Thay Lời Vong Linh
Chương 76
Tiễn Triệu Nhất và Bạch Thự đi, Thích An và Tùy Uyên tìm chỗ ăn, lúc trên bàn cơm cô vẫn suy nghĩ có nên về hỏi mẹ một chút hay không. Nghĩ tới nghĩ lui quyết định là có. Bây giờ đã khác trước đây, trước kia sợ mẹ lo cô làm mấy chuyện nguy hiểm nên không dám lộ ra cái gì, nhưng hiện tại biết đối thủ của mình là một kẻ có thể trường sinh bất lão, mà cô trừ điều đó ra lại hoàn toàn không biết gì cả.
Chính xác ra mà nói, ngay cả viên Tỏa Hồn Thạch đã đeo mười mấy năm cô cũng không hiểu rõ. Có lẽ một ngàn năm trước thần y đã giải thích với Thích Thiệu, những tin tức đó lưu truyền qua nhiều đời, chỉ là bố Thích An bỏ đi khi cô còn quá nhỏ, chưa kịp nói gì nên bây giờ cô mới mù mờ như vậy.
Nếu... Trước khi bố cưới mẹ đã nói hết tất cả, như vậy Thích An có thể hỏi mẹ một ít tin tức quan trọng. Đối phương muốn có Tỏa Hồn Thạch, cô cần phải hiểu rõ ràng tỉ mỉ mới phỏng đoán được lý do hắn nhất định phải đoạt được nó.
Người thần bí nói với cô nếu không nhanh sẽ không kịp. Bây giờ... đã không phải lúc để băn khoăn nữa rồi.
Thích An thương lượng với Tùy Uyên, trưa hôm đó bắt xe về nhà luôn. Cô không chờ đến cuối tuần vì bọn Triệu Nhất vừa đuổi kẻ theo dõi đi, không thể nào lập tức phái tới một người khác ngay nếu không sẽ "Bại lộ" thân phận của Triệu Nhất. Tức là hiện tại xác suất rất lớn cô chưa bị theo dõi tiếp. Tuy nói chuyện về nhà bị biết cũng không sao nhưng không có người bám đuôi vẫn tốt hơn.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất là chậm trễ mấy hôm không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa, càng nhanh giải quyết được thì càng tốt. Lúc này về nhà cô không để Tùy Uyên tiến vào Tỏa Hồn Thạch mà đưa thẳng anh về đến nhà.
Mẹ Thích đang ngồi ở phòng khách xem ti vii bỗng nhiên nghe ngoài cửa có tiếng mở khóa, cảnh giác hỏi lớn ai vậy. Thích An đẩy cửa đi vào, cười nói: "Mẹ, con về rồi."
Mẹ Thích thở dài nhẹ nhõm, trách cứ: "Về cũng không biết gọi điện báo trước một tiếng, để mẹ ra ngoài mua ít đồ ăn... Cậu này là..."
Ánh mắt bà sáng ngời nhìn từ đầu đến chân Tùy Uyên đánh giá một lần, tươi cười sáng lạn: "Ôi cái con bé này, quen bạn trai cũng không nói với mẹ! Hôm nay chưa chuẩn bị được gì hết mà!"
Thích An: "... Không phải, đây là..."
"Chào dì, cháu tên Tùy Uyên."
Tùy Uyên tiến lên hai bước, đứng trước Thích An, nhìn mẹ Thích báo tên. Mà ngay giây phút đó tươi cười của mẹ Thích cứng lại, trong mắt hiện lên chút thần sắc hoảng hốt. Bà phản ứng rất nhanh, khôi phục bộ dáng lúc trước, nhưng vì Tùy Uyên luôn nhìn chằm chằm nên anh thấy rất rõ sự thay đổi của bà.
Mẹ Thích cúi đầu khụ một tiếng, tận lực che dấu cảm xúc của mình mới cười hỏi: "Tên này rất đắc biệt, là hai chữ nào vậy?"
Thích An tuy không nhìn thấy sự thay đổi của mẹ, nhưng nghe bà hỏi câu này lập tức hiểu rõ. Nếu không phải vì mẹ đã sớm biết sự tồn tại của Tùy Uyên thì cũng sẽ không hỏi câu này để xác nhận anh có phải người đó hay không.
Quả nhiên...
Thích An cắn môi, trực tiếp mở miệng: "Mẹ, anh ấy chính là người trong Tỏa Hồn Thạch, người đã chết từ một ngàn năm trước, tướng quân Tùy Uyên."
Mẹ Thích ngây ngẩn, thật lâu sau, đồng tử bà co rụt lại, vọt tới bên người Thích An bắt hai vai cô khẩn trương hỏi: "Con... Con không sao chứ? Chẳng lẽ con đang làm những việc đó?! Sao có thể thế được, bố con không phải nói ít nhất sẽ khiến con sống bình an đến năm 40 tuổi ư?"
Không ngờ còn có chuyện như vậy nữa?
Thích An đỡ tay mẹ, kéo bà ngồi trên sofa, lại xoay người rót nước mang đến: "Mẹ, mẹ đừng khẩn trương, hiện tại không phải con vẫn tốt đấy ư? Vốn con không định nói chuyện này với mẹ, sợ mẹ lo lắng, nhưng hiện tại có chút vấn đề không hiểu được chỉ có thể hỏi mẹ..."
Cô đem ít chuyện quan trọng nhất từ lần đầu tiên gặp quỷ nói cho mẹ Thích, những nguy hiểm phát sinh trong đó tự nhiên bỏ qua. Ngay cả như vậy, mẹ Thích nghe kể lại vẫn luôn khẩn trương lo lắng, thậm chí còn đỏ mắt nắm chặt tay Thích An không buông. Chờ Thích An nói xong, bà lau lau nước mắt nức nở: "Thật xin lỗi, con à, đều do bố mẹ sai..."
Thích An hôm nay là lần đầu tiên được nghe kể chuyện của bố mẹ hồi trẻ. Mẹ Thích nói bà và bố Thích quen nhau vì một sự kiện thần quái. Lúc ấy bà làm công ở một xưởng đường, đột nhiên một hôm trong xưởng bắt đầu chết người, người chết tử trạng rất khó coi, cách chết cũng vô cùng quỷ dị. Rất nhiều người trong xưởng sợ hãi muốn nghỉ làm, nhưng ông chủ lo công nhân bỏ đi hết gây tổn thất cho xưởng, nhất định ngậm chặt tiền lương không chịu trả.
Mẹ Thích lúc đó còn trẻ, gia đình cũng không giàu có gì, một tháng tiền lương là khoản tiền không hề nhỏ, thực sự không nỡ bỏ khoản tiền đó nên cắn răng mà làm. Người ôm tâm lý giống bà cũng nhiều, vì thế xưởng đường tiếp tục vận hành như cũ. Nhưng chẳng được mấy ngày số người chết lại tiếp tục gia tăng.
Lúc mẹ Thích và một đoàn công nhân cùng nhau đến nhà ông chủ để đòi tiền thì bố Thích cũng tới, ông hô lớn từ phía sau đám người đang ồn ào nhốn nháo: "Tất cả tránh ra cho tôi!"
Chẳng biết vì sao mọi người tránh đường cho ông thật, sau đó tất cả đều thấy một người đàn ông trẻ đang nâng cao tay phải như xách thứ gì đó, dùng tư thế kì quái đi qua đoàn người, đá văng cách cửa mọi người đập mãi cũng không mở. Ông đi vào trong, vung tay phải về phía trước nói với không khí: "Muốn báo thù đúng không? Thấy rõ chưa, kẻ thù của ông ở chỗ này này! Muốn báo thù thì nhanh lên một chút, nếu dám động tới những người khác tôi sẽ khiến ông hồn phi phách tán!"
Nói xong ông xoay người đóng cửa, ngăn cản ánh mắt tò mò của các công nhân. Không bao lâu sau trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Mọi người ở ngoài đang xì xầm nói nhỏ thì cửa bật mở.
Mẹ Thích nói lúc cửa mở bà thấy mơ hồ một con tiên hạc đậu trên tay ông, quả thực giống như... Thần tiên vậy. Khi ông phải đi, mẹ Thích chủ động tiến lên hỏi có phải ông chủ đã chết rồi không, tiền lương của họ phải làm sao bây giờ vân vân. Mẹ Thích cười nói: "Tuy sau đó bố con nhất định không nhận nhưng mẹ biết thừa ông ấy có hảo cảm với mẹ, nếu không một người lợi hại như thế làm sao chịu trả lời mấy việc linh tinh ấy chứ."
Nói tới đây, hai má bà đỏ hồng: "Bố con lúc trẻ rất đẹp, con lớn lên giống ông ấy nhưng ông ấy đẹp hơn con."
Thích An: "..."
Sau đó hai người chậm rãi qua lại, nhưng bố Thích mãi mà không chịu thổ lộ tâm tình. Đến tận một lần ông bị thương, mặc chiếc áo sơ mi máu chảy đầm đìa đi tìm mẹ Thích nói với bà ông thích bà, nhưng hai người không thể ở bên nhau nếu không sẽ hại bà gì đó. Mẹ Thích gan lớn ôm ông hôn một cái, sau một màn bày tỏ sến súa hai người chính thức thành người yêu.
Thời gian đó bọn họ từng thương lượng, sau khi kết hôn không sinh con. Bố Thích biết những việc mình đang làm có bao nhiêu nguy hiểm, Tỏa Hồn Thạch cho ông sức mạnh nhưng cũng tra tấn huyết mạch đời đời Thích gia. Vì một người chết từ ngàn năm trước, Thích gia đã mất bao nhiêu người? Cho dù tổ tiên họ thiếu ân tình to lớn cỡ nào, một nghìn năm cũng đủ trả hết rồi.
Cho nên một khắc ông trở thành người nối nghiệp, nếu ông vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ bảo hộ Tùy tướng quân, vậy... Thích gia không cần có đời sau nữa. Ông thật sự không muốn con cháu mình chịu khổ như vậy.
Hai người thương lượng tốt rồi, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, ai biết được dù đã tránh thai đầy đủ nhưng mẹ Thích vẫn mang thai. Vì luôn tránh thai nên mẹ Thích không nghĩ nhiều, chờ đến lúc cảm giác rõ ràng ra rồi Thích An đã được hơn hai tháng.
Hai vợ chồng hết sức do dự, vốn muốn nhân lúc còn sớm bỏ đi, nhưng bố Thích lại nhận được một nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ đó vừa khéo là về quỷ thai.
Ở một phòng khám bỏ hoang quanh quẩn rất nhiều bào thai chưa bao giờ ra đời. Có những đứa còn chưa thành hình, có những đứa chỉ to bằng nắm tay, nhưng dù là đứa nào cũng đều tuôn huyết lệ gào góc gọi bố mẹ. Chính do nhiệm vụ này làm họ thay đổi ý định, giữ lại Thích An. Sau khi đủ tháng biết cô là một bé gái, hai người còn thương lượng sinh thêm một bé trai, những việc nguy hiểm này giao cho con trai làm. Nhưng khi sinh mẹ Thích chịu khổ rất nhiều, chuyện này đành từ bỏ.
Tóm lại sau khi nghe xong chuyện cũ, mẹ Thích cũng nói chuyện liên quan đến Tỏa Hồn Thạch, đây chính là trọng điểm. Mẹ Thích nghiêm túc nói: "Bố con nói với mẹ, tin tức liên quan đến Tỏa Hồn Thạch từ tổ tiên truyền xuống không nhiều, cũng giống với những điều con đã biết: Bên trong đó có Tùy Uyên tướng quân, người Thích gia cần phải giải quyết chuyện liên quan đến quỷ hồn bổ sung năng lượng cho Tỏa Hồn Thạch để nó bảo vệ Tùy tướng quân cho đến khi đầu thai chuyển thế, khi năng lượng trong nó đầy đủ còn có thể giúp con ngăn cản sự tấn công của quỷ hồn."
Bà tạm dừng một chút, trầm giọng: "Nhưng sau bố con tra được, năm đó thần y giao Tỏa Hồn Thạch cho Thích Thiệu không chỉ nói những điều này không thôi đâu. Tỏa Hồn Thạch... còn có năng lực và cách dùng khác."
Chính xác ra mà nói, ngay cả viên Tỏa Hồn Thạch đã đeo mười mấy năm cô cũng không hiểu rõ. Có lẽ một ngàn năm trước thần y đã giải thích với Thích Thiệu, những tin tức đó lưu truyền qua nhiều đời, chỉ là bố Thích An bỏ đi khi cô còn quá nhỏ, chưa kịp nói gì nên bây giờ cô mới mù mờ như vậy.
Nếu... Trước khi bố cưới mẹ đã nói hết tất cả, như vậy Thích An có thể hỏi mẹ một ít tin tức quan trọng. Đối phương muốn có Tỏa Hồn Thạch, cô cần phải hiểu rõ ràng tỉ mỉ mới phỏng đoán được lý do hắn nhất định phải đoạt được nó.
Người thần bí nói với cô nếu không nhanh sẽ không kịp. Bây giờ... đã không phải lúc để băn khoăn nữa rồi.
Thích An thương lượng với Tùy Uyên, trưa hôm đó bắt xe về nhà luôn. Cô không chờ đến cuối tuần vì bọn Triệu Nhất vừa đuổi kẻ theo dõi đi, không thể nào lập tức phái tới một người khác ngay nếu không sẽ "Bại lộ" thân phận của Triệu Nhất. Tức là hiện tại xác suất rất lớn cô chưa bị theo dõi tiếp. Tuy nói chuyện về nhà bị biết cũng không sao nhưng không có người bám đuôi vẫn tốt hơn.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất là chậm trễ mấy hôm không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa, càng nhanh giải quyết được thì càng tốt. Lúc này về nhà cô không để Tùy Uyên tiến vào Tỏa Hồn Thạch mà đưa thẳng anh về đến nhà.
Mẹ Thích đang ngồi ở phòng khách xem ti vii bỗng nhiên nghe ngoài cửa có tiếng mở khóa, cảnh giác hỏi lớn ai vậy. Thích An đẩy cửa đi vào, cười nói: "Mẹ, con về rồi."
Mẹ Thích thở dài nhẹ nhõm, trách cứ: "Về cũng không biết gọi điện báo trước một tiếng, để mẹ ra ngoài mua ít đồ ăn... Cậu này là..."
Ánh mắt bà sáng ngời nhìn từ đầu đến chân Tùy Uyên đánh giá một lần, tươi cười sáng lạn: "Ôi cái con bé này, quen bạn trai cũng không nói với mẹ! Hôm nay chưa chuẩn bị được gì hết mà!"
Thích An: "... Không phải, đây là..."
"Chào dì, cháu tên Tùy Uyên."
Tùy Uyên tiến lên hai bước, đứng trước Thích An, nhìn mẹ Thích báo tên. Mà ngay giây phút đó tươi cười của mẹ Thích cứng lại, trong mắt hiện lên chút thần sắc hoảng hốt. Bà phản ứng rất nhanh, khôi phục bộ dáng lúc trước, nhưng vì Tùy Uyên luôn nhìn chằm chằm nên anh thấy rất rõ sự thay đổi của bà.
Mẹ Thích cúi đầu khụ một tiếng, tận lực che dấu cảm xúc của mình mới cười hỏi: "Tên này rất đắc biệt, là hai chữ nào vậy?"
Thích An tuy không nhìn thấy sự thay đổi của mẹ, nhưng nghe bà hỏi câu này lập tức hiểu rõ. Nếu không phải vì mẹ đã sớm biết sự tồn tại của Tùy Uyên thì cũng sẽ không hỏi câu này để xác nhận anh có phải người đó hay không.
Quả nhiên...
Thích An cắn môi, trực tiếp mở miệng: "Mẹ, anh ấy chính là người trong Tỏa Hồn Thạch, người đã chết từ một ngàn năm trước, tướng quân Tùy Uyên."
Mẹ Thích ngây ngẩn, thật lâu sau, đồng tử bà co rụt lại, vọt tới bên người Thích An bắt hai vai cô khẩn trương hỏi: "Con... Con không sao chứ? Chẳng lẽ con đang làm những việc đó?! Sao có thể thế được, bố con không phải nói ít nhất sẽ khiến con sống bình an đến năm 40 tuổi ư?"
Không ngờ còn có chuyện như vậy nữa?
Thích An đỡ tay mẹ, kéo bà ngồi trên sofa, lại xoay người rót nước mang đến: "Mẹ, mẹ đừng khẩn trương, hiện tại không phải con vẫn tốt đấy ư? Vốn con không định nói chuyện này với mẹ, sợ mẹ lo lắng, nhưng hiện tại có chút vấn đề không hiểu được chỉ có thể hỏi mẹ..."
Cô đem ít chuyện quan trọng nhất từ lần đầu tiên gặp quỷ nói cho mẹ Thích, những nguy hiểm phát sinh trong đó tự nhiên bỏ qua. Ngay cả như vậy, mẹ Thích nghe kể lại vẫn luôn khẩn trương lo lắng, thậm chí còn đỏ mắt nắm chặt tay Thích An không buông. Chờ Thích An nói xong, bà lau lau nước mắt nức nở: "Thật xin lỗi, con à, đều do bố mẹ sai..."
Thích An hôm nay là lần đầu tiên được nghe kể chuyện của bố mẹ hồi trẻ. Mẹ Thích nói bà và bố Thích quen nhau vì một sự kiện thần quái. Lúc ấy bà làm công ở một xưởng đường, đột nhiên một hôm trong xưởng bắt đầu chết người, người chết tử trạng rất khó coi, cách chết cũng vô cùng quỷ dị. Rất nhiều người trong xưởng sợ hãi muốn nghỉ làm, nhưng ông chủ lo công nhân bỏ đi hết gây tổn thất cho xưởng, nhất định ngậm chặt tiền lương không chịu trả.
Mẹ Thích lúc đó còn trẻ, gia đình cũng không giàu có gì, một tháng tiền lương là khoản tiền không hề nhỏ, thực sự không nỡ bỏ khoản tiền đó nên cắn răng mà làm. Người ôm tâm lý giống bà cũng nhiều, vì thế xưởng đường tiếp tục vận hành như cũ. Nhưng chẳng được mấy ngày số người chết lại tiếp tục gia tăng.
Lúc mẹ Thích và một đoàn công nhân cùng nhau đến nhà ông chủ để đòi tiền thì bố Thích cũng tới, ông hô lớn từ phía sau đám người đang ồn ào nhốn nháo: "Tất cả tránh ra cho tôi!"
Chẳng biết vì sao mọi người tránh đường cho ông thật, sau đó tất cả đều thấy một người đàn ông trẻ đang nâng cao tay phải như xách thứ gì đó, dùng tư thế kì quái đi qua đoàn người, đá văng cách cửa mọi người đập mãi cũng không mở. Ông đi vào trong, vung tay phải về phía trước nói với không khí: "Muốn báo thù đúng không? Thấy rõ chưa, kẻ thù của ông ở chỗ này này! Muốn báo thù thì nhanh lên một chút, nếu dám động tới những người khác tôi sẽ khiến ông hồn phi phách tán!"
Nói xong ông xoay người đóng cửa, ngăn cản ánh mắt tò mò của các công nhân. Không bao lâu sau trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Mọi người ở ngoài đang xì xầm nói nhỏ thì cửa bật mở.
Mẹ Thích nói lúc cửa mở bà thấy mơ hồ một con tiên hạc đậu trên tay ông, quả thực giống như... Thần tiên vậy. Khi ông phải đi, mẹ Thích chủ động tiến lên hỏi có phải ông chủ đã chết rồi không, tiền lương của họ phải làm sao bây giờ vân vân. Mẹ Thích cười nói: "Tuy sau đó bố con nhất định không nhận nhưng mẹ biết thừa ông ấy có hảo cảm với mẹ, nếu không một người lợi hại như thế làm sao chịu trả lời mấy việc linh tinh ấy chứ."
Nói tới đây, hai má bà đỏ hồng: "Bố con lúc trẻ rất đẹp, con lớn lên giống ông ấy nhưng ông ấy đẹp hơn con."
Thích An: "..."
Sau đó hai người chậm rãi qua lại, nhưng bố Thích mãi mà không chịu thổ lộ tâm tình. Đến tận một lần ông bị thương, mặc chiếc áo sơ mi máu chảy đầm đìa đi tìm mẹ Thích nói với bà ông thích bà, nhưng hai người không thể ở bên nhau nếu không sẽ hại bà gì đó. Mẹ Thích gan lớn ôm ông hôn một cái, sau một màn bày tỏ sến súa hai người chính thức thành người yêu.
Thời gian đó bọn họ từng thương lượng, sau khi kết hôn không sinh con. Bố Thích biết những việc mình đang làm có bao nhiêu nguy hiểm, Tỏa Hồn Thạch cho ông sức mạnh nhưng cũng tra tấn huyết mạch đời đời Thích gia. Vì một người chết từ ngàn năm trước, Thích gia đã mất bao nhiêu người? Cho dù tổ tiên họ thiếu ân tình to lớn cỡ nào, một nghìn năm cũng đủ trả hết rồi.
Cho nên một khắc ông trở thành người nối nghiệp, nếu ông vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ bảo hộ Tùy tướng quân, vậy... Thích gia không cần có đời sau nữa. Ông thật sự không muốn con cháu mình chịu khổ như vậy.
Hai người thương lượng tốt rồi, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, ai biết được dù đã tránh thai đầy đủ nhưng mẹ Thích vẫn mang thai. Vì luôn tránh thai nên mẹ Thích không nghĩ nhiều, chờ đến lúc cảm giác rõ ràng ra rồi Thích An đã được hơn hai tháng.
Hai vợ chồng hết sức do dự, vốn muốn nhân lúc còn sớm bỏ đi, nhưng bố Thích lại nhận được một nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ đó vừa khéo là về quỷ thai.
Ở một phòng khám bỏ hoang quanh quẩn rất nhiều bào thai chưa bao giờ ra đời. Có những đứa còn chưa thành hình, có những đứa chỉ to bằng nắm tay, nhưng dù là đứa nào cũng đều tuôn huyết lệ gào góc gọi bố mẹ. Chính do nhiệm vụ này làm họ thay đổi ý định, giữ lại Thích An. Sau khi đủ tháng biết cô là một bé gái, hai người còn thương lượng sinh thêm một bé trai, những việc nguy hiểm này giao cho con trai làm. Nhưng khi sinh mẹ Thích chịu khổ rất nhiều, chuyện này đành từ bỏ.
Tóm lại sau khi nghe xong chuyện cũ, mẹ Thích cũng nói chuyện liên quan đến Tỏa Hồn Thạch, đây chính là trọng điểm. Mẹ Thích nghiêm túc nói: "Bố con nói với mẹ, tin tức liên quan đến Tỏa Hồn Thạch từ tổ tiên truyền xuống không nhiều, cũng giống với những điều con đã biết: Bên trong đó có Tùy Uyên tướng quân, người Thích gia cần phải giải quyết chuyện liên quan đến quỷ hồn bổ sung năng lượng cho Tỏa Hồn Thạch để nó bảo vệ Tùy tướng quân cho đến khi đầu thai chuyển thế, khi năng lượng trong nó đầy đủ còn có thể giúp con ngăn cản sự tấn công của quỷ hồn."
Bà tạm dừng một chút, trầm giọng: "Nhưng sau bố con tra được, năm đó thần y giao Tỏa Hồn Thạch cho Thích Thiệu không chỉ nói những điều này không thôi đâu. Tỏa Hồn Thạch... còn có năng lực và cách dùng khác."
Bình luận truyện