Thế Hôn

Chương 343: Buông tay



Lâm Cẩn Dung buồn bực một lúc rồi nói: “Ta đã cho các nàng cơ hội, nhưng các nàng khiến ta thất vọng rồi.” Từ lúc cùng nhau giúp đỡ Quế Viên vu oan hãm hại Thải Hồng, lại đến mùa thu năm trước cùng Lục Giam giấu diếm mình, Anh Đào trực tiếp tham dự, Đậu Nhi thì lại là ngây ngốc cái gì cũng không biết. Nếu là Lệ Chi, hai loại tình huống này sẽ không xảy ra. Xem ra, cho dù nàng không thể nắm trong tay toàn bộ sự việc trong nhà, tối thiểu cũng phải nắm trong tay thuộc hạ nha hoàn ma ma mới đúng, như vậy sao có thể bảo nàng yên tâm cùng nể trọng được đây?

“Lão nô tuổi trẻ cũng từng phạm sai lầm, nhưng là lão thái thái, cũng chính là ngoại tổ mẫu của người bảo với lão nô đã biết sai thì sẽ tha thứ, sau đó lại cho cơ hội. Nhân vô thập toàn, không người nào là toàn vẹn, Lệ Chi chỉ có một. Chỉ cần không phải vi phạm nguyên tắc quá mức sai lầm, thời điểm nên tha thứ thì cũng nên tha thứ. Thời điểm dùng người, bất quá nên tận lực dùng sở trường của người đó, tránh né khuyết điểm mà thôi.” Cung ma ma im lặng một lát rồi nói: “Việc này không phải là chuyện lửa sém lông mày, cứ buông lỏng ra đã, từ từ thôi, suy nghĩ quá độ, đối với sản phụ là tệ nhất.”

Nàng hiện tại cần nhất là phải nghỉ ngơi, Lâm Cẩn Dung thầm nghĩ một tiếng hổ thẹn, nhẹ giọng nói: “Ma ma, ta đã biết.” Vì thế nhắm mắt lại, đuổi mọi suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, im lặng ngủ yên.

Cung ma ma nghe thấy nàng hô hấp vững vàng, mới yên tâm ngủ say.

Ngày hôm sau, liền có nữ quyến tới cửa đến thăm Lâm Cẩn Dung cùng nhi tử mới sinh, đưa tặng than và dấm chua. Khó tránh khỏi có người muốn ôm hài tử một chút, ban đầu đám người Sa ma ma còn sợ hài tử sẽ lạ người, thực không muốn ôm ra cho khách nhân xem, nhưng từ chối không xong, còn có bên ngoài nam khách tới cửa chúc mừng Lục Giam, yêu cầu nhìn nhi tử mới sinh một lát lại càng không thể cự tuyệt. May mắn Nghị Lang tính tình ngoan, không sợ hãi không giật mình, nên ngủ thì ngủ, nên cười thì sẽ cười, cũng không khóc nháo, Lục Giam không khỏi lại cùng Lâm Cẩn Dung khen ngợi: “Hài tử này im lặng ổn trọng tính tình thật giống ta a.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi liếc trắng mắt: “Tính tình quật cường thì giống ta, im lặng ổn trọng lại giống chàng, qua hai ngày nếu là không nghe lời, vậy lại giống ta, sao mới chỉ 2 ngày mà chàng đã nhận ra tính tình của hắn vậy?”

Lục Giam động tác cứng ngắc đem Nghị Lang ôm vào trong ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia mà cười: “Ta là phụ thân của hắn, hắn thế nào ta rõ ràng nhất.” Bộ dạng cực kỳ yêu quý, thấy thế nào cũng rất thuận mắt.

Nghị Lang vừa mới tỉnh, hai đôi mắt nhỏ chớp một cái mở to, im lặng nhìn về phía Lục Giam, phảng phất giống như hai phụ tử tình thâm vậy. Lâm Cẩn Dung ở một bên nhìn thấy, không khỏi ngầm thở dài một tiếng.

Ngày thứ ba dựa theo phong tục, nên cắt cuống rốn cho Nghị Lang. Buổi trưa vừa qua khỏi, đám người Trương San nương liền dắt tay nhau mà đến, hỏi qua sức khỏe của Lâm Cẩn Dung, xem qua hài tử, tán thưởng một hồi, ở lại chơi non nửa canh giờ, nói là không muốn Lâm Cẩn Dung thêm phiền toái, đợi tới lễ đầy tháng sẽ lại đến vô giúp vui, tinh tế dặn dò Phan thị cần phải tận tâm rồi mang theo Đường thị cáo từ rời đi.

Đường thị tuy không trở thành nhũ mẫu của Nghị Lang, nhưng rốt cuộc vẫn ở lại trong nhà mình hồi lâu, cũng không dễ dàng, Lâm Cẩn Dung liền sai Đậu Nhi trọng thưởng nàng, lại muốn cùng Trương San nương chuộc thân cho Phan thị, Trương san nương chỉ cười: “Coi ta là người nào vậy? Đưa cho tiểu chất nhi một phần lễ, còn bắt tẩu trả tiền? Chê cười rồi!”

Tiền Phan thị chuộc thân cùng với tiền lãi Lâm Cẩn Dung đưa cho nàng mỗi tháng không thể so sánh, đương nhiên không coi là cái gì, nếu nàng đã nói vậy, Lâm Cẩn Dung cũng không cưỡng ép từ chối, liền nghiêm túc cảm tạ.

Trương San nương đơn giản làm tròn vai người tốt, lại nói: “Nam nhân nàng là xa phu giỏi, chỗ của ta tạm thời không thể thiếu hắn. Nếu tẩu sợ tâm nàng không yên phận, đợi đến khi tương lai tẩu muốn đi, ta liền điều hắn tới đây, để bọn họ một nhà đoàn tụ, tẩu sẽ không luyến tiếc chút cơm ấy chứ?”

Lục Giam ở kinh thành xây dựng chút sản nghiệp, kỳ thật khá thiếu người, lời này của Trương San nương đúng là hợp với lòng của Lâm Cẩn Dung, không thiếu được vừa cười vừa cảm tạ. Trương San nương thấy nàng muốn đứng dậy, vội vàng đè lại, tiếp đón Hứa Hạnh nương và Triệu Quỳnh nương: “Thôi, chúng ta đến thăm tẩu, sao có thể khiến tẩu thêm mệt nhọc, chỉ sợ lần sau lại đến, Lục Nhị lang lại không chịu để chúng ta vào cửa, vẫn là rời đi thôi.”

Hứa Hạnh nương vẫn canh giữ ở trước nôi của Nghị Lang tươi cười, Triệu Quỳnh nương lại là bộ dạng đứng ngồi không yên, nghe vậy lập tức đứng dậy cáo từ. Lâm Cẩn Dung nhìn Triệu Quỳnh nương so với lần đầu tiên gặp mặt vào mùa đông năm ngoái gầy mòn đi nhiều, hiểu được nhà mẹ đẻ của nàng thất thế, ngày trôi qua không tốt, thầm thở dài một tiếng, cũng sẽ không giữ khách, lệnh cho hai người Sa ma ma và Xuân Nha tiễn ba người ra cửa.

Đậu Nhi cầm ba hộp gấm tới đây cho nàng xem: “Là quà tặng ba vị thiếu phu nhân đưa tới, trước cùng thiếu phu nhân xem qua.” Một ra một cái cho Lâm Cẩn Dung nhìn kỹ, Trương San nương đưa là một đôi ngọc kỳ lân, Hứa Hạnh nương đưa là một khối ngọc bích, Triệu Quỳnh nương đưa là một đôi heo bằng vàng to bằng ngón cái.

Nghị Lang cầm tinh con heo, lễ vật này của Triệu Quỳnh nương tuy rằng không trân quý đáng giá bằng lễ vật của Trương San nương và Hứa Hạnh nương, nhưng đúng là có tâm. Lâm Cẩn Dung thu nhận lễ vật của Trương San nương không có nửa điểm chột dạ, nhưng của Hứa Hạnh nương cùng Triệu Quỳnh nương thì lại có chút băn khoăn, thầm nghĩ không biết còn có ngày hoàn lễ được hay không, cảm thán một hồi, tính giờ phút này khoảng cách rời kinh còn có mấy tháng, nếu là cản không nổi nhân tình hai nhà lui tới, vậy chỉ có thể ở ngày hội ngày lễ tặng lễ vật dày một chút, nhất định không được nợ nhân tình. Vì thế phân phó Đậu Nhi: “Ngươi thay ta nhớ kỹ, để bọn họ lưu ý chút, nếu trong nhà Hứa nương tử cùng Triệu nương tử có chuyện gì, cần phải tới bẩm báo.”

Đậu Nhi đáp ứng, lại đem vài món lễ vật thu hồi, cầm giấy bút ngốc ở đó tính toán. Lúc này ở bên ngoài đúng là thời điểm nóng nực nhất, Lâm Cẩn Dung nằm ở trên giường cảm thấy nóng, liền lặng lẽ xốc bớt chăn ra, Đậu Nhi lại mắt sắc, lập tức đứng lên thay nàng đè lại, trách cứ nói: “Thiếu phu nhân, tại sao lại học giống như tiểu hài tử vậy? Trong tháng nếu không bảo dưỡng thân thể, tương lai cả đời sẽ chịu thiệt a.”

Lâm Cẩn Dung thở dài: “Toàn thân đều dính mồ hôi, rất khó chịu. Lại không thể thông gió, buồn chết người mà.”

Đậu Nhi liền cầm nước ấm đến, cẩn thận thay nàng chà lau, lại đổi quần áo sạch sẽ cho nàng, Lâm Cẩn Dung thoải mái nheo mắt lại, chỉ hận không thể gội đầu. Đậu Nhi nhìn xem buồn cười, ôn nhu nói: “Thiếu phu nhân, bất quá là nhịn một tháng thôi, dù thế nào cũng phải nhẫn nại a. Sức khỏe tốt là cho bản thân, nếu đau ốm, ai cũng không thể giúp.”

Lâm Cẩn Dung nhớ tới những lời đêm đó Cung ma ma nói với mình, không khỏi trong lòng vừa động, dịch đầu trên gối nhẹ nhàng lại gần, nhìn Đậu Nhi thấp giọng nói: “Đậu Nhi, bên người Nghị Lang thiếu một người ổn trọng cẩn thận trông chừng, ta chọn một người trong số vài người các ngươi đi qua giúp đỡ Phan nhũ mẫu coi chừng hắn, ngươi cảm thấy ai thích hợp?”

Đậu Nhi ngây người một lát, nhưng cũng hiểu được ý tứ của nàng, trong các nha hoàn, tuổi mình lớn nhất nhưng cũng thành thật khờ khạo nhất, không phải chính mình ổn trọng thì còn là ai? Liền thấp giọng nói: “Nếu thiếu phu nhân yên tâm, không chê nô tỳ thô kệch, thì để nô tỳ đi đi. Nô tỳ những chuyện khác thì không biết làm, nhưng nhất định có thể trông chừng Nghị Lang tỉ mỉ.”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc hồi lâu, gằn từng tiếng nói: “Được rồi, ta nói với ngươi, Nghị Lang là vận mệnh của ta, hôm nay ngươi đã đáp ứng ta rồi, về sau ta cũng không cần ngươi làm việc khác, hao phí tâm tư, ngươi chỉ cần thay ta trông coi hắn, chiếu cố hắn, ta sẽ rất cảm kích ngươi. Nhớ kỹ, trông chừng hắn, vĩnh viễn đừng để hắn ở một mình.”

“Nếu nô tỳ làm không được, trừ phi nô tỳ đã chết.” Đậu Nhi cũng không cảm thấy suốt ngày ở chung một chỗ với tiểu oa nhi có gì bất tiện cùng phiền muộn, trên mặt ngược lại lộ ra vài phần vui mừng thoải mái. Nàng tâm nhãn không sâu, chỉ bảo nàng làm một việc này, nàng tin tưởng có thể làm tốt. Cũng không cần phải thông minh, có khả năng, chỉ cần Nghị Lang đi đến đâu, nàng liền theo tới đó là được.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Được rồi, nói cái gì sống chết chứ? Đi, giao việc lại cho Anh Đào làm, ngươi hiện tại liền đi thu thập này nọ, chuyển tới ở cùng với Phan nhũ mẫu đi. Tiền tiêu vặt hàng tháng từ nửa tháng sau sẽ được bốn quan tiền.”

Tiền lương này cũng gấp đôi so với lúc trước, vài người Anh Đào đều lộ ra vẻ hâm mộ, Đậu Nhi lại không biểu hiện vui sướng gì, chỉ im lặng cùng Lâm Cẩn Dung hành lễ đa tạ, tự đi thu thập các thứ.

Anh Đào đi tới, trầm mặc không lên tiếng tiếp nhận giấy bút lúc trước Đậu Nhi đang bày ra, nàng thông minh linh mẫn, học viết chữ cũng rất nhanh, chữ viết không dám nói là đẹp, nhưng cũng thập phần hợp quy tắc, thuần thục, tính toán xong, còn nhân tiện ghi chép lại một ít lễ vật vụn vặt mấy hộ khác đưa tới.

Lâm Cẩn Dung nhìn Song Toàn, Song Phúc, nói: “Từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi ngày thường phải nghe lời Anh Đào.” Dừng một chút, cũng tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho Anh Đào: “Về sau ngươi sẽ làm thay việc của Đậu Nhi, một tháng hai quan tiền. Việc trong phòng là do ngươi quản. Ngươi không phải sớm muốn học quản sự của Lệ Chi sao? Để ta xem xem, ngươi đến tột cùng có thể dùng được hay không? Mà có thể làm việc tốt đến đâu?”

Anh Đào mở to hai mắt: “Thiếu phu nhân, nô tỳ……”

Lâm Cẩn Dung hướng nàng cười: “Như thế nào, ngươi không dám?”

Anh Đào lắc đầu, lại gật gật đầu: “Nếu nô tỳ có việc không thể giải quyết?” Lúc trước vẫn ngóng trông có một ngày này, mà khi nó thực sự đến, lại thật sự khiến người ta có chút bồn chồn.

Lâm Cẩn Dung chậm rãi nói: “Ta còn ở đây, lúc nào nên nhiều lời, lúc nào nên ngậm miệng, phân rõ chủ yếu và thứ yếu, ngươi hiểu được chứ?”

Anh Đào mở to mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ biết.”

Lâm Cẩn Dung lãnh đạm nói: “Nói cho ta nghe.”

Anh Đào thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Lâm Cẩn Dung: “Nhiều lời, nhưng không được tự chủ trương, chưa đưa ra được chủ ý thì phải hỏi ý tứ của thiếu phu nhân; Ngậm chặt miệng, việc không nên nói một chữ thì không thể truyền ra ngoài, phải thận trọng; Phân rõ chủ yếu và thứ yếu, chủ tử của nô tỳ là thiếu phu nhân, đầu tiên là thiếu phu nhân, tiếp theo mới là những người khác. Thiếu phu nhân, người yên tâm, việc này nô tỳ đều nhớ, sẽ không dám phạm sai lầm. Lúc trước…… Nô tỳ cũng chỉ là nghĩ như vậy đối với người mà nói rất tốt, cho nên mới phạm vào hồ đồ.”

“Chuyện quá khứ không cần nhắc tới.” Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Song Phúc cùng Song Toàn: “Hai người các ngươi đều nghe kỹ chưa? Có hiểu không?”

Song Phúc cùng Song Toàn đều gật đầu: “Nghe kỹ, đã hiểu ạ.”

“Đều đi xuống đi, Anh Đào, để ta xem ngươi đến tột cùng có làm được chức vụ đại nha hoàn chưởng sự này hay không.” Một lần nữa chọn vài người, không bằng dùng mấy người đã hiểu rõ này. Sớm hay muộn đều phải buông tay, không bằng vội buông tay, chính mình ở một bên nhìn chằm chằm, phát hiện không đúng cũng có thể đúng lúc sửa đổi. Lâm Cẩn Dung mệt mỏi nhắm mắt lại, tẫn nhân sự biết thiên mệnh (đành phải chấp nhận số mệnh thôi), năng lực của nàng chỉ tới mức này, nàng đã dùng hết sức lực rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện