Thế Hôn
Chương 407: Chân ái
Lâm Cẩn Dung đoán đúng, chỉ trong chốc lát, bên ngoài
ồn ào náo động tản đi, còn có người đến thỉnh nàng: “Thỉnh Nhị thiếu phu nhân
đến chính đường.”
Anh Đào theo lời đáp: “Nhị thiếu phu nhân bị bệnh, sợ là sẽ lây bệnh cho các trưởng bối, không dám đi loạn.”
Người nọ cũng vẫn cố chấp: “Đại lão gia nói, nếu Nhị thiếu phu nhân còn đi lại được thì nên qua đó.” Trên thực tế nhất định so với câu này càng khó nghe hơn, nói ngắn lại một câu, chỉ cần nàng chưa chết, nàng phải đến.
Lâm Cẩn Dung không khỏi ở phòng trong nói thầm, Lục Kiến Tân quả nhiên coi nàng là cái đinh trong mắt, nghe nói nàng bệnh cũng muốn ép buộc nàng như thế. Ngẫm nghĩ lại, đoán ước chừng là Lâm Ngọc Trân không tới, Lục Kiến Tân khó chịu, lấy nàng để phát hỏa. Thần tiên đánh nhau, là tao ương của tiểu quỷ, nàng cũng chỉ hữu khí vô lực đáp một tiếng: “Thỉnh ma ma hồi bẩm Đại lão gia, ta sẽ đi qua.”
Ma ma kia rời đi để đáp lời, Xuân Nha hầu hạ Lâm Cẩn Dung mặc đồ, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, chỉ sợ không riêng Phương ma ma muốn người đến cứu vãn việc này, Đại lão gia cũng có tâm tư đó.” Vốn việc kia của Hà di nương đã xong rồi, bất quá chỉ cần một câu của Lâm Ngọc Trân mà thôi, Lục Kiến Tân không có khả năng đến trước mặt Lục lão phu nhân cầu tình, chỉ có thể nghĩ cách trên người nàng. Trực tiếp mở miệng cũng không có khả năng, trừ bỏ uyển chuyển ám chỉ thì chỉ có bức bách.
Lâm Cẩn Dung nhìn mình trong gương vuốt búi tóc, thản nhiên nói: “Chịu đựng đi.” Lục Giam giờ phút này cùng nàng một lòng, Lục Kiến Tân có năng lực làm gì nàng? Đơn giản chịu chút keo kiệt mà thôi.
“Đúng, kiên quyết không thể quản.” Xuân Nha là người được nể trọng nhất bên cạnh Đào thị, đối với Lâm Ngọc Trân từ trước đến nay không có hảo cảm, mặc dù không hy vọng bởi vì chuyện của Lâm Ngọc Trân khiến Lâm Cẩn Dung chọc phiền toái, nhưng cũng cho rằng, Lâm Ngọc Trân chưa từng có nhi tử, Lục Kiến Tân nhẫn đến bước này, cũng đã rất tốt rồi, Lâm Ngọc Trân nên nhượng bộ mới phải. Nhưng không giống người khác, nàng lại lo lắng chuyện này theo một phương hướng khác — Hà di nương bây giờ còn chưa có hài tử đã được sủng ái như thế, tương lai nếu hoài thai, sinh được nhi tử, thân phận của Lâm Cẩn Dung và Lục Giam vốn đã xấu hổ chẳng những không thể giúp, sao có thể cùng Lâm Ngọc Trân chèn ép Hà di nương, vì vậy trước tiên phải giải quyết mâu thuẫn.
Lâm Cẩn Dung mới nghe Xuân Nha nói một câu này, liền hiểu được nàng có ý tứ gì, tuy rằng biết lúc mình còn sống, Lục Kiến Tân cũng không có nhi tử, ngay cả nữ nhi cũng không có; Huống chi hiện tại vô luận nàng và Lục Giam tốt hay không tốt, cũng không lo lắng mất đi thân phận đích tôn. Có điều rốt cuộc Xuân Nha thật sự đang đứng ở góc độ của nàng lo lắng cho nàng, liền nhẹ nhàng cầm tay Xuân Nha: “Cái gì cũng không cần làm, cứ dựa theo phương thức bình thường là tốt rồi, trăm ngàn lần phải cẩn thận, chớ để người ta lợi dụng cơ hội.”
Lục Kiến Tân thủ đoạn chồng chất, nếu phương pháp uyển chuyển uy hiếp không thành, không chừng còn có thể vu oan hãm hại bắt lấy bím tóc Lâm Ngọc Trân hoặc là Lâm Cẩn Dung để bức bách. Xuân Nha mấy ngày nay coi như đã nhìn nhận được tâm tư thủ đoạn của Đại lão gia năm sáu phần, liền cẩn thận đáp ứng nàng.
Nhàn thoại qua đi, Lâm Cẩn Dung thu thập thỏa đáng được Xuân Nha và Anh Đào nâng đỡ đến chính đường của Vinh Cảnh cư. Vừa mới chuyển qua bình phong, chỉ thấy sáu bảy thùng đều mở ra đặt chính giữa phòng, lăng la gấm vóc quý trọng chiếm hơn phân nửa, một thùng vàng bạc, một thùng đồ trang trí, bên trong là ngọc, mã não, thủy tinh, đồ sứ, đồ đồng gì đó, còn có một thùng là các dược liệu quý báu, một thùng nữa là các bảo hóa tân kỳ náo nhiệt không quá đáng giá.
Lục Kiến Tân ngồi bên dưới Lục lão phu nhân, đang mỉm cười cầm hai bản sổ sách thật dày nói: “Mẫu thân, này đó đều là đồ dùng, bàn khảm trai các thứ đều ở khố phòng còn thỉnh lão nhân gia phái người đi kiểm kê một chút, sổ sách đều ở trong này. Có điều hổ thẹn, bổng lộc của con quá thấp……”
Lục lão phu nhân còn chưa mở miệng, chợt nghe Lục Kiến Lập nói: “Đại ca sap lại nói vậy, bốn mùa lễ tiết đều tặng quà về chẳng lẽ không phải là tiền sao?”
Lục Kiến Tân khen ngợi nhìn Lục Kiến Lập liếc mắt một cái, thời khắc mấu chốt Tam đệ cũng không tính là trì độn.
Lục lão phu nhân gật đầu nói: “Cũng không phải đi làm tham quan vơ vét sạch sẽ, khó xử cho con rồi. Ta nghe Đại nhi tức nói, Giang Nam ẩm ướt lạnh lẽo, thân thể của con cũng không tốt, nên bảo dưỡng mới phải, đúng là phải tiết kiệm một chút. Thủ hạ quản sự đắc lực của con, chuẩn bị quà tặng trong ngày lễ thật sự rất tốt, khi phụ thân con còn sống, mỗi lần đều rất thích đồ con gửi về.” Một bộ vừa lòng đến cực hạn, hoàn toàn tin tưởng Lục Kiến Tân chí công vô tư.
Lục Kiến Tân chậm rãi nói: “Quản sự đó…… thật sự có khả năng, rất hiếm có.”
Lâm Cẩn Dung nhìn bộ dạng hắn muốn nói lại thôi, liền khẳng định người an bài quà tặng trong ngày lễ đương nhiên là Hà di nương. Lục Kiến Tân cũng thật sự kiên nhẫn, nếu là người bên ngoài, chỉ sợ lúc này liền mượn cơ hội nói về chuyện Hà di nương, nhưng Lục Kiến Tân chỉ nói về quản sự, nửa điểm cũng không đề cập, tiến hành theo chất lượng, rất ổn trọng. Quả nhiên là thật sự yêu thương Hà di nương a.
Lục Kiến Trung cùng Tống thị vốn không cao hứng, hiện tại nghe được Lục lão phu nhân cùng Lục Kiến Lập đều nói Lục Kiến Tân biết tiết kiệm, thật sự là quá bất công, liền buồn bực quả thực nói không nên lời. Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, lão đại làm quan nhiều năm, lại là ở bên ngoài, bổng lộc có thể còn cao hơn quan làm ở kinh thành, làm người thì khôn khéo cường hãn, làm sao có khả năng chỉ có chút ít gia sản này? Bất quá là nhìn đẹp mặt thôi, nhất định có che giấu. Bọn họ khổ sống khổ chết, trả giá tâm lực bảo vệ gia sản không có ai biết, lão Đại thượng vàng hạ cám đem vài thứ trở về tô điểm, mỗi người đều nói hắn tốt, thật sự là khiến người ta tức chết.
Lục Kiến Trung tiếp lời: “Di, ta nghe nói Đại ca có rất nhiều nghiên mực tranh chữ và sách quý, còn muốn hỏi xin Đại ca để tỏ vẻ chút phong nhã.” Vài thứ kia cũng đáng giá, lão Đại không phải biết giả bộ sao, cũng nên có mấy thứ để trang điểm bộ dáng chứ.
Lục Kiến Tân cười, nói: “Nhị đệ đừng vội, không phải đều ở trong này sao.” Đứng dậy lây ra một cái rương nhỏ trong thùng đầu tiên, mỉm cười mở ra nói: “Sợ bị ẩm, ta để hai tầng.” Bên trong quả nhiên là nghiên mực và tranh chữ cổ, Lục Kiến Tân thật cẩn thận đặt rương đó ở trước mặt Lục Kiến Trung, hơi hơi mang theo chút trào phúng: “Sách quý, tranh cổ, ta sẽ không lấy ra để sung công, ta cùng với Nhị lang sưu tập bao nhiêu năm, vì muốn đệ tử đọc sách trong nhà có thể tăng thêm kiến thức, ai muốn xem đều có thể, ta luyến tiếc cũng không nguyện ý để nó rơi vào tay người không đọc sách cũng không biết yêu quý nó.”
Lời nói khoe khoang mang theo châm chọc, trừ bỏ Lục Giam mặt không chút thay đổi ra, Lục Kiến Lập cùng Lục Thiện đều mang theo vài phần ý cười rũ mắt không nói, Nhị phòng thì toàn bộ xanh trắng mặt. Lão thái thái vội cất lời, tiếp đón Lâm Cẩn Dung đi qua: “Không phải nói con không khỏe sao? Tại sao lại tới đây? Sao không thấy bà bà con?”
Lâm Cẩn Dung hành lễ, đem khăn tay che miệng, lặng lẽ nhìn Lục Kiến Tân liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Bà bà không có tới sao? Để tôn tức đi xem.”
Lục Kiến Tân nửa điểm dị sắc cũng không hiển lộ, thản nhiên nói: “Không cần tới thăm, nàng cũng bị bệnh, đau đầu.” Bất quá là cái danh phận thiếp thất mà thôi, Lâm Ngọc Trân chỉ cần tiếp nhận chén trà là được, lại không cần tỏ vẻ gì khác, cũng không ảnh hưởng đến ai, khó khăn như vậy sao? Quả thực là vô pháp vô thiên!
Lục lão phu nhân nhân tiện nói: “Đã thỉnh đại phu chưa?” Lại nhìn ra cửa sổ, thở dài: “Hôm nay thời tiết cũng thật quái đản, từ ngày ấy rơi một hồi tuyết thì không thấy gì nữa, vẫn nắng chói chang như vậy, sớm hay muộn cũng vẫn lạnh lẽo, giữa trưa lại nóng, thật khiến người khó chịu. Khó trách lại có hai người bị bệnh. Nhị lang tức cũng đành thôi, tuổi còn trẻ, Đại phu nhân trước đó vài ngày chợt nghe nói không khỏe, khiến người lo lắng.”
Tống thị tiếp lời: “Bà bà yên tâm, để nhi tức đi xem Đại tẩu.” Lại mỉm cười đến hỏi Đồ thị: “Nơi này không có phần cho nữ nhân chúng ta, không bằng chúng ta đi thăm Đại tẩu xem sao?” Trừ bỏ lão thái thái ra, tất cả mọi người đều biết Lâm Ngọc Trân vì sao bất khoái, vừa vặn muốn đến chê cười Lâm Ngọc Trân.
Đồ thị không muốn đi, cũng không tiện từ chối, chỉ nhìn lão thái thái: “Bà bà nơi này cũng cần người hầu hạ……”
Lục lão phu nhân không biết căn do, nhân tiện nói: “Ta nơi này đã có người hầu hạ, bên ngoài bận việc, đều đi làm đi.” Lại nói: “Nhị lang tức bị bệnh không cần chờ ở trong này, đi nghỉ đi. Tam Lang tức đi với Sa ma ma, thu thập rõ ràng, cất vào khố phòng.”
Người người đều có an bài, sao nàng không có việc gì để làm? Khang Thị này lúc nào cũng có thể diện, thật tốt a, hiển nhiên ngày qua ngày còn vượt mặt trưởng tẩu như nàng. Lã thị nghe thấy mặt mày xám ngắt, lập tức đứng dậy nói: “Tổ mẫu, tôn tức cũng không muốn xấu hổ nhàn rỗi.”
Lục lão phu nhân hờ hững nhìn nàng một cái, nói: “Hài tử của con không phải vẫn ốm sao? Con không đi chăm sóc nàng, còn muốn làm cái gì?”
Xem ra Lục lão phu nhân vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ nàng, cho nàng cơ hội. Lã thị khổ sở rũ mắt xuống, hành lễ, lặng yên lui ra ngoài, trở về phòng nhìn đến nữ nhi gầy yếu đang khóc nháo, không khỏi càng thêm phiền chán giận dữ, hung tợn mắng một tiếng: “Sao chổi!” Rồi lệnh nhũ mẫu: “Chạy nhanh ôm ra ngoài, nghe thấy đã phiền lòng.” Lại mượn cớ trách phạt thông phòng của Lục Thiệu một chút, tâm tình mới xem như tốt hơn.
Lục lão phu nhân mệt mỏi xoa cái trán: “Đều tan đi.” Lại mở miệng giữ Lục Giam: “Nhị lang ở lại, ta có lời muốn hỏi.”
Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung liếc nhau, đáp ứng vâng dạ.
Lục Kiến Tân nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, rồi cùng mấy người Lục Kiến Trung đi ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung ra chính đường, cũng không nghỉ ngơi, phân phó Phan thị cùng Đậu Nhi: “Ta đi nhìn xem Đại phu nhân, các ngươi trông chừng.” Nói xong đến thăm Lâm Ngọc Trân, chỉ sợ Tống thị lại sinh sự. Trải qua việc của Lục Luân, Đại phòng và Nhị phòng dĩ nhiên thế như nước với lửa, không thể có cơ cứu vãn.
Lâm Ngọc Trân rúc đầy quay lưng sinh hờn dỗi, nghiến răng nghiến lợi hận không thể đến Thu viện kia để xả giận. Phương ma ma ở một bên tận tình khuyên bảo: “Phu nhân, rõ ràng biết là như vậy, cho nàng ta đội mũ phượng, nàng cũng vẫn là chỉ gà rừng, dù thế nào cũng không thể bay lên trời, người cần gì phải làm như vậy?” Vận mệnh của cơ thiếp Lục Kiến Tân đã sớm định, mặc kệ được sủng ái bao nhiêu, đừng vọng tưởng sinh được một hài tử nào, làm gì phải khổ sở thế này?
“Hắn không phải rất yêu tiện nhân kia sao? Ta sẽ không để cho hắn được như ý!” Lâm Ngọc Trân phiền chán đấm giường một cái, Phương ma ma không dám nói nữa. Phương Linh thật cẩn thận ló đầu tiến vào: “Phu nhân, Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân nghe nói người không thoải mái, tới đây thăm người.”
Anh Đào theo lời đáp: “Nhị thiếu phu nhân bị bệnh, sợ là sẽ lây bệnh cho các trưởng bối, không dám đi loạn.”
Người nọ cũng vẫn cố chấp: “Đại lão gia nói, nếu Nhị thiếu phu nhân còn đi lại được thì nên qua đó.” Trên thực tế nhất định so với câu này càng khó nghe hơn, nói ngắn lại một câu, chỉ cần nàng chưa chết, nàng phải đến.
Lâm Cẩn Dung không khỏi ở phòng trong nói thầm, Lục Kiến Tân quả nhiên coi nàng là cái đinh trong mắt, nghe nói nàng bệnh cũng muốn ép buộc nàng như thế. Ngẫm nghĩ lại, đoán ước chừng là Lâm Ngọc Trân không tới, Lục Kiến Tân khó chịu, lấy nàng để phát hỏa. Thần tiên đánh nhau, là tao ương của tiểu quỷ, nàng cũng chỉ hữu khí vô lực đáp một tiếng: “Thỉnh ma ma hồi bẩm Đại lão gia, ta sẽ đi qua.”
Ma ma kia rời đi để đáp lời, Xuân Nha hầu hạ Lâm Cẩn Dung mặc đồ, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, chỉ sợ không riêng Phương ma ma muốn người đến cứu vãn việc này, Đại lão gia cũng có tâm tư đó.” Vốn việc kia của Hà di nương đã xong rồi, bất quá chỉ cần một câu của Lâm Ngọc Trân mà thôi, Lục Kiến Tân không có khả năng đến trước mặt Lục lão phu nhân cầu tình, chỉ có thể nghĩ cách trên người nàng. Trực tiếp mở miệng cũng không có khả năng, trừ bỏ uyển chuyển ám chỉ thì chỉ có bức bách.
Lâm Cẩn Dung nhìn mình trong gương vuốt búi tóc, thản nhiên nói: “Chịu đựng đi.” Lục Giam giờ phút này cùng nàng một lòng, Lục Kiến Tân có năng lực làm gì nàng? Đơn giản chịu chút keo kiệt mà thôi.
“Đúng, kiên quyết không thể quản.” Xuân Nha là người được nể trọng nhất bên cạnh Đào thị, đối với Lâm Ngọc Trân từ trước đến nay không có hảo cảm, mặc dù không hy vọng bởi vì chuyện của Lâm Ngọc Trân khiến Lâm Cẩn Dung chọc phiền toái, nhưng cũng cho rằng, Lâm Ngọc Trân chưa từng có nhi tử, Lục Kiến Tân nhẫn đến bước này, cũng đã rất tốt rồi, Lâm Ngọc Trân nên nhượng bộ mới phải. Nhưng không giống người khác, nàng lại lo lắng chuyện này theo một phương hướng khác — Hà di nương bây giờ còn chưa có hài tử đã được sủng ái như thế, tương lai nếu hoài thai, sinh được nhi tử, thân phận của Lâm Cẩn Dung và Lục Giam vốn đã xấu hổ chẳng những không thể giúp, sao có thể cùng Lâm Ngọc Trân chèn ép Hà di nương, vì vậy trước tiên phải giải quyết mâu thuẫn.
Lâm Cẩn Dung mới nghe Xuân Nha nói một câu này, liền hiểu được nàng có ý tứ gì, tuy rằng biết lúc mình còn sống, Lục Kiến Tân cũng không có nhi tử, ngay cả nữ nhi cũng không có; Huống chi hiện tại vô luận nàng và Lục Giam tốt hay không tốt, cũng không lo lắng mất đi thân phận đích tôn. Có điều rốt cuộc Xuân Nha thật sự đang đứng ở góc độ của nàng lo lắng cho nàng, liền nhẹ nhàng cầm tay Xuân Nha: “Cái gì cũng không cần làm, cứ dựa theo phương thức bình thường là tốt rồi, trăm ngàn lần phải cẩn thận, chớ để người ta lợi dụng cơ hội.”
Lục Kiến Tân thủ đoạn chồng chất, nếu phương pháp uyển chuyển uy hiếp không thành, không chừng còn có thể vu oan hãm hại bắt lấy bím tóc Lâm Ngọc Trân hoặc là Lâm Cẩn Dung để bức bách. Xuân Nha mấy ngày nay coi như đã nhìn nhận được tâm tư thủ đoạn của Đại lão gia năm sáu phần, liền cẩn thận đáp ứng nàng.
Nhàn thoại qua đi, Lâm Cẩn Dung thu thập thỏa đáng được Xuân Nha và Anh Đào nâng đỡ đến chính đường của Vinh Cảnh cư. Vừa mới chuyển qua bình phong, chỉ thấy sáu bảy thùng đều mở ra đặt chính giữa phòng, lăng la gấm vóc quý trọng chiếm hơn phân nửa, một thùng vàng bạc, một thùng đồ trang trí, bên trong là ngọc, mã não, thủy tinh, đồ sứ, đồ đồng gì đó, còn có một thùng là các dược liệu quý báu, một thùng nữa là các bảo hóa tân kỳ náo nhiệt không quá đáng giá.
Lục Kiến Tân ngồi bên dưới Lục lão phu nhân, đang mỉm cười cầm hai bản sổ sách thật dày nói: “Mẫu thân, này đó đều là đồ dùng, bàn khảm trai các thứ đều ở khố phòng còn thỉnh lão nhân gia phái người đi kiểm kê một chút, sổ sách đều ở trong này. Có điều hổ thẹn, bổng lộc của con quá thấp……”
Lục lão phu nhân còn chưa mở miệng, chợt nghe Lục Kiến Lập nói: “Đại ca sap lại nói vậy, bốn mùa lễ tiết đều tặng quà về chẳng lẽ không phải là tiền sao?”
Lục Kiến Tân khen ngợi nhìn Lục Kiến Lập liếc mắt một cái, thời khắc mấu chốt Tam đệ cũng không tính là trì độn.
Lục lão phu nhân gật đầu nói: “Cũng không phải đi làm tham quan vơ vét sạch sẽ, khó xử cho con rồi. Ta nghe Đại nhi tức nói, Giang Nam ẩm ướt lạnh lẽo, thân thể của con cũng không tốt, nên bảo dưỡng mới phải, đúng là phải tiết kiệm một chút. Thủ hạ quản sự đắc lực của con, chuẩn bị quà tặng trong ngày lễ thật sự rất tốt, khi phụ thân con còn sống, mỗi lần đều rất thích đồ con gửi về.” Một bộ vừa lòng đến cực hạn, hoàn toàn tin tưởng Lục Kiến Tân chí công vô tư.
Lục Kiến Tân chậm rãi nói: “Quản sự đó…… thật sự có khả năng, rất hiếm có.”
Lâm Cẩn Dung nhìn bộ dạng hắn muốn nói lại thôi, liền khẳng định người an bài quà tặng trong ngày lễ đương nhiên là Hà di nương. Lục Kiến Tân cũng thật sự kiên nhẫn, nếu là người bên ngoài, chỉ sợ lúc này liền mượn cơ hội nói về chuyện Hà di nương, nhưng Lục Kiến Tân chỉ nói về quản sự, nửa điểm cũng không đề cập, tiến hành theo chất lượng, rất ổn trọng. Quả nhiên là thật sự yêu thương Hà di nương a.
Lục Kiến Trung cùng Tống thị vốn không cao hứng, hiện tại nghe được Lục lão phu nhân cùng Lục Kiến Lập đều nói Lục Kiến Tân biết tiết kiệm, thật sự là quá bất công, liền buồn bực quả thực nói không nên lời. Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, lão đại làm quan nhiều năm, lại là ở bên ngoài, bổng lộc có thể còn cao hơn quan làm ở kinh thành, làm người thì khôn khéo cường hãn, làm sao có khả năng chỉ có chút ít gia sản này? Bất quá là nhìn đẹp mặt thôi, nhất định có che giấu. Bọn họ khổ sống khổ chết, trả giá tâm lực bảo vệ gia sản không có ai biết, lão Đại thượng vàng hạ cám đem vài thứ trở về tô điểm, mỗi người đều nói hắn tốt, thật sự là khiến người ta tức chết.
Lục Kiến Trung tiếp lời: “Di, ta nghe nói Đại ca có rất nhiều nghiên mực tranh chữ và sách quý, còn muốn hỏi xin Đại ca để tỏ vẻ chút phong nhã.” Vài thứ kia cũng đáng giá, lão Đại không phải biết giả bộ sao, cũng nên có mấy thứ để trang điểm bộ dáng chứ.
Lục Kiến Tân cười, nói: “Nhị đệ đừng vội, không phải đều ở trong này sao.” Đứng dậy lây ra một cái rương nhỏ trong thùng đầu tiên, mỉm cười mở ra nói: “Sợ bị ẩm, ta để hai tầng.” Bên trong quả nhiên là nghiên mực và tranh chữ cổ, Lục Kiến Tân thật cẩn thận đặt rương đó ở trước mặt Lục Kiến Trung, hơi hơi mang theo chút trào phúng: “Sách quý, tranh cổ, ta sẽ không lấy ra để sung công, ta cùng với Nhị lang sưu tập bao nhiêu năm, vì muốn đệ tử đọc sách trong nhà có thể tăng thêm kiến thức, ai muốn xem đều có thể, ta luyến tiếc cũng không nguyện ý để nó rơi vào tay người không đọc sách cũng không biết yêu quý nó.”
Lời nói khoe khoang mang theo châm chọc, trừ bỏ Lục Giam mặt không chút thay đổi ra, Lục Kiến Lập cùng Lục Thiện đều mang theo vài phần ý cười rũ mắt không nói, Nhị phòng thì toàn bộ xanh trắng mặt. Lão thái thái vội cất lời, tiếp đón Lâm Cẩn Dung đi qua: “Không phải nói con không khỏe sao? Tại sao lại tới đây? Sao không thấy bà bà con?”
Lâm Cẩn Dung hành lễ, đem khăn tay che miệng, lặng lẽ nhìn Lục Kiến Tân liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Bà bà không có tới sao? Để tôn tức đi xem.”
Lục Kiến Tân nửa điểm dị sắc cũng không hiển lộ, thản nhiên nói: “Không cần tới thăm, nàng cũng bị bệnh, đau đầu.” Bất quá là cái danh phận thiếp thất mà thôi, Lâm Ngọc Trân chỉ cần tiếp nhận chén trà là được, lại không cần tỏ vẻ gì khác, cũng không ảnh hưởng đến ai, khó khăn như vậy sao? Quả thực là vô pháp vô thiên!
Lục lão phu nhân nhân tiện nói: “Đã thỉnh đại phu chưa?” Lại nhìn ra cửa sổ, thở dài: “Hôm nay thời tiết cũng thật quái đản, từ ngày ấy rơi một hồi tuyết thì không thấy gì nữa, vẫn nắng chói chang như vậy, sớm hay muộn cũng vẫn lạnh lẽo, giữa trưa lại nóng, thật khiến người khó chịu. Khó trách lại có hai người bị bệnh. Nhị lang tức cũng đành thôi, tuổi còn trẻ, Đại phu nhân trước đó vài ngày chợt nghe nói không khỏe, khiến người lo lắng.”
Tống thị tiếp lời: “Bà bà yên tâm, để nhi tức đi xem Đại tẩu.” Lại mỉm cười đến hỏi Đồ thị: “Nơi này không có phần cho nữ nhân chúng ta, không bằng chúng ta đi thăm Đại tẩu xem sao?” Trừ bỏ lão thái thái ra, tất cả mọi người đều biết Lâm Ngọc Trân vì sao bất khoái, vừa vặn muốn đến chê cười Lâm Ngọc Trân.
Đồ thị không muốn đi, cũng không tiện từ chối, chỉ nhìn lão thái thái: “Bà bà nơi này cũng cần người hầu hạ……”
Lục lão phu nhân không biết căn do, nhân tiện nói: “Ta nơi này đã có người hầu hạ, bên ngoài bận việc, đều đi làm đi.” Lại nói: “Nhị lang tức bị bệnh không cần chờ ở trong này, đi nghỉ đi. Tam Lang tức đi với Sa ma ma, thu thập rõ ràng, cất vào khố phòng.”
Người người đều có an bài, sao nàng không có việc gì để làm? Khang Thị này lúc nào cũng có thể diện, thật tốt a, hiển nhiên ngày qua ngày còn vượt mặt trưởng tẩu như nàng. Lã thị nghe thấy mặt mày xám ngắt, lập tức đứng dậy nói: “Tổ mẫu, tôn tức cũng không muốn xấu hổ nhàn rỗi.”
Lục lão phu nhân hờ hững nhìn nàng một cái, nói: “Hài tử của con không phải vẫn ốm sao? Con không đi chăm sóc nàng, còn muốn làm cái gì?”
Xem ra Lục lão phu nhân vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ nàng, cho nàng cơ hội. Lã thị khổ sở rũ mắt xuống, hành lễ, lặng yên lui ra ngoài, trở về phòng nhìn đến nữ nhi gầy yếu đang khóc nháo, không khỏi càng thêm phiền chán giận dữ, hung tợn mắng một tiếng: “Sao chổi!” Rồi lệnh nhũ mẫu: “Chạy nhanh ôm ra ngoài, nghe thấy đã phiền lòng.” Lại mượn cớ trách phạt thông phòng của Lục Thiệu một chút, tâm tình mới xem như tốt hơn.
Lục lão phu nhân mệt mỏi xoa cái trán: “Đều tan đi.” Lại mở miệng giữ Lục Giam: “Nhị lang ở lại, ta có lời muốn hỏi.”
Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung liếc nhau, đáp ứng vâng dạ.
Lục Kiến Tân nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, rồi cùng mấy người Lục Kiến Trung đi ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung ra chính đường, cũng không nghỉ ngơi, phân phó Phan thị cùng Đậu Nhi: “Ta đi nhìn xem Đại phu nhân, các ngươi trông chừng.” Nói xong đến thăm Lâm Ngọc Trân, chỉ sợ Tống thị lại sinh sự. Trải qua việc của Lục Luân, Đại phòng và Nhị phòng dĩ nhiên thế như nước với lửa, không thể có cơ cứu vãn.
Lâm Ngọc Trân rúc đầy quay lưng sinh hờn dỗi, nghiến răng nghiến lợi hận không thể đến Thu viện kia để xả giận. Phương ma ma ở một bên tận tình khuyên bảo: “Phu nhân, rõ ràng biết là như vậy, cho nàng ta đội mũ phượng, nàng cũng vẫn là chỉ gà rừng, dù thế nào cũng không thể bay lên trời, người cần gì phải làm như vậy?” Vận mệnh của cơ thiếp Lục Kiến Tân đã sớm định, mặc kệ được sủng ái bao nhiêu, đừng vọng tưởng sinh được một hài tử nào, làm gì phải khổ sở thế này?
“Hắn không phải rất yêu tiện nhân kia sao? Ta sẽ không để cho hắn được như ý!” Lâm Ngọc Trân phiền chán đấm giường một cái, Phương ma ma không dám nói nữa. Phương Linh thật cẩn thận ló đầu tiến vào: “Phu nhân, Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân nghe nói người không thoải mái, tới đây thăm người.”
Bình luận truyện