Thay Lời Vong Linh
Chương 25: Nhà cũ lưu gia 6
Hô hấp của Thích An lập tức cứng lại, trái tim thình thịch nhảy loạn, biên độ cùng tần suất giống như muốn lập tức phá tung lồng ngực nhảy ra vậy. Cô cương cứng cả người, nháy mắt mồ hôi đã toát ra đầy đầu. Sợ hãi tử vong ăn mòn thân thể, khiến đầu óc trống rỗng.
"Hi hi hi..."
Tiếng cười lào khào thấm người ở bên cạnh đống củi vang lên, khoảng cách lại gần hơn một ít so với vừa nãy.
Thích An gần như có thể xác định, nó không phải lừa cô, mà thật sự đã... tìm được cô rồi.
Kinh hoàng thất thố chỉ ngắn ngủi một lúc, thân thể Thích An lại hơi run run, năng lực tự hỏi cũng dần khôi phục. Hiện tại cô có hai lựa chọn, một là vững chắc tin tưởng nó đang lừa cô, trốn ở chỗ này không ra ngoài. Hai là lập tức chạy, có thể chạy càng nhanh càng tốt! Bởi vì vừa nãy cô nghe thấy thanh âm cửa lớn mở, nếu vận khí tốt có thể chạy trốn ra ngoài...
Vẫn nên chạy thôi! Dù chỉ có xác suất một phần vạn, ít nhất cô cũng phải thử.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy trên đống củi phát ra động tĩnh, giống như có người đang dỡ ra. Rõ ràng nó có thể lập tức đẩy đổ cả đống củi khiến cô lập tức bại lộ, nhưng nó hiển nhiên hưởng thụ quá trình tra tấn tinh thần người khác hơn. Nó càng chậm rãi gỡ đống củi, nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng trong lòng Thích An càng thêm nồng đậm. Cô dùng sức cắn môi làm đau đớn áp chế sợ hãi, sau đó hít một hơi thầm đếm: Ba... hai...
Đống củi trên đầu cô bị lấy ra, Thích An hoảng hốt ngẩng đầu, nháy mắt đối mặt với một đôi mắt tràn ngập căm ghét!
Đó là một đôi mắt không có tròng trắng, đen thui như hai cái động không đáy. Diện mạo của chủ nhân của đôi mắt đã sớm không thể nhìn rõ được, làn da cháy đen rạn nứt, thậm chí còn bong tróc lộ ra lớp thịt màu đỏ. Dưới ánh trăng mờ, phần miệng nó đột nhiên nứt ra thành một nụ cười lạnh băng.
"Cách."
Một tiếng vang nhỏ, không biết từ nơi nào truyền đến. Nó nghiêng đầu dời tầm mắt đang nhìn chằm chằm Thích An hướng về phía nhà chính.
Chính là lúc này! Thích An ngay lập tức từ trong đống củi đứng lên, không kịp nghĩ gì cả mà cất bước chạy!
Cô chạy thẳng đến cửa lớn đang mở mới quay đầu nhìn lướt lại phía sau, lại kinh ngạc phát hiện con quỷ kia không đuổi theo cô. Trong miệng nó phát ra tiếng cười hừ hừ nghẹn ngào khó nghe, từ trong đống củi tung người bay về phía nhà chính.
Thích An ngẩn người, sao nó không đuổi theo cô? Cô nhớ vừa rồi nghe được một tiếng "Cách", chẳng lẽ chỗ này còn có người khác hoặc quỷ khác? Hơn nữa sự tồn tại của người hoặc quỷ đó đối với con tiểu quỷ còn quan trọng hơn rất nhiều so với việc giết Thích An.
Vậy đây chính là cơ hội chạy thoát của cô!
Trái tim Thích An đập thình thịch, quay đầu nhìn cửa chính rồi lại có chút không bước nổi. Sương mù ngoài cửa dày đặc vô cùng, không thể nhìn thấy gì cả, cô lo lắng trong màn sương cất giấu nguy hiểm. Nhưng đồng thời cũng có thể nó chính là lối thoát ra khỏi ảo cảnh này. Nếu bước vào trong sương mù, nói không chừng cô có thể ra hẳn khỏi tứ hợp viện trở lại thế giới thực.
Đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn.
Thích An đi ra ngoài cửa hai bước, đứng trước màn sương cẩn thận vươn tay với vào trong sương mù. Đợi một lát vẫn không có gì phát sinh. Vậy có nghĩa là không có nguy hiểm?
Lúc này trong viện truyền ra tiếng kêu sợ hãi. Thích An quay đầu nhìn, bởi vì bị tường viện ngăn cách nên cô không thấy, chỉ có thể xác định vị trí thanh âm truyền đến có vẻ là từ gian phòng ngủ bên trái. Hơn thế nữa thanh âm đó thực thanh thúy, hẳn là thuộc về một cô gái, không phải của con tiểu quỷ ban nãy.
Thích An không biết cô gái đó là ai, có khả năng là một con quỷ khác, cũng có khả năng sau khi cô ngủ, Tiểu Tô cũng ngủ theo nên vào đây.
Cô khẽ cắn môi, thầm nghĩ: Mặc kệ, hiện tại cũng đâu thể vào xem chứ? Mạng chó quan trọng nhất!
Cô quay đầu nhìn chằm chằm sương mù dày đặc, hạ quyết tâm thấy chết không sờn nhắm mắt bước nhanh vào.
Một bước, hai bước, ba bước.
Thích An chậm rãi mở mắt, ngay sau đó kinh ngạc thất sắc: Cô không trở lại thế giới hiện thực, thậm chí cũng không ở trong sương mù, mà... cô trở lại trong tứ hợp viện trống rỗng!
Cô đang ở giữa sân, từ phòng ngủ bên trái ẩn ẩn truyền ra thanh âm đồ vật ngã xuống và tiếng kinh hô hỗn loạn.
Thích An nhìn chằm chằm hướng đó, ấn đường nhăn chặt. Xem ra... cô tạm thời không thể rời khỏi nơi này. Mã ca và Tiểu Tô lúc trước có thể tỉnh lại từ trong mộng về lại tầng ảo giác đầu tiên có lẽ vì có người đánh thức chứ không phải do chạy được ra cửa. Nói cách khác nếu không có người đánh thức cô thì cô cũng chỉ có thể ở lại nơi tràn ngập nguy hiểm này. Nếu vậy, việc kế tiếp cô có thể làm là đi tìm manh mối.
Cô vừa định đi thì trong phòng ngủ truyền ra một tiếng kêu sợ hãi lớn hơn, sau đó một bóng người xuyên qua tường lấy tốc độ cực nhanh bay vút về phía Thích An. Đó là thân ảnh một cô gái đã thành niên, vì tốc độ nhanh quá nên cô không thấy rõ hình dáng, chỉ căn cứ thân hình biết được không phải con tiểu quỷ kia. Nhưng đã có thể xuyên tường hiển nhiên cũng không phải người.
Trong chớp mắt nó đã đến gần Thích An, tim cô đập lỡ một nhịp, giật mình phản ứng lại muốn xoay người chạy ra cửa, nhưng vừa xoay người đã cảm giác một bàn tay lạnh lẽo trơn trượt nắm cổ tay mình!
Lực đạo nữ quỷ lớn kinh người, giống như một gọng kìm sắt. Không để Thích An kịp giãy dụa, nữ quỷ giữ tay cô kéo về phía gian phòng ngủ. Thích An dùng một tư thế buồn cười bị kéo về đằng đó, cô cật lực giãy dụa, dùng sức muốn bỏ tay nữ quỷ ra, hai chân không ngừng vung đá muốn tìm điểm mượn lực tránh thoát kiềm chế của nữ quỷ.
Khi nữ quỷ kéo cô đến nhà chính cô đã tìm được cơ hội. Thích An vội bắt lấy khung cửa, hai chân nỗ lực ghì ngạch cửa, dùng hết sức lực toàn thân chống lại nữ quỷ!
Động tác nữ quỷ quả nhiên khựng lại, nhưng chỉ khựng một chút. Lực đạo của Thích An không thể nào so với quỷ, tay trái của cô bị nó nắm lấy tăng lực kéo vào trong. Cô cắn chặt răng ngã xuống đất, muốn nhờ trọng lượng trì hoãn chốc lát.
Nhưng bỗng nhiên nữ quỷ buông tay, kêu lên sợ hãi nhanh chóng xuyên qua thân thể Thích An bay vút ra ngoài. Đột nhiên thoát lực làm đầu cô đập mạnh xuống đất phát ra tiếng "Cốp". Cô hít một hơi muốn từ mặt đất bò lên lại phát hiện, con tiểu quỷ khủng bố kia không biết khi nào đã xuất hiện trong nhà chính!
Cô dùng tư thế ngã nằm trên đất đối diện với gương mặt kinh dị và đôi mắt không tròng trắng lần thứ hai. So với nữ quỷ kia thì con tiểu quỷ này nhất định càng nguy hiểm, bởi vì thực rõ ràng nữ quỷ kia chạy trốn vì thấy con quỷ này xuất hiện.
Thích An khóc không ra nước mắt, nỗ lực gượng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm nó. Giờ này phút này thứ duy nhất cô có thể làm là liền chết phản kháng. Dù kết quả cuối cùng là phải chết, trước khi chết cô vẫn muốn giãy dụa chút.
Nghĩ đến đây cô bình tĩnh hơn. Mắt thấy con tiểu quỷ đã bay đến trước mặt, nhếch môi lộ ra nụ cười quỷ dị vươn tay về phía cô...
Trong khoang bụng bỗng dội lên một cảm giác đau đớn nhàn nhạt. Cô biết việc này có nghĩa gì, không kịp nghĩ nhiều xoay người chạy ra cửa lớn, cũng nắm lên một cái ghế xoay người hung hăng ném vào con tiểu quỷ đang đuổi theo.
"Bốp" một tiếng, cái ghế đập lên người nó. Thân thể nó ngã ngửa ra sau, lại y như con lật đật mà bật phắt dậy!
Tranh thủ thời gian ngắn ngủi, Thích An chạy vào trong sân hướng về phía cổng lớn. Một khắc cô chạy tới cửa lại thấy một thân ảnh chợt lóe đến. Cô chưa kịp nhìn rõ đã cảm thấy một bàn tay trơn trượt lạnh lẽo nắm lấy. Giây tiếp theo nữ quỷ túm cô bay về phía nhà chính.
Thích An bản năng định giãy dụa, nhưng lại lập tức ngừng động tác. Vô cùng kì quái, vì sao nữ quỷ này lại kéo cô tới nhà chính? Rõ ràng con tiểu quỷ đang ở trong đó, lao vào nhà chính bây giờ chính là đâm đầu vào họng súng. Nữ quỷ không phải cũng sợ nó hay sao?
Giây khắc điện quang hỏa thạch, Thích An không kịp nghĩ cẩn thận, chỉ biết nữ quỷ nhất định muốn cô vào nhà chính hẳn phải có nguyên nhân. Đây có lẽ chính là đường sinh cơ của nhiệm vụ!
Cô không giãy nữa, còn chủ động chạy theo nữ quỷ.
Mà khi con tiểu quỷ nhìn thấy nữ quỷ liền phát ra một tiếng gào rống điếc tai, như dã thú nổi điên lao vào nữ quỷ.
Nữ quỷ rõ ràng bị dọa, thân thể rung động hai cái nhưng không chạy trốn mà vẫn bay vút về phía trước. Bàn tay nó giữ Thích An tăng lực rất nhiều, siết tay cô đau đến mức như muốn gãy cả xương.
Tiểu quỷ lúc này đã đến gần, hai tay nó vươn ra ôm đùi nữ quỷ, gào rống ngoác to miệng cắn một phát lên đùi nữ quỷ. Nữ quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng vẫn không ngừng túm Thích An chạy vào nhà chính.
"Hi hi hi..."
Tiếng cười lào khào thấm người ở bên cạnh đống củi vang lên, khoảng cách lại gần hơn một ít so với vừa nãy.
Thích An gần như có thể xác định, nó không phải lừa cô, mà thật sự đã... tìm được cô rồi.
Kinh hoàng thất thố chỉ ngắn ngủi một lúc, thân thể Thích An lại hơi run run, năng lực tự hỏi cũng dần khôi phục. Hiện tại cô có hai lựa chọn, một là vững chắc tin tưởng nó đang lừa cô, trốn ở chỗ này không ra ngoài. Hai là lập tức chạy, có thể chạy càng nhanh càng tốt! Bởi vì vừa nãy cô nghe thấy thanh âm cửa lớn mở, nếu vận khí tốt có thể chạy trốn ra ngoài...
Vẫn nên chạy thôi! Dù chỉ có xác suất một phần vạn, ít nhất cô cũng phải thử.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy trên đống củi phát ra động tĩnh, giống như có người đang dỡ ra. Rõ ràng nó có thể lập tức đẩy đổ cả đống củi khiến cô lập tức bại lộ, nhưng nó hiển nhiên hưởng thụ quá trình tra tấn tinh thần người khác hơn. Nó càng chậm rãi gỡ đống củi, nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng trong lòng Thích An càng thêm nồng đậm. Cô dùng sức cắn môi làm đau đớn áp chế sợ hãi, sau đó hít một hơi thầm đếm: Ba... hai...
Đống củi trên đầu cô bị lấy ra, Thích An hoảng hốt ngẩng đầu, nháy mắt đối mặt với một đôi mắt tràn ngập căm ghét!
Đó là một đôi mắt không có tròng trắng, đen thui như hai cái động không đáy. Diện mạo của chủ nhân của đôi mắt đã sớm không thể nhìn rõ được, làn da cháy đen rạn nứt, thậm chí còn bong tróc lộ ra lớp thịt màu đỏ. Dưới ánh trăng mờ, phần miệng nó đột nhiên nứt ra thành một nụ cười lạnh băng.
"Cách."
Một tiếng vang nhỏ, không biết từ nơi nào truyền đến. Nó nghiêng đầu dời tầm mắt đang nhìn chằm chằm Thích An hướng về phía nhà chính.
Chính là lúc này! Thích An ngay lập tức từ trong đống củi đứng lên, không kịp nghĩ gì cả mà cất bước chạy!
Cô chạy thẳng đến cửa lớn đang mở mới quay đầu nhìn lướt lại phía sau, lại kinh ngạc phát hiện con quỷ kia không đuổi theo cô. Trong miệng nó phát ra tiếng cười hừ hừ nghẹn ngào khó nghe, từ trong đống củi tung người bay về phía nhà chính.
Thích An ngẩn người, sao nó không đuổi theo cô? Cô nhớ vừa rồi nghe được một tiếng "Cách", chẳng lẽ chỗ này còn có người khác hoặc quỷ khác? Hơn nữa sự tồn tại của người hoặc quỷ đó đối với con tiểu quỷ còn quan trọng hơn rất nhiều so với việc giết Thích An.
Vậy đây chính là cơ hội chạy thoát của cô!
Trái tim Thích An đập thình thịch, quay đầu nhìn cửa chính rồi lại có chút không bước nổi. Sương mù ngoài cửa dày đặc vô cùng, không thể nhìn thấy gì cả, cô lo lắng trong màn sương cất giấu nguy hiểm. Nhưng đồng thời cũng có thể nó chính là lối thoát ra khỏi ảo cảnh này. Nếu bước vào trong sương mù, nói không chừng cô có thể ra hẳn khỏi tứ hợp viện trở lại thế giới thực.
Đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn.
Thích An đi ra ngoài cửa hai bước, đứng trước màn sương cẩn thận vươn tay với vào trong sương mù. Đợi một lát vẫn không có gì phát sinh. Vậy có nghĩa là không có nguy hiểm?
Lúc này trong viện truyền ra tiếng kêu sợ hãi. Thích An quay đầu nhìn, bởi vì bị tường viện ngăn cách nên cô không thấy, chỉ có thể xác định vị trí thanh âm truyền đến có vẻ là từ gian phòng ngủ bên trái. Hơn thế nữa thanh âm đó thực thanh thúy, hẳn là thuộc về một cô gái, không phải của con tiểu quỷ ban nãy.
Thích An không biết cô gái đó là ai, có khả năng là một con quỷ khác, cũng có khả năng sau khi cô ngủ, Tiểu Tô cũng ngủ theo nên vào đây.
Cô khẽ cắn môi, thầm nghĩ: Mặc kệ, hiện tại cũng đâu thể vào xem chứ? Mạng chó quan trọng nhất!
Cô quay đầu nhìn chằm chằm sương mù dày đặc, hạ quyết tâm thấy chết không sờn nhắm mắt bước nhanh vào.
Một bước, hai bước, ba bước.
Thích An chậm rãi mở mắt, ngay sau đó kinh ngạc thất sắc: Cô không trở lại thế giới hiện thực, thậm chí cũng không ở trong sương mù, mà... cô trở lại trong tứ hợp viện trống rỗng!
Cô đang ở giữa sân, từ phòng ngủ bên trái ẩn ẩn truyền ra thanh âm đồ vật ngã xuống và tiếng kinh hô hỗn loạn.
Thích An nhìn chằm chằm hướng đó, ấn đường nhăn chặt. Xem ra... cô tạm thời không thể rời khỏi nơi này. Mã ca và Tiểu Tô lúc trước có thể tỉnh lại từ trong mộng về lại tầng ảo giác đầu tiên có lẽ vì có người đánh thức chứ không phải do chạy được ra cửa. Nói cách khác nếu không có người đánh thức cô thì cô cũng chỉ có thể ở lại nơi tràn ngập nguy hiểm này. Nếu vậy, việc kế tiếp cô có thể làm là đi tìm manh mối.
Cô vừa định đi thì trong phòng ngủ truyền ra một tiếng kêu sợ hãi lớn hơn, sau đó một bóng người xuyên qua tường lấy tốc độ cực nhanh bay vút về phía Thích An. Đó là thân ảnh một cô gái đã thành niên, vì tốc độ nhanh quá nên cô không thấy rõ hình dáng, chỉ căn cứ thân hình biết được không phải con tiểu quỷ kia. Nhưng đã có thể xuyên tường hiển nhiên cũng không phải người.
Trong chớp mắt nó đã đến gần Thích An, tim cô đập lỡ một nhịp, giật mình phản ứng lại muốn xoay người chạy ra cửa, nhưng vừa xoay người đã cảm giác một bàn tay lạnh lẽo trơn trượt nắm cổ tay mình!
Lực đạo nữ quỷ lớn kinh người, giống như một gọng kìm sắt. Không để Thích An kịp giãy dụa, nữ quỷ giữ tay cô kéo về phía gian phòng ngủ. Thích An dùng một tư thế buồn cười bị kéo về đằng đó, cô cật lực giãy dụa, dùng sức muốn bỏ tay nữ quỷ ra, hai chân không ngừng vung đá muốn tìm điểm mượn lực tránh thoát kiềm chế của nữ quỷ.
Khi nữ quỷ kéo cô đến nhà chính cô đã tìm được cơ hội. Thích An vội bắt lấy khung cửa, hai chân nỗ lực ghì ngạch cửa, dùng hết sức lực toàn thân chống lại nữ quỷ!
Động tác nữ quỷ quả nhiên khựng lại, nhưng chỉ khựng một chút. Lực đạo của Thích An không thể nào so với quỷ, tay trái của cô bị nó nắm lấy tăng lực kéo vào trong. Cô cắn chặt răng ngã xuống đất, muốn nhờ trọng lượng trì hoãn chốc lát.
Nhưng bỗng nhiên nữ quỷ buông tay, kêu lên sợ hãi nhanh chóng xuyên qua thân thể Thích An bay vút ra ngoài. Đột nhiên thoát lực làm đầu cô đập mạnh xuống đất phát ra tiếng "Cốp". Cô hít một hơi muốn từ mặt đất bò lên lại phát hiện, con tiểu quỷ khủng bố kia không biết khi nào đã xuất hiện trong nhà chính!
Cô dùng tư thế ngã nằm trên đất đối diện với gương mặt kinh dị và đôi mắt không tròng trắng lần thứ hai. So với nữ quỷ kia thì con tiểu quỷ này nhất định càng nguy hiểm, bởi vì thực rõ ràng nữ quỷ kia chạy trốn vì thấy con quỷ này xuất hiện.
Thích An khóc không ra nước mắt, nỗ lực gượng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm nó. Giờ này phút này thứ duy nhất cô có thể làm là liền chết phản kháng. Dù kết quả cuối cùng là phải chết, trước khi chết cô vẫn muốn giãy dụa chút.
Nghĩ đến đây cô bình tĩnh hơn. Mắt thấy con tiểu quỷ đã bay đến trước mặt, nhếch môi lộ ra nụ cười quỷ dị vươn tay về phía cô...
Trong khoang bụng bỗng dội lên một cảm giác đau đớn nhàn nhạt. Cô biết việc này có nghĩa gì, không kịp nghĩ nhiều xoay người chạy ra cửa lớn, cũng nắm lên một cái ghế xoay người hung hăng ném vào con tiểu quỷ đang đuổi theo.
"Bốp" một tiếng, cái ghế đập lên người nó. Thân thể nó ngã ngửa ra sau, lại y như con lật đật mà bật phắt dậy!
Tranh thủ thời gian ngắn ngủi, Thích An chạy vào trong sân hướng về phía cổng lớn. Một khắc cô chạy tới cửa lại thấy một thân ảnh chợt lóe đến. Cô chưa kịp nhìn rõ đã cảm thấy một bàn tay trơn trượt lạnh lẽo nắm lấy. Giây tiếp theo nữ quỷ túm cô bay về phía nhà chính.
Thích An bản năng định giãy dụa, nhưng lại lập tức ngừng động tác. Vô cùng kì quái, vì sao nữ quỷ này lại kéo cô tới nhà chính? Rõ ràng con tiểu quỷ đang ở trong đó, lao vào nhà chính bây giờ chính là đâm đầu vào họng súng. Nữ quỷ không phải cũng sợ nó hay sao?
Giây khắc điện quang hỏa thạch, Thích An không kịp nghĩ cẩn thận, chỉ biết nữ quỷ nhất định muốn cô vào nhà chính hẳn phải có nguyên nhân. Đây có lẽ chính là đường sinh cơ của nhiệm vụ!
Cô không giãy nữa, còn chủ động chạy theo nữ quỷ.
Mà khi con tiểu quỷ nhìn thấy nữ quỷ liền phát ra một tiếng gào rống điếc tai, như dã thú nổi điên lao vào nữ quỷ.
Nữ quỷ rõ ràng bị dọa, thân thể rung động hai cái nhưng không chạy trốn mà vẫn bay vút về phía trước. Bàn tay nó giữ Thích An tăng lực rất nhiều, siết tay cô đau đến mức như muốn gãy cả xương.
Tiểu quỷ lúc này đã đến gần, hai tay nó vươn ra ôm đùi nữ quỷ, gào rống ngoác to miệng cắn một phát lên đùi nữ quỷ. Nữ quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng vẫn không ngừng túm Thích An chạy vào nhà chính.
Bình luận truyện