Thế Gia
Quyển 1 - Chương 56: Mã Bằng đặt lễ đính hôn
Nguyệt Dao luyện chữ tới mệt, bèn ra ngoài đứng nhìn chú cá nhỏ đang tự do tự tại bơi lội trong vại nước đặt giữa sân , không nhịn được mà đưa tay vào trong nước, mặt nước theo đó mà gợn lên từng đợt sóng.
Chính ca nhi đứng ở bên cạnh nhìn thấy cười híp mắt, thỉnh thoảng cũng đẩy cành thủy tiên trong vại nước, làm chú cá dưới đó lộ ra.
Hiếm khi Hoa Lôi nhìn thấy tỷ đệ hai người thả lòng vui đùa, cũng nhẹ nhàng cười. Từ lúc Đình Chính thiếu gia tới đây sống, nụ cười trên mặt cô nương cũng càng ngày càng nhiều. Mấy ngày nay, trông cô nương tinh thần không những tốt hơn trước đây, mà thân thể cũng cao lên và tăng cân không ít. Bây giờ nhà cữu lão gia lại liên tiếp có được hai việc vui, đối với cô nương mà nói đây quả thật là chuyện tốt tới liên tục, Hoa Lôi cảm thấy chuyện nàng lo lắng đã không còn tồn tại nữa rồi.
Ngày đặt lễ đính hôn đã được định ra, Mã phủ hạ thiệp mời đến Liên phủ, chỉ cần hạ định (đưa sính lễ), chờ xác định xong hôn kỳ, liền thành hôn.
Người đến đưa thiệp mời, cố ý nói rõ lão gia nhà mình mong muốn biểu cô nương có thể qua đó. Mã Thành Đằng cho rằng Mã Bằng có thể có được mối nhân duyên tốt thế này, Nguyệt Dao là người có công vô cùng to lớn. Nếu không có Nguyệt Dao, chắc chắn hắn sẽ không đưa nhi tử ra ngoài giải sầu, lấy trạng thái này của nhi tử có vào phòng thi thì cũng không thi đậu, mà không trúng cử vậy người nói coi làm gì có được thân gia hôn sự tốt như Trang gia.
Vốn lão phu nhân định từ chối, nhưng vừa nghĩ tới phụ thân của con dâu sắp vào cửa Mã gia là Thị Lang Trung Thư Tỉnh, đó là một quan to trong tay cầm thực quyền, cần phải tạo quan hệ thân thiết. Sau khi suy nghĩ kỹ, lão phu nhân quyết định vẫn để cho Nguyệt Dao đi.
Mạc thị biết Mã gia muốn Nguyệt Dao đi qua đó, sắc mặt vô cùng khó coi: "Lão phu nhân, trên người Nguyệt Dao còn đang mang tang giữ hiếu, để như vậy đi Mã gia không thích hợp." Nào có thể cho một người đang giữ hiếu đi tham gia đính hôn.
Nhận được tin tức này Mạc thị liền có phần không thoải mái, bởi vì trước đó nàng cũng nhìn trúng Trang gia cô nương, từng âm thầm đề cập qua với Trang phu nhân. Chỉ là Trang gia phu nhân nói mình không làm chủ việc này được, nên tới sau cùng chuyện này không giải quyết được gì. Con trai của nàng lớn lên tốt đẹp, điều kiện các phương diện khác nhau so với Mã gia không kém tí nào, hết lần này tới lần khác Trang gia cô nương cự tuyệt nhà bọn họ, lại nhận Mã gia, bảo nàng sao có thể thoải mái được.
Sao mà lão phu nhân không biết tới lí lẽ này: "Ta đã nói với người của Mã gia, thế nhưng hắn ta nói Mã đại nhân nói không ngại chuyện này. Người Mã gia đều đã nói như vậy, có bị người nói không may mắn cũng không phải là lỗi của chúng ta." Mã Thành Đằng không kiêng kỵ, nhất định phải đòi cho Nguyệt Dao sang Mã gia, thì đó là chuyện của bọn họ.
Mạc thị không nói gì, đây chính là sự khác nhau của nhà có nữ chủ nhân cùng không có nữ chủ nhân, nếu có nữ chủ nhân, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Thật ra là do Mạc thị suy nghĩ nhiều. Loại chuyện kiêng kỵ này, coi như không có nữ chủ nhân, thì đương gia là nam nhân cũng tự biết, chớ đừng nói chi tới cho người viết danh mục quà tặng cùng xử lí tình huống. Mã Thành Đằng kiên trì muốn Nguyệt Dao qua đó, điều này là vì sự cảm kích khác.
Mã phủ làm lễ đính hôn khá là khiêm tốn. Không có phung phí mở tiệc chiêu đãi tân khách, chỉ mời gia đình quen thân, Mạc thị cũng không tự mình qua đó, mà lại để Nguyệt Dao mang theo lễ vật sang, đưa lễ đến là được.
Nguyệt Dao đến Mã phủ, thấy xe ngựa trước của vô cùng huyên náo. Nguyệt Dao không tới tiền viện, mà trực tiếp đi tới Hải Đường Uyển. Ở Hải Đường Uyển, Nguyệt Dao an tâm luyện chữ, dựa theo phỏng đoán của Nguyệt Dao, chắc chắn phải chờ đến tối mới có thể nhìn thấy cậu và đại biểu ca.
Rất nhanh, một tiểu nha hoàn qua đây nói: "Cô nương, Liễu bà tử đến thỉnh an cô nương."
Nguyệt Dao chịu giúp đỡ giải quyết Trình Lệ Tư, Liễu bà tử cũng cảm kích Nguyệt Dao vạn phần. Nếu không phải có biểu giúp đỡ, đại thiếu gia nhà mình còn không phải chịu thiệt cưới con cọp mẹ Trình gia kia sao. Cưới một nữ nhi Trình gia, cả đời đại thiếu gia chẳng khác gì phá hủy. Bây giờ thì tốt lắm, thiếu gia trúng cử rồi, lại đề thân được một của hôn sự tốt thế này, bà không còn gì mà lo lắng nữa.
Nguyệt Dao vốn không muốn gặp Liễu bà tử, thế nhưng Đặng ma ma lại nói: "Cô nương, nếu không phải nhờ cô nương giúp đỡ, bây giờ đại thiếu gia còn không biết như thế nào. Việc tới cảm ơn này, cô nương nhận được." Ý tứ của Đặng ma ma, là phải khiến cả lão gia và đại thiếu gia đều thừa nhận phần tình cảm này, người của Liên phủ không đáng tin cậy, bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng vào Mã gia mà thôi.
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút bèn đồng ý gặp Liễu bà tử, đối mặt với cái dập đầu cảm ơn của Liễu bà tử, Nguyệt Dao gật đầu cười nói: "Ta nghe nói đại cô nương Trang gia là do Lỗ Quốc Công phu nhân tự mình giáo dưỡng. Bất kể là quản gia xử lý công việc, hay giao thiệp xã giao, Trang gia đại cô nương đều tốt nhất. Cho nên, ta cũng vui thay đại biểu ca." Nguyệt Dao nghe Đặng ma ma nói Trang gia đại cô nương giỏi giang thông tuệ, dáng vẻ dung mạo lại rất tốt, thật lòng vui mừng cho Mã Bằng.
Liễu bà tử cảm thấy lời này có chút ý vị gì đó không đúng, làm sao nghe vào lại có cảm giác thoại lý hữu thoại* đây! Thế nhưng biểu cô nương lại không có ý định nói tiếp. Sau khi rời khỏi đây Liễu bà tử không nhịn được hỏi Đặng ma ma: "Cô nương nói vậy là có ý gì à?"
*Thoại lý hữu thoại: trong câu có ẩn ý khác.
Đặng ma ma đã trải qua tương đối nhiều chuyện, lại là người hầu hạ bên cạnh Nguyệt Dao, có thể đoán được ý tứ trong lời này của Nguyệt Dao, thế nhưng những lời này lại khó mà nói. Chỉ có thể cười nói: "Cô nương cảm thấy vui vẻ cho đại thiếu gia, nào có gì gì nữa chứ." Mình có thể suy nghĩ ra được đương nhiên là tốt, cân nhắc không ra được, đó cũng là chuyện của bản thân Liễu bà tử.
Sau khi Liễu bà tử đi về, cũng không hiểu thấu được ý trong đó, đều nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Liễu bà tử nói chuyện này với con dâu mình.
Con dâu Liễu bà tử thoáng chốc đã hiểu được: "Ý của Biểu cô nương là muốn nói chờ đại thiếu phu nhân gả qua đây, bà bà có thể tháo gánh nặng xuống, sống cuộc sống thanh nhàn."
Sắc mặt Liễu bà tử thay đổi liên tục, lời này của biểu cô nương có ý tứ là muốn bà từ chức, giao quyền lực quản lý sự vụ trong viện ra.
Tức phụ của Liễu bà tử thấy sắc mặt của bà bà nhà mình vội vàng nói: "Bà bà, biểu cô nương thật lòng muốn tốt cho bà bà. Nếu không, cũng sẽ không nói với bà bà những lời này." Đại thiếu phu nhân tương lai rất có thủ đoạn, nhất định có thể áp chế được Trình thị. Thế nhưng cũng giống vậy, chắc chắn cũng không hy vọng nhìn thấy bà bà nhà mình người có công lao vất vả bực này ở bên người hầu hạ đại thiếu gia, cái này cũng không có ý nói đại thiếu phu nhân tương lai không thể chấp nhận người khác, mà đổi lại là ai đi nữa họ cũng mong muốn dùng người của chính mình hơn.
Ý tứ của con dâu Liễu bà tử là, thay vì chờ đại thiếu phu nhân tương lai chán ghét suy nghĩ biện pháp đuổi bà bà nhà mình đi. Còn không bằng để bà bà tự động cáo lão, như vậy sau này trong tương lai chỗ đại thiếu phu nhân có gì tốt, thì những vãn bối như bọn họ cũng có thể được nhờ.
Liễu bà tử cũng biết lời con dâu mình nói rất có lý. Thế nhưng ngươi nói coi bà chờ đợi lo lắng mười mấy năm, mãi mới chờ đến lúc đại thiếu gia có mối hôn sự tốt, định bụng chờ thêm mấy ngày nữa sẽ được mở mày mở mặt. Bây giờ lại giáng một gậy vào đầu, muốn bà rời khỏi, loại chênh lệch này không phải người bình thường nào cũng có thể chấp nhận cho được.
Không nói tới Liễu bà tử nghĩ như thế nào, chỉ riêng Đặng ma ma trở lại trong phòng: "Cô nương, những lời này cô nương không nên nói, cô nương có thể để ta đi nói với Liễu bà tử." Bà biết cô nương nói vậy không phải vì muốn tốt cho Liễu bà tử, mà là vì tốt cho biểu thiểu gia, lại càng là vì biểu thiếu phu nhân sắp vào cửa. Thế nhưng mấy lời này cô nương thật sự không nên nói.
Nguyệt Dao cười nói: "Ta nói gì rồi? Ta chỉ nói là, ta cũng vui vẻ cho đại biểu ca." Nàng cũng không có mở miệng trực tiếp nói gì.
Đặng ma ma hơi hơi thở dài, lại không nói gì.
Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười: ""Ma ma, không có chuyện gì." Ý ngoài lời của Nguyệt Dao đúng ý tứ này, lui hay không lui thì phải xem chính Liễu bà tử.
Liễu bà tử nghe theo di ngôn của ngoại tổ mẫu, trăm cay nghìn đắng phòng bị Trình thị hãm hại đại biểu ca, tận tâm tận lực xử lý viện tử của biểu ca, có thể nói rất xứng với từ vừa có công lao vừa có khổ lao. Đối đãi với người như vậy, chỉ có thể vinh dưỡng, Nguyệt Dao cũng tin tưởng Trang gia đại cô nương sẽ không luyến tiếc chút tiền bạc đó. Thế nhưng Trang gia đại cô nương chắc hẳn sẽ cự tuyệt không cho phép Liễu bà tử ở bên người. Vấn đề không phải là do Trang đại cô nương không khoan dung, mà là do vị trí Liễu bà tử đặc thù quá mức, không phải trưởng bối, không thể dùng lễ của trưởng bối mà đối đãi; nhưng cũng không thể đối xử theo cách dành cho hạ nhân.
Đương nhiên, Nguyệt Dao nghĩ Trang gia thông tuệ như vậy, nhất định có thể giải quyết thỏa đáng. Nàng nói ra lời này thuần túy là xem vào phân thượng Liễu bà tử tận tâm tận lực chăm sóc biểu ca lớn lên, có thể có được người hầu trung thành như vậy, chính là phúc khia của biểu ca, Nguyệt Dao cũng mong Liễu bà tử có được cuộc sống tốt. Nếu Liễu bà tử nghe theo, vậy là mọi người cùng vui, nếu không, nàng cũng đã tận tâm rồi.
Xảo Lan từ tiền viện sang đây, nói với Nguyệt Dao: "Cô nương, người không biết đâu, cữu lão gia hạ sính lễ cho Trang gia tới 128 đài."
Đặng ma ma lấy làm lạ, 128 đài, sao lại hạ nhiều sính lễ như vậy? Của cải của Mã phủ không phải là đều bị lấy sạch rồi chứ.
Nguyệt Dao nghe thấy Đặng ma ma kinh ngạc thốt lên như vây, cũng chỉ bật cười. Hạ 128 đài sính lễ cho Trang gia đại cô nương, sau này cũng sẽ thành đồ cưới của Trang gia đại cô nương. Chỉ cần Trang gia đại cô nương không đồng ý, đừng nói một kế mẫu như Trình thị , coi như là mẹ đẻ cũng không có quyền sử dụng. Như vậy cũng tốt, bất kể như thế nào, vẫn có thể bảo toàn một phần tiền tài.
Mã gia vung tiền mạnh tay như vậy, cũng có thể chọc tức Trang phu nhân Bảo thị. Dưới tình huống bình thường, nhà trai tặng bao nhiêu sính lễ, chắc chắn nhà gái cũng phải đưa sang số lượng của hồi môn tương ứng để bồi gả, bằng không mặt mũi cũng không tốt. Bây giờ Mã phủ không dựa theo lẽ thường ra bài, đưa 128 đài sính lễ, những sính lễ đó trị giá năm, sáu vạn lượng bạc, nói cách khác, của hồi môn Trang gia cũng phải có giá trị cỡ năm, sáu vạn lượng bạc như vậy.
Nàng ta không những không thể nuốt những sính lễ làm cho nàng đỏ mắt này, mà còn phải bỏ ra nhiều đồ đạc để làm của hồi môn như vậy, nghĩ tới đây, trong lòng Bảo thị như đâm từng phát một đau vô cùng.
Bảo thị có tức giận hơn nữa cũng không có thể cắt giảm của hồi môn. Bảo thị cùng Trang đại nhân là phu thê đã nhiều năm, tính tình của trượng phu nàng cũng biết nhất thanh nhị sở. Trượng phu là người thích sĩ diện muốn đẹp mặt, chắc chắn sẽ nghiến răng đồng ý cho ra nhiều của hồi môn như vậy. Nếu nàng ta nói ra, không những chọc cho trượng phu mất hứng, của hồi môn lại vẫn phải bỏ ra y như vậy, đến cuối cùng cũng thành không công nhận một trận oán giận.
Đối với việc Mã gia ra tay mạnh mẽ như vậy Trang đại nhân cũng thật bất ngờ, chẳng qua trong lòng hắn đã có tính toán rồi: "Của hồi môn của Lỗ thị tất cả đều giao cho Nhược Lan, lại lấy thêm 40 ngàn lượng bạc trong công trướng đặt mua đồ cưới, hẳn là đủ hết rồi." Năm đó đồ cưới của Lỗ thị cũng là 128 đài, thêm 40 ngàn lượng bạc trong của công, gom góp cộng hết lại, cũng có hơn mười vạn lượng bạc, vậy là quá đủ rồi.
Bảo thị giật thót tim: "Toàn bộ đồ cưới của tỷ tỷ đều đưa cho đại cô nương? Vậy đại thiếu gia làm sao bây giờ?" Đồ cưới của Lỗ thị dù cọng lông nàng cũng chưa được chạm qua. Cái làm nàng lo lắng nhất lúc này chính là, nếu tất cả đồ cưới của Lỗ thị đều cho Nhược Lan, vậy sau này sính lễ của Trang Xương Hách tất cả đều lấy từ trong công quỹ ra à.
Trang đại nhân cực kỳ vui mừng nói: "Hôm nay Xương Hách đến nói với ta hắn hy vọng có thể đưa toàn bộ đồ cưới của nương hắn cho Nhược Lan, còn hắn thì một phần hắn cũng không muốn. Còn nói nữ nhi gia có nhiều đồ cưới gả đi cũng đứng vững ở nhà chồng hơn." Trang đại nhân nhìn một đôi nhi nữ yêu thương lẫn nhau rất vui mừng, đặc biệt nhi tử còn nói với hắn sau này hắn cũng có thể tụ mình mua lại một phần gia sản tốt hơn, điều này làm cho điều này làm cho hắn hết sức vui mừng. Đương nhiên, câu nói phía sau, chắc chắn hắn sẽ không nói với Bảo thị.
Nghe xong những lời nói này Bảo thị đã không phải là đầu miệng đau, mà đã muốn ngất đi rồi. Trang Nhược Lan không những mang đi đồ cưới của Lỗ thị, còn muốn mang đi 40 ngàn lượng bạc trong công quỹ. Sau này Trang Xương Hách thành thân, khẳng định không dưới hai, ba vạn lượng bạc. Phần còn lại chỉ có một chút này, đến lúc đó nhi nữ của nàng muốn gả cưới vậy lấy bạc ở nơi nào? Nàng mới vừa muốn mở miệng uyển chuyển nhắc nhở trượng phu, lại không nghĩ rằng trượng phu đã đi ra ngoài.
Ngón tay của Bảo thị đều trắng bệch cả lên. Nha hoàn bên người vội vã khuyên lơn: "Phu nhân, lão gia cũng không có cách nào. Cho dù lão gia không có ý nghĩ cho của hồi môn nhiều như vậy, thế nhưng Mã phủ đã hạ sính lớn như thế, bên cạnh lại có phủ Quốc Công nhìn chằm chằm, coi như trong lòng lão gia có không muốn, cũng phải vì mặt mũi mà đáp ứng, phu nhân tuyệt đối không thể ầm ĩ với lão gia vào lúc này, bằng không sẽ đúng ý của đại cô nương."
Bảo thị hận đến cắn môi bật máu. Nàng hận mà, cực hận Lỗ thị kia đã qua đời rồi, chết nhiều năm như vậy rồi lại vẫn bám dai như đỉa, mấy năm nay, nàng cẩn thận xử lý gia vụ, nỗ lực tăng thu, giảm chi, kết quả là toàn bộ những việc này đều thành may áo cưới cho người, tiện nghi cho bạch nhãn lang kia.
Thiếp thân nha hoàn cũng hơi hơi thở dài, đồ cưới của tiên phu nhân Lỗ thị phong phú như vậy, là người thì ai nhìn vào cũng sẽ động tâm. Đáng tiếc Quốc Công không phải nùười suy nghĩ dễ dãi, trực tiếp lấy lí do không tin kế thất có thể đối đãi tốt với con cái của vợ đầu mà nhận đại thiếu gia và đại cô nương qua đó; còn nói thẳng không yên tâm đồ cưới quá phong phú của nữ nhi sợ sẽ bị người khác nhớ thương, trực tiếp phái người chuyên trách tới xử lí đồ cưới của Lỗ thị. Phu nhân nhà nàng đừng nói là muốn chiếm chút lợi lộc, ngay cả sờ còn chưa sờ được nữa là, Quốc Công phu nhân cũng vô cùng tinh thông tỉ mỉ, tiền lời hàng năm của những đồ cưới này, phủ Quốc Công cũng đều cho người bàn giao trực tiếp cho đại cô nương.
Mặc dù ở bên ngoài phu nhân thuận lợi đủ diều, thế nhưng vừa trở lại kinh thành, cái gì cũng đều không vừa ý mình. Đại cô nương dưới sự chăm sóc dạy bảo của Quốc Công phu nhân, chỉ là một nhân nhi nhỏ tuổi vậy mà đã tinh khôn khiến người ta phải sợ. Mấy năm nay, đại cô nương dựa vào tài đại khí thô cùng chỗ dựa là phủ Quốc Công, vẫn luôn đối chọi với phu nhân nhà mình. Tuy rằng phu nhân chiếm ưu thế về địa vị, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa chiếm được chút béo bở lợi lộc gì từ tay đại cô nương. Cũng may chỉ cần phu nhân nhà mình mặc kệ chuyện của nàng và đại thiếu gia, đại cô nương ngược lại cũng không trêu chọc phu nhân. Đáng tiếc, cũng là phu nhân không cam lòng, luôn muốn tính kế đại thiếu gia và đại cô nương, không nghĩ tới kết quả chính là, lại để Nhị cô nương ngã vào đó.
Bây giờ thật vất vả mới chờ tới ngày đại cô nương đính hôn, qua nửa năm nữa thì xuất giá, không nghĩ tới trước khi đi, đại cô nương còn muốn gài cái bẫy lớn như vậy, mang đi nhiều tiền tài như vậy, này chẳng khác nào cắt thịt của phu nhân, đại cô nương thật là độc ác.
Nhược Lan nghe nói tất cả đồ cưới của mẫu thân đều cho mình, lập tức tức giận mắng Trang Xương Hách: "Đệ cái tên ngốc này, đồ cưới của nương tỷ đệ chúng ta chia mỗi người một nửa, chỗ thiếu hụt còn lại thì cứ để cho Bảo thị lấp vào, đệ lại hào phóng như vậy làm cái gì hả!" Cũng không phải Nhược Lan thật muốn số tiền này. Chỉ là có thể làm cho Bảo thị đau lòng, thì cả trái tim nàng đều thoải mái, lại nghĩ tới tổ mẫu sắp đến kinh thành, trong mắt Nhược Lan xẹt qua vẻ châm chọc.
Bảo thị và tổ mẫu đúng là vẫn muốn gả mình vào Bảo gia, nhưng đáng tiếc không thể qua nổi của ải ngoại tổ mẫu. Vả lại phụ thân cũng coi thường Bảo gia, cho nên mới chậm chạp không thành. Nếu không phải vậy, thì thật đã công bố rồi.
Nhược Lan rất rõ ràng vì sao Bảo thị và tổ mẫu lại muốn gả nàng vào Bảo gia. Bảo thị là mong ngóng để nàng gả qua, thở ra ác khí nhiều năm này. Tổ mẫu lại là bởi vì nàng có đồ cưới phong phú, ngoài ra còn là ngoại tôn nữ phủ Quốc Công, đến lúc đó có thể giúp đỡ Bảo gia.
Đối với Trang lão phu nhân Nhược Lan chính là nhìn không thuận mắt vạn lần, năm đó bởi vì thân phận nương nàng sinh ra cao quý, bà không dám bắt chẹt làm khó, cho nên chỉ có thể lợi dụng thời điểm mà hăng hái giày vò. Khiến nương nàng qua đời sớm, bây giờ lại nhìn trúng bối cảnh phủ Quốc Công cùng với đồ cưới nương nàng lưu lại lại muốn gả nàng tới Bảo gia, thật là ghê tởm.
Trang Xương Hách vui tươi hớn hở nói: "Tỷ tỷ đừng nóng vội, phụ thân đã đồng ý, ngoại trừ lấy trong công quỹ 40 ngàn lượng bạc, còn ngầm bù vào hai vạn lượng bạc cho tỷ tỷ. Ta nghĩ, đồ cưới phong phú như vậy, không thể nói tỷ tỷ đứng đầu kinh thành, nhưng cũng có thể xếp vào hàng đầu rồi, tỷ tỷ vào Mã gia, cũng có thể nghênh ngang mà đi ở đó." Tất cả cộng lại, đồ cưới hơn mười vạn lượng bạc.
Những chỗ khác Trang Xương Hách không thể giúp gì cho tỷ tỷ của mình, điều duy nhất có thể làm hắn duy nhất có thể làm chính là đặt mua một phần đồ cưới phong phú cho tỷ tỷ.
Nhược Lan buồn cười nói: "Ta không cần những thứ đồ cưới này, cũng có thể đứng vững ở Mã gia." Mã Bằng rất trung hậu, người trung hậu sẽ rất dễ dàng nắm giữ hắn trong tay, chố giống như cha nàng, tài học xuất sắc đúng là hơn người, thế nhưng quá khôn khéo, cưới được nương nàng có được sự trợ lực lớn mạnh của phủ Quốc Công rồi, nhưng lại không thật sự đối đãi tốt với nương nàng. Sau cùng khiến nương âu sầu mà chết.
Theo ý nghĩ ban đầu của Nhược Lan số đồ cưới này sẽ đem chia làm đôi, thế nhưng trông tới tấm lòng thành của đệ đệ, nàng suy nghĩ một chút cũng không tiếp tục tranh luận với đệ đệ. Nam nhi không thể so với nữ nhi gia, là nam nhi thì phải tự mình tạo nên gia nghiệp, không giống với nữ nhi gia, đồ cưới không chỉ là gốc rế để lập thân, mà còn là chỗ dựa trong tương lai: "Đệ đã nói với cha vậy rồi, tỷ cũng không làm kiêu gì nữa, chỉ là đệ vẫn qua đó chọn vài thứ ra đi, xem như là có cái để mà lưu luyến."
Trang Xương Hách thấy tỷ tỷ không từ chối, mừng rỡ: "Tốt, tỷ tỷ tỷ nói thế nào thì là thế ấy."
Nhược Lan cười nói: "Ta không chối từ, đây là vì vui vẻ yên tâm Xương Hách nhà ta đã trưởng thành, biết gánh vác trách nhiệm rồi." Nếu đệ đệ không nói với cha những lời này, nhất định Nhược Lan sẽ không muốn. Thế nhưng nếu đệ đệ đã tiền trảm hậu tấu, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm, đẩy qua đưa lại chẳng những không được gì còn phí hoài tấm lòng làm tổn thương để đệ nữa.
Nhược Lan chờ Xương Hách đi rồi, nhìn tờ khai đồ cưới, lại nghĩ tới Trang phủ sẽ lấy ra 60 ngàn lượng bạc làm của hồi môn. Lập tức nhịn không được mà bật cười, chờ sang năm đệ đệ đính hôn thành thân, chắc chắn cũng phải hao phí ba, bốn vạn lượng, đến lúc đó, Nhược Lan không tử tế mà nở nụ cười. Tin tưởng không những Bảo thị ngày ngày ngủ không yên, ngay cả tổ mẫu mà biết được nàng mang theo số đồ cưới khổng lồ này gả qua Mã gia, chắc chắn sẽ hộc máu trong lòng.
Nha hoàn thiếp thân của Nhược Lan cười nói: "Cô nương, đồ cưới phong phú như vậy, không thể nói là số một ở kinh thành, thế nhưng cũng là ít có."
Nhược Lan cười gật đầu: "Ừm." Đồ cưới nhiều đương nhiên là tốt, những cái khác đều là hư vô, có tiền trong tay mới là thứ quan trọng nhất, có tiền, tim sẽ không hoảng.
Buổi tối, Nguyệt Dao ra cửa nghênh đón Mã Thành Đằng và Mã Bằng đến Hải Đường Uyển, mặt mũi đầy vẻ tươi cười nói: "Chúc mừng đại biểu ca đã định được một mối hôn sự tốt như vậy."
Mã Thành Đằng cười cười nhìn thoáng qua nhi tử, mặc dù nói tính tình Trang gia đại cô nương hơi rắn rỏi khí khái một chút, thế nhưng trên phương diện giáo dục cùng năng lực lại không có chút tật xấu nào, hắn hãy cứ cực kỳ hài lòng.
Mã Bằng chính là người ngoài ý muốn nhất, cho tới bây giờ hắn vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ, chẳng qua chỉ là lúc ra khỏi trường thi thuận tay giúp đỡ cho người khác một chút, ngờ đâu lại được một mối duyên tốt rơi xuống đầu hắn.
Khi Mã Bằng đi tới Trang gia, gặp gỡ Nhược Lan. Mặc dù chỉ là chạm mặt người khi đang vội vã đi qua hành lang, trước sau không tới hai phút, thế nhưng nhiêu đó cũng đủ cho hắn thấy rõ ràng khuôn mặt của Nhược Lan. Có thể nói, Trang gia đại cô nương chính là thê tử lý tưởng của hắn, đoan trang hào phóng, dung mạo hơn người, đối với những lời đồn về chuyện tính tình hôn thê mình mạnh mẽ ở bên ngoài, hắn cũng không hề để ý, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Cậu cả thường nói tất cả kế mẫu đều là kẻ thêu dệt gay ra lắm điều ác, ngẫm lại kế mẫu của mình, kế mẫu trong thiên hạ kẻ nào cũng đều xấu xa như nhau.
Đối với việc đưa cháu gái vào viện, còn mình thì ở bên ngoài chào hỏi khách khứa Mã Thành Đằng có chút áy náy: "Nguyệt Dao, đã làm con phải chờ lâu quá rồi." Vốn không nên mời Nguyệt Dao đến đay, thế nhưng Mã Thành Đằng lại mong muốn Nguyệt Dao có thể tới được, cho dù không thể đi ra ngoài, chỉ ngồi trong viện một chút thôi vậy cũng tốt rồi.
Nguyệt Dao cười lắc đầu: "Cậu, con đang mang tang giữ hiếu trong người không thể đi ra ngoài, nếu không sẽ bị người ta nói. Cậu yên tâm, con ở lại trong viện cũng có thể cảm nhận được bầu không khí vui sướng trong phủ đệ, con thật lòng vui mừng cho đại biểu ca."
Mã Thành Đằng nhìn nhi tử một cái.
Mã Đằng lập tức khom người làm lễ với Nguyệt Dao: "Biểu muội, lần này biểu ca có thể thi đỗ, đều là công lao của biểu muội." Không có đề nghị của biểu muội, cha sẽ không dẫn hắn đi ra ngoài giải sầu, giúp hắn không có áp lực khi đi thi, sau cùng ngoài ý muốn mà trúng cử. Cho nên Mã Bằng thật lòng cảm ơn Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao tránh được thi lễ này. Nghiêm mặt nói: "Lời ấy của biểu ca đã sai rồi, đề nghị này của muội chỉ có ý muốn giúp cho biểu ca thả lỏng tâm tình, chủ yếu nhất vẫn là bản lĩnh vững chắc của bản thân biểu ca, nếu không phải bình thường biểu ca chăm học khổ luyện, học vấn vững chắc, dù muội có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là điều vô dụng." Lúc trước nàng nói ra đề nghị này, là vì nàng nghĩ dù sao có thi cũng không đậu nổi, không cần thiết phải làm mình trở nên căng thẳng như vậy. Thế nhưng ai có thể nghĩ tới thật sự lại thi đậu. Đương nhiên, coi như thi đậu, Nguyệt Dao cũng không cho rằng đây là công lao của mình. Chuyện này chỉ có thể nói là nhờ biểu ca học được đủ tốt, hơn nữa có thêm chút vận may, nếu biểu ca không có chân tài thực học, cũng không thể thi đỗ.
Mã Bằng nghe xong trong lòng lại càng thêm cảm động: "Biểu muội, lễ này muội có thể nhận được." Đổi lễ bái lạy sang tạ lễ.
Đối với tạ lễ, Nguyệt Dao ngược lại không có già mồm cãi láo, thản nhiên tiếp nhận. Tuy rằng nguyên nhân căn bản là do chính Mã Bằng học tập đủ chắc, thế nhưng nếu không có đề nghị của nàng, thì có thi cũng không trúng. Tuy rằng nàng là vô tâm trồng liễu liễu thành rừng, nhưng không có cái vô tâm này của nàng, thì sẽ không có kết quả tốt ngày hôm nay.
Ba người nói xong chuyện này, Nguyệt Dao nói ngay trước mặt Mã Bằng: "Cậu, Nguyệt Dao muốn cầu cậu hai chuyện."
Mã Thành Đằng gật đầu: "Nha đầu, có việc gì con cứ nói. Chỉ cần có thể làm được, cậu nhất định sẽ giúp con." Mã Thành Đằng cho rằng Nguyệt Dao lại bị ủy khuất gì khì về Liên phủ.
Nguyệt Dao lại nói tới chuyện nàng đã thỉnh cầu lần trước, mời tiên sinh.
Mã Thành Đằng cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, bất quá vẫn gật đầu nói: "Được, cậu sẽ cho người đi hỏi thăm, thăm dò tốt bọn họ, cậu sẽ cho người tới báo tin cho con." Không phải là Mã Thành Đằng không chịu hỗ trợ, trong khoảng thời gian này hắn đã tìm kiếm rồi, thế nhưng muốn tìm được một người có thể thỏa mãn yêu cầu của Nguyệt Dao, là việc vô cùng khó khăn. Không những phải có tài học đủ tốt, còn phải có phẩm đức đoan chính, kiên trì mười phần, thật không phải dễ tìm như thế.
Chuyện thứ hai Nguyệt Dao nói là chuyện viết tên Chính ca nhi lên trên gia phả: "Cậu, bây giờ người trong Liên phủ vẫn gọi hắn là Chính ca nhi, chưa từng gọi hắn theo thứ tự. Con muốn chờ tới khi làm lễ cúng tế trong lễ mừng năm mới, sẽ ghi tạc Chính ca nhi dưới danh nghĩa của nương, cậu người coi coi thế nào?"
Dĩ nhiên Mã Thành Đằng sẽ gật đầu đồng ý. Muội muội đã mất, tuy rằng mẹ đẻ Đình Chính có xuất thân thấp hèn, thế nhưng Đình Chính là con nối dòng duy nhất của muội phu, cũng là đệ đệ mà Nguyệt Dao có thể sống nương tựa vào, sau này càng là người đốt nén hương cho muội muội: "Chuyện này con cứ nói với tổ mẫu của con trước, nếu người của Liên phủ cự tuyệt, đến lúc đó cậu sẽ nhắc lại." Hắn làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Nguyệt Dao. Nếu không, nhờ cậy cậu mà lại không hề thông báo cho trưởng bối trong nhà, Nguyệt Dao sẽ không chiếm được cái lí cái tình.
Nguyệt Dao gật đầu liên tục: "Trở về con sẽ nói với tổ mẫu." Dĩ nhiên Nguyệt Dao không thể nào nói với tổ mẫu rằng đây là chủ ý của nàng, biểu hiện này sẽ tỏ rõ ra rằng nàng không mấy tin tưởng vào Liên gia.
Chính ca nhi đứng ở bên cạnh nhìn thấy cười híp mắt, thỉnh thoảng cũng đẩy cành thủy tiên trong vại nước, làm chú cá dưới đó lộ ra.
Hiếm khi Hoa Lôi nhìn thấy tỷ đệ hai người thả lòng vui đùa, cũng nhẹ nhàng cười. Từ lúc Đình Chính thiếu gia tới đây sống, nụ cười trên mặt cô nương cũng càng ngày càng nhiều. Mấy ngày nay, trông cô nương tinh thần không những tốt hơn trước đây, mà thân thể cũng cao lên và tăng cân không ít. Bây giờ nhà cữu lão gia lại liên tiếp có được hai việc vui, đối với cô nương mà nói đây quả thật là chuyện tốt tới liên tục, Hoa Lôi cảm thấy chuyện nàng lo lắng đã không còn tồn tại nữa rồi.
Ngày đặt lễ đính hôn đã được định ra, Mã phủ hạ thiệp mời đến Liên phủ, chỉ cần hạ định (đưa sính lễ), chờ xác định xong hôn kỳ, liền thành hôn.
Người đến đưa thiệp mời, cố ý nói rõ lão gia nhà mình mong muốn biểu cô nương có thể qua đó. Mã Thành Đằng cho rằng Mã Bằng có thể có được mối nhân duyên tốt thế này, Nguyệt Dao là người có công vô cùng to lớn. Nếu không có Nguyệt Dao, chắc chắn hắn sẽ không đưa nhi tử ra ngoài giải sầu, lấy trạng thái này của nhi tử có vào phòng thi thì cũng không thi đậu, mà không trúng cử vậy người nói coi làm gì có được thân gia hôn sự tốt như Trang gia.
Vốn lão phu nhân định từ chối, nhưng vừa nghĩ tới phụ thân của con dâu sắp vào cửa Mã gia là Thị Lang Trung Thư Tỉnh, đó là một quan to trong tay cầm thực quyền, cần phải tạo quan hệ thân thiết. Sau khi suy nghĩ kỹ, lão phu nhân quyết định vẫn để cho Nguyệt Dao đi.
Mạc thị biết Mã gia muốn Nguyệt Dao đi qua đó, sắc mặt vô cùng khó coi: "Lão phu nhân, trên người Nguyệt Dao còn đang mang tang giữ hiếu, để như vậy đi Mã gia không thích hợp." Nào có thể cho một người đang giữ hiếu đi tham gia đính hôn.
Nhận được tin tức này Mạc thị liền có phần không thoải mái, bởi vì trước đó nàng cũng nhìn trúng Trang gia cô nương, từng âm thầm đề cập qua với Trang phu nhân. Chỉ là Trang gia phu nhân nói mình không làm chủ việc này được, nên tới sau cùng chuyện này không giải quyết được gì. Con trai của nàng lớn lên tốt đẹp, điều kiện các phương diện khác nhau so với Mã gia không kém tí nào, hết lần này tới lần khác Trang gia cô nương cự tuyệt nhà bọn họ, lại nhận Mã gia, bảo nàng sao có thể thoải mái được.
Sao mà lão phu nhân không biết tới lí lẽ này: "Ta đã nói với người của Mã gia, thế nhưng hắn ta nói Mã đại nhân nói không ngại chuyện này. Người Mã gia đều đã nói như vậy, có bị người nói không may mắn cũng không phải là lỗi của chúng ta." Mã Thành Đằng không kiêng kỵ, nhất định phải đòi cho Nguyệt Dao sang Mã gia, thì đó là chuyện của bọn họ.
Mạc thị không nói gì, đây chính là sự khác nhau của nhà có nữ chủ nhân cùng không có nữ chủ nhân, nếu có nữ chủ nhân, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Thật ra là do Mạc thị suy nghĩ nhiều. Loại chuyện kiêng kỵ này, coi như không có nữ chủ nhân, thì đương gia là nam nhân cũng tự biết, chớ đừng nói chi tới cho người viết danh mục quà tặng cùng xử lí tình huống. Mã Thành Đằng kiên trì muốn Nguyệt Dao qua đó, điều này là vì sự cảm kích khác.
Mã phủ làm lễ đính hôn khá là khiêm tốn. Không có phung phí mở tiệc chiêu đãi tân khách, chỉ mời gia đình quen thân, Mạc thị cũng không tự mình qua đó, mà lại để Nguyệt Dao mang theo lễ vật sang, đưa lễ đến là được.
Nguyệt Dao đến Mã phủ, thấy xe ngựa trước của vô cùng huyên náo. Nguyệt Dao không tới tiền viện, mà trực tiếp đi tới Hải Đường Uyển. Ở Hải Đường Uyển, Nguyệt Dao an tâm luyện chữ, dựa theo phỏng đoán của Nguyệt Dao, chắc chắn phải chờ đến tối mới có thể nhìn thấy cậu và đại biểu ca.
Rất nhanh, một tiểu nha hoàn qua đây nói: "Cô nương, Liễu bà tử đến thỉnh an cô nương."
Nguyệt Dao chịu giúp đỡ giải quyết Trình Lệ Tư, Liễu bà tử cũng cảm kích Nguyệt Dao vạn phần. Nếu không phải có biểu giúp đỡ, đại thiếu gia nhà mình còn không phải chịu thiệt cưới con cọp mẹ Trình gia kia sao. Cưới một nữ nhi Trình gia, cả đời đại thiếu gia chẳng khác gì phá hủy. Bây giờ thì tốt lắm, thiếu gia trúng cử rồi, lại đề thân được một của hôn sự tốt thế này, bà không còn gì mà lo lắng nữa.
Nguyệt Dao vốn không muốn gặp Liễu bà tử, thế nhưng Đặng ma ma lại nói: "Cô nương, nếu không phải nhờ cô nương giúp đỡ, bây giờ đại thiếu gia còn không biết như thế nào. Việc tới cảm ơn này, cô nương nhận được." Ý tứ của Đặng ma ma, là phải khiến cả lão gia và đại thiếu gia đều thừa nhận phần tình cảm này, người của Liên phủ không đáng tin cậy, bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng vào Mã gia mà thôi.
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút bèn đồng ý gặp Liễu bà tử, đối mặt với cái dập đầu cảm ơn của Liễu bà tử, Nguyệt Dao gật đầu cười nói: "Ta nghe nói đại cô nương Trang gia là do Lỗ Quốc Công phu nhân tự mình giáo dưỡng. Bất kể là quản gia xử lý công việc, hay giao thiệp xã giao, Trang gia đại cô nương đều tốt nhất. Cho nên, ta cũng vui thay đại biểu ca." Nguyệt Dao nghe Đặng ma ma nói Trang gia đại cô nương giỏi giang thông tuệ, dáng vẻ dung mạo lại rất tốt, thật lòng vui mừng cho Mã Bằng.
Liễu bà tử cảm thấy lời này có chút ý vị gì đó không đúng, làm sao nghe vào lại có cảm giác thoại lý hữu thoại* đây! Thế nhưng biểu cô nương lại không có ý định nói tiếp. Sau khi rời khỏi đây Liễu bà tử không nhịn được hỏi Đặng ma ma: "Cô nương nói vậy là có ý gì à?"
*Thoại lý hữu thoại: trong câu có ẩn ý khác.
Đặng ma ma đã trải qua tương đối nhiều chuyện, lại là người hầu hạ bên cạnh Nguyệt Dao, có thể đoán được ý tứ trong lời này của Nguyệt Dao, thế nhưng những lời này lại khó mà nói. Chỉ có thể cười nói: "Cô nương cảm thấy vui vẻ cho đại thiếu gia, nào có gì gì nữa chứ." Mình có thể suy nghĩ ra được đương nhiên là tốt, cân nhắc không ra được, đó cũng là chuyện của bản thân Liễu bà tử.
Sau khi Liễu bà tử đi về, cũng không hiểu thấu được ý trong đó, đều nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Liễu bà tử nói chuyện này với con dâu mình.
Con dâu Liễu bà tử thoáng chốc đã hiểu được: "Ý của Biểu cô nương là muốn nói chờ đại thiếu phu nhân gả qua đây, bà bà có thể tháo gánh nặng xuống, sống cuộc sống thanh nhàn."
Sắc mặt Liễu bà tử thay đổi liên tục, lời này của biểu cô nương có ý tứ là muốn bà từ chức, giao quyền lực quản lý sự vụ trong viện ra.
Tức phụ của Liễu bà tử thấy sắc mặt của bà bà nhà mình vội vàng nói: "Bà bà, biểu cô nương thật lòng muốn tốt cho bà bà. Nếu không, cũng sẽ không nói với bà bà những lời này." Đại thiếu phu nhân tương lai rất có thủ đoạn, nhất định có thể áp chế được Trình thị. Thế nhưng cũng giống vậy, chắc chắn cũng không hy vọng nhìn thấy bà bà nhà mình người có công lao vất vả bực này ở bên người hầu hạ đại thiếu gia, cái này cũng không có ý nói đại thiếu phu nhân tương lai không thể chấp nhận người khác, mà đổi lại là ai đi nữa họ cũng mong muốn dùng người của chính mình hơn.
Ý tứ của con dâu Liễu bà tử là, thay vì chờ đại thiếu phu nhân tương lai chán ghét suy nghĩ biện pháp đuổi bà bà nhà mình đi. Còn không bằng để bà bà tự động cáo lão, như vậy sau này trong tương lai chỗ đại thiếu phu nhân có gì tốt, thì những vãn bối như bọn họ cũng có thể được nhờ.
Liễu bà tử cũng biết lời con dâu mình nói rất có lý. Thế nhưng ngươi nói coi bà chờ đợi lo lắng mười mấy năm, mãi mới chờ đến lúc đại thiếu gia có mối hôn sự tốt, định bụng chờ thêm mấy ngày nữa sẽ được mở mày mở mặt. Bây giờ lại giáng một gậy vào đầu, muốn bà rời khỏi, loại chênh lệch này không phải người bình thường nào cũng có thể chấp nhận cho được.
Không nói tới Liễu bà tử nghĩ như thế nào, chỉ riêng Đặng ma ma trở lại trong phòng: "Cô nương, những lời này cô nương không nên nói, cô nương có thể để ta đi nói với Liễu bà tử." Bà biết cô nương nói vậy không phải vì muốn tốt cho Liễu bà tử, mà là vì tốt cho biểu thiểu gia, lại càng là vì biểu thiếu phu nhân sắp vào cửa. Thế nhưng mấy lời này cô nương thật sự không nên nói.
Nguyệt Dao cười nói: "Ta nói gì rồi? Ta chỉ nói là, ta cũng vui vẻ cho đại biểu ca." Nàng cũng không có mở miệng trực tiếp nói gì.
Đặng ma ma hơi hơi thở dài, lại không nói gì.
Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười: ""Ma ma, không có chuyện gì." Ý ngoài lời của Nguyệt Dao đúng ý tứ này, lui hay không lui thì phải xem chính Liễu bà tử.
Liễu bà tử nghe theo di ngôn của ngoại tổ mẫu, trăm cay nghìn đắng phòng bị Trình thị hãm hại đại biểu ca, tận tâm tận lực xử lý viện tử của biểu ca, có thể nói rất xứng với từ vừa có công lao vừa có khổ lao. Đối đãi với người như vậy, chỉ có thể vinh dưỡng, Nguyệt Dao cũng tin tưởng Trang gia đại cô nương sẽ không luyến tiếc chút tiền bạc đó. Thế nhưng Trang gia đại cô nương chắc hẳn sẽ cự tuyệt không cho phép Liễu bà tử ở bên người. Vấn đề không phải là do Trang đại cô nương không khoan dung, mà là do vị trí Liễu bà tử đặc thù quá mức, không phải trưởng bối, không thể dùng lễ của trưởng bối mà đối đãi; nhưng cũng không thể đối xử theo cách dành cho hạ nhân.
Đương nhiên, Nguyệt Dao nghĩ Trang gia thông tuệ như vậy, nhất định có thể giải quyết thỏa đáng. Nàng nói ra lời này thuần túy là xem vào phân thượng Liễu bà tử tận tâm tận lực chăm sóc biểu ca lớn lên, có thể có được người hầu trung thành như vậy, chính là phúc khia của biểu ca, Nguyệt Dao cũng mong Liễu bà tử có được cuộc sống tốt. Nếu Liễu bà tử nghe theo, vậy là mọi người cùng vui, nếu không, nàng cũng đã tận tâm rồi.
Xảo Lan từ tiền viện sang đây, nói với Nguyệt Dao: "Cô nương, người không biết đâu, cữu lão gia hạ sính lễ cho Trang gia tới 128 đài."
Đặng ma ma lấy làm lạ, 128 đài, sao lại hạ nhiều sính lễ như vậy? Của cải của Mã phủ không phải là đều bị lấy sạch rồi chứ.
Nguyệt Dao nghe thấy Đặng ma ma kinh ngạc thốt lên như vây, cũng chỉ bật cười. Hạ 128 đài sính lễ cho Trang gia đại cô nương, sau này cũng sẽ thành đồ cưới của Trang gia đại cô nương. Chỉ cần Trang gia đại cô nương không đồng ý, đừng nói một kế mẫu như Trình thị , coi như là mẹ đẻ cũng không có quyền sử dụng. Như vậy cũng tốt, bất kể như thế nào, vẫn có thể bảo toàn một phần tiền tài.
Mã gia vung tiền mạnh tay như vậy, cũng có thể chọc tức Trang phu nhân Bảo thị. Dưới tình huống bình thường, nhà trai tặng bao nhiêu sính lễ, chắc chắn nhà gái cũng phải đưa sang số lượng của hồi môn tương ứng để bồi gả, bằng không mặt mũi cũng không tốt. Bây giờ Mã phủ không dựa theo lẽ thường ra bài, đưa 128 đài sính lễ, những sính lễ đó trị giá năm, sáu vạn lượng bạc, nói cách khác, của hồi môn Trang gia cũng phải có giá trị cỡ năm, sáu vạn lượng bạc như vậy.
Nàng ta không những không thể nuốt những sính lễ làm cho nàng đỏ mắt này, mà còn phải bỏ ra nhiều đồ đạc để làm của hồi môn như vậy, nghĩ tới đây, trong lòng Bảo thị như đâm từng phát một đau vô cùng.
Bảo thị có tức giận hơn nữa cũng không có thể cắt giảm của hồi môn. Bảo thị cùng Trang đại nhân là phu thê đã nhiều năm, tính tình của trượng phu nàng cũng biết nhất thanh nhị sở. Trượng phu là người thích sĩ diện muốn đẹp mặt, chắc chắn sẽ nghiến răng đồng ý cho ra nhiều của hồi môn như vậy. Nếu nàng ta nói ra, không những chọc cho trượng phu mất hứng, của hồi môn lại vẫn phải bỏ ra y như vậy, đến cuối cùng cũng thành không công nhận một trận oán giận.
Đối với việc Mã gia ra tay mạnh mẽ như vậy Trang đại nhân cũng thật bất ngờ, chẳng qua trong lòng hắn đã có tính toán rồi: "Của hồi môn của Lỗ thị tất cả đều giao cho Nhược Lan, lại lấy thêm 40 ngàn lượng bạc trong công trướng đặt mua đồ cưới, hẳn là đủ hết rồi." Năm đó đồ cưới của Lỗ thị cũng là 128 đài, thêm 40 ngàn lượng bạc trong của công, gom góp cộng hết lại, cũng có hơn mười vạn lượng bạc, vậy là quá đủ rồi.
Bảo thị giật thót tim: "Toàn bộ đồ cưới của tỷ tỷ đều đưa cho đại cô nương? Vậy đại thiếu gia làm sao bây giờ?" Đồ cưới của Lỗ thị dù cọng lông nàng cũng chưa được chạm qua. Cái làm nàng lo lắng nhất lúc này chính là, nếu tất cả đồ cưới của Lỗ thị đều cho Nhược Lan, vậy sau này sính lễ của Trang Xương Hách tất cả đều lấy từ trong công quỹ ra à.
Trang đại nhân cực kỳ vui mừng nói: "Hôm nay Xương Hách đến nói với ta hắn hy vọng có thể đưa toàn bộ đồ cưới của nương hắn cho Nhược Lan, còn hắn thì một phần hắn cũng không muốn. Còn nói nữ nhi gia có nhiều đồ cưới gả đi cũng đứng vững ở nhà chồng hơn." Trang đại nhân nhìn một đôi nhi nữ yêu thương lẫn nhau rất vui mừng, đặc biệt nhi tử còn nói với hắn sau này hắn cũng có thể tụ mình mua lại một phần gia sản tốt hơn, điều này làm cho điều này làm cho hắn hết sức vui mừng. Đương nhiên, câu nói phía sau, chắc chắn hắn sẽ không nói với Bảo thị.
Nghe xong những lời nói này Bảo thị đã không phải là đầu miệng đau, mà đã muốn ngất đi rồi. Trang Nhược Lan không những mang đi đồ cưới của Lỗ thị, còn muốn mang đi 40 ngàn lượng bạc trong công quỹ. Sau này Trang Xương Hách thành thân, khẳng định không dưới hai, ba vạn lượng bạc. Phần còn lại chỉ có một chút này, đến lúc đó nhi nữ của nàng muốn gả cưới vậy lấy bạc ở nơi nào? Nàng mới vừa muốn mở miệng uyển chuyển nhắc nhở trượng phu, lại không nghĩ rằng trượng phu đã đi ra ngoài.
Ngón tay của Bảo thị đều trắng bệch cả lên. Nha hoàn bên người vội vã khuyên lơn: "Phu nhân, lão gia cũng không có cách nào. Cho dù lão gia không có ý nghĩ cho của hồi môn nhiều như vậy, thế nhưng Mã phủ đã hạ sính lớn như thế, bên cạnh lại có phủ Quốc Công nhìn chằm chằm, coi như trong lòng lão gia có không muốn, cũng phải vì mặt mũi mà đáp ứng, phu nhân tuyệt đối không thể ầm ĩ với lão gia vào lúc này, bằng không sẽ đúng ý của đại cô nương."
Bảo thị hận đến cắn môi bật máu. Nàng hận mà, cực hận Lỗ thị kia đã qua đời rồi, chết nhiều năm như vậy rồi lại vẫn bám dai như đỉa, mấy năm nay, nàng cẩn thận xử lý gia vụ, nỗ lực tăng thu, giảm chi, kết quả là toàn bộ những việc này đều thành may áo cưới cho người, tiện nghi cho bạch nhãn lang kia.
Thiếp thân nha hoàn cũng hơi hơi thở dài, đồ cưới của tiên phu nhân Lỗ thị phong phú như vậy, là người thì ai nhìn vào cũng sẽ động tâm. Đáng tiếc Quốc Công không phải nùười suy nghĩ dễ dãi, trực tiếp lấy lí do không tin kế thất có thể đối đãi tốt với con cái của vợ đầu mà nhận đại thiếu gia và đại cô nương qua đó; còn nói thẳng không yên tâm đồ cưới quá phong phú của nữ nhi sợ sẽ bị người khác nhớ thương, trực tiếp phái người chuyên trách tới xử lí đồ cưới của Lỗ thị. Phu nhân nhà nàng đừng nói là muốn chiếm chút lợi lộc, ngay cả sờ còn chưa sờ được nữa là, Quốc Công phu nhân cũng vô cùng tinh thông tỉ mỉ, tiền lời hàng năm của những đồ cưới này, phủ Quốc Công cũng đều cho người bàn giao trực tiếp cho đại cô nương.
Mặc dù ở bên ngoài phu nhân thuận lợi đủ diều, thế nhưng vừa trở lại kinh thành, cái gì cũng đều không vừa ý mình. Đại cô nương dưới sự chăm sóc dạy bảo của Quốc Công phu nhân, chỉ là một nhân nhi nhỏ tuổi vậy mà đã tinh khôn khiến người ta phải sợ. Mấy năm nay, đại cô nương dựa vào tài đại khí thô cùng chỗ dựa là phủ Quốc Công, vẫn luôn đối chọi với phu nhân nhà mình. Tuy rằng phu nhân chiếm ưu thế về địa vị, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa chiếm được chút béo bở lợi lộc gì từ tay đại cô nương. Cũng may chỉ cần phu nhân nhà mình mặc kệ chuyện của nàng và đại thiếu gia, đại cô nương ngược lại cũng không trêu chọc phu nhân. Đáng tiếc, cũng là phu nhân không cam lòng, luôn muốn tính kế đại thiếu gia và đại cô nương, không nghĩ tới kết quả chính là, lại để Nhị cô nương ngã vào đó.
Bây giờ thật vất vả mới chờ tới ngày đại cô nương đính hôn, qua nửa năm nữa thì xuất giá, không nghĩ tới trước khi đi, đại cô nương còn muốn gài cái bẫy lớn như vậy, mang đi nhiều tiền tài như vậy, này chẳng khác nào cắt thịt của phu nhân, đại cô nương thật là độc ác.
Nhược Lan nghe nói tất cả đồ cưới của mẫu thân đều cho mình, lập tức tức giận mắng Trang Xương Hách: "Đệ cái tên ngốc này, đồ cưới của nương tỷ đệ chúng ta chia mỗi người một nửa, chỗ thiếu hụt còn lại thì cứ để cho Bảo thị lấp vào, đệ lại hào phóng như vậy làm cái gì hả!" Cũng không phải Nhược Lan thật muốn số tiền này. Chỉ là có thể làm cho Bảo thị đau lòng, thì cả trái tim nàng đều thoải mái, lại nghĩ tới tổ mẫu sắp đến kinh thành, trong mắt Nhược Lan xẹt qua vẻ châm chọc.
Bảo thị và tổ mẫu đúng là vẫn muốn gả mình vào Bảo gia, nhưng đáng tiếc không thể qua nổi của ải ngoại tổ mẫu. Vả lại phụ thân cũng coi thường Bảo gia, cho nên mới chậm chạp không thành. Nếu không phải vậy, thì thật đã công bố rồi.
Nhược Lan rất rõ ràng vì sao Bảo thị và tổ mẫu lại muốn gả nàng vào Bảo gia. Bảo thị là mong ngóng để nàng gả qua, thở ra ác khí nhiều năm này. Tổ mẫu lại là bởi vì nàng có đồ cưới phong phú, ngoài ra còn là ngoại tôn nữ phủ Quốc Công, đến lúc đó có thể giúp đỡ Bảo gia.
Đối với Trang lão phu nhân Nhược Lan chính là nhìn không thuận mắt vạn lần, năm đó bởi vì thân phận nương nàng sinh ra cao quý, bà không dám bắt chẹt làm khó, cho nên chỉ có thể lợi dụng thời điểm mà hăng hái giày vò. Khiến nương nàng qua đời sớm, bây giờ lại nhìn trúng bối cảnh phủ Quốc Công cùng với đồ cưới nương nàng lưu lại lại muốn gả nàng tới Bảo gia, thật là ghê tởm.
Trang Xương Hách vui tươi hớn hở nói: "Tỷ tỷ đừng nóng vội, phụ thân đã đồng ý, ngoại trừ lấy trong công quỹ 40 ngàn lượng bạc, còn ngầm bù vào hai vạn lượng bạc cho tỷ tỷ. Ta nghĩ, đồ cưới phong phú như vậy, không thể nói tỷ tỷ đứng đầu kinh thành, nhưng cũng có thể xếp vào hàng đầu rồi, tỷ tỷ vào Mã gia, cũng có thể nghênh ngang mà đi ở đó." Tất cả cộng lại, đồ cưới hơn mười vạn lượng bạc.
Những chỗ khác Trang Xương Hách không thể giúp gì cho tỷ tỷ của mình, điều duy nhất có thể làm hắn duy nhất có thể làm chính là đặt mua một phần đồ cưới phong phú cho tỷ tỷ.
Nhược Lan buồn cười nói: "Ta không cần những thứ đồ cưới này, cũng có thể đứng vững ở Mã gia." Mã Bằng rất trung hậu, người trung hậu sẽ rất dễ dàng nắm giữ hắn trong tay, chố giống như cha nàng, tài học xuất sắc đúng là hơn người, thế nhưng quá khôn khéo, cưới được nương nàng có được sự trợ lực lớn mạnh của phủ Quốc Công rồi, nhưng lại không thật sự đối đãi tốt với nương nàng. Sau cùng khiến nương âu sầu mà chết.
Theo ý nghĩ ban đầu của Nhược Lan số đồ cưới này sẽ đem chia làm đôi, thế nhưng trông tới tấm lòng thành của đệ đệ, nàng suy nghĩ một chút cũng không tiếp tục tranh luận với đệ đệ. Nam nhi không thể so với nữ nhi gia, là nam nhi thì phải tự mình tạo nên gia nghiệp, không giống với nữ nhi gia, đồ cưới không chỉ là gốc rế để lập thân, mà còn là chỗ dựa trong tương lai: "Đệ đã nói với cha vậy rồi, tỷ cũng không làm kiêu gì nữa, chỉ là đệ vẫn qua đó chọn vài thứ ra đi, xem như là có cái để mà lưu luyến."
Trang Xương Hách thấy tỷ tỷ không từ chối, mừng rỡ: "Tốt, tỷ tỷ tỷ nói thế nào thì là thế ấy."
Nhược Lan cười nói: "Ta không chối từ, đây là vì vui vẻ yên tâm Xương Hách nhà ta đã trưởng thành, biết gánh vác trách nhiệm rồi." Nếu đệ đệ không nói với cha những lời này, nhất định Nhược Lan sẽ không muốn. Thế nhưng nếu đệ đệ đã tiền trảm hậu tấu, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm, đẩy qua đưa lại chẳng những không được gì còn phí hoài tấm lòng làm tổn thương để đệ nữa.
Nhược Lan chờ Xương Hách đi rồi, nhìn tờ khai đồ cưới, lại nghĩ tới Trang phủ sẽ lấy ra 60 ngàn lượng bạc làm của hồi môn. Lập tức nhịn không được mà bật cười, chờ sang năm đệ đệ đính hôn thành thân, chắc chắn cũng phải hao phí ba, bốn vạn lượng, đến lúc đó, Nhược Lan không tử tế mà nở nụ cười. Tin tưởng không những Bảo thị ngày ngày ngủ không yên, ngay cả tổ mẫu mà biết được nàng mang theo số đồ cưới khổng lồ này gả qua Mã gia, chắc chắn sẽ hộc máu trong lòng.
Nha hoàn thiếp thân của Nhược Lan cười nói: "Cô nương, đồ cưới phong phú như vậy, không thể nói là số một ở kinh thành, thế nhưng cũng là ít có."
Nhược Lan cười gật đầu: "Ừm." Đồ cưới nhiều đương nhiên là tốt, những cái khác đều là hư vô, có tiền trong tay mới là thứ quan trọng nhất, có tiền, tim sẽ không hoảng.
Buổi tối, Nguyệt Dao ra cửa nghênh đón Mã Thành Đằng và Mã Bằng đến Hải Đường Uyển, mặt mũi đầy vẻ tươi cười nói: "Chúc mừng đại biểu ca đã định được một mối hôn sự tốt như vậy."
Mã Thành Đằng cười cười nhìn thoáng qua nhi tử, mặc dù nói tính tình Trang gia đại cô nương hơi rắn rỏi khí khái một chút, thế nhưng trên phương diện giáo dục cùng năng lực lại không có chút tật xấu nào, hắn hãy cứ cực kỳ hài lòng.
Mã Bằng chính là người ngoài ý muốn nhất, cho tới bây giờ hắn vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ, chẳng qua chỉ là lúc ra khỏi trường thi thuận tay giúp đỡ cho người khác một chút, ngờ đâu lại được một mối duyên tốt rơi xuống đầu hắn.
Khi Mã Bằng đi tới Trang gia, gặp gỡ Nhược Lan. Mặc dù chỉ là chạm mặt người khi đang vội vã đi qua hành lang, trước sau không tới hai phút, thế nhưng nhiêu đó cũng đủ cho hắn thấy rõ ràng khuôn mặt của Nhược Lan. Có thể nói, Trang gia đại cô nương chính là thê tử lý tưởng của hắn, đoan trang hào phóng, dung mạo hơn người, đối với những lời đồn về chuyện tính tình hôn thê mình mạnh mẽ ở bên ngoài, hắn cũng không hề để ý, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Cậu cả thường nói tất cả kế mẫu đều là kẻ thêu dệt gay ra lắm điều ác, ngẫm lại kế mẫu của mình, kế mẫu trong thiên hạ kẻ nào cũng đều xấu xa như nhau.
Đối với việc đưa cháu gái vào viện, còn mình thì ở bên ngoài chào hỏi khách khứa Mã Thành Đằng có chút áy náy: "Nguyệt Dao, đã làm con phải chờ lâu quá rồi." Vốn không nên mời Nguyệt Dao đến đay, thế nhưng Mã Thành Đằng lại mong muốn Nguyệt Dao có thể tới được, cho dù không thể đi ra ngoài, chỉ ngồi trong viện một chút thôi vậy cũng tốt rồi.
Nguyệt Dao cười lắc đầu: "Cậu, con đang mang tang giữ hiếu trong người không thể đi ra ngoài, nếu không sẽ bị người ta nói. Cậu yên tâm, con ở lại trong viện cũng có thể cảm nhận được bầu không khí vui sướng trong phủ đệ, con thật lòng vui mừng cho đại biểu ca."
Mã Thành Đằng nhìn nhi tử một cái.
Mã Đằng lập tức khom người làm lễ với Nguyệt Dao: "Biểu muội, lần này biểu ca có thể thi đỗ, đều là công lao của biểu muội." Không có đề nghị của biểu muội, cha sẽ không dẫn hắn đi ra ngoài giải sầu, giúp hắn không có áp lực khi đi thi, sau cùng ngoài ý muốn mà trúng cử. Cho nên Mã Bằng thật lòng cảm ơn Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao tránh được thi lễ này. Nghiêm mặt nói: "Lời ấy của biểu ca đã sai rồi, đề nghị này của muội chỉ có ý muốn giúp cho biểu ca thả lỏng tâm tình, chủ yếu nhất vẫn là bản lĩnh vững chắc của bản thân biểu ca, nếu không phải bình thường biểu ca chăm học khổ luyện, học vấn vững chắc, dù muội có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là điều vô dụng." Lúc trước nàng nói ra đề nghị này, là vì nàng nghĩ dù sao có thi cũng không đậu nổi, không cần thiết phải làm mình trở nên căng thẳng như vậy. Thế nhưng ai có thể nghĩ tới thật sự lại thi đậu. Đương nhiên, coi như thi đậu, Nguyệt Dao cũng không cho rằng đây là công lao của mình. Chuyện này chỉ có thể nói là nhờ biểu ca học được đủ tốt, hơn nữa có thêm chút vận may, nếu biểu ca không có chân tài thực học, cũng không thể thi đỗ.
Mã Bằng nghe xong trong lòng lại càng thêm cảm động: "Biểu muội, lễ này muội có thể nhận được." Đổi lễ bái lạy sang tạ lễ.
Đối với tạ lễ, Nguyệt Dao ngược lại không có già mồm cãi láo, thản nhiên tiếp nhận. Tuy rằng nguyên nhân căn bản là do chính Mã Bằng học tập đủ chắc, thế nhưng nếu không có đề nghị của nàng, thì có thi cũng không trúng. Tuy rằng nàng là vô tâm trồng liễu liễu thành rừng, nhưng không có cái vô tâm này của nàng, thì sẽ không có kết quả tốt ngày hôm nay.
Ba người nói xong chuyện này, Nguyệt Dao nói ngay trước mặt Mã Bằng: "Cậu, Nguyệt Dao muốn cầu cậu hai chuyện."
Mã Thành Đằng gật đầu: "Nha đầu, có việc gì con cứ nói. Chỉ cần có thể làm được, cậu nhất định sẽ giúp con." Mã Thành Đằng cho rằng Nguyệt Dao lại bị ủy khuất gì khì về Liên phủ.
Nguyệt Dao lại nói tới chuyện nàng đã thỉnh cầu lần trước, mời tiên sinh.
Mã Thành Đằng cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, bất quá vẫn gật đầu nói: "Được, cậu sẽ cho người đi hỏi thăm, thăm dò tốt bọn họ, cậu sẽ cho người tới báo tin cho con." Không phải là Mã Thành Đằng không chịu hỗ trợ, trong khoảng thời gian này hắn đã tìm kiếm rồi, thế nhưng muốn tìm được một người có thể thỏa mãn yêu cầu của Nguyệt Dao, là việc vô cùng khó khăn. Không những phải có tài học đủ tốt, còn phải có phẩm đức đoan chính, kiên trì mười phần, thật không phải dễ tìm như thế.
Chuyện thứ hai Nguyệt Dao nói là chuyện viết tên Chính ca nhi lên trên gia phả: "Cậu, bây giờ người trong Liên phủ vẫn gọi hắn là Chính ca nhi, chưa từng gọi hắn theo thứ tự. Con muốn chờ tới khi làm lễ cúng tế trong lễ mừng năm mới, sẽ ghi tạc Chính ca nhi dưới danh nghĩa của nương, cậu người coi coi thế nào?"
Dĩ nhiên Mã Thành Đằng sẽ gật đầu đồng ý. Muội muội đã mất, tuy rằng mẹ đẻ Đình Chính có xuất thân thấp hèn, thế nhưng Đình Chính là con nối dòng duy nhất của muội phu, cũng là đệ đệ mà Nguyệt Dao có thể sống nương tựa vào, sau này càng là người đốt nén hương cho muội muội: "Chuyện này con cứ nói với tổ mẫu của con trước, nếu người của Liên phủ cự tuyệt, đến lúc đó cậu sẽ nhắc lại." Hắn làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Nguyệt Dao. Nếu không, nhờ cậy cậu mà lại không hề thông báo cho trưởng bối trong nhà, Nguyệt Dao sẽ không chiếm được cái lí cái tình.
Nguyệt Dao gật đầu liên tục: "Trở về con sẽ nói với tổ mẫu." Dĩ nhiên Nguyệt Dao không thể nào nói với tổ mẫu rằng đây là chủ ý của nàng, biểu hiện này sẽ tỏ rõ ra rằng nàng không mấy tin tưởng vào Liên gia.
Bình luận truyện