Thế Bất Khả Đáng

Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu



Trans+Edit: Pin0neverdie

- -------

Từ lần trước sau khi Lưu Huyên nổi giận ở nhà Bành Trạch, hai người họ vẫn còn chiến tranh lạnh.

Bành Trạch cũng từng ăn nói nhỏ nhẹ mà giải thích, cũng đã đi cầu xin nhưng Lưu Huyên nhất quyết không chịu tha thứ. Bành Trạch tốt xấu gì cũng là một quý công tử, chưa từng nhận khí tức từ người nào lâu như vậy, Lưu Huyên lại làm giá quá cao, hắn cũng có chút tiêu hóa không được.

Cho nên mấy ngày này tâm tình Bành Trạch cực kỳ kém nên cứ hay chạy tới Lý Chân Chân phát tiết.

"Anh sao lại tới đây?" Lý Chân Chân đã chuẩn bị ngủ.

Bành Trạch không nói hai lời, đem cậu ta kéo lên trên giường liền bát nháo cởi quần cậu ta ra.

Lý Chân Chân đang lúc hưng phấn đột nhiên nghĩ tới việc Bành Trạch cứ buồn bực là tới tìm mình làm chuyện này, mỗi lần đều mang tính chất cưỡng ép, trong lòng cậu ta có thể không giận sao?

"Bành Trạch anh có ý gì? Tôi không phải đã nói rõ là sau này không quan hệ nữa sao?" Lý Chân Chân đẩy Bành Trạch.

Bành Trạch hoàn toàn không để ý tới phản kháng của cậu ta, trực tiếp đưa tay lên bắp đùi trắng nõn của Lý Chân Chân, giống như là đói khát mà sờ mó, vuốt ve, tìm kiếm, mắt híp lại tận hưởng, thở dốc hồng hộc.

"Mẹ nó, thật trơn láng quá..."

Lý Chân Chân tuy để hắn mò mẫm ngắt nhéo tung hoàng khắp vùng thắt lưng nhưng nét mặt vẫn nghiêm nghị không chịu khuất tùng.

"Anh có bạn gái sao không đi mà làm cô ta? Suốt ngày theo tôi lăn lộn trên giường là ý gì?"

Bành Trạch khẩu thị tâm phi, "Cô ta nếu để cho tôi làm, tôi còn đến tìm cậu sao?" Nói xong đem hai cái đầu gối của Lý Chân Chân tách ra, quăng cho cậu ta một xấp tiền.

Lý Chân Chân bị xem thường hóa thành tức giận, "Cầm đồng tiền dơ bẩn của anh nhanh chóng cút đi!"

"Ôi, cậu lại bắt đầu thanh cao sao..." Bành Trạch dùng một ngón tay trực tiếp thọc vào, ở bên trong "đường hầm" chật hẹp đó mà rút ra chui vào như con thoi, "Cậu mỗi lần ra phố mua sắm là xài thẻ của thằng nào? Cậu một thân đồ hiệu là ở đâu ra? Bán thân đủ xài rồi bây giờ giở trò thuần khiết trước mặt tôi, trước đây người nào muốn hôn một cái cũng phải thò tay ra đòi tiền?"

Lý Chân Chân trước đây đích thật là vì tiền, lúc còn nhỏ đã là một đứa lém lỉnh, lớn lên lại đẹp trai, ai lại không từng một lòng hư vinh? Nhưng sau này lại cũng không biết vì sao lại sa vào bẫy tình, cảm tình càng vui đùa càng chân thực, việc cần tiền mà đem lại thoải mái cho người khác càng ngày càng ít.

Bành Trạch vẫn còn sờ mó động chạm, Lý Chân Chân lại không thể chịu được nữa, hôm nay lời nói của hắn chính là quá đáng, đem cái thứ đang cứng lên của Bành Trạch liều mạng đạp một cái.Bành Trạch một cái tát vào cái mông nhỏ của Lý Chân Chân. Lý Chân Chân như trước không chịu đi vào khuôn khổ, khóe mắt hơi nước dày đặc.

Bành Trạch đột nhiên mềm nhũn, nằm ở kế bên tai Lý Chân Chân, sâu kín nói: "Tôi thực sự rất nhớ cậu..."

Lý Chân Chân còn chưa kịp phân biệt ra được những lời này có thể đáng tin được bao nhiêu, thì bỗng có một dị vật bất chấp xông vào trong cơ thể. Mang một dòng điện lưu đê mê như ma túy đánh thẳng vào lớp vỏ đại não, lý trí bị chia cắt thành từng mảng không thể gom lại.

Một "bữa tiệc lớn" trôi qua, Bành Trạch bắt đầu uống sạch loại dịch thể có mùi vị 'không minh bạch' này.

Lý Chân Chân mỗi lần bắn xong, đều sẽ có một lúc trở nên mơ màng, không ham muốn gì nữa, không mắng chửi, ánh mắt phiêu diêu mê đắm, dị thường mà an lành. Mỗi khi thấy cậu ta chu cái miệng ra mê man hưởng thụ, lòng của Bành Trạch đều không rõ vì sao lại buông lỏng.

Điện thoại của Hạ Diệu trùng hợp lúc này gọi tới, nói về chuyện anh em gặp mặt cùng nhau ăn bữa cơm.

Lúc này Bành Trạch vừa mới "ăn một bữa sướng miệng", liền gọi điện cho Lưu Huyên, kết quả...cô ta lại cố tình cúp máy.

"Thực sự chịu không nổi cô!"

Bành Trạch oán giận một tiếng, trực tiếp đi từ ban công vào bên trong phòng, tay đặt ở đôi chân của Lý Chân Chân vuốt một cái, nói thẳng: "Tối mai có bữa cơm họp mặt anh em."

"Nói tôi nghe làm gì?" bộ dạng của Lý Chân Chân hoàn toàn không hứng thú.

Bành Trạch nói: "Người ta đều dắt theo người yêu, tôi đến một mình thì không được, mất mặt lắm! Con ả kia không vui vẻ đi cùng, cậu thay cô ta tới góp mặt, náo nhiệt một bữa."

Nghe được ba chữ "thay cô ta", Lý Chân Chân con ngươi trở nên lạnh nhạt.

"Không đi." Dứt khoát hai chữ.

Bành Trạch nói: "Cậu không phải thường nói là Hạ tiểu yêu hay khinh thường cậu vì cậu để đàn ông 'làm' sao? Lần này cậu ta cũng dẫn theo nam nhân tới, cậu có thể thừa cơ hội này đối diện với cậu ta mà rửa nhục."

"Hắn có nam nhân?" Lý Chân Chân thu hai mắt lại, "Anh nói Viên Tung sao?"

Bành Trạch vô cùng kinh ngạc, "Làm sao cậu biết?"

Lý Chân Chân hanh cười một tiếng, "Anh nghĩ là có một mình tôi không biết chuyện? Hắn đã theo đuổi Hạ Diệu rất lâu rồi, cũng chỉ có hai kẻ ngốc các anh mới nghĩ rằng Hạ Diệu để ý em gái của hắn ta. Tôi lấy ánh mắt đảo qua một cái, liền nhìn ra ai mới là chủ nhân thực sự."

"Được rồi, ngày mai hắn cũng tới đấy."

Lý Chân Chân lập tức đổi giọng, "Tôi sẽ đi!"

Lúc Hạ Diệu gọi điện thoại cho Tuyên Đại Vũ, Tuyên Đại Vũ đang ở trong nhà vệ sinh, Vương Trì Thủy trực tiếp bắt điện thoại.

"Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm, có rãnh rỗi không?"

Hạ Diệu nghe thanh âm có chút không thích hợp, liền hỏi: "Anh không phải là Tuyên Đại Vũ?"Vương Trì Thủy dùng một loại giọng điệu xác định chủ quyền, đắc ý nói: "Đại Vũ nhà tôi đã đi vệ sinh rồi."

Hạ Diệu oán thầm: không phải nói là uống say làm chuyện xằng bậy, không làm gì quá sao? Tại sao lại đến ở cùng nhau?

"Chuyện đó...cảnh sát Hạ à tôi cũng có thể cùng đi?" Vương Trì Thủy hỏi.

Hạ Diệu cố ý chọc hắn, "Tất nhiên rồi, nhân tiện đem số tiền cậu lấy của tôi mang đến trả lại cho tôi."

Vương Trì Thủy cười gượng hai tiếng, "Tôi coi như đó là tiền mừng của anh."

"Tiền mừng cho ai?" Hạ Diệu hỏi.

Vương Trì Thủy vô tư thoải mái mà nói: "Tôi và Đại Vũ á! Tôi coi như số tiền tôi lấy của anh là một chút lễ anh mừng cho mối lương duyên của chúng tôi."

Vương Trì Thủy còn nói: "Mà này cảnh sát Hạ...anh nói như vậy có chút không phải đạo, Đại Vũ nhà tôi tặng anh nhiều đồ như vậy? Anh không biết xấu hổ mà còn theo tôi đòi tiền sao..."

"Tiền của cậu ta là của cậu ta, tiền của ngươi là của ngươi, ngươi chính là không biết xấu hổ!"

"Anh không biết xấu hổ theo tôi đòi tiền thì tôi cũng không biết xấu hổ mà xem tiền của Đại Vũ cũng là tiền của tôi."

Rốt cục bị Hạ Diệu cười mắng một tiếng.

"Thằng cháu trai!"

Vương Trì Thủy hắc hắc vui một chút, "Tôi sẽ nói lại với Đại Vũ sau."

Một lát sau, Tuyên Đại Vũ từ phòng vệ sinh đi ra, Vương Trì Thủy hướng về hắn nói: "Cảnh sát Hạ nói tối hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm, hắn muốn đem nam nhân trong lòng hắn giới thiệu cho chúng ta!"

Tuyên Đại Vũ tự động bỏ qua hai chữ "chúng ta", chỉ quan tâm đến năm chữ "nam nhân trong lòng hắn".

"Không đi."

Vương Trì Thủy nói: "Tôi đã đồng ý rồi!"

"Ai cho phép cậu đồng ý?" Tuyên Đại Vũ nổi giận.

Vương Trì Thủy yếu giọng, "Thế nhưng đã lỡ đồng ý rồi, anh nếu như đổi ý nói không đi, anh sẽ giống như một gã thua cuộc không đứng dậy nổi."

Tuyên Đại Vũ nghiến răng nghiến lợi, quả muốn đánh Vương Trì Thủy một trận.

"Chuyện này...cảnh sát Hạ nói rằng tôi cũng nên đi cùng."

Tuyên Đại Vũ lại rống lên, "Cậu đi làm gì? Có chuyện gì cần cậu sao?"

"Giúp anh giữ thể diện á!" Vương Trì Thủy đặc biệt tự tin.

Tuyên Đại Vũ vẻ mặt đen lại, "Cậu là đi giữ thể diện cho tôi hay đi làm xấu mặt tôi?"

"Nói cho cùng, cảnh sát Hạ là có mời tôi, anh có thể không đi, thế nhưng anh không thể ngăn cản tôi đi."

Tuyên Đại Vũ gật đầu, "Con ***! Cậu đi hay không mặc kệ cậu, nói đến cùng hai ta cũng không có quan hệ gì, đến lúc đó tôi coi như không biết cậu."

Vương Trì Thủy không nói gì, nhanh như chớp chạy vào phòng thay quần áo, lôi ra bộ quần áo rất "phong cách". Mấy bộ quần áo này của cậu ta từng bị Tuyên Đại Vũ ném ra ngoài đường nhiều lần nhưng đều tự đi nhặt lại, từng cái từng cái mặc lên người. Ngược đãi thị giác của bản thân còn chưa đủ, vẫn còn muốn phóng ra ngoài 'hấp diêm thị giác' của Tuyên Đại Vũ."Tôi đây một thân trông thế nào? Đủ nổi bật chưa?"

Tuyên Đại Vũ quả thực không thể nào nhìn thẳng vào cậu ta, "Chưa đủ nổi bật, mặc thêm đi"

Trong chốc lát lại một thân sặc sỡ phóng ra như ngựa, xuất hiện.

"Cậu nhớ tránh xa tôi ra một chút."

"Tôi phối khăn quàng cổ này thế nào?"

"Anh xem đôi giày này của tôi đi, chính là mua ở phố Cổ Lâu, ba mươi tệ một đôi, còn là hàng hiệu đấy, kiểu dáng này thật đẹp!"

"..."

Lỗ tai và con mắt chịu đủ mọi kiểu ngược đãi dài đến nửa giờ sau, Tuyên Đại Vũ rốt cục bạo phát, xách cổ áo Vương Trì Thủy lôi ra ngoài. Vương Trì Thủy cho rằng Tuyên Đại Vũ muốn đem cậu ta vứt đi, gắt gao ôm cánh tay Tuyên Đại Vũ không buông.

Kết quả, Tuyên Đại Vũ chỉ là đem cậu ta nhét vào trong xe, bản thân cũng tự mở cửa và ngồi vào trong.

"Đi đâu chứ?" Vương Trì Thủy hỏi.

Tuyên Đại Vũ xanh mặt nói: Đưa cậu đến chỗ bán quần áo nào nhìn ra cho giống người một chút."

Vương Trì Thủy thấy hạnh phúc tiếp tục đỏm dáng, "Anh không phải nói rằng anh là anh, tôi là tôi, đến lúc đó làm bộ không biết sao? Vậy anh vẫn còn quan tâm hình tượng của tôi làm gì chứ?"

"Bản thân tôi không muốn nhìn thấy cậu mà buồn nôn không được sao?!!!"

Vương Trì Thủy mặt dày mà hắc hắc cười.

Hạ Diệu gần đây nhận được nhiều tin tốt đẹp, đầu tiên là cùng Tuyên Đại Vũ giải quyết hiểu lầm, tiếp đến là ở phương diện cảm tình lại được bạn bè tán thành, ngay sau đó liền nhận được một tin tức tốt, cảnh hàm của cậu ta được thăng bậc.

Hạ Diệu lái xe ở trên đường, mọi chuyện tốt đẹp khiến đôi chân của cậu ta không ngừng hưng phấn đập nhịp.

Tôi gần đây tại sao lại thuận lợi thế nhỉ? Tôi thế nào lại gặp nhiều may mắn vậy? Ông trời tự dưng lại đối tốt với tôi thế?

Trong lòng có một loại cảm giác 'mọi người đều buồn chỉ có tôi là sung sướng'.

Lúc Viên Tung từ sân huấn luyện đi ra, Hạ Diệu vừa kịp lái xe tới cổng.

Cửa xe mở ra, một thân chế phục anh tuấn sáng chói đập vào mi mắt, cảnh hàm rạng rỡ lấp lánh, phản chiếu tỏa sáng lên nét mặt của Hạ Diệu, gương mặt phóng khoáng kiêu ngạo.

Hạ Diệu bước đến trước mặt Viên Tung, đứng vững vàng, khóe miệng chuyển động.

"Cảnh hàm bậc nhất, dựa vào thực lực mà được thăng cấp."

Viên Tung trong lòng thay cậu ta tự hào, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ vô thưởng vô phạt mà nhạo báng cái cảnh hàm.

"Đồ chợ à."

Hạ Diệu giả vờ mà thở dài, "Hây da, cuộc sống mà cứ như thế này thì quả thực không còn thú vị nữa, chuyện gì cũng như ý thuận lợi, không cho tôi một chút thất bại nào cả. Tôi nói anh nghe, hiện tại tôi đang muốn anh hãy cường bạo tôi, để tôi cảm nhận được nỗi đau khổ tăm tối của kiếp nhân sinh đó mà."

Hạ Diệu ở trong mắt mọi người thái độ làm việc khiêm tốn, chuyện gì cũng không để lộ ra ngoài, thế nhưng để đắc ý đến mức trông ngu ngốc như vầy thì chỉ có thể đứng trước mặt Viên Tung. Vì vậy cậu ta đang có chuyện vui, mới thừa dịp này mà đùa giỡn một chút.

"Anh muốn thao tôi chứ gì?! Nào, đến đây, làm cho tôi cảm thấy đau khổ một chút!" Hạ Diệu cười tà ác.

Viên Tung nghiêng đầu liếc mắt vào Hạ Diệu, "Cậu là sợ tôi bất lực nên mới kích động tôi như vậy sao?"

Hạ Diệu tiếp tục đùa giỡn, "Nói về cái này, tôi thật là có chút lo lắng cho anh, anh có làm được không vậy? Không được thì đổi lại cho tôi 'tỏa sáng' trước đi, đến lúc đó anh đỡ phải quỳ xuống để tôi thao."

Bàn tay to lớn của Viên Tung úp lên trên ót Hạ Diệu, một tay kéo cậu ta lại trước người, chóp mũi chỉa vào chóp mũi.

"Bảo đảm sẽ không bạc đãi cậu."

HẾT CHƯƠNG!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện