Chương 17: Ba năm sau
Ba năm dài trôi qua, Karuki nay đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc trước, kể cả là về ngoại hình lẫn tâm hồn. Khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút nét sương khói trên chiến trường, khiến cho người khác hiểu rằng con người này đã từng nếm trải bao thăng trầm sóng gió của thiên hạ. Kiêu ngạo nhưng không tự cao, trầm tĩnh nhưng không âm u, mỗi một cử chỉ, hành động của cô đều rất dịu dàng, nhưng lại vô tình khiến cho người ta liên tưởng đến đôi bàn tay đầy vết chai sạn của người đã cầm kiếm nhiều năm.
Trên thực tế, Karuki là người chuyên dùng kiếm khi chiến đấu, thậm chí còn rất thành thục là đằng khác. Đến cả Shisui còn không dám xem thường nữa là. Tất nhiên, suốt mấy năm qua cô đâu có ngồi mát ăn bát vàng. Ngu gì, để địch kéo đến tận cửa mới tìm cách chống lại chắc?
Có lẽ chính vì vậy mà mấy năm nay số thư tình mà Uchiha Karuki nhận được nhiều không kể xiết. Chỉ là hình như mấy cái thứ lá cải đó chưa đến tay cô thì đã bị tên nào đó cuỗm đi rồi. Karuki thậm chí còn chẳng biết tới sự tồn tại của chúng ấy chứ. Và như thường lệ, ngày hôm nay một người nào đó gửi bức thư "hường phấn" cho cô thì ngày hôm sau toàn bộ người dân làng Lá đã truyền tai nhau tin tức kiều như sau :
"Này bác, nghe gì chưa? Hôm qua lại có thêm một anh chàng xay xỉn bị đánh đến bầm tím cả mặt được tìm thấy ở bìa rừng đấy. Đây là lần thứ n rồi đó!"
"Thật hả??? Không biết ai là thủ phạm nữa mà toàn nhắm đến mấy thanh niên trong làng nhỉ? Chắc hắn có thù oán sâu với bọn họ lắm đây..."
...
Thấy không? Khả năng lan truyền thông tin của làng Lá thật sự rất khủng con bà nó bố! Sự việc không xảy ra vào giữa đêm hôm khuya khoắt thì cũng là tờ mờ một, hai giờ sáng, thế mà ngay khi mặt trời vừa đến đỉnh đầu, toàn bộ người dân Konoha cũng đều biết chuyện đó rồi.
Thôi tạm hãy gác lại chuyện ấy, hãy quay trở lại vào nhân vật chính trung tâm của chúng ta, Uchiha Karuki. Hiện tại cô ấy vô cùng rảnh rỗi nên đã đến quán mì Ichiraku làm một bát ramen rồi vô cùng thư thái lấy khăn lau miệng.
Cô vừa ra khỏi quán thì ngay lập tức đã nghe thấy một tiếng hét rất to. Thật ra thì nó cũng chỉ tăng lên một mức "volume" đối với người bình thường. Nhưng đối với một thanh niên nghiêm túc kiêm ninja cảm nhận xuất sắc như Karuki thì đây đích xác là phá làng phá xóm, ô nhiễm tiếng ồn!
Cô liếc mắt nhìn qua, phát hiện có một tên đầu vàng nào đấy đang đứng trên cột điện, tư thế vô cùng hùng dũng. Và thế là trong ngày hôm nay người dân làng Lá đã được tận mắt chứng kiến Quỷ diện với khuôn mặt hầm hầm như sắp giết người đi tìm kẻ gây tiếng ồn. Và có lẽ, chúng ta nên đi cầu phúc cho anh tóc vàng nào đó vừa mới về làng...
Naruto đang vô cùng vui vẻ khi gặp lại thầy Kakashi, Sakura – chan, bà già Tsunade thì ngay lập tức...
Cốp. Có ai đó gõ vào đầu cậu một cái thật mạnh, nổi lên mấy cục u rõ to. Và tiếp đó Naruto cảm thấy đầu mình bị ấn ra sau, chân thì bị khua về phía trước, ngã lộn một vòng hoành tráng. Hông ở trên đầu (-_-)
- Thằng nhóc nhà ngươi... cho dù có về làng thì cũng không được phép làm ảnh hưởng đến người khác, nghe rõ chưa? – Karuki đá vào lưng cậu ta thêm một cái nữa rồi liếc nhìn quyển sách Kakashi đang cầm trên tay bằng một ánh mắt hình dao găm khiến cho anh ta phải cất nó đi và Jiraiya nuốt nào mấy ngụm nước bọt
- Chị Karuki... ngày càng... bạo lực... - Naruto run run đứng lên cố gắng nói hết câu rồi lại ngã xuống chổng quèo trên mặt đất
Karuki hất tóc về phía sau, tiện thể nói luôn :
- Không bạo lực làm sao trị được mấy thể loại người như ngươi!
Sakura vô cùng tốt bụng mà tiến lại gần vực Naruto dậy, tiện thể vỗ vai ra chiều thông cảm sâu sắc
Karuki lúc này mới để ý kĩ, tên nhóc Naruto kia hứng chịu mấy đòn của cô mà vẫn còn đứng dậy tốt chán, xem ra mấy năm qua đã mạnh lên không ít. Và tất nhiên, Jiraiya, Tsunade và Kakashi cũng nhận ra điều này.
Karuki cảnh cáo tên đần kia một lúc rồi trở về nhà,mở cửa ra. Không khí bên trong vẫn rất vắng lặng. Cô bước vào trong, suy nghĩ một lát rồi mở tủ lạnh ra lấy một miếng thịt bò cắt thành hai nửa, ướp gia vị vào.
Karuki đeo cái tạp màu xám nhạt, búi gọn tóc lên cao, trông vô cùng ra dáng một người đầu bếp thực thụ. Cô nướng thịt lên lên, mùi thơm tỏa ra nghi ngút khắp căn bếp nhỏ.
Cộc cộc. Có tiếng gõ cửa.
Karuki thấy miếng thịt đã chín liền tắt bếp, chạy ra ngoài mở cửa, không ngoài dự đoán liền nhìn thấy cái tên Shisui đáng ghét kia.
- Anh lại sang ăn chực à? – Cô khoanh tay lại, khinh thường liếc xéo người kia một cái
Shisui gãi đầu cười hề hề. Karuki không thể làm gì hơn ngoài việc thở dài một tiếng rồi để anh ta vào trong. Thôi kệ đi, mấy năm nay lúc nào mà anh ta chẳng sang nhà cô ăn chực. Có cản cũng chẳng để làm gì!
- Hôm nay thằng nhóc tóc vàng kia về làng đấy nhỉ? – Vừa ăn Shisui vừa cười nói
Karuki hừ nhẹ một tiếng :
- Ồn ào như gì ấy!
- Thôi nào, dù sao thằng nhóc cũng vừa mới về làng sau mấy năm liền mà. Cứ để nó hét một chút cũng có sao đâu – À, Shisui đương nhiên là đã đi nghe được chuyện "chỉnh người" của Karuki từ Kakashi nên mới nói như vậy
Cô gật đầu, tiếp tục nói với anh ta mấy cái chuyện vớ vẩn tào lao gì gì đó. Sau bữa ăn, tất nhiên là Shisui phải rửa bát rồi.
- Đừng có làm vỡ bát đấy nhé! – Karuki nói vọng vào phòng bếp rồi đi tắm
Rào rào...
Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm. Karuki hất mái tóc lên, nhìn vào khuôn mặt dính đầy nước của mình ở trong gương, bỗng cảm thấy thật mờ ảo. Có lẽ là do hơi nước bốc lên đây mà.
Cũng đã ba năm trôi qua, Karuki của hiện tại đã trở nên vui vẻ và bình tĩnh hơn trước, cũng chả còn làm ra cái kiểu mặt lạnh như "cả thế giới thiếu nợ ta nữa". Đơn giản là vì cô thấy nó chẳng có tác dụng gì cả, cứ học theo cái bộ dáng cà là phất phơ của cái tên Shisui kia còn hơn.
Karuki lau lau mái tóc rồi bước xuống nhà, Shisui đang ngồi trên ghế, thậm chí còn vô cùng nhàn nhã mà tự rót cho mình một tách trà.
- Đi ra khu tập luyện ở gần trường ninja với anh không?
Karuki gật đầu bước ra khỏi cửa, Shisui cũng đi theo sau.
Konoha lúc này đã về đêm. Nhưng dường như tất cả mọi thứ còn ồn ã, náo nhiệt hơn cả ban ngày. Hôm nay Karuki phá lệ xõa tóc một lần, để chúng bay bồng bềnh theo từng làn gió nhè nhẹ. Đôi mắt cô ánh lên vẻ nhu hòa hiếm có, khóe môi đang mỉm cười nhẹ nhàng, không rõ là vì lí do gì.
Shisui dẫn cô ra bãi luyện tập, Karuki lúc này mới để ý rằng hai đứa nhóc Naruto và Sakura đang đánh nhau với Kakashi. Ừ, có lẽ đây là một trận đấu rất đáng xem.
Cô đứng tựa lưng vào thân cây quan sát trận đấu. Đôi mắt đen tuyền khẽ dõi theo từng chuyển động của họ.
Shisui khẽ ngẩn người một lát trước cảnh đẹp kia. Rồi bỗng anh nhận ra chỉ có một khoảnh khắc mà Karuki lại có bộ dáng như vậy : khi nhìn thấy người thân của mình trưởng thành hơn. Anh mỉm cười. Có lẽ, từ rất lâu rồi, Karuki đã coi Kakashi, Naruto và Sakura là gia đình của mình. Cảm giác như lúc này cô ấy đã quay trở lại thành cô bé mười tuổi luôn nói cười năm ấy.
- Anh nhìn gì vậy? – Karuki lên tiếng phá vỡ sự im lặng, chỉ đơn giản là do cô thấy anh ta nhìn mình quá lâu so với bình thường mà thôi
- Thôi nào, anh nhìn bạn gái của mình thì cũng có vấn đề gì sao? – Shisui bật cười
Karuki nhìn anh ta, mày hơi cau lại, mím một bên khóe môi rồi lại thở dài :
- Tùy anh !
Mà ở bên kia, nhờ chiến thuật "độc đáo" mà Naruto và Sakura đã lấy được chiếc chuông của Kakashi. Cả hai người cũng đi ra chúc mừng họ cùng ngài Tsunade và Shizune, Karuki cũng tiện thể ném qua một câu cho Kakashi :
- Đồ não tàn!
Vì đang đeo mặt nạ nên chúng ta không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của cái tên tóc trắng kia lắm. Nhưng có lẽ ninja copy Kakashi đang rất sốc, đến độ còn cúi gập người xuống và xuất hiện mấy vệt u ám trên đầu. Shisui vô cùng thông cảm mà đến vỗ lưng và vực anh ta dậy. Biết sao được, Karuki mà... ăn nói chẳng giữ kẽ gì cả.
Và tất nhiên, mọi người được một phen cười vỡ bụng trước một màn kia. Cảm giác mệt mỏi sau trận đấu cũng theo đó mà tan biến hết.
----------------
Xin lỗi, ta lười nên hôm nay mới ra chap. Rất mong mọi người thông cảm (T_T)
----Green----
Bình luận truyện