Thế Thân AI Trúng Virus Chập Mạch
Chương 127
Linh hồn muôn năm
Thế giới sau khi chết không khác thế giới lúc còn sống là bao.
Không có thiên đường, không có địa ngục cũng không có đường hoa bỉ ngạn phải đi qua, hoặc chỗ chờ đầu thai chuyển kiếp.
Hạ Ca ảo tưởng thiên sứ đến đón mình, dù là Bạch Vô Thường lưỡi dài cũng được, hoặc đi thuyền qua sông như trong một số bộ phim hoạt hình, nhưng tất cả đều không có, đến cả những quỷ hồn khác cũng không thấy.
Nhưng nếu nói giống nhau thì cũng phải nói hoàn toàn khác biệt.
Linh hồn chính là linh hồn, con người không thấy được, cũng không thể chạm vào bất cứ vật gì, cậu thử dọa đám chó mèo, kết quả mèo chỉ để ý tới cỏ đuôi chó và đồ ăn ngon.
Thiên đường không có hoa cỏ cũng không có màu sắc, toàn bộ âm thanh đều trở nên xa xôi, trừ rảnh rỗi phiêu bạt khắp nơi, lúc không có việc gì xuyên tường thì không biết làm gì.
Hạ Ca không nhớ mình đã trôi nổi trong thế giới như vậy bao lâu.
Có lẽ là rất nhiều ngày, có lẽ là rất nhiều năm, chỉ ngẩn ngơ nhìn lên trời đã trôi qua cực kỳ lâu.
Nếu có thể, cậu sẽ lén chạy vào rạp chiếu phim, ngủ gật trong thư viện, chỉ tiếc không thể tự lật giấy đọc truyện tranh thực sự rất đau khổ.
Cũng rất muốn ăn dâu tây.
Trong lúc bất cẩn, quả dâu trong tay cậu bé bên đường rơi xuống đất, lăn thẳng vào bụi cỏ.
Hạ Qua bay theo ngồi xuống nhìn, lặng lẽ chờ kiến và chim ăn sạch dâu tây.
Tốt lắm tốt lắm, đừng lãng phí, tiết kiệm là đức tính tốt đẹp.
Nhưng như vậy vẫn quá cô đơn.
Không có được gì, không trải nghiệm gì hết, đến cả tự lảm nhảm cũng vô vị.
Linh hồn Hạ Ca trong suốt, trắng thuần lướt trên không trung, lướt lên mây, đến một nơi cao hơn.
A. Quả nhiên.
Ngoài tầng mây là vũ trụ! Cũng giống thế giới không có gì trên trời.
Hạ Ca tức giận bay lượn ngoài vũ trụ, trong lòng tự nhủ cứ tiếp tục như vậy thì cậu không thể biến thành ngôi sao được!
Không biết bay như vậy bao lâu, cô đơn bao lâu, giận dữ, u buồn, khóc lóc, nổi điên đều biến thành chuyện vô dụng.
Mãi cho tới một đêm bão tố, Hạ Ca lần theo ánh sáng, ngoài ý muốn bay vào một căn phòng yên tĩnh.
Trong phòng cực kỳ lớn, trống vắng, yên tĩnh, mọi thứ đều lạnh như băng, không có bất kỳ trang trí nào.
Căn phòng trắng muốt ấy cũng giống phòng bệnh cậu từng ở, luôn rất lạnh, rất yên tĩnh.
Trong phòng có một người sắc mặt hơi trắng, tự nhốt mình dưới tầng hầm, không khóc cũng không cười.
Hạ Ca nhìn mặt hắn, vô thức dừng lại thêm chốc lát.
"Rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào..."
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, lộ vẻ mặt trầm ngâm, trước mặt là hết xác người máy này tới người máy khác, im lặng như vật chết.
Người này đang làm gì vậy?
Hạ Ca không hiểu lắm, thậm chí không thấy thú vị chỗ nào, nhưng cậu vẫn ở lại tiếp tục xem một cách khó hiểu.
Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác lóe lên trong đầu, lại không thể cất tiếng hỏi cũng không thể nghe thấy.
Không muốn ăn đồ ăn ngon ư?
Ánh nắng bên ngoài rất đẹp, không đi ngắm sao?
Anh đã không ngủ ba ngày rồi, như vậy sẽ không sao chứ?
Anh là người à?
Trong căn phòng tĩnh lặng, Hạ Ca chống cằm chui đầu ra khỏi mặt bàn, bày ra dáng vẻ đáng sợ như mỗi linh hồn sẽ làm lúc chán nhưng lại không dọa nổi ai.
Người duy nhất đang cúi đầu trước bàn, ánh sáng trong mắt ảm đạm như sắp biến mất.
Trên mặt bàn còn có một cái đầu máy khác, rõ ràng đã bị hư nhưng vẫn đang lặp đi lặp lại lời nói khiến người khác đau khổ như cái đ ĩa.
"Sẽ không ai yêu anh."
"Người như anh chỉ có thể có oán hận."
"Trái tim anh sẽ không bao giờ đập vì ai, chỉ có thể tự mình sống..."
Thật quá đáng!
Hạ Ca bay từ đầu bàn bên này qua đầu bàn bên kia, rõ ràng là một kẻ không quen biết nhưng lại không muốn thấy hắn bị vô duyên vô cớ mắng mỏ, nguyền rủa như vậy.
Dựa vào đâu mà nói người khác như vậy! Đồ nhân tạo thiểu năng! Mắng người ta sắp khóc rồi không thấy hả!
"Anh đừng nghe cái máy này ăn nói lung tung! Làm gì có người nào vậy được, chắc chắn là nói bậy!"
Hạ Ca tức đến mức như nổ bong bóng, giận dỗi đập bay khắp nơi trong phòng.
Nhưng dù kháng nghị ầm ĩ tới mức nào, người sống không thể nghe thấy âm thanh của linh hồn.
Cuối cùng làm loạn đủ vẫn phải bay về, đáp xuống bàn đối diện người kia, ngồi thật ngay ngắn, làm bộ bọn họ như hai linh hồn sống chung, đồng bệnh tương liên.
Đều không thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ, không thể nếm được đồ ăn ngon, không thể trải nghiệm cảm giác còn sống, cái xác không hồn cũng được, cô hồn dã quỷ cũng được.
Hai người như thế rất hợp làm bạn với nhau.
Liệu có phải người này cũng đã sớm chết rồi, chỉ là cao siêu hơn cậu nên có thể chạm vào vật thực không?
Hạ Ca nghĩ như vậy, lại đi tới trước mặt người kia, vẫy vẫy tay với hắn, nhăn mặt, đột nhiên nhảy ra dọa hắn.
"Thật ra anh cũng muốn sống tốt đúng không?"
Hạ Ca đoán, đưa tay chạm vào ấn đường người kia lúc hắn như đang mơ thấy ác mộng.
"Ngày mai sẽ có cầu vồng thật lớn thật đẹp xuất hiện thôi, nếu anh có thể ra ngoài ngắm thì tốt rồi... Ngắm nhìn màu cầu vồng thay tôi."
Nói bao nhiêu lần cũng phí công, Hạ Ca không mong chờ hắn sẽ ra ngoài, cậu chưa bao giờ thấy ai ru rú trong nhà tới mức như vậy.
Hạ Ca nghĩ thế, lúc phát hiện mình không thể ngắm màu cầu vồng vẫn nhịn không được co trong góc khóc hu hu.
Khóc một lát, tiếng mở cửa vang lên.
A.
Anh ta ra ngoài thật rồi.
Hạ Ca ngạc nhiên nhìn bóng người đi từng bước ra ngoài sân, rõ ràng nguyện vọng đã được thực hiện, hắn đã ra ngoài ngắm, trong lòng lại không khỏi thấy cô đơn.
Lần nữa bay ra khỏi căn phòng trống, cậu nhìn thấy một người máy giống nhau như đúc.
"Hâm mộ mày quá."
Cậu nói với người máy đang ngủ say.
Hạ Ca vươn tay, chạm vào làn da trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời của người máy.
Chỉ trong chốc lát, một luồng ánh sáng kỳ lạ bùng lên, một âm thanh vang trong tai cậu.
"Quên hết những quá khứ đau buồn kia đi."
Hả? Là giọng người kia? Nhưng không phải hắn ra khỏi nhà rồi ư?
"Quên hết mọi chuyện, buông bỏ sợ hãi, đón nhận khởi đầu mới."
Giọng nói trầm thấp bình thản kia cách không vang lên, hệt như một chú ngữ ma pháp.
"Lúc mở mắt ra lần nữa, cậu sẽ chào đón một cuộc sống hoàn toàn mới."
Thật à?
Hạ Ca bị kéo vào trong ánh sáng óng ánh đẹp hơn cầu vồng, ngạc nhiên phát hiện những ký ức khi trôi nổi giữa nơi cô quạnh dần biến mất.
Thế giới đen trắng ép người khác phát điên, không có gì cả, dù khóc to đến đâu cũng không ai nghe thấy đang bị một cục tẩy vô hình xóa đi.
Âm thanh kia nói với cậu, mọi thứ rồi sẽ tốt lên.
Toàn bộ đều sẽ tốt lên.
Tiếng chuông vang lên mười hai tiếng, ánh mặt trời gay gắt nhất, Hạ Ca trống rỗng mở mắt, không biết đây là đâu, không nhớ đã qua bao lâu, cũng không nhớ mình đã xảy ra chuyện gì.
Cơn phấn khích choáng váng khi được sống lại khiến Hạ Ca vui vẻ nhảy dựng lên.
Sống rồi, có cơ thể rồi! Vui quá, rất muốn nói với...
Nói với ai nhỉ?
Tóm lại không quan trọng, quan trọng là sống rồi!!
Lúc người chế tạo tên Lục Hành Thâm xuất hiện, Hạ Ca lại không thấy mất tự nhiên khi bị người xa lạ bắt gặp, chỉ cảm thấy sự quen thuộc và thân thiết từ hắn.
Tựa như đã biết người này từ sớm, quen với sự tồn tại của hắn, tiềm thức tin tưởng chắc chắn đó là người tốt.
Quen đến mức vững tin, thân đến mức thuận miệng hỏi câu nào cũng không thấy xấu hổ.
"Vì sao tôi không có mông?"
Một khắc này, trực giác Lục Hành Thâm cũng bắt đầu chuyển động, mí mắt đập thình thịch.
Cứ cảm thấy...
Hình như đã giải thoát cho tên nhóc nào vậy.
Đúng là linh cảm kỳ lạ, Lục Hành Thâm nhanh chóng không quan tâm suy nghĩ bất thường ấy nữa.
Chỉ là tồn tại mà thôi, làm gì có nhiều chuyện để vui như vậy.
Nghĩ sao cũng thấy không hiểu nổi.
***
"Lục Hành Thâm!!"
Một âm thanh vang dội vọng vào từ cửa sổ kèm theo tiếng gõ cốc cốc: "Hu hu hu anh mau ra nhìn này! Quả của chúng ta bị chim trộm nhiều lắm!!"
Lục Hành Thâm thở dài rời giường, kéo rèm mở cửa sổ ra, nghe tiếng Hạ Ca không ngừng ầm ĩ bên tai, sau đó quen thói cúi đầu, kéo tên nhóc đang không ngừng lo lắng lại gần, chắn cái miệng ríu rít liên tục.
Lập tức im bặt, hiệu quả cực cao.
Hạ Ca ngẩn ra, số liệu bị quét sạch.
"Chào buổi sáng, Hạ."
"Chào, chào... Anh anh anh cười gì! Rốt cuộc có nghe tôi nói không!"
Thấy dáng vẻ xù lông của cậu, ý cười trong mắt Lục Hành Thâm càng sâu.
Bầy chim trên tán cây hót líu lo như tiếng kẻ chiến thắng đang đắc ý cười nhạo.
Tiếng chuông bảy giờ vang lên, âm hưởng trong phòng tự bật, đọc bản tin mỗi ngày.
Trong tiếng đọc của MC có thông tin cực lớn về viện sĩ nhân tạo học nổi tiếng kết hôn với một người máy, và một cuộc phỏng vấn Hạ Ca chưa từng nghe.
"Dạo gần đây càng ngày càng nhiều người theo hướng kết hôn với người máy, mọi người rất biết ơn cống hiến của anh về lĩnh vực này, thậm chí cho rằng có thể anh là thần sáng tạo linh hồn cho người máy, anh thấy thế nào?"
"Tôi không chế tạo linh hồn, cũng chưa từng can dự vào cuộc đời cậu ấy, là linh hồn cậu ấy lựa chọn tôi, tôi cảm thấy... rất may mắn."
Két một tiếng, Lục Hành Thâm tắt đài.
Hạ Ca lập tức hét lên, cao giọng kháng nghị muốn nghe phần sau, phải nghe tiếp.
Làm loạn một lúc đã tới trưa.
Buổi chiều, Lý Ngạn tức giận lên án Lục Hành Thâm.
"Cậu muốn để Hạ đến chỗ tôi nghe cậu buồn nôn thế nào hả? Thời buổi này bắt nạt chó độc thân vui lắm phải không!!"
Thế giới sau khi chết không khác thế giới lúc còn sống là bao.
Không có thiên đường, không có địa ngục cũng không có đường hoa bỉ ngạn phải đi qua, hoặc chỗ chờ đầu thai chuyển kiếp.
Hạ Ca ảo tưởng thiên sứ đến đón mình, dù là Bạch Vô Thường lưỡi dài cũng được, hoặc đi thuyền qua sông như trong một số bộ phim hoạt hình, nhưng tất cả đều không có, đến cả những quỷ hồn khác cũng không thấy.
Nhưng nếu nói giống nhau thì cũng phải nói hoàn toàn khác biệt.
Linh hồn chính là linh hồn, con người không thấy được, cũng không thể chạm vào bất cứ vật gì, cậu thử dọa đám chó mèo, kết quả mèo chỉ để ý tới cỏ đuôi chó và đồ ăn ngon.
Thiên đường không có hoa cỏ cũng không có màu sắc, toàn bộ âm thanh đều trở nên xa xôi, trừ rảnh rỗi phiêu bạt khắp nơi, lúc không có việc gì xuyên tường thì không biết làm gì.
Hạ Ca không nhớ mình đã trôi nổi trong thế giới như vậy bao lâu.
Có lẽ là rất nhiều ngày, có lẽ là rất nhiều năm, chỉ ngẩn ngơ nhìn lên trời đã trôi qua cực kỳ lâu.
Nếu có thể, cậu sẽ lén chạy vào rạp chiếu phim, ngủ gật trong thư viện, chỉ tiếc không thể tự lật giấy đọc truyện tranh thực sự rất đau khổ.
Cũng rất muốn ăn dâu tây.
Trong lúc bất cẩn, quả dâu trong tay cậu bé bên đường rơi xuống đất, lăn thẳng vào bụi cỏ.
Hạ Qua bay theo ngồi xuống nhìn, lặng lẽ chờ kiến và chim ăn sạch dâu tây.
Tốt lắm tốt lắm, đừng lãng phí, tiết kiệm là đức tính tốt đẹp.
Nhưng như vậy vẫn quá cô đơn.
Không có được gì, không trải nghiệm gì hết, đến cả tự lảm nhảm cũng vô vị.
Linh hồn Hạ Ca trong suốt, trắng thuần lướt trên không trung, lướt lên mây, đến một nơi cao hơn.
A. Quả nhiên.
Ngoài tầng mây là vũ trụ! Cũng giống thế giới không có gì trên trời.
Hạ Ca tức giận bay lượn ngoài vũ trụ, trong lòng tự nhủ cứ tiếp tục như vậy thì cậu không thể biến thành ngôi sao được!
Không biết bay như vậy bao lâu, cô đơn bao lâu, giận dữ, u buồn, khóc lóc, nổi điên đều biến thành chuyện vô dụng.
Mãi cho tới một đêm bão tố, Hạ Ca lần theo ánh sáng, ngoài ý muốn bay vào một căn phòng yên tĩnh.
Trong phòng cực kỳ lớn, trống vắng, yên tĩnh, mọi thứ đều lạnh như băng, không có bất kỳ trang trí nào.
Căn phòng trắng muốt ấy cũng giống phòng bệnh cậu từng ở, luôn rất lạnh, rất yên tĩnh.
Trong phòng có một người sắc mặt hơi trắng, tự nhốt mình dưới tầng hầm, không khóc cũng không cười.
Hạ Ca nhìn mặt hắn, vô thức dừng lại thêm chốc lát.
"Rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào..."
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, lộ vẻ mặt trầm ngâm, trước mặt là hết xác người máy này tới người máy khác, im lặng như vật chết.
Người này đang làm gì vậy?
Hạ Ca không hiểu lắm, thậm chí không thấy thú vị chỗ nào, nhưng cậu vẫn ở lại tiếp tục xem một cách khó hiểu.
Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác lóe lên trong đầu, lại không thể cất tiếng hỏi cũng không thể nghe thấy.
Không muốn ăn đồ ăn ngon ư?
Ánh nắng bên ngoài rất đẹp, không đi ngắm sao?
Anh đã không ngủ ba ngày rồi, như vậy sẽ không sao chứ?
Anh là người à?
Trong căn phòng tĩnh lặng, Hạ Ca chống cằm chui đầu ra khỏi mặt bàn, bày ra dáng vẻ đáng sợ như mỗi linh hồn sẽ làm lúc chán nhưng lại không dọa nổi ai.
Người duy nhất đang cúi đầu trước bàn, ánh sáng trong mắt ảm đạm như sắp biến mất.
Trên mặt bàn còn có một cái đầu máy khác, rõ ràng đã bị hư nhưng vẫn đang lặp đi lặp lại lời nói khiến người khác đau khổ như cái đ ĩa.
"Sẽ không ai yêu anh."
"Người như anh chỉ có thể có oán hận."
"Trái tim anh sẽ không bao giờ đập vì ai, chỉ có thể tự mình sống..."
Thật quá đáng!
Hạ Ca bay từ đầu bàn bên này qua đầu bàn bên kia, rõ ràng là một kẻ không quen biết nhưng lại không muốn thấy hắn bị vô duyên vô cớ mắng mỏ, nguyền rủa như vậy.
Dựa vào đâu mà nói người khác như vậy! Đồ nhân tạo thiểu năng! Mắng người ta sắp khóc rồi không thấy hả!
"Anh đừng nghe cái máy này ăn nói lung tung! Làm gì có người nào vậy được, chắc chắn là nói bậy!"
Hạ Ca tức đến mức như nổ bong bóng, giận dỗi đập bay khắp nơi trong phòng.
Nhưng dù kháng nghị ầm ĩ tới mức nào, người sống không thể nghe thấy âm thanh của linh hồn.
Cuối cùng làm loạn đủ vẫn phải bay về, đáp xuống bàn đối diện người kia, ngồi thật ngay ngắn, làm bộ bọn họ như hai linh hồn sống chung, đồng bệnh tương liên.
Đều không thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ, không thể nếm được đồ ăn ngon, không thể trải nghiệm cảm giác còn sống, cái xác không hồn cũng được, cô hồn dã quỷ cũng được.
Hai người như thế rất hợp làm bạn với nhau.
Liệu có phải người này cũng đã sớm chết rồi, chỉ là cao siêu hơn cậu nên có thể chạm vào vật thực không?
Hạ Ca nghĩ như vậy, lại đi tới trước mặt người kia, vẫy vẫy tay với hắn, nhăn mặt, đột nhiên nhảy ra dọa hắn.
"Thật ra anh cũng muốn sống tốt đúng không?"
Hạ Ca đoán, đưa tay chạm vào ấn đường người kia lúc hắn như đang mơ thấy ác mộng.
"Ngày mai sẽ có cầu vồng thật lớn thật đẹp xuất hiện thôi, nếu anh có thể ra ngoài ngắm thì tốt rồi... Ngắm nhìn màu cầu vồng thay tôi."
Nói bao nhiêu lần cũng phí công, Hạ Ca không mong chờ hắn sẽ ra ngoài, cậu chưa bao giờ thấy ai ru rú trong nhà tới mức như vậy.
Hạ Ca nghĩ thế, lúc phát hiện mình không thể ngắm màu cầu vồng vẫn nhịn không được co trong góc khóc hu hu.
Khóc một lát, tiếng mở cửa vang lên.
A.
Anh ta ra ngoài thật rồi.
Hạ Ca ngạc nhiên nhìn bóng người đi từng bước ra ngoài sân, rõ ràng nguyện vọng đã được thực hiện, hắn đã ra ngoài ngắm, trong lòng lại không khỏi thấy cô đơn.
Lần nữa bay ra khỏi căn phòng trống, cậu nhìn thấy một người máy giống nhau như đúc.
"Hâm mộ mày quá."
Cậu nói với người máy đang ngủ say.
Hạ Ca vươn tay, chạm vào làn da trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời của người máy.
Chỉ trong chốc lát, một luồng ánh sáng kỳ lạ bùng lên, một âm thanh vang trong tai cậu.
"Quên hết những quá khứ đau buồn kia đi."
Hả? Là giọng người kia? Nhưng không phải hắn ra khỏi nhà rồi ư?
"Quên hết mọi chuyện, buông bỏ sợ hãi, đón nhận khởi đầu mới."
Giọng nói trầm thấp bình thản kia cách không vang lên, hệt như một chú ngữ ma pháp.
"Lúc mở mắt ra lần nữa, cậu sẽ chào đón một cuộc sống hoàn toàn mới."
Thật à?
Hạ Ca bị kéo vào trong ánh sáng óng ánh đẹp hơn cầu vồng, ngạc nhiên phát hiện những ký ức khi trôi nổi giữa nơi cô quạnh dần biến mất.
Thế giới đen trắng ép người khác phát điên, không có gì cả, dù khóc to đến đâu cũng không ai nghe thấy đang bị một cục tẩy vô hình xóa đi.
Âm thanh kia nói với cậu, mọi thứ rồi sẽ tốt lên.
Toàn bộ đều sẽ tốt lên.
Tiếng chuông vang lên mười hai tiếng, ánh mặt trời gay gắt nhất, Hạ Ca trống rỗng mở mắt, không biết đây là đâu, không nhớ đã qua bao lâu, cũng không nhớ mình đã xảy ra chuyện gì.
Cơn phấn khích choáng váng khi được sống lại khiến Hạ Ca vui vẻ nhảy dựng lên.
Sống rồi, có cơ thể rồi! Vui quá, rất muốn nói với...
Nói với ai nhỉ?
Tóm lại không quan trọng, quan trọng là sống rồi!!
Lúc người chế tạo tên Lục Hành Thâm xuất hiện, Hạ Ca lại không thấy mất tự nhiên khi bị người xa lạ bắt gặp, chỉ cảm thấy sự quen thuộc và thân thiết từ hắn.
Tựa như đã biết người này từ sớm, quen với sự tồn tại của hắn, tiềm thức tin tưởng chắc chắn đó là người tốt.
Quen đến mức vững tin, thân đến mức thuận miệng hỏi câu nào cũng không thấy xấu hổ.
"Vì sao tôi không có mông?"
Một khắc này, trực giác Lục Hành Thâm cũng bắt đầu chuyển động, mí mắt đập thình thịch.
Cứ cảm thấy...
Hình như đã giải thoát cho tên nhóc nào vậy.
Đúng là linh cảm kỳ lạ, Lục Hành Thâm nhanh chóng không quan tâm suy nghĩ bất thường ấy nữa.
Chỉ là tồn tại mà thôi, làm gì có nhiều chuyện để vui như vậy.
Nghĩ sao cũng thấy không hiểu nổi.
***
"Lục Hành Thâm!!"
Một âm thanh vang dội vọng vào từ cửa sổ kèm theo tiếng gõ cốc cốc: "Hu hu hu anh mau ra nhìn này! Quả của chúng ta bị chim trộm nhiều lắm!!"
Lục Hành Thâm thở dài rời giường, kéo rèm mở cửa sổ ra, nghe tiếng Hạ Ca không ngừng ầm ĩ bên tai, sau đó quen thói cúi đầu, kéo tên nhóc đang không ngừng lo lắng lại gần, chắn cái miệng ríu rít liên tục.
Lập tức im bặt, hiệu quả cực cao.
Hạ Ca ngẩn ra, số liệu bị quét sạch.
"Chào buổi sáng, Hạ."
"Chào, chào... Anh anh anh cười gì! Rốt cuộc có nghe tôi nói không!"
Thấy dáng vẻ xù lông của cậu, ý cười trong mắt Lục Hành Thâm càng sâu.
Bầy chim trên tán cây hót líu lo như tiếng kẻ chiến thắng đang đắc ý cười nhạo.
Tiếng chuông bảy giờ vang lên, âm hưởng trong phòng tự bật, đọc bản tin mỗi ngày.
Trong tiếng đọc của MC có thông tin cực lớn về viện sĩ nhân tạo học nổi tiếng kết hôn với một người máy, và một cuộc phỏng vấn Hạ Ca chưa từng nghe.
"Dạo gần đây càng ngày càng nhiều người theo hướng kết hôn với người máy, mọi người rất biết ơn cống hiến của anh về lĩnh vực này, thậm chí cho rằng có thể anh là thần sáng tạo linh hồn cho người máy, anh thấy thế nào?"
"Tôi không chế tạo linh hồn, cũng chưa từng can dự vào cuộc đời cậu ấy, là linh hồn cậu ấy lựa chọn tôi, tôi cảm thấy... rất may mắn."
Két một tiếng, Lục Hành Thâm tắt đài.
Hạ Ca lập tức hét lên, cao giọng kháng nghị muốn nghe phần sau, phải nghe tiếp.
Làm loạn một lúc đã tới trưa.
Buổi chiều, Lý Ngạn tức giận lên án Lục Hành Thâm.
"Cậu muốn để Hạ đến chỗ tôi nghe cậu buồn nôn thế nào hả? Thời buổi này bắt nạt chó độc thân vui lắm phải không!!"
Bình luận truyện