Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 36: Linh Dịch



Toàn bộ mặt ngoài của bình thuốc bằng gỗ màu xanh này đã trở nên óng ánh, thậm chí còn tản mát ra một loại vầng sáng như thanh ngọc. Trong này chính là số rượu dư thừa hắn lấy được từ chỗ Thất trưởng lão.

Bên trong linh điền, chỉ một chút mùi rượu bay qua đã khiến cho hắn có cảm giác như đang thu nạp linh khí trong linh thạch vậy. Lúc này, tại thời điểm cuối cùng trước khi thí luyện, hắn muốn xem xem linh dịch này cuối cùng có hiệu dụng kinh người như thế nào.

Dù là dược lực bên trong linh dịch này không có tác dụng đặc biệt khác, chỉ có thể hóa thành linh khí cuồn cuộn, cung cấp số lượng linh lực đã mất đi thì tại thời điểm mấu chốt, cũng có thể phát huy được hiệu quả vô cùng quan trọng.

Tuy rằng thấy vị Thất trưởng lão kia phục dụng loại linh dịch này, giống như là đang uống rượu, nhưng lại không hề có hại chút nào, ngược lại thì lại khiến cho tai thanh mắt sáng, nhưng mà Diệp Vân hắn cũng không dám chủ quan chút nào, cẩn thận đổ ra một giọt, há miệng nuốt vào.

“Cái gì!”

Dù vậy thì sắc mặt Diệp Vân thoáng cái liền đại biến, cả người chấn động mạnh.

Hắn chỉ cảm thấy có một luồng không khí mãnh liệt trong cơ thể hắn muốn nổ tung ra vậy.

Ngay sau đó, một luồng khí tức lạnh buốt từ phần bụng chạy thẳng lên thiên linh của hắn.

Một luồng khí tức tử vong lập tức bao trùm toàn thân, thần hồn hắn.

Loại cảm giác này giống như trạng thái ý thức lập tức bị đóng băng rồi biến mất, chỉ muốn lập tức chết đi.

Nhưng trong nháy mắt, trái tim hắn bỗng nhiên đập một cách kịch liệt, vầng sáng đen trắng chợt hiện ra trong cơ thể hắn.

Khí tức lạnh băng này lập tức bị vầng sáng đen trắng ngày nuốt đi hơn một nửa.

Tiếp theo đó, vầng sáng lại nhanh chóng biến mất.

Toàn thân Diệp Vân toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hí…iii một tiếng.

“Cái này…”

Đến lúc này thì Diệp Vân mới hồi phục lại được tinh thần, nghĩ lại cảm giác vừa trải qua.

Đúng là một luồng khí lưu linh khí cường đại chạy qua trong cơ thể hắn.

Lượng linh khí kinh người như vậy, mang cho hắn một cảm giác số lượng của nó có thể so sánh với linh khí của một viên linh thạch hạ phẩm.

Nói cách khác, loại linh dịch này có tác dụng bổ sung linh lực một cách nhanh chóng.

Nhưng mà cảm giác lạnh băng chạy lên đỉnh đầu của hắn, khiến cho thần hồn của hắn tựa như muốn lao ra ngoài cơ thể, khiến cho hắn cảm nhận được khí tức tử vong là sao?

Diệp Vân hô hấp thật sâu mấy lần, mạnh mẽ làm cho mình trở nên bình tĩnh.

“Sao lại như vậy?”

Mà điều làm cho hắn càng thêm khiếp sợ chính là, khí tức lạnh như băng kia bây giờ đã biến mất hoàn toàn, hơn nữa đầu óc của hắn càng thêm rõ ràng, giống như một mảnh không gian trong vắt, được linh tuyền linh vụ gột rửa vô số lần, ngay đến cả bụi bặm nhỏ nhất cũng không còn chút nào.

Cảm giác của hắn càng thêm rõ ràng, mà màu sắc bên ngoài cũng trở nên sống động thêm một chút.

Mấu chốt chính là, một khí tức trầm lặng tràn ngập trong thân thể hắn, khiến cho hắn có cảm giác là mình có thể dễ dàng tiếng vào trạng thái vong ngã.

“Tác dụng ngưng thần!”

“Lớn mạnh thần hồn!”

“Loại linh dịch này có tác dụng tăng trưởng thần hồn, ngưng khí an thần!”

Trong chớp nhoáng này, Diệp Vân hoàn toàn hiểu được.

Loại linh dịch này có hiệu quả nhất trên phương diện tăng trưởng thần hồn, việc bổ sung linh khí thì chỉ sợ chẳng qua chỉ là do dược lực tự nhiên phát ra, cũng chỉ tương đương với hiệu quả bổ sung linh khí.

“Thần trí vị Thất trưởng lão kia không ổn định, chẳng lẽ là do thần hồn bị tổn thương, cho nên mới uống nhiều linh dịch như vậy, sau đó mới trở nên thanh tỉnh hơn?”

Khóe mắt Diệp Vân không tự chủ được mà trợn trừng lên, hắn liền nghĩ tới khả năng này.

Đồng thời trên người hắn cũng ứa ra một tầng mồ hôi lạnh, hiểu được vừa rồi là hung hiểm như thế nào.

Dược vật làm tăng trưởng thần hồn, đều là những tu sĩ phía trên Luyện Khí Cảnh, là tu sĩ Trúc Cơ mới có thể thừa nhận được, trong thoáng chốc mà phục dụng một lượng lớn linh dược như vậy, thần hồn ngược lại sẽ gặp phải tổn thương trí mạng.

“Nguy hiểm thật!”

Diệp Vân hiểu rõ, nếu trong cơ thể không có trí bảo biến thành vầng sáng đen trắng, thì vừa rồi hắn không chết thì cũng biến thành ngu ngốc.

“HÌnh như nó còn có chút tác dụng khác, khí huyết tràn đầy…, có lẽ còn có hiệu quả trị thương vô cùng mạnh mẽ. Vị Thất trưởng lão đến cùng là có thân phận gì mà lại có thể nhận được loại linh dịch như vậy, hơn nữa lại có số lượng nhiều như thế! Một vò loại linh dịch này, chỉ sợ một vị trưởng lão Thiên Chúc Phong cũng không có được. Chẳng lẽ hắn đúng là trưởng lão nội môn Thiên Kiếm Tông?”

Tâm tình Diệp Vân chậm rãi hồi phục lại.

Hắn nhìn vào bình thuốc màu xanh trong tay, biết rõ lần này nếu phải tham gia thí luyện thần bí của tông môn thì hắn cũng có thêm một phần bảo đảm nữa.

Mặc dù là đệ tử chân truyền của những trưởng lão Thiên Chúc Phong kia, chỉ sợ cũng chưa hẳn là đã có loại linh dịch có thể bổ sung linh dịch nhanh như vậy, huống chi loại linh dịch này lại có hiệu quả an thần, cường tráng thân thể một cách kinh người.

Quan trọng nhất là, người khác mà nuốt loại linh dịch này vào thì chỉ sợ sẽ mất mạng ngay lập tức, nhưng mà hắn lại khác, có vầng sáng đen trắng thì hắn có thể thu được lợi ích rất nhiều.



Lúc tia sáng ban mai thứ nhất đâm xuyên qua màn đêm hắc ám, đem lại ánh sáng cho đại địa thì Thiên Chúc Phong một đêm an tĩnh cũng dần trở nên nhộn nhịp.

Rất nhiều đệ tử ngoại môn mặc áo bào xanh không biết từ đâu đi ra, sắc mặt ngưng trọng, nhưng trong mắt cũng đã hiện lên một vẻ mong đợi.

Hôm nay chính là thời điểm thi đấu của đệ tử ngoại môn, nếu như có thể lọt vào một trăm vị trí đứng đầu thì có thể đại diện cho Thiên Chúc Phong đi tham gia nhiệm vụ của tông môn, sau khi trở về thì có thể nhận được ban thưởng rất hậu hĩnh.

Đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong, tuy rằng nghe cũng chỉ là một cấp bậc, nhưng vẫn có phân chia cao thấp. Giống như Diệp Vân, những tân đệ tử thì chỉ có thể mặc trường bào màu xanh. Còn những tên đệ tử có tu vi bình thường, không được coi trọng thì cũng chỉ có thể mặc trường bào màu xanh mà thôi, chỉ khi nào là đệ tử chính thức của Đường Khẩu, phân ra những nơi Thu Thập Cốc, Luyện Dược Đường, … thì mới có thể mặc quần áo màu sắc khác.

Đệ tử có thể tiến vào Đường Khẩu thì lập tức có thể mặc hoàng bào, địa vị cao hơn nửa bậc so với đệ tử thanh bào, hơn nữa còn có thể đạt được một chút tài nguyên tu luyện, không giống như những đệ tử thanh bào, tất cả tài nguyên tu luyện đều phải dựa vào chính mình đi kiếm lấy. Đương nhiên, đệ tử hoàng bào có thể nhận được tài nguyên, kỳ thật là ít vô cùng, có cũng như không vậy.

Nếu như tu vi đã đến một trình độ nhất định, hơn nữa được các vị trưởng lão coi trọng thì liền có thể phụ trách một tiểu đội, có tư cách mặc hắc bào. Những đệ tử này mỗi tháng đều được cung cấp tài nguyên khá xa xỉ, hơn nữa mỗi khi tiểu đội dưới quyền hoàn thành nhiệm vụ thì còn được ban thưởng thêm, tu vi của những đệ tử này hầu như đã đạt đến Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, chỉ kém nửa bước là có thể Ngộ Khí thành công, đạt được Luyện Khí Cảnh.

Nhưng mà, đệ tử hắc bào cũng không phải là cấp bậc cao nhất của đệ tử ngoại môn. Ví dụ như Nam Thành, tu vi của hắn sớm đã đạt đến Ngộ Khí Cảnh đỉnh phong, nửa bước nữa là đạt đến Luyện Khí Cảnh. Mà hắn cũng giữ một vị trí rất là quan trọng, cung cấp nhiệm vụ và ban thưởng tại Thí Luyện Điện, chức vụ này có thể nói là vô cùng quan trọng, không phải được sự cho phép của trưởng lão Thí Luyện ĐIện thì tuyệt đối không thể ngồi vào vị trí này.

Nhưng dù vậy, Nam Thành vẫn chỉ là đệ tử hắc bào, không phải là đệ tử ngoại môn được tông môn chiếu cố nhất.

Áo bào tím, chỉ có đệ tử ngoại môn áo bào tím, bọn hắn mới chính là những người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn. Những tên đệ tử này, ai ai cũng đã đạt đến Luyện Khí Cảnh, chính là những thiên tài tuyệt diễm được nội môn khảo hạch.

Những tên đệ tử áo bào tím này, không cần làm bất cứ một chuyện gì, công việc quan trọng nhất của bọn hắn chính là tăng cảnh giới, tăng tu vi, sau đó cứ hai năm một lần chuẩn bị cho việc khảo hạch đệ tử nội môn. Một khi thông qua khảo hạch thì chính là cá chép hóa rồng, rời khỏi Thiên Chúc Phong, tiến vào nội môn.

Nội môn, hoàn cảnh tu luyện đâu chỉ tốt gấp mười lần so với ngoại môn, mà mỗi đệ tử nội môn đều được cung cấp tài nguyên tu luyện vô cùng phong phú. Bọn hắn hầu như không phải tham gia bất cứ nhiệm vụ nào của Thiên Chúc Phong.

Việc của bọn hắn chỉ là tu luyện, tu luyện, tu luyện điên cuồng mà thôi.

Nhưng mà muốn trở thành đệ tử nội môn, lại dễ dàng thế sao? Luyện Khí Cảnh chính là tiêu chuẩn khảo hạch của đệ tử nội môn, chỉ cần tu vi của ngươi đạt đến Luyện Khí Cảnh thì đều có tư cách.

Nhưng mà, Thiên Chúc Phong thành lập đã trăm ngàn năm này, có rất nhiều đệ tử đạt được Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, lục trọng, thậm chí thất trọng đỉnh phong, nhưng cũng không thể tiến lên bước cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện