Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 53: Bệnh viện chỉ là chuyện nhỏ



Chương 53: Bệnh viện chỉ là chuyện nhỏ

Thần Cách ở bệnh viện, Mạc Tạp cũng ở bệnh viện.

Bất kỳ nơi nào có Thần Cách, cũng sẽ có bóng dáng của Mạc Tạp.

Học kỳ này cũng sắp kết thúc rồi, các kì thi cũng từng bước tới gần, bài vở cũng nhiều thêm. Nhưng mỗi ngày sau khi học xong, Mạc Tạp sẽ chạy đến bệnh viện ngay. Đừng nói là trời mưa, gió mạnh, mặt trời nóng gắt trên cao, ông trời đi tiểu, dao từ trên không rơi xuống, tất cả không ngăn cản được cậu. Đầu Thần Cách mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày. Đến bệnh viện mà trong lòng Mạc Tạp mừng rỡ, hạnh phúc như được đi đâu chơi vậy.

Trước đây Mạc Tạp rất ghét bệnh viện, rất ghét bác sĩ. Nhưng mà cho đến bây giờ, cậu mới nhận ra một điều. Trên đời này, có hai loại người: người tốt và người xấu. Có người xấu xa như Trương Thành Nhân vậy, cũng có người lương thiện, tốt bụng như Thần Cách vậy. Có bác sĩ hại chết ba mình, cũng có bác sĩ cứu sống Thần Cách.

Mở cửa phòng bệnh, nghênh đón Mạc Tạp không phải là bộ mặt cảm động của Thần Cách.

"Tại sao cậu lại tới đây?"

"Tôi hảo tâm tới thăm cậu, cậu tỏ thái độ như vậy là muốn tổn thương lòng tự ái của tôi à?"

"Hôm nay lại tới để làm gì?" Xem ra Thần Cách căn bản là không quan tâm đến lòng tự ái của Mạc Tạp.

"Tới để cùng cậu trò chuyện không được à? Hơn nữa, ở bệnh viện này cả ngày lẫn đêm đều có y tá xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện. Vạn nhất cậu sẽ không nhịn được, sẽ làm ra chuyện có lỗi với tôi. Vậy tôi phải có mặt ở đây để canh chừng cậu." Mạc Tạp khó chịu nhe răng. Lão tử hảo tâm đến thăm tên khốn như cậu, mà tên khốn cậu còn không biết ơn: "Lúc tôi đây vui vẻ thì cậu nên quan tâm, đối xử với tôi tốt một chút. Bằng không, ngày nào đó tôi thay đổi trở nên tàn bạo, cậu cũng đừng có hối hận."

"Đến lúc đó nhớ nói cho tôi biết!"

"Không phải là tôi hù dọa cậu. Đến lúc đó, tôi sẽ không còn là một con người phàm nữa đâu, mà là quái vật tàn bạo nhất hành tinh, sẽ ăn thịt cậu, sẽ cắn cậu." Mạc Tạp làm động tác như con hổ hung tàn.

Thần Cách cầm Ipad trên giừơng bệnh lên, đeo tai nghe vào, nhìn màn hình, giọng nói lãnh đạm đáp lại: "Ừm~ tôi thật là sợ."

"Không có người nào sợ mà tỏ ra dáng vẻ như cậu vậy! Thôi, không nói chuyện với cậu nữa. Tôi muốn đọc sách, còn có thật là nhiều kiến thức pháp luật chưa có học thuộc đây nè. Gần đây cậu đã nhiều ngày không có đi học, sắp đến thi rồi, cậu không lo lắng sao? Vậy thì cậu nên lên mạng len lén tra tài liệu học tập đi. Cậu đang xem cái gì vậy?" Đầu Mạc Tạp tiến tới.

Tiếp theo, cậu nổi gân xanh lên một trận. Cậu liều mạng làm hít thở thật sâu, tự nói với mình phải bình tĩnh. Thần Cách mới chỉ là một đứa trẻ 17 tuổi, nhất định phải bình tĩnh. Cậu quay đầu lên, nhìn gương mặt kia đang vô biểu cảm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình. Mạc Tạp rốt cục phát điên giựt tai nghe của Thần Cách ra: "Cậu có thể đừng nghiêm túc coi phim hoạt hình như vậy nữa có được không đây!!!!! Sắp thi rồi, cậu còn có thể rãnh rỗi coi phim hoạt hình sao? Phim tên gì đây? Chú thỏ vượt ngục?"

Người này ở trong mắt Mạc Tạp là một người lãnh đạm, bá đạo, biến thái, ác liệt, thỉnh thoảng còn rất ngây thơ. Vậy mà ở trong mắt tất cả mọi người trong trường học lại là một người chững chạc, thành thục, dịu dàng, lấy giúp người làm niềm vui, kính già yêu trẻ. Sự tương phản khổng lồ như vậy, có lúc Mạc Tạp muốn quỳ xuống lại Thần Cách, một người có thể cùng lúc mang hai bộ tính cách khác nhau như vậy: "Ông nội, ông có tài giả bộ hay quá đấy!"

"Đây là bệnh viện, làm phiền cậu im lặng một chút, để tiên sinh đây nghỉ ngơi."

Mạc Tạp đoạt lấy Ipad, ôm vào trong ngực, sau đó ném một cuốn tài liệu học tập tới trước mặt Thần Cách: "Dù sao cậu cũng rãnh rỗi như vậy, hay là phụ đạo cho tôi học đi."

Thần Cách tiện tay lật tới lật lui cuốn tài liệu thật dày kia: "Cậu cũng năm thứ ba đại học, lại để cho tôi, một người năm thứ nhất đại học phụ đạo, cậu không thấy ngại ngùng sao, niên trưởng Mạc Tạp? ~~~" Giọng nói này khiến Mạc Tạp nghe có hơi chói tai, không phải, là rất chói tai.

"Cũng không phải là chuyện gì to tát hết. Chỉ cần cậu mở cuốn tài liệu ra, chọn một đề trong đó, tôi sẽ trả lời, như vậy càng khắc sâu vào trí nhớ."

Thấy Thần Cách không lên tiếng lấy một đề trong cuốn tài liệu ra, Mạc Tạp cũng biết hắn đồng ý. Cậu hào hứng kéo ghế ngồi, ngồi bên cạnh Thần Cách, gương mặt lộ ra dáng vẻ chờ đợi chủ nhân ra lệnh.

"Cậu nhanh lên một chút có được không? Thời gian rất quý báu đó. Giáo viên tiểu học không dạy cậu câu này sao?"

"Cậu còn ồn ào nữa thì mau ra ngoài cho tôi."

Mạc Tạp ngậm miệng.

Thần Cách chậm rãi nói: "Câu 143, đề 17." Rất ngắn gọn, nhưng không phải là quá ngắn gọn rồi sao?

"Như vậy sao tôi trả lời được!!!"

"Dùng miệng trả lời!"

"Tôi cũng không phải là thần đồng, ít nhất cũng phải đọc đề lên tôi mới biết trả lời chứ."

"Thật là phiền toái!" Thần Cách không nhịn được lại lật thêm vài trang.

"Câu thứ 152 đề 5, theo pháp luật, ở nước ta." Thần Cách dừng lại.

Thần Cách lấy tay gãi đầu, miễn cưỡng ngước mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Mạc Tạp: "Sao vậy? Vẫn không trả lời được?"

"Đây không phải là vấn đề có trả lời được hay không!!!" Mạc Tạp cũng mau chóng xoa đầu bứt tóc: "Cậu không đọc hết câu hỏi, tôi làm sao trả lời được?"

"Cần phải đọc hết? Có phải quá rườm rà rồi không?"

"Không đọc hết, có phải quá khó để trả lời rồi không?"

Thần Cách thở dài, một cái tay lại lật lật đề khác: "A. Hiến pháp, B. Luật dân sự, C. Luật hình sự, D. Luật hành chính."

"Sau đó thì sao?"

"Cái gì sau đó, câu trả lời cũng đọc xong hết rồi. Vẫn không trả lời được sao? Rốt cuộc cậu học cái gì đây?"

"Cậu, cậu, cậu..." Không có câu hỏi, chỉ có một đống đáp án để chọn. Môi dưới của Mạc Tạp run rẩy, muốn một bước xông tới, đập đầu vào bức tường trắng tinh tự tử.

"Trả lời không được còn cà lăm. Đọc sách kĩ lại một chút đi!" Thần Cách ném cuốn tài liệu học tập trả lại cho Mạc Tạp.

"Cậu đang cố ý đúng không? Cậu nhất định là cố ý. Tôi khinh bỉ cậu, hèn hạ vô sỉ."

Thần Cách lần nữa cầm Ipad lên, đeo tai nghe vào. Mạc Tạp tức giận cắn răng, cầm cuốn tài liệu của mình lên. Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Năm nay đàn ông có cả đống cũng không nhờ vả được! Tiếp theo, cậu tức giận quay người lại, đưa lưng về phía Thần Cách, tiếp tục học. Ánh mặt trời chen qua cây xanh, rải rác nhảy vào trong phòng bệnh, lấm tấm theo gió đung đưa. Thần Cách dựa lưng vào đầu giường bệnh, hai chân chéo lại, hai bàn tay cầm cái ipad đặt trên bắp đùi. Mạc Tạp đưa lưng về phía Thần Cách, cau mày, trong miệng lẩm bẩm học bài.

Không gian hai bên đều là tự do. Họ cảm giác được sự tồn tại của nhau, lại phảng phất coi như không có đối phương.

Hồi lâu sau đó, Thần Cách dời ánh mắt về phía Mạc Tạp. Cậu đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Thần Cách đi tới, nhìn mặt của Mạc Tạp lúc ngủ: hít thở đều, lông mi hơi động đậy, đôi môi khẽ nhếch, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống thấm ướt những con chữ màu đen. Thần Cách khom người, một cái tay ôm lấy chân, một cái tay khác ôm lấy bả vai, tổng thể ôm lấy cơ thể Mạc Tạp. Mạc Tạp nằm gọn trong vòng tay của Thần Cách, miệng giật giật nhưng không có tỉnh lại.

Thân thể cậu được đặt lên giường nhẹ nhàng. Thần Cách lấy tay lau khóe miệng đầy nước miếng của Mạc Tạp.

"Bộ dạng lúc ngủ thật là xấu!" Thần Cách nói. Nội dung của câu nói là muốn châm chọc, nhưng giọng điệu của câu nói lại là cưng chìu.

Ban đêm, Mạc Tạp vì mắc tiểu mà tỉnh dậy. Cậu mở hai mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bóng đêm đã bao trùm. Từ trên giường ngồi dậy, lại ngủ lâu như thế, cậu mượn ánh sáng yếu ớt nhìn thấy được Thần Cách đang ngủ ở cách đó không xa, trên ghế sa lon.

(@Phong: Thần Cách ở phòng bệnh hạng sang nha^^.)

Một người khỏe mạnh như mình lại để cho bệnh nhân ngủ ở trên ghế sa lon, có phải quá táng tận lương tâm rồi không?

Cậu lặng lẽ đứng dậy, không định đánh thức Thần Cách, đi vệ sinh trước mới là quan trọng. Cậu đi ra phòng bệnh, nhìn hai bên đều là hành lang thật dài, hiện ra trống rỗng. Mạc Tạp đang buồn ngủ nên không để ý nhiều, tùy tiện chọn đại một bên hành lang, vừa đi vừa tìm vị trí của nhà vệ sinh. Bốn phía đều là màu trắng, có chút âm trầm. Trừ tiếng ho khan bên trong những phòng bệnh thỉnh thoảng mới phát ra ra, cũng chỉ còn dư lại tiếng bước chân của một người tên Mạc Tạp. Mỗi bước đi của cậu trên hành lang đều phát ra tiếng vang.

Mạc Tạp đi tới, mặc dù tiết trời ban đêm rất nóng bức, mặc dù không có một cơn gió nào thổi qua đây, nhưng Mạc Tạp vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

Mạc Tạp càng đi càng thấy thanh tĩnh, càng đi càng sợ, nhưng lại không dám dừng lại quay trở về. Cái bệnh viện rách rưới này bây giờ tại sao không có người trực? Hay là người trực lười biếng đi ngủ rồi? Tên trực bệnh viện đáng chết. Mình sợ ma lắm mà. Ở đây có ma không đây? Những tình tiết trong bộ phim ma trước đây cậu từng xem lại hiện lên trong đầu Mạc Tạp. Con ma sẽ treo ngược cơ thể từ trên trần nhà xuống? Từ dưới đất nhô lên nắm chân tay của mình lại? Ma em bé sẽ ngồi trên cổ của mình? Ma nữ sẽ mang giày cao gót màu đỏ sẽ xuất hiện ở cầu thang? Những tình tiết này Mạc Tạp càng muốn xóa ra khỏi đầu thì nó càng hiện rõ ràng hơn.

Mạc Tạp bị dọa sợ đến mức ngay cả tiểu đệ đệ của cậu cũng rút ngắn mấy cm. Cuối cùng cậu cũng đi hết đoạn hành lang này, chỉ có một mảnh âm u của bóng đêm ở ngoài. Xong rồi, nhà vệ sinh không ở bên này, vậy chắc chắn là ở bên dãy hành lang kia. Mạc Tạp cứng ngắc quay đầu lại, hành lang kia hiện ra còn đáng sợ hơn. Cậu tưởng tượng, bên kia sẽ có một cánh tay từ trong cửa thọt ra, bắt nhốt mình lại.

Tại sao cái bệnh viện rách rưới này kì lạ đến vậy? Tại sao lại thiết kế xây cái hành lang dài đến như vậy?

Mạc Tạp đi cũng không được, ở lại cũng không được, cuối cùng chỉ có thể vô cùng xấu hổ lấy điện thoại di động ra.

"Chuyện gì?"

"Thần Cách, đi ra bên ngoài nhanh lên đi, mau tới đây đi." Mạc Tạp lấy tay hơi che miệng lại, sợ có cái gì đó nghe thấy: "Có ma, cứu tôi!"

"Ở đâu?"

"Cuối hành lang bên trái."

Bây giờ ngay cả giọng nói cũng trở nên khẩn thiết như vậy, đúng là rất khác xa so với bình thường. Mạc Tạp lo lắng bứt tóc. Cũng không lâu lắm, Mạc Tạp đứng cuối dãy hành lang thấy bóng dáng của Thần Cách. Tim của cậu từ từ trở về đúng vị trí trong buồng ngực. Bây giờ cho dù là con ma treo ngược cơ thể từ trên trần nhà xuống, từ dưới đất nhô lên nắm chân tay của cậu lại, hay là ma em bé ngồi trên cổ của cậu, hay là ma nữ mang giày cao gót màu đỏ xuất hiện ở cầu thang đi nữa, Mạc Tạp cũng không sợ. Bởi vì trước khi ma quỷ bắt được mình, chắc chắn đã bị Thần Cách giết chết. Đánh thắng một người như Thần Cách cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Chuyện này, Mạc Tạp, cậu nghĩ như vậy có phải là hơi lệch rồi không? Tìm Thần Cách ra đây chỉ để bọn ma quỷ biết được lợi hại của Thần Cách thôi sao?

Mạc Tạp hướng về phía Thần Cách ở đằng xa quơ múa cánh tay: "Tôi ở chỗ này."

Thần Cách cũng không phải người mù, thân xác to như vậy đứng ở nơi đó, làm sao lại không nhìn thấy được.

Thần Cách càng đi càng gần, khuôn mặt Mạc Tạp tươi cười hi hia thầm nghĩ cảm ơn. Thần Cách nắm tay của Mạc Tạp, dùng sức kéo cậu tới. Mạc Tạp té nhào vào trên lưng của Thần Cách. Thần Cách hơi khom người, tay nâng Mạc Tạp lên. Mạc Tạp cứ như vậy thuận theo tự nhiên được Thần Cách cõng trên lưng.

"Gì đây, chuyện này, không, không cần cõng tôi đâu." Mạc Tạp đối với một loạt động tác này còn chưa phản ứng kịp.

"Đừng lộn xộn, cũng rất nặng đó." Thần Cách nhẹ giọng nói.

"Chuyện gì đây? Cậu đột nhiên cõng tôi như vậy mới kỳ quái đó."

"Cậu, người này, trí nhớ thật đúng là kém."

Thần Cách cõng Mạc Tạp đi trở về.

Lời nói này khiến Mạc Tạp càng không thông: "Cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"

"Tự mình nghĩ đi."

Mạc Tạp nhíu chặt chân mày, trong đầu lục lọi tất cả bộ nhớ ra. Rốt cục, cũng để cho cậu phát hiện.

【 Khi đó hai người chưa hẹn hò với nhau, khi đó kì thi cũng sắp tới, khi đó là mùa đông giá rét, khi đó bọn họ ở trong ngôi nhà ma (mở đường cho mùa Xuân), khi đó cũng chỉ có hai người như vậy.

"Thần Cách, nói cho cậu biết một bí mật."

"Ừ!~"

"Khi nãy tôi đã giả bộ ngất xỉu."

"Tôi biết."

"Cậu biết sao vẫn còn cõng tôi? Sao không bỏ tôi một mình ở lại chỗ đó?"

"Tôi sẽ không để cậu một mình ở nơi cậu sợ nhất."

"Tôi có nặng hay không?"

"Cậu cảm thấy thế nào?"

"Vậy cậu tốt nhất làm quen sức nặng này đi. Nếu cậu đã nói như vậy, sau này vào lúc tôi sợ nhất thì cậu nhất định phải cõng tôi đó!"

"Nói không chừng ngày nào đó tâm tình tôi tốt, tôi sẽ đồng ý yêu cầu của cậu."

"Nói không chừng ngày nào đó là ngày nào vậy?"

"Dù sao cũng không phải là hôm nay."】

Mạc Tạp dán cơ thể thật chặt vào lưng của Thần Cách, hai tay từ phía sau ôm cổ của hắn, đặt càm lên bả vai Thần Cách, hai chân đung đưa: "Thì ra là cậu vẫn còn nhớ rõ a."

Nói như thế nào đây, Mạc Tạp bây giờ thật cao hứng a.

"Người ta đâu có ngu ngốc như cậu đâu. Cậu chạy ra bên ngoài, tới đây làm gì vậy?" Nghe thấy Thần Cách nhắc tới, ý định đi tiểu của Mạc Tạp mới vừa chìm vào quên lãng lại đột ngột trỗi dậy.

"Đúng rồi, tôi đi tìm nhà vệ sinh. Ai nha, bệnh viện này đem nhà vệ sinh giấu kĩ quá rồi đấy!" Mạc Tạp có chút tức giận, nhất định là bệnh viện hẹp hòi, sợ tốn tiền thuê người làm vệ sinh đây mà.

Thần Cách trầm mặc hồi lâu, khẽ cắn răng, từ kẽ răng nặn ra một giọng nói nhè nhẹ: "Cậu không biết trong mỗi phòng bệnh đều có nhà vệ sinh sao?"

"Cái gì?! Bên trong cánh cửa nhỏ trong phòng bệnh là nhà vệ sinh sao? Vậy sao cậu không nói sớm, tôi đâu rành bệnh viện lắm đâu, còn tưởng rằng là phòng dùng để kiểm tra cho bệnh nhân nữa chứ."

Thần Cách buông tay ra, Mạc Tạp từ trên người Thần Cách từ từ trợt xuống. Cậu bắt lại bả vai, nương nhờ trên lưng của Thần Cách: "Còn chưa tới phòng mà."

"Để cậu tự đi!"

(@Phong: Mạc Tạp bị dụ ^^ Để mọi người đợi lâu rồi.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện