Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 126: Gặp lại



Thanh âm già nua vang vọng, sau đó nổ vang trong không trung. Ngay sau đó, toàn bộ tầng thứ bảy liền nổ tung lên, loạn thạch bay múa, cuồng phong thổi loạn.

Đám người Âu Dương Vấn Thiên lúc này vô cùng sợ hãi. Thanh âm già nua này phát ra từ trong tinh không mờ mịt, căn bản không thể nào đoán được nó phát ra từ đâu, nhưng lại truyền vào tai mỗi người vô cùng rõ ràng.

Bí tàng của ta, các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?

Mặc dù tu vi đám người Âu Dương Vấn Thiên đã là Trúc Cơ hậu kỳ, thế nhưng trong âm thanh kia phát ra năng lượng quá hùng hậu, khiến cho bọn hắn ngây cả ra.

Chủ nhân của Hoa Vận bí tàng? Hắn còn sống ư?

Đám người Âu Dương Vấn Thiên gần như không thể tin vào lỗ tai của mình. Chủ nhân của Hoa Vận bí tàng, Kim Đan tu sĩ Hoa Vận, đây chính là nhân vật sống ngàn năm trước, chẳng lẽ hắn thật sự chưa chết, vẫn một mực ờ trong khu mộ địa này cả nghìn năm nay?

Điều này sao có thể chứ?

Nhưng mà đá vụn đầy trời, Hoa Vận đại điện đang sụp đổ xuống khiến cho bọn họ không thể không tin tưởng, chủ nhân của khu mộ địa này, Hoa Vận vẫn còn sống. Nếu thật là như vậy thì hết thảy toàn bộ việc này chính là một âm mưu? Lừa gạt toàn bộ những tu sĩ có thiên phú và tu vi cao nhất vào trong này?

Với kiến thức của Âu Dương Vấn Thiên thì Diệp Vân sao có thể so sánh. Hắn thất thần một chút, sau đó liền nghĩ đến một khả năng, sắc mặt hắn không khỏi trắng bệch.

Đoạt xá? Chẳng lẽ chủ nhân của Hoa Vận bí tàng này dẫn dụ những tu sĩ có thiên phú xuất chúng nhất tiến vào đây, sau đó tiến hành đoạt xá trùng sinh?

Theo như lý thuyết thì tu vi sau khi đạt đến Trúc Cơ lục trọng Thiên Nhân Cảnh thì thọ nguyên có thể đạt đến chín trăm chín mươi năm. Nhưng mà nếu không thể đột phá Kim Đan, không tạo thành Nguyên Anh thì lại không thể đột phá nghìn năm. Bởi vậy nếu thanh âm này là thật sự là của Hoa Vận thì nhục thể của hắn tất nhiên đã tan thành mây khói, chỉ có thể lợi dụng bí pháp để giữ lại thần hồn, sau đó tiến hành đoạt xá sống lại.

“Mọi người không nên hoảng loạn, đi theo ta, từ Tinh Không Đường mà đi ra.”

Âu Dương Vấn Thiên thân là phong chủ của Thiên Kiếm Tông, vô cùng quả quyết, cao giọng quát lớn.

Hắn vừa quát lên một tiếng thì mọi người đang rối loạn lập tức an tĩnh lại, đều bước về phía Âu Dương Vấn Thiên, sau đó cũng nhanh chóng nhảy về phía Tinh Không Đường vẫn chưa nứt vỡ.

Trong nháy mắt, đám người đã đi vào Tinh Không Đường, nhanh chóng trở lại tầng thứ sáu.

Thanh âm của Hoa Vận chỉ xuất hiện một chút, xúc động cấm chế khiến cho Hoa Vận đại điện xụp đổ, sau đó liền biến mất hoàn toàn, không hề ngăn cản mọi người tiến vào Tinh Không Đường.

Đám người Âu Dương Vấn Thiên nhanh chóng xuyên qua Tinh Không Đường tiến vào tầng sáu. Tuy tầng thứ sáu không bị sụp đổ, thế nhưng vết rách trên không trung xuất hiện vô số, tùy thời đều có thể sụp đổ xuống.

Đột nhiên, một đạo nhân ảnh cuối cùng đang đứng trên Tinh Không lộ dừng lại một chút, sau đó lại đột nhiên bay ngược lại.

“Đỗ Kiếm Ngâm, ngươi làm gì vậy? Quay lại cho ta!” Thanh âm kinh sợ của Đỗ Kiến Minh liền vang lên.

“Người vừa rồi nhảy vào trong Tinh Không, trên thân chắc chắn có điển tịch về kiếm đạo của tu sĩ Kim Đan, ta đuổi theo hắn xem sao.” Thanh âm của Đỗ Kiếm Ngâm quanh quẩn, vang vọng trong không trung. Chỉ thấy thân hình hắn như một thanh lợi kiếm, nhanh chóng bắn vào sâu trong Tinh Không rồi biến mất.

Đỗ Kiến Minh giận dữ vô cùng, nhưng cũng không biết làm thế nào. Không thể kiếm được lợi ích lớn nhất trong Hoa Vận bí tàng, hắn cũng không để ý, nhưng mà Đỗ Kiếm Ngâm mà mất mạng trong này thì sau khi trở về hắn chắc chắn không thoát khỏi liên quan. Chính như Đỗ Kiếm Ngâm đã nói, hắn chính là người kiệt xuất nhất, có thiên phú nhất trong hàng ngũ đệ tử của Đỗ gia hiện nay, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng, mà cũng từng có cao nhân đánh giá, Kim Đan đại đạo cũng không phải là giới hạn cuối cùng của hắn.

Nhưng mà, việc đã đến nước này thì hắn cũng không thể nào vãn hồi được nữa. Hiện tại quan trọng nhất là phải mau chóng rời khỏi khu mộ địa này, nếu không mà nơi này sụp xuống thì chỉ sợ tất cả mọi người sẽ bị chôn thây tại nơi này mất.

Thời điểm đám người Âu Dương Vấn Thiên vội vàng lưu lại thì Diệp Vân nhảy vào sâu trong Tinh Không thì lại phát hiện ra bản thân mình cũng không biết là đang ở đâu.

Mảnh tinh không này trước sau như một, chính là một không gian ảo trận mà Hoa Vận năm đó bố trí ra, mênh mông bát ngát, đủ khiến cho tu sĩ không tinh thông trận pháp vĩnh viễn mất phương hướng, cả đời bị hãm bên trong, không thể nào đi ra được.

Nhưng mà, ở sâu bên trong mảnh tinh không này, bầu trời vốn đầy sao trời bỗng nhiên xuất hiện vô số vết nứt, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra, càng ngày càng nhiều.

Thời gian chừng một nén hương, vết nứt trên bầu trời càng ngày càng lớn, như những tia chớp xé rách không gian, dài đến cả ngàn trượng, trông thấy vô cùng rõ ràng.

Oanh!

Rút cuộc, một tiếng nổ vang lên, toàn bộ tinh không lập tức sụp đổ, tinh quang đầy trời rơi xuống, giống như một cơn mưa sao băng hiện ra trước mắt Diệp Vân, vô cùng rực rỡ.

Diệp Vân kinh hãi. Từng đạo lưu tinh này rơi xuống, kéo theo một vệt dài trên bầu trời, trong đó ẩn chứa năng lượng vô cùng cường đại, một khi bị đánh trúng thì chỉ sợ Diệp Vân cũng không thể nào thừa nhận được.

Nhưng mà, sau một khắc thì hắn liền phát hiện, những đạo lưu tinh này giống như là hư ảo, xuyên qua thân thể hắn, hết thảy chỉ toàn là ảo cảnh, không nó nửa điểm sát thương.

Tinh không vô tận này, chỉ là một tòa ảo trận, một tòa khốn trận mà thôi.

Phù phù!

Diệp Vân cảm thấy thân mình đột nhiên rơi xuống, chìm vào trong nước biển lạnh như băng, sâu không thấy đáy, chỉ thấy một màu xanh ngắt.

“Ai?”

Ngày tại thời điểm hán vừa rơi xuống thì một giọng nói đột nhiên vang lên, lập tức một đạo công kích mang theo ánh sáng lập lòe từ phía bên trái của hắn nhanh chóng bắn tới.

Diệp Vân mượn lực đẩy của nước, thân hình khẽ động một cái, bình tĩnh tránh thoát đạo công kích này, sau đó thân hình lượn lại, muốn ra tay phản kích.

Bỗng nhiên, tay phải vốn sắp đánh ra thì hắn lại trông thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Khúc Nhất Bình, trước mặt hắn chính là Khúc Nhất Bình.

Khúc Nhất Bình lúc này cũng đã nhận ra Diệp Vân, vô cùng kinh ngạc mà kêu lên: “Diệp Vân?”

Diệp Vân cười nói: “Khúc Nhất Bình, không ngờ chúng ta lại có thể gặp mặt tại tầng thứ ba này.”

Khúc Nhất Bình biến sắc, tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nhẹ gật đầu.

Diệp Vân cũng không để ý đến biến hóa trong nháy mắt vừa rồi của Khúc Nhất Bình. Tâm hình của hắn hiện giờ có chút kích động. Sau khi tiến vào tầng thứ ba, chỉ ngắn ngủi một ngày nhưng lại có thể nói là nguy hiểm trùng trùng, chỉ cần bước sai một bước là thân tử đạo tiêu, mà hiện giờ, hắn cảm thấy giống như là đã trải qua cả trăm năm rồi vậy.

“Khúc sư huynh, chỉ có một mình ngươi ở đây hay sao? Hay vẫn luôn đi cùng Đoàn Thần Phong?” Diệp Vân cười hỏi.

Khóe miệng Khúc Nhất Bình co giật một chút, rồi hỏi ngược lại: “Diệp Vân ngươi sao lại có thể tiến vào đây? Chúng ta vào tầng ba này đã một ngày, nhưng đáng tiếc nơi này chỉ là một mảnh đại dương mênh mông, không tìm được bất cứ bảo tàng nào cả.”

“Ta sớm…” Diệp Vân vừa muốn trả lời thì bỗng nhiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta ở tầng thứ hai bị người đuổi giết, vất vả lắm mới có thể cắt đuôi được người nọ, tìm được cửa vào tầng thứ ba này.”

Diệp Vân thiếu chút nữa thì nói mình sớm đã tiến vào tầng thứ ba, sau đó đạt được vô số bảo vật, nhưng cuối cùng lại đột nhiên cảnh giác, kịp thời dừng lại.

Khúc Nhất Bình nhíu mày, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

“Khúc sư huynh, ngươi gặp ai vậy?”

Một thanh âm quen thuộc cách đó trăm trượng truyền lại. Lập tức, chỉ thấy trên mặt biển có ba bóng người, đi đầu là một người mặc váy áo bồng bềnh, thân hình vô cùng xinh đẹp.

Tô Linh?

Diệp Vân đưa mắt nhìn lại, nhất thời liền ngẩn ra. Nữ hài Tô Linh này chẳng phải đã ra khỏi khu mộ địa rồi hay sao? Sao lại xuất hiện trong tầng ba này? Hơn nữa bên cạnh nàng ta lại là hai người Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong?

Ánh mắt Tô Linh nhìn lại, bỗng nhiên thân hình mềm mại liền run lên, sững sờ đứng tại chỗ.

“Tô Linh!” Trong lòng Diệp Vân vô cùng kích động, cao giọng hét lên. Tiếp đó, thân hình hắn như điện, lao về phía Tô Linh.

Tô Linh nhìn tên thiếu niên đang bay tới, ngơ ngác nhìn hắn. Bỗng nhiên, nàng vui mừng đến phát khóc, oa oa một tiếng, nước mắt theo má chảy xuống, sau đó liền nhào vào lồng ngực của Diệp Vân.

(Tên này sướng vãi, chỉ tội cho tên mới thất tình như ta mà phải dịch đoạn này)

Diệp Vân ôm thật chặt nữ hài trong ngực mình, thấy được hương thơm trên người nàng ta truyền đến, lại ôm thật chặt, giống như đã cách xa quá lâu rồi vậy.

“Sao ngươi lại tiến vào tầng thứ ba chứ! Sao lại đi vào trong này!” Tô Linh tựa đầu vào ngực của Diệp Vân, hai tay đấm mạnh vào lưng của hắn, nghẹn ngào nói.

Diệp Vân chỉ ôm nàng thật chặt, xoa nhẹ mái tóc của nàng ta, không nói câu nào.

“Chúng ta cuối cùng cũng đa tìm được Diệp Vân sư huynh rồi.”

Nhưng đúng lúc này, một thanh âm vô cùng hưng phấn cùng kích động vang lên, kéo Diệp Vân và Tô Linh trở lại, đúng là của Dư Minh Hồng (thâm thật).

Diệp Vân buôn nữ hài trong ngực ra, ngẩng đầu nhìn về phía Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong, gật đâu cười nói: “Đoàn sư huynh, Dư sư đệ, các ngươi cũng tiến vào tầng ba à?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta ở tầng thứ hai gặp được Tô Linh sư tỷ, sau đó nàng liền mang chúng ta tiến vào đây.” Dư Minh Hồng gật đầu trả lời, vẫn mang theo vẻ kích động.

“Diệp Vân, nghe khẩu khí của ngươi thì hẳn là đã tiến vào sớm hơn chúng ta một bước, có lấy được bảo vật gì không?” Đoàn Thần Phong cười đáp lại.

Lông mày Diệp Vân chau lại, cười nói: “Ta cũng chỉ mới tiến vào mà thôi, so với các ngươi thì chỉ hơn nửa khắc.”

Đối mặt với Đoàn Thần Phong, Diệp Vân cũng không có chút ác cảm nào, cũng không có phủ nhận việc chính mình đã tiến vào tầng thứ ba sớm hơn bọn hắn.

Khúc Nhất Bình đang ở phía sau Diệp Vân, sắc mặt lúc này tối sầm lại, trong mắt hiện lên một đạo lãnh mang, nhưng cũng không nói lời nào.

“Tiểu tử ngươi sớm đã vào tầng ba sớm hơn so với chúng ta, chắc hẳn thấy được tòa đại điện cao hơn trăm trượng được ngưng tụ từ mười tám cây cột nước kia, chắc là đã đi vào trong đó, rồi lấy được bảo vật, cứ đưa cho chúng ta hai kiện là được.” Trên mặt Đoàn Thần Phong hiện lên sự vui vẻ và chờ mong, nói.

Diệp Vân lắc đầu, nói: “Khi ta vào đây thì bên ngoài Thủy Vân điện đã bị đám người Âu Dương phong chủ chiếm cứ, ta chỉ có tu vi Luyện Thể Cảnh, sao dám đi qua đó, chỉ sợ một lời không hợp thì cái mạng này cũng không còn.”

“Vậy Diệp sư huynh ngươi đã đi đâu?” Dư Minh Hồng tò mò hỏi.

Diệp Vân nhìn xuống đại dương dưới chân, nói: “Ta lẻn xuống đáy biển tìm tòi một phen, nhưng cũng không tìm được chút bảo vật nào. Có lẽ toàn bộ bảo vật của Hoa Vận bí tàng đều nằm ở bên trong Thủy Vân điện rồi.”

“Hừ, chẳng lẽ Diệp sư đệ ngươi đã luyện qua thần thông tị thủy, có thể đi sâu vào trong lòng nước?” Thanh âm của Khúc Nhất Bình vang lên một cách lạnh lùng.

Diệp Vân cũng không thèm để ý, với tu vi hiện tại của hắn thì với thực lực của Khúc Nhất Bình, hắn nhấc tay là có thể giết chết hắn, so đo với hắn đúng là xấu mặt.

“Ta có một chiếc áo tị thủy được làm từ da của Bích Nhãn Tinh Thú, cho dù đại dương có sâu hơn nữa thì vẫn có thể xuống được.”

“Bích Nhãn Tinh Thú? Ngươi nói chính là loại yêu thú bát cấp, chỉ sinh sống sâu trong đại dương?” Đoàn Thần Phong khẽ giật mình, lập tức khiếp sợ mà hỏi lại.

“Ngươi có thể xâm nhập vào đại dương, như vậy nhất định là lấy được không ít bảo vật, cần gì phải giả mù sa mưa, nói là không đạt được bảo vật gì chứ.” Khúc Nhất Bình hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Nhưng mà ngươi không lấy được cái gì cũng không sao, nhưng mà Tô Linh sư muội cũng đã từng đồng ý, sau khi trợ giúp nàng ta tìm được ngươi thì nàng ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của bọn ta.”

Tô Linh một mực không nói gì, chẳng qua là vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh của Diệp Vân, lúc này đôi mi thanh tú liền nhíu lại.

“Ngươi muốn gì?”

Khúc Nhất Bình cười nói: “Một kiện linh khí thượng phẩm, một môn tiên kỹ bát phẩm trở lên, một trăm viên Uẩn Khí Đan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện