Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập
Chương 20
Edit: Jun
Nước mắt của Hướng Nam tới có chút mau làm Chu Cảnh trở tay không kịp.
Chu Cảnh nhíu mày, vươn tay giúp y lau vết tích nơi khóe mắt: "Đừng khóc, nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi."
Nhưng anh nói như vậy không chỉ có không dùng được, mà còn làm tình huống phát triển ngược lại theo hướng mà nó lên đi, mới đầu chỉ là nức nở thôi, sau đó là ngăn không được suối nước mắt chảy ra không ngừng. Hướng Nam giống như trẻ con dúi đầu vào ngực Chu Cảnh, đứt quãng xin lỗi: "Thầy Chu... Thật xin lỗi..."
Nước mắt ấm áp rơi trước ngực áo Chu Cảnh, thân thể anh cứng đờ, nhất thời cũng không biết đối mặt với tình hình hiện tại thế nào.
Ở trong thế giới của Ân Hướng Bắc, y vĩnh viễn là chính xác, không chấp nhận được một tia nghi ngờ.
Đừng nói xin lỗi, ngay cả thừa nhận phán đoán sai lầm, Chu Cảnh cũng chưa bao giờ có nghe từ trong miệng Ân Hướng Bắc nói qua.
Biến thành cái dáng vẻ này, cơ hồ y đã cùng bản thân không còn quan hệ.
Chu Cảnh không kiêng kị gì mà hỏi y: "Vì cái gì phải xin lỗi?"
Thân thể chôn trong ngực anh run rẩy một chút, truyền đến âm thanh rầu rĩ.
"Ô ô....." Hướng Nam khóc đến nhiều, ở trong tiếng khóc lẫn theo giọng mũi, nói ra làm người ta nghe không rõ ràng lắm, "Thầy Chu rất tốt với tôi, nhưng mà tôi thực xin lỗi thầy Chu, tôi, tôi...."
Tôi nửa ngày, đều không thấy nói tiếp, nhưng Chu Cảnh đoán hẳn là vừa rồi lúc bắt cá đã xảy ra việc gì đấy.
Hướng Nam luôn có thói quen đem cảm xúc viết trên mặt, vui vẻ hay không đều phi thường dễ phân biệt. Khi bước ra khỏi cửa còn rất bình thường, khi trở về hai mắt lại không dám nhìn thẳng Chu Cảnh một cái.
Lấy tính cách của Hướng Nam, đích xác là đã xảy ra chuyện gì đó làm y cảm thấy áy náy, nhưng mà cụ thể là cái gì, phải đợi chính y nói rõ.
Chu Cảnh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng y an ủi: "Không cần gấp, chậm rãi nói, tôi sẽ không trách anh."
Những lời này giống như thuốc an thần vậy, làm Hướng Nam lập tức ngừng khóc thút thít, y ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Chu Cảnh, thật cẩn thận nói: "Thật sự sẽ không trách tôi sao?"
"Sẽ không." Chu Cảnh ngữ khí thập phần chắc chắn.
"Thầy Chu, thật xin lỗi."
Đối với sự rộng lượng của Chu Cảnh, áy náy trong lòng Hướng Nam càng sâu, cũng càng thêm kiên định với quyết tâm phải hảo hảo báo đáp thầy Chu.
Chu Cảnh nhẹ giọng hỏi y: "Cho nên rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"
"Tôi vừa mới...." Hướng Nam xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Nhìn lén thầy Chu tắm rửa...." (Ái dồi ôi =)))) Tui mà nhìn thấy tui vui đến phát khóc ý =))) Khụ....)
Chu Cảnh sững sờ tại chỗ, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Hướng Nam sẽ nói lý do như vậy. Lúc Hướng Nam đi bắt cá, anh bởi vì trên người ra quá nhiều mồ hôi, ngồi chờ người mình đỡ đỡ một chút liền đi đun một ấm nước, thừa dịp ký túc xá không có ai liền đi lau người.
Nhưng cái loại chuyện nhìn lén này...
Chu Cảnh biểu tình phức tạp nhìn Hướng Nam, không biết nên đáp lại như thế nào.
Anh không thể nói với Hướng Nam là anh giỏi lắm, bởi vì anh dũng cảm nhận sai lầm, cho nên thầy Chu sẽ không sẽ không trách anh đâu. Nhưng Hướng Nam lộ ra biểu tình áy náy như vậy, lại thành tâm xin lỗi, anh tức giận, nhưng cơn giận của anh lại không bốc lên nổi.
Không khí nhất thời xấu hổ đến cực điểm.
Đúng lúc này, từ bếp đột nhiên bay đến một làn sương mù màu trắng, Chu Cảnh quay đầu, đổi đề tài: "Nồi sôi, tôi đi xem cá."
Dứt lời, Chu Cảnh liền đứng lên, hướng tới bếp lò mà đi.
Hướng Nam ngạc nhiên nhìn bóng dáng Chu Cảnh, lúng ta lúng túng nói: "Thầy Chu..."
Trong lòng y thật loạn, thật rối, thầy Chu đã nói là sẽ không trách y, cho nên y mới dám nói từ đầu đến cuối sai lầm của mình.
Nhưng thầy Chu lại không có tha thứ cho y, có phải hay không nghĩa là, thầy Chu tức giận rồi?
Nhưng cái này cũng không thể trách thầy Chu nói mà không giữ chữ tín, rốt cuộc phạm sai lầm chính là y, y không có lý do gì để trách tội Chu Cảnh cả. Là y quá xấu xa rồi, không hiểu được quý trọng, bị trách cứ là việc hết sức thường tình.
Hướng Nam càng nghĩ càng thấy ủ rũ, thậm chí còn chuẩn bị tốt tâm lý bị Chu Cảnh đuổi về bờ sông ngủ.
Rồi lại nghe thấy Chu Cảnh nhẹ giọng nói: "Cá chín rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi."
"Thầy Chu không tức giận sao?" Hướng Nam chớp chớp mắt, lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được.
Chu Cảnh đem cá đang nóng từ trong nồi ra, đạm nhiên nói: "Tôi đáp ứng anh là không tức giận, liền tuyệt nhiên sẽ không vi phạm."
"Thầy Chu!" Hướng Nam kích động đứng dậy, vô cùng vui mừng nhìn Chu Cảnh, "Tôi rất thích thầy!"
Y từ trước tới nay có một nói một, cũng không che giấu tình cảm của mình.
Y thích thầy Chu, vô cùng thích thầy Chu, hơn nữa sẽ càng ngày càng thích, một giây một phút cũng sẽ không ngừng thích,. Tuy rằng hiện tại y còn không rõ thích là cái dạng tình cảm gì, nhưng duy nhất chỉ có người kia, vĩnh viễn vĩnh viễn đều không có thay đổi.
Đối với Hướng Nam mà nói, Chu Cảnh là trời của y, đồng thời cũng là của y luôn.
Chẳng màng tới kể cả cả thế giới có bị hủy diệt, chỉ cần có Chu Cảnh ở bên người, như vậy y cũng hạnh phúc rồi, chính là rất thỏa mãn.
Đối mặt với biểu lộ chân tình của Hướng Nam, anh chỉ nói: "Đi rửa mặt với tay sạch sẽ, nên ăn cơm."
"Ân, hiện tại tôi liền đi."
Hướng Nam lộ miệng cười, sáng lạn đến cực điểm.
Một ngày kế tiếp, Hướng Nam đều rất vui vẻ.
Không cần đến trường đi dạy, thầy Chu liền ngồi ngốc ở ký túc xá, tùy thời điểm đều có thể nhìn thấy anh, quả thực là trải nghiệm hạnh phúc mà xưa nay chưa từng có.
Chu Cảnh chuyên môn dạy y học, dạy y viết chữ, dạy y một lần nữa nhận thức lại thế giới này. Ngẫu nhiên cũng sẽ bớt chút thời gian dạy dỗ Tô Ngôn đang buồn rầu, giúp cậu ta cũng không đến mức bị vây trong lốc xoáy khó có thể ra ngoài.
Không thể nghi ngờ Chu Cảnh là giáo viên có đủ tư cách, cho dù là vi phân hay tích phân toán học cao đẳng, anh cũng hạ bút thành văn nói có sách mách có chứng dễ dàng như làm giáo viên tiểu học.
Ngắn ngủn một buổi trưa, không chỉ có Hướng Nam, ngay cả Tô Ngôn cũng bắt đầu sùng bái Chu Cảnh.
Tô Ngôn nghĩ, có Chu Cảnh đại thần ở đây, cậu ta không cần lo lắng đứng đầu kỳ thi cũng có thể, còn lại tiếng Anh cùng chính trị là cậu ta cũng có vốn liếng, cho nên cũng không có lo lắng mấy.
Cứ như vậy, nguyên bản Tô Ngôn còn đang mặt ủ mày ê thiếu chút nữa thì rút lui thì giờ lại một lần nữa cố lấy lại dũng khí.
Ký túc xá nhỏ hẹp rách nát, tức khắc tràn ngập không khí tích cực hướng về phía trước.
Chỉ là thời gian tốt đẹp ngắn ngủi luôn dễ dàng qua đi, tựa hồ với công phu chớp mắt, ánh mặt trời rực nóng sau giờ ngọ liền biến thành ánh hoàng hôn màu cam phản chiếu xuống nhân gian thiên địa.
Chu Cảnh khép lại sách giáo khoa, đối với hai người kia bây giờ thì rõ ràng là có chút thất ý.
Tô Ngôn duỗi duỗi thân thể một phen, cười nói: "Không nghĩ tới thầy Chu thầy lại lợi hại như vậy, tôi thi được lên thạc sĩ là do ôm chặt đùi thầy tuyệt đối không thành vấn đề."
"Cũng không thể tự xưng là lợi hại, bất quá có vấn đề gì thì hai người cùng nghiên cứu luôn là hơn một ít so với một người." Khóe môi Chu Cảnh không giơ lên được mấy độ cong.
Tô Ngôn chân thành tha thiết nhìn Chu Cảnh: "Thầy Chu khiêm tốn, tôi thật sự cảm thấy anh so với thầy giáo giảng dễ hiểu hơn nhiều."
Đối mặt với Tô Ngôn chân thành khích lệ, Chu Cảnh cũng không có chút tự mãn nào, nhưng rõ ràng vẫn là rất vui vẻ.
Từ nhỏ đến lớn anh học đều rất giỏi, đặc biệt là toán học, trừ bỏ trong nội dung lớp học ngoại khóa anh đều tự học cả.
Từ sớm còn ở cao trung, anh cũng đã tự học xong hết vi phân và tích phân, ước nguyện trước khi thi đại học cũng là muốn ghi danh vào trường đại học có hệ toán tốt nhất cả nước. Nếu không phải lúc trước bị nhà họ Chu cản trở, có lẽ anh bây giờ cũng đã học xong nghiên cứu sinh rồi, ở trong lĩnh vực toán học cũng có khi chính mình đã làm ra được một phen thành tích.
Vận mệnh bất công, anh nhận mệnh, nhưng đối với Tô Ngôn mà nói, lạ có vô tận khả năng.
Nhìn Tô Ngôn hiện tại, thật giống như nhìn thấy những nỗ lực của mình hồi trước, khi đó anh tứ cố vô thân hoàn toàn là dựa vào chính mình, hiện giờ không thể để Tô Ngôn giẫm lên vết xe đổ của mình nữa.
Về phần Hướng Nam, cũng không làm cho Chu Cảnh lo lắng.
Hướng Nam thực đơn thuần, cùng so với một tờ giấy trắng cũng chẳng có gì khác nhau, nhưng đồng thời y cũng thực thông minh, cùng Ân Hướng Bắc thông minh giống nhau.
Chu Cảnh không biết y có thể hay không khôi phục ký ức liên quan đến Ân Hướng Bắc, cũng không biết y cùng Ân Hướng Bắc tính là quan hệ như thế nào, nhưng có thể khẳng định một chút là, Hướng Nam như vậy, anh cũng không chán ghét.
_Hết chương 20_
P/S 1: Tui hôm nay lên cơn các cô ạ =)))) Thấy lượt vote trên 100 rồi hưng phấn làm luôn chương 20:"v
P/S 2: Có lỗi type hay chính tả các thứ các thứ thì mọi người nhắc tui nhé XD Cảm ơn nhiều ////v////
Nước mắt của Hướng Nam tới có chút mau làm Chu Cảnh trở tay không kịp.
Chu Cảnh nhíu mày, vươn tay giúp y lau vết tích nơi khóe mắt: "Đừng khóc, nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi."
Nhưng anh nói như vậy không chỉ có không dùng được, mà còn làm tình huống phát triển ngược lại theo hướng mà nó lên đi, mới đầu chỉ là nức nở thôi, sau đó là ngăn không được suối nước mắt chảy ra không ngừng. Hướng Nam giống như trẻ con dúi đầu vào ngực Chu Cảnh, đứt quãng xin lỗi: "Thầy Chu... Thật xin lỗi..."
Nước mắt ấm áp rơi trước ngực áo Chu Cảnh, thân thể anh cứng đờ, nhất thời cũng không biết đối mặt với tình hình hiện tại thế nào.
Ở trong thế giới của Ân Hướng Bắc, y vĩnh viễn là chính xác, không chấp nhận được một tia nghi ngờ.
Đừng nói xin lỗi, ngay cả thừa nhận phán đoán sai lầm, Chu Cảnh cũng chưa bao giờ có nghe từ trong miệng Ân Hướng Bắc nói qua.
Biến thành cái dáng vẻ này, cơ hồ y đã cùng bản thân không còn quan hệ.
Chu Cảnh không kiêng kị gì mà hỏi y: "Vì cái gì phải xin lỗi?"
Thân thể chôn trong ngực anh run rẩy một chút, truyền đến âm thanh rầu rĩ.
"Ô ô....." Hướng Nam khóc đến nhiều, ở trong tiếng khóc lẫn theo giọng mũi, nói ra làm người ta nghe không rõ ràng lắm, "Thầy Chu rất tốt với tôi, nhưng mà tôi thực xin lỗi thầy Chu, tôi, tôi...."
Tôi nửa ngày, đều không thấy nói tiếp, nhưng Chu Cảnh đoán hẳn là vừa rồi lúc bắt cá đã xảy ra việc gì đấy.
Hướng Nam luôn có thói quen đem cảm xúc viết trên mặt, vui vẻ hay không đều phi thường dễ phân biệt. Khi bước ra khỏi cửa còn rất bình thường, khi trở về hai mắt lại không dám nhìn thẳng Chu Cảnh một cái.
Lấy tính cách của Hướng Nam, đích xác là đã xảy ra chuyện gì đó làm y cảm thấy áy náy, nhưng mà cụ thể là cái gì, phải đợi chính y nói rõ.
Chu Cảnh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng y an ủi: "Không cần gấp, chậm rãi nói, tôi sẽ không trách anh."
Những lời này giống như thuốc an thần vậy, làm Hướng Nam lập tức ngừng khóc thút thít, y ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Chu Cảnh, thật cẩn thận nói: "Thật sự sẽ không trách tôi sao?"
"Sẽ không." Chu Cảnh ngữ khí thập phần chắc chắn.
"Thầy Chu, thật xin lỗi."
Đối với sự rộng lượng của Chu Cảnh, áy náy trong lòng Hướng Nam càng sâu, cũng càng thêm kiên định với quyết tâm phải hảo hảo báo đáp thầy Chu.
Chu Cảnh nhẹ giọng hỏi y: "Cho nên rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"
"Tôi vừa mới...." Hướng Nam xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Nhìn lén thầy Chu tắm rửa...." (Ái dồi ôi =)))) Tui mà nhìn thấy tui vui đến phát khóc ý =))) Khụ....)
Chu Cảnh sững sờ tại chỗ, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Hướng Nam sẽ nói lý do như vậy. Lúc Hướng Nam đi bắt cá, anh bởi vì trên người ra quá nhiều mồ hôi, ngồi chờ người mình đỡ đỡ một chút liền đi đun một ấm nước, thừa dịp ký túc xá không có ai liền đi lau người.
Nhưng cái loại chuyện nhìn lén này...
Chu Cảnh biểu tình phức tạp nhìn Hướng Nam, không biết nên đáp lại như thế nào.
Anh không thể nói với Hướng Nam là anh giỏi lắm, bởi vì anh dũng cảm nhận sai lầm, cho nên thầy Chu sẽ không sẽ không trách anh đâu. Nhưng Hướng Nam lộ ra biểu tình áy náy như vậy, lại thành tâm xin lỗi, anh tức giận, nhưng cơn giận của anh lại không bốc lên nổi.
Không khí nhất thời xấu hổ đến cực điểm.
Đúng lúc này, từ bếp đột nhiên bay đến một làn sương mù màu trắng, Chu Cảnh quay đầu, đổi đề tài: "Nồi sôi, tôi đi xem cá."
Dứt lời, Chu Cảnh liền đứng lên, hướng tới bếp lò mà đi.
Hướng Nam ngạc nhiên nhìn bóng dáng Chu Cảnh, lúng ta lúng túng nói: "Thầy Chu..."
Trong lòng y thật loạn, thật rối, thầy Chu đã nói là sẽ không trách y, cho nên y mới dám nói từ đầu đến cuối sai lầm của mình.
Nhưng thầy Chu lại không có tha thứ cho y, có phải hay không nghĩa là, thầy Chu tức giận rồi?
Nhưng cái này cũng không thể trách thầy Chu nói mà không giữ chữ tín, rốt cuộc phạm sai lầm chính là y, y không có lý do gì để trách tội Chu Cảnh cả. Là y quá xấu xa rồi, không hiểu được quý trọng, bị trách cứ là việc hết sức thường tình.
Hướng Nam càng nghĩ càng thấy ủ rũ, thậm chí còn chuẩn bị tốt tâm lý bị Chu Cảnh đuổi về bờ sông ngủ.
Rồi lại nghe thấy Chu Cảnh nhẹ giọng nói: "Cá chín rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi."
"Thầy Chu không tức giận sao?" Hướng Nam chớp chớp mắt, lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được.
Chu Cảnh đem cá đang nóng từ trong nồi ra, đạm nhiên nói: "Tôi đáp ứng anh là không tức giận, liền tuyệt nhiên sẽ không vi phạm."
"Thầy Chu!" Hướng Nam kích động đứng dậy, vô cùng vui mừng nhìn Chu Cảnh, "Tôi rất thích thầy!"
Y từ trước tới nay có một nói một, cũng không che giấu tình cảm của mình.
Y thích thầy Chu, vô cùng thích thầy Chu, hơn nữa sẽ càng ngày càng thích, một giây một phút cũng sẽ không ngừng thích,. Tuy rằng hiện tại y còn không rõ thích là cái dạng tình cảm gì, nhưng duy nhất chỉ có người kia, vĩnh viễn vĩnh viễn đều không có thay đổi.
Đối với Hướng Nam mà nói, Chu Cảnh là trời của y, đồng thời cũng là của y luôn.
Chẳng màng tới kể cả cả thế giới có bị hủy diệt, chỉ cần có Chu Cảnh ở bên người, như vậy y cũng hạnh phúc rồi, chính là rất thỏa mãn.
Đối mặt với biểu lộ chân tình của Hướng Nam, anh chỉ nói: "Đi rửa mặt với tay sạch sẽ, nên ăn cơm."
"Ân, hiện tại tôi liền đi."
Hướng Nam lộ miệng cười, sáng lạn đến cực điểm.
Một ngày kế tiếp, Hướng Nam đều rất vui vẻ.
Không cần đến trường đi dạy, thầy Chu liền ngồi ngốc ở ký túc xá, tùy thời điểm đều có thể nhìn thấy anh, quả thực là trải nghiệm hạnh phúc mà xưa nay chưa từng có.
Chu Cảnh chuyên môn dạy y học, dạy y viết chữ, dạy y một lần nữa nhận thức lại thế giới này. Ngẫu nhiên cũng sẽ bớt chút thời gian dạy dỗ Tô Ngôn đang buồn rầu, giúp cậu ta cũng không đến mức bị vây trong lốc xoáy khó có thể ra ngoài.
Không thể nghi ngờ Chu Cảnh là giáo viên có đủ tư cách, cho dù là vi phân hay tích phân toán học cao đẳng, anh cũng hạ bút thành văn nói có sách mách có chứng dễ dàng như làm giáo viên tiểu học.
Ngắn ngủn một buổi trưa, không chỉ có Hướng Nam, ngay cả Tô Ngôn cũng bắt đầu sùng bái Chu Cảnh.
Tô Ngôn nghĩ, có Chu Cảnh đại thần ở đây, cậu ta không cần lo lắng đứng đầu kỳ thi cũng có thể, còn lại tiếng Anh cùng chính trị là cậu ta cũng có vốn liếng, cho nên cũng không có lo lắng mấy.
Cứ như vậy, nguyên bản Tô Ngôn còn đang mặt ủ mày ê thiếu chút nữa thì rút lui thì giờ lại một lần nữa cố lấy lại dũng khí.
Ký túc xá nhỏ hẹp rách nát, tức khắc tràn ngập không khí tích cực hướng về phía trước.
Chỉ là thời gian tốt đẹp ngắn ngủi luôn dễ dàng qua đi, tựa hồ với công phu chớp mắt, ánh mặt trời rực nóng sau giờ ngọ liền biến thành ánh hoàng hôn màu cam phản chiếu xuống nhân gian thiên địa.
Chu Cảnh khép lại sách giáo khoa, đối với hai người kia bây giờ thì rõ ràng là có chút thất ý.
Tô Ngôn duỗi duỗi thân thể một phen, cười nói: "Không nghĩ tới thầy Chu thầy lại lợi hại như vậy, tôi thi được lên thạc sĩ là do ôm chặt đùi thầy tuyệt đối không thành vấn đề."
"Cũng không thể tự xưng là lợi hại, bất quá có vấn đề gì thì hai người cùng nghiên cứu luôn là hơn một ít so với một người." Khóe môi Chu Cảnh không giơ lên được mấy độ cong.
Tô Ngôn chân thành tha thiết nhìn Chu Cảnh: "Thầy Chu khiêm tốn, tôi thật sự cảm thấy anh so với thầy giáo giảng dễ hiểu hơn nhiều."
Đối mặt với Tô Ngôn chân thành khích lệ, Chu Cảnh cũng không có chút tự mãn nào, nhưng rõ ràng vẫn là rất vui vẻ.
Từ nhỏ đến lớn anh học đều rất giỏi, đặc biệt là toán học, trừ bỏ trong nội dung lớp học ngoại khóa anh đều tự học cả.
Từ sớm còn ở cao trung, anh cũng đã tự học xong hết vi phân và tích phân, ước nguyện trước khi thi đại học cũng là muốn ghi danh vào trường đại học có hệ toán tốt nhất cả nước. Nếu không phải lúc trước bị nhà họ Chu cản trở, có lẽ anh bây giờ cũng đã học xong nghiên cứu sinh rồi, ở trong lĩnh vực toán học cũng có khi chính mình đã làm ra được một phen thành tích.
Vận mệnh bất công, anh nhận mệnh, nhưng đối với Tô Ngôn mà nói, lạ có vô tận khả năng.
Nhìn Tô Ngôn hiện tại, thật giống như nhìn thấy những nỗ lực của mình hồi trước, khi đó anh tứ cố vô thân hoàn toàn là dựa vào chính mình, hiện giờ không thể để Tô Ngôn giẫm lên vết xe đổ của mình nữa.
Về phần Hướng Nam, cũng không làm cho Chu Cảnh lo lắng.
Hướng Nam thực đơn thuần, cùng so với một tờ giấy trắng cũng chẳng có gì khác nhau, nhưng đồng thời y cũng thực thông minh, cùng Ân Hướng Bắc thông minh giống nhau.
Chu Cảnh không biết y có thể hay không khôi phục ký ức liên quan đến Ân Hướng Bắc, cũng không biết y cùng Ân Hướng Bắc tính là quan hệ như thế nào, nhưng có thể khẳng định một chút là, Hướng Nam như vậy, anh cũng không chán ghét.
_Hết chương 20_
P/S 1: Tui hôm nay lên cơn các cô ạ =)))) Thấy lượt vote trên 100 rồi hưng phấn làm luôn chương 20:"v
P/S 2: Có lỗi type hay chính tả các thứ các thứ thì mọi người nhắc tui nhé XD Cảm ơn nhiều ////v////
Bình luận truyện