Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 82: Núi Biến Mất
Khu mộ địa này có linh?
Đột nhiên, toàn thân Diệp Vân lạnh toát. Nếu như trong này thật sự có tu sĩ Kim Đan còn sống, hoặc là hậu nhân của vị tu sĩ này, như vậy việc bố trí vô số pháp trận như vậy, cuối cùng là muốn làm gì?
Tu vi Luyện Thể Cảnh, đối với tu sĩ Kim Đan mà nói thì đúng là như con sâu cái kiến mà thôi.
“Ha ha, ta lấy được rồi.”
Bất ngờ, tiếng cười chói tai của Khúc Nhất Bình vang lên, chỉ thấy trong tay hắn đang nắm một thanh chiến đao màu xanh lục, xung quanh tỏa ra một màn vụ khí màu xanh lục nhàn nhạt, phập phồng.
Đám người Diệp Vân đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Khúc Nhất Bình vung vẩy chiến đao trong tay, vẻ vui mừng không cần nói cũng biết.
“Khúc sư huynh, đây là thanh đao gì? Cũng là linh khí hạ phẩm hay sao?” Dư Minh Hồng đi tới, tò mò hỏi.
Khúc Nhất Bình liếc xéo hắn một cái, cười lạnh nói: “Linh khí hạ phẩm? Không sai, đây chính là một linh khí hạ phẩm, nhưng lại chính là bảo vật mạnh nhất trong hàng ngũ linh khí hạ phẩm, Thất Tuyệt Ma Đao.”
Thất Tuyệt Ma Đao?
Dư Minh Hồng và đám người Diệp Vân đồng thời ngẩn ra, sao thanh chiến đao này lại là kiện linh khí mạnh nhất trong hàng ngũ hạ phẩm?
Đang lúc bọn hắn tỏ ra khó hiểu thì bỗng nhiên một tiếng kêu kinh ngạc từ phía sau bọn hắn truyền đến, chỉ thấy trong mắt Đoàn Thần Phong tràn đầy vẻ kinh ngạc, vẻ mặt khó có thể tin tưởng được.
“Ngươi nói đây chính là Thất Tuyệt Ma Đao của Thất Tuyệt Đại Ma năm trăm năm trước hay sao?” Trong giọng nói của Đoàn Thần Phong có chút run rẩy. Thường ngày, hắn chả bao giờ muốn nói chuyện với Khúc Nhất Bình, bởi vậy có thể thấy tâm tình của hắn rung động đến thế nào.
“Không tệ, Đoàn Thần Phong ngươi đúng là hảo nhãn lực, biết được cả lai lịch của Thất Tuyệt Ma Đao.” Khúc Nhất Bình mang vẻ mặt đắc thắng, giờ khắc này, hắn cũng không còn vẻ âm trầm thâm kế, mọi thứ vui giận đều thể hiện ở trên mặt.
“Thất Tuyệt Đại Ma là ai?” Dư Minh Hồng tò mò hỏi.
Sắc mặt Đoàn Thần Phong âm trầm như nước, lạnh giọng nói: “Nam trăm năm trước, có một thanh niên tu vi đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Với tu vi như vậy thì cũng đã là tốt rồi, thế nhưng soi với những đệ tử chân truyền của các đại tông môn thì vẫn chưa tính là gì. Thế nhưng, hắn từ một chỗ đạt được một thanh chiến đao, cững từ bên trong chiến đao mà lấy được một bộ công pháp khó tin. Bộ công pháp này phối hợp với thanh chiến đao kia thì có thể thi triển ra thất tình đao mang vui , giận, buồn, sợ hãi, yêu, ác, hận. Một khi đối thủ chịu ảnh hưởng của thất tình đao mang thì sẽ bị ảnh hưởng cực lớn. Cao thủ tranh đấu, thắng bại chỉ trong một khắc, nếu như ngươi bị phá tâm cảnh, ảnh hưởng đến tâm tình thì sao có thể quyết đấu sinh tử được nữa?”
Con ngươi đám Diệp Vân co rụt lại, vẻ mặt khó có thể tin được, thế gian lại có bộ công pháp và thanh chiến đao như vậy, đúng là khó có thể tưởng tượng được.
“Dĩ nhiên, công pháp và linh khí cũng chả có phân biệt chính tà, dùng trong chính đạo thì là chính đạo, ngược lại thì chính là ma đầu tà đạo. Người này sau khi đạt được chiến đao và công pháp thì bắt đầu đại khai sát giới, chém giết vô số đệ tử hai phái chính tà, giết người đoạt bảo, không việc ác gì là không làm. Mà cây chiến đao này có thể thi triển ra thất tình đao mang, nên mặc dù là cao thủ Trúc Cơ sơ kỳ gặp hắn, cũng không cách nào giết được hắn, mà còn bị hắn giết chết đến mười mấy tên. Mà hắn sau khi giết người đoạt bảo, cướp được tài nguyên, trùng kích thành công Trúc Cơ thì không còn ai có thể ngăn cản được hắn nữa. Trong nhất thời, lòng người Tấn quốc đều bàng hoàng, sợ gặp phải tên ma đầu này. Như vậy, hắn đã trở thành Thất Tuyệt Lão Ma, mà thanh chiến đao kia cũng có tên là Thất Tuyệt Ma Đao.” Đoàn Thần Phong thở sâu, tiếp tục nói.
Thanh chiến đao tản ra quang vụ màu xanh lục trong tay của Khúc Nhất Bình này, nếu quả thực là thanh Thất Tuyệt Ma Đao như lời đồn thì thực lực của Khúc Nhất Bình sẽ đại tăng, mà tất cả mọi người tại đây, chỉ sợ cũng không thể chế trụ được hắn.
“Đoàn Thần Phong, nếu như thanh Thất Tuyệt Ma Đao này đúng như những gì ngươi nói, mà với tu vi Trúc Cơ Cảnh của lão ma, sao chỉ là một thanh linh khí hạ phẩm?” Thanh âm trong trẻo của Tô Linh vang lên, mang theo nghi ngờ.
Diệp Vân gật đầu, đây cũng là điều nghi vấn của hắn sau khi Đoàn Thần Phong kể lại.
“Các ngươi có điều không biết, thanh Thất Tuyệt Ma Đao này thật sự là linh khí hạ phẩm, cũng không biết là thời điểm luyện chế có yêu cầu đặc thù nào, hay là tiện tay luyện chế hay là tài liệu bình thường, điều này ta cũng không rõ lắm. Thế nhưng, Thất Tuyệt Ma Đao đúng là một thanh linh khí hạ phẩm, chính xác trăm phần trăm.” Đoàn Thần Phong nhìn nàng và Diệp Vân, trầm giọng nói.
Diệp Vân và Tô Linh liếc nhìn nhau. Hai người đều biết, có một ít linh khí bởi vì tài liệu tương đối tầm thường, cho nên phẩm chất bị hạ xuống một bậc. Nhưng khi đối địch, tránh việc cứng đối cứng thì uy lực của nó lại tăng mạnh hơn nhiều. Thanh Thất Tuyệt Ma Đao nếu có tên tuổi như vậy thì chắc hẳn là loại linh khí cực phẩm rồi.
Khúc Nhất Bình vung vẩy chiến đao trong tay, dưới ánh sáng xanh lục, khuôn mặt hắn thoáng nhìn trông vô cùng dữ tợn, khó có thể kiềm chế được nét vui mừng trên khuôn mặt.
“Diệp Vân, không bằng trước khi hắn quen thuộc kiện linh khí này, chúng ta liên thủ giết hắn.” Thấy bộ dáng này, ánh mắt Đoàn Thần Phong híp lại, vô cùng nghiêm túc nói với Diệp Vân.
“Các ngươi!” Sắc mặt Khúc Nhất Bình biến đổi, thân hình theo bản năng, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Đúng lúc này, ngọn núi nửa trong suốt này bỗng nhiên phát ra thanh âm đùng đùng. Không đợi cho bọn Diệp Vân kịp phản ứng lại thì phía trên của ngọn núi đột nhiên niir tung, trong phút chốc liền hóa thành vô số bột phấn trong suốt.
Tro bụi đầy trời, che khuất cả một mảnh thiên địa lại, khiến cho toàn bộ cảnh vật rơi vào cảnh hỗn độn.
Diệp Vân theo bản năng, nắm lấy cánh tay của Tô Linh, sau đó ôm chặt nàng ta vào lòng.
Cả thiên địa là một mảnh mờ tối, sương mù mờ mịt, thậm chí ngay cả giác quan thứ sáu cũng mất đi tác dụng. Diệp Vân ngừng thở, hắn không cảm giác được bất kỳ vật gì, cũng không nghe được bất cứ âm thanh gì, chỉ còn một cảm giác duy nhất, đó là thiếu nữ trong ngực mình, thân thể mềm mại của nàng đang run trong lồng ngực mình.
Bụi bặm rốt cục đã tán đi. Thời điểm mà ánh mắt Diệp Vân có thể thấy rõ mọi vật thì hắn thấy chính mình và Tô Linh gần như đã bị bụi bặm chất đầy người, mà phía trước của hắn cũng xuất hiện một tòa tế đàn rất cao lớn.
Tên tế đài, có ba đoàn ánh sáng xanh, trắng, tím đang phập phồng, trôi nổi giữa không trung.
“Cái này…”
Tô Linh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, thở nhẹ ra một cái thì liền sặc bụi, lập tức ho lên kịch liệt.
“Không có chuyện gì.”
Diệp Vân bất động thanh sắc an ủi Tô Linh. Mặc dù Tô Linh xuất thân không tầm thường, thế nhưng vừa rồi dị biến phát sinh, hắn cảm giác được Tô Linh cũng chỉ như một thiếu nữ bình thường mà thôi.
Tô Linh nghe được âm thanh của Diệp Vân thì cảm thấy hơi mất mặt một chút.
Diệp Vân chậm rãi hô hấp, nhưng sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Bởi vì phóng tầm mắt ra xung quanh thì hắn không hề thấy bóng dáng của đám người Khúc Nhất Bình, Đoàn Thần Phong đâu cả, bọn họ dường như biến mất theo đám tro bụi vừa rồi.
“Diệp Vân, những người còn lại đâu rồi?” Lúc này, Tô Linh cũng phát hiện ra điểm này, run giọng hỏi.
Diệp Vân lắc đầu, tận lực bình tĩnh, nói: “Trận pháp tại đây quá mức cổ quái. Bọn họ chắc hẳn là bị truyền tống đến chỗ khác, hoặc là chúng ta cũng chưa hẳn là đã ở chỗ ngọn núi lúc trước.”
Tô Linh gật đầu, nàng cẩn thận nhìn về phía tế đàn, lông mày nhíu lại.
Nàng có chút nghiên cứu đối với cấm chế trận pháp, thế nhưng tại tế đàn này, nàng càng nhìn thì càng thấy mơ hồ.
“Như thế nào, có nhìn ra điều gì không?”
Diệp Vân khẽ động, lập tức cùng với Tô Linh sóng vai tiến lên.
“Ta nhìn cũng không hiểu lắm, muốn đến gần hơn để xem sao.” Tô Linh có chút uể oải nói.
“Vậy để ta đi trước xem sao.” Ánh mắt Diệp Vân lóe lên, không đợi Tô Linh trả lời thì bóng dáng đã như tia chớp bắn lên phía trước, đứng trên thềm đá.
“Diệp Vân!”
Tô Linh giậm chân, muốn tức giận mà không tức giận được.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, không trả lời nàng, bước tiếp lên mười bậc tiếp theo.
Trên tế đàn, ba đạo ánh sáng trắng, xanh, tím đang chậm rãi xoay tròn, huyền phù trên không trung.
Mỗi một đoàn ánh sáng đều cao cỡ một người bình thương, nhìn vào thì thấy hư hư ảo ảo, tỏa ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ, mê ly.
Diệp Vân vừa mới bước lên đỉnh của tế đàn, đối mặt với ba đạo ánh sáng này thì bên người hắn, một thân ảnh lóe lên, chính là Tô Linh đã đến bên cạnh hắn.
Đột nhiên, toàn thân Diệp Vân lạnh toát. Nếu như trong này thật sự có tu sĩ Kim Đan còn sống, hoặc là hậu nhân của vị tu sĩ này, như vậy việc bố trí vô số pháp trận như vậy, cuối cùng là muốn làm gì?
Tu vi Luyện Thể Cảnh, đối với tu sĩ Kim Đan mà nói thì đúng là như con sâu cái kiến mà thôi.
“Ha ha, ta lấy được rồi.”
Bất ngờ, tiếng cười chói tai của Khúc Nhất Bình vang lên, chỉ thấy trong tay hắn đang nắm một thanh chiến đao màu xanh lục, xung quanh tỏa ra một màn vụ khí màu xanh lục nhàn nhạt, phập phồng.
Đám người Diệp Vân đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Khúc Nhất Bình vung vẩy chiến đao trong tay, vẻ vui mừng không cần nói cũng biết.
“Khúc sư huynh, đây là thanh đao gì? Cũng là linh khí hạ phẩm hay sao?” Dư Minh Hồng đi tới, tò mò hỏi.
Khúc Nhất Bình liếc xéo hắn một cái, cười lạnh nói: “Linh khí hạ phẩm? Không sai, đây chính là một linh khí hạ phẩm, nhưng lại chính là bảo vật mạnh nhất trong hàng ngũ linh khí hạ phẩm, Thất Tuyệt Ma Đao.”
Thất Tuyệt Ma Đao?
Dư Minh Hồng và đám người Diệp Vân đồng thời ngẩn ra, sao thanh chiến đao này lại là kiện linh khí mạnh nhất trong hàng ngũ hạ phẩm?
Đang lúc bọn hắn tỏ ra khó hiểu thì bỗng nhiên một tiếng kêu kinh ngạc từ phía sau bọn hắn truyền đến, chỉ thấy trong mắt Đoàn Thần Phong tràn đầy vẻ kinh ngạc, vẻ mặt khó có thể tin tưởng được.
“Ngươi nói đây chính là Thất Tuyệt Ma Đao của Thất Tuyệt Đại Ma năm trăm năm trước hay sao?” Trong giọng nói của Đoàn Thần Phong có chút run rẩy. Thường ngày, hắn chả bao giờ muốn nói chuyện với Khúc Nhất Bình, bởi vậy có thể thấy tâm tình của hắn rung động đến thế nào.
“Không tệ, Đoàn Thần Phong ngươi đúng là hảo nhãn lực, biết được cả lai lịch của Thất Tuyệt Ma Đao.” Khúc Nhất Bình mang vẻ mặt đắc thắng, giờ khắc này, hắn cũng không còn vẻ âm trầm thâm kế, mọi thứ vui giận đều thể hiện ở trên mặt.
“Thất Tuyệt Đại Ma là ai?” Dư Minh Hồng tò mò hỏi.
Sắc mặt Đoàn Thần Phong âm trầm như nước, lạnh giọng nói: “Nam trăm năm trước, có một thanh niên tu vi đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Với tu vi như vậy thì cũng đã là tốt rồi, thế nhưng soi với những đệ tử chân truyền của các đại tông môn thì vẫn chưa tính là gì. Thế nhưng, hắn từ một chỗ đạt được một thanh chiến đao, cững từ bên trong chiến đao mà lấy được một bộ công pháp khó tin. Bộ công pháp này phối hợp với thanh chiến đao kia thì có thể thi triển ra thất tình đao mang vui , giận, buồn, sợ hãi, yêu, ác, hận. Một khi đối thủ chịu ảnh hưởng của thất tình đao mang thì sẽ bị ảnh hưởng cực lớn. Cao thủ tranh đấu, thắng bại chỉ trong một khắc, nếu như ngươi bị phá tâm cảnh, ảnh hưởng đến tâm tình thì sao có thể quyết đấu sinh tử được nữa?”
Con ngươi đám Diệp Vân co rụt lại, vẻ mặt khó có thể tin được, thế gian lại có bộ công pháp và thanh chiến đao như vậy, đúng là khó có thể tưởng tượng được.
“Dĩ nhiên, công pháp và linh khí cũng chả có phân biệt chính tà, dùng trong chính đạo thì là chính đạo, ngược lại thì chính là ma đầu tà đạo. Người này sau khi đạt được chiến đao và công pháp thì bắt đầu đại khai sát giới, chém giết vô số đệ tử hai phái chính tà, giết người đoạt bảo, không việc ác gì là không làm. Mà cây chiến đao này có thể thi triển ra thất tình đao mang, nên mặc dù là cao thủ Trúc Cơ sơ kỳ gặp hắn, cũng không cách nào giết được hắn, mà còn bị hắn giết chết đến mười mấy tên. Mà hắn sau khi giết người đoạt bảo, cướp được tài nguyên, trùng kích thành công Trúc Cơ thì không còn ai có thể ngăn cản được hắn nữa. Trong nhất thời, lòng người Tấn quốc đều bàng hoàng, sợ gặp phải tên ma đầu này. Như vậy, hắn đã trở thành Thất Tuyệt Lão Ma, mà thanh chiến đao kia cũng có tên là Thất Tuyệt Ma Đao.” Đoàn Thần Phong thở sâu, tiếp tục nói.
Thanh chiến đao tản ra quang vụ màu xanh lục trong tay của Khúc Nhất Bình này, nếu quả thực là thanh Thất Tuyệt Ma Đao như lời đồn thì thực lực của Khúc Nhất Bình sẽ đại tăng, mà tất cả mọi người tại đây, chỉ sợ cũng không thể chế trụ được hắn.
“Đoàn Thần Phong, nếu như thanh Thất Tuyệt Ma Đao này đúng như những gì ngươi nói, mà với tu vi Trúc Cơ Cảnh của lão ma, sao chỉ là một thanh linh khí hạ phẩm?” Thanh âm trong trẻo của Tô Linh vang lên, mang theo nghi ngờ.
Diệp Vân gật đầu, đây cũng là điều nghi vấn của hắn sau khi Đoàn Thần Phong kể lại.
“Các ngươi có điều không biết, thanh Thất Tuyệt Ma Đao này thật sự là linh khí hạ phẩm, cũng không biết là thời điểm luyện chế có yêu cầu đặc thù nào, hay là tiện tay luyện chế hay là tài liệu bình thường, điều này ta cũng không rõ lắm. Thế nhưng, Thất Tuyệt Ma Đao đúng là một thanh linh khí hạ phẩm, chính xác trăm phần trăm.” Đoàn Thần Phong nhìn nàng và Diệp Vân, trầm giọng nói.
Diệp Vân và Tô Linh liếc nhìn nhau. Hai người đều biết, có một ít linh khí bởi vì tài liệu tương đối tầm thường, cho nên phẩm chất bị hạ xuống một bậc. Nhưng khi đối địch, tránh việc cứng đối cứng thì uy lực của nó lại tăng mạnh hơn nhiều. Thanh Thất Tuyệt Ma Đao nếu có tên tuổi như vậy thì chắc hẳn là loại linh khí cực phẩm rồi.
Khúc Nhất Bình vung vẩy chiến đao trong tay, dưới ánh sáng xanh lục, khuôn mặt hắn thoáng nhìn trông vô cùng dữ tợn, khó có thể kiềm chế được nét vui mừng trên khuôn mặt.
“Diệp Vân, không bằng trước khi hắn quen thuộc kiện linh khí này, chúng ta liên thủ giết hắn.” Thấy bộ dáng này, ánh mắt Đoàn Thần Phong híp lại, vô cùng nghiêm túc nói với Diệp Vân.
“Các ngươi!” Sắc mặt Khúc Nhất Bình biến đổi, thân hình theo bản năng, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Đúng lúc này, ngọn núi nửa trong suốt này bỗng nhiên phát ra thanh âm đùng đùng. Không đợi cho bọn Diệp Vân kịp phản ứng lại thì phía trên của ngọn núi đột nhiên niir tung, trong phút chốc liền hóa thành vô số bột phấn trong suốt.
Tro bụi đầy trời, che khuất cả một mảnh thiên địa lại, khiến cho toàn bộ cảnh vật rơi vào cảnh hỗn độn.
Diệp Vân theo bản năng, nắm lấy cánh tay của Tô Linh, sau đó ôm chặt nàng ta vào lòng.
Cả thiên địa là một mảnh mờ tối, sương mù mờ mịt, thậm chí ngay cả giác quan thứ sáu cũng mất đi tác dụng. Diệp Vân ngừng thở, hắn không cảm giác được bất kỳ vật gì, cũng không nghe được bất cứ âm thanh gì, chỉ còn một cảm giác duy nhất, đó là thiếu nữ trong ngực mình, thân thể mềm mại của nàng đang run trong lồng ngực mình.
Bụi bặm rốt cục đã tán đi. Thời điểm mà ánh mắt Diệp Vân có thể thấy rõ mọi vật thì hắn thấy chính mình và Tô Linh gần như đã bị bụi bặm chất đầy người, mà phía trước của hắn cũng xuất hiện một tòa tế đàn rất cao lớn.
Tên tế đài, có ba đoàn ánh sáng xanh, trắng, tím đang phập phồng, trôi nổi giữa không trung.
“Cái này…”
Tô Linh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, thở nhẹ ra một cái thì liền sặc bụi, lập tức ho lên kịch liệt.
“Không có chuyện gì.”
Diệp Vân bất động thanh sắc an ủi Tô Linh. Mặc dù Tô Linh xuất thân không tầm thường, thế nhưng vừa rồi dị biến phát sinh, hắn cảm giác được Tô Linh cũng chỉ như một thiếu nữ bình thường mà thôi.
Tô Linh nghe được âm thanh của Diệp Vân thì cảm thấy hơi mất mặt một chút.
Diệp Vân chậm rãi hô hấp, nhưng sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Bởi vì phóng tầm mắt ra xung quanh thì hắn không hề thấy bóng dáng của đám người Khúc Nhất Bình, Đoàn Thần Phong đâu cả, bọn họ dường như biến mất theo đám tro bụi vừa rồi.
“Diệp Vân, những người còn lại đâu rồi?” Lúc này, Tô Linh cũng phát hiện ra điểm này, run giọng hỏi.
Diệp Vân lắc đầu, tận lực bình tĩnh, nói: “Trận pháp tại đây quá mức cổ quái. Bọn họ chắc hẳn là bị truyền tống đến chỗ khác, hoặc là chúng ta cũng chưa hẳn là đã ở chỗ ngọn núi lúc trước.”
Tô Linh gật đầu, nàng cẩn thận nhìn về phía tế đàn, lông mày nhíu lại.
Nàng có chút nghiên cứu đối với cấm chế trận pháp, thế nhưng tại tế đàn này, nàng càng nhìn thì càng thấy mơ hồ.
“Như thế nào, có nhìn ra điều gì không?”
Diệp Vân khẽ động, lập tức cùng với Tô Linh sóng vai tiến lên.
“Ta nhìn cũng không hiểu lắm, muốn đến gần hơn để xem sao.” Tô Linh có chút uể oải nói.
“Vậy để ta đi trước xem sao.” Ánh mắt Diệp Vân lóe lên, không đợi Tô Linh trả lời thì bóng dáng đã như tia chớp bắn lên phía trước, đứng trên thềm đá.
“Diệp Vân!”
Tô Linh giậm chân, muốn tức giận mà không tức giận được.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, không trả lời nàng, bước tiếp lên mười bậc tiếp theo.
Trên tế đàn, ba đạo ánh sáng trắng, xanh, tím đang chậm rãi xoay tròn, huyền phù trên không trung.
Mỗi một đoàn ánh sáng đều cao cỡ một người bình thương, nhìn vào thì thấy hư hư ảo ảo, tỏa ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ, mê ly.
Diệp Vân vừa mới bước lên đỉnh của tế đàn, đối mặt với ba đạo ánh sáng này thì bên người hắn, một thân ảnh lóe lên, chính là Tô Linh đã đến bên cạnh hắn.
Bình luận truyện