Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 124: Riêng mình tính toán
Tử Ảnh trong tay Diệp Vân khẽ rung lên, trên cổ của Hoa Vận lập tức xuất hiện một vết rách.
Hoa Vận giận dữ, nhưng lại không thể làm gì. Tuy rằng Diệp Vân thề sẽ không giết hắn, nếu trái lời thề sẽ bị thiên phạt, tu vi bị phế hoặc là không thể tiến thêm. Nhưng mà nếu thật sự chọc giận hắn, khiến hắn thật sự giết mình thì thì phải làm sao?
Hoa Vận chau mày, bất đắc dĩ nói: “Diệp Vân, ta và ngươi cũng coi như là hữu duyên, ngàn năm gặp nhau, hà tất phải tuyệt tình như vậy.”
Diệp Vân cười nói: “Hoa tiền bối, nguyện vọng lớn nhất của ngươi không phải là thấy ánh mặt trời hay sao? Với một thân tài học cùng kinh nghiệm tu hành, những vật ngoài thân này chẳng lẽ lại khiến cho ngươi phân tâm? Chuyên tâm tu hành, thành tựu kim đan mới là chính đạo đó.”
Hoa Vận nghe vậy thì thiếu chút nữa thì tức đến thổ huyết, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Dù gì thì hắn cũng là một tu sĩ Kim Đan, nhưng hiện tại tu vi chỉ là Luyện Thể Cảnh, dưới tình thế bất lợi như hiện tại thì chỉ có thể xóa đi ấn ký trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp.
Hoa Vận xóa đi ấn ký trong tháp, sau đó lại truyền thụ lại phương pháp điểu khiển cho Diệp Vân.
Diệp Vân liền theo đó thi triển, chỉ thấy Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp lập tức thu nhỏ lại chỉ còn cỡ ba tấc, nằm trọn trong lòng bàn tay. Hắn mỉm cười, sau đó ném Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp vào trong Lôi Âm Hóa Long giới.
“Hoa tiền bối, bây giờ mở thông đạo đi ra được rồi đó.” Tử Ảnh khẽ rung lên, như cũ vẫn đặt trên vai của Hoa Vận.
“Nếu tu vi của ta vẫn là Kim Đan thì lập tức có thể mở ra thông đạo, nhưng với thực lực của ta hiện tại thì ngươi cần phải liên thủ, ước chừng nửa ngày sau mới có thể mở ra được.” Hoa Vận nhìn Tử Ảnh trên vai mình, trầm giọng nói.
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, nói: “Hoa tiền bối, ngươi tốt nhất là đừng có trêu đùa ta thêm nữa đó.”
“Mở ra thông đạo, ta và ngươi không ai nợ ai, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội có thể gặp lại. Tâm nguyện lớn nhất của ta chính là thấy lại ánh mặt trời, đùa nghịch với ngươi làm gì?” Hoa Vận lạnh lùng nói.
“Như vậy thì tốt.”
Muốn mở ra thông đạo thì cần phải mở ra tám đạo cấm chế. Nếu như tu vi Hoa Vận vẫn là Kim Đan thì chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể mở ra, thế nhưng với tu vi hiện tại của hắn thì muốn mở ra một đạo cũng là vô cùng khó khăn.
Nhưng mà, nếu có sự giúp sức của Diệp Vân thì lại dễ dàng hơn nhiều. Tu vi của Diệp Vân dù chỉ là Luyện Thể thất trọng Ngộ Khí Cảnh, nhưng mà linh lực lại vô cùng thâm hậu, cho dù là đệ tử Luyện Khí Cảnh cũng không thể so sánh được.
Hoa Vận liên tục điểm nhẹ trước người, trên đầu ngón tay liền nổi lên một vầng sáng, điểm vào không gian thì đều nổi lên một vòng rung động, sau đó chậm rãi xuất hiện một quang cầu có bảy màu, trông vô cùng rực rỡ.
“Rót linh lực vào trong đó, chỉ cần phá vỡ một đạo thì có thể phá một cấm chế.” Hoa Vận trầm giọng quát.
Diệp Vân cũng không dám lãnh đạm, hai tay vung lên, chỉ về phía quang cầu. Linh lực theo lòng bàn tay, bắn về phía quang cầu.
Răng rắc!
Chỉ thấy quang cầu thất sắc thứ nhất đột nhiên vỡ tung ra, hóa thành vô số đạo tinh điểm rơi xuống, trông vô cùng rực rỡ.
Một tay Hoa Vận không ngừng điểm nhẹ, lại một quang cầu thất sắc nữa xuất hiện.
“Phá giải cấm chế phải liền một mạch, không thể gián đoạn, nếu không thì Hoa Vận đại điện sẽ lập tức nổ tung, lúc đó thì chúng ta đều chết không có chỗ chôn.” Thanh âm Hoa Vận mang theo vẻ vội vàng, nghiêm nghị quát lên.
Cũng may là linh lực của Diệp Vân hùng hậu đến một mức khó có thể tưởng tượng, nếu đổi lại là một tu sĩ Ngộ Khí Cảnh khác thì tối đa cũng chỉ có thể phá vỡ được ba đạo cấm chế thì linh lực đã khô kiệt rồi.
Hai tay Diệp Vân như điện, linh lực mênh mông trong người trào lên, hội tụ tại lòng bàn tay, không ngừng rót vào quang cầu.
Đùng! Đùng! Đùng!
Quang cầu nối tiếp quang cầu bị Diệp Vân mạnh mẽ phá vỡ. Diệp Vân chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể tiêu hao một cách nhanh chóng. Hắn cảm thấy cứ như vậy đúng là khó có thể tiếp tục được.
Tám quang cầu đã bị phá vỡ sáu cái. Lúc này, Diệp Vân hít sâu một hơi, dừng lại.
“Không thể ngừng lại, phải làm liền một mạch, nếu không thì chúng ta gặp phải phiền toái lớn đó.” Hoa Vận thấy Diệp Vân dừng lại thì không khỏi quát to.
Lông mày Diệp Vân chau lại, linh lực trong cơ thể hắn gần như đã tiêu hao hết, mà hai khối quang cầu còn lại hắn đúng là không có biện pháp có thể phá vỡ được nữa.
“Ngươi phá nốt hai cái này đi, ta nghỉ một chút.”
“Ta vừa mới đoạt xá, không thể nào khống chế khối thân thể này một cách hoàn mỹ được, linh lực cực kỳ bạc nhược, chỉ sợ không thể phát ra được.” Hoa Vận nhíu mày, vội nói.
Diệp Vân nghe vậy thì nhíu mày, muốn tiến lên, nhưng đột nhiên hắn như nghĩ đến điều gì đó, dị sắc trong mắt lóe lên, lắc đầu.
“Không được, linh lực trong cơ thể ta đã hao gần hết, đừng nói là phá vỡ cấm chế, ngay cả một quyền cũng không tung ra được nữa.”
Hoa Vận khẽ giật mình, thanh âm mang theo vẻ vội vã: “Thật sự không tiếp tục được nữa?”
Diệp Vân lắc đầu.
Hoa Vận bỗng nở nụ cười, nói: “Ngươi chỉ có tu vi Luyện Thể thất trọng Ngộ Khí Cảnh mà lại có thể phá liền được sáu đạo cấm chế, đúng là vượt qua dự liệu của ta. Nếu ngươi có thể phá vỡ hoàn toàn tám đạo thì đúng là có thể theo ta ra ngoài. Nhưng mà bây giờ, vậy thì phải ở lại trong này rồi.”
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, lập tức hiểu được ý tứ của Hoa Vận.
“Thì ra ngươi đều đã tính toán trước, muốn ta hao hết linh lực, sau đó giết ta rồi đoạt lại bảo vật.”
“Không hổ là đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm của Thiên Kiếm Tông, phản ứng cũng rất nhanh a.” Hoa Vận nở nụ cười. Diệp Vân cướp đi Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp và rất nhiều bảo vật, hắn sao có thể cam tâm tình nguyện như thế, vì vậy liền tính kế khiến cho Diệp Vân phá đi tám cấm chế.
Cho dù Diệp Vân có thiên phú cao hơn đi nữa, hoặc là được Thiên Kiếm Tông trọng tâm bồi dưỡng thì trong mắt Hoa Vận cũng chỉ là cậu ấm cô chiêu mà thôi, so về mưu mô tính toán thì sao có thể so sánh với tu sĩ Kim Đan như hắn. Huống hồ, Hoa Vận bí tàng này chính là một tay hắn bố trí, cấm chế nhiều không kể xiết, lừa gạt Diệp Vân đúng là quá đơn giản.
“Nếu như ngươi không cướp Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp thì ta còn có thể cho ngươi một đường sống, nhưng mà bây giờ, ngươi chỉ có thể táng thân tại đây thôi. Dù sao thì nơi này vốn là một ngôi mộ, vừa vặn để chôn thây ngươi.” Hoa Vận chậm rãi đi đến, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng.
“Ngươi nói thân thể không thể khống chế hoàn toàn, linh lực không thể khôi phục, đều là lừa gạt ta?” Diệp Vân nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Tất nhiên. Hoa Nhất Thành chính là huyết mạch của ta, sau khi đoạt xá thì căn bản không cần thời gian mà có thể dung hợp một cách hoàn mỹ ngay, làm gì có chuyện không thể khống chế như lời vừa rồi.” Hoa Vận cười nói đi tới, “Linh lực của ngươi đã hao hết, vậy thì yên tâm nằm lại đây đi.”
Vừa dứt lời, Hoa Vận bước một bước dài về phía trước, bàn tay hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng về phía lồng ngực của Diệp Vân.
Tuy rằng tu vi của Hoa Vận vẫn thấp, nhưng dù sao thì hắn cũng từng là tu sĩ Kim Đan. Diệp Vân suy yếu và linh lực đã khô kiệt đúng là không thể giấu được ánh mắt của hắn.
Linh lực tiêu hao lớn như thế, cho dù có dùng Uẩn Khí Đan thì tối đa cũng chỉ có thể bổ sung được hai thành linh lực. Hai thành linh lực thì sao có thể là đối thủ của Hoa Vận. Bởi vậy cho nên Hoa Vận không hề lo lắng, nói thêm mấy câu thì Diệp Vân cũng chả còn lực để mà đánh một trận.
Bàn tay như đao, đâm thẳng đến.
Diệp Vân đột nhiên nhảy lên, lui về phía sau. Sau đó, thân hình hắn khẽ đảo một cái, tránh được đạo công kích này.
Hoa Vận khẽ giật mình. Hắn thật không ngờ là Diệp Vân vẫn còn đủ sức để tránh được công kích của hắn. Hắn vốn nghĩ, một chưởng này bổ xuống thì Diệp Vân sẽ trọng thương ngã xuống, xuất huyết mà chết.
Nhưng mà cũng không sao, với trạng thái hiện tại của Diệp Vân thì hắn có thể kiên trì được bao lâu?
Nhưng đúng lúc này thì mũi của hắn lại ngửi thấy một ít mùi rượu nhàn nhạt, mà trong đó còn ẩn chứa vị thuốc vô cùng đậm đặc.
Đột nhiên, săc mặt Hoa Vận đại biến, nhanh chóng xoay người lại. Chỉ thấy trong tay Diệp Vân lúc này đang cầm một bình thuốc nhỏ, đổ vào miệng của mình hai giọt chất lỏng trong suốt như hổ phách.
“Luyện Khí Ngưng Thần tửu?” Hoa Vận hoảng sợ nói.
Diệp Vân ném bình thuốc vào trong Lôi Âm Hóa Long giới, lạnh lùng nói: “Hoa Vận tiền bối, ngươi sống ngàn năm ròi mà không ngờ lại lật lọng như vậy, không thể tin tưởng được. Vậy thì hãy để cho khu mộ địa này mai táng ngươi hoàn toàn vậy.”
Khí thế toàn thân của Diệp Vân đột nhiên phát ra, Tử Ảnh trong tay sáng lên, tiếng sấm ù ù, điện xà bay múa, tàn sát bừa bãi trên không trung.
Hoa Vận kinh hãi, thân hình không chút do dự, nhanh chóng lùi lại phía sau, đồng thời một tay còn lại không ngừng đánh ra từng đạo pháp ấn vào không trung.
Trong khoảnh khắc, không khí trước người hắn giống như bị quấy nhiễu, trở nên vô cùng nhộn nhạo, ngăn cách hai người.
“Lôi Đình Vạn Quân!”
Cùng lúc đó thì Tử Ảnh trong tay Diệp Vân chém ra, một tiếng nổ lớn vang lên giữa thiên địa, điện mang lóng lánh. Chỉ thấy một đạo điện xà lôi quang từ Tử Ánh bắn ra, lập tức đâm rách hư không, bắn về phía Hoa Vận.
Oanh!
Điện quang màu tím đánh trúng khoảng không đang nhộn nhạo kia, nổ tung. Quang ảnh bắn ra bốn phía, không gian cũng rung động rồi đột nhiên nứt vỡ. Dư thế của kiếm quang màu tím không giảm, nhanh chóng bắn về phía Hoa Vận.
Trên mặt Hoa Vận lộ ra vẻ hoảng sợ, thân hình lại nhanh chóng lùi lại, sau đó lưng hắn liền đập vào hai đạo cấm chế còn lại.
HƯU…U...U!
Kiếm quang giống như tia chớp, lập tức xẹt qua thân thể Hoa Vận, máu tươi liền phóng lên trời, bắn ra khắp nơi.
Một kiếm này đã chặt đứt cánh tay phải hắn đến tận bả vai, máu tươi vung vẩy khắp nơi.
Vốn kiếm này chính là muốn đâm vào ngực của Hoa Vận, nhưng hắn không hổ từng là tu sĩ Kim Đan, kinh nghiệm vô cùng phong phú, tron g nháy mắt phát hiện ra là không thể tránh thoát một kiếm này thì liền dứt khoát giơ cánh tay phải đã bị chém đứt đưa lên, ngăn cản một kiếm này.
Cũng may là hắn phản ứng nhanh. Một kiếm vừa rồi chặt đứt cánh tay phải hắn, sau đó dừng lại một chút, cho hắn một tia thời gian né tránh, cũng không đến nỗi một kiếm mà toi mạng.
“Diệp Vân, một kiếm này chắc chắn ta sẽ tìm ngươi đòi lại.”
Trong tiếng nói thê lương của Hoa Vận tràn ngập sự phẫn nộ. Chỉ thấy thân thể của hắn vừa đụng vào đạo cấm chế thứ sáu thì liền bắn ra hòa quang chói mắt, chiếu sáng cả không gian.
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong lòng biết không ổn. Tử Ảnh trong tay liền rời tay, bắn về phía đạo cấm chế kia, muốn giết chết Hoa Vận.
Nhưng mà, Tử Ảnh xuyên qua đạo cấm chế thứ sáu thì bắn ra quang ảnh, sau đó đâm vào thạch bích, phát ra thanh âm thanh thúy rồi rơi xuống đất.
Quang ảnh tản đi, chỉ còn lại một đạo cấm chế cuối cùng biến thành quang cầu, đang lơ lửng chuyển động, mà tầng thứ bảy giờ này đã không còn thấy thân ảnh của Hoa Vận đâu nữa.
Hoa Vân không ngờ trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc như vậy mà lại có thể vận dùng cấm chế không gian mà né được một kiếm kia, hơn nữa cũng không biết là truyền đến đâu nữa.
Diệp Vân nhíu mày, đưa tay khẽ vẫy Tử Ảnh rồi thu hồi nó lại. Sau đó, hắn một chưởng chụp về phía đạo cấm chế thứ tám, xem có thể phá vỡ nó mà rời khỏi khu mộ địa này hay không.
Lúc linh lực của Diệp Vân vừa mới rót vào đạo cấm chế thứ tám thì trên mặt đất sau lưng Diệp Vân, cách đó không xa truyền đến một âm thanh răng rắc.
Ngay sau đó, hắn liền thấy một cột sáng bay thẳng lên trời, ngay sau đó là mấy tiếng kinh hô, tràn đầy vẻ mừng rỡ!
Hoa Vận giận dữ, nhưng lại không thể làm gì. Tuy rằng Diệp Vân thề sẽ không giết hắn, nếu trái lời thề sẽ bị thiên phạt, tu vi bị phế hoặc là không thể tiến thêm. Nhưng mà nếu thật sự chọc giận hắn, khiến hắn thật sự giết mình thì thì phải làm sao?
Hoa Vận chau mày, bất đắc dĩ nói: “Diệp Vân, ta và ngươi cũng coi như là hữu duyên, ngàn năm gặp nhau, hà tất phải tuyệt tình như vậy.”
Diệp Vân cười nói: “Hoa tiền bối, nguyện vọng lớn nhất của ngươi không phải là thấy ánh mặt trời hay sao? Với một thân tài học cùng kinh nghiệm tu hành, những vật ngoài thân này chẳng lẽ lại khiến cho ngươi phân tâm? Chuyên tâm tu hành, thành tựu kim đan mới là chính đạo đó.”
Hoa Vận nghe vậy thì thiếu chút nữa thì tức đến thổ huyết, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Dù gì thì hắn cũng là một tu sĩ Kim Đan, nhưng hiện tại tu vi chỉ là Luyện Thể Cảnh, dưới tình thế bất lợi như hiện tại thì chỉ có thể xóa đi ấn ký trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp.
Hoa Vận xóa đi ấn ký trong tháp, sau đó lại truyền thụ lại phương pháp điểu khiển cho Diệp Vân.
Diệp Vân liền theo đó thi triển, chỉ thấy Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp lập tức thu nhỏ lại chỉ còn cỡ ba tấc, nằm trọn trong lòng bàn tay. Hắn mỉm cười, sau đó ném Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp vào trong Lôi Âm Hóa Long giới.
“Hoa tiền bối, bây giờ mở thông đạo đi ra được rồi đó.” Tử Ảnh khẽ rung lên, như cũ vẫn đặt trên vai của Hoa Vận.
“Nếu tu vi của ta vẫn là Kim Đan thì lập tức có thể mở ra thông đạo, nhưng với thực lực của ta hiện tại thì ngươi cần phải liên thủ, ước chừng nửa ngày sau mới có thể mở ra được.” Hoa Vận nhìn Tử Ảnh trên vai mình, trầm giọng nói.
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, nói: “Hoa tiền bối, ngươi tốt nhất là đừng có trêu đùa ta thêm nữa đó.”
“Mở ra thông đạo, ta và ngươi không ai nợ ai, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội có thể gặp lại. Tâm nguyện lớn nhất của ta chính là thấy lại ánh mặt trời, đùa nghịch với ngươi làm gì?” Hoa Vận lạnh lùng nói.
“Như vậy thì tốt.”
Muốn mở ra thông đạo thì cần phải mở ra tám đạo cấm chế. Nếu như tu vi Hoa Vận vẫn là Kim Đan thì chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể mở ra, thế nhưng với tu vi hiện tại của hắn thì muốn mở ra một đạo cũng là vô cùng khó khăn.
Nhưng mà, nếu có sự giúp sức của Diệp Vân thì lại dễ dàng hơn nhiều. Tu vi của Diệp Vân dù chỉ là Luyện Thể thất trọng Ngộ Khí Cảnh, nhưng mà linh lực lại vô cùng thâm hậu, cho dù là đệ tử Luyện Khí Cảnh cũng không thể so sánh được.
Hoa Vận liên tục điểm nhẹ trước người, trên đầu ngón tay liền nổi lên một vầng sáng, điểm vào không gian thì đều nổi lên một vòng rung động, sau đó chậm rãi xuất hiện một quang cầu có bảy màu, trông vô cùng rực rỡ.
“Rót linh lực vào trong đó, chỉ cần phá vỡ một đạo thì có thể phá một cấm chế.” Hoa Vận trầm giọng quát.
Diệp Vân cũng không dám lãnh đạm, hai tay vung lên, chỉ về phía quang cầu. Linh lực theo lòng bàn tay, bắn về phía quang cầu.
Răng rắc!
Chỉ thấy quang cầu thất sắc thứ nhất đột nhiên vỡ tung ra, hóa thành vô số đạo tinh điểm rơi xuống, trông vô cùng rực rỡ.
Một tay Hoa Vận không ngừng điểm nhẹ, lại một quang cầu thất sắc nữa xuất hiện.
“Phá giải cấm chế phải liền một mạch, không thể gián đoạn, nếu không thì Hoa Vận đại điện sẽ lập tức nổ tung, lúc đó thì chúng ta đều chết không có chỗ chôn.” Thanh âm Hoa Vận mang theo vẻ vội vàng, nghiêm nghị quát lên.
Cũng may là linh lực của Diệp Vân hùng hậu đến một mức khó có thể tưởng tượng, nếu đổi lại là một tu sĩ Ngộ Khí Cảnh khác thì tối đa cũng chỉ có thể phá vỡ được ba đạo cấm chế thì linh lực đã khô kiệt rồi.
Hai tay Diệp Vân như điện, linh lực mênh mông trong người trào lên, hội tụ tại lòng bàn tay, không ngừng rót vào quang cầu.
Đùng! Đùng! Đùng!
Quang cầu nối tiếp quang cầu bị Diệp Vân mạnh mẽ phá vỡ. Diệp Vân chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể tiêu hao một cách nhanh chóng. Hắn cảm thấy cứ như vậy đúng là khó có thể tiếp tục được.
Tám quang cầu đã bị phá vỡ sáu cái. Lúc này, Diệp Vân hít sâu một hơi, dừng lại.
“Không thể ngừng lại, phải làm liền một mạch, nếu không thì chúng ta gặp phải phiền toái lớn đó.” Hoa Vận thấy Diệp Vân dừng lại thì không khỏi quát to.
Lông mày Diệp Vân chau lại, linh lực trong cơ thể hắn gần như đã tiêu hao hết, mà hai khối quang cầu còn lại hắn đúng là không có biện pháp có thể phá vỡ được nữa.
“Ngươi phá nốt hai cái này đi, ta nghỉ một chút.”
“Ta vừa mới đoạt xá, không thể nào khống chế khối thân thể này một cách hoàn mỹ được, linh lực cực kỳ bạc nhược, chỉ sợ không thể phát ra được.” Hoa Vận nhíu mày, vội nói.
Diệp Vân nghe vậy thì nhíu mày, muốn tiến lên, nhưng đột nhiên hắn như nghĩ đến điều gì đó, dị sắc trong mắt lóe lên, lắc đầu.
“Không được, linh lực trong cơ thể ta đã hao gần hết, đừng nói là phá vỡ cấm chế, ngay cả một quyền cũng không tung ra được nữa.”
Hoa Vận khẽ giật mình, thanh âm mang theo vẻ vội vã: “Thật sự không tiếp tục được nữa?”
Diệp Vân lắc đầu.
Hoa Vận bỗng nở nụ cười, nói: “Ngươi chỉ có tu vi Luyện Thể thất trọng Ngộ Khí Cảnh mà lại có thể phá liền được sáu đạo cấm chế, đúng là vượt qua dự liệu của ta. Nếu ngươi có thể phá vỡ hoàn toàn tám đạo thì đúng là có thể theo ta ra ngoài. Nhưng mà bây giờ, vậy thì phải ở lại trong này rồi.”
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, lập tức hiểu được ý tứ của Hoa Vận.
“Thì ra ngươi đều đã tính toán trước, muốn ta hao hết linh lực, sau đó giết ta rồi đoạt lại bảo vật.”
“Không hổ là đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm của Thiên Kiếm Tông, phản ứng cũng rất nhanh a.” Hoa Vận nở nụ cười. Diệp Vân cướp đi Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp và rất nhiều bảo vật, hắn sao có thể cam tâm tình nguyện như thế, vì vậy liền tính kế khiến cho Diệp Vân phá đi tám cấm chế.
Cho dù Diệp Vân có thiên phú cao hơn đi nữa, hoặc là được Thiên Kiếm Tông trọng tâm bồi dưỡng thì trong mắt Hoa Vận cũng chỉ là cậu ấm cô chiêu mà thôi, so về mưu mô tính toán thì sao có thể so sánh với tu sĩ Kim Đan như hắn. Huống hồ, Hoa Vận bí tàng này chính là một tay hắn bố trí, cấm chế nhiều không kể xiết, lừa gạt Diệp Vân đúng là quá đơn giản.
“Nếu như ngươi không cướp Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp thì ta còn có thể cho ngươi một đường sống, nhưng mà bây giờ, ngươi chỉ có thể táng thân tại đây thôi. Dù sao thì nơi này vốn là một ngôi mộ, vừa vặn để chôn thây ngươi.” Hoa Vận chậm rãi đi đến, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng.
“Ngươi nói thân thể không thể khống chế hoàn toàn, linh lực không thể khôi phục, đều là lừa gạt ta?” Diệp Vân nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Tất nhiên. Hoa Nhất Thành chính là huyết mạch của ta, sau khi đoạt xá thì căn bản không cần thời gian mà có thể dung hợp một cách hoàn mỹ ngay, làm gì có chuyện không thể khống chế như lời vừa rồi.” Hoa Vận cười nói đi tới, “Linh lực của ngươi đã hao hết, vậy thì yên tâm nằm lại đây đi.”
Vừa dứt lời, Hoa Vận bước một bước dài về phía trước, bàn tay hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng về phía lồng ngực của Diệp Vân.
Tuy rằng tu vi của Hoa Vận vẫn thấp, nhưng dù sao thì hắn cũng từng là tu sĩ Kim Đan. Diệp Vân suy yếu và linh lực đã khô kiệt đúng là không thể giấu được ánh mắt của hắn.
Linh lực tiêu hao lớn như thế, cho dù có dùng Uẩn Khí Đan thì tối đa cũng chỉ có thể bổ sung được hai thành linh lực. Hai thành linh lực thì sao có thể là đối thủ của Hoa Vận. Bởi vậy cho nên Hoa Vận không hề lo lắng, nói thêm mấy câu thì Diệp Vân cũng chả còn lực để mà đánh một trận.
Bàn tay như đao, đâm thẳng đến.
Diệp Vân đột nhiên nhảy lên, lui về phía sau. Sau đó, thân hình hắn khẽ đảo một cái, tránh được đạo công kích này.
Hoa Vận khẽ giật mình. Hắn thật không ngờ là Diệp Vân vẫn còn đủ sức để tránh được công kích của hắn. Hắn vốn nghĩ, một chưởng này bổ xuống thì Diệp Vân sẽ trọng thương ngã xuống, xuất huyết mà chết.
Nhưng mà cũng không sao, với trạng thái hiện tại của Diệp Vân thì hắn có thể kiên trì được bao lâu?
Nhưng đúng lúc này thì mũi của hắn lại ngửi thấy một ít mùi rượu nhàn nhạt, mà trong đó còn ẩn chứa vị thuốc vô cùng đậm đặc.
Đột nhiên, săc mặt Hoa Vận đại biến, nhanh chóng xoay người lại. Chỉ thấy trong tay Diệp Vân lúc này đang cầm một bình thuốc nhỏ, đổ vào miệng của mình hai giọt chất lỏng trong suốt như hổ phách.
“Luyện Khí Ngưng Thần tửu?” Hoa Vận hoảng sợ nói.
Diệp Vân ném bình thuốc vào trong Lôi Âm Hóa Long giới, lạnh lùng nói: “Hoa Vận tiền bối, ngươi sống ngàn năm ròi mà không ngờ lại lật lọng như vậy, không thể tin tưởng được. Vậy thì hãy để cho khu mộ địa này mai táng ngươi hoàn toàn vậy.”
Khí thế toàn thân của Diệp Vân đột nhiên phát ra, Tử Ảnh trong tay sáng lên, tiếng sấm ù ù, điện xà bay múa, tàn sát bừa bãi trên không trung.
Hoa Vận kinh hãi, thân hình không chút do dự, nhanh chóng lùi lại phía sau, đồng thời một tay còn lại không ngừng đánh ra từng đạo pháp ấn vào không trung.
Trong khoảnh khắc, không khí trước người hắn giống như bị quấy nhiễu, trở nên vô cùng nhộn nhạo, ngăn cách hai người.
“Lôi Đình Vạn Quân!”
Cùng lúc đó thì Tử Ảnh trong tay Diệp Vân chém ra, một tiếng nổ lớn vang lên giữa thiên địa, điện mang lóng lánh. Chỉ thấy một đạo điện xà lôi quang từ Tử Ánh bắn ra, lập tức đâm rách hư không, bắn về phía Hoa Vận.
Oanh!
Điện quang màu tím đánh trúng khoảng không đang nhộn nhạo kia, nổ tung. Quang ảnh bắn ra bốn phía, không gian cũng rung động rồi đột nhiên nứt vỡ. Dư thế của kiếm quang màu tím không giảm, nhanh chóng bắn về phía Hoa Vận.
Trên mặt Hoa Vận lộ ra vẻ hoảng sợ, thân hình lại nhanh chóng lùi lại, sau đó lưng hắn liền đập vào hai đạo cấm chế còn lại.
HƯU…U...U!
Kiếm quang giống như tia chớp, lập tức xẹt qua thân thể Hoa Vận, máu tươi liền phóng lên trời, bắn ra khắp nơi.
Một kiếm này đã chặt đứt cánh tay phải hắn đến tận bả vai, máu tươi vung vẩy khắp nơi.
Vốn kiếm này chính là muốn đâm vào ngực của Hoa Vận, nhưng hắn không hổ từng là tu sĩ Kim Đan, kinh nghiệm vô cùng phong phú, tron g nháy mắt phát hiện ra là không thể tránh thoát một kiếm này thì liền dứt khoát giơ cánh tay phải đã bị chém đứt đưa lên, ngăn cản một kiếm này.
Cũng may là hắn phản ứng nhanh. Một kiếm vừa rồi chặt đứt cánh tay phải hắn, sau đó dừng lại một chút, cho hắn một tia thời gian né tránh, cũng không đến nỗi một kiếm mà toi mạng.
“Diệp Vân, một kiếm này chắc chắn ta sẽ tìm ngươi đòi lại.”
Trong tiếng nói thê lương của Hoa Vận tràn ngập sự phẫn nộ. Chỉ thấy thân thể của hắn vừa đụng vào đạo cấm chế thứ sáu thì liền bắn ra hòa quang chói mắt, chiếu sáng cả không gian.
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong lòng biết không ổn. Tử Ảnh trong tay liền rời tay, bắn về phía đạo cấm chế kia, muốn giết chết Hoa Vận.
Nhưng mà, Tử Ảnh xuyên qua đạo cấm chế thứ sáu thì bắn ra quang ảnh, sau đó đâm vào thạch bích, phát ra thanh âm thanh thúy rồi rơi xuống đất.
Quang ảnh tản đi, chỉ còn lại một đạo cấm chế cuối cùng biến thành quang cầu, đang lơ lửng chuyển động, mà tầng thứ bảy giờ này đã không còn thấy thân ảnh của Hoa Vận đâu nữa.
Hoa Vân không ngờ trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc như vậy mà lại có thể vận dùng cấm chế không gian mà né được một kiếm kia, hơn nữa cũng không biết là truyền đến đâu nữa.
Diệp Vân nhíu mày, đưa tay khẽ vẫy Tử Ảnh rồi thu hồi nó lại. Sau đó, hắn một chưởng chụp về phía đạo cấm chế thứ tám, xem có thể phá vỡ nó mà rời khỏi khu mộ địa này hay không.
Lúc linh lực của Diệp Vân vừa mới rót vào đạo cấm chế thứ tám thì trên mặt đất sau lưng Diệp Vân, cách đó không xa truyền đến một âm thanh răng rắc.
Ngay sau đó, hắn liền thấy một cột sáng bay thẳng lên trời, ngay sau đó là mấy tiếng kinh hô, tràn đầy vẻ mừng rỡ!
Bình luận truyện