Thế Thân Của Người
Chương 21
Editor: Mờ Mờ
Mùa thu Trọng Thành ngắn ngủi, một đợt mưa dầm rả rích xua đi chút mùa hạ còn sót lại, lại một đợt mưa kéo đến gọi mùa đông giá rét ùa về.
Máy sưởi ở bộ phận New Media rất đầy đủ, giục người mơ màng chìm vào giấc ngủ. Văn Quân ăn xong bữa trưa ở quán bún thường tới, trên đường về gặp một ông chú gánh đòn gánh bán bưởi, bèn tiện tay mua năm quả.
Quả bưởi có màu vàng nhạt, trong ngày thu đông xơ xác não nề lộ ra sức sống tràn trề.
Văn Quân cầm một quả tròn nhất trong đó, đuôi mắt cong cong toát lên chút ý cười.
Quay về phòng làm việc, giờ nghỉ trưa chưa kết thúc. Văn Quân cởi chiếc áo lông màu đen cỡ vừa và ngắn kiểu dáng bình thường gần như là cổ hủ ra treo lên ghế dựa, áo len xám đậm mặc bên trong nhìn nhạt nhẽo không có gì đặc biệt.
Các đồng nghiệp phần lớn đều đã đi ăn cơm chưa về, người ngồi tại chỗ thì đang ngủ. Văn Quân cũng hơi buồn ngủ, nhưng công việc còn chưa làm xong, chỉ đành vừa ngáp vừa mở màn hình máy tính lên.
Sự kiện chơi thu chỉ còn một đợt cuối cùng nữa thôi, hoạt động lại mới sắp ra mắt. Triệu Vũ bị điều đến một tạp chí online dở sống dở chết dưới trướng tập đoàn, Lưu Tồn dây dưa không xếp tổ trưởng mới cho tổ du lịch ẩm thực. Mấy hôm trước có người hỏi sự kiện mới phải làm sao, Lưu Tồn lại kêu tất cả các tổ viên đưa một bản kế hoạch ra, giấu tên nộp lên, ai được nhiều phiếu thì sử dụng của người đó.
Chuyện này làm rất nhiều người tức giận, sau lưng chửi mắng vô cùng thậm tệ. Nhưng Lưu Tồn là tổng biên tập, nắm giữ quyền lực tuyệt đối ở bộ phận New Media. Hơn nữa Triệu Vũ mới vừa bị điều đi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vị trí tổ trưởng, muốn chen một chân, vì thế ngoài miệng chửi thì chửi, ở trước mặt đồng nghiệp thì ủ rũ chây lười, nhưng sau khi về nhà lại thức thâu đêm suốt sáng làm bản kế hoạch.
Văn Quân không nghĩ nhiều như vậy, mỗi ngày làm một chút, sau khi chắc chắn tất cả những chi tiết nhỏ trong hoạt động chơi thu đều đã kiểm tra xong hết rồi thì mới dành thời gian viết bản thảo kế hoạch mới. Ban ngày viết chưa xong thì ở lại tăng ca thêm hai, ba tiếng. Làm như vậy, so sánh với những đồng nghiệp giả vờ chây lười kia thì anh chính là nhân viên chăm chỉ nhất trong tổ du lịch ẩm thực.
Mấy lời đồn liên quan đến anh chưa bao giờ ngừng lại.
Bởi vì quan hệ với Hứa Sính, rất nhiều người không dám xỉa xói ngay trong phòng làm việc như trước đây, bèn thường hay tụ tập ở phòng uống nước châm chọc —
“Nhìn đi, tôi bảo anh ta muốn ngồi vào vị trí của Triệu Vũ mà mấy người còn không tin!”
“Triệu Vũ xui chết đi được, trước đó thuận buồm xuôi gió, cái gì ngon cũng hốt, sung sướng hơn tất cả mọi người, thế mà tên họ Văn mới tới đã bị cắt chức giảm lương.”
“Đồ sao chổi!”
“Chuyện lần trước đừng nói là do Văn Quân báo cáo thật đấy nhé?”
“Không phải anh ta thì còn có thể là ai nữa? Chậc, mấy người coi kìa, anh ta suốt ngày cứ ngồi trước máy tính chỉnh sửa cái bản kế hoạch giun dế kia của anh ta, không phải để leo lên chức tổ trưởng à? Nếu Triệu Vũ không đi thì anh ta lấy gì mà làm? Trước đó sao không có ai báo cáo? Chuyện này rõ ràng là do anh ta giở trò không phải sao?”
“Vậy sếp Lưu nghĩ như thế nào chứ? Tôi cảm thấy sếp Lưu thường hay kiếm chuyện với Văn Quân, không cho Văn Quân sống yên, nhưng có đôi lúc lại giống như đang che chở Văn Quân vậy.”
“Lưu Tồn này ấy à, khó nói.”
“Khó nói cũng phải nói thử nghe xem!”
“Tôi nghe nói lúc Lưu Tồn vừa mới tới <Thời báo Trọng Thành>, từng làm thực tập sinh cho Văn Quân. Văn Quân không phải là nhà báo cốt cán sao? Theo lý thuyết thì nhà báo kiểu này được chuyển thành chính thức là không có vấn đề gì, nhưng bản thảo của Lưu Tồn lại không đạt tiêu chuẩn…”
Chỉnh sửa xong một vài chi tiết nhỏ trong bản kế hoạch, Văn Quân càng buồn ngủ hơn, muốn uống ly cà phê cho tỉnh táo, kéo ngăn kéo ra thì thấy hộp giấy đựng cà phê hòa tan đã trống không.
Anh đứng dậy ngó sang phòng uống nước, biết trong khoảng thời gian này chỗ đó chắc chắn có rất nhiều đồng nghiệp đang tán dóc ở trong đó. Đề tài bàn tán không nhất thiết có liên quan đến anh, nhưng mặc kệ dính dáng tới ai đi chăng nữa thì anh cũng không muốn nghe không muốn tham dự, đành thôi vậy.
Ngáp cả ngày, ứa cả nước mắt, con chữ trên màn hình cũng trở nên hoàn toàn mơ hồ.
Anh giơ tay xoa mắt, ngửi thấy mùi thơm của bưởi, lúc này mới nhớ ra ban nãy đã mua bưởi.
Không có cà phê, bưởi cũng có thể tỉnh táo tinh thần. Anh lấy một quả trong túi ra, hít sâu một hơi, chợt thấy tinh thần sảng khoái.
Hứa Sính vừa đi vào phòng làm việc thì nhìn thấy Văn Quân một tay cầm chuột một tay cầm quả bưởi, non nửa gương mặt bị quả bưởi che mất, kết hợp thêm chiếc áo len không hề có phong cách gì kia, lại có một sự đáng yêu tương phản cực mạnh.
Không nghĩ nhiều, Hứa Sính lấy di động ra nhẹ nhàng chụp một tấm, vứt cho Tuân Mộ Sinh, viết: “Không cần cảm ơn.”
Văn Quân không biết mình bị chụp lén, Hứa Sính lại biết có mấy đôi mắt nhìn mình chằm chằm nhưng cũng không thèm quan tâm.
Đề tài trong phòng uống nước thay đổi, nhân vật chính vẫn là Văn Quân.
“Hứa Sính vừa chụp lén Văn Quân!”
“Hắn ta có ý với Văn Quân hả?”
“Sao hắn ta lại chấm trúng Văn Quân được cơ chứ?”
“Ờm, thật ra ông đừng nói thế, mặt mũi của Văn Quân cũng được mà, chỉ là không biết ăn diện thôi.”
“Ơ! Ông cũng bị tên họ Văn rù quến rồi à?”
“Ông đây chỉ nói đúng sự thật thôi!”
Trước khi hết giờ nghỉ trưa, Văn Quân đã sửa xong bản kế hoạch.
Thật ra anh vốn dĩ không cần làm thêm trong giờ nghỉ trưa, nhưng buổi chiều có một hoạt động tương tác với khách hàng, buổi tối cũng không thể ở lại tăng ca — sau khi sợi dây đỏ bị đứt, hạt châu trầm hương vẫn đựng trong hộp, hôm nay anh đem nó theo, định đến cửa hàng thủ công mỹ nghệ thắt lại một sợi mới.
Các đồng nghiệp lục tục quay về chỗ ngồi, Văn Quân bỏ lại quả bưởi vào trong túi, thấy Lưu Tồn đi vào văn phòng tổng biên tập, định chuẩn bị đóng dấu bản kế hoạch đem đi nộp thì di động reo lên.
Người gọi: Tuân Mộ Sinh.
Văn Quân lập tức căng thẳng.
Hôm đó ở quán ăn, anh không từ chối Tuân Mộ Sinh. Mấy hôm nay dù chưa gặp mặt đối phương nhưng vẫn không ngừng liên lạc.
Tuân Mộ Sinh gần như ngày nào cũng gửi tin nhắn đến hỏi: “Hôm nay có bận không? Có rảnh thì cùng nhau đi ăn một bữa.”
Lần nào anh cũng lấy lý do tăng ca để khéo léo từ chối, Tuân Mộ Sinh cũng không làm phiền nữa, chỉ dặn anh chú ý nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ, đừng vất vả quá.
Có một hôm đã 12 giờ đêm mà Tuân Mộ Sinh vẫn gửi tin nhắn hỏi “Đã ngủ chưa”, anh vờ như không thấy, định buổi sáng sẽ nhắn lại là “Xin lỗi, hôm qua ngủ sớm”, nhưng sau mấy phút lại nhận được một tin “Ngủ ngon”.
Câu “Ngủ ngon” ấy nhìn thật cô đơn.
Cảm giác áy náy như dòng suối len lỏi chảy xuôi trong lòng, ngón tay anh nhúc nhích, vô thức gửi lại một tin “Ngủ ngon”.
Tuân Mộ Sinh gần như là lập tức nhắn lại: “Còn chưa ngủ sao?”
Anh hơi hối hận, tắt đèn vùi mình vào chăn.
Tiếng chuông réo rắt trong phòng làm việc, Văn Quân không biết bắt máy thì phải nói cái gì — trước đó đều liên lạc với Tuân Mộ Sinh qua Wechat, gọi điện thoại là lần đầu tiên. Nhưng không bắt máy cũng không được, có vẻ chột dạ lại bất lịch sự.
Lý Tiêu khó chịu liếc một cái, những người khác cũng nhìn sang đây, anh bấm nút nghe, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, chạy lên sân thượng không có một bóng người, bấy giờ mới để di động lên tai.
Tuân Mộ Sinh nghe thấy tiếng bước chân của Văn Quân, mỗi một tiếng “cộp cộp cộp” đều như nện vào lòng hắn.
Còn nghe thấy tiếng “Alô” trầm thấp của Văn Quân, hòa cùng tiếng gió và tiếng còi xe rộn rã.
“Đang bận à?” Tuân Mộ Sinh ngồi trên ghế xoay, máy tính bảng dựng trên bàn sáng lên, trên màn hình là tấm ảnh Văn Quân cầm quả bưởi.
Văn Quân đi ra vội vàng, quên cầm áo lông, muốn nhanh chóng cúp máy, nhưng giọng nói của Tuân Mộ Sinh thật sự rất dịu dàng, anh không thể nào nói lời lạnh nhạt.
Chỉ đành trả lời thật lòng: “Vừa hết bận.”
“Vậy hôm nay có thể cùng nhau ăn một bữa không?” Không đợi Văn Quân từ chối, Tuân Mộ Sinh đã nói trước: “Trước đó hẹn anh, anh lúc nào cũng bận, đã từ chối tôi bốn lần rồi. Hôm nay hết bận rồi thì chi bằng ra ngoài thả lỏng một chút, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi.”
Văn Quân nhớ tới hạt trầm hương trong túi. Đêm nay đúng là có thời gian thật, nhưng không phải để đi ăn cơm với Tuân Mộ Sinh.
Nhưng cũng không thể nói với đối phương “Tôi muốn đi thắt sợi dây”.
Nếu như nói ra thì sẽ dính líu tới lai lịch của hạt châu gỗ.
Đó là chỗ nương tựa của anh, không thể chia sẻ với người bên ngoài.
“Vẫn không rảnh sao?” Tuân Mộ Sinh hỏi lại, giọng nói toát lên một chút thất vọng.
Văn Quân đắn đo một chút, cuối cùng cảm giác ác náy chiếm ưu thế: “Ở đâu? Đêm nay tôi không cần tăng ca, sau khi tan làm thì đi.”
Tuân Mộ Sinh cười: “Tôi tới đón anh.”
“Không cần.”
“Tiện đường. À phải…” Tuân Mộ Sinh lại nói: “Anh thích ăn bưởi sao?”
Văn Quân giật thót, nghĩ tới năm quả bưởi mình mới mua hồi trưa.
“Chỗ tôi có người tặng cho một thùng, nếu anh thích thì tối nay chia cho anh một nửa.”
“Không cần đâu.” Văn Quân muốn nói: Tôi có.
Cúp điện thoại, tâm trạng Tuân Mộ Sinh rất tốt, phóng to bức ảnh Hứa Sính gửi tới lên, nhìn chằm chằm mấy phút, lẩm bẩm: “Sao lại không cần? Khách sáo.”
Lưu Tồn quy định thời gian nộp bản thảo kế hoạch là vào ngày mai, mọi người ai nấy đều có lòng riêng, chuẩn bị đợi sát giờ mới nộp lên, xem như tỏ vẻ mình không màng danh lợi, cũng không muốn nhân cơ hội trèo lên cao.
Chỉ có Văn Quân vừa hoàn thành là đã đóng dấu đi in, công khai bước vào văn phòng tổng biên tập ở trước mặt mọi người.
Tổ du lịch ẩm thực lập tức vang lên tiếng giễu cợt.
“Đúng là chỉ có thầy Văn chăm chỉ, tôi còn chưa bắt đầu viết mà thầy Văn đã nộp bản thảo lên rồi.”
“Úi xời tụi mình sao so được với thầy Văn? Thầy Văn là nhà báo xuất sắc hàng năm ở <Thời báo Trọng Thành> mà!”
“Đúng đúng, còn là tổ trưởng tương lai của chúng ta đấy nhé!”
“Đừng thể hiện nữa, học hỏi thầy Văn đi kìa, tranh thủ tan ca nộp bản thảo lên!”
“Đệch, ông cứ diễn tiếp đi!”
Văn Quân tất nhiên không nghe thấy mấy lời bàn ra tán vào của bọn họ, nhưng Hứa Sính lại nghe được, hắn ta ho hai tiếng, tiếng ồn ào lập tức biến mất.
Lưu Tồn để bản kế hoạch ở một bên, đứng dậy rót nước.
Văn Quân cứ tưởng đâu gã sẽ mỉa mai thậm tệ như trước kia, còn cố ký đem theo sổ tay và bút, thấy gã không định đọc ngay thì chuẩn bị đi ra.
“Ngày mai tôi sẽ đọc bản thảo, anh gọi Lý Tiêu vào đây, chúng ta mở cuộc họp.” Thái độ Lưu Tồn như giải quyết công việc, Văn Quân lại hơi bất ngờ.
Lý Tiêu đi đâu cũng nhắm vào anh, Lưu Tồn lại nhờ anh gọi Lý Tiêu vào, chuyện này cũng không có gì. Nhưng vấn đề là ở chỗ “Chúng ta mở cuộc họp”. Lý Tiêu là tổ trưởng mục thời trang, còn anh chỉ là tổ viên của mục du lịch ẩm thực, theo lý thuyết thì không có lý do gì để ngồi họp chung.
“Đi đi chứ.” Lưu Tồn ngước mắt lên, hơi mất kiên nhẫn.
Văn Quân ra khỏi văn phòng tổng biên tập, trực tiếp đi tới tổ thời trang, gần như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh, đến khi anh đứng trước mặt Lý Tiêu thì có người không nhịn được bật ra một tiếng “Á đù”.
Lý Tiêu ngạc nhiên: “Anh tới đây làm gì?”
“Sếp Lưu gọi cô.” Văn Quân không muốn nhiều lời, nói xong một câu thì xoay người, không đi về chỗ ngồi mà lại quay vào văn phòng tổng biên tập.
Mấy đồng nghiệp hóng chuyện thi nhau tỏ vẻ không hiểu gì cả.
Mà Lý Tiêu nghe Lưu Tồn sắp xếp công việc xong thì lại càng ngạc nhiên hơn: “Gì cơ? Tôi hợp tác với anh ta á?”
Văn Quân đau đầu suốt cả buổi trưa.
Bộ phận quảng cáo nhận một đơn hàng lớn — hoạt động quảng cáo thu đông của quảng trường Thịnh Hi. Mục thời trang của Lý Tiêu chắc chắn là chủ lực tổ chức hoạt động, nhưng vẫn cần phải hợp tác với những tổ khác.
Đợt quảng cáo thứ nhất, Lưu Tồn chọn tổ du lịch ẩm thực.
Lý Tiêu khó chịu ra mặt: “Văn Quân cũng không phải người phụ trách của tổ du lịch ẩm thực!”
Lưu Tồn đan mười ngón tay vào nhau, cười rất hàm súc: “Lý Tiêu, quản lý tổ của cô cho tốt là được rồi.”
Không lâu sau, cả bộ phận New Media đều biết Văn Quân trở thành “tổ trưởng đại diện” được Lưu Tồn bổ nhiệm, trong mỗi group Wechat đều ầm ĩ nháo nhào.
Văn Quân không rảnh để ý tới người khác, so với lời ra tiếng vào, chuyện buổi tối phải gặp Tuân Mộ Sinh còn làm anh thấp thỏm hơn gấp trăm ngàn lần.
Lúc gần tới 6 giờ, đồng nghiệp chạy việc bên ngoài quay về, nói có một chiếc xe đắt tiền đang đỗ bên ngoài.
Đây cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng đồng nghiệp nói tiếp — chủ con xe đắt tiền mua hết hai sọt bưởi của ông chú bán bưởi dưới lầu rồi.
Trong lòng Văn Quân lộp bộp một tiếng.
Hứa Sính đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, cười lắc đầu.
Hết chương 21
Mùa thu Trọng Thành ngắn ngủi, một đợt mưa dầm rả rích xua đi chút mùa hạ còn sót lại, lại một đợt mưa kéo đến gọi mùa đông giá rét ùa về.
Máy sưởi ở bộ phận New Media rất đầy đủ, giục người mơ màng chìm vào giấc ngủ. Văn Quân ăn xong bữa trưa ở quán bún thường tới, trên đường về gặp một ông chú gánh đòn gánh bán bưởi, bèn tiện tay mua năm quả.
Quả bưởi có màu vàng nhạt, trong ngày thu đông xơ xác não nề lộ ra sức sống tràn trề.
Văn Quân cầm một quả tròn nhất trong đó, đuôi mắt cong cong toát lên chút ý cười.
Quay về phòng làm việc, giờ nghỉ trưa chưa kết thúc. Văn Quân cởi chiếc áo lông màu đen cỡ vừa và ngắn kiểu dáng bình thường gần như là cổ hủ ra treo lên ghế dựa, áo len xám đậm mặc bên trong nhìn nhạt nhẽo không có gì đặc biệt.
Các đồng nghiệp phần lớn đều đã đi ăn cơm chưa về, người ngồi tại chỗ thì đang ngủ. Văn Quân cũng hơi buồn ngủ, nhưng công việc còn chưa làm xong, chỉ đành vừa ngáp vừa mở màn hình máy tính lên.
Sự kiện chơi thu chỉ còn một đợt cuối cùng nữa thôi, hoạt động lại mới sắp ra mắt. Triệu Vũ bị điều đến một tạp chí online dở sống dở chết dưới trướng tập đoàn, Lưu Tồn dây dưa không xếp tổ trưởng mới cho tổ du lịch ẩm thực. Mấy hôm trước có người hỏi sự kiện mới phải làm sao, Lưu Tồn lại kêu tất cả các tổ viên đưa một bản kế hoạch ra, giấu tên nộp lên, ai được nhiều phiếu thì sử dụng của người đó.
Chuyện này làm rất nhiều người tức giận, sau lưng chửi mắng vô cùng thậm tệ. Nhưng Lưu Tồn là tổng biên tập, nắm giữ quyền lực tuyệt đối ở bộ phận New Media. Hơn nữa Triệu Vũ mới vừa bị điều đi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vị trí tổ trưởng, muốn chen một chân, vì thế ngoài miệng chửi thì chửi, ở trước mặt đồng nghiệp thì ủ rũ chây lười, nhưng sau khi về nhà lại thức thâu đêm suốt sáng làm bản kế hoạch.
Văn Quân không nghĩ nhiều như vậy, mỗi ngày làm một chút, sau khi chắc chắn tất cả những chi tiết nhỏ trong hoạt động chơi thu đều đã kiểm tra xong hết rồi thì mới dành thời gian viết bản thảo kế hoạch mới. Ban ngày viết chưa xong thì ở lại tăng ca thêm hai, ba tiếng. Làm như vậy, so sánh với những đồng nghiệp giả vờ chây lười kia thì anh chính là nhân viên chăm chỉ nhất trong tổ du lịch ẩm thực.
Mấy lời đồn liên quan đến anh chưa bao giờ ngừng lại.
Bởi vì quan hệ với Hứa Sính, rất nhiều người không dám xỉa xói ngay trong phòng làm việc như trước đây, bèn thường hay tụ tập ở phòng uống nước châm chọc —
“Nhìn đi, tôi bảo anh ta muốn ngồi vào vị trí của Triệu Vũ mà mấy người còn không tin!”
“Triệu Vũ xui chết đi được, trước đó thuận buồm xuôi gió, cái gì ngon cũng hốt, sung sướng hơn tất cả mọi người, thế mà tên họ Văn mới tới đã bị cắt chức giảm lương.”
“Đồ sao chổi!”
“Chuyện lần trước đừng nói là do Văn Quân báo cáo thật đấy nhé?”
“Không phải anh ta thì còn có thể là ai nữa? Chậc, mấy người coi kìa, anh ta suốt ngày cứ ngồi trước máy tính chỉnh sửa cái bản kế hoạch giun dế kia của anh ta, không phải để leo lên chức tổ trưởng à? Nếu Triệu Vũ không đi thì anh ta lấy gì mà làm? Trước đó sao không có ai báo cáo? Chuyện này rõ ràng là do anh ta giở trò không phải sao?”
“Vậy sếp Lưu nghĩ như thế nào chứ? Tôi cảm thấy sếp Lưu thường hay kiếm chuyện với Văn Quân, không cho Văn Quân sống yên, nhưng có đôi lúc lại giống như đang che chở Văn Quân vậy.”
“Lưu Tồn này ấy à, khó nói.”
“Khó nói cũng phải nói thử nghe xem!”
“Tôi nghe nói lúc Lưu Tồn vừa mới tới <Thời báo Trọng Thành>, từng làm thực tập sinh cho Văn Quân. Văn Quân không phải là nhà báo cốt cán sao? Theo lý thuyết thì nhà báo kiểu này được chuyển thành chính thức là không có vấn đề gì, nhưng bản thảo của Lưu Tồn lại không đạt tiêu chuẩn…”
Chỉnh sửa xong một vài chi tiết nhỏ trong bản kế hoạch, Văn Quân càng buồn ngủ hơn, muốn uống ly cà phê cho tỉnh táo, kéo ngăn kéo ra thì thấy hộp giấy đựng cà phê hòa tan đã trống không.
Anh đứng dậy ngó sang phòng uống nước, biết trong khoảng thời gian này chỗ đó chắc chắn có rất nhiều đồng nghiệp đang tán dóc ở trong đó. Đề tài bàn tán không nhất thiết có liên quan đến anh, nhưng mặc kệ dính dáng tới ai đi chăng nữa thì anh cũng không muốn nghe không muốn tham dự, đành thôi vậy.
Ngáp cả ngày, ứa cả nước mắt, con chữ trên màn hình cũng trở nên hoàn toàn mơ hồ.
Anh giơ tay xoa mắt, ngửi thấy mùi thơm của bưởi, lúc này mới nhớ ra ban nãy đã mua bưởi.
Không có cà phê, bưởi cũng có thể tỉnh táo tinh thần. Anh lấy một quả trong túi ra, hít sâu một hơi, chợt thấy tinh thần sảng khoái.
Hứa Sính vừa đi vào phòng làm việc thì nhìn thấy Văn Quân một tay cầm chuột một tay cầm quả bưởi, non nửa gương mặt bị quả bưởi che mất, kết hợp thêm chiếc áo len không hề có phong cách gì kia, lại có một sự đáng yêu tương phản cực mạnh.
Không nghĩ nhiều, Hứa Sính lấy di động ra nhẹ nhàng chụp một tấm, vứt cho Tuân Mộ Sinh, viết: “Không cần cảm ơn.”
Văn Quân không biết mình bị chụp lén, Hứa Sính lại biết có mấy đôi mắt nhìn mình chằm chằm nhưng cũng không thèm quan tâm.
Đề tài trong phòng uống nước thay đổi, nhân vật chính vẫn là Văn Quân.
“Hứa Sính vừa chụp lén Văn Quân!”
“Hắn ta có ý với Văn Quân hả?”
“Sao hắn ta lại chấm trúng Văn Quân được cơ chứ?”
“Ờm, thật ra ông đừng nói thế, mặt mũi của Văn Quân cũng được mà, chỉ là không biết ăn diện thôi.”
“Ơ! Ông cũng bị tên họ Văn rù quến rồi à?”
“Ông đây chỉ nói đúng sự thật thôi!”
Trước khi hết giờ nghỉ trưa, Văn Quân đã sửa xong bản kế hoạch.
Thật ra anh vốn dĩ không cần làm thêm trong giờ nghỉ trưa, nhưng buổi chiều có một hoạt động tương tác với khách hàng, buổi tối cũng không thể ở lại tăng ca — sau khi sợi dây đỏ bị đứt, hạt châu trầm hương vẫn đựng trong hộp, hôm nay anh đem nó theo, định đến cửa hàng thủ công mỹ nghệ thắt lại một sợi mới.
Các đồng nghiệp lục tục quay về chỗ ngồi, Văn Quân bỏ lại quả bưởi vào trong túi, thấy Lưu Tồn đi vào văn phòng tổng biên tập, định chuẩn bị đóng dấu bản kế hoạch đem đi nộp thì di động reo lên.
Người gọi: Tuân Mộ Sinh.
Văn Quân lập tức căng thẳng.
Hôm đó ở quán ăn, anh không từ chối Tuân Mộ Sinh. Mấy hôm nay dù chưa gặp mặt đối phương nhưng vẫn không ngừng liên lạc.
Tuân Mộ Sinh gần như ngày nào cũng gửi tin nhắn đến hỏi: “Hôm nay có bận không? Có rảnh thì cùng nhau đi ăn một bữa.”
Lần nào anh cũng lấy lý do tăng ca để khéo léo từ chối, Tuân Mộ Sinh cũng không làm phiền nữa, chỉ dặn anh chú ý nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ, đừng vất vả quá.
Có một hôm đã 12 giờ đêm mà Tuân Mộ Sinh vẫn gửi tin nhắn hỏi “Đã ngủ chưa”, anh vờ như không thấy, định buổi sáng sẽ nhắn lại là “Xin lỗi, hôm qua ngủ sớm”, nhưng sau mấy phút lại nhận được một tin “Ngủ ngon”.
Câu “Ngủ ngon” ấy nhìn thật cô đơn.
Cảm giác áy náy như dòng suối len lỏi chảy xuôi trong lòng, ngón tay anh nhúc nhích, vô thức gửi lại một tin “Ngủ ngon”.
Tuân Mộ Sinh gần như là lập tức nhắn lại: “Còn chưa ngủ sao?”
Anh hơi hối hận, tắt đèn vùi mình vào chăn.
Tiếng chuông réo rắt trong phòng làm việc, Văn Quân không biết bắt máy thì phải nói cái gì — trước đó đều liên lạc với Tuân Mộ Sinh qua Wechat, gọi điện thoại là lần đầu tiên. Nhưng không bắt máy cũng không được, có vẻ chột dạ lại bất lịch sự.
Lý Tiêu khó chịu liếc một cái, những người khác cũng nhìn sang đây, anh bấm nút nghe, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, chạy lên sân thượng không có một bóng người, bấy giờ mới để di động lên tai.
Tuân Mộ Sinh nghe thấy tiếng bước chân của Văn Quân, mỗi một tiếng “cộp cộp cộp” đều như nện vào lòng hắn.
Còn nghe thấy tiếng “Alô” trầm thấp của Văn Quân, hòa cùng tiếng gió và tiếng còi xe rộn rã.
“Đang bận à?” Tuân Mộ Sinh ngồi trên ghế xoay, máy tính bảng dựng trên bàn sáng lên, trên màn hình là tấm ảnh Văn Quân cầm quả bưởi.
Văn Quân đi ra vội vàng, quên cầm áo lông, muốn nhanh chóng cúp máy, nhưng giọng nói của Tuân Mộ Sinh thật sự rất dịu dàng, anh không thể nào nói lời lạnh nhạt.
Chỉ đành trả lời thật lòng: “Vừa hết bận.”
“Vậy hôm nay có thể cùng nhau ăn một bữa không?” Không đợi Văn Quân từ chối, Tuân Mộ Sinh đã nói trước: “Trước đó hẹn anh, anh lúc nào cũng bận, đã từ chối tôi bốn lần rồi. Hôm nay hết bận rồi thì chi bằng ra ngoài thả lỏng một chút, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi.”
Văn Quân nhớ tới hạt trầm hương trong túi. Đêm nay đúng là có thời gian thật, nhưng không phải để đi ăn cơm với Tuân Mộ Sinh.
Nhưng cũng không thể nói với đối phương “Tôi muốn đi thắt sợi dây”.
Nếu như nói ra thì sẽ dính líu tới lai lịch của hạt châu gỗ.
Đó là chỗ nương tựa của anh, không thể chia sẻ với người bên ngoài.
“Vẫn không rảnh sao?” Tuân Mộ Sinh hỏi lại, giọng nói toát lên một chút thất vọng.
Văn Quân đắn đo một chút, cuối cùng cảm giác ác náy chiếm ưu thế: “Ở đâu? Đêm nay tôi không cần tăng ca, sau khi tan làm thì đi.”
Tuân Mộ Sinh cười: “Tôi tới đón anh.”
“Không cần.”
“Tiện đường. À phải…” Tuân Mộ Sinh lại nói: “Anh thích ăn bưởi sao?”
Văn Quân giật thót, nghĩ tới năm quả bưởi mình mới mua hồi trưa.
“Chỗ tôi có người tặng cho một thùng, nếu anh thích thì tối nay chia cho anh một nửa.”
“Không cần đâu.” Văn Quân muốn nói: Tôi có.
Cúp điện thoại, tâm trạng Tuân Mộ Sinh rất tốt, phóng to bức ảnh Hứa Sính gửi tới lên, nhìn chằm chằm mấy phút, lẩm bẩm: “Sao lại không cần? Khách sáo.”
Lưu Tồn quy định thời gian nộp bản thảo kế hoạch là vào ngày mai, mọi người ai nấy đều có lòng riêng, chuẩn bị đợi sát giờ mới nộp lên, xem như tỏ vẻ mình không màng danh lợi, cũng không muốn nhân cơ hội trèo lên cao.
Chỉ có Văn Quân vừa hoàn thành là đã đóng dấu đi in, công khai bước vào văn phòng tổng biên tập ở trước mặt mọi người.
Tổ du lịch ẩm thực lập tức vang lên tiếng giễu cợt.
“Đúng là chỉ có thầy Văn chăm chỉ, tôi còn chưa bắt đầu viết mà thầy Văn đã nộp bản thảo lên rồi.”
“Úi xời tụi mình sao so được với thầy Văn? Thầy Văn là nhà báo xuất sắc hàng năm ở <Thời báo Trọng Thành> mà!”
“Đúng đúng, còn là tổ trưởng tương lai của chúng ta đấy nhé!”
“Đừng thể hiện nữa, học hỏi thầy Văn đi kìa, tranh thủ tan ca nộp bản thảo lên!”
“Đệch, ông cứ diễn tiếp đi!”
Văn Quân tất nhiên không nghe thấy mấy lời bàn ra tán vào của bọn họ, nhưng Hứa Sính lại nghe được, hắn ta ho hai tiếng, tiếng ồn ào lập tức biến mất.
Lưu Tồn để bản kế hoạch ở một bên, đứng dậy rót nước.
Văn Quân cứ tưởng đâu gã sẽ mỉa mai thậm tệ như trước kia, còn cố ký đem theo sổ tay và bút, thấy gã không định đọc ngay thì chuẩn bị đi ra.
“Ngày mai tôi sẽ đọc bản thảo, anh gọi Lý Tiêu vào đây, chúng ta mở cuộc họp.” Thái độ Lưu Tồn như giải quyết công việc, Văn Quân lại hơi bất ngờ.
Lý Tiêu đi đâu cũng nhắm vào anh, Lưu Tồn lại nhờ anh gọi Lý Tiêu vào, chuyện này cũng không có gì. Nhưng vấn đề là ở chỗ “Chúng ta mở cuộc họp”. Lý Tiêu là tổ trưởng mục thời trang, còn anh chỉ là tổ viên của mục du lịch ẩm thực, theo lý thuyết thì không có lý do gì để ngồi họp chung.
“Đi đi chứ.” Lưu Tồn ngước mắt lên, hơi mất kiên nhẫn.
Văn Quân ra khỏi văn phòng tổng biên tập, trực tiếp đi tới tổ thời trang, gần như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh, đến khi anh đứng trước mặt Lý Tiêu thì có người không nhịn được bật ra một tiếng “Á đù”.
Lý Tiêu ngạc nhiên: “Anh tới đây làm gì?”
“Sếp Lưu gọi cô.” Văn Quân không muốn nhiều lời, nói xong một câu thì xoay người, không đi về chỗ ngồi mà lại quay vào văn phòng tổng biên tập.
Mấy đồng nghiệp hóng chuyện thi nhau tỏ vẻ không hiểu gì cả.
Mà Lý Tiêu nghe Lưu Tồn sắp xếp công việc xong thì lại càng ngạc nhiên hơn: “Gì cơ? Tôi hợp tác với anh ta á?”
Văn Quân đau đầu suốt cả buổi trưa.
Bộ phận quảng cáo nhận một đơn hàng lớn — hoạt động quảng cáo thu đông của quảng trường Thịnh Hi. Mục thời trang của Lý Tiêu chắc chắn là chủ lực tổ chức hoạt động, nhưng vẫn cần phải hợp tác với những tổ khác.
Đợt quảng cáo thứ nhất, Lưu Tồn chọn tổ du lịch ẩm thực.
Lý Tiêu khó chịu ra mặt: “Văn Quân cũng không phải người phụ trách của tổ du lịch ẩm thực!”
Lưu Tồn đan mười ngón tay vào nhau, cười rất hàm súc: “Lý Tiêu, quản lý tổ của cô cho tốt là được rồi.”
Không lâu sau, cả bộ phận New Media đều biết Văn Quân trở thành “tổ trưởng đại diện” được Lưu Tồn bổ nhiệm, trong mỗi group Wechat đều ầm ĩ nháo nhào.
Văn Quân không rảnh để ý tới người khác, so với lời ra tiếng vào, chuyện buổi tối phải gặp Tuân Mộ Sinh còn làm anh thấp thỏm hơn gấp trăm ngàn lần.
Lúc gần tới 6 giờ, đồng nghiệp chạy việc bên ngoài quay về, nói có một chiếc xe đắt tiền đang đỗ bên ngoài.
Đây cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng đồng nghiệp nói tiếp — chủ con xe đắt tiền mua hết hai sọt bưởi của ông chú bán bưởi dưới lầu rồi.
Trong lòng Văn Quân lộp bộp một tiếng.
Hứa Sính đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, cười lắc đầu.
Hết chương 21
Bình luận truyện