Thế Hôn

Chương 386: Đoàn tụ



Tuyết mới tan đi, trời chưa kịp trong, chung quanh một mảnh lạnh lẽo ẩm ướt.

Tang sự của Lục gia náo nhiệt phi phàm, một nghìn hòa thượng thực hiện phật sự, tất nhiên vô cùng to lớn, thanh thế chấn nhân. Nam nữ già trẻ trong Lục gia quỳ sát ở trước linh tiền, ai ai thê thê, đủ bộ dáng hiếu tử hiền tôn.

Đợi đến khi có thể đứng dậy, Lâm Ngọc Trân thấy hai chân đã không còn là của chính mình, lại càng không muốn nói tới ngực một mảnh lạnh lẽo. Nhưng nhìn thấy Tống thị phía trước rõ ràng so với nàng còn mệt mỏi hơn, đứng lên phải dựa vào người nha hoàn, nàng lại có chút đắc ý cùng thư sướng, giả bộ già dặn đi, giả bộ hiếu thuận đi, giả chết ngươi, mệt chết ngươi.

Tống thị phát hiện ánh mắt của nàng, quay đầu lại cười nhẹ, vẻ mặt ôn hoà nói: “Đại tẩu, Đại ca hôm nay sẽ đến đây. Nhìn tẩu thật tiều tụy.”

Lâm Ngọc Trân tâm tình tốt nhất thời tan thành mây khói, hận không thể cắn Tống thị một ngụm. Cả nhà đều biết Lục Kiến Tân mang theo mĩ thiếp trở về, so sánh với nàng xa cách nhiều năm, đã sớm hoa tàn ít bướm ngược lại có chút thê thảm. Đang lúc nghiến răng nghiến lợi, Lâm Cẩn Dung tiến lên đỡ nàng, thấp giọng nói: “Cô cô, vừa nhận được tin tức, Nhị lang đã trở lại.”

Lâm Ngọc Trân lúc này mới thu hồi ánh mắt, bình tĩnh ngẩng cằm, giương giọng nói: “Tới nhanh vậy sao? Hài tử này thật hiếu thuận…… Tất nhiên là ngày đêm đi đường! Người đâu?”

Nghe nói Lục Giam đã trở lại, nhất thời khiến cho một phạm vi nhỏ xôn xao, Đồ thị, Lục Kiến Lập, Lục Luân tất cả đều nhìn Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung cũng còn chưa gặp Lục Giam, nhân tiện nói: “Lập tức sẽ tiến vào.” Lời còn chưa dứt, Lục Luân đã muốn lôi Lục Thiện đi ra ngoài.

Tống thị vẻ mặt kinh dị: “Di, còn tưởng rằng là Đại bá tới trước, không nghĩ tới đúng là Nhị lang tới trước. Hài tử này, qua lại như vậy, cũng thật sự là đủ hiếu thuận.”

Lâm Ngọc Trân vừa tức vừa đau. Này không phải mịt mờ nói Lục Kiến Tân bất hiếu sao? Lâm Cẩn Dung kéo nhanh cánh tay nàng, trấn định nói: “Cô cô chớ lo lắng, thời tiết không tốt, công công lớn tuổi, không thể so với Nhị lang thân cường thể tráng, đi đường chắc hẳn sẽ chậm chạp hơn.”

Lục Kiến Lập cũng nói: “Đúng, Đại ca lần trước gởi thư, đã nói Giang Nam ẩm ướt lạnh lẽo, mỗi khi vào thu đông, liền có chút chịu không nổi.”

“Sức khỏe hắn gần đây không thể so với từ trước.” Lâm Ngọc Trân lúc này mới thu lại khẩu khí, giây lát lại hận Lục Kiến Tân muốn đổ máu, tất là bị tiểu yêu tinh dụ dỗ quên cả phương hướng thiên nam địa bắc. Hai tiểu yêu tinh này, đều là người Lục Kiến Tân thu nạp sau khi nàng mang theo huynh muội Lục Giam, Lục Vân trở về đây. Lần này trở về nhà, những người từ trước nàng để lại không nghe nói đến một ai, hơn phân nửa là thừa dịp cơ hội này đuổi đi rồi. Chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc, nàng nhất thời có chút ngây người, lại có chút muốn cười lạnh.

Thần sắc phức tạp kia dừng ở trong mắt Tống thị, tất nhiên là sảng khoái một phen.

Kỹ xảo châm ngòi chọc giận nhằm ly gián thế này, Tống thị làm không ít, dùng trên người Lâm Ngọc Trân lần nào cũng có tác dụng. Lần này lại là trò cũ, Lâm Ngọc Trân vốn đối với Lục Kiến Tân còn có hận ý, lại bị chế ngạo như vậy, có thể tưởng tượng được, Lâm Ngọc Trân sẽ dùng thái độ gì đối đãi với Lục Kiến Tân vừa về nhà. Nhưng mà lấy cứng đối cứng, nháo loạn cuối cùng lại khiến mình chịu thiệt không phải là Lâm Ngọc Trân sao? Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng xoa tay Lâm Ngọc Trân, cúi đầu gọi một tiếng: “Cô cô.”

Lâm Ngọc Trân quay đầu nhìn nàng, môi trắng bệch.

Lâm Cẩn Dung dán tại bên tai Lâm Ngọc Trân thấp giọng nói: “Đừng mắc mưu. Nàng liền ước gì người khổ sở mà.”

Lâm Ngọc Trân trừng mắt nhìn, hít sâu một hơi, mặt không chút thay đổi lại quay đầu đi.

Chỉ nghe một tiếng khóc kêu: “Tổ phụ!” Hai huynh đệ Lục Luân, Lục Kinh cùng Lục Giam sóng vai mà đến, Lục Giam gục ở trước linh tiền Lục lão ông, khóc khàn cả giọng.

Lâm Cẩn Dung ở một bên nhìn Lục Giam, đúng là so với trước khi nàng đi gầy hơn rất nhiều, hiểu được hắn là thực thương tâm, nhưng cũng không thể khuyên nhủ, chỉ có thể nhìn hắn quỳ ở đó khóc rống. Hắn vừa khóc, đám người Lục Kiến Trung lại cùng lau nước mắt, lại gập lại cúi, ép buộc đến nửa ngày, Lâm Ngọc Trân không tiện khuyên Lục Giam đứng lên, Đồ thị và Lục Kiến Lập cũng không tiện mở miệng, còn lại đám người Tống thị và Lục Kiến Trung thì không chịu mở miệng. Dường như Lục Giam muốn quỳ mãi ở đó vậy.

Lâm Cẩn Dung đang muốn không quan tâm đi khuyên Lục Giam đứng lên, Lục Luân dĩ nhiên đã tức giận, lớn tiếng nói: “Nhị ca, huynh từ xa trở về, nên trước gột rửa, ăn một chút gì, nghỉ ngơi rồi lại đến! Tổ phụ biết huynh như vậy, cũng sẽ không cao hứng nổi!” Không khỏi phân trần, cường ngạnh kéo Lục Giam đứng lên, phụ giúp ra bên ngoài.

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra, cùng Lâm Ngọc Trân nói một tiếng, bước nhanh đi theo an bài cơm canh cho Lục Giam. Mới ra linh đường, còn có quản sự ma ma bên người Khang Thị đi lên nói: “Nhị thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân bảo nô tỳ nói với người, cơm canh của Nhị gia đã được chuẩn bị tốt, lập tức có thể ăn.”

Lâm Cẩn Dung vốn đã sớm an bài tốt, ngẫm lại vẫn là nhận ý tốt của Khang Thị: “Thay ta đa tạ Tam thiếu phu nhân các ngươi.”

Quản sự ma ma mặt mày hớn hở: “Nhị thiếu phu nhân khách khí.”

Chỉ một cái chớp mắt, đám người Lục Giam liền không thấy bóng dáng. Đi nhanh như vậy, cũng không biết đợi nàng một chút, Lâm Cẩn Dung vội vàng bước nhanh, đi đến chỗ rẽ, chợt nghe Lục Luân nói: “Nhị tẩu gấp cái gì, Nhị ca ở chỗ này chờ tẩu mà.”

Lục Giam quả nhiên đứng ở nơi đó chờ nàng, tuy là vẻ mặt mỏi mệt phong trần, ánh mắt cũng có chút sưng đỏ, nhưng khi nhìn về phía nàng lại tràn đầy ôn nhu. Lâm Cẩn Dung ngực nhảy dựng, cười cũng không được, giả bộ đau thương càng giả tạo, đơn giản trừng mắt Lục Luân: “Không lớn không nhỏ!”

Thúc tẩu hai người từ ngày ấy nói chuyện với nhau thì cũng không tiếp xúc mấy, Lục Luân còn có ý thức tránh đi Lâm Cẩn Dung, một bộ rất sợ nàng lại khuyên bảo hắn. Giờ phút này thấy nàng nghiêm mặt nói như vậy, Lục Luân cũng chỉ cho rằng nàng còn đang giận hắn, liền cả cười cười vỗ vỗ đầu vai Lục Giam: “Nhị ca, ta sau đó sẽ tới tìm huynh.”

Lâm Cẩn Dung tức giận: “Lục Luân, đệ đứng lại đó cho ta!”

Lục Luân bất đắc dĩ nói: “Nhị tẩu, tẩu vẫn nên an trí trước cho Nhị ca đi, này không vội.” Trong miệng nói như vậy, lại mãn nhãn cầu xin, cầu nàng đừng nói cho Lục Giam biết.

Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống. Nàng không biết Lục Giam đối với loại sự tình này có cái nhìn thế nào, lúc trước Lục Luân xảy ra chuyện, nàng chỉ cùng hắn chạm mặt vài lần, mỗi lần hắn đều là mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó, đối với người và sự việc chung quanh mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy, không biết hắn có bao nhiêu ưu thương, cũng không thấy hắn có bao nhiêu vui mừng. Nàng thật sự không biết đánh giá của hắn, nhưng Lục Luân rõ ràng không chịu nghe lời nàng, nàng không hướng Lục Giam xin giúp đỡ, thì nên làm cái gì bây giờ?

Lục Luân thấy nàng không chịu cùng mình đối diện, trong lòng sầu lo, nhưng cũng không có biện pháp gì khác. Lục Giam nhìn xem hiểu được, nói: “Các ngươi làm cái gì vậy? Sao Ngũ lang lại đắc tội với Nhị tẩu?”

Lục Luân thở dài: “Không có gì, Nhị tẩu chính là trách ta lúc trước lặng lẽ trốn đi, vẫn không chịu tha thứ cho ta. Ta đi trước.”

Lục Giam vỗ vỗ vai hắn, nói một tiếng: “Hảo huynh đệ.”

Lục Luân thấy Lâm Cẩn Dung không phản bác cách nói của hắn, miễn cưỡng buông lỏng một nửa tâm tư, chậm rãi rời đi.

Đợi hắn đi xa, Lục Giam mới ôn nhu nói: “A Dung, nàng và Nghị Lang có khỏe không?” Từ lúc nhận được tin Lục lão ông chết đến bây giờ ước chừng đã hơn một tháng, dù có nhiều bi ai cũng phai nhạt rất nhiều, đã khóc lóc một hồi, lúc này bình tĩnh trở lại, đa phần là quan tâm thê nhi thế nào.

Lâm Cẩn Dung nói đến Nghị Lang, trên mặt tự nhiên toát ra nồng đậm ôn nhu ngọt ngào thỏa mãn: “Tốt lắm, Nghị Lang mọc răng rồi, có thể ngồi ổn, nếu đỡ nách cũng có thể đứng dậy, nhưng còn chưa học đi, không thể lơ là trong giây lát.”

Lục Giam nhìn biểu tình của Lâm Cẩn Dung trong lòng liền cảm thấy thực thoải mái, mỏi mệt cùng bi ai đầy người bớt đi một nửa, lại hận không thể lập tức nhìn thấy Nghị Lang mới tốt: “Các nàng mới vừa đi, ta đã nhớ hắn.” Đương nhiên lời này kéo dài một chút, chính là nhớ Lâm Cẩn Dung mới đúng. Hắn nghĩ đến Lâm Cẩn Dung hiểu được ý tứ của hắn, nhưng Lâm Cẩn Dung lại chỉ nhíu mày: “Tại sao chàng lại gầy thế này? Dù thương tâm, cũng không nên lơ là sức khỏe của bản thân chứ!”

Lục Giam cái gì cũng không nói, chỉ ôn nhu nhìn nàng.

Lâm Cẩn Dung bị hắn nhìn xem không có cách nào khác, đành phải nói: “Ăn cơm trước đi, nước ấm cũng đã chuẩn bị cho chàng rồi. Chuẩn bị cho tốt lại đi thăm tổ mẫu cùng Nghị Lang.”

Lục Giam nói: “Không, ta muốn gặp bọn họ trước.”

Lâm Cẩn Dung cũng không ngăn lại, chỉ đành sai Anh Đào đem cơm nóng tới Vinh Cảnh cư.

Hai người một đường bước vào, nhất nhất kể lại tình hình của nhau, Lục Giam càng nghe càng tức giận, khi nghe thấy đoạn chia tài sản kia đã là giận không thể át, không khỏi trách mắng: “Hoang đường! Buồn cười!”

Lâm Cẩn Dung thở dài: “Hiện tại Phạm quản sự còn bị giam giữ. Cách hai ngày ta liền sai người tới gặp hắn, miệng vết thương đã lành rồi, chính là tinh thần không tốt, thật sự lo lắng.”

Lục Giam tức giận sau một lúc lâu, chung quy cũng chỉ là thở dài một tiếng: “Tổ phụ dụng tâm lương khổ.” Nghe nói Lục Kiến Tân mang theo ba mĩ thiếp về nhà, cũng không cho là đúng khẽ nhíu mày.

Đợi khi đến Vinh Cảnh cư, thấy Lục lão phu nhân, lại là một phen sầu não. Lục lão phu nhân sốt ruột, nhất định phải bảo người ta đem đồ ăn đưa đến chỗ bà, để bà ngắm Lục Giam ăn cơm, đám người Lâm Ngọc Trân và Đồ thị theo sau đuổi tới, hỏi ngắn hỏi dài, trì hoãn hồi lâu, Sa ma ma lặp lại nhắc nhở, mới xem như thả Lục Giam đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Phu thê hai người đang tới gặp Nghị Lang, thật xa chợt nghe thấy tiếng cười của Nghị Lang vang lên trong phòng. Trong lòng Lục Giam không khỏi mềm mại như nước suối mùa xuân, giữ chặt Lâm Cẩn Dung, rón ra rón rén đứng ở ngoài mành nhìn lén. Nhưng thấy Nghị Lang vững vàng đương đương ngồi trên tháp, nắm cái trống bỏi leng keng vang vang, đắc ý nhìn Đậu Nhi cùng Phan thị cười, cái miệng nhỏ nhắn hé ra, để lộ non nửa hàm răng sữa như gạo trắng bên trong, rất đáng yêu.

Lục Giam không khỏi mỉm cười, khen ngợi quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung, đã thấy Lâm Cẩn Dung đứng ở ngoài mành “A” một tiếng, lại lên tiếng gọi “Nghị Lang”. Nghị Lang nghe thấy tiếng, lập tức ngừng quay trống bỏi, thăm dò nghiêng tai nơi nơi tìm Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung thấy hắn tìm vất vả, nhịn không được vén mành lên: “Ta ở đây!”

Nghị Lang thấy nàng đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là cả kinh, lập tức cười ha hả. Lâm Cẩn Dung tiến lên ôm lấy hắn, hôn một cái, đem hắn đưa tới trước mặt Lục Giam: “Là phụ thân, Nghị Lang còn nhớ rõ không?”

Nghị Lang ngửa đầu, tò mò nhìn Lục Giam, bỗng nhiên trốn vào trong lòng Lâm Cẩn Dung lộ ra một nụ cười.

Lục Giam nhìn mẫu tử trong lòng tràn đầy cảm động, đúng lúc khống chế không được cảm xúc, quay đầu đối với đám người Đậu Nhi đang thỉnh an hắn bảo đứng dậy, nói mấy câu vất vả, lại dặn dò Phan thị: “Thôi Tam và hài tử của ngươi lần này cũng đi theo chúng ta, bọn họ cùng với người khác sau mấy ngày nữa sẽ đến, ngươi chuẩn bị một chút.”

Phan thị vẻ mặt kinh hỉ, không nhịn được dập đầu trước Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, cùng đám người Đậu Nhi lui xuống. Lục Giam thấy trong phòng rốt cục không có người, vươn tay ôm mẫu tử Lâm Cẩn Dung vào trong lòng, thấp giọng nói: “Vất vả cho các nàng, một nhà chúng ta lại đoàn tụ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện