Thế Bất Khả Đáng

Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?



Trans+Edit: Pinoneverdie

- ------------------------------

Lúc Vương Trì Thủy tìm được chiếc xe giao hàng, lần nữa gọi cho Tuyên Đại Vũ, không ngờ lại kết nối được.

"Vẫn không chịu dứt khoát sao? Tôi đã nói với cậu... đừng theo tôi giải thích... vô dụng..."

Vương Trì Thủy chợt nghe ra Tuyên Đại Vũ đã say, vội hỏi: "Anh đang ở đâu? Tôi tới đón anh!"

"Tôi cần cậu tới đón tôi sao? Tôi chính là chết ở cái câu lạc bộ này... cũng đáng đời... A há... tôi đáng đời... đáng đời... đáng..."

Vương Trì Thủy vừa nghe ba chữ "câu lạc bộ" trong nháy mắt nhớ tới nơi mà hắn đã quen Tuyên Đại Vũ lúc trước. Không nói hai lời, đề máy xe trực tiếp chạy đi.

Phía trước mặt là một mảng sương lớn, tuy nói đã là tháng năm, nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn còn rất lạnh. Vương Trì Thủy lúc buổi trưa đi ra ngoài ăn mặc phong phanh, lúc này nhiệt độ xuống thấp, vù vù gió lạnh rót vào trong lớp áo sơmi, rúc cổ nhún vai, lạnh cóng như một tên hài tử.

Thôi thì cứ đơn giản nghĩ rằng mùa đông đến thì ai mà lại không lạnh, Vương Trì Thủy đến cuối cùng tìm được Tuyên Đại Vũ.

Lần này đổi thành cậu ta cõng Tuyên Đại Vũ, tuy rằng dáng người cậu ta gầy thấp, thế nhưng từng làm qua nhiều công việc nặng nhọc, nên vẫn có chút gọi là cơ bắp. Hơn nữa Tuyên Đại Vũ đầu cúi ở trên vai Vương Trì Thủy, khiến Vương Trì Thuỷ có loại cảm giác không rõ ràng, được cõng hắn ta chính là thành tựu của mình.

Bởi vậy, Vương Trì Thủy đột nhiên muốn tận hưởng cảm giác phiến tình một chút, đầu tiên không đem Tuyên Đại Vũ cõng về chiếc xe giao hàng, mà là tiếp tục đi về phía trước, từng bước nặng nề đi bên nhau trên con đường duyên phận này, muốn lưu lại thật nhiều kỉ niệm đẹp.

Đáng tiếc, Vương Trì Thủy đánh giá quá cao thể lực của bản thân.

Đi chưa tới hai dặm, Vương Trì Thủy bắt đầu ba bước nghỉ một bước, ngũ bộ dừng lại. Cắn răng đi mấy trăm thước, liền bắt đầu thở hổn hển loạn nhịp, lung lay lắc lắc. Nhìn lại bản thân đã từng vượt qua nhiều loại gian khổ, cố chấp dốc cả niềm tin và nghị lực, cứng rắn mà chống giữ thêm hai trăm thước, ý chí, sức lực không hề thay đổi. Lại nói tình yêu đích thực mà không thể liều mạng mà cõng nhau đi được trăm thước, tình yêu đó cũng như vứt đi.

Trách được ai?

Tiếp tục đi... ít nhất...phải đi thêm mười mấy chặng đường nữa, căn bản không khả năng hoàn thành, trở về đường cũ? Chẳng phải rõ ràng chỉ mới cõng có một đoạn ngắn thôi sao?

Đang nghĩ ngợi, Tuyên Đại Vũ đột nhiên ở trên vai Vương Trì Thủy lầu bầu một câu.

"Lần trước dĩ nhiên đem cậu nhận lầm..." Tuyên Đại Vũ rốt cục nhớ tới việc Hạ Diệu bị nhận nhầm vai lúc trước, "Dĩ nhiên đem cậu nhận thức thành cái thằng cháu nội Vương Trì Thủy kia..."Cơ mặt của Vương Trì Thủy co quắp một trận, con mẹ nó! Đại ca tôi đây vốn là đang không còn sức, anh muốn tôi ném anh ra ngoài đường sao chứ?

Suy nghĩ một chút, Vương Trì Thủy hạ bả vai xuống, Tuyên Đại Vũ trực tiếp từ trên người cậu ta trượt xuống phía dưới, nằm ngang ngửa ở vỉa hè.

Vương Trì Thủy ngồi bên cạnh hắn, vù vù thở hổn hển, căm phẫn trừng mắt nhìn Tuyên Đại Vũ một lúc, lúc sau vẫn là đem Tuyên Đại Vũ lôi đến trên lưng, quyết định quay trở lại chiếc xe giao hàng.

Đường quay lại càng thêm gian nan, Vương Trì Thủy một chút đều không lạnh, những giọt mồ hôi đều vèo vèo tuôn ra. Lúc này không phiến tình cũng không lãng mạn gì nữa, ngưng cõng, liền trực tiếp đem Tuyên Đại Vũ hất xuống trên mặt đất, nghỉ một lúc lại tiếp tục cõng, sau đó vai cũng không nâng lên được nữa, trực tiếp luồng tay vào hai cái nách của Tuyên Đại Vũ lôi đi.

Loay hoay đủ chuyện hơn một tiếng đồng hồ, mới đem Tuyên Đại Vũ đẩy lên xe giao hàng.

Vương Trì Thủy không khỏi ở trong lòng mắng chửi: đồ phá hoại, anh chả được điểm gì tốt, trực tiếp đem anh quăng lên xe thế này chẳng phải tốt hơn cõng anh vật vã hay sao?

Vương Trì Thủy thấy rằng bây giờ đi mướn phòng ngủ so với đi về nhà Tuyên Đại Vũ vẫn là tốt hơn, nhưng Vương Trì Thủy vì để tiết kiệm một chút tiền, nên đem Tuyên Đại Vũ kéo đến chỗ ở của mình, một trang trại nuôi gà nuôi heo.

Nằm ở trên giường, Tuyên Đại Vũ vẫn còn niệm niệm lẩm bẩm.

"Tôi còn trẻ mà... cứ như vậy mà đem mai táng sao... Tôi mấy năm nay chính là vẫn cô đơn... lòng vẫn còn nhớ mãi năm mười bảy tuổi... Hạ tiểu yêu à... cậu vẫn luôn là anh em của tôi..."

Vương Trì Thủy tận tình nhìn hắn, "Anh đúng là loại tự yêu tự khổ."

"Hắn ta có cái gì tốt hả?!!!"

Tuyên Đại Vũ đột nhiên bạo phát giọng oang oang vang lên khiến Vương Trì Thủy xuýt nữa là đứt hơi thở.

"Không phải chứ... anh đừng dọa người có được hay không?" Vương Trì Thủy vuốt vuốt ngực.

Tuyên Đại Vũ chợt xoay người, đem Vương Trì Thủy đặt ở dưới thân, lớn giọng, liên tục rống giận.

"Cậu thích hắn sao?! Cậu sao không nói đi?!! Hắn rốt cuộc tốt cái gì a a a a a a?!!!"

Vương Trì Thủy nuốt nước bọt, nhìn vào trong ánh mắt đe dọa của Tuyên Đại Vũ, vẫn như trước mà nói lời ngay thẳng, gương mặt hơi phiếm hồng, "Anh nếu thật sự muốn tôi nói, tôi đây sẽ nói, tôi cảm thấy toàn bộ nữ nhân và Gay đều sẽ đối với hắn mà động tâm."

"Vô lý! Hơn ba mươi tuổi chưa từng có người yêu, vẫn còn được xem là nam nhân vạn người mê?"

Vương Trì Thủy yếu ớt, "Động tâm và được theo đuổi là hai chuyện khác nhau, loại nam nhân này không có được trong tay chính là vì hắn ta rất khó cưa đổ."

Tuyên Đại Vũ vẫn còn đem Vương Trì Thủy trở thành Hạ Diệu, tâm tình kích động siết cổ áo của cậu ta, tra hỏi: "Vậy sao cậu lại có thể cùng với hắn?"Vương Trì Thủy nhập vai thành Hạ Diệu: "Bởi vì tôi cũng là dạng khó cưa cẩm, hai chúng tôi là tương hỗ cho nhau, hiểu nhau, giúp cho đối phương giảm bớt gánh nặng, anh hiểu chưa?"

"Đệt mẹ mày chứ hiểu!" (*)

"Á..."

(*) chị Sài dùng từ lóng MLGB = mother fucker.

Tuyên Đại Vũ dùng lực mạnh siết cổ tay của Vương Trì Thủy, chợt hướng về gương mặt của cậu ta mà gặm cắn.

"Lão tử tôi đây thao chết cậu... để cho cậu bị nam nhân quất tới mờ mắt..."

Vương Trì Thủy đột nhiên nhớ tới vở kịch múa rối gỗ kinh điển của Kiều đoàn, nam chính uống say đều sẽ nhận lầm người, sau đó kẻ thứ ba thừa cơ hội này giả dạng làm nữ chính, ngày hôm sau quấn lấy nam chính yêu cầu hắn chịu trách nhiệm. Nếu Tuyên Đại Vũ đã nhận lầm, chi bằng tương kế tựu kế, tuy rằng Vương Trì Thủy đối với Tuyên Đại Vũ không được xem là mê đắm cuồng dại, nhưng dục vọng trong người tất nhiên phải có.

Nghĩ đến sau này sẽ được ăn sung mặc sướng vì Tuyên Đại Vũ sẽ chịu trách nhiệm, Vương Trì Thủy tự nghĩ rằng bản thân đã giữ gìn bảo vệ "tiểu cúc" suốt hơn mười năm quả thật xứng đáng.

Kết quả, quần áo đều đã cởi, bầu không khí cũng nhuộm đẫm mùi phong tình, Tuyên Đại Vũ tự dưng tỉnh táo nhận ra Vương Trì Thủy.

" *lầm bầm cái gì đó*... Vương Trì Thủy...đúng không?"

Vương Trì Thủy hận đến cắn răng, lúc vác anh trên lưng anh không đem tôi nhận ra, mắng chửi anh anh cũng không nhận ra, định mệnh nó bây giờ tự dưng nhận ra tôi!!!!!

Tiếp tục chơi trò "hình ảnh thế thân", trong phút chốc ánh mắt trở nên sắc bén, quai hàm thu nhỏ, thần sắc ngạo nghễ, quét mắt nhìn Tuyên Đại Vũ, hừ nói: "Anh đó nha nhìn rõ ràng đi, tôi là Hạ Diệu!"

"Là giả, cậu giả vờ, tôi nói cho cậu biết,tôi đem Hạ tiểu yêu nhận thức thành cậu, nhưng sẽ không đem cậu nhận thức thành Hạ tiểu yêu."

"Vì sao?"

"Bởi vì cậu không có 'thiết bị phần cứng' như cậu ta."

Vương Trì Thủy ôm hận vì tốn hơi thừa lời, được lắm! Coi thường tôi sao? anh chờ đó...

Lúc Tuyên Đại Vũ ngủ mê, Vương Trì Thủy len lén đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này đã là nửa đêm, chủ cho thuê nhà đã ngủ say. Vương Trì Thủy nhanh tay quen việc mà mò tới cái chuồng gà, trong nháy mắt bắt được một con gà mái, sau đó vặn cổ nó, đem đến bức tường ngoài cửa phòng mà hành sự.

"Xin lỗi nhé, ai biểu nhân gian đặt cho ngươi cái tiện danh 'thiên nhân cưỡi, vạn người thao' (*), chỉ có thể dùng máu của ngươi để mở đường hạnh phúc cho ta...."

(*) ý nói máu gà hỗ trợ chuyện chăn gối.

Nói xong chợt một dao cắt cổ con gà, kết quả vì thiếu dũng khí ra tay, con gà không những không chết mà còn dùng sức kêu rên.

Chủ cho thuê nhà đèn phòng ngủ đột nhiên sáng, Vương Trì Thủy cuống cuồng, vội vàng theo cửa sổ nhảy vào trong phòng.Kết quả con gà mái chợt từ trong lồng ngực lao ra ngoài, ngang nhiên nhảy lên giường, ở trên người Tuyên Đại Vũ liều mạng đập cánh phình phịch, máu gà chảy lênh láng dưới sàn, lông gà bay toán loạn.

Tuyên Đại Vũ trong nháy mắt thức dậy, không khỏi sợ hết hồn.

"Chuyện gì vậy? Ở đâu ra con gà vậy chứ?"

Vương Trì Thủy "trên nhảy dưới la" mà chụp bắt, thật vất vả bắt được, một dao bổ xuống đứt luôn cái đầu của con gà.

Tuyên Đại Vũ vừa mới bị ồn ào làm tỉnh giấc, một lát sau lại lăn ra ngủ tiếp.

Sau đó Vương Trì Thủy thấm máu gà vào ngón tay, ở trong "nụ hoa cúc" của chính mình thọc sâu vào hai cái, tiếp theo trét một ít máu gà lên dương v*t của Tuyên Đại Vũ. Trên giường thì không cần thiết, con gà mái trước khi chết đã vấy không ít máu lên giường.

Chỉ là nguyên một phòng toàn là lông gà...thật là làm cho người khác nhức đầu.

Vương Trì Thủy bận rộn đến hơn nửa đêm, đem lông gà thanh lý sạch sẽ, đem vết máu trên đất lau khô, kể cả việc đem ném xác con gà đã chết vào cái chuồng chó của căn nhà kế bên cũng đã làm, chứng cứ toàn bộ tiêu hủy.

Sau đó, thở hồng hộc, quay về nằm bên người Tuyên Đại Vũ.

Vừa muốn nhắm mắt lại, kết quả điện thoại di động Tuyên Đại Vũ vang lên, Vương Trì Thủy lấy tới vừa nhìn, là Hạ Diệu len lén gửi đến một tin nhắn, hỏi Tuyên Đại Vũ hiện tại ở đâu.

Vương Trì Thủy đầu óc khẽ động đậy, đem địa chỉ nói cho Hạ Diệu.

Viên Tung vừa rời đi, Hạ Diệu liền không kịp chờ đợi, hướng về địa chỉ nhà thuê của Vương Trì Thủy mà chạy tới.

Hơn một tiếng đồng hồ mới tìm tới nơi, lúc Hạ Diệu đẩy cửa đi vào, ông chủ cho thuê nhà đang đứng ở bên cạnh chuồng gà mắng: "Con chó nhà nào tại sao lại gặm một con gà của chúng tôi tha đi?"

Kỳ thực lời này là cố ý mắng cho người ở căn nhà kế bên nghe.

Hạ Diệu lịch sự hỏi: "Vương Trì Thủy ở chỗ này ạ?"

Chủ cho thuê nhà vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương mất mát con gà, nghe hỏi như vậy chỉ có thể chỉ hướng cho Hạ Diệu cho có lệ, liền tiếp tục trầm mặt "chỉ gà mắng chó".

Hạ Diệu gõ cửa một cái, Vương Trì Thủy làm bộ không nghe, Tuyên Đại Vũ thì ngủ như chết chìm chết nổi. Hạ Diệu thấy cửa không có khóa, liền dùng sức đẩy cửa vào.

Thấy cảnh tượng bên trong phòng, Hạ Diệu như bị sét đánh.

Trên giường vết máu loang rộng, hiện trường gây án quá hung tàn, trong "cây hoa cúc" của Vương Trì Thủy máu chảy ướt đẫm lan sang phần thịt mông, dương v*t của Tuyên Đại Vũ còn kinh khủng hơn, quả thực là chảy sạch máu ra ngoài! Đối với Hạ Diệu, vụ án này dù có đại trinh thám hay tâm phúc đại đội hình cảnh, cũng không thể phá án.

Tuyên Đại Vũ cảm giác được một khối không khí dị thường, trong nháy mắt tỉnh dậy, mắt đảo ra ngoài giường, không thể không ngừng thở. Vừa mới nhìn thấy vẻ mặt ngây người ra của Hạ Diệu, đầu oanh một cái nổ tung.

"Cái này... Chuyện gì xảy ra?"

Hạ Diệu thế nào cũng không nghĩ được, việc này sao lại có thể xảy ra trên người Tuyên Đại Vũ và Vương Trì Thủy?

"Tối ngày giấu giếm người khác chính là cậu! Con mẹ nó cậu mới là người khiến cho tôi nhìn cậu bằng cặp mắt khác!"

Hạ Diệu nói xong lời này quay đầu bước đi, mẹ nó, nguyên đêm không ngủ được, sáng sớm đến đây liền thấy cảnh tượng này!

Hạ Diệu đi được mấy phút, Tuyên Đại Vũ mới hồi phục tinh thần trở lại, mắt quét nhìn dưới thân, rồi nhìn cái mông Vương Trì Thủy, chứng cứ làm chuyện độc ác phơi ra đầy giường, lúc này nhân chứng vật chứng đều có, hoàn toàn không thể chống chế.

Lấy tay thử vỗ Vương Trì Thủy một cái.

Vương Trì Thủy khó khăn mở mắt ra, giả vờ suy nhược nói: "Đừng đụng tôi, tôi toàn thân đều... đau..."

Tuyên Đại Vũ đang lúc ảo não rầu rĩ, đột nhiên liếc mắt thấy cọng lông gà kế bên cái gối.

"Ở đâu ra lông gà?"

Vương Trì Thủy trong lòng lộp bộp, thế nào mà còn "có cá lọt lưới"?

Tuyên Đại Vũ quay đầu nhìn về phía Vương Trì Thủy, ánh mắt nghi hoặc, yên lặng nhìn chăm chú vào cậu ta, tim của Vương Trì Thủy ngừng đập. Mãi cho tới khi áp suất không khí trong phòng hạ xuống đạt tới mức con số âm, Tuyên Đại Vũ mới mở miệng.

"Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?"

Vương Trì Thủy, "..."

HẾT CHƯƠNG!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện