The Rise Of The Useless

Chương 7



-----------------------

Do ức chế chương trước quá, nên mình sẽ viết tiếp ngay và luôn chương này để đở hóng. Mình viết mà mình còn ức chế và hóng.

Chuyện 7 chương đéo ai đọc :)), thôi vậy mình tự đọc vậy. Mình viết chuyện theo cái bố cục mình nghĩ ra để đở ức chế mấy chuyện khác, tuy nhiên nó cũng chẳng phải luôn giống như ý kiến mình đôi khi có những chuyển biến mình nghĩ ra ngay khi viết.

Mình học văn không giỏi chỉ bắt chước cách người khác viết đồng thời tập đánh máy thôi nên chuyện đôi khi không mạch lạc cũng như logic mong mọi người bỏ qua hộ.

Thôi tiếp tục

-------------------------

Sâu thẩm trong bóng tối tâm hồn, tôi tự hỏi mình trong vô vọng

"Tại sao mình lại chết, tại sao cuộc sống của mình lại như thế này, tại sao cuộc đời lại ngang trái như thế, tại sao mình lại bị đối xử như vậy,..." 

Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong tâm chí tôi, rồi tôi tức giận quát lên "Tại bọn bạn của tôi, tại họ hàng tôi, tại đất nước này, tại quỷ tộc, tại con người, tại thần thánh, tại thế giới này, tại cái vũ trụ này" Tôi đổ lỗi cho tất cả mọi thứ được cho là ảnh hưởng tới cuộc đời tôi.

"Hay là tại bản thân mình, quá yếu đuối, quá tin người, quá nhu nhược, quá dễ lừa" sau cơn giận, cậu tự nhìn lại mình thấy những khuyết điểm của bản thân.

"Mình sống với mục đích gì nhỉ? Để trả thù? Nhưng mình quá yếu đuối"

Bổng một giọng nói vọng ra từ trong đầu

"Ngươi khao khát sức mạnh, ngươi cần sức mạnh, ta sẽ ban cho người sức mạnh vĩ đại nhưng đổi lại---"

"Biến!!". 

"............................"

Tôi thẳng thừng trả lời lại giọng nói đó, nó biến mất không để lại lời nào. Mình không thích được mạnh lên mà phải đánh đổi thứ gì đó, nó làm mình mất tự do.

"À mà mình đã chết rồi"

Nói xong cậu nhắm mắt lại( Nhắm mắt lại, hãy nghĩ đi...Tùng Núi), lại một  giọng nói vang lên nhưng lần này lại là giọng khá thân quen 

"Giọng của mẹ? Giọng của cha?,.." (Mi mơ sản à)

-Kĩ năng Absolute Disasembly được kích hoạt: Có 0,1% HP=1 sau khi chết, được kích hoạt một lần duy nhất, sau khi hồi sinh viết lại toàn bộ chỉ số.

"Haaa?"

Tôi đang bỡ ngỡ thì trong bóng tối ánh sáng xuất hiện làm lu mờ hết bóng tối, tôi chìm vào cái ánh sáng đó.

------------------------

Mở mắt ra nhìn vào một khoảng trời sáng chói tự hỏi:

"Mình đang ở đâu đây, rõ ràng mình đã chết mà" ( Mới sống lại mà phán chuẩn quá vậy main)

Tôi nhìn xung quanh thấy phía sau lưng là một dòng sông macma đang chảy cuồn cuộn, trước mặt là một thảo nguyên rộng lớn như vô tận. Quần áo trên cơ thể tôi đã tơi tả hết, hên là con che được vài 'chỗ', phía bên trái của tôi là xác một con nhện khổng lồ.

Cố nhớ lại những gì xảy ra, sau khi nhớ tất cả mọi chuyện ( kể ở trên rồi) tôi lẩm nhẩm một mình

"Vậy cái giọng nói đó là thật, không phải mơ"( mơ cái beep, anh đây buff cho mày sống lại đấy nhé)

Xác con nhện bổng biến mất để lại vũng máu màu xanh và một vài thứ gì đó.

-Lên cấp

-Lên cấp

-Lên cấp

-Lên cấp

-... 

"Sặc!! vang nhức cả não, mới tỉnh dậy mà vang như đời tới vậy à" ( đã nói là mày sống lại chỉ tỉnh đéo đâu) 

-Xác nhận đánh bại Kẻ Gác Cổng ( sorry! Mình đổi từ Kẻ Canh Gác sang Kẻ Gác Cổng), Cho phép bước vào Mê Cung bị Lãng Quên.

"Kẻ Gác Cổng??? Mê Cung bị lãng quên?? Vậy là con nhện đó là chìa khóa để vào mê  cung này à. Vậy nó chết tại vì con dao mình gim vào điểm yếu nó hay là chiêu 'Đạn Thịt Thần Công' nhưng dù sao mình cũng đánh bại nó, bằng chứng là việc lên cấp vừa rồi"

"Ơ mà khoan, khi đánh bại nó có bị triệu hồi đi đâu đâu, với trong thông tin phần Phân Tích có để đâu. Vậy đánh bại nó chỉ là 'mở cửa cho vô thôi' nhưng bạn phải 'tự đi tìm cửa' ( Chắc mọi người hiểu mà nhỉ)."

"Đầu tiên là tìm ra viên đá đỏ đỏ kia--> Đánh bại con nhện khổng lồ-->Rơi xuống sông macma-->Trôi đến khi gặp mê cung, công phu thế này thì Thần chưa chắc đã tìm ra, hèn gì mê cung nó 'ế chề ề' không gặp một bóng dáng con gì nãy giờ"

Bình tỉnh lại, tôi đi về phía mấy món đồ con nhện rơi ra để xem có gì

"2 lọ xanh xanh, một cây kiếm, một miếng da, 1 cuộn tơ"

Khá mừng vì có vũ khí để sử dụng trong mê cung, tôi bắt đầu thẩm định chúng

Đầu tiên là 2 lọ xanh xanh chứa thứ gì đó

-Độc nhện: Độc tính cực mạnh, làm tê liệt và gây choáng khi dùng 1 lượng nhỏ

Thứ 2 là cây kiếm 

-Kiếm blackspider : Loại kiếm cùng chất liệu với chân của nhện Hắc Ám, có tỉ lệ rơi ra rất thấp từ Nhện Hắc Ám, nhẹ nhưng cứng , cấp độ S.

Tiếp theo là 2 thứ còn lại

-Da nhện Hắc Ám: rất cứng nhưng lại nhẹ, có khả năng kháng hao mòn và độc tố.

-Tơ nhện Hắc ám: Dai, dẻo, bền

"Toàn đồ ngon nhỉ?"

Tôi nhặt chúng lên mà éo biết bỏ đâu vì mất cái túi rồi, sau đó tôi dùng tơ cột 2 lọ độc vào lớp da nhện và cột trước ngực cậu, thanh kiếm được cột sau lưng tôi bởi tơ nhện, phần còn lại của tơ nhện thì vắt bên hông.

Cậu bắt đầu di chuyển nhưng lại thấy cơ thể nhẹ bổng định coi bảng trạng thái nhưng lại mất tiêu rồi. Chợt nhớ tất cả số tiền, trang bị đã bị bọn kia lấy mất rồi. Đột nhiên một cơn giận từ đâu kéo đến làm dập tắt cái tính cách lúc nãy, tối sằm mặt lại nhớ về những chuyện đã xảy ra càng khiến tôi không vui.

Bước đi trên thảo nguyên với một gương mặt lạnh lùng vô cảm, không một bóng người, không một quái vật chỉ toàn cây với cỏ. Rồi tôi thấy một Căn hầm như cửa vào dungeon cậu bước vào và đi xuống một tầng, hình dáng cậu gặp đầu tiên là 1 con Nhị Lang, quái vật cấp B.

Thấy tôi, con Nhị Lang quay sang gầm gừ tôi

"Đây là lần đầu mình đối mặt trực diện với một con quái mạnh hơn smile và golbin, đáng lẻ ra mình phải run sợ chứ nhỉ? Nhưng mình lại chả cảm thấy gì"

Sau khi gầm gừ con Nhị Lang phóng với tốc độ không tưởng vào tôi, theo phản xạ tôi dơ tay lên đỡ và nó cắn vào tay tôi.

Máu chảy ra, tôi nắm chặt cánh tay bị cắn của mình và con Nhị Lang lại phóng đi ra sau lưng tôi. Nó cắn vào chân làm tôi khuỵu xuống sau đó nó liên tiếp thoát ẩn thoát hiện cắn vào các bộ phận trên cơ thể tôi. Một cảm giác đau đớn lan tỏa trên cơ thể khiến tôi không thể nào đứng dậy   ( Bây giờ mình hành lại thằng main)

Trong thâm tâm tôi trở nên điên cuồng " Mình sẽ sống, mình sẽ sống để trả thù cho ai đã làm mình như thế này, mình sẽ sống để tự nhìn vào bản thân, mình sẽ sống để trở thành con người mà mình đã chọn"

"Bao nhiêu đây có là gì chứ, nó thâm chí không thấm thía gì so với nổi đau lúc đó" Vừa nói vừa đứng dậy, con Nhị Lang thấy thế liền lùi ra xa và thủ thế phóng điện vào tôi nhưng tôi đã rút thanh kiếm sau lưng ra đỡ dòng điện.

Thấy dòng điện không hề chúng con Nhị Lang lùi lại cảnh giác và tôi phóng lại chỗ nó, nó nhảy về sau để né nhưng vì hồi còn ở thế giới cũ cũng đã học tí kiếm thuật cộng với tốc độ hiện giờ nên tốc độ vung kiếm của tôi rất cao.

Thanh kiếm chém ngang ngực nó làm nó chảy rất nhiều máu và khuỵu xuống, tôi phóng lại chỗ của nó và đâm liên tục mặc kệ những vết thương đang đau nhói trên cơ thể.

"Ngươi đã cắn ta liên tiếp mà, sau giờ lại nằm đây bất động thế hả...hả?"

Tôi điên cuồng đâm kiếm vào xác của nó, sau khi giải tỏa sự tức giận,  tôi ngồi xuống cắn vào thịt nó và ăn

"Dở tệ, Thịt ngươi dỡ tệ" Tuy thế nhưng tôi vẫn đang ăn thịt của một con quái vật để sinh tồn.

Sau khi tôi 'xử' xong con Nhị Lang, tôi lê bước tiếp tục đi sâu vào bên trong với đầy những vết thương trên cơ thể.

Tôi cứ đi và đã giết được vài con Nhị Lang trên đường. Sau một khoảng thời gian giết Nhị Lang giải khuây, tôi bước qua một tầng khác đi một chút, tôi nấp vào 1 mõm đá nhô lên ven đường đi.

"Một con gấu Bạo Hùng nhỉ? Là một quái vật cấp độ A"

Chợt nảy ra một ý tưởng, tôi lấy 1 lọ độc nhện ra nhỏ lên lưỡi kiếm vài giọt.

Tôi nhảy ra khỏi mỏm đá và chém vào lưng con Đại Hùng

"Tch...Cứng thật nhưng cũng đủ làm nó mất máu"

Con Đại Hùng quay sang với khuôn mặt dữ tợn, tung một cú đấm lửa vào tôi nhưng lại trúng vào phần giáp nhện.

Tuy sát thương đã giảm đi khá nhiều do giáp nhưng tôi vẫn cảm thấy đau nhói qua từng thớ thịt của mình, xương tôi như muốn gãy toàn bộ. Tôi văng ra một khoảng khá xa

Sau đó nó gầm lên đe dọa nhưng không có tác dụng, nó tiếp tục phóng lại gần tung vô số những cú đấm lửa mạnh mẽ và nhanh nhẹn. Tôi chỉ có thể dùng hết sức mà né, tìm cơ hội phản công, mỗi lần tôi đỡ nó bằng thanh kiếm thì xương cốt trong người tôi như gãy vụn, cực kì đau đớn, cùng với đó là những cú táp liên hoàng vào cơ thể tôi.

Nhưng dần tốc độ của nó đã chậm lại và dừng hẳn rồi nó khuỵu xuống do tác dụng của độc tố có trên lưỡi kiếm. Nhân thời cơ tôi phóng đến chém vào nó nhưng nó lại có thể đỡ bằng tay và tay kia quất trúng tôi bay vào tường. Nó phóng tới tấn công tôi trong bức tường nhưng tôi đã né kịp và rút ra ngoài.

"Giờ là trận chiến 1vs1 nhỉ"

"Gah....Gah...."

Nó gầm lại như hiểu những gì tôi nói và nhảy bổ về phía tôi

Nó vung nắm đấm vào tôi, tôi vung kiếm chém vào nó. 2 đòn được tung ra cùng lúc, ý thức mờ dần tôi buôn kiếm nằm khuỵu xuống nhà với những vết thương rất nghiêm trọng. Con gấu vẫn đứng đó và rồi ngã xuống với một thanh kiếm cấm vào tim. Tôi đã chiến thắng trong trận chiến không cân sức này, mặc dù tôi cũng đã lãnh hậu quả nghiêm trọng.

Tôi ngất đi trong khi đang bị thương bên cạnh xác con Bạo Hùng.

----------------------------

Do buồn ngủ nên mình kết thúc tại đây

Mình đang gặp rắc rối về xây dựng tính cách nhân vật cũng như những pha action, có ai có ý kiến gì xin hãy cmt chỉ đi ạ

12/11/2017


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện