Thê Chủ Tà Mị

Chương 7: Tìm phiền toái



Thấy Phong Lăng Hề không có phản ứng, Vân Tư Vũ lại nói: "Đồ vật quan trọng đều ở thư phòng, trong viện của ta không có gì cả."

Phong Lăng Hề khóe miệng khẽ giơ lên, lộ ra một tia tà mị, thân mình vừa động liền đem tiểu chính thái trước mặt áp ở trên thân cây, đưa tay nhéo nhéo gương mặt hắn tràn đầy nghiêm túc, mang theo một ít mập khuôn mặt trẻ con, cười nói: "Xúc cảm không sai." Thoạt nhìn non nớt làm cho cô đột nhiên chỉ muốn nuôi sủng vật như vậy.

Đối với cái gì đùa giỡn, Phong Lăng Hề hoàn toàn là cưỡi xe nhẹ đi quen đường, bất quá hiển nhiên cô đã quên một sự kiện, đất nước nữ tôn này nam nhân bị đùa giỡn tuyệt đối sẽ không cảm thấy là diễm ngộ của mình đến đây.

Cho nên khi Vân Tư Vũ phục hồi tinh thần lại lập tức hai mắt tròn trịa trừng lớn, rất hung hăng liền giơ tay một bạt tai quạt ra sau. Hắn không phải nam tử yếu đuối, mới sẽ không vì một chút chuyện liền hù dọa run lẩy bẩy, gặp được sắc lang đầu tiên là phải đập chết nàng.

Phong Lăng Hề đưa tay bắt lấy cổ tay của hắn, nhếch môi cười nói: "Thật sự là con mèo hoang!"

Vân Tư Vũ rất là ảo não, rõ ràng hiện tại hắn căn bản không phải là đối thủ của nữ nhân trước mặt này, vì vậy hắn rất thức thời rút tay về, ngoan ngoãn bất động trong miệng nói ra: "Nếu ngươi nghĩ hái hoa, cần phải đi Nhàn Vật các, ngươi biết Vân Dật đi? Đệ nhất công tử, rất đẹp, ngươi nếu như là gặp qua hắn liền sẽ cảm thấy hắn và ta một trời - một vực."

Vân Dật dung mạo tự nhiên là tương đối xuất sắc, bốn đại tài tử kỳ thật cũng có thể nói là tứ đại mỹ nhân, nếu không cũng sẽ không có nhiều người như vậy tìm đến. Nhìn Phong Lăng Hề liếc nhanh, Vân Tư Vũ lại bổ sung một câu: "Nếu ngươi không biết đường ta có thể nói cho ngươi biết."

Phong Lăng Hề nhíu mày, ngón tay trắng nõn ôm lấy một sợi tóc của hắn kéo nhẹ một chút: "Vật nhỏ, ngươi thật đúng là lục thân không nhận a!" Trong giọng nói mang theo một tia không rõ ràng vui vẻ.

Vân Tư Vũ hừ lạnh một tiếng không nói gì, hắn vốn không phải người tốt, người tốt đã sớm chết sạch sẽ. Huống chi hắn cũng không phải ngu ngốc, đợi nàng buông lỏng cảnh giác hắn tự nhiên sẽ tìm cơ hội gọi người đến bắt nàng, dám bóp mặt hắn, cái thù này nhưng là hắn nhớ kỹ.

Phong Lăng Hề cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là khóe miệng khẽ giơ lên độ cong liên tục không có ngừng rơi xuống, ngón tay không ngừng vuốt vuốt sợi tóc mềm mại kia.

Vân Tư Vũ đem tầm mắt dừng lại ở trên tay nàng, nhưng không có tâm tư đi thưởng thức tay thon dài trắng nõn kia, chỉ là lông mày càng nhíu thật chặt, tóc của hắn chơi rất vui vẻ sao? Đối với hành động lấy xem hắn như món đồ chơi này, Vân Tư Vũ rất là không vui, trong tay vừa động, một luồng khói xanh bay ra, trong nháy mắt biến mất vô hình.

Phong Lăng Hề hai mắt nhíu lại, đưa tay lại đi bóp mặt của hắn, lần này dùng chút ít lực đạo, để lại một điểm ấn ký hồng hồng, trong miệng hừ nói: "Quả nhiên chỉ mang võ mèo hoang nhưng thật sự nhẫn tâm." Lại còn nói hạ độc đã đi xuống độc.

Vân Tư Vũ ánh mắt lóe lóe, bị phát hiện rồi? Trong lòng lặng yên đếm một-hai-ba nhưng không thấy người trước mắt ngã xuống, Vân Tư Vũ chỉ đành phải bất đắc dĩ thừa nhận, thủ đoạn của hắn đối với người nọ trước mắt là thật sự không dùng được. Vân Tư Vũ quyết tâm giả bộ vô tội, con ngươi đi lòng vòng, mắt to tròn trịa nặn ra hai giọt nước mắt, miệng trắng mịn mím lại, nhìn qua liền giống như tiểu oa nhi bị khi dễ thê thảm, điềm đạm đáng yêu.

Phong Lăng Hề nhìn xem hắn biến sắc buồn cười lắc đầu, mặc dù những người của thế giới này tương đối đã sớm quen thuộc, nam tử mười bốn tuổi cập kê liền có thể lập gia đình, nhưng là vị trước mắt này thật là xem thế nào cũng không giống như tiểu hài tử. Lại duỗi cánh tay nhéo nhéo khuôn mặt của hắn, dưới tầm mắt lên án của Vân Tư Vũ, Phong Lăng Hề rốt cuộc lương tâm cũng phát hiện chuẩn bị buông ta hắn, cửa lại truyền đến một hồi tiếng bước chân, rõ ràng không chỉ một người.

Vẻ mặt đáng thương của Vân Tư Vũ trong nháy mắt biến mất liền đưa tay đẩy Phong Lăng Hề, vội la lên: "Ngươi đi mau!"

Phong Lăng Hề bị hắn đẩy khẽ khiêu mi, vốn là phải rời khỏi ngược lại thân thể đè ép trở về, đưa tay chọc chọc cằm của hắn mập mờ nói: "Ngươi đây là lo lắng cho ta?"

Vân Tư Vũ liếc mắt càng thêm dùng sức đẩy nàng, hạ thấp giọng giận dữ hét: "Ai lo lắng cho ngươi? Nếu như bị người trông thấy ta liền gặp phiền toái, còn không mau đi?"

Trong sân hắn đột nhiên xuất hiện một cái nữ nhân không rõ thân phận lại cùng hắn ôm nhau một chỗ, nếu như bị người khác trông thấy, hắn xem như là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, đến lúc đó chắc là phải bị bắt đi dìm lòng heo !

Ách...cô bị người ta ghét bỏ! Phong Lăng Hề trong lòng thở dài, khóe mắt liếc về một mảnh vạt áo xuất hiện ở ngưỡng cửa viện, cũng không lại làm khó hắn, chợt lóe thân liền không thấy bóng dáng.

Vân Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó chính mình chịu khổ xoa thật mạnh khuôn mặt, nghiến răng nghiến lợi, 'đừng làm cho hắn lại thấy nàng, bằng không...hừ!'

Phong Lăng Hề đem bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của hắn để ở trong mắt, không khỏi ý cười đầy mặt, con mèo hoang này so với con chó nhỏ lúc trước cô nuôi còn muốn đáng yêu hơn đây!

"Ơ, xem một chút Nhị công tử của chúng ta đây là từ trong đống bùn lăn ra đây a?"

Một cái âm thanh mang theo châm chọc vang lên, Vân Tư Vũ giương mắt liền trông thấy Vân Thiển mang theo nhất bang tiểu thị đi vào cửa viện không khỏi nhíu mày. Phải nói phủ tướng quân hắn ghét nhất là ai, nhất định là Vân Thiển, luôn là người không có việc gì cũng sẽ tới gây phiền phức cho hắn, dường như rất giống đời trước mình thiếu nợ hắn.

Không nghĩ sẽ để ý hắn, Vân Tư Vũ cúi đầu nhìn nhìn chính mình, một thân bạch y lây dính không ít bùn đất, nhìn qua vô cùng bẩn thỉu, không khỏi không hiểu nghiêng nghiêng đầu, 'nữ nhân kia lại còn cọ xát lên người hắn, nàng cũng không ngại bẩn sao?'

Bộ dáng nghi hoặc tràn đầy tính trẻ con kia, rất là đáng yêu, bất quá cũng chỉ có Phong Lăng Hề đứng chỗ tối mới cảm thấy như vậy.

Vân Thiển thấy hắn không đếm xỉa chính mình không khỏi có chút câm phẫn, lập tức lại cười nói: "Ta nói Nhị ca, sinh nhật Đại ca ngày giờ đã qua một chút, rất nhanh ngươi cũng tròn mười tám tuổi đi, lại còn không chú ý hình tượng như vậy, Nhị ca thật sự chẳng lẽ dự định cả đời ở trong phủ tướng quân sao?" Hai chữ 'Nhị ca' kia nghe như thế nào cũng là châm chọc. Phải nói cả phủ tướng quân Vân Thiển ghét nhất ai, vậy cũng không phải là Vân Tư Vũ thì không còn ai.

Vân Thiển thân là con trai trưởng, ngoại trừ Vân Dật bên người hắn liền được Vân Vũ Dương sủng ái nhất, tướng quân đối với cái tiểu nhi tử này cũng là có nhiều dung túng, hơn nữa Vân Dật cũng che chở cái người đệ đệ này, liền dẫn đến tính tình hắn điêu ngoa bốc đồng. Sở dĩ phải khi dễ Vân Tư Vũ không có phụ thân che chở, lại không nhận được sủng ái của mẫu thân thật sự lại là chuyện hết sức bình thường, đáng tiếc Vân Tư Vũ cũng không phải là đèn đã cạn dầu.

Phải nói Vân Thiển thật sự hận Vân Tư Vũ là tại thời điểm lần đầu tiên khi dễ Vân Tư Vũ, hai người cứ uốn éo đánh nhau, Vân Tư Vũ liền một cước đá hắn rơi vào hồ sen, đây chính là đại mùa đông a! Mặc dù sau đó Vân Tư Vũ cũng bị phạt, nhưng là Vân Thiển vẫn ôm hận trong lòng.

Từ đó về sau, Vân Thiển liền liên tục không có việc gì cũng chạy đến tìm Vân Tư Vũ gây phiền toái, bất đắc dĩ mỗi lần đều không đòi đến tốt, rồi lại hết lần này đến khác chưa từ bỏ ý định, càng là thu thập không được thì lại càng muốn thu thập hắn cho bằng được.

Bất quá hắn cũng coi như có cốt khí, ở giữa thù hận của hắn và Vân Tư Vũ luôn luôn kiên trì tự mình giải quyết, sẽ không đi tìm mẫu thân cùng phụ thân hỗ trợ.

Vân Tư Vũ cũng là biết rõ Vân Thiển sẽ không đi cáo trạng, cho nên mỗi lần thu thập hắn cũng không có gánh nặng trong lòng, bất quá cũng bởi vì Vân Thiển có duy nhất một chút ưu điểm này, hắn ra tay bao nhiêu cũng vì chút ít chuyên này mà lưu lại, dù sao chính là cái tiểu hài tử xấu xa bị làm hư, cùng hắn vui đùa một chút là được.

Hơn nữa, Vân Thiển nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ sợ không thể ở lại trong phủ tướng quân nổi nữa, như bây giờ rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng Vân Thiển sẽ lại đến tìm phiền toái, tính toán rõ ràng vẫn còn yên tĩnh, hắn tạm thời không có ý định dọn nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện