Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch
Chương 10
Hạ Ca vô cùng căng thẳng.
Tuy thường xuyên sinh bệnh nên phải khám bệnh đã thành quen, nhưng khám răng thì khác.
Chỉ cần nghe thấy tiếng máy khoan điện xuyên qua lớp răng cũng đã khiến cậu nhũn cả chân.
Cũng may hôm nay không phải đi khám răng thật.
Hạ Ca liên tục tự thôi miên mình, không phải khám răng, không phải khám răng, lúc này mới miễn cưỡng nằm xuống, ngoan ngoãn há mồm.
“Aaaa.”
Lục Hành Thâm cần đồ nghề đứng bên cạnh, động tác chợt chững lại, ánh mắt phức tạp nói: “Đừng phát ra tiếng.”
Hạ Ca: “Ờm…”
Lục Hành Thâm đứng một bên, nhắm ánh đèn ngay khoang miệng 996.
Sau đó đặt gậy chống sang một bên, nhẹ nhàng lột găng tay bên trái.
Từ góc nhìn của Hạ Ca chỉ có thể thấy mười ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay gọn gàng sạch sẽ, cắt hơi cụt vào trong, khớp xương tay gồ lên rõ ràng cầm đồ nghề tinh xảo, mang theo bầu không khí ưu nhã trầm lắng.
Cứ như đôi tay kia không phải đang cầm đồ máy mà cầm đàn với cung.
Ngón tay cử động, dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay căng lên, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lá khuất dưới da.
Hạ Ca không cảm nhận được những gì đang xảy ra trong khoang miệng, xúc giác có hạn khiến cậu chỉ biết đầu lưỡi đang bị đụng chạm, suy nghĩ cũng theo đó bay xa.
Cậu nghĩ, vì sao phải đeo găng tay nhỉ?
Tay trái linh hoạt, sạch sẽ như vậy, không có lấy một vết sẹo, bình thường có điều gì quan trọng phải che đi ư?
Bàn tay đột nhiên cử động, tay trái Lục Hành Thâm luồn xuống dưới ánh đèn, ánh sáng chói mắt xuyên qua làn da trên mu bàn tay làm mạch máu càng hiện rõ, cũng phản chiếu hình bóng mờ ảo.
Chỉ trong chớp mắt, Hạ Ca còn chưa kịp nhìn kỹ, cái tay kia đã nhanh chóng rời đi.
Lục Hành Thâm thả dụng cụ trong tay xuống, thò thẳng tay vào miệng cậu, lòng bàn tay chạm tới hàm răng bóng loáng cứng rắn, khẽ đè vào phần lưỡi hồng mềm mại.
Dường như hắn còn khẽ cười: “Suýt nữa quên mất thứ này.”
Hạ Ca muốn hỏi quên gì?
Lục Hành Thâm nhanh chóng đổi sang một món đồ khác, món đồ thon dài vươn thẳng vào cổ họng.
Hắn vừa như đang lẩm bẩm vừa như dặn dò: “Về sau ăn xong nhớ làm sạch túi dạ dày.”
Một món đồ nho nhỏ bị lôi ra, Hạ Ca không thấy rõ là thứ gì, một lát sau mới chợt nhận ra chắc là miếng bánh dâu tây bị cậu cắn mất.
Ánh mắt phức tạp của Hạ Ca trơ ra nhìn Lục Hành Thâm thản nhiên vứt cái cục bị làm mờ đó đi.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cậu không nhịn được nữa: “Mỗi lần tôi ăn gì đều phải vào chỗ nào lấy ra chỗ đó à?”
Lục Hành Thâm nhìn cậu, biểu cảm như đang nói: Không thì sao?
Hạ Ca: “Anh không cảm thấy nó nên ra từ chỗ khác hả?”
Lục Hành Thâm: “…”
Hạ Ca: “Chắc anh cũng có kinh nghiệm về việc này mà?”
Lục Hành Thâm: “Im ngay.”
Hạ Ca: “Hả???”
Lục Hành Thâm: “Thay xong rồi.”
Thì ra trong lúc cậu không để ý, chip đã được thay đổi.
Hạ Ca ngậm miệng lại cảm nhận một chút, lập tức bị dời đi sự chú ý.
“Xong rồi à?”
Lục Hành Thâm lười nói nhiều, cúi đầu thu dọn đồ nghề, sau đó qua một bên rửa tay, hong khô tay xong lại đeo găng tay lên, cầm lấy gậy chống.
Hạ Ca nhảy xuống khỏi ghế, vui vẻ không thôi, cậu có vị giác rồi!
Muốn thử luôn quá!
Bây giờ đã là đêm khuya, nhưng hình như vì làm việc cả đêm nên không thấy Lục Hành Thâm ăn cơm.
Cậu yên lặng đi theo sau hắn ra khỏi phòng, bước vào hành lang quanh co, lại đi đến cửa phòng mới.
Lục Hành Thâm không nhịn được nhắc nhở cậu: “Cậu có thể tự do hoạt động.”
Hạ Ca ừ một tiếng, nở một nụ cười thân thiện dịu dàng, tri kỷ như nụ cười của Lâm Ngọc Âm.
“Anh ăn cơm không?”
Lục Hành Thâm: “?”
Hạ ca: “Ăn tối không? Nếu có thì muốn gọi bữa khuya không?”
Lục Hành Thâm: “…”
Hạ Ca chờ mong nhìn hắn.
Lục Hành Thâm quay đầu đi thẳng.
“Không.”
AI trúng virus đột nhiên quan tâm chủ nhân tất có chuyện bất thường.
Lục Hành Thâm chẳng những thây kệ cậu mà còn tăng tốc rời đi.
Cánh cửa đóng lại cái sầm, Hạ Ca gãi đầu, cuối cùng cũng không bám theo nữa.
Lục Hành Thâm nói cậu có thể đi dạo trong này, nói không chừng ở chỗ khác có đồ ăn, thậm chí còn có cả phòng bếp.
Hạ Ca nhìn về phía hành lang thật dài, bắt đầu đi dạo vòng quanh.
Cậu vừa thong thả tản bộ, ghi nhớ bố cục trong viện nghiên cứu, tìm ăn vừa mở tài liệu cậu Trần gửi tới.
Mãi cho tới lúc này, cậu mới nhận ra não AI tốt tới mức nào, có thể phân tích cùng lúc hai việc, hoàn toàn không phải lo sẽ lao lực hoặc lú lẫn, trí nhớ cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ cần nghiêm túc ghi nhớ sẽ rất khó để quên.
Bài tập của Lâm Ngọc Âm và Trần Tiếu Niên là một môn ứng dụng kỹ thuật thực tế ảo, nói một cách đơn giản là, yêu cầu của bài tập nhóm là sinh viên sẽ phải áp dụng loại kỹ thuật này vào cuộc sống thực tế.
Chỗ khó duy nhất có lẽ là không thể dùng cách đã phổ cập trong xã hội để nộp bài tập.
Vì thế nhóm của Trần Tiếu Niên đã chọn áp dụng kỹ thuật này lên ngành thí nghiệm thú cưng.
Hạ Ca chợt bừng tỉnh, thầm nghĩ chẳng trách có một tệp tài liệu đều là tư liệu về chó mèo…
Tên đề tài đã được nạp lại, giai đoạn chuẩn bị làm bài thực hành và sưu tầm tài liệu cũng đã xong, thứ còn lại chỉ là kết quả báo cáo.
Nói cách khác là kết quả nghiên cứu lần này của nhóm sẽ phải tiến hành thí nghiệm trên người mấy con chó con mèo kia!
Có thể nhân cơ hội thay cậu chủ Lâm kia hoàn thành bài tập đúng là quá tốt!
Bài tập thực hành thú vị như vậy mà có người không muốn làm, Hạ Ca quả không hiểu nổi.
Hơn nữa vì là thực hành kỹ thuật thực tế ảo khác với thực hành lĩnh vực y dược hóa sinh, cho nên chó mèo tham gia thí nghiệm sẽ không bị thương, tất cả đều là chó mèo tự nguyện được Trần Tiếu Niên và hai sinh viên khác lấy danh nghĩa sinh viên thu nhận từ người dân.
Mà yêu cầu chính cũng chỉ là nghiên cứu hành vi của chó mèo.
Loại kỹ thuật này rất phức tạp, Hạ Mạc ngẫm nghĩ, hình như kỹ thuật tương tác qua màn ảnh Lục Hành Thâm từng dùng cũng áp dụng ứng dụng thực tế ảo này.
Hầy, muốn đi xem mấy bé chó bé mèo kia luôn quá…
Hạ Ca nghĩ nghĩ, quen tay mở hộp thư của cậu Trần, muốn hỏi xem bây giờ “hàng mẫu thí nghiệm” đang ở đâu, có cần chơi cùng không.
Nhưng cậu nhanh chóng nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, đành nhịn xuống không dám quấy rầy người ta đêm khuya.
Suýt nữa quên mất, vào thời gian này, phần lớn người đều đã đi ngủ.
Nói không chừng Lục Hành Thâm cũng ngủ rồi.
Nhưng Hạ Ca thì không.
Không, thân là người máy, cậu thậm chí còn không có nhu cầu ngủ, càng không có chức năng này.
Một khi không cần phải ngủ, một ngày được kéo dài ra rất nhiều.
Không giống với kiếp trước của Hạ Ca, càng lớn càng thích ngủ, mơ nhiều, tuổi càng lớn, thời gian lại càng như được ấn nút tua nhanh, chớp mắt đã trôi hết năm này qua năm khác.
Hạ Ca rất thích như bây giờ.
Không cần ngủ, thời gian lẫn tuổi thọ đều trở nên rất dài… Nghĩ đến đây, tâm trạng căng thẳng cũng dần chìm xuống.
Bánh dâu tây cũng được, chó mèo đáng yêu cũng được, không được lắp mông cũng thế, không cần phải vội.
Dường như mãi tới giờ phút này, nghe thấy tiếng tích tích của đồng hồ trên tường, Hạ Ca mới chân thật cảm nhận mình đã sống lại.
Bởi vì lúc này mới có cảm giác được sống lại chân thật, từ choáng ngợp, khủng hoảng trong đầu, cũng vì cảm giác quá tốt đẹp như mộng ảo mà bình tĩnh lại, cậu biết mình đã không còn là Hạ Ca xui xẻo có thể chết bất cứ lúc nào nữa.
Bây giờ cậu là người máy số hiệu UR996, không phải là trẻ mồ côi không ai thèm quan tâm, là người được tạo ra để mang theo sứ mệnh, lưng đeo kỳ vọng, có tiềm năng kinh người.
Cho nên không cần phải vội.
Hạ Ca đột nhiên rất có kiên nhẫn.
Cậu ngồi trên chiếc ghế trước cửa sổ, mở cánh cửa ra, nhìn đủ loại thiên thể kỳ dị trên bầu trời đêm, cũng nhìn tài liệu về chó mèo trong đầu, hai tay chống cằm, yên lặng nở nụ cười.
Bánh dâu tây cũng được, chó mèo lông xù cũng tốt, một cái mông hoàn chỉnh cũng thế, không cần phải vội.
Cậu có thể chờ.
Sau một lúc thưởng thức cảnh đêm, Hạ Ca nhảy xuống khỏi ghế, tiếp tục đi dạo quanh viện nghiên cứu trống trải, vừa tìm ăn vừa tiếp tục đọc tài liệu học tập.
Dù sao trong viện nghiên cứu không phải nơi ở bình thường, muốn nhanh chóng tìm thấy phòng bếp hay thức ăn không dễ chút nào.
Cũng may khi sắp đi hết toàn bộ ba tầng, cuối cùng Hạ Ca cũng phát hiện ra một cái tủ lạnh trong một căn phòng trên tầng ba.
Mở ra nhìn thử, bên trong trống rỗng, phần lớn đều là thuốc thử cần ướp lạnh, dụng cụ thí nghiệm v…v… Chỉ có một ngăn để một ít dịch dinh dưỡng.
Trừ dịch dinh dưỡng ra, trong tủ lạnh chỉ có một túi đường, một túi muối để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
… Bình thường Lục Hành Thâm chỉ ăn mấy thứ này?
Hạ Ca 囧 nhất thời hold không nổi.
Không, không được, cậu không thể.
Đây là hệ thống vị giác mới toanh của cậu! Sao có thể mở bát bằng dịch dinh dưỡng vừa nhìn đã thấy nhạt nhẽo vậy được!
Hơn nữa không chỉ có vấn đề về hương vị… Trông dịch dinh dưỡng này chẳng khác gì cháo, nhão nhão dính dính, nhưng không phải sền sệt như khoai nghiền mà loãng hơn…
Hạ Ca kề mũi vào ngửi thử, phát hiện hình như mình không có khứu giác.
Thử… thử tìm lại xem…
Cậu yên lặng rời khỏi tủ lạnh, đi ra ngoài vườn hoa.
Viện nghiên cứu nằm bên cạnh vườn hoa, sân cỏ và hồ nước cũng là phạm vi Hạ Ca được phép hoạt động.
Cậu đi dạo một vòng, cuối cùng phát hiện mấy quả đỏ rực trong một góc vườn hoa nơi người làm vườn ít khi lui đến.
Không biết là trái gì, nhưng nhìn là biết trái cây, nói không chừng ăn được, dù không ăn được, người máy như cậu cũng sẽ không trúng độc chết.
Nhìn thật kỹ, thân mọc ra trái là thực vật thân leo, bộ rễ không nằm trong sân viện nghiên cứu mà mọc bám vào lan can bên ngoài, chỉ có cành lá mọc vươn vào.
Nhìn thôi là biết trái này ngon rồi!
Hạ Ca vui vẻ hái một quả bỏ vào trong miệng.
Khẽ cắn một cái, lớp vỏ mỏng bên ngoài bị phá vỡ, thịt quả mềm mọng lẫn nước trái cây nổ tung nơi răng như ăn một viên thuốc nổ nhỏ, phát ra một tiếng vang be bé khó mà nghe thấy.
Ngay sau đó, một hàng chữ xuất hiện trước mắt Hạ Ca:
[Kết quả kiểm tra đo lường:
Ngọt: 40%
Chua: 70%
Mặn: 0%]
Nụ cười tràn ngập khát khao mong chờ của thiếu niên cứ vậy đọng lại trên mặt, tròng mắt đen nhánh sáng ngời thoáng cái mất đi thần thái, trống rỗng không còn ánh sáng.
Không có vị gì hết.
Đây không phải chip cảm nhận vị giác ×
Là chip phân tích số liệu đồ ăn √
Có lẽ Hạ Ca không phải người hoàn chỉnh, nhưng Lục Hành Thâm đúng là chó hàng real.
Cùng đêm đó, Hạ Ca âm thầm lẻn vào phòng ngủ của Lục Hành Thâm trong viện nghiên cứu, còn thuận tay bưng một cái ghế đến ngồi bên mép giường lẳng lặng chờ hắn.
Hơn nữa còn dùng tư thế, biểu cảm, khí chất, nụ cười mỉm u uất của Lâm Ngọc Âm mà Lục Hành Thâm yêu nhất nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, mãi tới khi hắn tỉnh giấc vì ánh mặt trời đầu tiên rọi vào.
Đương nhiên cậu sẽ không vì bất mãn với chip vị giác mà đánh thức Chúa sáng thế của mình.
Hạ Ca lương thiện nghĩ thầm.
Dù sao bây giờ cậu có rất nhiều thời gian cũng rất kiên nhẫn, có thể từ – từ – chờ.
Lục Hành Thâm hiếm khi có một đêm nằm mơ thấy ác mộng liên hoàn, tất cả ác mộng đều là quá trình phá vỡ người máy thử nghiệm từ 001 đến 995.
Cuối cùng khi tỉnh lại, cảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là “Lâm Ngọc Âm” đang ngồi chực bên giường, không nhúc nhích, không chớp mắt, mỉm cười nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sâu kín mang theo chút u buồn.
Rất giống một u linh sau khi chết vẫn còn chấp niệm nên không chịu rời khỏi nhân gian.
Tuy thường xuyên sinh bệnh nên phải khám bệnh đã thành quen, nhưng khám răng thì khác.
Chỉ cần nghe thấy tiếng máy khoan điện xuyên qua lớp răng cũng đã khiến cậu nhũn cả chân.
Cũng may hôm nay không phải đi khám răng thật.
Hạ Ca liên tục tự thôi miên mình, không phải khám răng, không phải khám răng, lúc này mới miễn cưỡng nằm xuống, ngoan ngoãn há mồm.
“Aaaa.”
Lục Hành Thâm cần đồ nghề đứng bên cạnh, động tác chợt chững lại, ánh mắt phức tạp nói: “Đừng phát ra tiếng.”
Hạ Ca: “Ờm…”
Lục Hành Thâm đứng một bên, nhắm ánh đèn ngay khoang miệng 996.
Sau đó đặt gậy chống sang một bên, nhẹ nhàng lột găng tay bên trái.
Từ góc nhìn của Hạ Ca chỉ có thể thấy mười ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay gọn gàng sạch sẽ, cắt hơi cụt vào trong, khớp xương tay gồ lên rõ ràng cầm đồ nghề tinh xảo, mang theo bầu không khí ưu nhã trầm lắng.
Cứ như đôi tay kia không phải đang cầm đồ máy mà cầm đàn với cung.
Ngón tay cử động, dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay căng lên, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lá khuất dưới da.
Hạ Ca không cảm nhận được những gì đang xảy ra trong khoang miệng, xúc giác có hạn khiến cậu chỉ biết đầu lưỡi đang bị đụng chạm, suy nghĩ cũng theo đó bay xa.
Cậu nghĩ, vì sao phải đeo găng tay nhỉ?
Tay trái linh hoạt, sạch sẽ như vậy, không có lấy một vết sẹo, bình thường có điều gì quan trọng phải che đi ư?
Bàn tay đột nhiên cử động, tay trái Lục Hành Thâm luồn xuống dưới ánh đèn, ánh sáng chói mắt xuyên qua làn da trên mu bàn tay làm mạch máu càng hiện rõ, cũng phản chiếu hình bóng mờ ảo.
Chỉ trong chớp mắt, Hạ Ca còn chưa kịp nhìn kỹ, cái tay kia đã nhanh chóng rời đi.
Lục Hành Thâm thả dụng cụ trong tay xuống, thò thẳng tay vào miệng cậu, lòng bàn tay chạm tới hàm răng bóng loáng cứng rắn, khẽ đè vào phần lưỡi hồng mềm mại.
Dường như hắn còn khẽ cười: “Suýt nữa quên mất thứ này.”
Hạ Ca muốn hỏi quên gì?
Lục Hành Thâm nhanh chóng đổi sang một món đồ khác, món đồ thon dài vươn thẳng vào cổ họng.
Hắn vừa như đang lẩm bẩm vừa như dặn dò: “Về sau ăn xong nhớ làm sạch túi dạ dày.”
Một món đồ nho nhỏ bị lôi ra, Hạ Ca không thấy rõ là thứ gì, một lát sau mới chợt nhận ra chắc là miếng bánh dâu tây bị cậu cắn mất.
Ánh mắt phức tạp của Hạ Ca trơ ra nhìn Lục Hành Thâm thản nhiên vứt cái cục bị làm mờ đó đi.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cậu không nhịn được nữa: “Mỗi lần tôi ăn gì đều phải vào chỗ nào lấy ra chỗ đó à?”
Lục Hành Thâm nhìn cậu, biểu cảm như đang nói: Không thì sao?
Hạ Ca: “Anh không cảm thấy nó nên ra từ chỗ khác hả?”
Lục Hành Thâm: “…”
Hạ Ca: “Chắc anh cũng có kinh nghiệm về việc này mà?”
Lục Hành Thâm: “Im ngay.”
Hạ Ca: “Hả???”
Lục Hành Thâm: “Thay xong rồi.”
Thì ra trong lúc cậu không để ý, chip đã được thay đổi.
Hạ Ca ngậm miệng lại cảm nhận một chút, lập tức bị dời đi sự chú ý.
“Xong rồi à?”
Lục Hành Thâm lười nói nhiều, cúi đầu thu dọn đồ nghề, sau đó qua một bên rửa tay, hong khô tay xong lại đeo găng tay lên, cầm lấy gậy chống.
Hạ Ca nhảy xuống khỏi ghế, vui vẻ không thôi, cậu có vị giác rồi!
Muốn thử luôn quá!
Bây giờ đã là đêm khuya, nhưng hình như vì làm việc cả đêm nên không thấy Lục Hành Thâm ăn cơm.
Cậu yên lặng đi theo sau hắn ra khỏi phòng, bước vào hành lang quanh co, lại đi đến cửa phòng mới.
Lục Hành Thâm không nhịn được nhắc nhở cậu: “Cậu có thể tự do hoạt động.”
Hạ Ca ừ một tiếng, nở một nụ cười thân thiện dịu dàng, tri kỷ như nụ cười của Lâm Ngọc Âm.
“Anh ăn cơm không?”
Lục Hành Thâm: “?”
Hạ ca: “Ăn tối không? Nếu có thì muốn gọi bữa khuya không?”
Lục Hành Thâm: “…”
Hạ Ca chờ mong nhìn hắn.
Lục Hành Thâm quay đầu đi thẳng.
“Không.”
AI trúng virus đột nhiên quan tâm chủ nhân tất có chuyện bất thường.
Lục Hành Thâm chẳng những thây kệ cậu mà còn tăng tốc rời đi.
Cánh cửa đóng lại cái sầm, Hạ Ca gãi đầu, cuối cùng cũng không bám theo nữa.
Lục Hành Thâm nói cậu có thể đi dạo trong này, nói không chừng ở chỗ khác có đồ ăn, thậm chí còn có cả phòng bếp.
Hạ Ca nhìn về phía hành lang thật dài, bắt đầu đi dạo vòng quanh.
Cậu vừa thong thả tản bộ, ghi nhớ bố cục trong viện nghiên cứu, tìm ăn vừa mở tài liệu cậu Trần gửi tới.
Mãi cho tới lúc này, cậu mới nhận ra não AI tốt tới mức nào, có thể phân tích cùng lúc hai việc, hoàn toàn không phải lo sẽ lao lực hoặc lú lẫn, trí nhớ cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ cần nghiêm túc ghi nhớ sẽ rất khó để quên.
Bài tập của Lâm Ngọc Âm và Trần Tiếu Niên là một môn ứng dụng kỹ thuật thực tế ảo, nói một cách đơn giản là, yêu cầu của bài tập nhóm là sinh viên sẽ phải áp dụng loại kỹ thuật này vào cuộc sống thực tế.
Chỗ khó duy nhất có lẽ là không thể dùng cách đã phổ cập trong xã hội để nộp bài tập.
Vì thế nhóm của Trần Tiếu Niên đã chọn áp dụng kỹ thuật này lên ngành thí nghiệm thú cưng.
Hạ Ca chợt bừng tỉnh, thầm nghĩ chẳng trách có một tệp tài liệu đều là tư liệu về chó mèo…
Tên đề tài đã được nạp lại, giai đoạn chuẩn bị làm bài thực hành và sưu tầm tài liệu cũng đã xong, thứ còn lại chỉ là kết quả báo cáo.
Nói cách khác là kết quả nghiên cứu lần này của nhóm sẽ phải tiến hành thí nghiệm trên người mấy con chó con mèo kia!
Có thể nhân cơ hội thay cậu chủ Lâm kia hoàn thành bài tập đúng là quá tốt!
Bài tập thực hành thú vị như vậy mà có người không muốn làm, Hạ Ca quả không hiểu nổi.
Hơn nữa vì là thực hành kỹ thuật thực tế ảo khác với thực hành lĩnh vực y dược hóa sinh, cho nên chó mèo tham gia thí nghiệm sẽ không bị thương, tất cả đều là chó mèo tự nguyện được Trần Tiếu Niên và hai sinh viên khác lấy danh nghĩa sinh viên thu nhận từ người dân.
Mà yêu cầu chính cũng chỉ là nghiên cứu hành vi của chó mèo.
Loại kỹ thuật này rất phức tạp, Hạ Mạc ngẫm nghĩ, hình như kỹ thuật tương tác qua màn ảnh Lục Hành Thâm từng dùng cũng áp dụng ứng dụng thực tế ảo này.
Hầy, muốn đi xem mấy bé chó bé mèo kia luôn quá…
Hạ Ca nghĩ nghĩ, quen tay mở hộp thư của cậu Trần, muốn hỏi xem bây giờ “hàng mẫu thí nghiệm” đang ở đâu, có cần chơi cùng không.
Nhưng cậu nhanh chóng nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, đành nhịn xuống không dám quấy rầy người ta đêm khuya.
Suýt nữa quên mất, vào thời gian này, phần lớn người đều đã đi ngủ.
Nói không chừng Lục Hành Thâm cũng ngủ rồi.
Nhưng Hạ Ca thì không.
Không, thân là người máy, cậu thậm chí còn không có nhu cầu ngủ, càng không có chức năng này.
Một khi không cần phải ngủ, một ngày được kéo dài ra rất nhiều.
Không giống với kiếp trước của Hạ Ca, càng lớn càng thích ngủ, mơ nhiều, tuổi càng lớn, thời gian lại càng như được ấn nút tua nhanh, chớp mắt đã trôi hết năm này qua năm khác.
Hạ Ca rất thích như bây giờ.
Không cần ngủ, thời gian lẫn tuổi thọ đều trở nên rất dài… Nghĩ đến đây, tâm trạng căng thẳng cũng dần chìm xuống.
Bánh dâu tây cũng được, chó mèo đáng yêu cũng được, không được lắp mông cũng thế, không cần phải vội.
Dường như mãi tới giờ phút này, nghe thấy tiếng tích tích của đồng hồ trên tường, Hạ Ca mới chân thật cảm nhận mình đã sống lại.
Bởi vì lúc này mới có cảm giác được sống lại chân thật, từ choáng ngợp, khủng hoảng trong đầu, cũng vì cảm giác quá tốt đẹp như mộng ảo mà bình tĩnh lại, cậu biết mình đã không còn là Hạ Ca xui xẻo có thể chết bất cứ lúc nào nữa.
Bây giờ cậu là người máy số hiệu UR996, không phải là trẻ mồ côi không ai thèm quan tâm, là người được tạo ra để mang theo sứ mệnh, lưng đeo kỳ vọng, có tiềm năng kinh người.
Cho nên không cần phải vội.
Hạ Ca đột nhiên rất có kiên nhẫn.
Cậu ngồi trên chiếc ghế trước cửa sổ, mở cánh cửa ra, nhìn đủ loại thiên thể kỳ dị trên bầu trời đêm, cũng nhìn tài liệu về chó mèo trong đầu, hai tay chống cằm, yên lặng nở nụ cười.
Bánh dâu tây cũng được, chó mèo lông xù cũng tốt, một cái mông hoàn chỉnh cũng thế, không cần phải vội.
Cậu có thể chờ.
Sau một lúc thưởng thức cảnh đêm, Hạ Ca nhảy xuống khỏi ghế, tiếp tục đi dạo quanh viện nghiên cứu trống trải, vừa tìm ăn vừa tiếp tục đọc tài liệu học tập.
Dù sao trong viện nghiên cứu không phải nơi ở bình thường, muốn nhanh chóng tìm thấy phòng bếp hay thức ăn không dễ chút nào.
Cũng may khi sắp đi hết toàn bộ ba tầng, cuối cùng Hạ Ca cũng phát hiện ra một cái tủ lạnh trong một căn phòng trên tầng ba.
Mở ra nhìn thử, bên trong trống rỗng, phần lớn đều là thuốc thử cần ướp lạnh, dụng cụ thí nghiệm v…v… Chỉ có một ngăn để một ít dịch dinh dưỡng.
Trừ dịch dinh dưỡng ra, trong tủ lạnh chỉ có một túi đường, một túi muối để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
… Bình thường Lục Hành Thâm chỉ ăn mấy thứ này?
Hạ Ca 囧 nhất thời hold không nổi.
Không, không được, cậu không thể.
Đây là hệ thống vị giác mới toanh của cậu! Sao có thể mở bát bằng dịch dinh dưỡng vừa nhìn đã thấy nhạt nhẽo vậy được!
Hơn nữa không chỉ có vấn đề về hương vị… Trông dịch dinh dưỡng này chẳng khác gì cháo, nhão nhão dính dính, nhưng không phải sền sệt như khoai nghiền mà loãng hơn…
Hạ Ca kề mũi vào ngửi thử, phát hiện hình như mình không có khứu giác.
Thử… thử tìm lại xem…
Cậu yên lặng rời khỏi tủ lạnh, đi ra ngoài vườn hoa.
Viện nghiên cứu nằm bên cạnh vườn hoa, sân cỏ và hồ nước cũng là phạm vi Hạ Ca được phép hoạt động.
Cậu đi dạo một vòng, cuối cùng phát hiện mấy quả đỏ rực trong một góc vườn hoa nơi người làm vườn ít khi lui đến.
Không biết là trái gì, nhưng nhìn là biết trái cây, nói không chừng ăn được, dù không ăn được, người máy như cậu cũng sẽ không trúng độc chết.
Nhìn thật kỹ, thân mọc ra trái là thực vật thân leo, bộ rễ không nằm trong sân viện nghiên cứu mà mọc bám vào lan can bên ngoài, chỉ có cành lá mọc vươn vào.
Nhìn thôi là biết trái này ngon rồi!
Hạ Ca vui vẻ hái một quả bỏ vào trong miệng.
Khẽ cắn một cái, lớp vỏ mỏng bên ngoài bị phá vỡ, thịt quả mềm mọng lẫn nước trái cây nổ tung nơi răng như ăn một viên thuốc nổ nhỏ, phát ra một tiếng vang be bé khó mà nghe thấy.
Ngay sau đó, một hàng chữ xuất hiện trước mắt Hạ Ca:
[Kết quả kiểm tra đo lường:
Ngọt: 40%
Chua: 70%
Mặn: 0%]
Nụ cười tràn ngập khát khao mong chờ của thiếu niên cứ vậy đọng lại trên mặt, tròng mắt đen nhánh sáng ngời thoáng cái mất đi thần thái, trống rỗng không còn ánh sáng.
Không có vị gì hết.
Đây không phải chip cảm nhận vị giác ×
Là chip phân tích số liệu đồ ăn √
Có lẽ Hạ Ca không phải người hoàn chỉnh, nhưng Lục Hành Thâm đúng là chó hàng real.
Cùng đêm đó, Hạ Ca âm thầm lẻn vào phòng ngủ của Lục Hành Thâm trong viện nghiên cứu, còn thuận tay bưng một cái ghế đến ngồi bên mép giường lẳng lặng chờ hắn.
Hơn nữa còn dùng tư thế, biểu cảm, khí chất, nụ cười mỉm u uất của Lâm Ngọc Âm mà Lục Hành Thâm yêu nhất nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, mãi tới khi hắn tỉnh giấc vì ánh mặt trời đầu tiên rọi vào.
Đương nhiên cậu sẽ không vì bất mãn với chip vị giác mà đánh thức Chúa sáng thế của mình.
Hạ Ca lương thiện nghĩ thầm.
Dù sao bây giờ cậu có rất nhiều thời gian cũng rất kiên nhẫn, có thể từ – từ – chờ.
Lục Hành Thâm hiếm khi có một đêm nằm mơ thấy ác mộng liên hoàn, tất cả ác mộng đều là quá trình phá vỡ người máy thử nghiệm từ 001 đến 995.
Cuối cùng khi tỉnh lại, cảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là “Lâm Ngọc Âm” đang ngồi chực bên giường, không nhúc nhích, không chớp mắt, mỉm cười nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sâu kín mang theo chút u buồn.
Rất giống một u linh sau khi chết vẫn còn chấp niệm nên không chịu rời khỏi nhân gian.
Bình luận truyện