Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 54: Ngụy trang
Diệp Vân đứng lặng yên, nét mặt nghiêm nghị, nhìn thoáng qua thì không có dấu hiệu gì của người bị thương. Mọi người vô cùng kinh ngạc không tin nổi vào mắt mình, vì quyền vừa rồi của Đoàn Thần Phong ẩn chưa uy lực cực đại, dù là mấy người Nam Thành cũng không dám tùy tiện ngăn chặn nếu không muốn nhận kết cục bi thảm. Thế nhưng Diệp Vân lại rất bình thản đón đỡ, không hề nao núng.
“Sao có thể như vậy? Thật không thể tưởng tượng nổi!”
“Ta nhất định đang bị ảo giác rồi. Hai người này vừa mới trở thành tân đệ tử đã như vậy, ngày sau nhất định có thể trở thành đệ tử chân truyền của các trưởng lão.”
“Còn phải để xem đã, vì bọn họ còn tham gia thí luyện của Tông môn, có sống sót trở về hay không cũng khó nói.”
Ánh mắt Nam Thành hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó lại tràn đầy hưng phấn và mong chờ.
“Diệp Vân, ta quả thực đã không nhìn nhầm ngươi.”
Trong lúc mọi người đang không ngừng hoảng hốt, Diệp Vân vẫn đứng im trên lôi đài, hai mắt hơi nheo lại. Quyền vừa rồi của Đoàn Thần Phong rất mạnh, theo lẽ thường dù Diệp Vân có tu vi mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể dễ dàng đón đỡ. Chiêu vừa rồi đã là chiêu mạnh nhất mà người ở tu vi Luyện Khí Cảnh có thể xuất ra rồi, dù là Mộ Dung Vô Ngân ở đây, cũng khó lòng ngạnh kháng một cách dễ dàng như vậy.
Diệp Vân hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, trong đầu hiện lên tình cảnh vừa diễn ra.
Tại thời khắc ấy, lúc hắn cảm thấy hắn không thể ngăn cản nổi quyền của Đoàn Thần Phong thì đột nhiên quanh ảnh hiện ra đánh trúng song quyền, sau đó, lực lượng này theo cánh tay hắn tiến vào trong cơ thể. Nếu toàn bộ lực lượng này đều tiến vào cơ thể hắn thì thân thể hắn chắc chắn không thể chịu nổi, vì cỗ lực lượng này quá cường đại.
Lúc sắp đối quyền với Đoàn Thần Phong, quang ảnh đen trắng hơi rung lên trong ngực hắn, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn. Diệp Vân cảm giác được quang ảnh này không run rẩy vì sợ hãi, mà vì nó cảm giác được năng lượng ẩn chứa từ đòn công kích của đối phương rất có ích với nó. Cũng vì thế, Diệp Vân mới ngạnh kháng một quyền này.
Kình lực từ quyền của Đoàn Thần Phong xâm nhập vào cơ thể hắn, quang ảnh đen trắng liền phát ra một cỗ hấp lực cường đại hấp thu sạch sẽ, giống như chảy vào một cái động không đáy. Đoàn Thần Phong có thể tung ra cả trăm quyền, chỉ cần quang ảnh hấp thu đầy đủ năng lượng thì năng lượng hấp thu được phải bằng với một tháng tu luyện của hắn.
“Đoàn sư huynh, có thể dùng thêm chút sức nữa không?” Diệp Vân nhìn Đoàn Thần Phong bằng ánh mắt cười.
“Ta định dùng ba phần khí lực để đối phó với ngươi, xem như có chút nhân từ, nếu ngươi đã muốn, ta sẽ để ngươi nếm thử uy lực của Đại Nhật U Minh quyền chính thức.” Đoàn Thần Phong phẫn nộ.
“Tiếp của ta một chiêu đây.” Hắn hét to, linh lực trong cơ thể bộc phát dồn về hai tay.
Trên tay trái hắn hiện lên vầng sáng màu đen âm u, ẩn chứa khí tức tử vong không ngừng lập lòe khiến Đoàn Thần Phong nhìn như từ U Minh địa ngục hiện ra. Còn trên tay phải của hắn, Đại Nhật Quyền Sáo bắn ra vạn đạo bạch sắc hào quang giống như một vầng mặt trời giữa lòng bàn tay. Hai đạo năng lượng bất đồng quỷ dị cứ như vậy mà giao thoa rồi đột nhiên dung hợp làm một.
Quyền kình hai màu dung hợp lại khiến mọi người thêm một lần kinh ngạc, có người nhìn thấy màu đen thuần túy, có người lại thấy chỉ toàn màu trắng. Lúc thì đen như mực, lúc lại trắng như tuyết.
“Đại Nhật U Minh!”
Đoàn Thần Phong hít thở thật sâu, thu lại song quyền rồi hướng Diệp Vân hung hăng đánh tới.
Uy lực của quyền này so với quyền trước mới nhìn thì không có biến hóa gì lớn, nhưng có cảm giác vô cùng quỷ dị, khiến người khác lạnh lẽo, kinh hãi khó tả.
Sắc mặt đám đệ tử trở nên trắng bệch, nhắm mắt ngưng thần một lát mới từ từ khôi phục. Những đệ tử áo vàng bị chấn động tinh thần, ánh mắt hoang mang bắt đầu mất kiểm soát.
Đại Nhật U Minh quyền này đã đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Luyện Thể, trong đó còn ẩn chứa tinh thần công kích. Những người có tu vi chưa đạt tới Luyện Khí Cảnh hậu kỳ, thần hồn chưa được ngưng luyện qua thì không thể ngăn cản.
Một quyền khủng bố như thế, Diệp Vân là cách nào để ngăn cản?
Bản thân Diệp Vân cũng nhận thức được điều này, suy nghĩ của hắn không khác của đám đệ tử dưới lôi đài bao nhiêu, hắn còn nhìn ra Đoàn Thần Phong xuất ra là song quyền, một đen một trắng chứ không chỉ đơn giản là một quyền như mọi người tưởng. Hai quyền này thực sự không phải dung hợp làm một mà giống như dồn lại thành một khối. Diệp Vân tin, Đại Nhật U Minh quyền này không đơn giản như mấy loại tiên kỹ cửu phẩm thông thường. Nếu tu vi chín thức đạt tới cảnh giới Luyện Khí Cảnh thì quyền này rất có khả năng sẽ dung hợp làm một, lúc đó, uy lực so với hiện tại còn lớn hơn gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm.
Một quyền thật bất khả tư nghị!
Khuôn mặt Diệp Vân cũng trở nên ngưng trọng, quang ảnh trong cơ thể lại nhảy lên vui sướng như lúc trước. Trong cơ thể hắn Linh lực bắt đầu sôi trào, sau đó hội tụ tại song quyền, đưa lên ngang ngực đón đợi quyền thế của đối phương.
Uỳnh!....
Hai đạo công kích một lần nữa va chạm. Đúng như dự đoán của Đoàn Thần Phong, lực lượng ẩn chứa trong quyền thế của hắn khi va chạm liền đánh tan Linh lực của Diệp Vân, sau đó theo cánh tay đối phuông mà truyền vào trong thân thể. Đoàn Thần Phong rất tin tưởng, quyền thế vừa chính vừa tà này đánh vào trong cơ thể đối phương, nếu không khiến đối phương mất mạng thì cũng bị trọng thương, không còn khả năng chiến đấu nữa.
Trong lúc đó, thân thể Diệp Vân không chịu nổi man lực trực tiếp bay ngược về sau, va vào lan can ở rìa lôi đài. Quang ảnh đen trắng trong cơ thể xuất ra hấp lực bao trùm hai tay Diệp Vân, không ngừng hút lấy năng lượng như một đứa trẻ tham ăn rồi không ngừng luyện hóa.
Bên ngoài, khuôn mặt Diệp Vân vẫn tỏ ra bình thản không hề có dấu hiệu bị thương, chậm rãi bước về phía Đoàn Thần Phong.
Đoàn Thần Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn phát hiện sắc mặt Diệp Vân so với trước thì trở nên nhợt nhạt hơn, chứng tỏ đối phương rất có thể đã bị nội thương. Một quyền hắn vừa xuất ra, bản thân hắn cũng không có khả năng ngạnh kháng mà không để lại hậu quả gì. Ánh mắt Đoán Thần Phong hiện lên một tia khác thường, hắn trở sâu rồi cũng bước tới phía trước. Song quyền mang theo vầng sáng đen trắng nhanh chóng dung hợp, sau đó hội tụ lại thành một quyền.
“Diệp Vân, để ta xem ngươi có thể tiếp được bao nhiêu quyền của ta.”
Đoàn Thần Phong hét lớn, thiết quyền như điện hướng Diệp Vân phóng tới. Dưới lôi đài, Nam Thành và Khúc Nhất Bình cũng nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt Diệp Vân, hai ống tay áo đang không ngừng run rẩy.
Sắc mặt Diệp Vân ngày một nhợt nhạt.
“Sao có thể như vậy? Thật không thể tưởng tượng nổi!”
“Ta nhất định đang bị ảo giác rồi. Hai người này vừa mới trở thành tân đệ tử đã như vậy, ngày sau nhất định có thể trở thành đệ tử chân truyền của các trưởng lão.”
“Còn phải để xem đã, vì bọn họ còn tham gia thí luyện của Tông môn, có sống sót trở về hay không cũng khó nói.”
Ánh mắt Nam Thành hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó lại tràn đầy hưng phấn và mong chờ.
“Diệp Vân, ta quả thực đã không nhìn nhầm ngươi.”
Trong lúc mọi người đang không ngừng hoảng hốt, Diệp Vân vẫn đứng im trên lôi đài, hai mắt hơi nheo lại. Quyền vừa rồi của Đoàn Thần Phong rất mạnh, theo lẽ thường dù Diệp Vân có tu vi mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể dễ dàng đón đỡ. Chiêu vừa rồi đã là chiêu mạnh nhất mà người ở tu vi Luyện Khí Cảnh có thể xuất ra rồi, dù là Mộ Dung Vô Ngân ở đây, cũng khó lòng ngạnh kháng một cách dễ dàng như vậy.
Diệp Vân hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, trong đầu hiện lên tình cảnh vừa diễn ra.
Tại thời khắc ấy, lúc hắn cảm thấy hắn không thể ngăn cản nổi quyền của Đoàn Thần Phong thì đột nhiên quanh ảnh hiện ra đánh trúng song quyền, sau đó, lực lượng này theo cánh tay hắn tiến vào trong cơ thể. Nếu toàn bộ lực lượng này đều tiến vào cơ thể hắn thì thân thể hắn chắc chắn không thể chịu nổi, vì cỗ lực lượng này quá cường đại.
Lúc sắp đối quyền với Đoàn Thần Phong, quang ảnh đen trắng hơi rung lên trong ngực hắn, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn. Diệp Vân cảm giác được quang ảnh này không run rẩy vì sợ hãi, mà vì nó cảm giác được năng lượng ẩn chứa từ đòn công kích của đối phương rất có ích với nó. Cũng vì thế, Diệp Vân mới ngạnh kháng một quyền này.
Kình lực từ quyền của Đoàn Thần Phong xâm nhập vào cơ thể hắn, quang ảnh đen trắng liền phát ra một cỗ hấp lực cường đại hấp thu sạch sẽ, giống như chảy vào một cái động không đáy. Đoàn Thần Phong có thể tung ra cả trăm quyền, chỉ cần quang ảnh hấp thu đầy đủ năng lượng thì năng lượng hấp thu được phải bằng với một tháng tu luyện của hắn.
“Đoàn sư huynh, có thể dùng thêm chút sức nữa không?” Diệp Vân nhìn Đoàn Thần Phong bằng ánh mắt cười.
“Ta định dùng ba phần khí lực để đối phó với ngươi, xem như có chút nhân từ, nếu ngươi đã muốn, ta sẽ để ngươi nếm thử uy lực của Đại Nhật U Minh quyền chính thức.” Đoàn Thần Phong phẫn nộ.
“Tiếp của ta một chiêu đây.” Hắn hét to, linh lực trong cơ thể bộc phát dồn về hai tay.
Trên tay trái hắn hiện lên vầng sáng màu đen âm u, ẩn chứa khí tức tử vong không ngừng lập lòe khiến Đoàn Thần Phong nhìn như từ U Minh địa ngục hiện ra. Còn trên tay phải của hắn, Đại Nhật Quyền Sáo bắn ra vạn đạo bạch sắc hào quang giống như một vầng mặt trời giữa lòng bàn tay. Hai đạo năng lượng bất đồng quỷ dị cứ như vậy mà giao thoa rồi đột nhiên dung hợp làm một.
Quyền kình hai màu dung hợp lại khiến mọi người thêm một lần kinh ngạc, có người nhìn thấy màu đen thuần túy, có người lại thấy chỉ toàn màu trắng. Lúc thì đen như mực, lúc lại trắng như tuyết.
“Đại Nhật U Minh!”
Đoàn Thần Phong hít thở thật sâu, thu lại song quyền rồi hướng Diệp Vân hung hăng đánh tới.
Uy lực của quyền này so với quyền trước mới nhìn thì không có biến hóa gì lớn, nhưng có cảm giác vô cùng quỷ dị, khiến người khác lạnh lẽo, kinh hãi khó tả.
Sắc mặt đám đệ tử trở nên trắng bệch, nhắm mắt ngưng thần một lát mới từ từ khôi phục. Những đệ tử áo vàng bị chấn động tinh thần, ánh mắt hoang mang bắt đầu mất kiểm soát.
Đại Nhật U Minh quyền này đã đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Luyện Thể, trong đó còn ẩn chứa tinh thần công kích. Những người có tu vi chưa đạt tới Luyện Khí Cảnh hậu kỳ, thần hồn chưa được ngưng luyện qua thì không thể ngăn cản.
Một quyền khủng bố như thế, Diệp Vân là cách nào để ngăn cản?
Bản thân Diệp Vân cũng nhận thức được điều này, suy nghĩ của hắn không khác của đám đệ tử dưới lôi đài bao nhiêu, hắn còn nhìn ra Đoàn Thần Phong xuất ra là song quyền, một đen một trắng chứ không chỉ đơn giản là một quyền như mọi người tưởng. Hai quyền này thực sự không phải dung hợp làm một mà giống như dồn lại thành một khối. Diệp Vân tin, Đại Nhật U Minh quyền này không đơn giản như mấy loại tiên kỹ cửu phẩm thông thường. Nếu tu vi chín thức đạt tới cảnh giới Luyện Khí Cảnh thì quyền này rất có khả năng sẽ dung hợp làm một, lúc đó, uy lực so với hiện tại còn lớn hơn gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm.
Một quyền thật bất khả tư nghị!
Khuôn mặt Diệp Vân cũng trở nên ngưng trọng, quang ảnh trong cơ thể lại nhảy lên vui sướng như lúc trước. Trong cơ thể hắn Linh lực bắt đầu sôi trào, sau đó hội tụ tại song quyền, đưa lên ngang ngực đón đợi quyền thế của đối phương.
Uỳnh!....
Hai đạo công kích một lần nữa va chạm. Đúng như dự đoán của Đoàn Thần Phong, lực lượng ẩn chứa trong quyền thế của hắn khi va chạm liền đánh tan Linh lực của Diệp Vân, sau đó theo cánh tay đối phuông mà truyền vào trong thân thể. Đoàn Thần Phong rất tin tưởng, quyền thế vừa chính vừa tà này đánh vào trong cơ thể đối phương, nếu không khiến đối phương mất mạng thì cũng bị trọng thương, không còn khả năng chiến đấu nữa.
Trong lúc đó, thân thể Diệp Vân không chịu nổi man lực trực tiếp bay ngược về sau, va vào lan can ở rìa lôi đài. Quang ảnh đen trắng trong cơ thể xuất ra hấp lực bao trùm hai tay Diệp Vân, không ngừng hút lấy năng lượng như một đứa trẻ tham ăn rồi không ngừng luyện hóa.
Bên ngoài, khuôn mặt Diệp Vân vẫn tỏ ra bình thản không hề có dấu hiệu bị thương, chậm rãi bước về phía Đoàn Thần Phong.
Đoàn Thần Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn phát hiện sắc mặt Diệp Vân so với trước thì trở nên nhợt nhạt hơn, chứng tỏ đối phương rất có thể đã bị nội thương. Một quyền hắn vừa xuất ra, bản thân hắn cũng không có khả năng ngạnh kháng mà không để lại hậu quả gì. Ánh mắt Đoán Thần Phong hiện lên một tia khác thường, hắn trở sâu rồi cũng bước tới phía trước. Song quyền mang theo vầng sáng đen trắng nhanh chóng dung hợp, sau đó hội tụ lại thành một quyền.
“Diệp Vân, để ta xem ngươi có thể tiếp được bao nhiêu quyền của ta.”
Đoàn Thần Phong hét lớn, thiết quyền như điện hướng Diệp Vân phóng tới. Dưới lôi đài, Nam Thành và Khúc Nhất Bình cũng nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt Diệp Vân, hai ống tay áo đang không ngừng run rẩy.
Sắc mặt Diệp Vân ngày một nhợt nhạt.
Bình luận truyện