Thế Gia Danh Môn
Chương 173
Đây là hoa viên, lúc nào cũng có thể có người xuất hiện, nếu để người ta nhìn thấy nàng đứng riêng với Tả Bá Xương thì không phải chuyện hay ho gì. Tưởng Nhược Nam thấy Tả Bá Xương đi theo mình, trong lúc cuống đã quay lại quát y: “Tả đô đốc cũng quá vô lễ với bổn công chúa rồi.”
Tả Bá Xương ngẩn người, lúc này mới ý thức được rằng nàng đã là Công chúa, y lùi về sau hai bước, cử chỉ có phần luống cuống. Một lúc sau y mới nhớ ra phải hành lễ với nàng, lập tức cúi người: “Công chúa.”
Từ xưa tới nay, mỗi lần đối mặt với Tả Bá Xương, Tưởng Nhược Nam luôn có cảm giác rất nặng nề, vô cùng bức bối. Giờ thấy hắn phải cúi cái đầu ngạo mạn trước mặt mình thì trong lòng trào dâng cảm giác thích thú. Được thôi, nàng thừa nhận, nàng chính là kẻ nhỏ nhen.
“Đô đốc, miễn lễ. Bổn công chúa biết Đô đốc xưa nay vẫn tùy tiện, nhưng lễ nghi quy tắc không thể bỏ, Đô đốc phải thường xuyên nhắc nhở bản thân mình.” Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nghiêm túc giáo huấn y, lòng vô cùng sảng khoái, nàng làm vậy liệu có phải té nước theo mưa không? Chẳng trách ai cũng muốn trèo cao, thì ra dùng thân phận để chèn ép người khác lại thú vị tới mức này…
Tả đô đốc nghe nàng nói thì ngẩng phắt đầu, đúng lúc bắt gặp Tưởng Nhược Nam đang cười rất đắc ý, hai mắt sáng long lanh, đôi đồng tử đen như hắc ngọc lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, bộ dạng nghịch ngợm nhưng cũng không kém phần kiều diễm.
Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp, rất rạng rỡ, bình thường y rất ghét phụ nữ trang điểm quá cầu kỳ, ăn mặc hoa lệ nhìn nhức mắt, chỉ thấy trang sức y phục mà chẳng thấy người. Nhưng cùng cách trang điểm ấy lại rất hợp với nàng. Tất cả những thứ lấp lánh phát sáng kia đều như làm nền cho nàng, bởi vì bản thân nàng chính là thứ phát ra ánh sáng rạng rỡ nhất, tất cả mọi trang sức trên người đều không át được.
Nhìn mãi nhìn mãi, khóe miệng Tả Bá Xương bỗng nhếch lên mỉm cười, ánh mắt sắc lẹm của y cũng dịu xuống mấy phần.
Tưởng Nhược Nam thấy nụ cười của y, lông mao toàn thân như dựng ngược cả lên, bao khí thế trước đó của nàng đều tiêu tan cả, “Đô đốc cứ tự nhiên, bổn công chúa đi trước.”
Tả Bá Xương vẫn giữ nụ cười đó trên môi: “Cung tiễn Công chúa.”
Tưởng Nhược Nam thấy ngứa ngáy da đầu, quay người bỏ đi. Nàng cứ có cảm giác ánh mắt kia theo sát phía sau, Tưởng Nhược Nam bỗng thấy sống lưng tê tê.
Tử San đi bên cạnh nói với nàng: “Thì ra khi Tả đô đốc cười nhìn cũng rất được.” Lần đầu tiên thấy y cười, cảm giác hoàn toàn khác, giống như núi băng đột nhiên tan chảy vậy.
Tưởng Nhược Nam hét lên một tiếng kỳ quái, rồi quay đầu nhìn Tử San: “Tử San, sao muội lại cho rằng hắn cười lên nhìn rất được? Lẽ nào muội không thấy khi hắn cười trông rất kỳ dị ư?”
Kỳ dị? Tử San chau mày hồi lâu, có thể đem từ đó ra để miêu tả nụ cười của Tả đô đốc không?
Xem ra tỷ tỷ vẫn thích nụ cười ngọt ngào có lúm đồng tiền hơn…
Về đến phòng nghỉ, thấy Định quốc công phu nhân đang tìm mình, Tưởng Nhược Nam bước tới nói: “Vừa rồi vốn định ra vườn hoa ngắm cảnh, nhưng thấy ở đó có người nên ta quay về.”
Định quốc công phu nhân vội đáp: “Nếu Công chúa muốn ra hoa viên đi dạo, thần phụ sẽ bảo bọn họ lui hết, để Công chúa không bị người khác làm phiền.”
Phiền phức thế sao? Hà tất phải kinh động tới mọi người, Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Đa tạ ý tốt của phu nhân, có điều giờ mặt trời cũng lên cao rồi, bổn công chúa không muốn ra ngoài nữa.”
Định quốc công phu nhân thấy Tưởng Nhược Nam khiêm tốn nhún nhường, hoàn toàn không làm cao, trong lòng rất thích, bèn cười đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi.
Vừa đi vừa nói: “Đợi sau giờ cơm trưa, Công chúa nghỉ ngơi một lát, buổi chiều sẽ có tiết mục đặc sắc.”
Tưởng Nhược Nam hào hứng hỏi: “Có tiết mục gì đặc sắc?”
“Nghe nói buổi chiều cánh đàn ông sẽ tỉ thí võ nghệ, mặc họ thi đấu ngoài nắng, chúng ta ngồi trong đình hóng mát uống nước mơ lạnh, ăn hoa quả bánh điểm tâm, thư thái xem náo nhiệt.”
Tưởng Nhược Nam vừa nghe nói vậy đã thấy vui, Định quốc công phu nhân này là một người thú vị, rất hợp với nàng.
Sau khi vào phòng nghỉ, tiếp tục nghe các quý phu nhân tám chuyện trong thành, có lẽ vì e dè sự có mặt của Tưởng Nhược Nam, nên không ai nhắc tới chuyện nhà An Viễn Hầu, toàn những chuyện tầm phào. Tưởng Nhược Nam nghe dần mất hứng, bèn quay sang cười đùa với hai đứa trẻ.
Buổi trưa dùng cơm với các phu nhân khác, rồi lại ngắm đứa cháu nội vừa đầy tuổi của Định quốc công phu nhân, Tưởng Nhược Nam vốn chỉ chuẩn bị một bộ vòng vàng, bao gồm vòng cổ, lắc tay lắc chân, nhưng vì quý cách đối nhân xử thế của Định quốc công phu nhân nên nàng lấy luôn ngọc bội bằng phỉ thúy trên người mình cho vào chỗ quà tặng. Định quốc công phu nhân thấy nàng chịu nể mặt mình như vậy, trong lòng càng quý mến, từ đó về sau bất luận là tham gia yến tiệc nào cũng đều khen ngợi Tưởng Nhược Nam không ngớt lời, vô hình nâng cao vị trí của Tưởng Nhược Nam trong lòng mọi người.
Buổi chiều, đợi các quý phu nhân nghỉ ngơi xong, a hoàn bèn đưa họ ra hoa viên, nơi các nam nhân sẽ tỉ thí võ nghệ.
Trong một khoảng đất trống giữa hoa viên, bên cạnh đó là cái đình hóng mát to và một hành lang dài, trong đình hóng mát và hành lang đã bày đầy đủ bàn ghế. Các quý phu nhân ngồi trong đó, đương nhiên Tưởng Nhược Nam được ngồi ở vị trí dễ chịu nhất, có tầm quan sát tốt nhất.
Trong khoảng đất trống có hai tấm bia, xem ra các nam nhân muốn tỉ thí bắn cung.
Tưởng Nhược Nam thấy hơi chán, nàng chỉ muốn xem đấu võ, có điều nhìn tình hình này thì xem ra tâm nguyện của nàng khó mà được đáp ứng.
Đợi các quý phu nhân ngồi xong xuôi, các nam nhân mới vào, trong đó có rất nhiều người là phu quân hoặc huynh đệ của các quý phu nhân. Vì đây vốn là hoạt động vui vẻ lúc nhàn rỗi nên các quý phu nhân không giữ lễ như thường ngày, mà giơ khăn trên tay lên để cổ vũ phu quân, người thân của mình.
Các nam nhân cũng đáp lại thịnh tình của các quý phu nhân, rất lịch sự.
Ánh mắt Tưởng Nhược Nam vô thức nhìn về phía một nam tử mặc cẩm bào màu xanh sẫm, thân hình cao lớn, vẻ ngoài anh tuấn nổi bật giữa đám nam nhân kia. Như cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Nhược Nam, nam nhân đó cũng quay đầu lại nhìn nàng.
Tưởng Nhược Nam không né tránh, mà mỉm cười, nam tử đó cũng mỉm cười với nàng, nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng.
Bọn trẻ ngồi bên cạnh thấy nam tử đó thì lập tức hào hứng hẳn lên, nhảy nhót gọi cha cha, giọng trong trẻo cao vút, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Mọi người nhìn theo ánh mắt chúng, quả nhiên là Cận Thiệu Khang, họ đều biết chuyện giữa Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam, nếu là trước kia thì đã bàn tán rì rầm rồi, có điều giờ Tưởng Nhược Nam đã là Công chúa, nên mọi người cũng giả câm giả điếc cho qua.
Trong bãi trống đó, Tả Bá Xương với thân hình cao lớn, khuôn mặt nghiêm lạnh khó gần đứng sừng sững giữa đám nam nhân, nghe thấy tiếng reo hò của bọn trẻ, sắc mặt y bỗng trở nên rất khó coi.
Y lạnh mắt nhìn về phía Cận Thiệu Khang, Cận Thiệu Khang bước về phía hai đứa trẻ trước mặt tất cả mọi người, chào hỏi Tưởng Nhược Nam xong, hắn bèn bế hai đứa trẻ lên rồi quay đi, chỉ vào thứ trên chiếc bàn trong góc của khu đất trống, hỏi: “Có thích không?”
Nghe thấy tiếng hắn, Tưởng Nhược Nam và bọn trẻ lúc này mới chú ý tới bức tượng bằng gỗ trên bàn, đấy là một con hổ nhỏ được khắc tinh tế, bề mặt gỗ đánh bóng bằng sơn đen. Thủ công tinh xảo, trông rất sống động. Xem ra đây là phần thưởng của lần tỷ thí này.
Không phải là thứ đồ chơi quá đắt giá, nhưng khá thú vị, người thắng cuộc có thể mang con hổ nhỏ này về cho bọn trẻ ở nhà để “ra oai”.
Hai đứa trẻ vừa nhìn đã thích, vỗ tay nói chúng muốn con hổ đó. Cận Thiệu Khang cười, “Được, cha nhất định sẽ thắng đem nó về cho hai đứa con.”
Nói xong lại nhìn Tưởng Nhược Nam cười, cả vẻ mặt và hành động của hắn đều hết sức tự nhiên, không khiến người khác có cảm giác bất ngờ đường đột. Những người xung quanh nhìn thấy đều không kìm được nghĩ, xem ra Hòa Thuận công chúa vẫn nên quay về bên An Viễn Hầu thì hơn.
Tả Bá Xương lẳng lặng nhìn cảnh ấy, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Cận Thiệu Khang quay về chỗ, Tả Bá Xương đi tới cạnh hắn, điềm đạm cười, nói: “Hầu gia, kể ra mới nhớ đã lâu lắm rồi chúng ta chưa từng tỉ thí, trước kia tại hạ không bì được với Hầu gia, không biết kết quả lần này sẽ thế nào?”
Cận Thiệu Khang nhìn hắn cười cười, chậm rãi đáp: “Chỉ cần ta muốn thắng thì nhất định sẽ thắng.”
Nụ cười trên môi Tả Bá Xương dần tắt, “Tả mỗ cũng vậy, khi muốn thắng thì chưa từng thua. Lần này, Tả mỗ rất muốn thắng.”
Cận Thiệu Khang cười: “Vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người thôi.”
Cận Thiệu Khang quay người đi, phía sau vẫn vang lên giọng nói lạnh lùng của Tả Bá Xương: “Hầu gia, không ngờ lại trở thành đối thủ của Hầu gia, chỉ có điều lần này Tả mỗ quyết không từ bỏ.”
“Ta cũng chưa từng từ bỏ bao giờ.” Cận Thiệu Khang khẽ đáp.
Tất cả có khoảng hơn ba mươi người, đa phần trong số đó đều là quan võ, hai đối thủ đáng gờm nhất đương nhiên là cựu công thần An Viễn Hầu và Tả đô đốc, người mới được Hoàng thượng sủng ái trong triều.
Hơn ba mươi người chia làm hai tổ, bọn họ đều là những người có khả năng nên chưa thấy xuất hiện tình trạng bắn trượt bia. Những ai bắn trúng hồng tâm đều nhận được sự reo hò cổ vũ của các quý phu nhân; bắn lệch, mọi người lại ồ lên cười. Không khí vô cùng dễ chịu và thoải mái.
Mỗi người lần lượt bắn ba tên, hết một vòng, số điểm của Cận Thiệu Khang và Tả Bá Xương là cao nhất, cả ba mũi đều trúng hồng tâm, nhưng phần thưởng chỉ có một, bất đắc dĩ, Định quốc công phu nhân là trọng tài đành phải để hai người thi thêm vòng nữa.
Hiếm khi được xem hai danh võ ưu tú nhất trong triều tỉ thí, bất luận là nam hay nữ đều rất hào hứng. Các quý phu nhân thì thầm bàn tán suy đoán kết quả, xem ai sẽ thắng.
“Đương nhiên là Tả đô đốc rồi, Tả đô đốc tính khí mặc dù chẳng ra sao, nhưng bản lĩnh có thừa. Nếu không từ một thường dân sao leo lên được vị trí cao như ngày hôm nay?”
“Ta lại thấy sẽ là An Viễn Hầu, năm xưa An Viễn Hầu đi dẹp phản loạn vô cùng uy phong, chính Tả đô đốc kia cũng từng là thuộc hạ của ngài ấy.”
“Phu nhân cũng vừa nói là ‘năm xưa’, bao nhiêu năm nay An Viễn Hầu bị bệnh tật dày vò, đâu còn dũng mãnh như năm xưa nữa? Tả đô đốc thì khác, luôn ở trên chiến trường, toàn thân toát ra sát khí, nhìn thôi cũng khiến người ta run rồi.”
Những lời này nhận được sự tán đồng của mọi người, họ lần lượt gật đầu, dường như chắc chắn rằng Tả đô đốc sẽ là người cuối cùng chiến thắng.
Tưởng Nhược Nam ngồi đó bĩu môi, còn chưa tới phút cuối cùng, ai biết kết quả thế nào chứ?
Tử San ngồi bên hỏi: “Tỷ tỷ cho rằng ai sẽ thắng?”
Tưởng Nhược Nam nhìn hai người đang đứng chuẩn bị, lắc lắc đầu: “Không biết.”
Tử San cười cười, rồi lại hỏi bọn trẻ con: “Hai đứa hi vọng ai sẽ thắng?”
Bọn trẻ lập tức đáp: “Đương nhiên là cha thắng, cha thắng sẽ cho bọn con con hổ.”
Tử San ghé sát tai chúng nói khẽ: “Nếu Tả đô đốc thắng rồi cũng sẽ cho hai đứa con hổ thì sao?”
Hai đứa trẻ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi mới đáp: “Vẫn mong cha thắng hơn.”
Tử San cười, thầm nghĩ, đúng là cha con, huyết thống tương liên.
Hai người kia sau khi chuẩn bị xong, mỗi người đi đến trước một tấm bia. Họ đứng xoay lưng về phía mọi người, thân hình cao lớn như nhau, nhưng Tả Bá Xương trông lực lưỡng thô ráp hơn, Cận Thiệu Khang nhìn khá gọn gàng, các đường nét trên cơ thể tương đối đẹp.
Hai người cùng giương cung, dồn lực vào cánh tay, kéo căng dây, các cơ thịt trên lưng căng chặt, thể hiện rõ sức mạnh của họ. “Xoạt” một tiếng, hai mũi tên cùng được phóng ra, đều bắn trúng tâm, lông vũ trên đuôi mũi tên vì dư lực mà rung không ngừng.
Sau khi bắn một mũi tên đi, Cận Thiệu Khang thong dong đặt cung xuống, nhưng Tả Bá Xương đứng bên cạnh lại không hề nơi tay. Chỉ thấy y nhanh nhẹn rút một mũi tên từ phía sau ra, lắp vào cung bắn đi, tên vừa rời cung, lại rút thêm một mũi nữa từ phía sau lên cung. Tất cả những động tác ấy của y nhanh như điện xẹt, dứt khoát mạch lạc, nhẹ nhàng như không, dường như chỉ trong nháy mắt, còn không đợi mọi người phản ứng lại, ba mũi tên lần lượt cắm vào bia với tốc độ như nhau, hơn nữa mũi nào mũi nấy đều trúng hồng tâm.
Các quý phu nhân còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, thì cánh đàn ông đứng bên cạnh thấy cảnh ấy đều vỗ tay khen hay.
“Đúng là một mũi tên xẹt như sao băng, vô cùng chính xác, Tả đô đốc quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Tên sao băng” chính là người bắn tên có thể bắn liên tiếp các mũi giống như sao băng rơi, khiến kẻ địch hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, uy lực này cũng tương đương với súng máy thời hiện đại. Nhưng muốn đạt được tới khả năng này thì cần phải có thể lực tốt, động tác nhanh nhẹn, nhãn lực cao, thiếu một trong ba điều kiện đều không được. Nhưng có mấy người đồng thời đạt được cả ba điều kiện này chứ? Ngó đi nhìn lại, trong triều cũng chỉ một mình Tả Bá Xương.
Lúc này Tưởng Nhược Nam mới nhận ra, lần đầu khi nàng gặp Tả Bá Xương, y cũng dùng kiểu bắn tên sao băng để bắn chết hai bách tính, chỉ có điều lúc này y bắn liền ba mũi khiến người ta cảm nhận được sát khí mạnh hơn mà thôi.
Các quý phu nhân thấy đám đàn ông vỗ tay tán thưởng, thì đoán là Tả đô đốc có biểu hiện xuất sắc, nên lập tức cũng vỗ tay reo hò. Trong nháy mắt, không khí bỗng náo nhiệt và mọi sự chú ý đều tập trung vào Tả Bá Xương.
Điều hiếm thấy là, mặc cho mọi người hò reo khen ngợi, sắc mặt Tả Bá Xương cũng chẳng hề biến đổi, lạnh lùng âm trầm như thế, dường như y vừa làm xong một việc đơn giản tới không thể đơn giản hơn vậy.
Đến lúc này, dường như tất cả mọi người đều cho rằng thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về Tả Bá Xương, cho dù Cận Thiệu Khang bắn cả ba mũi tên trúng hồng tâm, nhưng luận về tốc độ và kĩ thuật đều không bằng được Tả Bá Xương, thì coi như thua.
Thấy bộ dạng hào hứng hưng phấn của mọi người, Tưởng Nhược Nam chau mày, khẽ nói với Tử San: “Còn chưa thi xong, mấy người này thật cũng vội vàng quá.”
Tử San liếc nàng một cái: “Tỷ tỷ, rất mong Hầu gia thắng phải không?”
Tưởng Nhược Nam cười khan hai tiếng, “Ai bảo vậy, ta chỉ thấy giờ mà đã đưa ra kết luận thì hơi vội vàng thôi.”
Tử San nhìn nàng, sắc mặt cổ quái cười hi hi hai tiếng, nàng ta cười mà khiến Tưởng Nhược Nam chột dạ, vội quay đầu đi.
Hai đứa trẻ thấy không khí náo nhiệt như thế thì rất hào hứng, vẫy vẫy bàn tay nhỏ gọi cha. Cận Thiệu Khang nghe thấy quay đầu lại nhìn bọn trẻ một cái, vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười ôn hòa, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thành tích của Tả Bá Xương.
Trước khí thế mạnh mẽ của Tả Bá Xương, ánh mắt Cận Thiệu Khang tối đi một chút, nhưng hắn dường như chẳng quan tâm, ung dung cầm cung lên, rồi rút một mũi tên từ phía sau ra, chầm chậm lắp vào cung.
Hắn nhìn bia trước mặt, thần sắc trầm tĩnh vô cùng, môi mím chặt, ánh mắt sắc bén, các cơ thịt toàn thân căng cứng, đúng lúc này, từ người hắn tỏa ra một thứ khí lạnh như băng, khiến vùng ánh sáng quanh hắn cũng tối hẳn xuống.
Bất luận dù là nam hay nữ cũng đều bị ảnh hưởng bởi không khí lạnh lẽo căng thẳng này, mọi người im lặng, ánh mắt họ đều tập trung cả vào hắn.
Trong lòng họ bỗng có cảm giác kì lạ, tướng quân thiếu niên từng vẫy vùng ngang dọc, uy phong lẫm liệt đã quay trở lại rồi?
Không biết tại sao, Tưởng Nhược Nam rất căng thẳng, nàng nhìn về phía trước, nín thở, mắt không chớp, hai tay nắm chặt, các móng tay bấm vào thịt nhưng không thấy đau. Bọn trẻ dường như cũng cảm nhận được bầu không khí dị thường này nên không ồn ào nữa, tập trung tinh thần nhìn Cận Thiệu Khang, ánh mắt đầy vẻ sùng bái.
Tả Bá Xương đứng bên nhìn chăm chăm Cận Thiệu Khang, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
Đột nhiên, đầu mũi tên lóe sáng, “xoạt” một tiếng, lao đi với tốc độ khủng khiếp, có mấy vị phu nhân còn căng thẳng đứng hẳn dậy. Đám đàn ông không hẹn mà cùng tiến lên phía trước một bước.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa đi, sau đó nghe tiếng động khẽ, giống như có cái gì đó nứt toác, đợi mọi người bừng tỉnh lại, thấy một mũi tên đã cắm trên bia, đầu mũi tên rung lên bần bật.
Mọi người lập tức cảm thấy có điều gì đó không bình thường, còn một mũi tên kia đâu?
Một nam tử mặc áo trường bào màu xanh chỉ xuống đất kinh hãi kêu lên: “Mũi tên ở kia.”
Mọi người cúi đầu xuống nhìn, thấy mũi tên thứ nhất bị mũi tên thứ hai của hắn tách ra làm đôi rơi dưới đất, và mũi tên thứ hai của Cận Thiệu Khang cắm đúng vào lỗ của mũi tên cũ.
Tất cả mọi người đều hít ngược vào trong một hơi, kinh ngạc tới mức không thốt lên lời.
Không đợi mọi người hồi phục lại sau cảm giác kinh ngạc vừa rồi, Cận Thiệu Khang lại thản nhiên rút một mũi tên nữa ra, lên cung.
Lại một tiếng động khẽ, mọi người mở to mắt nhìn mũi tên vừa rồi bị tách làm đôi rơi xuống đất, miệng há hốc, kinh ngạc nói không nên lời.
Tả Bá Xương ngẩn người, lúc này mới ý thức được rằng nàng đã là Công chúa, y lùi về sau hai bước, cử chỉ có phần luống cuống. Một lúc sau y mới nhớ ra phải hành lễ với nàng, lập tức cúi người: “Công chúa.”
Từ xưa tới nay, mỗi lần đối mặt với Tả Bá Xương, Tưởng Nhược Nam luôn có cảm giác rất nặng nề, vô cùng bức bối. Giờ thấy hắn phải cúi cái đầu ngạo mạn trước mặt mình thì trong lòng trào dâng cảm giác thích thú. Được thôi, nàng thừa nhận, nàng chính là kẻ nhỏ nhen.
“Đô đốc, miễn lễ. Bổn công chúa biết Đô đốc xưa nay vẫn tùy tiện, nhưng lễ nghi quy tắc không thể bỏ, Đô đốc phải thường xuyên nhắc nhở bản thân mình.” Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nghiêm túc giáo huấn y, lòng vô cùng sảng khoái, nàng làm vậy liệu có phải té nước theo mưa không? Chẳng trách ai cũng muốn trèo cao, thì ra dùng thân phận để chèn ép người khác lại thú vị tới mức này…
Tả đô đốc nghe nàng nói thì ngẩng phắt đầu, đúng lúc bắt gặp Tưởng Nhược Nam đang cười rất đắc ý, hai mắt sáng long lanh, đôi đồng tử đen như hắc ngọc lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, bộ dạng nghịch ngợm nhưng cũng không kém phần kiều diễm.
Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp, rất rạng rỡ, bình thường y rất ghét phụ nữ trang điểm quá cầu kỳ, ăn mặc hoa lệ nhìn nhức mắt, chỉ thấy trang sức y phục mà chẳng thấy người. Nhưng cùng cách trang điểm ấy lại rất hợp với nàng. Tất cả những thứ lấp lánh phát sáng kia đều như làm nền cho nàng, bởi vì bản thân nàng chính là thứ phát ra ánh sáng rạng rỡ nhất, tất cả mọi trang sức trên người đều không át được.
Nhìn mãi nhìn mãi, khóe miệng Tả Bá Xương bỗng nhếch lên mỉm cười, ánh mắt sắc lẹm của y cũng dịu xuống mấy phần.
Tưởng Nhược Nam thấy nụ cười của y, lông mao toàn thân như dựng ngược cả lên, bao khí thế trước đó của nàng đều tiêu tan cả, “Đô đốc cứ tự nhiên, bổn công chúa đi trước.”
Tả Bá Xương vẫn giữ nụ cười đó trên môi: “Cung tiễn Công chúa.”
Tưởng Nhược Nam thấy ngứa ngáy da đầu, quay người bỏ đi. Nàng cứ có cảm giác ánh mắt kia theo sát phía sau, Tưởng Nhược Nam bỗng thấy sống lưng tê tê.
Tử San đi bên cạnh nói với nàng: “Thì ra khi Tả đô đốc cười nhìn cũng rất được.” Lần đầu tiên thấy y cười, cảm giác hoàn toàn khác, giống như núi băng đột nhiên tan chảy vậy.
Tưởng Nhược Nam hét lên một tiếng kỳ quái, rồi quay đầu nhìn Tử San: “Tử San, sao muội lại cho rằng hắn cười lên nhìn rất được? Lẽ nào muội không thấy khi hắn cười trông rất kỳ dị ư?”
Kỳ dị? Tử San chau mày hồi lâu, có thể đem từ đó ra để miêu tả nụ cười của Tả đô đốc không?
Xem ra tỷ tỷ vẫn thích nụ cười ngọt ngào có lúm đồng tiền hơn…
Về đến phòng nghỉ, thấy Định quốc công phu nhân đang tìm mình, Tưởng Nhược Nam bước tới nói: “Vừa rồi vốn định ra vườn hoa ngắm cảnh, nhưng thấy ở đó có người nên ta quay về.”
Định quốc công phu nhân vội đáp: “Nếu Công chúa muốn ra hoa viên đi dạo, thần phụ sẽ bảo bọn họ lui hết, để Công chúa không bị người khác làm phiền.”
Phiền phức thế sao? Hà tất phải kinh động tới mọi người, Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Đa tạ ý tốt của phu nhân, có điều giờ mặt trời cũng lên cao rồi, bổn công chúa không muốn ra ngoài nữa.”
Định quốc công phu nhân thấy Tưởng Nhược Nam khiêm tốn nhún nhường, hoàn toàn không làm cao, trong lòng rất thích, bèn cười đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi.
Vừa đi vừa nói: “Đợi sau giờ cơm trưa, Công chúa nghỉ ngơi một lát, buổi chiều sẽ có tiết mục đặc sắc.”
Tưởng Nhược Nam hào hứng hỏi: “Có tiết mục gì đặc sắc?”
“Nghe nói buổi chiều cánh đàn ông sẽ tỉ thí võ nghệ, mặc họ thi đấu ngoài nắng, chúng ta ngồi trong đình hóng mát uống nước mơ lạnh, ăn hoa quả bánh điểm tâm, thư thái xem náo nhiệt.”
Tưởng Nhược Nam vừa nghe nói vậy đã thấy vui, Định quốc công phu nhân này là một người thú vị, rất hợp với nàng.
Sau khi vào phòng nghỉ, tiếp tục nghe các quý phu nhân tám chuyện trong thành, có lẽ vì e dè sự có mặt của Tưởng Nhược Nam, nên không ai nhắc tới chuyện nhà An Viễn Hầu, toàn những chuyện tầm phào. Tưởng Nhược Nam nghe dần mất hứng, bèn quay sang cười đùa với hai đứa trẻ.
Buổi trưa dùng cơm với các phu nhân khác, rồi lại ngắm đứa cháu nội vừa đầy tuổi của Định quốc công phu nhân, Tưởng Nhược Nam vốn chỉ chuẩn bị một bộ vòng vàng, bao gồm vòng cổ, lắc tay lắc chân, nhưng vì quý cách đối nhân xử thế của Định quốc công phu nhân nên nàng lấy luôn ngọc bội bằng phỉ thúy trên người mình cho vào chỗ quà tặng. Định quốc công phu nhân thấy nàng chịu nể mặt mình như vậy, trong lòng càng quý mến, từ đó về sau bất luận là tham gia yến tiệc nào cũng đều khen ngợi Tưởng Nhược Nam không ngớt lời, vô hình nâng cao vị trí của Tưởng Nhược Nam trong lòng mọi người.
Buổi chiều, đợi các quý phu nhân nghỉ ngơi xong, a hoàn bèn đưa họ ra hoa viên, nơi các nam nhân sẽ tỉ thí võ nghệ.
Trong một khoảng đất trống giữa hoa viên, bên cạnh đó là cái đình hóng mát to và một hành lang dài, trong đình hóng mát và hành lang đã bày đầy đủ bàn ghế. Các quý phu nhân ngồi trong đó, đương nhiên Tưởng Nhược Nam được ngồi ở vị trí dễ chịu nhất, có tầm quan sát tốt nhất.
Trong khoảng đất trống có hai tấm bia, xem ra các nam nhân muốn tỉ thí bắn cung.
Tưởng Nhược Nam thấy hơi chán, nàng chỉ muốn xem đấu võ, có điều nhìn tình hình này thì xem ra tâm nguyện của nàng khó mà được đáp ứng.
Đợi các quý phu nhân ngồi xong xuôi, các nam nhân mới vào, trong đó có rất nhiều người là phu quân hoặc huynh đệ của các quý phu nhân. Vì đây vốn là hoạt động vui vẻ lúc nhàn rỗi nên các quý phu nhân không giữ lễ như thường ngày, mà giơ khăn trên tay lên để cổ vũ phu quân, người thân của mình.
Các nam nhân cũng đáp lại thịnh tình của các quý phu nhân, rất lịch sự.
Ánh mắt Tưởng Nhược Nam vô thức nhìn về phía một nam tử mặc cẩm bào màu xanh sẫm, thân hình cao lớn, vẻ ngoài anh tuấn nổi bật giữa đám nam nhân kia. Như cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Nhược Nam, nam nhân đó cũng quay đầu lại nhìn nàng.
Tưởng Nhược Nam không né tránh, mà mỉm cười, nam tử đó cũng mỉm cười với nàng, nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng.
Bọn trẻ ngồi bên cạnh thấy nam tử đó thì lập tức hào hứng hẳn lên, nhảy nhót gọi cha cha, giọng trong trẻo cao vút, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Mọi người nhìn theo ánh mắt chúng, quả nhiên là Cận Thiệu Khang, họ đều biết chuyện giữa Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam, nếu là trước kia thì đã bàn tán rì rầm rồi, có điều giờ Tưởng Nhược Nam đã là Công chúa, nên mọi người cũng giả câm giả điếc cho qua.
Trong bãi trống đó, Tả Bá Xương với thân hình cao lớn, khuôn mặt nghiêm lạnh khó gần đứng sừng sững giữa đám nam nhân, nghe thấy tiếng reo hò của bọn trẻ, sắc mặt y bỗng trở nên rất khó coi.
Y lạnh mắt nhìn về phía Cận Thiệu Khang, Cận Thiệu Khang bước về phía hai đứa trẻ trước mặt tất cả mọi người, chào hỏi Tưởng Nhược Nam xong, hắn bèn bế hai đứa trẻ lên rồi quay đi, chỉ vào thứ trên chiếc bàn trong góc của khu đất trống, hỏi: “Có thích không?”
Nghe thấy tiếng hắn, Tưởng Nhược Nam và bọn trẻ lúc này mới chú ý tới bức tượng bằng gỗ trên bàn, đấy là một con hổ nhỏ được khắc tinh tế, bề mặt gỗ đánh bóng bằng sơn đen. Thủ công tinh xảo, trông rất sống động. Xem ra đây là phần thưởng của lần tỷ thí này.
Không phải là thứ đồ chơi quá đắt giá, nhưng khá thú vị, người thắng cuộc có thể mang con hổ nhỏ này về cho bọn trẻ ở nhà để “ra oai”.
Hai đứa trẻ vừa nhìn đã thích, vỗ tay nói chúng muốn con hổ đó. Cận Thiệu Khang cười, “Được, cha nhất định sẽ thắng đem nó về cho hai đứa con.”
Nói xong lại nhìn Tưởng Nhược Nam cười, cả vẻ mặt và hành động của hắn đều hết sức tự nhiên, không khiến người khác có cảm giác bất ngờ đường đột. Những người xung quanh nhìn thấy đều không kìm được nghĩ, xem ra Hòa Thuận công chúa vẫn nên quay về bên An Viễn Hầu thì hơn.
Tả Bá Xương lẳng lặng nhìn cảnh ấy, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Cận Thiệu Khang quay về chỗ, Tả Bá Xương đi tới cạnh hắn, điềm đạm cười, nói: “Hầu gia, kể ra mới nhớ đã lâu lắm rồi chúng ta chưa từng tỉ thí, trước kia tại hạ không bì được với Hầu gia, không biết kết quả lần này sẽ thế nào?”
Cận Thiệu Khang nhìn hắn cười cười, chậm rãi đáp: “Chỉ cần ta muốn thắng thì nhất định sẽ thắng.”
Nụ cười trên môi Tả Bá Xương dần tắt, “Tả mỗ cũng vậy, khi muốn thắng thì chưa từng thua. Lần này, Tả mỗ rất muốn thắng.”
Cận Thiệu Khang cười: “Vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người thôi.”
Cận Thiệu Khang quay người đi, phía sau vẫn vang lên giọng nói lạnh lùng của Tả Bá Xương: “Hầu gia, không ngờ lại trở thành đối thủ của Hầu gia, chỉ có điều lần này Tả mỗ quyết không từ bỏ.”
“Ta cũng chưa từng từ bỏ bao giờ.” Cận Thiệu Khang khẽ đáp.
Tất cả có khoảng hơn ba mươi người, đa phần trong số đó đều là quan võ, hai đối thủ đáng gờm nhất đương nhiên là cựu công thần An Viễn Hầu và Tả đô đốc, người mới được Hoàng thượng sủng ái trong triều.
Hơn ba mươi người chia làm hai tổ, bọn họ đều là những người có khả năng nên chưa thấy xuất hiện tình trạng bắn trượt bia. Những ai bắn trúng hồng tâm đều nhận được sự reo hò cổ vũ của các quý phu nhân; bắn lệch, mọi người lại ồ lên cười. Không khí vô cùng dễ chịu và thoải mái.
Mỗi người lần lượt bắn ba tên, hết một vòng, số điểm của Cận Thiệu Khang và Tả Bá Xương là cao nhất, cả ba mũi đều trúng hồng tâm, nhưng phần thưởng chỉ có một, bất đắc dĩ, Định quốc công phu nhân là trọng tài đành phải để hai người thi thêm vòng nữa.
Hiếm khi được xem hai danh võ ưu tú nhất trong triều tỉ thí, bất luận là nam hay nữ đều rất hào hứng. Các quý phu nhân thì thầm bàn tán suy đoán kết quả, xem ai sẽ thắng.
“Đương nhiên là Tả đô đốc rồi, Tả đô đốc tính khí mặc dù chẳng ra sao, nhưng bản lĩnh có thừa. Nếu không từ một thường dân sao leo lên được vị trí cao như ngày hôm nay?”
“Ta lại thấy sẽ là An Viễn Hầu, năm xưa An Viễn Hầu đi dẹp phản loạn vô cùng uy phong, chính Tả đô đốc kia cũng từng là thuộc hạ của ngài ấy.”
“Phu nhân cũng vừa nói là ‘năm xưa’, bao nhiêu năm nay An Viễn Hầu bị bệnh tật dày vò, đâu còn dũng mãnh như năm xưa nữa? Tả đô đốc thì khác, luôn ở trên chiến trường, toàn thân toát ra sát khí, nhìn thôi cũng khiến người ta run rồi.”
Những lời này nhận được sự tán đồng của mọi người, họ lần lượt gật đầu, dường như chắc chắn rằng Tả đô đốc sẽ là người cuối cùng chiến thắng.
Tưởng Nhược Nam ngồi đó bĩu môi, còn chưa tới phút cuối cùng, ai biết kết quả thế nào chứ?
Tử San ngồi bên hỏi: “Tỷ tỷ cho rằng ai sẽ thắng?”
Tưởng Nhược Nam nhìn hai người đang đứng chuẩn bị, lắc lắc đầu: “Không biết.”
Tử San cười cười, rồi lại hỏi bọn trẻ con: “Hai đứa hi vọng ai sẽ thắng?”
Bọn trẻ lập tức đáp: “Đương nhiên là cha thắng, cha thắng sẽ cho bọn con con hổ.”
Tử San ghé sát tai chúng nói khẽ: “Nếu Tả đô đốc thắng rồi cũng sẽ cho hai đứa con hổ thì sao?”
Hai đứa trẻ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi mới đáp: “Vẫn mong cha thắng hơn.”
Tử San cười, thầm nghĩ, đúng là cha con, huyết thống tương liên.
Hai người kia sau khi chuẩn bị xong, mỗi người đi đến trước một tấm bia. Họ đứng xoay lưng về phía mọi người, thân hình cao lớn như nhau, nhưng Tả Bá Xương trông lực lưỡng thô ráp hơn, Cận Thiệu Khang nhìn khá gọn gàng, các đường nét trên cơ thể tương đối đẹp.
Hai người cùng giương cung, dồn lực vào cánh tay, kéo căng dây, các cơ thịt trên lưng căng chặt, thể hiện rõ sức mạnh của họ. “Xoạt” một tiếng, hai mũi tên cùng được phóng ra, đều bắn trúng tâm, lông vũ trên đuôi mũi tên vì dư lực mà rung không ngừng.
Sau khi bắn một mũi tên đi, Cận Thiệu Khang thong dong đặt cung xuống, nhưng Tả Bá Xương đứng bên cạnh lại không hề nơi tay. Chỉ thấy y nhanh nhẹn rút một mũi tên từ phía sau ra, lắp vào cung bắn đi, tên vừa rời cung, lại rút thêm một mũi nữa từ phía sau lên cung. Tất cả những động tác ấy của y nhanh như điện xẹt, dứt khoát mạch lạc, nhẹ nhàng như không, dường như chỉ trong nháy mắt, còn không đợi mọi người phản ứng lại, ba mũi tên lần lượt cắm vào bia với tốc độ như nhau, hơn nữa mũi nào mũi nấy đều trúng hồng tâm.
Các quý phu nhân còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, thì cánh đàn ông đứng bên cạnh thấy cảnh ấy đều vỗ tay khen hay.
“Đúng là một mũi tên xẹt như sao băng, vô cùng chính xác, Tả đô đốc quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Tên sao băng” chính là người bắn tên có thể bắn liên tiếp các mũi giống như sao băng rơi, khiến kẻ địch hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, uy lực này cũng tương đương với súng máy thời hiện đại. Nhưng muốn đạt được tới khả năng này thì cần phải có thể lực tốt, động tác nhanh nhẹn, nhãn lực cao, thiếu một trong ba điều kiện đều không được. Nhưng có mấy người đồng thời đạt được cả ba điều kiện này chứ? Ngó đi nhìn lại, trong triều cũng chỉ một mình Tả Bá Xương.
Lúc này Tưởng Nhược Nam mới nhận ra, lần đầu khi nàng gặp Tả Bá Xương, y cũng dùng kiểu bắn tên sao băng để bắn chết hai bách tính, chỉ có điều lúc này y bắn liền ba mũi khiến người ta cảm nhận được sát khí mạnh hơn mà thôi.
Các quý phu nhân thấy đám đàn ông vỗ tay tán thưởng, thì đoán là Tả đô đốc có biểu hiện xuất sắc, nên lập tức cũng vỗ tay reo hò. Trong nháy mắt, không khí bỗng náo nhiệt và mọi sự chú ý đều tập trung vào Tả Bá Xương.
Điều hiếm thấy là, mặc cho mọi người hò reo khen ngợi, sắc mặt Tả Bá Xương cũng chẳng hề biến đổi, lạnh lùng âm trầm như thế, dường như y vừa làm xong một việc đơn giản tới không thể đơn giản hơn vậy.
Đến lúc này, dường như tất cả mọi người đều cho rằng thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về Tả Bá Xương, cho dù Cận Thiệu Khang bắn cả ba mũi tên trúng hồng tâm, nhưng luận về tốc độ và kĩ thuật đều không bằng được Tả Bá Xương, thì coi như thua.
Thấy bộ dạng hào hứng hưng phấn của mọi người, Tưởng Nhược Nam chau mày, khẽ nói với Tử San: “Còn chưa thi xong, mấy người này thật cũng vội vàng quá.”
Tử San liếc nàng một cái: “Tỷ tỷ, rất mong Hầu gia thắng phải không?”
Tưởng Nhược Nam cười khan hai tiếng, “Ai bảo vậy, ta chỉ thấy giờ mà đã đưa ra kết luận thì hơi vội vàng thôi.”
Tử San nhìn nàng, sắc mặt cổ quái cười hi hi hai tiếng, nàng ta cười mà khiến Tưởng Nhược Nam chột dạ, vội quay đầu đi.
Hai đứa trẻ thấy không khí náo nhiệt như thế thì rất hào hứng, vẫy vẫy bàn tay nhỏ gọi cha. Cận Thiệu Khang nghe thấy quay đầu lại nhìn bọn trẻ một cái, vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười ôn hòa, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thành tích của Tả Bá Xương.
Trước khí thế mạnh mẽ của Tả Bá Xương, ánh mắt Cận Thiệu Khang tối đi một chút, nhưng hắn dường như chẳng quan tâm, ung dung cầm cung lên, rồi rút một mũi tên từ phía sau ra, chầm chậm lắp vào cung.
Hắn nhìn bia trước mặt, thần sắc trầm tĩnh vô cùng, môi mím chặt, ánh mắt sắc bén, các cơ thịt toàn thân căng cứng, đúng lúc này, từ người hắn tỏa ra một thứ khí lạnh như băng, khiến vùng ánh sáng quanh hắn cũng tối hẳn xuống.
Bất luận dù là nam hay nữ cũng đều bị ảnh hưởng bởi không khí lạnh lẽo căng thẳng này, mọi người im lặng, ánh mắt họ đều tập trung cả vào hắn.
Trong lòng họ bỗng có cảm giác kì lạ, tướng quân thiếu niên từng vẫy vùng ngang dọc, uy phong lẫm liệt đã quay trở lại rồi?
Không biết tại sao, Tưởng Nhược Nam rất căng thẳng, nàng nhìn về phía trước, nín thở, mắt không chớp, hai tay nắm chặt, các móng tay bấm vào thịt nhưng không thấy đau. Bọn trẻ dường như cũng cảm nhận được bầu không khí dị thường này nên không ồn ào nữa, tập trung tinh thần nhìn Cận Thiệu Khang, ánh mắt đầy vẻ sùng bái.
Tả Bá Xương đứng bên nhìn chăm chăm Cận Thiệu Khang, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
Đột nhiên, đầu mũi tên lóe sáng, “xoạt” một tiếng, lao đi với tốc độ khủng khiếp, có mấy vị phu nhân còn căng thẳng đứng hẳn dậy. Đám đàn ông không hẹn mà cùng tiến lên phía trước một bước.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa đi, sau đó nghe tiếng động khẽ, giống như có cái gì đó nứt toác, đợi mọi người bừng tỉnh lại, thấy một mũi tên đã cắm trên bia, đầu mũi tên rung lên bần bật.
Mọi người lập tức cảm thấy có điều gì đó không bình thường, còn một mũi tên kia đâu?
Một nam tử mặc áo trường bào màu xanh chỉ xuống đất kinh hãi kêu lên: “Mũi tên ở kia.”
Mọi người cúi đầu xuống nhìn, thấy mũi tên thứ nhất bị mũi tên thứ hai của hắn tách ra làm đôi rơi dưới đất, và mũi tên thứ hai của Cận Thiệu Khang cắm đúng vào lỗ của mũi tên cũ.
Tất cả mọi người đều hít ngược vào trong một hơi, kinh ngạc tới mức không thốt lên lời.
Không đợi mọi người hồi phục lại sau cảm giác kinh ngạc vừa rồi, Cận Thiệu Khang lại thản nhiên rút một mũi tên nữa ra, lên cung.
Lại một tiếng động khẽ, mọi người mở to mắt nhìn mũi tên vừa rồi bị tách làm đôi rơi xuống đất, miệng há hốc, kinh ngạc nói không nên lời.
Bình luận truyện