Chương 14: 14: Mười Năm Trước
“Con bé này là ai thế?” Trịnh Nhật Quân nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường đang được Lục Ngạn Lâm kiểm tra sức khỏe sơ qua.“Anh còn biết khám bệnh à?” Trịnh An An không để ý đến câu hỏi của Trịnh Nhật Quân, cô khẽ hỏi Lục Ngạn Lâm.“Ba anh có dạy cho anh về một số căn bệnh thông thường.” Lục Ngạn Lâm vén lại chăn cho Trang Khả Nhi, anh xoay người xoa đầu Trịnh An An.
“Cô gái đó chỉ bị ngất đi vì cảm lạnh và kiệt sức thôi.”“Ra ngoài đi, em có chuyện muốn nói.” Trịnh An An đẩy Lục Ngạn Lâm và Trịnh Nhật Quân ra khỏi phòng.Trong lòng Trịnh An An lúc này là một mớ hỗn độn.
Cô từ từ xâu chuỗi lại mọi việc, nhưng vẫn không thể đoán được bí mật đằng sau mọi chuyện là gì.“Thật ư? Con bé đó có thể là em gái của Ngạn Lâm?” Trịnh Nhật Quân sau khi nghe Trịnh An An kể lại tất cả mọi chuyện vẫn cảm thấy không tin được.
Trang Thiên Tâm – lần cuối cùng Trịnh Nhật Quân gặp người phụ nữ này là khi anh còn rất nhỏ, nhưng anh cũng đã nghe tên của bà qua các cuộc nói chuyện của bốn người lớn trong hai nhà Trịnh – Hà.
“Nếu quả thực vậy thì…”“Nhưng vấn đề quan trọng là cô gái đó cứ luôn miệng gọi chú Lục là kẻ sát nhân.
Cô ấy bảo chú Lục là kẻ hại mẹ cô ấy trở thành người thực vật.” Trịnh An An mím môi.
“Hơn nữa…”“Chuyện này có liên quan đến chú Trịnh.” Lục Ngạn Lâm đặt hai bát mì trước mặt Trịnh An An và Trịnh Nhật Quân.
“Cũng muôn rồi, chỉ còn mì trứng cà chua thôi.”“Ngon quá!” Trịnh An An hôm nay học ra muộn, cô đã cảm thấy đói lắm rồi, thêm chuyện của Trang Khả Nhi nên đến giờ cô cũng chưa về nhà ăn tối nữa.“Uống thêm cốc sữa này.” Lục Ngạn Lâm ngồi bên cạnh Trịnh An An, vẻ mặt yêu chiều nhìn cô.
“Ăn từ từ kẻo nghẹn.”“Ngạn Lâm, cậu…” Trịnh Nhật Quân lúc này mới chợt nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa Lục Ngạn Lâm và Trịnh An An.“Anh, bọn em đã hẹn hò rồi!” Trịnh An An mỉm cười thừa nhận.“Cậu được lắm!” Trịnh Nhật Quân há hốc mồm nhìn vẻ mặt đắc thắng của Lục Ngạn Lâm.
Chết thật, anh ủng hộ Lục Ngạn Lâm theo đuổi em gái mình, nhưng sau khi nghe tin em gái mình hẹn hò với thằng bạn thân “nối khố” của mình, anh lại cảm thấy như chú heo béo mình tốn công nuôi bao nhiêu năm lại bị người ta lừa dắt đi thịt thế kia.Qúa lỗ, quá lỗ rồi!“Tôi đã tạ lỗi cho cậu rồi còn gì?” Lục Ngạn Lâm nhướn mày.
“Anh vợ à, anh đừng có lật lọng như thế chứ…”“Tạ lỗi?” Trịnh An An một mặt ngơ nhác, hết nhìn Lục Ngạn Lâm cười gian trá đến Trịnh Nhật Quân đang lườm nguýt.“Đây, của em!” Trịnh Nhật Quân với tay lấy ra một bản hợp đồng đưa trước mặt Trịnh An An.HỢP ĐỒNG CHUYỂN NHƯỢNG CỔ PHẦNSáu chữ trên tiêu đề đập vào mắt Trịnh An An khiến cô hốt hoảng trong giây lát.
Hợp đồng này nghĩa là sao chứ?Trông thấy gương mặt mờ mịt của Trịnh An An, Lục Ngạn Lâm khẽ bật cười.
Anh quên chưa nói với cô, anh mới là giám đốc điều hành của công ty phần mềm SunForest – công ty đã trở thành công ty con của tập đoàn Trịnh Hà, đưa Trịnh Hà tiến thân vào lĩnh vực phần mềm.“Em ký tên vào hợp đồng này sẽ chính thức trở thành bà chủ của Sunforest.” Trịnh Nhật Quân tỏ vẻ ai oán.
“SunForest là công ty của anh và Ngạn Lâm đồng sáng lập lúc bọn anh học năm hai Đại học, ngoài ra còn có sự trợ giúp của Đường Nhật Minh lúc đó còn đang học lớp 11 nữa cơ.
Đúng rồi, là ứng dụng DreamCast do bọn anh phát triển nên đấy.
Ban đầu thì trong tay Ngạn Lâm có 30% cổ phần, anh và Nhật Minh đều có 25%, còn số còn lại do các nhân viên cốt cán trong công ty nắm giữ.
Nhưng mà từ lúc bọn anh về nước, 26% cổ phần trong tay cậu ta đã chuyển sang cho anh, hợp thức hóa việc SunForest trở thành công ty con của Trịnh Hà.”“Nhưng làm gì có miếng bánh từ trên trời rơi xuống đấy, cậu ta lừa anh đẩy 26% đó về lại cho em.
Em trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.
Làm gì có cái lý đó? Hừ! Cậu ta không sợ anh sẽ xúi em trao lại 26% đó cho anh rồi đá cậu ta ra khỏi công ty à?”“Anh xúi được em chắc?” Trịnh An An mặc dù không có dự định học về tài chính – kinh tế nhưng là tiểu thư Trịnh Hà bao nhiêu năm, nghe ông Trịnh và ông Hà bàn bạc bao nhiêu vụ làm ăn lớn nhỏ, sao cô có thể không hiểu được đây.Nhưng cô chỉ không ngờ, Lục Ngạn Lâm chuyển toàn bộ cổ phần trong tay sang cho cô như thế.
Công ty của anh, nhưng anh chỉ còn lại 4%, quả thực ai cũng có thể đá anh ra khỏi công ty, đặc biệt là cô, Trịnh Nhật Quân hay Đường Nhật Minh, tất cả đều là người một nhà.Nhưng anh làm sao có thể tin tưởng cô mà giao hết tâm huyết của mình cho cô như vậy?Trong lòng Trịnh An An lúc này là một đống hỗn độn không thể nói thành lời.
Bàn tay đang cầm bút của cô khẽ run.
Cô không dám, thật sự không hề có đủ dũng cảm để ký kết hợp đồng này.Nếu cô mà ký hết, liệu có phải…Nếu một ngày hai người họ không thể ở bên nhau được nữa, thì…“Em đừng cảm thấy áp lực hay khó chịu gì cả.” Lục Ngạn Lâm dường như nhìn ra sự lo lắng của Trịnh An An.
Anh khẽ xoa đầu cô.
“Anh đang có một dự định mới rồi.
SunForest như quà nạp tài của anh thôi đấy.”“Quà… Quà nạp tài?” Trịnh An An và Trịnh Nhật Quân đều nhướn mày.“Đúng là để em gái tôi chấp nhận tha thứ cho cậu, quả thật tốn không ít tiền đấy.” Trịnh Nhật Quân hừ mũi.
Lại còn quà nạp tài nữa chứ, cậu ta định cướp luôn em gái của anh đi ngay dưới mũi anh hay gì.“Cũng đành thôi.” Lục Ngạn Lâm mỉm cười đáp lại Trịnh Nhật Quân, ánh mắt thâm tình nhìn Trịnh An An vẫn còn ngây ngốc.
“Bạn gái của anh à, từ bây giờ em chính thức trở thành nữ đại gia rồi đấy.
Anh bây giờ chỉ là người làm công cho em thôi.”“Anh không sợ em đá anh ra khỏi công ty rồi tìm một người đàn ông nào đẹp trai hơn à?” Trịnh An An lúc này mới hồi thần, cô nhướn mày trả lời lại Lục Ngạn Lâm.“Không sợ.” Lục Ngạn Lâm bật cười.
“Bởi vì nếu có anh thì em sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn nữa đó, đúng vậy không?”“Anh tự tin quá cơ.” Trịnh An An bĩu môi, tay kí vào hợp đồng.Trở thành nữ đại gia, dại gì không đồng ý.Trịnh An An vừa ngừng bút, điện thoại cô cũng báo có tin nhắn mới.
Trịnh An An nhìn nụ cười bí hiểm trên môi của Lục Ngạn Lâm và Trịnh Nhật Quân, bình tĩnh nhận tin nhắn.Tài khoản ngân hàng của Trịnh An An vừa được thêm vào một số tiền, đến mức Trịnh An An không muốn đếm bao nhiêu chữ số 0 nữa rồi.
Cô đỡ trán nhìn hai người đàn ông cười ngả ngớn trước mặt, không biết nên khóc hay nên cười nữa đây.Cảm giác từ một đại tiểu thư thăng cấp lên một phú bà trong một đêm là như vậy sao?“A!!!” Một tiếng hét phá tan bầu không khí giữa ba người.“Tôi… Tôi đang ở đâu đây?” Trang Khả Nhi lúc này đã tỉnh giấc.
Cô dù sao cũng chỉ là cô gái nhỏ mười lăm tuổi, sau khi tỉnh dậy thấy mình ở một nơi xa lạ, trên người là một bộ quần áo mơi thì cũng trở nên hốt hoảng.
Cô nhìn ba người đang đứng trước mặt mình, đặc biệt là người đàn ông nét mặt âm trầm đứng giữa, bỗng chốc cảm thấy sợ hãi.“Biệt thự nhà họ Lục.” Lục Ngạn Lâm nhàn nhạt đáp.“Sao tôi vào được đây? Có phải… Lục Kiến Thành đã trở về rồi không? Ông ta… Ông ta đang ở đâu? Tôi phải đi tìm ông ta…”“Lục Kiến Thành đã đi định cư rồi.” Trịnh An An không kiên nhẫn nhắc lại.
Cô gái này thật là cố chấp.
“Đồng phục của cô tôi đã cho người giặt phơi rồi, cô đợi chút sẽ có người mang đến cho cô.”“Cô đã đủ bình tĩnh để kể lại cho chúng tôi nghe tất cả mọi chuyện được chưa?” Trịnh Nhật Quân thở hắt ra.
Anh thật không có đủ kiên nhẫn với lũ con gái phiền phức thích la hét này.“Ừm… Được…” Trang Khả Nhi vốn định tỏ thái độ để có thể tiếp tục tìm Lục Kiến Thành, nhưng nhìn qua ánh mắt của người đàn ông có gương mặt giống cô vài phần, trong lòng cô bỗng chốc sợ hãi.
Ánh mắt lạnh lẽo đó, quả thực khiến cô cảm thấy mình là người sai trong cuộc chiến này.“Anh là… Lục Ngạn Lâm, đúng không?” Trang Khả Nhi mới chợt nhớ ra, mẹ cô có giữ bên mình một tấm ảnh của một cậu bé tầm bảy tuổi.
Mặc dù đường nét trên gương mặt người đàn ông đứng trước mặt kia và cậu bé trong ảnh có ít nhiều thay đổi, nhưng nhìn kỹ lại vẫn có nét giống.
Mẹ cô bảo cậu bé trong ảnh đó là anh trai cô, tên là Lục Ngạn Lâm.
“Là anh trai tôi?”“Tôi muốn nghe tất cả mọi chuyện, không phải đi nhận một đứa em nào đó từ trên trời rơi xuống.” Lục Ngạn Lâm kéo chiếc ghế trong phòng cho Trịnh An An ngồi, còn anh và Trịnh Nhật Quân đứng bên cạnh.Trang Khả Nhi thấy sự ôn nhu của Lục Ngạn Lâm giành cho cô gái kia, bỗng chốc cảm thấy tủi thân.Cô là em gái anh ta cơ mà…“Ừm… Được…” Nhận thấy ánh mắt sắc lạnh từ ba người trước mặt, Trang Khả Nhi nhanh chóng hồi thần.“Tôi tên Trang Khả Nhi, mẹ tôi là Trang Thiên Tâm, bố tôi là Tạ Ninh.
Bố tôi và mẹ tôi yêu nhau từ thời Đại học, nhưng vì hiểu lầm mà xa nhau…”“Lấy trộm tiền của chồng, bỏ nhà, bỏ con theo trai mà cũng cao cả ghê nhỉ…” Trịnh Nhật Quân châm chọc.Trang Khả Nhi nhíu mày, vờ như không nghe ra câu châm biếm của Trịnh Nhật Quân.
Cô rũ mắt, kể tiếp câu chuyện.“Quả thật mẹ tôi lấy trộm tiền của Lục Kiến Thành là không đúng.
Nhưng khi đó bà mang thai tôi, bố tôi lại vừa… trong trại giam ra nên chưa có việc làm.
Lợi dụng lúc ông Lục ra nước ngoài một năm để tu nghiệp, bà đã lấy tiền ông, lén lút sinh ra tôi.” Trang Khả Nhi không cảm thấy mẹ cô đúng trong chuyện này.
Bà hoàn toàn sai, nhưng dù sao đó cũng là mẹ của cô, cũng là người thân duy nhất còn lại của cô.
Nhìn mẹ cô nằm trên giường bệnh mười năm qua, cô cảm thấy xót xa đến chừng nào.
“Vì mẹ tôi và bố tôi không đăng ký kết hôn do bà còn là vợ chồng với Lục Kiến Thành, nên tôi xem như là con ngoài giá thú.
Chính vì thế, tôi mang họ Trang.
Mẹ tôi rất yêu ba tôi, yêu tôi, nhưng bà cũng yêu cả anh nữa.
Bà luôn giữ tấm ảnh của anh bên mình.
Nhưng lợi dụng việc ông Lục thường xuyên đi vắng, bà đã qua lại giữa hai gia đình.
Bố tôi biết việc đó, thật dơ bẩn, nhưng ông không cản bà lại.
Ông bảo rằng ông cần một số tiền để thực hiện các vụ làm ăn nào đó, nên bà cứ lấy tiền của ông Lục đem cho bố tôi.”“Khốn nạn thật!” Trịnh Nhật Quân chửi thề.
Trịnh An An cũng cảm thấy không thể hiểu được cách hành xử của bà Trang Thiên Tâm.
Cô khẽ nhìn Lục Ngạn Lâm.
Gương mặt anh cũng không thể hiện ra biểu cảm gì, nhưng cánh tay anh đã run rẩy.
Anh nắm chặt bàn tay, móng tay bấu vào sâu trong da thịt.Trịnh An An nắm lấy tay Lục Ngạn Lâm, khẽ xoa.
Anh lúc đó mới bất giác buông thõng tay ra.“Nói tiếp đi.” Trịnh An An nhàn nhạt nhìn Trang Khả Nhi.“Lúc tôi lên năm tuổi, đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp Lục Kiến Thành.
Ông ta đến nhà chúng tôi, tát một bạt tai vào mặt mẹ tôi.
Lúc đó bố tôi không có nhà, và tôi chứng kiến toàn bộ cái tát ấy.
Tôi nhớ rất rõ, ông ta ném cho bà một tờ đơn ly hôn, cùng với hai chữ… tiện nhân.
Mẹ tôi nhắm mắt ký vào đơn ly hôn, nhưng thật sự, tiền trong nhà tôi đã hết sau các vụ làm ăn thua lỗ đó của bố tôi rồi.
Lúc ông Lục ra tòa mới biết bố mẹ tôi dùng danh nghĩa ông Lục vay nặng lãi.
Tất cả chuyện này xảy ra khi tôi mới năm tuổi, tôi chỉ đọc được nó trong cuốn nhật ký của mẹ tôi.”“Sau đó ông Lục đã trả tất cả số nợ đó, bởi vì khi ấy bố tôi đã bị bắt vì tội đánh bạc, cố ý gây thương tích cho người khác.
Thời hạn của ông ta là mười năm tù.
Lúc đó mẹ tôi đã cắt đứt hoàn toàn với Lục Kiến Thành cũng như Tạ Ninh, bà dự định sẽ một mình nuôi tôi, cho đến khi anh liên lạc với bà…” Trang Khả Nhi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Lục Ngạn Lâm.
Đôi mắt đen sâu thẳm, to tròn chất chứa sự uất hận.
“Nếu anh không liên lạc với bà, có lẽ tôi và mẹ tôi đã sống một cuộc sống khác rồi.
Nhưng anh gọi cho bà, bảo với bà rằng anh không muốn đi xa.
Anh xin bà đưa anh về với bà.
Anh biết không, lúc đó mẹ tôi vui lắm.
Những dòng nhật ký bà viết, tất cả đều là tên anh.
Bà xin lỗi anh, xin lỗi vì đã không thể trở thành một người mẹ tốt với anh.
Bà nói rằng, bà hứa sau khi đón anh về sẽ chăm sóc anh thật tốt, bù đắp lại những lỗi lầm năm xưa của bà.”“Nhưng đêm bà đến nhà đón anh đi, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cả đêm đó bà không về.
Tôi đợi chờ mẹ tôi suốt một đêm.
Một cô bé năm tuổi, trong một đêm mưa lớn, cứ mãi đợi cửa chờ mẹ về.
Nhưng sáng hôm sau, mẹ tôi vẫn không về, chỉ có một người đàn ông đến tìm tôi.
Ông ta đưa tôi đến bệnh viện, lúc này mẹ tôi đã trở thành một người thực vật.
Mười năm qua, tôi một mình trong bệnh viện với mẹ, dùng số tiền người đàn ông kia gửi đến hằng tháng duy trì cuộc sống và giúp mẹ tôi chữa bệnh.
Người đàn ông đó tên Trịnh Khiêm…”Trịnh Khiêm – Chủ tịch tập đoàn Trịnh Hà, một người bạn rất thân của Lục Kiến Thành.“Anh làm sao hiểu được, mẹ chúng ta đã phải đau đớn như thế nào… Máy móc, các loại dây dẫn cắm quanh người bà.
Bà nằm đó đã mười năm rồi…”“Mấy hôm nay, tôi có nghe bác sĩ nói bệnh tình mẹ tôi chuyển biến tốt hơn rồi.
Mẹ tôi có thể tỉnh lại, nhưng bà phải dùng thuốc mới.
Số tiền hằng tháng kia của ông Trịnh Khiêm là không đủ cho mẹ tôi dùng thuốc mới.
Ông ta đâu có quan tâm đến bệnh tình của mẹ tôi, các người, ông ta và Lục Kiến Thành đã hại chết mẹ tôi, hại mẹ tôi ra nông nỗi đó.
Nhưng một kẻ thì trốn ra nước ngoài, một kẻ thì hằng tháng bố thí cho chúng tôi một khoản tiền rồi mặc kệ tôi.
Ông ta không quan tâm một đứa bé 5 tuổi sẽ xoay xở như thế nào, càng không quan tâm bệnh tình mẹ tôi có tiến triển gì.
Ông ta và Lục Kiến Thành đều là kẻ sát nhân.
Các người đều là con của kẻ sát nhân.
HAHAHAHA!!!”Trang Khả Nhi bật cười, nụ cười đầy chua chát…Góc lảm nhảm: Sắp 1000 views rồi các bác ạ hihi.
Toi thi xong rồi, chính thức trở thành bà cô già năm 4 rồi đấy các bác ạ T.T.
Bình luận truyện