Chương 43: Say rượu
Kỳ Nhạc nâng ly rượu lên uống, một chút ý thức nguy cơ cũng không có, lại còn nhân tiện liếc mắt nhìn Cố Bách nhắc nhở:
– Anh đừng uống, lát còn phải lái xe.
Cố Bách qua ánh sáng mờ ảo nhìn cậu, rướn qua hôn một hơi, rồi xoa xoa đầu cậu:
– Yên tâm đi, anh biết.
Chung Duệ Uyên nhìn cười ha ha, nếu như dựa theo lối suy nghĩ thông thường, sau khi Cố Bách tới hai người hẳn phải về rồi, nhưng Cố Bách lại không vậy, trái lại còn gọi thêm vài chén rượu, hết lần này tới lần khác đưa vào tay tiểu Viễn đều là rượu mạnh tác dụng chậm. . . . Muốn nói Cố Bách không phải cố ý, y mới không tin, y âm thầm mài giũa câu chuyện để còn đi báo cáo với bà xã, thuận tiện nói một câu rằng mình không hề ngăn cản, bà xã nhất định vui vẻ, vậy đêm nay mình cũng có phúc lợi, y đang hép pi pi nghĩ, bỗng thấy điện thoại di động trên bàn sáng lên, liền bắt tới nhấn nghe.
Kỳ Nhạc liếc mắt qua một cái, thấy cuộc gọi đến hình như hiển thị tên Lục Viêm Bân, không khỏi chăm chú nhìn, chỉ nghe chồng anh hai nói:
– Nha, bọn họ không rảnh a, tôi đây cũng chẳng giúp được, mất chủ ý lần trước tôi đưa ra bà xã của ông đều không đồng ý đúng không? Tôi xem con mắt của hẳn quả thực cần rượu để mở ra mà. . . Tôi biết hắn không dám, ừm, nếu không mai mốt kiếm bọn họ ra ngồi một lát? A Kiệt gần đây khẳng định không rảnh. . . Ai, cứ vậy đi, ông nói với A Kiệt giúp hắn nghĩ cách theo đuổi bà xã, hắn tuyệt đối được, về phần ông, hai ngày này hay là hai người xem chút phim ma đi? Ừ? Hắn không xem? Tôi đi hỏi người khác chút. . .
Chung Duệ Uyên dời điện thoại di động, nhìn bọn họ:
– Có ý kiến gì hay ho không? Giúp người ta theo đuổi bà xã.
Kỳ Nhạc hắc tuyến đầy mặt, thầm nghĩ trước khi truy người nọ tối thiểu cũng phải đem đồ ngốc kia bẻ cong đi? Hắn hơi nao nao, lưỡng lự nói:
– Nếu không để bà xã hắn xem ít GV? Học tập hoặc thích ứng một chút? Nha, chú ý đừng xem loại khẩu vị nặng đấy, chọn mấy cái bình thường đi.
Cố Bách tức thì cười, tự hỏi một trận, đề nghị:
– Cùng tắm đi, cảm tình cũng sẽ bồi dưỡng được đấy.
Kỳ Nhạc:
– . . . .
– Chủ ý không tệ, có cơ hội đem người bắt được. – Chung Duệ Uyên tán thưởng gật đầu, quay điện thoại cười ha a nói – Lại nói máy tính ngươi cũng có, như vậy a, các ông trước tiên xem mấy loại phim này đó, sau đó cùng nhau tắm. . . . Ông nếu như không kìm được cũng là nhân chi thường tình, đúng, vậy thôi.
– . . . – Kỳ Nhạc yên lặng nhìn y – Ý em là để bà xã hắn tự xem.
– Một mình không đủ thú vị, hai người xem cảm giác mới có thể lập tức tới liền, hắn hiện tại hẳn là bắt đầu tìm phim rồi.
Việc này đích thực không liên quan tới ta a không liên quan. . . . Kỳ Nhạc âm thầm mặc niệm, khoan đã, chợt nhớ tới cuộc điện thoại ban ngày, liền ngẩng đầu nhìn y:
– Đúng rồi, chồng anh hai, nếu như Lục Viêm Bân thấy bà xã hắn mua búp bê tình dục liệu có ý kiến gì không? Có cảm giác bà xã hắn đói – khát không? Có cảm thấy bã xã hắn tình nguyện mua loại đồ đó cũng không thèm cùng hắn làm rồi thương tâm hay nổi giận không?
Chung Duệ Uyên tự hỏi trong chốc lát:
– Hẳn là sẽ không.
Kỳ Nhạc ngẩn ra:
– Không lẽ nào, hắn lẽ não một chút ý kiến cũng không có?
– Đương nhiên là có. – Chung Duệ Uyên nói – Hắn sẽ cho rằng bà xã nghĩ hắn “không được”, chuyện sau đó cậu có thể đoán được.
– . . . . – Kỳ Nhạc nói – Được rồi.
Mấy người lại ngồi thêm một lát, Kỳ Nhạc liền muốn về, Cố Bách quét mắt nhanh, ly rượu kia tuy rằng chưa uống xong, nhưng đã gần như nhìn thấy đáy, liền gật đầu, lôi kéo cậu rời đi. Kỳ Nhạc vừa nãy đã uống mấy ly, sau lại uống thêm một chút cocktail, lúc này đứng dậy liền cảm giác có chút váng đầu, ý thức còn rất thanh tỉnh, cùng Cố Bách đi ra ngoài. Vạn Lỗi vẫn ngồi ở quầy bar, thấy thế liền tiến lên:
– Uống sau?
Kỳ Nhạc dựa vào Cố Bách:
– Không, chỉ là có chút choáng, cậu cũng chưa đi sao?
– Ừ, cùng Ninh Tiêu hàn huyên một hồi, cũng sắp về rồi. – Vạn Lỗi nhìn cậu, quan tâm hỏi – Cậu thật sự không sao?
– Thật.
– Vậy đi ngủ sớm một chút. – Vạn Lỗi nhắc nhở – Ngày mai tiết một có lớp.
– Tôi biết, như vậy tôi cũng không xem sách được, có thể làm gì. . . – Kỳ Nhạc hơi dừng lại một chút, hoài nghi nhìn Cố Bách – Ngày hôm nay mi đột nhiên gọi vài ly rượu, cũng không phải muốn ta quá chén liền rồi cùng ta ngủ một phòng đi?
Đừng. . . Cố Bách không chút cảm giác tội lỗi, biểu tình thong dong trấn định:
– Nếu như muốn chuốc em, vừa rồi sẽ gọi thêm mấy ly nữa, chút ấy uống sao say được.
Kỳ Nhạc thầm nghĩ cũng đúng, hiện tại bản thân rất thanh tỉnh, liền ứng thanh, vẫy tay tạm biệt với Vạn Lỗi, rời đi. Cố Bách trước khi đi cũng liếc mắt nhìn Vạn Lỗi, chẳng qua đổi thành người này lại khó mà nói, dù sao người này cũng là thích bản gốc, quan sát một thời gian dài sẽ xảy ra vấn đề, đến lúc đó không biết có thể gặp phải phiền phức gì không.
Vạn Lỗi đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa, mới nghiêng đầu nhìn Ninh Tiêu bên cạnh:
– Ta nghĩ Cố Bách không giống loại người dễ thay lòng đổi dạ, hắn trước kia thích một người lâu như vậy, không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy lại thay đổi.
– Sự thực là hắn đã thay đổi. – Ninh Tiêu tựa vào quầy bar – Tôi đã điều tra, người hắn thích trước kia vừa qua đời không lâu.
– Qua đời? – Vạn Lỗi có chút kinh ngạc, nhíu mày – Vậy hắn càng không thể nào thay lòng đổi dạ trong thời gian ngắn như vậy, ta nghĩ trước đó bọn họ hẳn đều đã từng nghe qua tên đối phương, nhưng bọn hắn biết nhau thế nào?
– Không biết.
Vạn Lỗi ngẩn ra:
– Không biết?
Ninh Tiêu gật đầu, suy nghĩ một chút:
– Bọn họ trước chưa từng cùng xuất hiện, hẳn là sau khi cậu ta bị thương mới quen.
– Như vậy người trong lòng Cố Bách vừa qua đời không lâu liền gặp tiểu Viễn, mà tiểu Viễn mất trí nhớ xong tính tình liền đại biến, sau đó bọn họ nhanh chóng cùng một chỗ. – Vạn Lỗi suy luận đơn giản, nhìn hắn – Cậu không cảm thấy sự tình có chút kì quái sao?
Ninh Tiêu híp mắt:
– Cậu nói Cố Bách đang lấy cậu ta làm thế thân?
– Không loại trừ khả năng này. – Vạn Lỗi đáp, nhưng có chút nghi hoặc, Tiểu Viễn thay đổi quá nhiều, hoàn toàn không giống người lúc trước.
Ninh Tiêu nhớ tới cái người tính tình nóng nảy kia, đánh giá một chút khả năng nếu như biết bị coi như thế thân xong sẽ xù lông, tâm tình không khỏi tốt hơn một chút, lấy ly rượu qua nhấp nhấp một hớp rượu:
– Hỏi một vấn đề, cậu với cậu ta hiện tại vẫn còn cảm giác sao?
Vạn Lỗi trầm mặc nửa buổi, ăn ngay nói thật:
– Không biết.
Tiểu Viễn ngày trước tính tình tốt, tâm địa thiện lương, chẳng qua có chút ngốc, vừa nhìn liền khiến người đau lòng, còn người hiện tại trở nên tự tin hơn nhiều, khí cất cũng theo đó cải biến, tuy rằng không tệ, nhưng hắn có thể cảm giác được người này tính nóng cực lớn, rõ ràng là loại bị chiều sinh hư, hai người này khác biệt quá nhiều, chung quy khiến hắn có cảm giác quái dị, nhất thời không nói nên lời là thích hay ghét.
Ninh Tiêu nhìn hắn một hồi, cuối cùng cũng không mở miệng nữa.
Kỳ Nhạc ngồi ở vị trí phó lái bị người nào đó mang về nhà, chỉ cảm thấy càng ngày càng choáng, đợi tới khi xuống xe rồi thì gần như không còn phân rõ phương hướng. Cố Bách dìu hắn lên lầu:
– Có khỏe không?
– Còn kha khá. – thanh âm Kỳ Nhạc không rõ, vịn vào hắn chậm rãi lết về phía trước:
– Tôi nghĩ mình uống nhiều rồi.
Cố Bách tức thì hài lòng, bình tĩnh nói:
– Ngày hôm qua nay uống không nhiều lắm, có lẽ tửu lượng của cơ thể này không cao lắm, lần sau uống ít thôi.
Kỳ Nhạc ứng thanh, bước vào nhà trọ, lâng lâng tiến vào phòng tắm:
– Ta đi tắm.
Cố Bách thấy cậu đi không thẳng lối, không khỏi tiến lên:
– Anh giúp em tắm? Anh nghĩ em đã không phân rõ bình nào để tắm nữa rồi.
– Ai bảo. . . – Kỳ Nhạc vung hắn ra, dựa vào cưa phòng tắm, ánh mắt mê ly, chậm rãi xoa mặt hắn – Nhị Quyển, chúng ta bây giờ là thời kì thử nghiệm, hiểu không?
Cố Bách gật đầu.
– Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, cậu hiến cho chồng anh hai kế hai người cùng tắm, có thể khiến cảm tình hai người bồi dưỡng không ít, tôi mới không phải đồ ngốc, mới không bị mắc lừa. – Kỳ Nhạc xoay người đóng cửa – Hiện tại là thời kì thử nghiệm, nếu cậu dám chọc ông, ông sẽ đuổi cậu. . .
Cố Bách:
– . . .
Cố Bách ở trong phòng khách đi tới đi lui vài bước, cuối cùng vẫn thực sự nhịn không được, rất nhanh đem rèm cửa sổ thả xuống, mở cửa ra âm thầm đi vào. Trong phòng tắm đều là nhiệt khí mông lung, Kỳ Nhạc cả người trần trụi đứng ở đằng kia, bắt đầu trái lung phải lay, hô hấp của hắn càng dồn dập, vội vã cởi quần áo xuống, từ đằng sau ôm cậu vào trong lòng, một diện tích lớn da dẻ hai người tiếp xúc, cảm xúc nhẵn mịn trong giây phút đó liền dẫn nhiệt khắp toàn thân, con mắt hắn trầm xuống, ghé vào bên tai cậu thấp giọng thì thầm:
– Tiểu Nhạc. . .
Kỳ Nhạc đại não đình công nghiêm trọng, mơ mơ màng màng quay đầu lại, thanh âm mang theo giọng mũi nồng đậm:
– . . . Ừm.
Cố Bách nhìn dáng vẻ ngây ngô của cậu, cũng không nhịn được nữa, nâng cằm cậu lên hôn liền, Kỳ Nhạc chóng mặt, không hề cảm thấy chán ghét, liền tùy ý hắn. Hô hấp Cố Bách nặng nề, tay đặt sau gáy cậu, để đầu lưỡi đưa vào càng sâu, tay kia thì ở bên hông cậu chậm rãi vuốt ve, tiếp đó từ từ di chuyển.
Bọn họ lúc này kề thật gần, Kỳ Nhạc có thể rõ ràng cảm nhận được một vật cứng đang chọc mình, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng được đó là cái gì, đã đột nhiên cảm thấy một trận tê dại từ ngực tràn ra, tức thời hừ một tiếng, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn:
– Đi ra ngoài. . .
– Y phục cũng đã cởi, cùng tắm, ha? – Cố Bách đặt cậu dựa vào ngực, cắn rái tai cậu thấp giọng hỏi.
Kỳ Nhạc mở to hai mắt mơ hồ, nghiêng đầu cảnh giác nhìn hắn:
– Vậy cậu không được làm chuyện kì quái. . .
– Cái gì gọi là chuyện kì quái? – Cố Bách cười cười hôn hắn một hơi, tay kia di chuyển xuống dưới, xoa xoa dục vọng đã cứng rắng phân nửa của cậu, đùa giỡn hỏi:
– Như vậy?
Trước nay chưa từng có kích thích cường liệt như vậy truyền ra từ thân thể, Kỳ Nhạc nhất thời hừ một tiếng, hiển nhiên không kháng cự được loại khiêu khích này, cậu nắm tay hắn, trong tiềm thức muốn đẩy ra, nhưng trên thực tế lại không hề dùng lực. Động tác Cố Bách liên tục, rất nhanh cảm nhận được biến hóa trong đó, lần thứ hai hôn qua. Kỳ Nhạc cảm thấy cả người bị hắn nhào nặn trong lòng, tránh cũng không thể tránh, cậu chỉ cảm thấy loại cảm giác khó có thể nói là cảm giác gì này đang liên tiếp đánh vào não, khiến cho người ta cứ muốn trầm luân như vậy, hô hấp cậu cực kì rối loạn, trong yết hầu đầy tiếng hừ không rõ, qua kẽ răng khàn khàn mở miệng:
– . . . . Nhị Quyển.
– Ừ? – Cố Bách hôn lên trên môi cậu – Thoải mái không?
Kỳ Nhạc cúi đầu ứng thanh, trong đôi mắt đều là hơi nước, hô hấp càng ngày càng mất trật tự, chỉ có thể vô lực bắt lấy tay hắn.
Cố Bách nhìn dáng vẻ của cậu, càng thêm kích động, vội vàng xoay người đè cậu lên tường, tay đặt sau gáy ép cậu ngửa đầu, tiến đến hôn lên cần cổ tinh tế của cậu.
Lưng Kỳ Nhạc dán trên gạch men lạnh băng, lập tức không khỏi run lên, hơi thanh tỉnh một chút, vô thức muốn đẩy hắn ra, nhưng bị chắn bởi lồng ngực hầm hập của người này, lực đạo của cậu quả thực bé nhỏ, cậu thở hổn hển nói:
– Nhị Quyển, mi khốn nạn. . .
Con ngươi Cố Bách trầm xuống cực điểm, tay giật giật hạ xuống, nghe cậu thở dốc khó nhịn, cười hỏi:
– Vậy giờ anh ngừng?
Kỳ Nhạc yên lặng nhìn hắn, không nói lời nào, đáng thương cực kì.
Hơi thở Cố Bách căng thẳng, kéo bàn tay đang đặt trên vai xuống, để trên dục vọng đã phát trướng từ lâu của mình, dẫn cậu động động, rồi rướn tới hôn cậu:
– Ngoan một chút.
Kỳ Nhạc đương nhiên biết cái trong tay là gì, nuốt nước miếng, rồi trung thực động.
Cố Bách hô hấp ồ ồ, cảm giác nổi lên khó có thể tưởng tượng, càng khiến cho hắn không muốn kiềm chế, hắn gấp gáp hôn môi cậu, tay kia theo sau gáy cậu trượt, dán lên lưng cậu từng tấc vuốt ve xuống dưới.
Hai người vong tình dây dưa, hơi thở phát ra càng rõ ràng, ý thức Kỳ Nhạc ngày càng mông lung, chỉ cảm thấy nóng đến lợi hại, mà cái sức nóng này cơ hồ đạt tới đỉnh điểm nào đó, khiến cậu nhịn không được căng cứng bắp đùi, cảm giác kia như thủy triều trong giây lát đó cắt nuốt thân thể xương cốt, tựa hồ rút sạch mọi khí lực.
Cố Bách đúng lúc đó bắt được cậu, an ủi hôn lên môi cậu một cái, hắn lúc này cũng muốn cao trào, liền đè tay cậu lại, khàn khàn nói:
– Đừng ngừng.
Kỳ Nhạc đầu óc trống rống, cúi đầu thở hổn hển mấy cái, lúc này mới bắt đầu hoạt động ngón tay.
Cố Bách ôm hông hắn ghì hắn vào lòng, không ngừng ở bên tai hắn hôn, sau đó thấp suyễn một tiếng, cũng rất nhanh đạt cao trào, hắn thỏa mãn hôn nhẹ cậu, thanh âm bị tình – dục nhuốm màu gợi cảm:
– Tiểu Nhạc, anh yêu em. . .
Kỳ Nhạc lười biếng không động, lay hắn hai cái tượng trưng:
– . . . Ngủ.
– Trước anh giúp em tắm. – Cố Bách cúi đầu, tiểu Nhạc hơi rũ mắt, trên mặt một mảnh triều – hồng, đặc biệt mê người, hắn thấy liền kích động một trận, rất nhanh rửa sạch hai người, ôm cậu ra ngoài, ngã trên giường lớn.
Kỳ Nhạc từ phòng tắm ra ngoài có chút gặp gó, hơi hơi thanh tỉnh, mở to hai mắt mơ hồn nhìn, thấy người còn chưa đi, không khỏi lẩm bẩm:
– Cậu đang làm gì?
– Tìm này nọ. – Cố Bách thuận miện đáp, thầm nghĩ cơ hội tốt như vậy, lãng phí thì quả thực quá đáng tiếc, bữa ăn vừa mới bắt đầu đâu.
Kỳ Nhạc mơ hồ ừ một tiếng, xoay người ngủ:
– . . . Ngủ ngon.
– Ngủ sớm như vậy làm gì? – Cố Bách cười cười lên giường, kéo cậu qua hôn môi.
Kỳ Nhạc vô thức vươn tay đẩy hắn, lại phát hiện tay của tên này càng ngày càng xấu tính, chợt nhớ tới cái gì, sợ đến vội vàng trợn mắt, nhìn hắn chằm chằm:
– Nhị Quyển, chồng anh hai nói, gel bôi trơn đưa cho cậu có trộn thuốc!
Cố Bách:
– . . .
Kỳ Nhạc đẩy hắn ra, xoay người xuống giường:
– Tớ muốn ném đi. . .
Cố Bách nhìn nhãn hiệu cái chai trên bàn, vội vàng kéo cậu về, khuyên nhủ:
– Muộn rồi, ngày mai ném, ngủ đi.
– Không, nhất định tớ phải ném đi. . . Đửng cho là ta không biết mi nghĩ đêm nay dùng trên người ta. . . .
– Anh đã nói không ép em. – Cố Bách vươn tay kéo cậu vào lòng, kiên nhẫn dụ – Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.
Kỳ Nhạc tránh nửa ngày vẫn không tránh được, rốt cục thành thật, xoay người đẩy hắn:
– Cậu đi ra ngoài. . .
Cố Bách hôn hắn một trận:
– Đây là phòng ngủ của anh.
– Vậy cũng phải ra. . . – Thanh âm Kỳ Nhạc mơ hồ, nhắm mắt lại, rất nhanh say ngủ.
Cố Bách liếc mắt nhìn cái chai gần trong gang tấc, lại nhìn cậu, nhất thời bất đắc dĩ thở dài, lại nghĩ còn nhiều thời gian, liền cẩn cẩn thận thận buông cậu ra, xuống giường đem gel bôi trơn giấu kĩ, lúc này mới một lần nữa ôm cậu, chìm vào mộng đẹp.
Kỳ Nhạc vốn đã uống nhiều, hơn nữa sau đó lại phát tiết, nên ngủ một giấc đặc biệt sâu, thẳng đến ngày thứ hai khi Cố Bách gọi cậu mới chậm chạp mở mắt, vẻ mặt mê man:
– . . . ừm?
Cố Bách ôm cậu xoa xoa:
– Dậy đi, buổi sáng nay em có tiết đúng không?
Kỳ Nhạc phản ứng một hồi, từ từ nhớ lại chuyện tối qua, chốc lát sau trên mặt đỏ lên, ấp úng xoay người:
– Tớ biết, cậu đi ra ngoài.
Cố Bách nhìn vành tai đỏ lên của cậu, cười xoa xoa cậu:
– Mắc cỡ?
– Mi mới mắc cỡ. . . – Kỳ Nhạc phản bác, tiếp tục nao nao, xoay người nhìn hắn – Cậu tối qua không phải muốn nhân lúc người ta gặp khó khăn mà thừa dịp làm tới đi?
Cố Bách đặc biệt bình tĩnh:
– Anh không có.
– Mi khẳng định muốn, không được, ta nhất định phải đem thứ kia ném đi. – Kỳ Nhạc đẩy hắn ra, tùy tiện lấy quần áo ngủ mặc vào, mở ngăn tủ lấy ra gel bôi trơn bình thường, thở hồng hộc đi ra ngoài.
Cố Bách lúc này mới nhớ tới tiểu Nhạc nghĩ lầm rằng Chung Duệ Uyên cho hắn là chai này, nghĩ thầm nếu như tối qua để cậu ném chai này đi, chính là có cơ hội tiếp tục ăn, hắn nhất thời trầm mặc, trong nháy mắt đó quả thực muốn hối cũng không được
Bình luận truyện