Thế Gia
Quyển 1 - Chương 59: Lý gia (thượng)
Hoa Lôi nghe được, lập tức đi ra.
Trở lại phòng ngủ Nguyệt Dao hỏi Đặng ma ma vừa vào cùng mình: "Ban nãy ma ma ngăn ta là có ý gì?" Nàng chỉ muốn hỏi một chút vì sao lại không có cơm ăn, không rõ vì sao vẻ mặt ma ma lại quái dị như vậy.
Đặng ma ma lắc đầu nói: "Cô nương chưa từng quản gia, không biết lề lối trong đó."
Nhân cơ hội này Đặng ma ma thoáng cái phổ cập thường thức cho Nguyệt Dao, giống như phu thê thím Hoa Lôi hai người họ làm người hầu ở phủ đệ cầm lấy chút tiền lương tháng ít ỏi, phải nuôi sống cả mình và bốn đứa bé, chắc chắn rất gian khổ là điều vô cùng rõ ràng. Chẳng qua làm một gia sinh tử có một điều tốt, đó là chỉ cần phủ đệ không sụp đổ thì người sẽ không bị chết đói.
Sau khi nghe xong trên mặt Nguyệt Dao phát lạnh: "Quản gia hãy còn có nhiều con đường cong cong quẹo quẹo trong đó như vậy ư." Thừa dịp tổ mẫu vẫn còn sống, Nguyệt Dao chợt có ý muốn học quản gia. Bây giờ đi học, nói không chừng Mạc thị còn có thể chịu dạy mình chút da lông, nếu chờ tổ mẫu qua đời thì một chút da lông đều không sờ được. Chẳng qua suy nghĩ một chút nàng liền từ bỏ, nàng học muốn quản gia cũng không thể nói rõ được lý do mời người dạy. Đại tỷ lớn như vậy chưa từng nói để cho nàng quản gia, nàng mà đưa ra không khỏi quá quái dị.
Đặng ma ma lắc đầu: "Cô nương không phải vội, mấy thứ này từ từ rồi sẽ biết. ."
Nguyệt Dao vứt bỏ những chuyện phiền lòng này, nghĩ tới sắp phải đi Lý gia, đi làm khách nhà người ta nhất định phải chuẩn bị lễ vật. Nguyệt Dao cầm lấy tờ đơn mà phát sầu, nàng không hiểu gì về người Lý gia, cũng không biết bọn họ yêu thích thứ gì.
Nguyệt Dao chọn nửa ngày, trưng cầu ý kiến của Đặng ma ma và Hác mụ mụ mới quyết định được tặng lễ. Việc này vừa xong, Nguyệt Dao không nhịn được mà nghĩ trông bề ngoài của Lý bá bá ra sao. Suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra được, chủ yếu là nàng không có ấn tượng về Lý bá bá gì, chỉ nhớ rõ dung mạo rất uy nghiêm. Thế nhưng Nguyệt Dao tin tưởng người có thể khiến cho cha tín nhiệm như vậy, thì nàng cũng có thể tin tưởng được. Cho nên nàng nhất định phải tạo mối quan hệ thật tốt với Lý gia, để tới thời khắc mấu chốt Lý gia cũng có thể trở thành trợ lực giúp nàng.
Nguyệt Dao lăn qua lăn lại đến tối mới thôi. Đang chuẩn bị nghỉ ngơi, lại thấy Chính ca nhi tiến vào. Chính ca nhi nhận được tin tức nói muốn đưa hắn đi Lý phủ học tập, thậm chí sau này còn phải ở lại Lý phủ, điều này làm cho Chính ca nhi thấy vô cùng khủng hoảng, vội vàng hấp tấp chạy tới hỏi Nguyệt Dao thực hư thế nào.
Nước mắt Đình Chính lả chả rơi xuống nói: "Tỷ tỷ, có phải tỷ không cần đệ nữa không?" Nghĩ tới kết quả này Đình Chính thật rất muốn khóc.
Nguyệt Dao nhìn Đình Chính động một chút là khóc, không biết vì sao lại vô cùng lo âu, đứa nhỏ này sao lại bị nuôi dưỡng trở nên không khác gì một cô nương, động một chút là muốn khóc, thật không thể tiếp tục để hắn ở lại bên nàng mà nuôi dưỡng rồi: "Đứa ngốc, sao tỷ tỷ có thể không cần đệ nữa, nghe ai nói bậy vậy chứ?"
Đình Chính thu hồi nước mắt: "Thật sự? Tỷ tỷ không đưa đệ tới Lý gia?" Nếu là như thế này ngược lại hắn càng ngạc nhiên.
Nguyệt Dao nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ dự định đưa đệ tới Lý gia học tập, Lý gia có tiên sinh tốt. Tiên sinh hiểu nhiều điều hơn tỷ tỷ, có thể dạy dỗ Đình Chính thật tốt."
Đình Chính lắc đầu: "Đệ không muốn, đệ muốn ở cùng một chỗ với tỷ tỷ."
Nguyệt Dao nói với Chính ca nhi nửa ngày, Chính ca nhi vẫn cứ lắc đầu nói không muốn đi Lý gia. Sau cùng Nguyệt Dao vô lực: ""Đình Chính, đệ có tin tỷ tỷ không?"
Đình Chính đáng thương lắp bắp nói: "Đệ tin." Thế nhưng tin tưởng cũng không cần phải tách ra mà!
Nguyệt Dao ôn nhu nói: "Nếu đệ tin tưởng tỷ tỷ, cũng nên tin những lời tỷ tỷ đã nói qua với đệ, chúng ta là thân tỷ đệ, cắt đứt khớp xương vẫn còn liền gân, làm sao tỷ tỷ có thể không cần đệ. Lần này đưa đệ tới nhà Lý bá bá đi theo tiên sinh học tập, cũng là Lý bá bá xem ở mặt mũi của cha mới cho đệ cơ hội này. Đình Chính, tỷ tỷ thật vất vả mới cầu xin được một cơ hội cho đệ, bỏ lỡ sẽ không còn nữa." Thấy sắc mặt Đình Chính lưỡng lự, Nguyệt Dao hạ một liều thuốc mạnh: "Đình Chính, ban ngày tỷ tỷ phải đi học, buổi tối vể còn phải dạy bảo đệ, tỷ tỷ mệt chết đi được. Nếu tiếp tục như vậy trong thời gian dài, nhất định tỷ tỷ sẽ bị bệnh, Đình Chính muốn làm cho tỷ tỷ sinh bệnh sao?"
Đình Chính lắc đầu: "Không muốn, đệ không muốn tỷ tỷ sinh bệnh."
Nguyệt Dao vuốt đầu của Chính ca nhi: "Vậy phải nghe lời của tỷ tỷ, đi theo tiên sinh học tập cho giỏi. Như vậy, nếu đệ nhớ tỷ tỷ thì đệ lại về đây. Tỷ tỷ có thời gian rãnh rỗi cũng đi Lý gia chăm sóc đệ."
Đình Chính muốn nói mà không nói nên lời, thế nhưng hắn không biết vì sao mình không thể mở miệng nói nên lời. Nguyệt Dao cười cười ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn tỏ vẻ trấn an: "Đình Chính tới Lý gia phải theo tiên sinh học tập cho giỏi, sau này nhập học liền có thể bảo vệ tỷ tỷ thật tốt."
Đình Chính thấy Nguyệt Dao đã quyết định chủ ý rồi, hắn có nói thế nào nữa cũng vô dụng. Lập tức cúi đầu nói: "Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ theo tiên sinh học tập thật tốt." Thật ra hắn thật lòng không muốn đi Lý gia học tập, chỗ đó một người hắn cũng không biết, càng quan trọng hơn nữa là tỷ tỷ cũng không có ở đó. Thế nhưng hắn nhìn vẻ mặt mệt mỏi không chịu nổi của tỷ tỷ lại thấy rất đau lòng, quả thật là bị mâu thuẫn tới cực điểm.
Nguyệt Dao cười nói: "Đình Chính nhà ta là đứa bé ngoan nhất. Đình Chính yên tâm, nếu như cảm thấy tiên sinh hoặc là Lý gia không được tốt, tỷ sẽ đi đón đệ trở về ngay."
Chính ca nhi ấm ức: "Được."
Sau khi dụ dỗ Chính ca nhi đi ngủ Nguyệt Dao trở về phòng mình. Đặng ma ma thở phào nhẹ nhõm: "Cô nương, Đình Chính thiếu gia có tiên sinh dạy dỗ, ngươi cũng có thể thở ra một hơi."
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không có thời gian cho ta xả hơi." Coi như Đình Chính đi Lý phủ nàng cũng sẽ không nhàn rỗi, nàng định bụng chờ Đình Chính đi rồi sẽ khai bút vẽ vời một chút, mỗi ngày thêu thùa, nhìn mấy thứ hoa văn tinh mỹ này bàn tay của nàng vô cùng ngứa ngáy, rất muốn vẽ tranh.
Trong đầu Nguyệt Dao này ra ý tưởng mới mẻ, nàng muốn học thêu thùa cho tốt, chờ sau này tài nghệ nàng chín mùi đến lúc đó sẽ vẽ cảnh sắc lên trên rồi thêu thành thêu phẩm. Kết hợp tác phẩm hội họa và thêu thùa, ngẫm lại thật có ý tứ.
Ngày thứ hai Nguyệt Dao dẫn Đình Chính đi thỉnh an lão phu nhân sau đó đi sang Lý phủ. Vốn phải để người lớn trong nhà dẫn họ đi. Thế nhưng vừa vặn thân thể Mạc thị không thoải mái, cơ thể lão phu nhân không tốt càng không thể dẫn bọn họ đi, sau cùng chỉ có thể để tùy Nguyệt Dao đưa Đình Chính tới Lý gia.
Lý gia cách Liên gia không xa, đi khoảng hơn nửa canh giờ đã đến. Nguyệt Dao vén rèm xe lên nhìn năm chữ lớn lấp lánh ánh vàng viết trên tấm bảng: "Thông Chính Sử Lý phủ." Hiện tại Lý Quốc Hạnh đã là quan chính tam phẩm Thông Chính Sử.
Chính ca nhi nắm chặt bàn tay Nguyệt Dao, nhìn phủ đệ xa lạ này, Chính ca nhi nghĩ tới sau này hắn sẽ phải ở lại nơi xa lạ, không khỏi có chút sợ hãi.
Nguyệt Dao vỗ nhẹ tay Đình Chính: ""Đừng sợ, không có việc gì." Đứa nhỏ này lá gan thật quá nhỏ. Hy vọng chơi cùng đứa bé ngang tuổi có thể luyện cho lá gan lớn hơn phần nào, nếu vẫn giữ nguyên bộ dạng này, Nguyệt Dao sẽ thật sự buồn muốn chết rồi.
Đến Lý phủ Nguyệt Dao không gặp được Lý Quốc Hạnh. Hôm nay không phải ngày hưu mộc, Lý Quốc Hạnh đi công vụ, chỉ có Lý phu nhân ở Lý phủ.
Lý phu nhân Liễu Ngọc Sắc mặc váy ngắn thêu hoa, chải búi tóc cao, giữa búi tóc cài bộ diêu lệ thủy tử mạ vàng, đong đưa va chạm, cổ tay nàng trắng hồng.
Trong lòng Nguyệt Dao âm thầm cảm thán Lý phu nhân thật xinh đẹp, nữ nhân ba mươi tuổi nhìn thật giống tuổi tròn đôi mươi. Nguyệt Dao cúi đầu kéo Đình Chính đang ngốc lăng hành lễ với Lý phu nhân.
Lý phu nhân cũng tỉ mỉ quan sát Nguyệt Dao và Đình Chính. Hôm nay Nguyệt Dao mặc quần áo mùa hè có hoa văn màu lam nhạt nơi vạt áo, tóc dài đen nhánh được tết cẩn thận thả trên hai vai, có chút nhu mỹ; gương mặt trứng ngỗng, sắc mặt hồng nhuận, da dẻ trắng nõn, cái trán trơn bóng mà no đủ, dung mạo nhàn nhạt còn chưa nẩy nở, chờ sau này lớn lên tất sẽ là một đại mỹ nhân.
Lý phu nhân nhìn Đình Chính lại lộ ra vẻ sửng sốt. Hôm nay Đình Chính mặc một bộ quần áo huyền sắc, chải mão phát; dung mạo ngũ quan Đình Chính rất tinh xảo, da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi đẹp tới nỗi chỉ cần đụng một cái liền có thể ra nước vậy; cặp mắt đào hoa trong suốt rạng ngời rực rỡ. Dựa theo bộ dáng này chờ khi lớn lên còn không trở thành Ngọc diện lang quân làm hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ mê đảo sao.
Nguyệt Dao trông thấy Lý phu nhân nhìn vẻ ngoài của đệ đệ mà sững sờ nàng chỉ có cảm giác rất bất đắc dĩ, nói không lo lắng là không thể nào, nàng rất lo lắng vẻ ngoài Chính ca nhi như vậy về sau sẽ bị người có lòng mơ ước. Thế nhưng có lo lắng cũng không thể nào cất giấu hắn đi không cho ra ngoài được.
Lý phu nhân hồi phục tinh thần cười nói: "Dáng dấp thật quá đẹp thế này, làm cho bá mẫu nhìn tới thất thần." Nguyệt Dao hoàn hảo, nói cho cùng tuy rằng khuôn mặt Nguyệt Dao thuộc kiểu thượng thừa nhưng cũng không tính là hiếm có. Khuôn mặt này của Chính ca nhi chính là có tìm trong đám cô nương cũng khó mà tìm được, chớ đừng nói chi là một nam hài tử.
Trước đây Nguyệt Dao chưa từng tiếp xúc với Lý phu nhân, kiếp trước cũng chỉ chạm mặt hai lần trên yến hội, qua nhiều năm như vậy thật không có ấn tượng gì. Bây giờ nghe Lý phu nhân tự nhiên hào phóng mà thừa nhận mới vừa luống cuống như vậy trong lòng không khỏi sinh ra ấn tượng tốt, lập tức đỏ mặt nói: "Bá mẫu nói đùa."
Lý phu nhân không nghĩ tới chỉ một câu khen ngợi là có thể khiến mặt Nguyệt Dao đỏ lên, lập tức vui mừng không thể tả: "Con đứa bé này nói thật là không ngoa." Lý phu nhân vẫn muốn sinh một nữ nhi, thế nhưng lại chỉ sinh được ba nhi tử, sau đó bụng lại không có động tĩnh. Bây giờ nhìn Nguyệt Dao đáng yêu động lòng người thực sự là càng xem càng thích.
Đang nói chuyện, bên ngoài vang tiếng bước chân dồn dập. Rất nhanh từ phía ngoài vang lên tiếng kêu vui sướng: ""Nương, nương, người nói hôm nay có một đệ đệ đến cùng học chung với con, có tới không ạ?"
Dứt lời, liền có một tiểu nam hài mặc áo đỏ chót, buộc mão phát, trên cổ đeo khóa đỡ đầu và bùa hộ mệnh đi tới.
Nguyệt Dao nhìn nét mặt tiểu nam hài có bảy, tám phần giống Lý phu nhân, không cần suy đoán đã biết đấy ắt hẳn là tiểu nhi tử Lý Hàn của Lý phu nhân rồi.
Lý Hàn nhìn trong phòng nhiều hơn hai người, ánh mắt dừng lại trên người Nguyệt Dao một giây liền nhìn Đình Chính đứng bên người Nguyệt Dao, ánh mắt thoáng chốc lóe sáng lóng lánh: "Ngươi chính là đệ đệ đến học chung với ta sao?" Dừng lại rồi nói: "Ngươi lớn lên thật xinh đẹp, so với mấy biểu muội của ta còn xinh đẹp hơn."
Lý phu nhân bật cười: "Đứa bé này, sao lại có thể nói chuyện như vậy. Còn không nhanh chóng xin lỗi đệ đệ." Làm sao lại dùng từ xinh đẹp mà nói với nam hài tử.
Lý Hàn lẩm bẩm trong miệng: "Nương, so với mấy biểu muội dung mạo đệ đệ xinh đẹp hơn mà!" Lần đầu tiên hắn nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, thật tinh xảo giống oa oa, khiến hắn vừa nhìn đã thích.
Nguyệt Dao ngậm cười không lên tiếng, Đình Chính thấy Nguyệt Dao không tức giận cũng không lên tiếng.
Trở lại phòng ngủ Nguyệt Dao hỏi Đặng ma ma vừa vào cùng mình: "Ban nãy ma ma ngăn ta là có ý gì?" Nàng chỉ muốn hỏi một chút vì sao lại không có cơm ăn, không rõ vì sao vẻ mặt ma ma lại quái dị như vậy.
Đặng ma ma lắc đầu nói: "Cô nương chưa từng quản gia, không biết lề lối trong đó."
Nhân cơ hội này Đặng ma ma thoáng cái phổ cập thường thức cho Nguyệt Dao, giống như phu thê thím Hoa Lôi hai người họ làm người hầu ở phủ đệ cầm lấy chút tiền lương tháng ít ỏi, phải nuôi sống cả mình và bốn đứa bé, chắc chắn rất gian khổ là điều vô cùng rõ ràng. Chẳng qua làm một gia sinh tử có một điều tốt, đó là chỉ cần phủ đệ không sụp đổ thì người sẽ không bị chết đói.
Sau khi nghe xong trên mặt Nguyệt Dao phát lạnh: "Quản gia hãy còn có nhiều con đường cong cong quẹo quẹo trong đó như vậy ư." Thừa dịp tổ mẫu vẫn còn sống, Nguyệt Dao chợt có ý muốn học quản gia. Bây giờ đi học, nói không chừng Mạc thị còn có thể chịu dạy mình chút da lông, nếu chờ tổ mẫu qua đời thì một chút da lông đều không sờ được. Chẳng qua suy nghĩ một chút nàng liền từ bỏ, nàng học muốn quản gia cũng không thể nói rõ được lý do mời người dạy. Đại tỷ lớn như vậy chưa từng nói để cho nàng quản gia, nàng mà đưa ra không khỏi quá quái dị.
Đặng ma ma lắc đầu: "Cô nương không phải vội, mấy thứ này từ từ rồi sẽ biết. ."
Nguyệt Dao vứt bỏ những chuyện phiền lòng này, nghĩ tới sắp phải đi Lý gia, đi làm khách nhà người ta nhất định phải chuẩn bị lễ vật. Nguyệt Dao cầm lấy tờ đơn mà phát sầu, nàng không hiểu gì về người Lý gia, cũng không biết bọn họ yêu thích thứ gì.
Nguyệt Dao chọn nửa ngày, trưng cầu ý kiến của Đặng ma ma và Hác mụ mụ mới quyết định được tặng lễ. Việc này vừa xong, Nguyệt Dao không nhịn được mà nghĩ trông bề ngoài của Lý bá bá ra sao. Suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra được, chủ yếu là nàng không có ấn tượng về Lý bá bá gì, chỉ nhớ rõ dung mạo rất uy nghiêm. Thế nhưng Nguyệt Dao tin tưởng người có thể khiến cho cha tín nhiệm như vậy, thì nàng cũng có thể tin tưởng được. Cho nên nàng nhất định phải tạo mối quan hệ thật tốt với Lý gia, để tới thời khắc mấu chốt Lý gia cũng có thể trở thành trợ lực giúp nàng.
Nguyệt Dao lăn qua lăn lại đến tối mới thôi. Đang chuẩn bị nghỉ ngơi, lại thấy Chính ca nhi tiến vào. Chính ca nhi nhận được tin tức nói muốn đưa hắn đi Lý phủ học tập, thậm chí sau này còn phải ở lại Lý phủ, điều này làm cho Chính ca nhi thấy vô cùng khủng hoảng, vội vàng hấp tấp chạy tới hỏi Nguyệt Dao thực hư thế nào.
Nước mắt Đình Chính lả chả rơi xuống nói: "Tỷ tỷ, có phải tỷ không cần đệ nữa không?" Nghĩ tới kết quả này Đình Chính thật rất muốn khóc.
Nguyệt Dao nhìn Đình Chính động một chút là khóc, không biết vì sao lại vô cùng lo âu, đứa nhỏ này sao lại bị nuôi dưỡng trở nên không khác gì một cô nương, động một chút là muốn khóc, thật không thể tiếp tục để hắn ở lại bên nàng mà nuôi dưỡng rồi: "Đứa ngốc, sao tỷ tỷ có thể không cần đệ nữa, nghe ai nói bậy vậy chứ?"
Đình Chính thu hồi nước mắt: "Thật sự? Tỷ tỷ không đưa đệ tới Lý gia?" Nếu là như thế này ngược lại hắn càng ngạc nhiên.
Nguyệt Dao nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ dự định đưa đệ tới Lý gia học tập, Lý gia có tiên sinh tốt. Tiên sinh hiểu nhiều điều hơn tỷ tỷ, có thể dạy dỗ Đình Chính thật tốt."
Đình Chính lắc đầu: "Đệ không muốn, đệ muốn ở cùng một chỗ với tỷ tỷ."
Nguyệt Dao nói với Chính ca nhi nửa ngày, Chính ca nhi vẫn cứ lắc đầu nói không muốn đi Lý gia. Sau cùng Nguyệt Dao vô lực: ""Đình Chính, đệ có tin tỷ tỷ không?"
Đình Chính đáng thương lắp bắp nói: "Đệ tin." Thế nhưng tin tưởng cũng không cần phải tách ra mà!
Nguyệt Dao ôn nhu nói: "Nếu đệ tin tưởng tỷ tỷ, cũng nên tin những lời tỷ tỷ đã nói qua với đệ, chúng ta là thân tỷ đệ, cắt đứt khớp xương vẫn còn liền gân, làm sao tỷ tỷ có thể không cần đệ. Lần này đưa đệ tới nhà Lý bá bá đi theo tiên sinh học tập, cũng là Lý bá bá xem ở mặt mũi của cha mới cho đệ cơ hội này. Đình Chính, tỷ tỷ thật vất vả mới cầu xin được một cơ hội cho đệ, bỏ lỡ sẽ không còn nữa." Thấy sắc mặt Đình Chính lưỡng lự, Nguyệt Dao hạ một liều thuốc mạnh: "Đình Chính, ban ngày tỷ tỷ phải đi học, buổi tối vể còn phải dạy bảo đệ, tỷ tỷ mệt chết đi được. Nếu tiếp tục như vậy trong thời gian dài, nhất định tỷ tỷ sẽ bị bệnh, Đình Chính muốn làm cho tỷ tỷ sinh bệnh sao?"
Đình Chính lắc đầu: "Không muốn, đệ không muốn tỷ tỷ sinh bệnh."
Nguyệt Dao vuốt đầu của Chính ca nhi: "Vậy phải nghe lời của tỷ tỷ, đi theo tiên sinh học tập cho giỏi. Như vậy, nếu đệ nhớ tỷ tỷ thì đệ lại về đây. Tỷ tỷ có thời gian rãnh rỗi cũng đi Lý gia chăm sóc đệ."
Đình Chính muốn nói mà không nói nên lời, thế nhưng hắn không biết vì sao mình không thể mở miệng nói nên lời. Nguyệt Dao cười cười ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn tỏ vẻ trấn an: "Đình Chính tới Lý gia phải theo tiên sinh học tập cho giỏi, sau này nhập học liền có thể bảo vệ tỷ tỷ thật tốt."
Đình Chính thấy Nguyệt Dao đã quyết định chủ ý rồi, hắn có nói thế nào nữa cũng vô dụng. Lập tức cúi đầu nói: "Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ theo tiên sinh học tập thật tốt." Thật ra hắn thật lòng không muốn đi Lý gia học tập, chỗ đó một người hắn cũng không biết, càng quan trọng hơn nữa là tỷ tỷ cũng không có ở đó. Thế nhưng hắn nhìn vẻ mặt mệt mỏi không chịu nổi của tỷ tỷ lại thấy rất đau lòng, quả thật là bị mâu thuẫn tới cực điểm.
Nguyệt Dao cười nói: "Đình Chính nhà ta là đứa bé ngoan nhất. Đình Chính yên tâm, nếu như cảm thấy tiên sinh hoặc là Lý gia không được tốt, tỷ sẽ đi đón đệ trở về ngay."
Chính ca nhi ấm ức: "Được."
Sau khi dụ dỗ Chính ca nhi đi ngủ Nguyệt Dao trở về phòng mình. Đặng ma ma thở phào nhẹ nhõm: "Cô nương, Đình Chính thiếu gia có tiên sinh dạy dỗ, ngươi cũng có thể thở ra một hơi."
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không có thời gian cho ta xả hơi." Coi như Đình Chính đi Lý phủ nàng cũng sẽ không nhàn rỗi, nàng định bụng chờ Đình Chính đi rồi sẽ khai bút vẽ vời một chút, mỗi ngày thêu thùa, nhìn mấy thứ hoa văn tinh mỹ này bàn tay của nàng vô cùng ngứa ngáy, rất muốn vẽ tranh.
Trong đầu Nguyệt Dao này ra ý tưởng mới mẻ, nàng muốn học thêu thùa cho tốt, chờ sau này tài nghệ nàng chín mùi đến lúc đó sẽ vẽ cảnh sắc lên trên rồi thêu thành thêu phẩm. Kết hợp tác phẩm hội họa và thêu thùa, ngẫm lại thật có ý tứ.
Ngày thứ hai Nguyệt Dao dẫn Đình Chính đi thỉnh an lão phu nhân sau đó đi sang Lý phủ. Vốn phải để người lớn trong nhà dẫn họ đi. Thế nhưng vừa vặn thân thể Mạc thị không thoải mái, cơ thể lão phu nhân không tốt càng không thể dẫn bọn họ đi, sau cùng chỉ có thể để tùy Nguyệt Dao đưa Đình Chính tới Lý gia.
Lý gia cách Liên gia không xa, đi khoảng hơn nửa canh giờ đã đến. Nguyệt Dao vén rèm xe lên nhìn năm chữ lớn lấp lánh ánh vàng viết trên tấm bảng: "Thông Chính Sử Lý phủ." Hiện tại Lý Quốc Hạnh đã là quan chính tam phẩm Thông Chính Sử.
Chính ca nhi nắm chặt bàn tay Nguyệt Dao, nhìn phủ đệ xa lạ này, Chính ca nhi nghĩ tới sau này hắn sẽ phải ở lại nơi xa lạ, không khỏi có chút sợ hãi.
Nguyệt Dao vỗ nhẹ tay Đình Chính: ""Đừng sợ, không có việc gì." Đứa nhỏ này lá gan thật quá nhỏ. Hy vọng chơi cùng đứa bé ngang tuổi có thể luyện cho lá gan lớn hơn phần nào, nếu vẫn giữ nguyên bộ dạng này, Nguyệt Dao sẽ thật sự buồn muốn chết rồi.
Đến Lý phủ Nguyệt Dao không gặp được Lý Quốc Hạnh. Hôm nay không phải ngày hưu mộc, Lý Quốc Hạnh đi công vụ, chỉ có Lý phu nhân ở Lý phủ.
Lý phu nhân Liễu Ngọc Sắc mặc váy ngắn thêu hoa, chải búi tóc cao, giữa búi tóc cài bộ diêu lệ thủy tử mạ vàng, đong đưa va chạm, cổ tay nàng trắng hồng.
Trong lòng Nguyệt Dao âm thầm cảm thán Lý phu nhân thật xinh đẹp, nữ nhân ba mươi tuổi nhìn thật giống tuổi tròn đôi mươi. Nguyệt Dao cúi đầu kéo Đình Chính đang ngốc lăng hành lễ với Lý phu nhân.
Lý phu nhân cũng tỉ mỉ quan sát Nguyệt Dao và Đình Chính. Hôm nay Nguyệt Dao mặc quần áo mùa hè có hoa văn màu lam nhạt nơi vạt áo, tóc dài đen nhánh được tết cẩn thận thả trên hai vai, có chút nhu mỹ; gương mặt trứng ngỗng, sắc mặt hồng nhuận, da dẻ trắng nõn, cái trán trơn bóng mà no đủ, dung mạo nhàn nhạt còn chưa nẩy nở, chờ sau này lớn lên tất sẽ là một đại mỹ nhân.
Lý phu nhân nhìn Đình Chính lại lộ ra vẻ sửng sốt. Hôm nay Đình Chính mặc một bộ quần áo huyền sắc, chải mão phát; dung mạo ngũ quan Đình Chính rất tinh xảo, da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi đẹp tới nỗi chỉ cần đụng một cái liền có thể ra nước vậy; cặp mắt đào hoa trong suốt rạng ngời rực rỡ. Dựa theo bộ dáng này chờ khi lớn lên còn không trở thành Ngọc diện lang quân làm hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ mê đảo sao.
Nguyệt Dao trông thấy Lý phu nhân nhìn vẻ ngoài của đệ đệ mà sững sờ nàng chỉ có cảm giác rất bất đắc dĩ, nói không lo lắng là không thể nào, nàng rất lo lắng vẻ ngoài Chính ca nhi như vậy về sau sẽ bị người có lòng mơ ước. Thế nhưng có lo lắng cũng không thể nào cất giấu hắn đi không cho ra ngoài được.
Lý phu nhân hồi phục tinh thần cười nói: "Dáng dấp thật quá đẹp thế này, làm cho bá mẫu nhìn tới thất thần." Nguyệt Dao hoàn hảo, nói cho cùng tuy rằng khuôn mặt Nguyệt Dao thuộc kiểu thượng thừa nhưng cũng không tính là hiếm có. Khuôn mặt này của Chính ca nhi chính là có tìm trong đám cô nương cũng khó mà tìm được, chớ đừng nói chi là một nam hài tử.
Trước đây Nguyệt Dao chưa từng tiếp xúc với Lý phu nhân, kiếp trước cũng chỉ chạm mặt hai lần trên yến hội, qua nhiều năm như vậy thật không có ấn tượng gì. Bây giờ nghe Lý phu nhân tự nhiên hào phóng mà thừa nhận mới vừa luống cuống như vậy trong lòng không khỏi sinh ra ấn tượng tốt, lập tức đỏ mặt nói: "Bá mẫu nói đùa."
Lý phu nhân không nghĩ tới chỉ một câu khen ngợi là có thể khiến mặt Nguyệt Dao đỏ lên, lập tức vui mừng không thể tả: "Con đứa bé này nói thật là không ngoa." Lý phu nhân vẫn muốn sinh một nữ nhi, thế nhưng lại chỉ sinh được ba nhi tử, sau đó bụng lại không có động tĩnh. Bây giờ nhìn Nguyệt Dao đáng yêu động lòng người thực sự là càng xem càng thích.
Đang nói chuyện, bên ngoài vang tiếng bước chân dồn dập. Rất nhanh từ phía ngoài vang lên tiếng kêu vui sướng: ""Nương, nương, người nói hôm nay có một đệ đệ đến cùng học chung với con, có tới không ạ?"
Dứt lời, liền có một tiểu nam hài mặc áo đỏ chót, buộc mão phát, trên cổ đeo khóa đỡ đầu và bùa hộ mệnh đi tới.
Nguyệt Dao nhìn nét mặt tiểu nam hài có bảy, tám phần giống Lý phu nhân, không cần suy đoán đã biết đấy ắt hẳn là tiểu nhi tử Lý Hàn của Lý phu nhân rồi.
Lý Hàn nhìn trong phòng nhiều hơn hai người, ánh mắt dừng lại trên người Nguyệt Dao một giây liền nhìn Đình Chính đứng bên người Nguyệt Dao, ánh mắt thoáng chốc lóe sáng lóng lánh: "Ngươi chính là đệ đệ đến học chung với ta sao?" Dừng lại rồi nói: "Ngươi lớn lên thật xinh đẹp, so với mấy biểu muội của ta còn xinh đẹp hơn."
Lý phu nhân bật cười: "Đứa bé này, sao lại có thể nói chuyện như vậy. Còn không nhanh chóng xin lỗi đệ đệ." Làm sao lại dùng từ xinh đẹp mà nói với nam hài tử.
Lý Hàn lẩm bẩm trong miệng: "Nương, so với mấy biểu muội dung mạo đệ đệ xinh đẹp hơn mà!" Lần đầu tiên hắn nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, thật tinh xảo giống oa oa, khiến hắn vừa nhìn đã thích.
Nguyệt Dao ngậm cười không lên tiếng, Đình Chính thấy Nguyệt Dao không tức giận cũng không lên tiếng.
Bình luận truyện