The Dark Duet Series
Quyển 2 - Chương 2-2
Cậu bé không chịu đi tắm.
“Caleb, ta sẽ không nói lại đâu! Cậu hôi lắm! Cậu hôi kinh khủng. Đã nhiều ngày rồi và cậu vẫn dính đầy máu. Ai đó sẽ nhìn thấy cậu và cậu sẽ gặp rắc rối thật sự đấy, cậu nhóc.”
“Tôi là Kéleb. Con chó! Tôi đã xé xác chủ nhân của mình. Tôi đã nếm được vị máu và tôi thích nó! Tôi sẽ không rửa nó đâu. Tôi muốn mang nó vĩnh viễn, như một huy chương danh dự.”
Gương mặt ngăm đen của Rafiq cau lại, hai mắt nheo nheo. “Đi tắm. Ngay.”
Cậu bé căng vai và nhìn trừng trừng người chủ mới. Rafiq vô cùng điển trai, hơn nhiều, rất nhiều so với Narweh, tên điếm nam được huấn luyện bên trong cậu bị kích động trước hành động đó. Rafiq cũng mạnh hơn Narweh nữa, có thể gây ra sự tàn phá, nhưng cậu bé sẽ không cho phép mình lo sợ, hèn nhát trước người đàn ông dự định sẽ trở thành ông chủ mới của cậu. Bây giờ cậu đã là một người đàn ông, một người đàn ông! Cậu có thể tự đưa ra những quyết định của riêng mình về việc có rửa sạch máu me khỏi mặt hay không.
“Không!”
Rafiq đứng dậy. Đôi mắt ông cứng rắn và đầy đe dọa. Cậu bé nuốt xuống nặng nhọc, và dù đã cố gắng hết sức, cậu vẫn không thể chối bỏ nỗi sợ hãi mình đang cảm thấy. Khi Rafiq tiến đến, cậu bé kiềm nén mong muốn rúm người lại. Bàn tay chai sạn của Rafiq áp chặt lên sau cổ của cậu bé và siết mạnh đến độ khiến cậu nhăn nhó, song vẫn chưa đủ để làm bùng lên bản năng đánh lại hay bỏ chạy của cậu.
Rafiq nghiêng tới và gầm gừ vào tai cậu bé, “Đi tắm ngay, bằng không ta sẽ lột trần cậu rồi kì cọ cho đến khi cậu không bao giờ dám mơ tới việc thách thức ta lần nữa.”
Nước mắt làm đôi mắt cậu bé đau nhói. Không phải vì cậu thấy đau, mà là vì đột nhiên cậu thấy rất sợ và ước gì Rafiq không giận dữ với mình. Cậu chẳng còn ai cả. Cậu vẫn còn nhỏ, chưa thực sự có khả năng tự lo liệu. Dòng giống và vẻ ngoài đã đặt cậu vào thế vô cùng bất lợi so với dân địa phương. Trừ khi cậu muốn quay lại làm điếm, bằng không Rafiq là tất cả những gì cậu có.
“Tôi không muốn.” Cậu cầu xin bằng một lời thì thầm. Bàn tay ở phía sau gáy nới lỏng ra đôi chút và cậu bé nhắm nghiền hai mắt để ngăn dòng nước mắt chực trào. Cậu nhất định không khóc.
“Tại sao?”
“Tôi muốn biết rằng hắn ta đã chết. Chuyện kết thúc quá nhanh, Rafiq. Nó đã kết thúc quá nhanh và hắn…hắn đáng phải chịu đau khổ! Tôi muốn hắn phải đau khổ, Rafiq. Tất cả mọi đau đớn mà hắn bắt tôi trải qua, tất cả những chuyện đó…tôi muốn hắn phải cảm nhận tất cả. Nếu tôi rửa sạch máu đi…” Đôi mắt cậu bé van xin Rafiq.
“Sẽ giống như chuyện đó chưa từng xảy ra?” Rafiq nhẹ nhàng nói.
“Phải.” Đó là một âm thanh tắt nghẹn.
Rafiq thở dài. “Không ai hiểu cảm giác của cậu bằng ta đâu, Caleb. Nhưng cậu không thể tiếp tục chống cự ta; cậu không thể tiếp tục hành xử như một cậu nhóc hờn dỗi! Cậu không còn là Kéleb nữa. Tắm rửa đi. Ta hứa với cậu, Narweh vẫn sẽ chết lúc cậu tắm xong.”
Cậu bé đẩy người ra khỏi gọng kiềm nơi gáy mình. “Không! Không! Không! Tôi không làm đâu.”
Gương mặt Rafiq chuyển từ ấm áp cẩn trọng sang lạnh lẽo như đá cuội. “Cứ làm theo ý cậu, Kéleb.” Cái siết tay của ông ở gáy cậu bé chặt hơn khiến cậu nhăn nhó vì đau và cố vùng vẫy để tránh khỏi Rafiq, bàn tay kia của ông giáng xuống với một tiếng thịch nặng nề trên mặt cậu bé.
Caleb không hề lạ lẫm gì với đau đớn, cậu có thể dễ dàng chấp nhận một cú tát thô bạo lên mặt, song lại thấy vô cùng sững sờ. Cậu loạng choạng cố tránh khỏi Rafiq, nhưng lại bị giữ chặt trong gọng kiềm của người đàn ông lớn tuổi hơn.
“Tắm!” Rafiq gầm ghè với sức lực đủ để khiến đầu của Caleb rung lên.
“Không!” Caleb hét, nước mắt tràn xuống mặt.
Rafiq gập người xuống rồi đẩy vai vào bụng của Caleb và nhấc bổng cậu lên vai. Lờ đi những cú đấm liên hồi trên lưng, ông sải bước đầy quả quyết vào phòng tắm và ném cậu bé xuống bên trong. Ông phớt lờ những tiếng thét giận dữ và những lời nguyền rủa thậm tệ phát ra từ khuôn miệng méo mó của Caleb, và vặn khóa vòi để nước lạnh xả vào bồn tắm.
Cơ thể Caleb giật nảy trước cảm giác nước lạnh làm quần áo cậu ướt đẫm và chạm vào da thịt cậu. Không thể chống cự và vô cùng tức giận, cậu xoay sở để đấm được vào mặt Rafiq rồi trườn nửa đường ra khỏi bồn tắm. Song cậu chỉ làm bùng lên thêm cơn thịnh nộ của Rafiq. Cậu cảm thấy nắm tay của Rafiq trong tóc mình, tiếp đó là cơn đau nơi da đầu và cổ khi bị lôi ngược trở lại. Bồn tắm ngập nước bao lấy cậu khi Rafiq ấn cậu xuống đáy bồn.
Sợ hãi và khiếp đảm siết chặt cậu.
“Cậu sẽ nghe lời ta, cậu nhóc! Cậu sẽ làm thế! Hoặc ta sẽ dìm chết cậu, tại đây và ngay lúc này. Cậu thuộc về ta. Hiểu chưa?”
Miệng và mũi Caleb ngập đầy nước. Cậu không thể nghe rõ những lời kia mà chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét giận dữ phát ra từ người đàn ông đang giam giữ mình trong nước. Cảm giác cái chết gần kề khiến cậu tê liệt vì sợ. Bất kì điều gì. Cậu sẽ cho đi bất kì điều gì để không phải cảm nhận thứ sợ hãi này nữa.
Không khí!
Caleb thở dốc và nôn khan khi được kéo lên, hai cánh tay cậu quờ quạng tìm điểm tựa và tìm thấy vai của Rafiq. Cậu lao mình tới hơi ấm và sự an toàn nơi cơ thể Rafiq. Cậu chống lại đôi cánh tay đang cố đẩy mình ra. Caleb chẳng nghĩ tới gì khác ngoài tiếng hét hoảng loạn của mình, cậu chỉ muốn ra khỏi bồn tắm mà thôi. Cậu chỉ muốn được hít thở và được ấm áp.
Hai cánh tay mạnh mẽ siết lấy vai cậu và lắc.
“Bình tĩnh, Caleb. Bình tĩnh, Thở đi,” Rafiq nói. Giọng của ông đầy dịu dàng mặc cho sự cương quyết trong đó. “Bình tĩnh lại, Caleb. Ta sẽ không nhấn cậu xuống nước nữa nếu cậu sẵn sàng lắng nghe. Yên nào!”
Caleb cố gắng làm theo lời Rafiq yêu cầu. Cậu bám chặt lấy vai của Rafiq, tự nhủ hết lần này tới lần khác rằng mình sẽ không bị ném vào bồn nước chừng nào còn bám trụ. Caleb dịu lại và run lẩy bẩy, hít vào hơi thở bình tĩnh đầu tiên. Cậu hít thở lần nữa rồi lần nữa, cho đến khi, cuối cùng chỉ còn lại cơn giận dữ. Chầm chậm, cậu thả vai Rafiq ra rồi ngồi sụp xuống trong bồn tắm. Cậu rùng mình vì lạnh, môi run run nhưng lại không chịu xin Rafiq mở nước nóng.
“Tôi ghét ông,” Caleb phun ra, răng va lập cập.
Hai mắt Rafiq điềm tĩnh và đầy tự chủ. Với một nụ cười khẩy, ông đứng dậy và rời khỏi phòng.
“Caleb, ta sẽ không nói lại đâu! Cậu hôi lắm! Cậu hôi kinh khủng. Đã nhiều ngày rồi và cậu vẫn dính đầy máu. Ai đó sẽ nhìn thấy cậu và cậu sẽ gặp rắc rối thật sự đấy, cậu nhóc.”
“Tôi là Kéleb. Con chó! Tôi đã xé xác chủ nhân của mình. Tôi đã nếm được vị máu và tôi thích nó! Tôi sẽ không rửa nó đâu. Tôi muốn mang nó vĩnh viễn, như một huy chương danh dự.”
Gương mặt ngăm đen của Rafiq cau lại, hai mắt nheo nheo. “Đi tắm. Ngay.”
Cậu bé căng vai và nhìn trừng trừng người chủ mới. Rafiq vô cùng điển trai, hơn nhiều, rất nhiều so với Narweh, tên điếm nam được huấn luyện bên trong cậu bị kích động trước hành động đó. Rafiq cũng mạnh hơn Narweh nữa, có thể gây ra sự tàn phá, nhưng cậu bé sẽ không cho phép mình lo sợ, hèn nhát trước người đàn ông dự định sẽ trở thành ông chủ mới của cậu. Bây giờ cậu đã là một người đàn ông, một người đàn ông! Cậu có thể tự đưa ra những quyết định của riêng mình về việc có rửa sạch máu me khỏi mặt hay không.
“Không!”
Rafiq đứng dậy. Đôi mắt ông cứng rắn và đầy đe dọa. Cậu bé nuốt xuống nặng nhọc, và dù đã cố gắng hết sức, cậu vẫn không thể chối bỏ nỗi sợ hãi mình đang cảm thấy. Khi Rafiq tiến đến, cậu bé kiềm nén mong muốn rúm người lại. Bàn tay chai sạn của Rafiq áp chặt lên sau cổ của cậu bé và siết mạnh đến độ khiến cậu nhăn nhó, song vẫn chưa đủ để làm bùng lên bản năng đánh lại hay bỏ chạy của cậu.
Rafiq nghiêng tới và gầm gừ vào tai cậu bé, “Đi tắm ngay, bằng không ta sẽ lột trần cậu rồi kì cọ cho đến khi cậu không bao giờ dám mơ tới việc thách thức ta lần nữa.”
Nước mắt làm đôi mắt cậu bé đau nhói. Không phải vì cậu thấy đau, mà là vì đột nhiên cậu thấy rất sợ và ước gì Rafiq không giận dữ với mình. Cậu chẳng còn ai cả. Cậu vẫn còn nhỏ, chưa thực sự có khả năng tự lo liệu. Dòng giống và vẻ ngoài đã đặt cậu vào thế vô cùng bất lợi so với dân địa phương. Trừ khi cậu muốn quay lại làm điếm, bằng không Rafiq là tất cả những gì cậu có.
“Tôi không muốn.” Cậu cầu xin bằng một lời thì thầm. Bàn tay ở phía sau gáy nới lỏng ra đôi chút và cậu bé nhắm nghiền hai mắt để ngăn dòng nước mắt chực trào. Cậu nhất định không khóc.
“Tại sao?”
“Tôi muốn biết rằng hắn ta đã chết. Chuyện kết thúc quá nhanh, Rafiq. Nó đã kết thúc quá nhanh và hắn…hắn đáng phải chịu đau khổ! Tôi muốn hắn phải đau khổ, Rafiq. Tất cả mọi đau đớn mà hắn bắt tôi trải qua, tất cả những chuyện đó…tôi muốn hắn phải cảm nhận tất cả. Nếu tôi rửa sạch máu đi…” Đôi mắt cậu bé van xin Rafiq.
“Sẽ giống như chuyện đó chưa từng xảy ra?” Rafiq nhẹ nhàng nói.
“Phải.” Đó là một âm thanh tắt nghẹn.
Rafiq thở dài. “Không ai hiểu cảm giác của cậu bằng ta đâu, Caleb. Nhưng cậu không thể tiếp tục chống cự ta; cậu không thể tiếp tục hành xử như một cậu nhóc hờn dỗi! Cậu không còn là Kéleb nữa. Tắm rửa đi. Ta hứa với cậu, Narweh vẫn sẽ chết lúc cậu tắm xong.”
Cậu bé đẩy người ra khỏi gọng kiềm nơi gáy mình. “Không! Không! Không! Tôi không làm đâu.”
Gương mặt Rafiq chuyển từ ấm áp cẩn trọng sang lạnh lẽo như đá cuội. “Cứ làm theo ý cậu, Kéleb.” Cái siết tay của ông ở gáy cậu bé chặt hơn khiến cậu nhăn nhó vì đau và cố vùng vẫy để tránh khỏi Rafiq, bàn tay kia của ông giáng xuống với một tiếng thịch nặng nề trên mặt cậu bé.
Caleb không hề lạ lẫm gì với đau đớn, cậu có thể dễ dàng chấp nhận một cú tát thô bạo lên mặt, song lại thấy vô cùng sững sờ. Cậu loạng choạng cố tránh khỏi Rafiq, nhưng lại bị giữ chặt trong gọng kiềm của người đàn ông lớn tuổi hơn.
“Tắm!” Rafiq gầm ghè với sức lực đủ để khiến đầu của Caleb rung lên.
“Không!” Caleb hét, nước mắt tràn xuống mặt.
Rafiq gập người xuống rồi đẩy vai vào bụng của Caleb và nhấc bổng cậu lên vai. Lờ đi những cú đấm liên hồi trên lưng, ông sải bước đầy quả quyết vào phòng tắm và ném cậu bé xuống bên trong. Ông phớt lờ những tiếng thét giận dữ và những lời nguyền rủa thậm tệ phát ra từ khuôn miệng méo mó của Caleb, và vặn khóa vòi để nước lạnh xả vào bồn tắm.
Cơ thể Caleb giật nảy trước cảm giác nước lạnh làm quần áo cậu ướt đẫm và chạm vào da thịt cậu. Không thể chống cự và vô cùng tức giận, cậu xoay sở để đấm được vào mặt Rafiq rồi trườn nửa đường ra khỏi bồn tắm. Song cậu chỉ làm bùng lên thêm cơn thịnh nộ của Rafiq. Cậu cảm thấy nắm tay của Rafiq trong tóc mình, tiếp đó là cơn đau nơi da đầu và cổ khi bị lôi ngược trở lại. Bồn tắm ngập nước bao lấy cậu khi Rafiq ấn cậu xuống đáy bồn.
Sợ hãi và khiếp đảm siết chặt cậu.
“Cậu sẽ nghe lời ta, cậu nhóc! Cậu sẽ làm thế! Hoặc ta sẽ dìm chết cậu, tại đây và ngay lúc này. Cậu thuộc về ta. Hiểu chưa?”
Miệng và mũi Caleb ngập đầy nước. Cậu không thể nghe rõ những lời kia mà chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét giận dữ phát ra từ người đàn ông đang giam giữ mình trong nước. Cảm giác cái chết gần kề khiến cậu tê liệt vì sợ. Bất kì điều gì. Cậu sẽ cho đi bất kì điều gì để không phải cảm nhận thứ sợ hãi này nữa.
Không khí!
Caleb thở dốc và nôn khan khi được kéo lên, hai cánh tay cậu quờ quạng tìm điểm tựa và tìm thấy vai của Rafiq. Cậu lao mình tới hơi ấm và sự an toàn nơi cơ thể Rafiq. Cậu chống lại đôi cánh tay đang cố đẩy mình ra. Caleb chẳng nghĩ tới gì khác ngoài tiếng hét hoảng loạn của mình, cậu chỉ muốn ra khỏi bồn tắm mà thôi. Cậu chỉ muốn được hít thở và được ấm áp.
Hai cánh tay mạnh mẽ siết lấy vai cậu và lắc.
“Bình tĩnh, Caleb. Bình tĩnh, Thở đi,” Rafiq nói. Giọng của ông đầy dịu dàng mặc cho sự cương quyết trong đó. “Bình tĩnh lại, Caleb. Ta sẽ không nhấn cậu xuống nước nữa nếu cậu sẵn sàng lắng nghe. Yên nào!”
Caleb cố gắng làm theo lời Rafiq yêu cầu. Cậu bám chặt lấy vai của Rafiq, tự nhủ hết lần này tới lần khác rằng mình sẽ không bị ném vào bồn nước chừng nào còn bám trụ. Caleb dịu lại và run lẩy bẩy, hít vào hơi thở bình tĩnh đầu tiên. Cậu hít thở lần nữa rồi lần nữa, cho đến khi, cuối cùng chỉ còn lại cơn giận dữ. Chầm chậm, cậu thả vai Rafiq ra rồi ngồi sụp xuống trong bồn tắm. Cậu rùng mình vì lạnh, môi run run nhưng lại không chịu xin Rafiq mở nước nóng.
“Tôi ghét ông,” Caleb phun ra, răng va lập cập.
Hai mắt Rafiq điềm tĩnh và đầy tự chủ. Với một nụ cười khẩy, ông đứng dậy và rời khỏi phòng.
Bình luận truyện