Chương 62: Trùng đồng
Lặng ngắt như tờ, mọi người sợ run.
Đây là loại uy thế gì vậy? Mấy vị tông lão liên tiếp ra tay không ngờ lại không thể ngăn nổi Thạch Tử Lăng. Hắn giống như một vị Chiến Thần đang đắm chìm trong ánh sáng óng ánh. Hắn đứng thẳng ở giữa thiên địa, không ai đỡ nổi.
Thiếu phụ đẫm máu, ả bị chiến mâu ghim ở trên mặt đất. Thanh mâu màu vàng đó vẫn còn đang run khẽ. Loại thủ đoạn sát phát này vô cùng khiếp người.
Trong cơ thể Thạch Nghị có hơn trăm cái xương bị đánh gãy, người đầy mồ hôi lạnh. Nó ngẩng đầu lên và nhìn thấy thiếu phụ, hai con mắt lập tức bắn ra hai chùm sáng đáng sợ. Nó phát ra tiếng gào thét nặng nề.
Đây căn bản không giống với tiếng của một đứa trẻ. Trong thanh âm có một loại lạnh lùng, một loại tức giận, còn có một loại tàn ác, không ngờ khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.
Thạch Tử Lăng kinh ngạc. Một đòn mạnh nhất của hắn dù đã bị mấy vị tộc lão cản lại hơn chín thành sức mạnh, nhưng nó vẫn là một đòn mà người bình thường không thể chịu nổi.
Một đứa bé chưa đủ bốn tuổi mà thôi. Không ngờ lại kinh người như vậy. Tuy nó gẫy hơn trăm cái xương, nhưng tinh thần lại không giảm mà còn càng thêm tàn ác. Nó giống như một lò lửa thần đang bùng cháy, bình sinh ít thấy.
"Nghị Nhi!"
Mấy vị tông lão kêu lớn. Họ hóa thành mấy tia chớp bao vây lấy nó. Bọn họ đều kinh hãi. Đây chính là người trùng đồng sở hữu đặc chất của Thánh Nhân, Thần Nhân Thượng Cổ. Hơn nữa nó còn dung hợp với Chí Tôn Cốt, đã định trước thế nào cũng sẽ quật khởi, xưng tôn cổ quốc, sao có thể mất được!
"Tử Lăng. Sao ngươi có thể làm vậy?" Có tông lão hét lên.
"Thạch Tử Lăng. Ngươi quá đáng lắm rồi đó. Không ngờ ngươi lại hạ thủ với Nghị Nhi. Quả là lòng gan dạ sắt. Ngươi muốn phế đi một cánh tay đắc lực của tộc ta có đúng không?" Tông lão thiên hướng về chi của Thạch Uyên lại càng nghiêm khắc, lớn tiếng quát mắng.
Một đám người đều sốt ruột. Người trùng đồng không thể để chết được. Chí Tôn trời sinh càng không thể biến mất. Nếu không thì tổn thất thực sự là quá lớn. Đây chính là hi vọng ngạo thế của tộc bọn họ.
"Thế con của ta có ai thương hại không?" Thạch Tử Lăng bình tĩnh nói. Nhưng loại ngữ điệu và vẻ mặt lạnh lẽo đó lại khiến người khác run rẩy. Hiển nhiên là hắn đã cực kỳ phẫn nộ rồi.
Nhóc tỳ vốn thông tuệ đáng yêu. Chí Tôn Cốt có từ lúc mới sinh. Vốn nó có thể ngạo thị trên trời dưới đất, kết quả lại bị người khác cướp đi bảo cốt. Thân thể của nó bị thoái hóa nghiêm trọng, đến mức kể cả là người thân nhất cũng không tài nào nhận ra nổi. Nó còn đang hấp hối không thể nói thành lời nữa rồi, thậm chí mạng có khi còn không thể giữ được.
Sao có thể cam tâm. Sao có thể không tức giận. Thạch Tử Lăng hận muốn phát điên lên. Hắn nghe được lời phê phán như vậy, lập tức con mắt lạnh tới mức dọa người. Vậy có ai thương con mình không? Nó bị như thế sao không thấy đám người này quan tâm như vậy?
Trong mắt hắn bắn ra hai chùm sáng màu vàng, giống như tia chớp xé rách trời cao. Cả đám người đều kinh hãi mà lùi lại, không nói nên lời. Một số tông lão trong lòng hổ thẹn, im lặng không nói gì.
"Nhóc tỳ rất đáng thương..." Cuối cùng cũng có người thở dài một tiếng, nói như vậy.
Trời sinh có Chí Tôn Cốt. Không nhưng nó không thể đón nhận huy hoàng mà lại còn bị kẻ khác ám hại như vậy. Thực sự là đáng buồn. Thằng bé ngây thơ đó thiện lương như vậy, thế mà kết cục lại khiến người ta đau lòng.
"Tử Lăng. Dù nói thế nào thì cũng thu tay đi!" Một ông lão khuyên.
Những vị tông lão khác ngồi xổm xuống để kiểm tra tình trạng cơ thể của Thạch Nghị. Chỉ cần chưa chết thi bọn họ đều sẽ trị tốt vết thương của nó bằng bất cứ giá nào.
Từng luồng hào quang chảy ra từ trong hai mắt của Thạch Nghị. Cảnh tượng kỳ lạ. Hào quang từ từ bao phủ lấy cơ thể nó, giống như tạo thành một cái kén để tưới nhuần thân nó. Tiếng răng rắc vang lên, những cái xương bị gẫy đã về vị trí cũ.
Mặc dù không thể liền lại tức thơi nhưng nó đã không còn nằm oặt ra đó nữa, đã có thể ngồi dậy rồi. Hai mắt của nó sâu như biển sao. Trùng đồng phát ra sức mạnh thần bí, hào quang tuôn ra không ngừng.
Việc này khiến người ta khiếp sợ. Rất nhiều người đã ngơ ngác sững sờ.
"Một người trùng động thật đáng kinh ngạc, còn lợi hại hơn cả trong truyền thuyết nữa!" Có tông lão sau khi kinh hãi liền nhịn không được khen ngợi.
"Vù" một tiếng. Ngực của nó lấp lánh, lại còn có thánh quang lan tỏa làm vết thương đang chảy máu trên người nó đều khép lại. Hơn nữa xương cốt toàn thân nó còn đang di chuyển, giống như một khúc thần âm, trong mờ hồ giống như sắp lành lại vậy.
Đây là sức mạnh của Chí Tôn Cốt. Mọi người ngẩn ra. Còn chưa cấy được hai tháng mà đã kinh khủng như vậy rồi, quả nhiên không hổ danh Chí Tôn Cốt!
Thạch Tử Lăng đau lòng. Đây là xương của Hạo Nhi, không ngờ lại phát huy tác dụng kinh người như vậy ở trên thân kẻ khác. Nếu chờ nó trưởng thành thì sẽ còn nghịch thiên tới mức nào nữa?
"Tử Lăng. Ngươi dừng tay đi." Một vị tông lão khuyên bảo.
"Thạch Tử Lăng. Ngươi lập tức dừng tay, nếu không hôm nay bọn ta sẽ trấn áp ngươi." Tông lão thiên hướng chi của Thạch Uyên thì không có khách khí như vậy, trong mắt mang theo vẻ lạnh lẽo.
Thạch Tử Lăng vẫy tay một cái. Thanh chiến mâu đang ghim ở đất đó lập tức tỏa ánh sáng hoàng kim. "Phập" một tiếng. Nó mang theo một chùm vòi máu bay ngược trở về.
"Mẹ!" Thạch Nghị kêu lớn một tiếng. Nó tránh thoát khỏi lồng ngực của tông lão, nhào về phía thiếu phụ. Con mắt nó phát sáng, thần huy khiếp người. Nó muốn chữa trị cơ thể đó.
Nhưng, chưa chờ nó tới gần thì thiếu phụ đã hét thảm. Cơ thể trực tiếp nổ tung gần một nửa.
Cùng lúc này, Thạch Tử Lăng bước dài tới. Chiến mâu chỉ về phía trước, sát khí ngập trời.
Một vị tông lão lập tức ôm lấy Thạch Nghị rồi nhanh chóng lùi lại. Thạch Tử Lăng hiện tại giống như một Ma Vương. Thần đáng giết Thần, Phật cản sát Phật.
"Mấy vị lão tổ. Các người đã tới từ sớm rồi, hà tất không lộ diện đi." Thạch Tử Lăng đột nhiên nói.
Tòa phủ đệ này sớm đã bị ánh sáng lờ mờ bao phủ. Đó là bảo cốt của Thái Cổ Di Chủng. Chúng đã khóa lại mảnh thiên địa này, ngăn không cho tiếng chiến đấu và tiếng hò hét truyền ra ngoài.
Bốn vị lão nhân hiện ra, phân biệt xuất hiện ở bốn phương. Họ ngồi xếp bằng ở trên cung điện, mây khói lượn quanh người. Bốn người giống như thần linh hỗn độn trước lúc khai thiên tích địa, đáng sợ tới mức làm người ta run rẩy.
Bọn họ không có ra tay nhưng lại trấn áp bốn phía.
"Lúc ta mới bước vào phủ, còn chưa ra tay thì mấy người sớm đã khóa chặt thiên địa. Nếu đã tới nước này rồi thì vì sao còn chưa ra tay đi?" Thạch Tử Lăng hỏi.
Trong mắt hắn có tức giận. Hắn vừa mới về phủ là liền cảm thấy dị dạng. Hắn còn chưa phát điên thì chí cường giả trong tộc đã bố trí hết thảy trước rồi.
"Tử Lăng. Tạm thời bỏ quả tất cả những việc này. Mười năm sau ngươi sẽ tiếp quả Thạch Phủ chúng ta." Một vị lão tổ mở miệng.
"Để ta tiếp quản hộ Nghị Nhi rồi hai mươi năm sau lại giao lại cho nó có đúng không?" Thạch Tử Lăng lời nói lạnh nhạt, sau đó quay lai nhìn vợ con của mình một cái. Con mình sinh ra có Chí Tôn Cốt nhưng lại ra nông nỗi này. Hiện tại tất cả những thứ khác đều là hư vô.
"Tử Lăng. Ngươi đã giết rất nhiều người rồi. Chắc cũng đã hả giận rồi, dừng tay đi." Lại một vị tổ lão khác nói.
"Có thể. Trả lại Chí Tôn Cốt cho con ta!" Thạch Tử Lăng hét lớn.
Bốn vị tổ lão im lặng ngồi xếp bằng ở đó. Toàn thân họ có sương khói lượn quanh, nhìn không rõ, mơ mơ hồ hồ giống như hỗn độ. Nhưng loại uy nghiêm lúc có lúc không và khí tức khủng bố đó lại làm thiên địa đều run lên.
"Thạch Tử Lăng. Ngươi quá đáng rồi đấy. Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Đó là tộc lão của tộc ta. Ngươi có còn chút lòng kính nể gì nữa không?" Có tộc lão hét lên.
"Cút!" Thạch Tử Lăng quát. Đến tông lão còn thua ở trong tay của hắn. Một tên tộc lão chi thứ cũng dám cáo mượn oai hùm? Hắn đâm ra một mâu, thần quang vạn đạo, ký hiệu màu vàng ép tới như biển. "Phập" một tiếng. Người đó lập tức nổ tung, để lại một màn mưa máu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m
"Thạch Tử Lăng. Bộ tộc không bạc với ngươi. Lão tổ đã hứa để ngươi tiếp quả gia tộc mười năm sau. Ngươi còn có gì mà bất mãn nữa?" Một vị tông lão trầm giọng nói.
"Ngươi thử nói lại câu này sau khi có người cầm kiếm chém chết con cháu của ngươi xem!" Thạch Tử Lăng không hề khách khí.
"Vậy thì hết cách rồi. Chỉ có thể trấn áp ngươi, đuổi về man hoang khổ địa thôi." Một người hét lên.
Một ông lão vô cùng hùng tráng đi ra. Ông ta lấy hết tinh thần chiến đấu với Thạch Tử Lăng, muốn bắt hắn lại. Nơi này lập tức sáng rực thần hi. Thiên địa đều sáng rực, bị hào quang xán lạn bao phủ.
Nhưng, cuối cùng thì ông lão hùng tráng đó cũng bay ngang ra ngoài, miệng phun máu tươi. Ông ta bị đánh trọng thương, suýt nữa bị chia năm xẻ bảy.
Cao thủ trong tộc đều đã tới đây. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này không ai không run sợ. Thạch Tử Lăng thật sự quá mạnh. Nhân tài cỡ này nếu phản tộc bỏ đi thì thật là đáng tiếc.
Tông lão đều biến sắc, nhưng vẫn có người ra tay. Thoáng cái có ba vị đồng thời sử dụng Bảo Thuật đánh về phía trước.
Lập tức, nơi này phong lôi inh ỏi, thần quang tận trời, biến thành một vùng đất hủy diệt. Các loại thánh quang bay lượn. Bảo Thuật cực mạnh đang tàn phá bừa bãi.
"Thạch Tử Lăng. Ngươi thật to gan, muốn khi sư diệt tổ đúng không?" Tông lão thiên hướng chi của Thạch Uyên hét lớn. Ông ta muốn gia nhập vào.
"Cửu thái gia cõng cháu với!" Đột nhiên, Thạch Nghị lên tiếng. Nó xin vị tông lão này đưa nó vào trận chiến đấu.
"Cháu..." Thạch Lạp kinh dị.
"Cháu là người trùng đồng, có thể dùng sức mạnh thần bí gia trì ở trên người ông. Lúc đối chiến có thể khiến ông như được thần trợ!" Thạch Nghị ghé vào tai ông ta và nhỏ giọng nói.
Thạch Lạp cõng nó lên, buông ra ký hiệu để bao lấy nó. Hai người lập tức liền giống như liền lại với nhau. Ông ta cảm thấy hai mắt đau từng cơn, sau đó lại có thể nhìn thấu hư vô. Tất cả sự vận chuyển và tấn công của Bảo Thuật ở trước mặt ông ta đều chậm lại.
Cho dù thân là tông lão, thân phận cao quý nhưng ông ta cũng cả kinh. Đứa trẻ này quả nhiên khó lường, mới bao lớn mà đã có loại thần thông và Bảo Thuật này rồi.
"Xoạt" một tiếng. Thạch Lạp xông vào trong chiến trường, triển khai tấn công. Con mắt ông ta sáng tựa mặt trời gay gắt, lại có thể nhìn thấu tất cả khe hở. Ông ta ra tay điên cuồng.
"Xích"
Một đạo Bảo Thuật bay lên, ký hiệu rực rỡ tập trung lại rồi hóa thành một thanh Giao Long Đao vảy lành lạnh. Vuốt Giao dữ tợn. Đao bay thẳng tới, phong mang lộ rõ. Nó sượt qua mép tóc của Thạch Tử Lăng, chém rơi một sợi tóc đen, rất nguy hiểm.
"Được lắm!" Thạch Lạp thấy một đòn có hiệu quả liền lập tức kinh hỉ. Ông ta âm thầm truyền âm để mấy người khác phối hợp mình. Ông ta cõng Thạch Nghị, triển khai một hồi đại sát chiêu vô cùng cường thế.
Trùng đồng của Thạch Nghị phát sáng. Nó nằm trên lưng của tông lão, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người như Hoàng Kim Chiến Thần đang đứng ở trong chiến trường kia. Tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt của nó lại khiến người ta sợ hãi.
Tứ đại tông lão đại chiến Thạch Tử Lăng. Trận chiến vô cùng kịch liệt, làm cho một đám tộc nhân đều hết hồn.
"Vù vù"
Đột nhiên, Thạch Nghị truyền âm. Nó được tông lão phối hợp nên đã hấp thu tinh khí thần như biển rộng mênh mông của ông ta để tẩm bổ cơ thể mình. Trùng đồng của nó tỏa sáng, bắn ra một mảnh ký hiệu, in dấu ở trong hư không. Không ngờ lại có thể ảnh hưởng tới tất cả Bảo Thuật ở trong thiên địa, mạnh mẽ quấy nhiễu đòn tấn công của Thạch Tử Lăng.
"Thật mạnh!" Rất nhiều người kinh hô.
"Thằng bé này tuy còn nhỏ nhưng thật sự không đơn giản đâu!" Đến cả một vị lão tổ đang ngồi xếp bằng ở nơi xa cũng bỗng nhiên mở mắt.
Ầm!"
Hào quang rừng rực lóe lên. Đòn tấn công của tử đại tông lão đánh tới như cuồng phong bạo vũ. Bảo Thuật kinh thiên. Thạch Tử Lăng lắc người một cái. Bảo Thuật của hắn đã bị cắt đứt, suýt nữa gặp nạn. Hai mắt hắn thoáng cái liền trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía đối diện.
"Bảo vệ Nghị Nhi cho tốt!" Một vị tông lão hét lên, trong lòng ông ta cảm thấy sợ hãi.
Bình luận truyện