The Dark Duet Series
Quyển 2 - Chương 4-2
Reed thả lỏng gọng kiềm theo mức độ, tôi càng bình tĩnh, anh ta càng
buông lỏng hơn, và ngay khi được tự do, tôi đứng dậy. Anh ta cao hơn tôi rất nhiều; tôi thậm chí còn chưa cao đến vai anh ta nữa, vậy nên tôi
phải ngửa đầu hết cỡ để quắc mắt với anh ta.
“Nếu cô còn phun nước bọt vào tôi, cô sẽ không thích chuyện tôi sẽ làm tiếp theo đâu,” anh ta nói vô cùng nghiêm túc, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được nét cười hiếm hoi nhất. Caleb.
“Còn những gì tôi mong muốn thì sao?” Tôi thì thầm, lợi dụng khoảng cách gần gũi giữa hai chúng tôi. Bây giờ tôi không còn bầm giập như trước đó nữa, và tôi biết điều mà những người đàn ông như anh ta, những người đàn ông đầy quyền lực, yêu thích ở những phụ nữ như tôi. Tôi đung đưa cơ thể về phía anh ta, cố tỏ ra như việc đó chỉ là tình cờ.
Anh ta cau mày và nhìn tôi lạ lẫm. Chầm chậm, hai bàn tay anh ta đưa lên và đặt lên vai tôi, chúng rất ấm áp. Tôi tự hỏi liệu miệng anh ta có như thế không. Tôi liếm ướt môi dưới và đôi mắt anh ta dõi theo lưỡi tôi. Anh ta gợi nhắc tôi. Anh ta gợi cho tôi quá nhiều về anh. Đã nhiều ngày rồi không có ai chạm vào tôi theo cách mà tôi thích.
Anh ta khẽ đẩy tôi lui lại. Người đàn ông này chỉ biết có công việc thôi. “Tham gia chương trình Bảo Vệ Nhân Chứng không đảm bảo đâu,” Reed nói. Rồi anh ta nhặt chiếc ghế tôi đã ném lên và ra hiệu cho tôi ngồi xuống. “Chuyện này đã vượt ra ngoài phạm vi quốc tế rồi, không chỉ dính tới liên bang nữa. Sở Tư Pháp hiện đang xem xét lại vụ này và chuyện đó tùy thuộc vào các nhân tố phức tạp khác.” Anh ta đặt ghế xuống nơi mình muốn và nhìn tôi. “Ngồi đi.”
Tôi nhìn chiếc ghế rồi giơ hai cánh tay phía sau lưng lên, ngọ nguậy những đầu ngón tay.
“Tôi sẽ để nguyên nó ở đó. Thứ lỗi nếu tôi không tin cô nhé.”
Tôi cố mỉm cười cốt để chọc tức anh ta, “Tôi sẽ không kí gì hết cho đến khi anh hiểu rõ. Tôi sẽ bảo rằng mình đã nói dối mọi chuyện.”
Anh ta bước tới gần hơn, “Cô đã luôn nói dối sao, Cô Ruiz?” Ánh nhìn của anh ta nóng rực và âm ỉ cháy – đáng sợ chết được. Nếu không phải vì đã ở cạnh Caleb rất lâu thì có lẽ tôi đã tè ra quần như một chú cún rồi, nhưng sau khi gặp Caleb, những lời đe dọa của Reed chỉ như một hành động vuốt ve mà thôi. “Ngồi. Xuống,” anh ta ra lệnh với vẻ ít tử tế hơn.
Tôi từ từ ngồi xuống, trao cho anh ta ánh nhìn gợi cảm nhất có thể nặn ra. Anh ta giữ lấy ánh mắt tôi suốt lúc đó, cố giữ vẫn uy quyền và sự tự chủ của mình. Chầm chậm, tôi nghiêng người tới và nhổ vào giày anh ra. Nhìn lên anh ta, tôi mỉm cười, môi ướt đẫm.
Tay anh ta nắm lấy bắp tay tôi, đủ mạnh để khiến tôi co rúm lại vì đau, rồi anh ta lôi tôi đứng dậy. “Hôm nay thế là xong rồi. Cô có thể quay về phòng.” Anh ta đẩy tôi về phía cửa và tôi bước đi mà không hề kháng cự.
Tôi muốn quay về phòng. Tôi gần như sắp sụp đổ rồi và không muốn để cho Reed thấy điều đó. Tôi không muốn bất kì ai thấy mình suy sụp cả.
***
Ngày thứ 7:
Cơn đau nơi lồng ngực tôi lúc nào cũng hiện hữu. Tôi luôn mơ thấy Caleb mỗi khi nhắm mắt. Tôi có thể chạm vào anh trong những giấc mơ. Tôi có thể lướt tay trên làn da mượt mà, rám nắng của anh. Anh luôn luôn ấm áp; sự ấm áp lúc nào cũng tràn đầy bên trong con người anh.
Tôi áp mũi lên ngực anh và hít vào thật sâu. Có một thôi thúc quen thuộc của sự khuấy động khiến hai đầu ngực tôi cứng lên và nơi bí ẩn sưng phồng. Nhón cao chân, tôi ấn môi lên môi anh. Anh sẽ không mở miệng cho tôi. Anh muốn tôi phải van xin. Caleb của tôi rất thích tôi van xin. Với anh, tôi luôn có lý do để làm thế. Tôi nghe thấy mình khẽ rên rỉ rồi lướt mũi qua mũi anh. Anh hé miệng, để cho đôi quét lưỡi vào bên trong. Mmmm. Tôi có thể dành cả đời để mô tả khuôn miệng hư hỏng của Caleb. Anh có vị của mọi thứ mà tôi muốn ăn. Không giống như cắn vào một mẩu thịt mềm mại, ấm áp, mọng nước – hương vị của Caleb không bao giờ phai đi. Nó chỉ tăng lên. Tôi muốn anh nhiều hơn với mỗi lần lưỡi anh lướt trên lưỡi tôi. Tôi rên rỉ lớn hơn nữa. Van xin nhiều hơn nữa. Nhiều hơn. Làm ơn, cho em nhiều hơn đi.
Tôi có thể nghe thấy anh. Anh rên rỉ trên môi tôi. Khẽ khàng, anh hít vào và thở ra trong khi chúng tôi hôn nhau. Anh không bao giờ dừng hôn tôi; chỉ tiếp tục cướp đi hơi thở của tôi, và trả lại nó sau khi đã lấp đầy mùi hương của mình trong đó. Dục vọng nguyên thủy tồn tại trong anh. Mỗi hơi thở của tôi đều lấy từ buồng phổi của anh.
Đây chính là cảm giác khi mơ về anh.
Đây chính là điều tôi đánh mất mỗi khi tỉnh giấc.
***
Đối với hoàn cảnh hiện tại, nói là không thoải mái đã là nhẹ nhất rồi. Sự thật là nó gần như không thể chịu đựng nổi. Đặc vụ Reed không có ở đây. Giấy mời của anh ta đã bị Tiến sĩ Sloan thu hồi lại. Không thể nói là tôi không vui về chuyện đó. Thế nhưng, điều đó có nghĩa là tôi sẽ ở một mình với Tiến sĩ Sloan, và tôi có thể cảm thấykhông vui chút nào.
Hôm qua cô ta đã bắt gặp tôi đang khóc. Siết chặt lấy tấm ảnh của Caleb trên ngực và đu đưa người tới lui.
Tôi thích đu đưa người tới lui. Giống như đang làm lúc này.
Dĩ nhiên là cô ta có hỏi han tôi về bức ảnh, hỏi về chuyện đã xảy ra giữa Đặc vụ Reed và tôi. Tôi không thèm trả lời các câu hỏi của cô ta – cô ta chẳng có gì để cho tôi cả - chẳng có ảnh iếc lủng lẳng trước mặt tôi. Kể từ khi được đưa trở về phòng ngày hôm qua, tôi chẳng hề hé môi một lời.
“Nếu cô còn phun nước bọt vào tôi, cô sẽ không thích chuyện tôi sẽ làm tiếp theo đâu,” anh ta nói vô cùng nghiêm túc, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được nét cười hiếm hoi nhất. Caleb.
“Còn những gì tôi mong muốn thì sao?” Tôi thì thầm, lợi dụng khoảng cách gần gũi giữa hai chúng tôi. Bây giờ tôi không còn bầm giập như trước đó nữa, và tôi biết điều mà những người đàn ông như anh ta, những người đàn ông đầy quyền lực, yêu thích ở những phụ nữ như tôi. Tôi đung đưa cơ thể về phía anh ta, cố tỏ ra như việc đó chỉ là tình cờ.
Anh ta cau mày và nhìn tôi lạ lẫm. Chầm chậm, hai bàn tay anh ta đưa lên và đặt lên vai tôi, chúng rất ấm áp. Tôi tự hỏi liệu miệng anh ta có như thế không. Tôi liếm ướt môi dưới và đôi mắt anh ta dõi theo lưỡi tôi. Anh ta gợi nhắc tôi. Anh ta gợi cho tôi quá nhiều về anh. Đã nhiều ngày rồi không có ai chạm vào tôi theo cách mà tôi thích.
Anh ta khẽ đẩy tôi lui lại. Người đàn ông này chỉ biết có công việc thôi. “Tham gia chương trình Bảo Vệ Nhân Chứng không đảm bảo đâu,” Reed nói. Rồi anh ta nhặt chiếc ghế tôi đã ném lên và ra hiệu cho tôi ngồi xuống. “Chuyện này đã vượt ra ngoài phạm vi quốc tế rồi, không chỉ dính tới liên bang nữa. Sở Tư Pháp hiện đang xem xét lại vụ này và chuyện đó tùy thuộc vào các nhân tố phức tạp khác.” Anh ta đặt ghế xuống nơi mình muốn và nhìn tôi. “Ngồi đi.”
Tôi nhìn chiếc ghế rồi giơ hai cánh tay phía sau lưng lên, ngọ nguậy những đầu ngón tay.
“Tôi sẽ để nguyên nó ở đó. Thứ lỗi nếu tôi không tin cô nhé.”
Tôi cố mỉm cười cốt để chọc tức anh ta, “Tôi sẽ không kí gì hết cho đến khi anh hiểu rõ. Tôi sẽ bảo rằng mình đã nói dối mọi chuyện.”
Anh ta bước tới gần hơn, “Cô đã luôn nói dối sao, Cô Ruiz?” Ánh nhìn của anh ta nóng rực và âm ỉ cháy – đáng sợ chết được. Nếu không phải vì đã ở cạnh Caleb rất lâu thì có lẽ tôi đã tè ra quần như một chú cún rồi, nhưng sau khi gặp Caleb, những lời đe dọa của Reed chỉ như một hành động vuốt ve mà thôi. “Ngồi. Xuống,” anh ta ra lệnh với vẻ ít tử tế hơn.
Tôi từ từ ngồi xuống, trao cho anh ta ánh nhìn gợi cảm nhất có thể nặn ra. Anh ta giữ lấy ánh mắt tôi suốt lúc đó, cố giữ vẫn uy quyền và sự tự chủ của mình. Chầm chậm, tôi nghiêng người tới và nhổ vào giày anh ra. Nhìn lên anh ta, tôi mỉm cười, môi ướt đẫm.
Tay anh ta nắm lấy bắp tay tôi, đủ mạnh để khiến tôi co rúm lại vì đau, rồi anh ta lôi tôi đứng dậy. “Hôm nay thế là xong rồi. Cô có thể quay về phòng.” Anh ta đẩy tôi về phía cửa và tôi bước đi mà không hề kháng cự.
Tôi muốn quay về phòng. Tôi gần như sắp sụp đổ rồi và không muốn để cho Reed thấy điều đó. Tôi không muốn bất kì ai thấy mình suy sụp cả.
***
Ngày thứ 7:
Cơn đau nơi lồng ngực tôi lúc nào cũng hiện hữu. Tôi luôn mơ thấy Caleb mỗi khi nhắm mắt. Tôi có thể chạm vào anh trong những giấc mơ. Tôi có thể lướt tay trên làn da mượt mà, rám nắng của anh. Anh luôn luôn ấm áp; sự ấm áp lúc nào cũng tràn đầy bên trong con người anh.
Tôi áp mũi lên ngực anh và hít vào thật sâu. Có một thôi thúc quen thuộc của sự khuấy động khiến hai đầu ngực tôi cứng lên và nơi bí ẩn sưng phồng. Nhón cao chân, tôi ấn môi lên môi anh. Anh sẽ không mở miệng cho tôi. Anh muốn tôi phải van xin. Caleb của tôi rất thích tôi van xin. Với anh, tôi luôn có lý do để làm thế. Tôi nghe thấy mình khẽ rên rỉ rồi lướt mũi qua mũi anh. Anh hé miệng, để cho đôi quét lưỡi vào bên trong. Mmmm. Tôi có thể dành cả đời để mô tả khuôn miệng hư hỏng của Caleb. Anh có vị của mọi thứ mà tôi muốn ăn. Không giống như cắn vào một mẩu thịt mềm mại, ấm áp, mọng nước – hương vị của Caleb không bao giờ phai đi. Nó chỉ tăng lên. Tôi muốn anh nhiều hơn với mỗi lần lưỡi anh lướt trên lưỡi tôi. Tôi rên rỉ lớn hơn nữa. Van xin nhiều hơn nữa. Nhiều hơn. Làm ơn, cho em nhiều hơn đi.
Tôi có thể nghe thấy anh. Anh rên rỉ trên môi tôi. Khẽ khàng, anh hít vào và thở ra trong khi chúng tôi hôn nhau. Anh không bao giờ dừng hôn tôi; chỉ tiếp tục cướp đi hơi thở của tôi, và trả lại nó sau khi đã lấp đầy mùi hương của mình trong đó. Dục vọng nguyên thủy tồn tại trong anh. Mỗi hơi thở của tôi đều lấy từ buồng phổi của anh.
Đây chính là cảm giác khi mơ về anh.
Đây chính là điều tôi đánh mất mỗi khi tỉnh giấc.
***
Đối với hoàn cảnh hiện tại, nói là không thoải mái đã là nhẹ nhất rồi. Sự thật là nó gần như không thể chịu đựng nổi. Đặc vụ Reed không có ở đây. Giấy mời của anh ta đã bị Tiến sĩ Sloan thu hồi lại. Không thể nói là tôi không vui về chuyện đó. Thế nhưng, điều đó có nghĩa là tôi sẽ ở một mình với Tiến sĩ Sloan, và tôi có thể cảm thấykhông vui chút nào.
Hôm qua cô ta đã bắt gặp tôi đang khóc. Siết chặt lấy tấm ảnh của Caleb trên ngực và đu đưa người tới lui.
Tôi thích đu đưa người tới lui. Giống như đang làm lúc này.
Dĩ nhiên là cô ta có hỏi han tôi về bức ảnh, hỏi về chuyện đã xảy ra giữa Đặc vụ Reed và tôi. Tôi không thèm trả lời các câu hỏi của cô ta – cô ta chẳng có gì để cho tôi cả - chẳng có ảnh iếc lủng lẳng trước mặt tôi. Kể từ khi được đưa trở về phòng ngày hôm qua, tôi chẳng hề hé môi một lời.
Bình luận truyện