Thay Lời Vong Linh
Chương 39: Núi sâu thôn nhỏ 7
Cô đứng thẳng tắp cách Dương lão đại khoảng 1m, mặt hướng về phía ông ta, tay rũ xuống, chân lại một trước một sau giống như trước khi bị biến thành như vậy cô đang chạy vội về phía Dương lão đại.
Triệu Nhất hít sâu một hơi, áp xuống khiếp sợ trong lòng, ánh mắt theo hướng Thích An nhìn lại thấy con dao phay rơi cạnh chân Dương lão đại.
Dao phay... Lúc nãy nó có ở đây sao?
Triệu Nhất bước nhanh qua, cúi đầu nhìn con dao trong chốc lát, nhíu chặt mày. Không đúng, vì sao con dao có thể ở chỗ này? Hơn nữa mặt đất còn có dấu vết con dao rơi xuống tạo thành giống như nó bị người ta quăng ở đây. Chẳng lẽ Thích An và Tùy Uyên lấy ra đây? Vậy họ lấy dao làm gì? Rốt cuộc là phạm vào cấm kị gì mà hại Thích An trở nên giống những thôn dân đó?
Lưu Phi bên cạnh đã sợ tới mới mặt cắt không còn hột máu, thậm chí còn ngã ngồi dưới đất lẩm bẩm: "Đến cả người ở ngoài đến cũng chịu tai ương... Vậy... vậy tôi cũng sẽ chết ở chỗ này thật sao?"
Cậu ta cứ nói mãi nói mãi, bỗng nhiên từ ngồi chuyển thành quỳ, hướng về phía nhà chính dùng sức dập đầu hô to: "Bà Tiêu! Bà Tiêu ơi! Cháu là Lưu Phi mà, cháu trước kia mang đồ ăn cho bà, còn muốn giúp bà tố cáo, cháu đã giúp bà mà! Bà đừng giết cháu, ngàn vạn lần đừng giết cháu, cháu cầu xin bà!"
Triệu Nhất quay đầu quét mắt cậu ta, trong lòng thầm nghĩ vẫn không thấy Tùy Uyên ở đây, rất có thể vì anh là quỷ hồn sẽ không bị giống người thường. Nhưng có thể khẳng định hai người họ cùng nhau hành động cho nên họ cũng cùng nhau gặp nạn. Trọng trách giải cứu mọi người giờ rơi lên đầu anh rồi. Nếu Thích An ở trong viện này xảy ra chuyện thì có thể khẳng định chắc chắn quỷ hồn của bà Tiêu quấy phá.
Mà chuyện bây giờ anh có thể làm... Chính là mau chóng tìm được bà ấy.
- -----------------------
Âm thanh biến mất đã lâu bỗng dưng truyền vào trong tai, một khắc đó Thích An không kịp phản ứng lại. Sau một lúc cô mới bị cảnh tượng trước mắt chấn trụ.
Nắng hè và mặt trời chói chang vẫn làm nhức mắt người như trước, vẫn là trước cửa Dương gia, vẫn là cô và Tùy Uyên đứng đối mặt trong viện, nhưng mà... những người xung quanh đâu?
Không, không riêng gì người mà cả bàn ghế cũng không thấy đâu rồi! Toàn bộ sân viện vắng ngắt không một bóng người!
Nhìn thật kĩ một vòng, Thích An mới phát hiện cửa chính Dương gia đang khép hờ. Dương lão nhị đã chết, nhà chính bố trí thành linh đường vẫn luôn mở rộng cửa, sao bây giờ cô chỉ hoa mắt một cái mà đã lặng yên không tiếng động đóng lại vậy? Kì quái hơn nữa là sân này cũng không có dấu hiệu của việc đang làm đám tang.
"Đây không phải thôn Dương Liễu lúc nãy." Tùy Uyên trầm giọng nói.
Thích An gian nan gật đầu, vừa định trả lời anh lại thấy cửa bếp Dương gia bị đẩy ra từ bên trong. Một người phụ nữ bưng bồn sứ nhỏ, miệng hét lớn: "Lôi Oa, xuống ruộng gọi người về ăn cơm!"
Phòng ngủ đầu tiên bên phải truyền đến tiếng đáp lại giòn giã, một đứa bé khoảng chừng 6 tuổi mở cửa chạy ra, chạy về phía cửa thôn bên kia. Còn người phụ nữ lại mang bồn sứ đến chỗ nhà chính, dùng chân mở cửa đang khép hờ, đặt bồn sứ lên một cái bàn bát tiên.
Trong quá trình này bà ta và đứa bé kia làm như không thấy Tùy Uyên và Thích An, coi hai người họ như không khí. Thích An ngẩng đầu nhìn Tùy Uyên, hạ giọng: "Người vừa rồi là người lúc trước mặc đồ tang đó, hẳn là vợ Dương lão nhị."
"Chúng ta quay về quá khứ?" Tùy Uyên chọn mi: "Thú vị."
Thích An nghĩ nghĩ, nói: "Lúc ấy tôi không làm gì khác lạ, chỉ có anh cầm dao phay muốn giết Dương lão đại, sau đó chúng ta liền ở đây. Tôi nghĩ khả năng chính là vì vậy đó."
"Chuyện này nhất định có manh mối." Tùy Uyên khóe miệng loan loan, tươi cười đắc ý: "Xem ra là do bản tướng quân lợi hại."
"..." Thích An: "Đi thôi, làm chính sự. Lão nhân gia người có thể chờ ra ngoài xong lại chậm rãi tự luyến."
Vừa rồi họ đã nhận ra người ở đây không thấy được họ, vậy là họ có thể tự do hành động rồi.
Thích An bước vào nhà chính nhìn một chút, thấy trên bàn bát tiên để hai đĩa đồ ăn với một chậu canh. Đồ ăn là rau trộn dưa chuột thái sợi và mướp đắng xào, canh cũng chỉ là canh suông thả vài mảnh rau, trên mặt nổi mấy giọt dầu, chả khác gì nước lã. Người phụ nữ kia lại đi xuống phòng bếp một chuyến nữa lấy một bồn sứ cỡ cái chậu rửa mặt, bên trong là cháo gạo và ngô trộn lẫn. Chờ bà ta đặt cái bồn xuống bàn, Thích An còn cố ý duỗi tay vẫy vẫy hai cái trước mặt bà ta, thấy không có phản ứng cô mới hoàn toàn yên tâm.
Lúc này đứa nhóc ban nãy đi gọi người đã trở lại, từ xa đã gào to gọi mẹ. Sau nó còn có bốn đứa nữa, trong đó một đứa khoảng tầm 4 tuổi, hai đứa tầm 7 8 tuổi, còn đứa lớn nhất chắc khoảng 13 14 tuổi. Trừ bỏ đứa bé gái lớn nhất đó ra, ba đứa còn lại Thích An đều đã thấy trong đám tang Dương lão nhị chỉ lớn hơn lúc này một chút, chắc chỉ lớn hơn khoảng một tuổi. Nói cách khác, bọn họ xuyên không về một năm trước.
Phía sau mấy đứa trẻ có ba người lớn đang cõng sọt hoặc khiêng cuốc, vừa nói chuyện vừa đi về phía này, trong đó một người phụ nữa và hai người đàn ông. Lúc bọn họ đến gần Thích An đã nhận ra, đây đúng là hai anh em Dương gia cùng với vợ Dương lão đại.
"Đi chuồng lợn xem đi." Tùy Uyên nhìn chằm chằm những kẻ vừa nói vừa cười đó, nắm tay xiết chặt. Xem ra anh một chút cũng không muốn ở đây, nếu không sẽ hận không thể giết chết bốn người đó mất.
Thích An gật đầu, cùng anh xoay người đi về phía chuồng lợn. Loại phòng ở trát bùn thế này ánh sáng đều kém cỏi, khi Thích An nhìn thấy cửa chuồng lợn đen như mực, trong lòng không tự chủ được dâng lên một trận chua xót. Một nơi vừa tối vừa bẩn thỉu hôi hám như vậy, dù cô một người trẻ tuổi ở trong đó lâu cũng phát bệnh mất, những kẻ kia sao lại nhẫn tâm nhốt một người già ở bên trong?
Tùy Uyên nghiêng đầu nhìn nhìn cô, hơi suy nghĩ nói: "Nếu không đành lòng, ngươi lưu lại đây chờ ta."
Thích An lắc lắc đầu, cất bước vào cửa. Bên cạnh cửa vào có một cọng dây, là chốt mở đèn, Thích An kéo thử, bóng đèn vẫn chưa hỏng, lập lòe vài cái lập tức sáng lên. Bóng đèn đã cũ, tối tăm như ánh sáng leo lét của ngọn nến, nhưng thà có chút ít đó còn hơn không.
Vừa bước vào hai ba bước, một mùi lạ khiến người buồn nôn chui vào mũi Thích An. Đó là mùi hỗn tạp của chất thải đại tiểu tiện, mùi đồ ăn thiu, còn có...
"Mùi thối rữa." Thanh âm Tùy Uyên từ bên cạnh truyền đến.
Thích An kinh ngạc, nhanh chân hơn bước vào trong, nỗ lực thích ứng với ánh sáng tù mù nhìn vào góc trong cùng.
Một thân hình nhỏ nhỏ gầy gầy cuộn tròn trong góc. Bộ dáng bà ấy so với ảnh chụp không sai biệt lắm, tóc bạc tán loạn che mất khuôn mặt, một thân quần áo bẩn thỉu, cánh tay và chân lộ ra ngoài gầy đến mức khiến người ta không tin được, không thể ngờ con người còn có thể gầy đến mức ấy. Bên cạnh bà có một cái máng cho lợn ăn tầm1m, thời điểm Thích An đi tới có một con chuột to mọng nhanh như chớp nhảy ra chạy trốn.
Trong máng còn một chút đồ ăn, nếu như thứ đó mà cũng có thể gọi là đồ ăn. Đó rõ ràng là chỗ cháo trộn ngô mấy kẻ ngoài kia ăn cùng một ít thức ăn thừa đổ lẫn vào nhau như nước gạo!
Trên mắt cá chân bà cụ buộc một sợi xích to cỡ ngón tay, bà lặng im không tiếng động dựa vào trong góc, tóc che mặt nhìn không ra là còn sống hay đã chết.
Thích An nhấp môi dưới, cúi đầu mở thanh ngăn chuồng bằng gỗ, đi từng bước một tới trước mặt bà cụ. Mùi lạ trong không khí ngày càng nghiêm trọng, cô chú ý bên cạnh bà còn có một cái thùng, có lẽ để giải quyết việc đại tiểu tiện. Mùi thối rữa kia cũng nồng đậm hơn, so với mùi xú uế của chất thải khó chịu hơn rất nhiều. Nó không chỉ là mùi thối rữa, mà càng giống như... mùi tử khí tràn ngập tuyệt vọng.
Thích An ngồi xổm trước mặt bà, vươn ngón tay chạm chạm thân thể bà, cảm giác có độ ấm truyền tới. Kì quái là ở chỗ này không ai thấy được họ, nhưng cô lại có thể bật đèn và chạm vào người bà cụ. Vì cái đụng chạm của cô, bà cụ không rõ sống chết hơi giật mình, phát ra một tiếng thở dốc trầm trọng.
"Bà ấy còn sống."
Thích An quay đầu nhìn Tùy Uyên, ánh mắt nghi hoặc. Người còn sống sao lại có mùi thối rữa?
Tùy Uyên cúi đầu, nhìn chằm chằm bà lão chốc lát, trầm giọng: "Trên người bà ấy nhất định có vết thương."
Thích An sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng, trên người có vết thương không được chữa trị, ở trong môi trường âm u ẩm ướt dơ bẩn thế này ngồi yên bất động, có lẽ... trên người bà ấy đã có chỗ thối rữa.
Cô không kiểm tra là chỗ nào, thứ nhất Tùy Uyên ở đây không tiện, thứ hai... cũng không cần thiết nữa.
Bọn họ chỉ cần biết bà cụ đáng thương ở Dương gia đã chịu bao nhiêu tra tấn.
Thích An ngồi xổm, nhìn bà cụ gầy gò như que củi, ngửi trong không khí thứ mùi khiến người ta buồn nôn, bỗng nhiên mũi đau xót, nước mắt không khống chế được chảy xuống. Trong lòng cô rất khó chịu, cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì cô biết dù cô thấy được những điều này cũng không thay đổi được gì cả. Bọn họ trở về quá khứ trước khi bà cụ chết, chứ không phải chuyện đang xảy ra trước mặt. Nếu có thể, cô thật hi vọng đây là hiện thực, ít nhất bà lão chưa chết, ít nhất cô còn có thể làm chút gì... Dù chỉ là đưa bà đi bệnh viện, giúp bà trước khi chết có thể trôi qua tốt một chút.
Nhưng bà cụ không chờ được bất cứ một ai đến giải cứu, bà chịu quá nhiều đau khổ, sau đó cứ vậy mà chết.
Bỗng nhiên Thích An cảm giác được một bàn tay to trên đỉnh đầu vỗ nhè nhẹ. Tùy Uyên thấp khụ một tiếng: "Đừng khóc, ta ở đây."
Anh chưa bao giờ an ủi người khác, đặc biệt là con gái khóc. Nhìn Thích An khóc, anh suy nghĩ hồi lâu mới nhớ trước kia có gặp qua cấp dưới dỗ một đứa bé ăn mày bị cướp mất tiền cũng làm như vậy.
Thích An lúc này còn không biết sự thật, còn vì anh nói vậy mà có điểm cảm động nho nhỏ. Cô hít sâu một hơi, lau sạch nước mắt, đứng dậy nói: "Đi thôi, đi tìm manh mối đi."
Cứu không được bà cụ, ít nhất cũng phải giúp bà ấy không cần làm một lệ quỷ tràn ngập oán khí.
Triệu Nhất hít sâu một hơi, áp xuống khiếp sợ trong lòng, ánh mắt theo hướng Thích An nhìn lại thấy con dao phay rơi cạnh chân Dương lão đại.
Dao phay... Lúc nãy nó có ở đây sao?
Triệu Nhất bước nhanh qua, cúi đầu nhìn con dao trong chốc lát, nhíu chặt mày. Không đúng, vì sao con dao có thể ở chỗ này? Hơn nữa mặt đất còn có dấu vết con dao rơi xuống tạo thành giống như nó bị người ta quăng ở đây. Chẳng lẽ Thích An và Tùy Uyên lấy ra đây? Vậy họ lấy dao làm gì? Rốt cuộc là phạm vào cấm kị gì mà hại Thích An trở nên giống những thôn dân đó?
Lưu Phi bên cạnh đã sợ tới mới mặt cắt không còn hột máu, thậm chí còn ngã ngồi dưới đất lẩm bẩm: "Đến cả người ở ngoài đến cũng chịu tai ương... Vậy... vậy tôi cũng sẽ chết ở chỗ này thật sao?"
Cậu ta cứ nói mãi nói mãi, bỗng nhiên từ ngồi chuyển thành quỳ, hướng về phía nhà chính dùng sức dập đầu hô to: "Bà Tiêu! Bà Tiêu ơi! Cháu là Lưu Phi mà, cháu trước kia mang đồ ăn cho bà, còn muốn giúp bà tố cáo, cháu đã giúp bà mà! Bà đừng giết cháu, ngàn vạn lần đừng giết cháu, cháu cầu xin bà!"
Triệu Nhất quay đầu quét mắt cậu ta, trong lòng thầm nghĩ vẫn không thấy Tùy Uyên ở đây, rất có thể vì anh là quỷ hồn sẽ không bị giống người thường. Nhưng có thể khẳng định hai người họ cùng nhau hành động cho nên họ cũng cùng nhau gặp nạn. Trọng trách giải cứu mọi người giờ rơi lên đầu anh rồi. Nếu Thích An ở trong viện này xảy ra chuyện thì có thể khẳng định chắc chắn quỷ hồn của bà Tiêu quấy phá.
Mà chuyện bây giờ anh có thể làm... Chính là mau chóng tìm được bà ấy.
- -----------------------
Âm thanh biến mất đã lâu bỗng dưng truyền vào trong tai, một khắc đó Thích An không kịp phản ứng lại. Sau một lúc cô mới bị cảnh tượng trước mắt chấn trụ.
Nắng hè và mặt trời chói chang vẫn làm nhức mắt người như trước, vẫn là trước cửa Dương gia, vẫn là cô và Tùy Uyên đứng đối mặt trong viện, nhưng mà... những người xung quanh đâu?
Không, không riêng gì người mà cả bàn ghế cũng không thấy đâu rồi! Toàn bộ sân viện vắng ngắt không một bóng người!
Nhìn thật kĩ một vòng, Thích An mới phát hiện cửa chính Dương gia đang khép hờ. Dương lão nhị đã chết, nhà chính bố trí thành linh đường vẫn luôn mở rộng cửa, sao bây giờ cô chỉ hoa mắt một cái mà đã lặng yên không tiếng động đóng lại vậy? Kì quái hơn nữa là sân này cũng không có dấu hiệu của việc đang làm đám tang.
"Đây không phải thôn Dương Liễu lúc nãy." Tùy Uyên trầm giọng nói.
Thích An gian nan gật đầu, vừa định trả lời anh lại thấy cửa bếp Dương gia bị đẩy ra từ bên trong. Một người phụ nữ bưng bồn sứ nhỏ, miệng hét lớn: "Lôi Oa, xuống ruộng gọi người về ăn cơm!"
Phòng ngủ đầu tiên bên phải truyền đến tiếng đáp lại giòn giã, một đứa bé khoảng chừng 6 tuổi mở cửa chạy ra, chạy về phía cửa thôn bên kia. Còn người phụ nữ lại mang bồn sứ đến chỗ nhà chính, dùng chân mở cửa đang khép hờ, đặt bồn sứ lên một cái bàn bát tiên.
Trong quá trình này bà ta và đứa bé kia làm như không thấy Tùy Uyên và Thích An, coi hai người họ như không khí. Thích An ngẩng đầu nhìn Tùy Uyên, hạ giọng: "Người vừa rồi là người lúc trước mặc đồ tang đó, hẳn là vợ Dương lão nhị."
"Chúng ta quay về quá khứ?" Tùy Uyên chọn mi: "Thú vị."
Thích An nghĩ nghĩ, nói: "Lúc ấy tôi không làm gì khác lạ, chỉ có anh cầm dao phay muốn giết Dương lão đại, sau đó chúng ta liền ở đây. Tôi nghĩ khả năng chính là vì vậy đó."
"Chuyện này nhất định có manh mối." Tùy Uyên khóe miệng loan loan, tươi cười đắc ý: "Xem ra là do bản tướng quân lợi hại."
"..." Thích An: "Đi thôi, làm chính sự. Lão nhân gia người có thể chờ ra ngoài xong lại chậm rãi tự luyến."
Vừa rồi họ đã nhận ra người ở đây không thấy được họ, vậy là họ có thể tự do hành động rồi.
Thích An bước vào nhà chính nhìn một chút, thấy trên bàn bát tiên để hai đĩa đồ ăn với một chậu canh. Đồ ăn là rau trộn dưa chuột thái sợi và mướp đắng xào, canh cũng chỉ là canh suông thả vài mảnh rau, trên mặt nổi mấy giọt dầu, chả khác gì nước lã. Người phụ nữ kia lại đi xuống phòng bếp một chuyến nữa lấy một bồn sứ cỡ cái chậu rửa mặt, bên trong là cháo gạo và ngô trộn lẫn. Chờ bà ta đặt cái bồn xuống bàn, Thích An còn cố ý duỗi tay vẫy vẫy hai cái trước mặt bà ta, thấy không có phản ứng cô mới hoàn toàn yên tâm.
Lúc này đứa nhóc ban nãy đi gọi người đã trở lại, từ xa đã gào to gọi mẹ. Sau nó còn có bốn đứa nữa, trong đó một đứa khoảng tầm 4 tuổi, hai đứa tầm 7 8 tuổi, còn đứa lớn nhất chắc khoảng 13 14 tuổi. Trừ bỏ đứa bé gái lớn nhất đó ra, ba đứa còn lại Thích An đều đã thấy trong đám tang Dương lão nhị chỉ lớn hơn lúc này một chút, chắc chỉ lớn hơn khoảng một tuổi. Nói cách khác, bọn họ xuyên không về một năm trước.
Phía sau mấy đứa trẻ có ba người lớn đang cõng sọt hoặc khiêng cuốc, vừa nói chuyện vừa đi về phía này, trong đó một người phụ nữa và hai người đàn ông. Lúc bọn họ đến gần Thích An đã nhận ra, đây đúng là hai anh em Dương gia cùng với vợ Dương lão đại.
"Đi chuồng lợn xem đi." Tùy Uyên nhìn chằm chằm những kẻ vừa nói vừa cười đó, nắm tay xiết chặt. Xem ra anh một chút cũng không muốn ở đây, nếu không sẽ hận không thể giết chết bốn người đó mất.
Thích An gật đầu, cùng anh xoay người đi về phía chuồng lợn. Loại phòng ở trát bùn thế này ánh sáng đều kém cỏi, khi Thích An nhìn thấy cửa chuồng lợn đen như mực, trong lòng không tự chủ được dâng lên một trận chua xót. Một nơi vừa tối vừa bẩn thỉu hôi hám như vậy, dù cô một người trẻ tuổi ở trong đó lâu cũng phát bệnh mất, những kẻ kia sao lại nhẫn tâm nhốt một người già ở bên trong?
Tùy Uyên nghiêng đầu nhìn nhìn cô, hơi suy nghĩ nói: "Nếu không đành lòng, ngươi lưu lại đây chờ ta."
Thích An lắc lắc đầu, cất bước vào cửa. Bên cạnh cửa vào có một cọng dây, là chốt mở đèn, Thích An kéo thử, bóng đèn vẫn chưa hỏng, lập lòe vài cái lập tức sáng lên. Bóng đèn đã cũ, tối tăm như ánh sáng leo lét của ngọn nến, nhưng thà có chút ít đó còn hơn không.
Vừa bước vào hai ba bước, một mùi lạ khiến người buồn nôn chui vào mũi Thích An. Đó là mùi hỗn tạp của chất thải đại tiểu tiện, mùi đồ ăn thiu, còn có...
"Mùi thối rữa." Thanh âm Tùy Uyên từ bên cạnh truyền đến.
Thích An kinh ngạc, nhanh chân hơn bước vào trong, nỗ lực thích ứng với ánh sáng tù mù nhìn vào góc trong cùng.
Một thân hình nhỏ nhỏ gầy gầy cuộn tròn trong góc. Bộ dáng bà ấy so với ảnh chụp không sai biệt lắm, tóc bạc tán loạn che mất khuôn mặt, một thân quần áo bẩn thỉu, cánh tay và chân lộ ra ngoài gầy đến mức khiến người ta không tin được, không thể ngờ con người còn có thể gầy đến mức ấy. Bên cạnh bà có một cái máng cho lợn ăn tầm1m, thời điểm Thích An đi tới có một con chuột to mọng nhanh như chớp nhảy ra chạy trốn.
Trong máng còn một chút đồ ăn, nếu như thứ đó mà cũng có thể gọi là đồ ăn. Đó rõ ràng là chỗ cháo trộn ngô mấy kẻ ngoài kia ăn cùng một ít thức ăn thừa đổ lẫn vào nhau như nước gạo!
Trên mắt cá chân bà cụ buộc một sợi xích to cỡ ngón tay, bà lặng im không tiếng động dựa vào trong góc, tóc che mặt nhìn không ra là còn sống hay đã chết.
Thích An nhấp môi dưới, cúi đầu mở thanh ngăn chuồng bằng gỗ, đi từng bước một tới trước mặt bà cụ. Mùi lạ trong không khí ngày càng nghiêm trọng, cô chú ý bên cạnh bà còn có một cái thùng, có lẽ để giải quyết việc đại tiểu tiện. Mùi thối rữa kia cũng nồng đậm hơn, so với mùi xú uế của chất thải khó chịu hơn rất nhiều. Nó không chỉ là mùi thối rữa, mà càng giống như... mùi tử khí tràn ngập tuyệt vọng.
Thích An ngồi xổm trước mặt bà, vươn ngón tay chạm chạm thân thể bà, cảm giác có độ ấm truyền tới. Kì quái là ở chỗ này không ai thấy được họ, nhưng cô lại có thể bật đèn và chạm vào người bà cụ. Vì cái đụng chạm của cô, bà cụ không rõ sống chết hơi giật mình, phát ra một tiếng thở dốc trầm trọng.
"Bà ấy còn sống."
Thích An quay đầu nhìn Tùy Uyên, ánh mắt nghi hoặc. Người còn sống sao lại có mùi thối rữa?
Tùy Uyên cúi đầu, nhìn chằm chằm bà lão chốc lát, trầm giọng: "Trên người bà ấy nhất định có vết thương."
Thích An sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng, trên người có vết thương không được chữa trị, ở trong môi trường âm u ẩm ướt dơ bẩn thế này ngồi yên bất động, có lẽ... trên người bà ấy đã có chỗ thối rữa.
Cô không kiểm tra là chỗ nào, thứ nhất Tùy Uyên ở đây không tiện, thứ hai... cũng không cần thiết nữa.
Bọn họ chỉ cần biết bà cụ đáng thương ở Dương gia đã chịu bao nhiêu tra tấn.
Thích An ngồi xổm, nhìn bà cụ gầy gò như que củi, ngửi trong không khí thứ mùi khiến người ta buồn nôn, bỗng nhiên mũi đau xót, nước mắt không khống chế được chảy xuống. Trong lòng cô rất khó chịu, cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì cô biết dù cô thấy được những điều này cũng không thay đổi được gì cả. Bọn họ trở về quá khứ trước khi bà cụ chết, chứ không phải chuyện đang xảy ra trước mặt. Nếu có thể, cô thật hi vọng đây là hiện thực, ít nhất bà lão chưa chết, ít nhất cô còn có thể làm chút gì... Dù chỉ là đưa bà đi bệnh viện, giúp bà trước khi chết có thể trôi qua tốt một chút.
Nhưng bà cụ không chờ được bất cứ một ai đến giải cứu, bà chịu quá nhiều đau khổ, sau đó cứ vậy mà chết.
Bỗng nhiên Thích An cảm giác được một bàn tay to trên đỉnh đầu vỗ nhè nhẹ. Tùy Uyên thấp khụ một tiếng: "Đừng khóc, ta ở đây."
Anh chưa bao giờ an ủi người khác, đặc biệt là con gái khóc. Nhìn Thích An khóc, anh suy nghĩ hồi lâu mới nhớ trước kia có gặp qua cấp dưới dỗ một đứa bé ăn mày bị cướp mất tiền cũng làm như vậy.
Thích An lúc này còn không biết sự thật, còn vì anh nói vậy mà có điểm cảm động nho nhỏ. Cô hít sâu một hơi, lau sạch nước mắt, đứng dậy nói: "Đi thôi, đi tìm manh mối đi."
Cứu không được bà cụ, ít nhất cũng phải giúp bà ấy không cần làm một lệ quỷ tràn ngập oán khí.
Bình luận truyện