh... Cô luôn xem Mạnh là một người bạn một người anh trai mà thôi! Cái cảm giác cô với Mạnh là một cảm giác bình thường, không có chút nào là yêu đương cả, và tất nhiên, tuyệt đối cô "Không" yêu Mạnh_Người dành tình cảm cho cô._Xin lỗi...Quân không yêu Mạnh_Cô cảm thấy có lỗi với người trước mặt mình quá, thực sự là rất có lỗi.
_Cho Mạnh một cơ hội được không Quân? Dù chỉ một lần, một cơ hội mà thôi.Xin Quân_Mạnh nhìn sâu vào ánh mắt của cô như trông đợi tua hy vọng nho nhoi nào đó......
***********
Anh ngồi máy bay suốt 48 tiếng, cả người ê nhức ngủ cũng không ngon giấc, à còn chẳng có gì làm gì chơi cả. Vừa bước xuống máy bay, anh xua tan đi cơn mệt mỏi mà trở nên rất là phấn khích. Anh chạy đến tiệm bánh gần đó, cũng là chi nhánh của một tiệm bánh nổi tiếng. Vào đó mua một hộp chocolate trắng. Loại mà cô thích ăn nhất. Rồi đến tiệm hoa mua một bó hoa hồng đỏ rực. Mở điện thoại lên, vì suốt ngày qua anh để điện thoại chế độ máy bay.
_Alô_ Nhung bật máy xen lẫn những tiếng ồn dồn dập, hình như Nhung đang đi tiệc à.
_Có thể nói cho thầy biết Quân đang ở đâu không? _anh nói, giọng hổn hển vì mệt.
_Thầy Nguyên, thầy về nước rồi sao? _Nhung vui mừng.
_Ừ! Thầy về rồi Quân có ở chỗ em không?_ anh hỏi
_Quân đang ở hồ Huê cúc với....
Tút...tút...tút
Anh cúp máy, bắt taxi vui vẻ đến đó. Anh nhìn xung quanh bắt gặp Hai bóng dáng quen thuộc, tiến lại gần hai người thì thấy hai người họ ôm nhau thắm thiết, ôm rất lâu... Người đó là...Cô và Thế Mạnh! Anh thực sự không thể tin, anh bốp mạnh dò xé vào bó hoa hằn sâu sự tức giận, đứng trân trân ở đó... Tuyết Nhung nghe anh tắt máy cũng tới đó, đi len lỏi qua các vị khách rồi bắt taxi đến đó thì thấy anh vứt hoa và hộp chocolate xuống đất rồi bỏ đi .
_Thầy Nguyên_ Nhung gọi, chưa biết vì sao thầy ấy lại tức giận như vậy. Tuyết Nhung quay qua thì nhìn thấy 2người....đang ôm nhau, Nhung sững sờ.
_"Thầy...Nguyên" Theo quán tính cô hất người Thế Mạnh ra.
_Quân....Mạnh ...h.a.i n.g.ư.ờ .i? _ Nhung bỏ chạy, dòng lệ tuôn rơi xuống hai gò má.
_Nhung, Nhung _Cô nói rồi bỏ chạy theo Nhung
_Cho Mạnh một cơ hội được không Quân? Dù chỉ một lần, một cơ hội mà thôi.Xin Quân_Mạnh nhìn sâu vào ánh mắt của cô như trông đợi tua hy vọng nho nhoi nào đó......
***********
Anh ngồi máy bay suốt 48 tiếng, cả người ê nhức ngủ cũng không ngon giấc, à còn chẳng có gì làm gì chơi cả. Vừa bước xuống máy bay, anh xua tan đi cơn mệt mỏi mà trở nên rất là phấn khích. Anh chạy đến tiệm bánh gần đó, cũng là chi nhánh của một tiệm bánh nổi tiếng. Vào đó mua một hộp chocolate trắng. Loại mà cô thích ăn nhất. Rồi đến tiệm hoa mua một bó hoa hồng đỏ rực. Mở điện thoại lên, vì suốt ngày qua anh để điện thoại chế độ máy bay.
_Alô_ Nhung bật máy xen lẫn những tiếng ồn dồn dập, hình như Nhung đang đi tiệc à.
_Có thể nói cho thầy biết Quân đang ở đâu không? _anh nói, giọng hổn hển vì mệt.
_Thầy Nguyên, thầy về nước rồi sao? _Nhung vui mừng.
_Ừ! Thầy về rồi Quân có ở chỗ em không?_ anh hỏi
_Quân đang ở hồ Huê cúc với....
Tút...tút...tút
Anh cúp máy, bắt taxi vui vẻ đến đó. Anh nhìn xung quanh bắt gặp Hai bóng dáng quen thuộc, tiến lại gần hai người thì thấy hai người họ ôm nhau thắm thiết, ôm rất lâu... Người đó là...Cô và Thế Mạnh! Anh thực sự không thể tin, anh bốp mạnh dò xé vào bó hoa hằn sâu sự tức giận, đứng trân trân ở đó... Tuyết Nhung nghe anh tắt máy cũng tới đó, đi len lỏi qua các vị khách rồi bắt taxi đến đó thì thấy anh vứt hoa và hộp chocolate xuống đất rồi bỏ đi .
_Thầy Nguyên_ Nhung gọi, chưa biết vì sao thầy ấy lại tức giận như vậy. Tuyết Nhung quay qua thì nhìn thấy 2người....đang ôm nhau, Nhung sững sờ.
_"Thầy...Nguyên" Theo quán tính cô hất người Thế Mạnh ra.
_Quân....Mạnh ...h.a.i n.g.ư.ờ .i? _ Nhung bỏ chạy, dòng lệ tuôn rơi xuống hai gò má.
_Nhung, Nhung _Cô nói rồi bỏ chạy theo Nhung
Bình luận truyện