Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 132: Luyện hóa toàn bộ!



La Văn Thành thực sự tức giận đến mức điên cuồng. Tuy hai tay đã bị gãy nhưng hắn cũng không sợ hỏa diễm cùng băng phách. Nhưng mà đúng lúc này thì trong tầm mắt của hắn xuất hiện một kiện đồ vật, càng lúc càng lớn, hiển nhiên nhắm về phía hắn mà lao tới.

Hắn thấy một tòa bảo tháp, cao khoảng một trượng, đột ngột xuất hiện trên không trung rồi nện xuống.

Nếu như chỉ là một linh khí bảo tháp bình thường thì căn bản không khiến hắn có một chút nào khiếp sợ. Nhưng tòa bảo tháp này lại tản ra ánh sáng nhu hòa, lưu chuyển xung quanh, ẩn chứa một tầng uy lực khó có khả năng chống đỡ, làm cho hắn không có cách nào nhìn thấu.

Dù sao La Văn Thành cũng là Luyện Khí Cảnh thất trọng, chỉ kém một bước cuối cùng liền có thể Trúc Cơ thành công. Dù thế nào thì hắn cũng là dạng cao thủ, nhưng lại không có cách nào nhìn rõ ra được uy lực ẩn chứa trong tòa bảo tháp kia đến cùng mạnh mẽ như thế nào. Loại công kích này không phải là thứ hắn có thể đơn giản chống đỡ lại.

Thế nhưng, linh khí công kích càng lợi hại cũng phải có giới hạn của nó, đặc biết là đối với loại linh khí như thế này. Nếu như người điều khiển có tu vi thấp, cũng không có khả năng phát huy được một phần vạn uy lực chân chính.

Dù sao thì Diệp Vân cũng chỉ là Luyện Thể Cảnh, không thể nào tu luyện ra chân khí được. Thế nhưng lại có thể bày ra uy lực của bảo tháp như vậy, khiến cho La Văn Thành có cảm giác khó có thể chống đỡ. Điều này chứng tỏ bảo tháp kia không phải là linh khí tầm thường.

Thần sắc La Văn Thành tập trung cao độ, lập tức muốn tránh né.

Thế nhưng, hắn hoảng sợ phát hiện, bảo tháp mà Diệp Vân dễ dàng điều khiển, trên không trung hơi chao đảo một chút liền rơi xuống trên đầu hắn.

Cái bảo tháp này chính là linh khí được Diệp Vân cưỡng ép cướp đoạt từ tay của Hoa Vận, Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp. Tuy rằng Hoa Vận không có tiết lộ cấp bậc của tòa bảo tháp này là gì, thế nhưng Diệp Vân cũng phần nào đoán được, Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp chắc hẳn là loại linh khí thượng phẩm, hơn nữa còn là linh khí đứng đầu trong thượng phẩm. Nếu không thì cho dù Hoa Vận là tu sĩ Kim Đan đi chăng nữa, cũng không thể nào có khả năng bồi dưỡng thần hồn ở trong đó.

Độ trân quý của linh khí thượng phẩm là điều không bàn cãi. Mặc dù La Văn Thành là một trong Thập Đại đệ tử của Tuyệt Kiếm Phong, nhưng cũng chỉ có vài món linh khí trung phẩm mà thôi, chứ còn loại bảo vật thượng phẩm này chỉ có cường giả tứ đại Phong chủ mới có tư cách sở hữu.

Mỗi một kiện linh khí thượng phẩm đều có phẩm chất cực tốt, tự bản thân mỗi linh khí này đều có uy lực cường đại. Giống như một đứa con nít cầm trên tay trường kiếm sắc bén múa may chém đại, cho dù là người lớn có thân thể rắn chắc, cũng có thể bị chém rách thân thể, hoặc thậm chí đâm xuyên thân thể.

Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp được lấy ra, không nói một lời liền hướng La Văn Thành hung hăng đập xuống.

La Văn Thành phát hiện lúc này không còn cách nào tránh né, lông mày nhếch lên, trong miệng khẽ quát một tiếng.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu bốc lên một làn sương mù, ngay lập tức ngưng tụ thành một màn bảo hộ đem hắn bảo vệ bên trong.

Răng rắc!

Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp không chút nào gián đoạn, hung hăng đập vào màn bảo hộ.

Màn bảo hộ mãnh liệt phát ra âm thanh thâm thúy, sau đó xung quanh liền xuất hiện vô số những vết nứt. Trong phút chốc, nó hoàn toàn nứt vỡ, một lần nữa hóa thành sương mù rồi tiêu tán.

Thế đập xuống của bảo tháp không hề giảm, mạnh mẽ va vào đầu La Văn Thành.

Thân hình La Văn Thành lập tức chùn xuống, mặt không còn chút máu, yết hầu có vị ngòn ngọt, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn chỉ cảm thấy trọng lượng từ trên đầu truyền xuống như nặng nghìn cân, hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, giống như là một tòa núi nhỏ từ trên trời áp xuống, đập trên đầu hắn.

"Tòa tháp này rốt cuộc là vật gì?" La Văn Thành gào thét thê lương, liên tiếp hiện ra từng loại thủ đoạn, vô số quang ảnh từ trên người hắn mãnh liệt bắn ra, cố gắng ngăn không cho Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp đập xuống.

"La sư huynh, ngươi không cần phản kháng nữa, hai tay đã gãy không cách nào thi triển thần thông bí pháp, làm sao có thể là đối thủ của ta, hãy an phận đi." Diệp Vân âm thanh băng hàn, mang theo một tia trào phúng từ từ truyền đến.

"Không! Ta không cam lòng!" La Văn Thành nổi giận gào thét, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ ửng, đôi mắt đỏ tựa như muốn thiêu đốt thiên địa vậy.

"Cuồng bạo chân khí!"

Đột nhiên, hắn thét lên một tiếng chói tai, trên người tỏa ra ánh sáng lập lòe. Lập tức, từng đạo chân khí từ trong cơ thể hắn bắn ra, như muốn thiêu cháy cả mảnh đại dương này. Thế nhưng, Diệp Vân vẫn luôn để ý từng cử động của hắn, liền đem Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp bao quanh.

"Nếu như ngươi muốn giết chết ta, ta đây sẽ liều chết cùng các ngươi, ai cũng đừng hòng mong sống sót ra khỏi chỗ này." La Văn Thành giờ phút này đã hoàn toàn điên cuồng, quần áo trên người rách nát, tất cả những lỗ chân lông đều tản ra huyết quang lập lòe, sau đó hóa thành chân khí cuồn cuộn, bao trùm phạm vi hơn mười trượng.

Diệp Vân chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ bao trùm toàn bộ xung quanh hắn. Tuy rằng chân khí không có thuật pháp thần thông thì không cách nào phát huy uy lực được, nhưng mà luồng chân khí này lại làm cho Diệp Vân cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

"Chân Khí Lao Lồng!"

La Văn Thành lần nữa gầm lên, hai tay nổ tung thành một mảnh huyết vụ, chân khí ngưng kết trong người ngay lập tức phóng thẳng lên trời, liền hóa thành cái lồng màu máu từ trên trời giáng xuống, đem Diệp Vân giam lại trong đó.

"Chân Khí Lao Lồng này chính là Tinh Nguyên bổn mạng cùng máu của ta dung hợp mà thành, nếu như ngươi muốn chết thì ta và ngươi cùng chết."

Chân Khí Lao Lồng?

Cách xa nơi này trăm trượng, bọn Đoàn Thần Phong, Tô Linh cùng Dư Minh Hồng ba mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Chân Khí Lao Lồng chính là môn thuật pháp cổ xưa, tự bạo chân khí, dung hợp cùng với máu huyết bản thân, cuối cùng hóa thành một tòa lao lồng, vây khốn đối thủ. Lao lồng cũng là một loại thủ đoạn công kích, nhưng mà lại là tự bạo.

Mà tự bạo thì phải tự bạo đan điền, khi đó chân khí hoàn toàn sụp đổ, mới có thể tạo ra chân khí lao lồng. Mà uy lực tự bạo mạnh hay yếu thì còn tùy thuộc vào tu vi của người tự bạo.

"Diệp Vân, mau lui lại! Cái chân khí lao lồng tự bạo này, uy lực cực lớn." Đoạn Thần Phong quát lớn, âm thanh xa xa truyền lại, ngay lập tức đã đến tai Diệp Vân.

"Diệp Vân ngươi mau trở lại!" Tô Linh giọng nói vô cùng lo lắng, liền hét lớn.

Thời điểm này Diệp Vân đúng là có nỗi khổ khó nói nên lời. Hắn chỉ là một gã đệ tử tạp dịch thông qua khảo hạch tấn chức đệ tử ngoại môn, ngày bình thường nhiều nhất cũng chỉ xem qua một chút ghi chép về Đại Lục, còn về phương diện vũ kỹ hay trận pháp thì đều bị khống chế rất chặt chẽ, mà Chân Khí Lao Lồng thì đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến.

Diệp Vân cảm giác toàn thân lâm vào vũng bùn vô hình. Từng đợt khí lưu quấn chặt lấy hắn , muốn cử động phải hao phí một lượng lớn khí lực.

Chân Khí Lao Lồng, không thể ngờ lại cường đại đến như thế.

"Ngươi muốn giết ta thì chúng ta cùng chết chung." La Văn Thành cười điên cuồng nói. Bởi vì Diệp Vân bị Chân Khí Lao Lồng vây khốn, nên bảo tháp trên đầu không gây cho hắn một chút uy hiếp nào, vẫn lơ lửng trên không trung.

"La sư huynh ngươi cũng thật biết nói giỡn, vừa rồi chúng ta luận bàn chút đỉnh, ngươi cũng thắng được nửa phần. Không bằng ngươi thu hồi Chân Khí Lao Lồng, hai chúng ta cùng nhau rời khỏi Hoa Vận mộ địa." Diệp Vân cười khổ nói.

"Chân Khí Lao Lồng một khi thi triển không có cách nào thu hồi, bây giờ ngươi nói gì cũng đã trễ rồi. Chờ khi lồng giam được nạp đầy chân khí, thì sẽ tự bạo, ta và ngươi sẽ gặp nhau dưới Cửu Tuyền." La Văn Thành mặt mũi dữ tợn gằng nói. Một khi đã thi triển Chân Khí Lao Lồng thì có duy nhất con đường bạo tạc nổ tung, hắn không muốn chết cũng không được.

Diệp Vân sắc mặt tái nhợt, lúc lấy ra Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp thì hắn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ đâu còn có Chân Khí Lao Lồng tồn tại, làm cho hắn rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

"Diệp Vân, ngươi nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đi, nhất định phải lao ra được."

Tô Linh gần như muốn khóc. Nàng đứng cách xa trăm trượng đang muốn lao tới cứu Diệp Vân, nhưng bị Đoạn Thần Phong kéo trở lại.

Ba người Tô Linh đều là Luyện Thể Cảnh, dù cho La Văn Thành có bị thương lại lần nữa, muốn xử lý ba người bọn họ đều dễ dàng như trở bàn tay, đã vậy mà Diệp Vân đang bị vây khốn, không có biện pháp giải cứu hắn, lỗ mãng đi lên liền giống như bầy dê rơi vào miệng sói.

Diệp Vân nổi giận nói: "Các ngươi không cần tiến đến đây, ta không tin cái Chân Khí Lao Lồng này có thể vây khốn được ta mãi."

La Văn Thành liên tục cười lạnh, nói: "Một khi đã bị Chân Khí Lao Lồng bao phủ, chỉ có một con đường chết mà thôi, trừ phi tu vi của ngươi cao hơn ta một cái đại cảnh giới là Trúc Cơ, nếu không chờ đến khi chân khí của ta tự bạo đi."

Diệp Vân cảm thụ xung quanh thân thể hắn bốn phía đều phát ra chân khí hùng hồn, chân khí trong lồng giam, khí lưu giống như là cát chảy (vùng sa mạc) đưa hắn vây khốn, càng cử động càng bị lún sâu.

"Chân khí, phải làm như thế nào mới đem chân khí của hắn hoàn toàn loại bỏ đi?" Diệp Vân thở sâu, cố gắng làm cho mình có thể bình tĩnh trở lại.

Hắn thử mấy lần, căn bản không thể làm gì được, càng giãy dụa liền bị vây khốn càng chặt. Chỉ khi nào hắn đem những đám chân khí này tản ra hướng khác, hoặc làm mất đi toàn bộ chân khí này mới có thể phá tan lao lồng thoát khỏi vây khốn.

Thế nhưng theo những gì La Văn Thành nói, trừ phi tu vi của Diệp Vân so với hắn hơn một đại cảnh giới, mới có thể phá tan cái lao lồng này. Phải chăng ý hắn muốn nói tu sĩ Trúc Cơ Cảnh mới có thể đánh tan một kích liều chết của tu sĩ Luyện Khí Cảnh.

Mồ hôi trên trán của Diệp Vân tuôn ra như suối.

"Hóa đi, hóa đi, luyện hóa, luyện hóa .... "

Diệp Vân lầm bầm trong miệng, giọng nói mang theo vẻ cực kỳ lo lắng.

"Không có tác dụng đâu, kết quả của ngươi đã định là cùng ta vui vẻ xuống dưới Cửu Tuyền thôi, từ nay về sau hồn phi phách tán, thần hồn đều tan biến." La Văn Thành điên cuồng cười lớn, đã biết mình sắp chết, cũng không cần phải e ngại điều gì.

Ở phía xa xa, Tô Linh giống như bị điện giật ngã nhào xuống đất, những giọt lệ từng giọt từng giọt từ trong hốc mắt lăn xuống, đôi môi anh đào đỏ mọng hé mở, nhưng không có phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Diệp Vân từ từ nhắm chặt hai mắt, trong miệng cằn nhằn không thôi.

Bỗng nhiên, hắn mãnh liệt mở to đôi mắt, sau đó hiện lên vẻ mong đợi.

Chỉ thấy hai tay của hắn giao nhau ở trước ngực, sau đó đột nhiên điểm tại phía trước hư không.

"Hút cho ta!" Diệp Vân khẽ quát một tiếng, linh lực trong cơ thể hắn lập tức nhộn nhạo khởi động.

Trong khoảng khắc, chân khí bốn phía xung quanh thân thể hắn giống như cơn hồng thủy tìm được chỗ thoát , theo cánh tay Diệp Vân điên cuồng dũng mãnh tràn vào cơ thể hắn.

Trong lúc nguy cấp nhất, hắn lại thi triển công pháp Tiểu Hấp Tinh Quyết để hấp thu chân khí của La Văn Thành.

Tiểu Hấp Tinh Quyết có thể hấp thu các loại linh khí trong thiên địa, như vậy sau khi luyện hóa ra được chân khí có thể hay không hấp thu chân khí?

Diệp Vân không biết, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ bằng thử một lần xem sao.

Chân khí trong lồng giam giống như trăm sông đổ biển, cuồn cuộn rót vào trong cơ thể Diệp Vân.

Diệp Vân chỉ cảm thấy trong cơ thể lập tức căng đầy, tất cả linh lực đều bị chân khí luyện hóa, không còn sót chút nào. Chân khí trong người càng ngày càng nhiều, nhưng căn bản không có cách nào điều khiển, tiếp tục để như vậy, sớm muộn gì cũng gặp cảnh bạo thể mà chết.

Diệp Vân quát lạnh một tiếng, nói: "Tiên Ma Chi Tâm, còn chưa chịu hấp thu chân khí."

Chỉ thấy tại trong khu vực mi tâm của hắn, hiện lên quang ảnh đen trắng đan xen nhau. Tiên Ma Chi Tâm nghe thấy lời triệu hóa của Diệp Vân, thoáng cái xuất hiện.

Trong khoảng khắc, chân khí trong cơ thể Diệp Vân lập tức phóng tới vòng xoáy do Tiên Ma Chi Tâm biến thành, rồi nhanh chóng bị hấp thu.

Chỉ trong giây lát, chân khí trong cơ thể hắn đã trở nên mỏng manh rất nhiều, mà tốc độ Tiểu Hấp Tinh Quyết dẫn chân khí vào trong cơ thể, căn bản không sánh bằng tốc độ Tiên Ma Chi Tâm hấp thu, chân khí trong cơ thể dần dần trở nên ít đi rất nhiều.

Chân Khí Lao Lồng chính là Tinh Nguyên cùng máu huyết của La Văn Thành biến thành, tâm thần tương liên, hắn đột nhiên cảm thấy chân khí trong lồng giam đang giảm đi nhanh chóng, điều này làm cho hắn thất thần, hoàn toàn vượt qua nhận thức của hắn.

"Tại sao có thể như vậy?" La Văn Thành sợ hãi nói.

"Chân Khí Lao Lồng ư, chẳng qua cũng chỉ tầm thường mà thôi."

Hai mắt Diệp Vân bỗng nhiên mở ra. Tử Ảnh Kiếm trong tay chợt lóe, vậy mà đem Chân Khí Lao Lồng của La Văn Thành một kiếm phá tan. (DG: "Ta thấy ở trên hắn đã mở mắt rồi mà @@")

"La sư huynh, Diệp Vân ta đã khiến cho ngươi thất vọng rồi!"

Ánh sáng tím lập lòe, kiếm quang như cầu vồng.

La Văn Thành chỉ thấy bóng kiếm màu tím xẹt qua hư không, xuyên qua bộ ngực của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện