Thay Lời Vong Linh

Chương 82



 TrướcSau 

Ít nhất trong số những vụ án mà Thích An biết thì đã có 4 vụ liên quan đến ngũ hành. Đây cũng chỉ là số vụ cô biết, đối phương hiển nhiên không phải gần đây mới bắt đầu làm vậy, ai biết hắn đã dùng phương pháp này tạo ra bao nhiêu lệ quỷ rồi? Nếu mỗi con đều nằm dưới sự điều khiển của hắn... Vậy chỗ đó chính là địa ngục. Đừng nói đến cạnh cô chỉ có một mình Tùy Uyên có khả năng chiến đấu, dù có thêm vài người cũng không dám mạo hiểm chống lại kẻ kia.

Nhưng hiện tại có lẽ không còn đường cho họ lui nữa rồi. Năng lực của Tỏa Hồn Thạch tăng lên cũng khiến cho Tùy Uyên nâng cao sức mạnh, ngay cả trạng thái hồn thể của anh cũng xảy ra biến hóa rõ ràng, một khi kẻ đứng đầu tổ chức nhìn thấy anh sẽ lập tức biết viên Tỏa Hồn Thạch đã đầy đủ năng lượng, có thể cướp đoạt được rồi.

Thích An cũng không thể để Tùy Uyên ẩn vào trong Tỏa Hồn Thạch, vì anh và cô luôn cùng nhau hành động, nếu đột nhiên anh biến mất, đối phương thấy cũng có thể nghĩ rằng vì năng lượng đầy đủ nên anh đã chìm vào giấc ngủ say thêm một lần nữa.

Những chuyện này cũng nằm trong kế hoạch tìm kiếm kẻ kia của hai người. Hiện tại bọn họ đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không có nhiều thời gian để tìm kiếm nhiều manh mối hơn nữa, nhưng cũng không dám lập tức đi tìm kẻ kia. Tâm tình Thích An có chút trầm trọng, thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào, đúng lúc này di động rung một cái.

Nhìn thấy tin nhắn gửi đến, cô hơi ngẩn người. Là tin nhắn của Triệu Nhất.

[Quên nói, ba người còn lại trong tổ đều có thể tin tưởng.]

Cô nhấp nhẹ môi, chậm rãi gõ hai chữ cảm ơn, lúc gửi đi lại thấy bên cạnh tin nhắn xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ, biểu thị tin nhắn không gửi được. Trong nháy mắt Thích An cảm thấy lạnh cả người. Cô rời khỏi phần tin nhắn thử tải lại, Triệu Nhất thật sự cứ vậy mà biến mất khỏi danh sách của cô. Có lẽ... Anh ta muốn dùng việc này chứng minh mình không nói dối. Rốt cuộc nếu là kẻ địch anh ta sẽ không làm vậy, mà phải giống như trước đây thời thời khắc khắc nắm giữ hướng đi của cô.

Tâm tình cô có chút phức tạp, ánh mắt rơi xuống tên của đội trưởng Trương Đông, nhấn vào dãy số của ông gọi đi. Ông nói ông đã tìm được manh mối của bố cô.

Điện thoại thông rất nhanh, nhưng vì Thích An đã đổi số khác nên Trương Đông không nhận ra, chỉ nghi hoặc hỏi ai vậy. Thích An báo tên, ông mới à một tiếng, nói thẳng: "Là như vậy, lúc trước chú vẫn nhờ người hỗ trợ điều tra, mấy ngày trước một người bạn cũ nói, cấp dưới ông ấy 5 năm trước gặp qua bố cháu."

"5 năm trước?!" Thích An kinh ngạc.

"Phải... Người đó nói lúc ấy bố cháu bị thương, nửa người bên trái nhuộm màu đỏ thẫm lao vào trong cảnh cục, vừa mở miệng đã nói muốn gặp người của tổ điều tra đặc biệt."

Cảnh sát đương nhiên sẽ không để cho ông ấy gặp thành viên tổ điều tra đặc biệt đơn giản như vậy, lại thêm thấy ông đang bị thương nặng nên nhất định muốn đưa đến bệnh viện xử lý miệng vết thương trước. Ông ấy lại nhất định không chịu đi, còn lột quần áo cho họ thấy miệng vết thương.

"Miệng vết thương đó không giống như do con người tạo ra, lớn bằng khoảng nắm tay, còn đang bốc khói đen."

Nhìn thấy vết thương như vậy, cảnh sát cũng biết chuyện không bình thường nên rất nhanh báo lên. Người đi gặp bố Thích lần đó chính là người cung cấp tin tức cho đội trưởng Trương Đông.

Hai người gặp mặt, bố Thích nói ở nơi đó có một tổ chức, kẻ cầm đầu nuôi mấy chục lệ quỷ, hi vọng bọn họ nhanh chóng phái người đi xử lý. Ông còn cung cấp địa chỉ tỉ mỉ và vài bức ảnh chụp mơ hồ. Ảnh do di động chụp lại, có dính một phần góc áo, hình ảnh có bóng chồng và góc ảnh nghiêng chứng tỏ là chụp lén.

Trong ảnh chụp gần như dày đặc quỷ hồn nửa trong suốt nổi lơ lửng. Thành viên tổ điều tra đặc biệt đương nhiên nhìn một cái có thể biết ngay đây là quỷ hồn thật sự, vì thế lập tức liên lạc cấp trên, cũng gửi ảnh chụp lên. Vốn còn định đem cả người báo án mang về nhưng lúc ông ta gọi điện thoại thì bố Thích đã biến mất không thấy tăm hơi.

Sau đó tổ điều tra dẫn người chạy đến địa chỉ kia, canh giữ bên ngoài, chờ tổ đặc biệt của các khu vực khác tập hợp vũ trang hạng nặng mới xông vào.

Kết quả ở đó nửa cái bóng quỷ cũng không thấy, nhưng chính xác có dấu vết quỷ hồn từng tồn tại."

Sau đó bọn họ cũng tiến hành điều tra thêm một thời gian dài nhưng không thu được kết quả gì. Mà bố của Thích An cũng đi đâu không ai biết. Đây là toàn bộ những gì Trương Đông tra được.

Thích An trầm ngâm một lát, hỏi một vấn đề không hề liên quan đến bố mình: "Chú Trương, nếu cháu nói cháu có thể tìm được những lệ quỷ đó, tổ điều tra sẽ giúp cháu sao?"

"Cái gì?" Trương Đông ngẩn người.

Thích An lại nói: "Cháu có thể tìm được những lệ quỷ đó, kể cả người điều khiển chúng nữa... Cũng chính là hung thủ sau màn của hai vụ ở thôn Dương Liễu và trường học đó."

"Cháu... Cháu thật sự có thể tìm được?" Trương Đông có chút vội vàng: "Kẻ đó ở đâu, bọn chú vẫn luôn điều tra nhưng không tìm được gì cả..."

"Tóm lại cháu có biện pháp tìm được hắn, nhưng trước đó..." Thích An tạm chừng một chút, nói tiếp: "Cháu biết được trong tổ điều tra cũng có người trong tổ chức của kẻ đó, hơn nữa cấp bậc còn không thấp. Cho nên muốn thành công tiêu diệt lệ quỷ thì cần phải xử lý nội quỷ trước. Nhưng cụ thể có bao nhiêu người làm nội gián thì cháu lại không biết rõ ràng lắm."

Kì thật bây giờ cô cũng đang mạo hiểm. Tuy Triệu Nhất nói Trương Đông có thể tin, nhưng cô không dám hoàn toàn tin tưởng lời nói đó. Chỉ có thể nói, hiện tại cô chỉ có một lựa chọn là tin tưởng thôi.

"Cháu nói có nội gián? Sao có thể thế được?"

Thích An nói: "Tổ các chú chỉ nghe lệnh quốc gia, nhưng sao lâu thế rồi còn chưa tra ra được tin tức, thậm chí ngay cả một chút manh mối cũng không? Khả năng duy nhất không phải là do có nội gián hay sao?"

Cô không muốn nói chuyện sư phụ của Triệu Nhất, nếu không Triệu Nhất cũng sẽ bị liên lụy. Rốt cuộc chuyện tới nước này, những lời Triệu Nhất nói rất có khả năng chính là sự thật.

Trương Đông trầm ngâm một lát, trả lời: "Để chú ngẫm lại đã. Cháu ở bên ngoài cẩn thận chút, nếu không được thì quay lại đây."

Thích An nói một câu cảm ơn, liền cúp máy.

Thanh âm Tùy Uyên từ phía sau truyền đến: "Vẫn lựa chọn tin tưởng anh ta?"

Thích An quay đầu lại, nói: "Nếu cứ hoài nghi do dự mãi cũng vô dụng, dù sao cũng phải đưa ra lựa chọn."

Tùy Uyên gật đầu, đi vào trong phòng. Một lát sau truyền đến từng tiếng vang "Bang bang", anh đang luyện tập năng lực của mình. Trong phòng để rất nhiều búp bê vải to nhỏ, lúc đầu anh chỉ có thể làm rách lớp bên ngoài, mà hiện tại một quyền tung ra búp bê nổ tung. Tâm tình Thích An không tốt lắm, không muốn ở một mình nên đứng ở cửa xem anh luyện tập.

Anh hơi ngừng tay, không quay đầu lại mà mở miệng nói: "Tôi vẫn muốn nói một câu xin lỗi. Nếu không phải vì tôi, Thích gia không cần phải thế này, cô và bố sẽ không bị chia cắt, cô cũng không cần làm những việc nguy hiểm."

Thích An sửng sốt, cười nói: "Cũng không thể trách anh được. Những năm đó anh vẫn luôn ở trong Tỏa Hồn Thạch, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì."

Tùy Uyên cúi đầu nhìn con gấu bông màu nâu, thật lâu sau mới nói: "Nhưng tất cả đều vì tôi mà xảy ra. Dù cho tôi hồn phi phách tán cũng không trả nổi nợ máu đời đời của Thích gia. Nếu không thì đi tìm Vạn Kim hỏi phương pháp kia đi, phương pháp có thể tiêu trừ linh hồn trú ngụ trong Tỏa Hồ Thạch ấy."

Thích An ngây người một lát, nói: "Anh tự nhiên nghĩ mấy chuyện lung tung rối loạn này làm gì? Nghĩ chuyện ăn gì cho ngon không được hay sao?"

Tùy Uyên không nói, vươn tay cầm lấy con gấu bông dùng sức véo. Thích An bước qua, kéo con gấu bông ra cười nói: "Mấy nay vì phải theo dõi Triệu Nhất mà chưa ăn gì ngon một chút. Hôm nay ra ngoài ăn đi. Anh muốn ăn gì?"

Tùy Uyên cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô, hỏi: "Cô không sợ sao? Nếu thất bại, chỉ sợ sẽ phải chết."

Thích An nghĩ thầm, cô đương nhiên sợ, nhưng không phải sợ mình sẽ chết, mà là sợ phải để mẹ lại một mình. Nhưng những lời này nói ra bây giờ cho thêm ngột ngạt hay sao? Hơn nữa có giữ được mạng hay không không do họ quyết định, những gì có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức mà thôi.

Cô nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Nếu tôi chết thì cũng sẽ biến thành quỷ, đến lúc đó không chừng còn có thể đi đầu thai cùng nhau. Kiếp sau tôi phải làm phú bà, anh làm người hầu cho tôi, thế nào?"

Tùy Uyên xì cười: "Đang nói chính sự đó."

"Được được được... Ăn no rồi lại nói tiếp được không? Tôi đói rồi." Thích An kéo tay anh chạy ra ngoài: "Nhanh lên nhanh lên, hôm nay anh muốn ăn nhiều ăn ít gì cũng được hết."

Ra khỏi cửa đương nhiên không thể tiếp tục bàn luận việc này. Chỉ là người luôn có ham mê ăn uống như Tùy Uyên lại không có gì muốn ăn cả, trái ngược hẳn so với quá khứ, anh ngồi đó nhìn Thích An ăn.

Thích An bẻ càng một con cua, ngẩng đầu nhìn anh thấp giọng nói: "Ăn nhiều một chút. Dù thật sự phải chết thì lúc còn sống cũng nên cố gắng hưởng thụ đồ ăn ngon."

"Cô thật ra suy nghĩ rất thoáng đấy."

Tùy Uyên uống một ngụm nước trái cây, ánh mắt nhìn sợi dây đỏ trên cổ cô, trong lòng thầm nghĩ: Nếu không phải Tỏa Hồn Thạch mà mất thì cô cũng sẽ chết, anh thật sự muốn tự tay đập nát nó. Sớm biết vậy... Chi bằng chết cho sạch sẽ từ một ngàn năm trước.

Vị thần y kia có lẽ thật sự muốn giúp anh, nhưng đây là làm hại chứ không phải giúp. Nếu lúc ấy anh biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải ngăn cản Thích Thiệu. Chịu một ngàn năm thống khổ thì sao, đây là sát nghiệt do anh tạo thành, vốn dĩ anh phải nhận trừng phạt. Cuối cùng chỉ vì một mình anh, ngàn năm qua không biết đã hại chết bao nhiêu người.

Tùy Uyên hơi cúi đầu, đôi tay đặt trên đầu gối siết đến nổi gân xanh. Bỗng nhiên một con tôm đã bóc vỏ đưa đến bên miệng anh, hơi nóng gần như dán lên môi.

Anh ngẩng đầu, thấy Thích An ngồi đối diện tươi cười sáng lạn nói: "Mau há miệng, nếu không ăn là một mình tôi ăn hết đấy."

Có lẽ vì nụ cười của cô quá mức tươi sáng, nhìn nụ cười ấy khiến tâm tình anh nháy mắt tốt hơn nhiều.

Đương nhiên cũng có thể vì mùi đồ ăn gần bên miệng thực sự quá thơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện