Thế Thân - Khuynh Nguyên
Chương 1
Cậu là con trai trên danh nghĩa của hắn. Cậu thay thế cho con trai đã chết của hắn, mà đứa bé kia chính là do cha ruột cậu hại chết. Cha cậu sau đó trên đường chạy trốn đã mất vì tai nạn.
Hắn nhận cậu làm con nuôi, cốt yếu bắt cậu thay cha cậu trả nợ máu. Khi cậu còn nhỏ, cậu hoàn toàn không hiểu tại sao cha nuôi thỉnh thoảng lại nổi giận mà đem cậu ra đánh. Lớn hơn một chút, cậu lờ mờ nhận ra hắn rất ghét cậu. Dù cậu cố gắng học thật giỏi, cố gắng làm tốt việc nhà, hắn vẫn không hài lòng mà còn mắng nhiếc đánh đập nhiều hơn.
Một lần, hắn lại đánh cậu vì cậu lỡ ngủ quên khi lau nhà. Hắn bỗng dưng tụt quần xuống, bảo cậu lại gần, mói rằng nếu cậu làm hắn hài lòng hắn sẽ tha. Cậu ngơ ngác nhìn hắn, lại liếc trộm cự vật đang đứng thẳng kia. Hắn lạnh lùng ra lệnh: "Ngậm nó!" Cậu sợ sệt nuốt nước bọt, quỳ xuống giữa hai chân hắn, dè dặt há miệng ra, chần chừ ngậm cự vật vào trong. Hắn lại nhíu mày quát:"Dùng lưỡi của mày liếm đi"". Cậu sợ hãi nghe lời, lưỡi nhỏ đảo quanh phân thân hắn liếm lộng, tuy vụng về nhưng lại khiến hắn kích thích. Hắn nắm chặt tóc cậu ấn vào, ép cậu mở to miệng ra. Da đầu bị kéo đau rát, miệng bị lấp đầy cự vật quá khổ, cậu rưng rưng khóc, cố sức đảo lưỡi mong làm hắn vui vẻ sẽ buông tay. Hắn đẩy đầu cậu vào rồi kéo ngửa ra sau và lập lại như cũ cứ thế liên tục. Cậu nước mắt nước mũi lem nhem không dám chống cự, mà chống cũng chẳng được. Phân thân hắn trương to, dục vọng lan nhanh, chẳng mấy chốc đạt cao trào. Dịch thể ấm nóng tuôn trong cổ họng cậu, vị tanh nồng làm cậu muốn nôn ra. Hắn rút phân thân ra khỏi miệng cậu, trừng mắt cảnh cáo bảo cậu nuốt hết, không thì sẽ đánh cậu Hắn ung dung mặc quần rồi đi ra, bảo cậu tiếp tục lau nhà rồi ra ngoài. Cậu ngoan ngoãn nuốt ực xuống, hai tay che miệng cố ngăn cảm giác muốn nôn. Nước mắt chảy dài, cậu ngồi ôm gối khóc nức nở. Tại sao hắn có thể làm thế với cậu chứ?
Từ hôm ấy, cậu càng sợ hắn hơn, tận lực hoàn thành tốt mọi thứ để hắn chẳng có cớ phạt. Cậu bị ám ảnh suốt mấy tuần không thể uống sữa hoặc ăn thịt được. Hắn cũng không thèm để ý. Trong lòng hắn cực kì vui vẻ, sự báo thù của hắn chỉ vừa mới bắt đầu.
Hắn nhận cậu làm con nuôi, cốt yếu bắt cậu thay cha cậu trả nợ máu. Khi cậu còn nhỏ, cậu hoàn toàn không hiểu tại sao cha nuôi thỉnh thoảng lại nổi giận mà đem cậu ra đánh. Lớn hơn một chút, cậu lờ mờ nhận ra hắn rất ghét cậu. Dù cậu cố gắng học thật giỏi, cố gắng làm tốt việc nhà, hắn vẫn không hài lòng mà còn mắng nhiếc đánh đập nhiều hơn.
Một lần, hắn lại đánh cậu vì cậu lỡ ngủ quên khi lau nhà. Hắn bỗng dưng tụt quần xuống, bảo cậu lại gần, mói rằng nếu cậu làm hắn hài lòng hắn sẽ tha. Cậu ngơ ngác nhìn hắn, lại liếc trộm cự vật đang đứng thẳng kia. Hắn lạnh lùng ra lệnh: "Ngậm nó!" Cậu sợ sệt nuốt nước bọt, quỳ xuống giữa hai chân hắn, dè dặt há miệng ra, chần chừ ngậm cự vật vào trong. Hắn lại nhíu mày quát:"Dùng lưỡi của mày liếm đi"". Cậu sợ hãi nghe lời, lưỡi nhỏ đảo quanh phân thân hắn liếm lộng, tuy vụng về nhưng lại khiến hắn kích thích. Hắn nắm chặt tóc cậu ấn vào, ép cậu mở to miệng ra. Da đầu bị kéo đau rát, miệng bị lấp đầy cự vật quá khổ, cậu rưng rưng khóc, cố sức đảo lưỡi mong làm hắn vui vẻ sẽ buông tay. Hắn đẩy đầu cậu vào rồi kéo ngửa ra sau và lập lại như cũ cứ thế liên tục. Cậu nước mắt nước mũi lem nhem không dám chống cự, mà chống cũng chẳng được. Phân thân hắn trương to, dục vọng lan nhanh, chẳng mấy chốc đạt cao trào. Dịch thể ấm nóng tuôn trong cổ họng cậu, vị tanh nồng làm cậu muốn nôn ra. Hắn rút phân thân ra khỏi miệng cậu, trừng mắt cảnh cáo bảo cậu nuốt hết, không thì sẽ đánh cậu Hắn ung dung mặc quần rồi đi ra, bảo cậu tiếp tục lau nhà rồi ra ngoài. Cậu ngoan ngoãn nuốt ực xuống, hai tay che miệng cố ngăn cảm giác muốn nôn. Nước mắt chảy dài, cậu ngồi ôm gối khóc nức nở. Tại sao hắn có thể làm thế với cậu chứ?
Từ hôm ấy, cậu càng sợ hắn hơn, tận lực hoàn thành tốt mọi thứ để hắn chẳng có cớ phạt. Cậu bị ám ảnh suốt mấy tuần không thể uống sữa hoặc ăn thịt được. Hắn cũng không thèm để ý. Trong lòng hắn cực kì vui vẻ, sự báo thù của hắn chỉ vừa mới bắt đầu.
Bình luận truyện