The Khải Huyền

Quyển 1 - Chương 2-1: The beginning – Sự bắt đầu (1)



9 tháng trước ……

Sài gòn những ngày cuối tháng 11, nắng – nóng, oi ã và ồn ào như bản chất vốn có của nó. Người ta vẫn cứ đi đi lại lại, vẫn cứ sống như bao nhiêu năm nay, họ có biết đâu đó là những ngày cuối cùng. Hôm đó tôi về nhà, trên wall facebook xuất hiện đường link của thằng bạn share lên từ BBC“ HIV Antivirus has founded” …”không sớm thì muộn” tôi nghĩ…

Click vào link, những nhà khoa học ở ĐH nào đó đã tìm ra antivirus, HIV là virus di truyền từ khỉ sang người, gây suy giảm hệ miễn dịch lây qua máu và đường tình dục là chủ yếu. Bao nhiêu năm qua người ta không tìm được cách diệt nó vì cơ chế sinh sôi quá thông mình đó là sống dựa vào bạch cầu. Người ta mới chỉ tìm ra cách làm chậm quá trình chứ chưa tìm ra vacxin cho tới ngày nay. Các nhà khoa học này không tìm cách diệt nó mà làm tiến hóa nó, biến chúng sang 1 dạng khác rồi cấy ngược vào máu người bệnh, biến thể này sẽ giành ăn với loại virus cũ và loại bỏ chúng, biến thể này “được cho là vô hại”. Thế là thuốc chống HIV ra đơi, 2 tuýp, 1 xanh -1 đỏ, người nào đã nhiễm bệnh thì chích tuýp đỏ trước, 3 ngày sau chích tuýp xanh. Ai không bị bệnh chỉ cần chích tuýp xanh để phòng bệnh. Ơn trời ông Johnny Cooper,công thức chế biến được phân phát miễn phí cho các tập đoàn dược và được chính phủ mua về phân phát, nhờ công lao ấy người ta đã định tạc tượng ông ta bênh cạnh tượng Nữ Thần Tự Do ở New York.

Cả thế giới hồ hởi tung hô 1 thành tựu của thế kỷ 21 mà bao nhiêu năm nay người ta làm không được, cứu sống cả trăm triệu người và bảo vệ cả tỉ người. Các tập đoàn đa quốc gia sản xuất ào ạt, những nước giàu như Mỹ và châp âu phân phát free như kẹo mút trên đường.Chính phủ Việt Nam cũng nhập và sản xuất, 50k/ tuýp, chỉ cần đè lên da và ấn mạnh trong 3 giây, áp xuất nén sẽ đẩy 2ml vacxin vào thẳng trong máu. Căn bệnh ngày trước người ta sợ còn hơn hủi thì nay cũng chỉ như bệnh cảm cúm. Thế là người người nhà nhà mua về dùng,các cơ quan nhà nước như Công An, Hải quan, thuế vụ được phát miễn phí, Tờ báo cuối cùng tôi đọc ghi rõ “12 triệu liều vacxin chống HIV đã được phân phát”. Trời ạ, 12 triệu!

Nạn nhân đầu tiên là ở Mỹ, ban đầu người ta lấp liếm, người ta gắn cho nó là 1 loại bệnh cúm gì đó mới mẻ như kiểu H5N1 hay H3N9 gì đó đó. Chính trị mà, dân ngu thì biết gì được chứ, thế rồi ít lâu sau đại dịch bắt đầu trên cả thế giới và không thể nào kiềm chế được bởi cái kiểu bưng bít thông tin này.

Hôm đó là 1 buổi chiều thứ 7, tôi đang trong phòng gym thì nghe tiếng xe đổ, 1 ông trạc 40 tuổi lái chiếc Air Blade màu đen đổ vật vào lề. Người ta xúm xít lại coi vì ông này nằm vật ra, tay chân co quắp lại, le lưỡi ra rồi co giật liên hồi, miệng thì sùi bọt mép còn mắt thì trợn trắng lên. Người thì bảo giật kinh phong, người thì bảo trúng gió, họ hò nhau khiên ông ta lên xe chở đi bệnh viện. Tôi cũng lại phụ 1 tay, vừa kẹp 3 xong thì ông ấy quặp tay ôm lấy anh cầm lái rồi cắn vào cổ không thương tiếc. Mọi người bắt đầu la hét vả tản ra, mấy anh chung phòng Gym nhảy vào lôi ông ta ra cũng bị cắn và cào cấu. Máu đỏ lè cả 1 khoản đường, cho tới khi có người đem đâu ra tấm mền trùm ông ta lại rồi thay nhau đè lên mới yên.

Công An tới, họ còng ông ấy lại cột miệng rồi lôi lên xe chở đi. Và không chỉ 1, những ngày tiếp theo hằng trăm vụ liên tiếp xảy ra, mấy tờ báo lá cải thì giật tít liên hồi, dân chúng thì hoảng loạn. Băt đầu có những dòng người rời thành phố, các trung tâm thương mại và mua sắm bị bủa vây đông nghẹt, họ mua xăng, lương thực, nước uống tất cả những gì có thể ăn được và uống được. Tôi gọi giai đoạn này là trật tự vì ít ra con người ta “Vẫn là con người”, lực lượng cảnh sát thì trải dài ở khắp nơi chờ chực có người lên cơn liền nhảy vào dùng roi điện kiềm chế rồi trói lại, sau đó Bắt đầu có lệnh cách ly,.

“Mọi người chú ý! những người đã từng dùng vacxin chống HIV có biểu hiện lạ cần được cách ly bằng cách tới các trung tâm y tế và an ninh gần nhất…”

Mấy chiếc xe thùng bắt loa cứ chạy đi chạy lại giữa các con phố, cũng có người đến bệnh viện, vừa có biểu hiện họ sẽ được tiêm cho thuốc an thần và chuyển vào khu cách ly.

Nhưng không thể nào mà gom hết lại được, 12 triệu liều…

Bạn có muốn đem vợ chồng, con cái, cha mẹ mình đem đi cách ly? Không! không dễ gì người ta làm điều đó, thế là họ nhốt người thân của mình trong nhà cho tới khi bị cắn bới chính những người đó. Lực lượng cảnh sát cũng bắt đầu “lên cơn”, họ ngã vật ra giữa ngã tư đường hay trước siêu thị làm cho hàng ngàn con mắt sợ hãi đến cuồn loạn, sự sụp đổ của những luật pháp cuối cùng.

Sang đến ngày thư 4, con số người “lên cơn” đã quá nhiều và không thể cách ly được nữa. Chính phủ chuyển sang cách ly vùng, khu vực các quận và cửa ngỏ ra vào Thành Phố bị khóa chặt, hàng rào lô cốt được dựng lên bởi cảnh sát, không phận bị khóa, không có chiếc máy bay nào cất cánh trừ mấy chiếc MI-8 và UH-1 của quân đội bay vòng vòng. Đã có tiếng súng đì đùng trong thành phố, tối hôm đó bạo loạn xảy ra.

Dòng người ở trong cứ ngỡ mình là khu cách ly nên đòi ra ngoài, dòng người ở ngoài thì lại nghĩ ở trong là khu an toàn, họ bồng bế lôi kéo con cái xô đẩy cho bằng được để qua hàng rào. Giữa những đám đông có những người “lên cơn” cắn xé, trong cơn sợ hại họ lấn tới hàng rào mặc cho súng nổ.

Ngồi ở nhà tôi nhìn ra cầu Kênh Tẻ, cảnh sát 2 bên cầu cứ bắn cho đến khi bị dồn lên giữa cầu, thế rồi chết hết, bị dẫm chết, cắn chết và đánh chết. Sài gòn từ đó đã chết.

Vậy trong lúc đó tôi làm gì? Tôi thuê căn nhà trọ này với 2 đứa học chung trường, 1 đứa tên Hùng 1 đứa tên Trung đều quê Vũng Tàu, riêng tôi quê Buôn Ma Thuột. Sinh viên mà, lo ăn lo mặc chứ bệnh hoạn khi nào tới hãy lo, dù có nhiễm đi chăng nữa cũng chữa được thì việc gì phải vội, 3 thằng chúng tôi không ai dùng vacxin.

Từ cái hôm thấy nạn nhân đầu tiên lên cơn trước phòng gym tôi đã ra cây ATM rút hết tiền để mua lương thực vì tôi không lạ gì với mấy cảnh tượng này trên Phim Ảbg, điện thoại và internet vẫn dùng được. Tôi gọi về nhà, Mẹ bảo Ba Mẹ không có dùng vacxin và trên này mọi thứ vẫn bình thường làm tôi an tâm phần nào. Tôi đã định về nhưng nhấn nhá vì tôi nghĩ chắc chỉ có vài trường hợp thiểu số bị phản tác dụng, tôi đâu có ngờ con số đó là 100%. 2 thằng kia thì cũng hăm he dắt xe ra đòi chạy về nhà nhưng kẹt xe hàng trăm km thì về kiểu gì.

Rồi mất điện, mất sóng điện thoại. 1 thằng không ưa mạo hiểm và biết chắc mình không nhiễm bênh nên tôi không ra ngoài, thuyết phục 2 thằng còn lại khóa chặt cửa và chờ đợi.

Giữa cái nắng tháng 11, lửa khói mịt mù khắp thánh phố, luật pháp đã sụp đổ, dòng người hôi của và tranh giành nhu yếu phẩm kéo nhau đi khắp nơi,còn về đêm những con rab đi thành từng bầy túa ra đường rượt đuổi họ như những bầy sói. Chúng tôi đứng trên sân thượng chứng kiến những cảnh tượng kinh hãi chưa 1 lần thấy trong đời, nhưng tiếng thét thất thanh, những tiếng tru kéo dài suốt cả ngày. Khải Huyền là đây, con người cắn giết lẫn nhau theo 1 cách tàn bạo chưa tưng có.

Chúng tôi chỉ có thể đứng đó nhìn, tôi đã thấy có những người đập cửa trèo cổng tim chốn trú thân nhưng bọn rab quá đông, có 1 lần 1 cô đập cửa thét lên “cứu tôi với!” tôi vưa chạy xuống định mở cửa thì cô ây chỉ còn là 1 vũng máu giữa hàng chục con rab. Ban ngày những con người còn cầm cự được lại ra ngoài và họ cũng hành xữ không khác gì những con rab kia, họ chém giết lẫn nhau để lấy vai gói bánh vài chai nước, thậm chí có những kẻ lấy oto húc thẳng vào đám đông trước 1 tiệm tạp hóa chỉ để giành đồ ăn.

Rồi các nhóm “thợ săn” xuất hiện, họ là những thanh niên còn khỏe mạnh không bị nhiễm bệnh và có vũ trang với súng hoặc dao kiếm, ban ngày họ lùng sục đồ ăn và những ổ rab rồi phun xăng đốt chúng, ban đêm họ rút vào những tòa cao ốc. Họ tự cho mình đại diện cho pháp luật và công lý cuối cùng, nhưng công lý ở đâu khi họ cũng đốt phá, ăn cướp và hiếp dâm những người còn sống nếu trái ý họ. Họ tùy nghi xả súng vào bất kỳ ai họ cho là đã nhiễm bệnh, hiếp dâm những cô gái còn sống, trưng dụng những tên vô nhân tính. Thế là những người như chúng tôi phải sống chung với “lũ lụt”, ban ngày thì lo sợ lũ súc sinh kia tìm tới, ban đêm lại trốn tránh lũ rab.

Không chỉ có 1 nhóm “thợ săn”, cả tháng phố có hàng chục nhóm như thế và rối chúng cũng bắn giết lẫn nhau để tranh giành địa bàn và nhu yếu phẩm. Tiếng súng đì đùng khắp nơi, các tòa nhà bị đốt phá, đường xá bị vây hãm. Tôi không biết phải miêu tả như thế nào về sự loạn lạc này nữa, nó như 1 đống hỗn độn mà phải dùng tới hàng sư đoàn bộ binh may ra mới có thể cứu vãn được.

Ngày thứ 9, 3 chiếc chiến đấu cơ bay qua vùng trời sài gòn và thả bom vào các cây cầu dẫn vào thành phố. Cầu bình triệu, cầu sài gòn và các cây cầu khác. Tôi đã hiểu rằng Họ đã cô lập Sài gòn. Sáng hôm sau tôi nghe có tiếng trực thăng trên đầu, họ lượn lờ khắp nơi, dân chúng thì đổ ra đường vẫy gọi nhưng tuyệt nhiên không có chiếc nào hạ cánh hay quăng xuống 1 chai nước 1 gói mì. Tôi đã hy vọng quân đội sẽ đến lập lại trật tự, tôi chờ đợi nhưng đó là lần cuối tôi thấy họ xuất hiện.

Suốt cả tháng qua chúng tôi sống 1 cái “u tối”, ban ngày thì nấp trong nhà vì sợ bọn “thợ săn”, ban đêm thì nghe ngóng bên ngoài và nhìn lũ rab kiếm ăn. Tôi là thằng lớn nhất trong 3 thằng, 2 đứa có chút kiêng nể nhưng không phải là không cãi nhau. Bên ngoài loạn lạc, đứa nào cũng có gia đình nên trong lòng như lửa đốt. Những ngày đầu nhìn họ bắn giết lẫn nhau 2 thằng chúng nó cứ đòi về, trợn mắt trợn mũi lên với tôi. Tôi phần thì sợ bị bỏ lại mà phần cũng lo cho tụi nó nên giấu biếng chìa khóa đi. Tôi hiểu vì tôi cũng có gia đình mà, chúng nó cách nhà có hơn trăm cây số, liều mạng lấy xe chạy về cũng chỉ hơn 2 tiếng nhưng ban ngày tụi “thợ săn” đã chốt hết đường lên lối xuống, đi mà gặp chúng nó không ăn đạn cũng bị bắt nên tôi kiêng quyết không cho.

3 thằng thì Thằng Trung là to cao hơn cả, nó cao 1m8 nặng hơn 70 kì lô nhưng khá khờ khạo. Thằng Hùng nhỏ con hơn lại là dạng mọt sách nhưng thông minh, có điều nó không quyết đoán. Những ngày qua câu chuyện lúc nào cũng xoay quanh việc làm sao để đi ra ngoài, làm sao để về nhà. Chúng nó không hiểu được điều quan trọng là làm sao để sống chứ không phải chuyện đó. Ở tình thế này sống mới là điều quan trọng nhất, thằng Trung tính tình bỗ bã nên cứ hay cự nự với tôi chuyện đi ra ngoài, có lần tôi quăng chìa khóa vào mặt nó, nó lượm lên tiến ra cửa rồi lại quay vào. Tôi biết nó chỉ là thằng con nít, không có tôi thì nó đã mất xác lâu rồi.

Cả ngày đi ra đi vào, căn nhà có 4 phòng và cái bếp. Phòng ai nấy ở nhưng thường chúng tôi cứ kéo nhau xuống bộ bàn ăn, nói tới nói lui, tính tới tính lui. Cuộc sống bí bức làm người ta cáu bẩn với nhau, nhiêu khi chúng tôi im lặng không ai nói gì, cứ ngồi đó hàng giờ đồng hồ. Chỉ có những tiếng thở dài là đều đặng.

Nước không có nên chúng tôi không tắm, chỉ đổ 1 ly nước lên khăn rồi lau người, vệ sinh cá nhân cũng vậy 1 ly cho cả đánh răng rửa mặt. 1 người 1 ngày uống 2 lít, tôi cứ cấp đều thiếu thì nhịn mà dư thì để đó mà dùng. Nước bẩn được bỏ vào chậu nhựa mang lên sân thượng, tôi học theo Bear Gilly trong Man vs Wild, phủ 1 tấm nylong lên trên để hứng nước ngưng tụ sau khi bốc hơi nhờ nắng, nói thế thôi chứ cũng chả được bao nhiêu, chỉ đủ đánh răng rửa mặt. 1 ngày chỉ ăn 2 bữa, chúng tôi ăn cơm với với nước mắm, 3 thằng 1 hũ đồ hộp, gọi là có vị chứ cũng không ngon lành gì. Con người ăn uống thiếu chất, chỉ quanh quẫn trong không gian tù túng nên cũng đỡ đẫn và ngu muội đi nhiều, có lúc chúng tôi bị mất cân bằng sinh học vì mãi trong nhà không biết khi nào sáng khi nào tối, chỉ có ngủ và ngủ. Đôi lúc chúng tôi cũng lập kế hoạch, 2 thằng nó sẽ về quê khi tiện. nếu gặp gia đình thì tốt, nếu không sẽ lên lại với tôi và đi Ban Mê Thuột. Tôi cũng chỉ ậm ừ chứ thực tâm ra ngoài 3 bước chưa chắc đã sống được.

Ừ thi chúng tôi tính như thế, nhưng rồi cái hôm máy bay đánh sập cầu làm cho những hy vọng mong manh nhất của chúng nó cũng tàn lụi. Chúng nó nhìn nhau, bặm môi bặm miệng vì tức nhưng còn người muốn hy vọng là hy vọng. Chúng nó vẫn muốn về, tôi trong lòng không muốn nhưng ngoài mặt thì vẫn phải lên kế hoạch với chúng nó. Kế hoạch là sẽ ra ngoài tìm vũ khí, phương tiện và cả xăng dầu rồi chúng nó sẽ đi, tôi thì chỉ muốn câu giờ nhưng mà không câu mãi được.Hôm đó tôi vừa ngủ dậy, xuống bếp đã thấy chúng nó ngồi đó từ bao giờ, thằng Hùng lên tiếng:

-Chắc phải ra ngoài thôi anh Minh ạ

Tôi im lặng, rồi nó nói tiếp

-Chỉ còn 1 bình 20l nước, tụi em cũng ngán ăn cơm với mắm rồi

Thằng Trung thêm vào:

-Đằng nào cũng phải ra, cứ ở đây mãi làm gì?

Suy nghĩ hồi lâu tôi bảo

-Uh thì ra, tụi em tính kiếm đủ đồ rồi đi luôn hay sao?

Chúng nó bảo nếu đủ thì đi luôn, tôi nói vậy thì sáng mai mình đi sớm. Tối đó chúng tôi lôi những dụng cụ đã chuẩn bị sẵn ra, dao làm bếp mỗi thằng một cái. Tôi tự làm cho mình bằng 1 cây giáo dài bằn cán cây lau nhà được cột chặt với 1 con dao Thái Lan để cắt hoa quả, Mỗi thằng 1 cái balo trống, 2 lít nước và 2 bình nhựa để đựng nước. Kế hoạch là sẽ ra siêu thị lotte xem còn thu lượm được gì, tiếp đến là cây xăng rồi chợ Tân Phong, cuối cùng là Công An phường để lùng vũ khí.

Ngày hôm nay đã là tầm thứ ba mươi mấy, đã không còn tiếng súng, bọn thợ săn đã chết hết hoặc đã tự thanh trừng lẫn nhau, Sài gòn vẫn nắng và yên ắng. Tôi bước ra ngoài, dắt xe máy ra rồi bắt đầu đề máy, 1 mình tôi 1 xe, 2 chúng nó 1 xe. Khổ nổi chiếc Nouvo 4 cả tháng không đi không thể đề cho nổ được, tôi phải dắt ngược vào nhà đạp tới đạp lui tới hơn 20p mới nổ máy.

30 ngày, 30 ngày đề biến chốn thành đô này thành thành phố chết. Mùi tử khỉ từ khắp nơi xông lên mũi, cây cỏ dại đã bén rể trên mặt đường nhựa, cửa hàng và nhà cửa đỗ vỡ, những vệt máu lăn dài trên vỉa hè. Chúng tôi lái xe chậm chậm qua những xác chết nham nhở đang phân hủy mà cũng không được toàn vẹn, những chiếc xe máy, xe oto hết xăng bị vứt ngang đường, dù đã bịt mặt mà trước nhiều thi thể cả 3 thằng không thể nào không ói. Chỉ mất 10p để đến siêu thị, từ bên ngoài nhìn vào tôi đủ hiểu là đã không còn gì trong đó nhưng vẫn phải kiểm tra xem sao. Cửa kính bị đập vỡ, xe đẩy hàng ở khắp nơi, có cả 1 chiếc oto cắm sầm vào cửa chính. Tiến vào trong, ngay ở tiền sảnh tôi thấy những đống lửa bị đốt nham nhở trên sàn và đủ thứ vỏ đồ hộp, có lẽ là của 1 nhóm nào đó sống ở đây. 3 thằng tay lăm lăm dao vẫn kiên nhẫn tiến vào dù bên trong khá tối. Nghĩ lại đó quả là điều ngu nhất tôi từng làm, bên trong chỉ còn những kệ hàng đổ sập lên nhau, không còn 1 chút gì dù chỉ là cái bàn chải đánh răng. Họ vơ vét mọi thứ, thằng Trung đang hí hoáy dựng kệ hàng lên xem còn gì ở dưới thì bỗng có tiếng bước chân chạy ở góc siêu thị ngay sau những kệ hàng.

Tôi bắt đầu lo sợ, kêu 2 thằng đó quay ra.

-Ê! ra tụi bây, chắc là mấy con đó nó trốn trong này

Không thể tranh cãi 1 sự việc quá hiển nhiên như thế, chúng tôi lùi ra nhưng trên đường ra tôi thấy cầu thang lên lầu 2 bị bịt kín bới hàng tá xe đầy nằm chồng lên nhau. Tôi bắt loa miệng kêu lớn “Có ai còn sống không?” vì tôi nghĩ có nhóm nào sống ở tầng 2, tiếng tôi vang khắp siêu thị. Không 1 câu trả lời, tất cả chỉ là 1 sự im lặng nhưng bất thình lình hàng tá tiếng bước chân dồn dập từ đâu vọng lại. 3 thằng mặt cắt không còn hột máu tháo chạy nhanh ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện