Thể Tôn

Chương 36: Ngộ đạo



Dường như được tiếng nhắc nhở làm cho thức tỉnh, màu đỏ trong mắt Kiếm Thổ từ từ biến mất. Gã thở ra một hơi, nhìn Lôi Cương với ánh mắt phức tạp rồi ngồi xuống.

Thấy Kiếm Thổ như vậy, Lôi Cương cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu lúc này, Kiếm Thổ đột nhiên công kích thì Lôi Cương chẳng khác gì miếng thịt nằm trên thớt. Mặc dù hắn đã dùng Hồi Phục đan nhưng cũng phải mất một khắc mới có thể hồi phục. Lôi Cương chậm rãi nhắm mắt, xếp bằng nhanh chóng hồi phục.

Thấy Kiếm Thổ ngồi xuống, đám đệ tử đang nôn nóng vội vàng thở phào. Bọn họ quay sang nhìn Lôi Cương đang xếp bằng với ánh mắt không thể tin và kính sợ. Sau đó bọn họ nhìn thanh Hư Kiếm đang cắm trên mặt đất với ánh mắt quái dị. Cứ tưởng rằng đó chỉ để tô điểm nhưng không ngờ...

Kết giới từ từ biến mất. Một số đệ tử liền tới đứng xung quanh bên người Kiếm Thổ. Còn số khác thì đứng bên ngoài kết giới mà nhìn Lôi Cương.

Sau một khắc đồng hồ, nội kình và cương khí trong cơ thể Lôi Cương đã hội phục. Hắn mở mắt nhìn đám đệ tử đang đứng xung quanh cùng với Kiếm Thổ đang ngồi xếp bằng. Sau đó, hắn từ từ đứng dậy tới bên Hư Kiếm rồi đưa tay phải chậm rãi rút nó ra. Đeo Hư Kiếm lên lưng, Lôi Cương chậm rãi rời khỏi Thí Luyện đài. Mục đích của hắn tới đây là để chiến đấu, rồi dựa vào đó kích thích bản thân đột phá Cương khí Thiên cấp. Tới lúc này, mục đích của Lôi Cương đã đạt được, cũng có chút thu hoạch vì vậy liền quay về chỗ ở để lĩnh ngộ. Đám đệ tử tự động đứng tránh sang một bên, nhường cho Lôi Cương một con đường. Nhìn vóc người cao lớn của hắn từ từ biến mất, đám đệ tử đều thở phào. Chẳng biết tại sao, người thanh niên đó lại mang tới cho họ một thứ cảm giác áp bức.

Lôi Cương với tu vi Cương Khí thiên cấp đánh bại Kiếm Thổ với tu vi Cương Sư Huyền cấp chẳng khác nào một quả bom nổ trong Kiếm Cương môn. Cái tên Lôi Cương chỉ trong một ngày đã lan khắp cả tầng ba, khiến cho khắp nơi đều ồn ào huyên náo. Thậm chí nó còn lan tới cả tầng thứ tư. Cũng có một số đệ tử muốn đi khiêu chiến với Lôi Cương nhưng lại không thể tìm thấy hắn ở tầng thứ ba.

Trên đỉnh Kiếm Cương môn, một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc bộ váy màu tím đang lẳng lặng đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới biển mây. Khuôn mặt trắng muốt của nàng có có chút gì đó phức tạp, ánh mắt không giữ được sự thản nhiên. Thật lâu sau, thiếu nữ thở dài một hơi rồi chậm rãi biến mất giống như là dung nhập vào trong mây.

Ở phía Tây tầng thứ ba của Kiếm Cương môn, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng một mình trước cửa phòng, hai mắt nhắm nghiền. Dường như sự náo nhiệt trong tông không có liên quan gì tới hắn.

Đúng lúc này, ở phía sau hắn từ từ xuất hiện một bóng hình xinh xắn, ánh mắt nàng hết sức phức tạp mà nhìn Lôi Cương. Nàng chậm rãi đi tới trước mặt hắn, nhìn gương mặt kiên nghị và tuấn tú của hắn. Trận chiến với Kiếm Thổ trước đó, Tử Vận cũng theo dõi tất cả. Khi tới lúc cuối cùng, Kiếm Thổ định công kích, trong lòng Tử Vận chợt xuất hiện một sự tức giận, suýt chút nữa thì ra tay ngăn cản. Nhưng cũng may là cuối cùng Kiếm Thổ cũng tỉnh ngộ nếu không thì hậu quả thật sự là khó có thể tưởng tượng.

- Cuối cùng thì hắn là loại người gì mà lại tu luyện liều mạng như vậy? Thậm chí lại còn khiêu chiến với người cao hơn mình mấy bậc... Ca ca của hắn thực sự là quan trọng với hắn tới mức như vậy hay sao?

Những suy nghĩ hỗn loạn liên tục xuất hiện trong đầu Tử Vận. Nàng càng cố không làm cho bản thân mình nghĩ nữa nhưng càng cố lại càng không được, giống như có một con giòi liên tục quậy phá ở trong lòng. Nhìn gương mặt cương nghị của Lôi Cương, đôi mắt trong veo của Tử Vận hơi run rẩy. Rồi như không kiếm chế được, nàng duỗi tay về phía gương mặt Lôi Cương như muốn chạm vào mặt hắn. Bất chợt như nghĩ tới điều gì đó, tay phải của Tử Vận chợt run lên rồi rụt lại. Trong mắt nàng có một thứ gì đó bất đắc dĩ, thậm chí còn có cả sự đau đớn. Sau đó, Tử Vận liền biến mất.

Lôi Cương chợt mở mắt, kinh ngạc nhìn xung quanh. Ngửi mùi hương còn sót lại trong không khí, nét mặt của Lôi Cương hơi ngưng trọng. Bất chợt, hắn cười khổ khi thấy mình lại nghĩ tới nàng. Sau đó hắn liền nhắm mắt.

Dưới sự quan sát của thần thức, Lôi Cương có thể nhìn thấy hai dòng cương khí và nội kình to chừng ngón tay út mà tự hào. Bản thân hắn cũng đã mười sáu tuổi rưỡi, tu luyện thoáng cái đã được năm năm. Trong năm năm qua, những gì đạt được khiến cho Lôi Cương cảm thấy hài lòng. Trong vòng năm năm đạt tới Cương khí Thiên giai thì có thể nói tư chất hoàn toàn thượng đẳng. Thực ra, Lôi Cương không biết rằng sau khi đi vào trong cái thế giới bốn màu kia, trong cơ thể xuất hiện một sự biến hóa tinh tế. Hơn nữa, Ngũ Hành thể tu tu luyện mạnh mẽ càng khiến cho tu vi của Lôi Cương nhanh hơn người thường rất nhiều.

Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương lại điên cuồng vận hành nội kình trong cơ thể. Lúc này, hắn thầm nghĩ muốn tăng Ngũ Hành thể tu lên tới cảnh giới Luyện Cốt. Hắn liên tục vận hành Ngũ Hành thể tu mà hấp thu linh khí trong không khí.

Sau một tháng, Lôi Cương mở mắt ra rồi thở dài một cách đắc dĩ. Trong một tháng qua, hắn tu luyện chỉ mới củng cố được Nội Kính thiên cấp mà chưa thể đột phá. Sau khi Nội kình đạt tới thiên cấp giống như một cái động không đáy, mặc dù hắn có hấp thu bao nhiêu thì cũng không thể đột phá. Có điều khiến cho Lôi Cương hơi cảm thấy vui mừng đó là trong vòng một tháng cũng có chút tinh tiến, đạt tới cảnh giới Cương Sư chỉ còn một chút nữa mà thôi. Lôi Cương biết rằng muốn phá vỡ bức màng đó có chút khó khăn. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại quyết định tới Thí Luyện đài. Chỉ có khiêu chiến các vị sư huynh của Kiếm Cương môn mới có thể giúp hắn tăng tu vi.

Khi đi ngang qua chỗ đệ tử tu luyện của tầng thứ ba, Lôi Cương nhận thấy lúc trước có rất nhiều đệ tử ngồi xếp bằng mà hôm nay không ngờ lại không có một bóng người. Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc, rồi nghĩ ra điều gì đó liền nhanh chóng chạy tới Thí Luyện đài. Khi hắn tới nơi, khoảng đất gần trăm mẫu đã tấp nập đầy người. Khoảng chừng mấy ngàn đệ tử đều ngẩng cổ nhìn khoảng đất trống.

- Kiếm Thần sư huynh và Mộc Vân sư huynh đánh trận này khiến cho mọi người háo hức.

Lôi Cương vừa mới tới nơi liền nghe thấy tiếng mọi người bàn luận. Hắn tập trung nghe thì nhớ ra một tháng trước có nghe nói tới trận chiến giành vị trí đứng đầu Cương sư. Lôi Cương từ từ đi vào trong đám người. Thanh Hư Kiếm khổng lồ đã trở thành biểu tượng của Lôi Cương nên khiến cho rất nhiều đệ tử nhận ra. Một đám kinh ngạc mà nhìn hắn. Cứ như vậy, Lôi Cương chẳng hề bị ngăn cản đi thẳng tới bên ngoài kết giới mà nhìn hai gã đệ tử áo xám ở bên trong.

Trong hai người có một người là thanh niên với khuôn mặt trắng như ngọc đầy nét anh tuấn. Điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc đó là ánh mắt của người đó thâm thúy gần như là tỏa sáng. Mới hai mươi tuổi đã đạt tới Cương Sư thiên cấp làm sao lại không kiêu ngạo? Lôi Cương có một kết luận trong lòng rằng người này không hề đơn giản. Người còn lại là một người trung niên có đôi mắt to, lông mày rậm, nét mặt cương nghị, trầm ổn như núi Thái Sơn đang nhìn chăm chú người thanh niên trước mặt.

Trong lòng Lôi Cương thầm đoán người thanh niên là Kiếm Thần còn người trung niên đó là Mộc Vân.

- Trận chiến này đúng là khiến cho người ta háo hức. Kiếm Thần sư huynh là người đứng đầu trong thế hệ trẻ giao chiến với vị vua Cương Sư đang ngồi trên ngai vàng là Mộc Vân sư huynh. Kết quả của trận chiến này khiến cho người ta phải mong đợi.

Đám đệ tử bên cạnh bàn tán với nhau.

- Ta cho rằng lần này, Kiếm Thần sư huynh có khả năng chiến thắng. Dù sao thì Cương Kỹ của Kiếm Thần sư huynh cũng là nhị phẩm Thiên cấp.

Một gã đệ tử ủng hộ Kiếm Thần hét to.

- Hừ! Ta cho rằng Mộc Vân sư huynh lại thắng. Đừng quên rằng Cương Kỹ của Mộc Vân sư huynh cũng là nhị phẩm Địa cấp.

Một gã đệ tử khác quát lên phản đối.

Trong lúc Lôi Cương đang suy nghĩ xem rằng ai thắng ai thua thì đột nhiên có một bóng người từ trên đỉnh núi bay xuống, đứng vững vàng trên mặt đất. Đó chính là một người nam tử trung niên mặc trang phục màu đen. Y từ từ đi tới trên kết giới.

Nhìn thấy trung niên áo đen xuất hiện, nhiều đệ tử hít một hơi, trong mắt xuất hiện một sự cuồng nhiệt. Có thể bước đi trong không trung đó chính là cường giả Cương Thể.

- A! Đó là sư bá Thiết Chiến.

Đám đệ tử nhanh chóng nhận ra người trung niên áo đen là ai liền hô lên.

Người trung niên áo đen có tên Thiết Chiến nhìn xung quanh với ánh mắt sắc bén. Sau đó, y lên tiếng nói:

- Hôm nay là trận khiêu chiến giữa Kiếm Thần với vị vua cảnh giới Cương Sư là Mộc Vân. Trận chiến này sẽ do ta giám sát. Bắt đầu khiêu chiến.

Thiết Chiến vừa nói xong, những tiếng bàn tán xung quanh lập tức biến mất. Tất cả đám đệ tử đều nhìn về phía Kiếm Thần và Mộc Vân ở trong kết giới. Thiết Chiến ngồi xếp bằng bên trên, ánh mắt đảo qua đám đệ tử xung quanh. Cuối cùng, y nhìn về phía người thanh niên có vóc người cao ngất, ánh mắt có chút gì đó ngưng trọng. "Thì ra đây chính là tên tiểu tử với tu vi Cương Khí thiên giai lại thắng được đệ tử Kiếm Thổ có tu vi Cương Sư huyền cấp? A! Hạng người có tư chất bình thường như vậy tại sao lại có thể thắng được Kiếm Thổ? Chẳng lẽ...gặp được kỳ ngộ?" Đột nhiên ánh mắt Thiết Chiến trở nên ngưng trọng. Hạng người bình thường như vậy làm sao có thể trở thành đệ tử của Kiếm Cương môn? Thiến Chiến dự định sau khi trận khiêu chiến châm dứt sẽ đi hỏi.

Cảm nhận được một sự áp lực từ phía trên, gương mặt của Lôi Cương từ từ thu liễm, hơi thở trở nên dồn dập. Ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn thẳng vào trong kết giới.

- Mộc Vân sư huynh! Chuẩn bị.

Kiềm Thần mỉm cười. Bộ áo xám trên người đột nhiên tung bay giống như có một cơn lốc thổi qua. Thanh linh kiếm trong tay gã cũng vang lên những tiếng động. Trận chiến này, Kiềm Thần cũng chỉ nắm được khoảng chừng năm mươi năm mươi. Nên vừa ra tay, y liền xuất một chiêu cực mạnh.

Mộc Vân gật đầu, cười nhạt một tiếng, dựng linh kiếm lên làm thế thủ. Trong nháy mắt, khi Kiếm Thần chuyển động, Mộc Vân cũng bắt đầu di động theo.

"Keng..." Một tiếng sắt thép va chạm với nhau vang lên chói tai. Sau đó hai bóng người nhanh chóng lui lại. Rồi trong nháy mắt, Kiếm Thần và Mộc Vân lại giao thủ.

- Tốc độ nhanh thật.

Lôi Cương hơi nheo mắt nhìn chằm chằm vào trong kết giới.

- Kim Huyền trảm! Thức thứ nhất.

Kiếm Thần nhếch miệng cười, từ khoảng cách mười thước liền vọt tới bên người Mộc Vân, thanh kiếm trong tay nhanh chóng chém xuống. Tốc độ công kích của y phải dùng mấy chữ sét đánh không kịp bưng tai mà mô tả. Đồng tử của Mộc Vân hơi co lại một chút nhưng cũng không tránh né, thanh linh kiếm trong tay liền vung về phía Kiếm Thần.

"Keng..." Một tiếng động chói tai vang lên. Kiếm Thần bị bật lại mấy mét còn Mộc Vân thì lùi ba bước mà nhìn nét mặt thản nhiên của Kiếm Thần.

- A! Không ngờ Cương Kỹ của Kiếm Thần sư huynh lại là hệ Kim.

Vừa nghe thấy lời nói của Kiếm Thần đám đệ tử chấn động, ngây người mà nhìn y. Ngay cả Mộc Vân cũng trở nên ngưng trọng.

Cương kỹ hệ Kim trong ngũ hành có công kích hung mãnh, sắc bén. Cương Kỹ hệ kim trong ngũ hành cũng có tỷ lệ rất thấp. Nếu như nói trong số một trăm người có một người là hệ kim thì ít nhất có năm người khác chiếm bốn hệ còn lại. To như Kiếm Cương môn mà cũng chỉ có vài người tu luyện hệ Kim mà thôi.

- Hệ Kim?

Lôi Cương hơi sững sờ rồi chợt nhớ tới một người ngoài lạnh trong nóng. Âm Lệ! Chẳng phải là gã có được Cương Kỹ hệ Kim hay sao?

- Kiếm Thần sư đệ! Thì ra ngươi giấu kỹ tới vậy.

Mộc Vân ngưng trọng nhìn Kiếm Thần mà nói. Thanh linh kiếm trong tay gã tỏa ra ánh sáng hào quang của hệ thổ, tạo thành một cái vòng phòng ngự bảo vệ toàn thân. Cương Kỹ của Mộc Vân là Thổ Thuẫn Kiếm Cương.

Kiếm Thần cười nhạt một tiếng, nói:

- Mộc Vân sư huynh quá mạnh nên Kiếm Thần đành phải làm như vậy.

Đột nhiên Kiếm Thần lại chuyển động. Chỉ nghe trong kết giới vang lên một tiếng hét:

- Kim Huyền trảm! Thức thứ hai.

Một mũi kiếm màu vàng kim chợt xuất hiện trên đỉnh đầu của Mộc Vân. Đối diện với một kiếm đó, Mộc Vân cũng không hề né tránh, linh kiếm trong tay đâm thẳng lên không trung, dường như rất tự tin đối với Thổ Thuẫn của mình.

Một âm thanh vang lên, mũi kiếm màu vàng kim chém lên vòng phòng ngự của Mộc Vân, tạo nên một gợn sóng. Mà một kiếm của Mộc Vân đâm vào không khí tạo nên một tiếng rít lạnh người. Kiếm Thần lại xuất hiện trước mặt Mộc Vân cách khoảng chừng hai mươi thước, gương mặt hơi tái còn trên vai trái đã xuất hiện một vết máu. Gương mặt y hơi giật giật, cười nói:

- Mộc Vân sư huynh! Phòng ngự của Thổ Thuẫn thật khủng bố. Nhưng có điều, Kiềm Thần rất muốn biết Thổ thuẫn có thể đỡ được mấy thức Kim Huyền trảm.

Vai trái của Kiếm Thần chợt tỏa ra ánh hào quang màu xanh nhạt rồi máu tươi lập tức dừng chảy.

Mộc Vân cười nhạt, rồi thanh linh kiếm trong tay giống như một con rắn đâm về phía Kiếm Thần. Thân mình của Mộc Vân như biến thành một cái bóng mà công kích thẳng về phía đối phương. Vừa rồi là Kiếm Thần công kích còn Mộc Vân phòng ngự. Nhưng tới bây giờ, cuối cùng thì Mộc Vân cũng động thủ. Sự công kích đột ngột của Mộc Vân cũng không làm cho Kiếm Thần cảm thấy kinh ngạc, thậm chí trong mắt còn có một chút kích động và nóng bỏng.

- Kim Huyền trảm! Thức thứ ba.

Kiếm Thần quát khẽ một tiếng, linh kiếm giống như không có thứ gì không phá được mà công thẳng về phía Mộc Vân.

- Kim Huyền trảm... Thức thứ tư.

Mỗi tiếng hét của Kiếm Thần đều kèm theo một tiếng xé gió. Một chiêu kia đánh thẳng tới khiến cho Thổ Thuẫn của Mộc Vân rung chuyển. Mà Kiếm Thần cũng phun ra một ngụm máu.

Đám đệ tử đều nắm chặt tay, nhìn trận chiến đấu một cách chăm chú, như quên hết tất cả mọi thứ. Chiến đấu như vậy đối với sự tu luyện của họ có sự trợ giúp rất lớn mà đối với Lôi Cương cũng vậy. Hắn nhìn trận chiến đấu chăm chú. Chỉ có điều khác với mọi người thứ Lôi Cương nhìn chính là cách xuất chiêu của Kiếm Thần, cùng với sự công kích của Mộc Vân. Từ từ, cương khí trong kinh mạch của Lôi Cương bắt đầu khởi động. Đột nhiên, Lôi Cương run người, khi thấy lớp màng mỏng của Cương Khí Thiên cấp có dấu hiệu bị xuyên thủ. Cương Tu giả và Ngũ Hành thể tu hoàn toàn khác nhau. Cương Tu giả đột phá căn cứ vào sự lĩnh ngộ còn Ngũ Hành thể tu thì không phải dựa vào sự lĩnh ngộ mà là cơ duyên.

Lôi Cương từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi ngồi xuống xếp bằng. Thanh Hư Kiếm trên lưng hắn như mất đi sức nặng, nhẹ nhàng cắm vào trong lớp đá cứng rắn. Thấy Lôi Cương đột nhiên ngồi xuống xếp bằng, đám đệ tử xung quanh kinh hãi. Lúc này, họ đã nhận ra Lôi Cương cho nên cũng không có người nào dám tới gần. Mà Thiết Chiến ở phía trên kết giới cũng cảm thấy kinh ngạc.

- Tình hình này xem ra tên tiểu tử đó có sự lĩnh ngộ. Chẳng lẽ muốn đột phá? Sao có thể như vậy? Với tư chất của hắn làm sao quan sát mà có thể đột phá?

Thiết Chiến cảm thấy hết sức kinh ngạc, ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên mà nhìn Lôi Cương.

- Kim Huyền trảm! Thức thứ tám.

Sau tiếng hét của Kiếm Thần, một loạt tiếng nổ vang lên vọng ra cả bên ngoài kết giới. Còn trong phạm vi trăm mét của kết giới, đá vụn bay tứ tung. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to rộng mười thước. Trong trận chiến giữa Lôi Cương và Kiếm Thổ, thí luyện đài đã được sửa chữa lại rồi.

Mộc Vân phun ra một ngụm máu tươi. Dưới một kích đó, Thổ Thuẫn quanh người gã vang lên một tiếng động rồi biến mất. Lúc này, toàn thân Mộc Vân có chút chật vật, mái tóc dài búi sau gáy xõa ra sau lưng. Nhưng so với Mộc Vân, Kiếm Thần càng khốn khổ hơn. Trên người y có mười vết thương, bộ trang phục màu xám nhuộm một màu đỏ. Nhưng hai mắt thâm thúy của y lại càng thêm sáng. Chỉ có điều vết thương trên người y lại khiến cho người khác kinh hãi.

Kiếm Thần cũng không để cho Mộc Vân có thời gian hồi phục mà nhếch miệng cười. Gương mặt tuấn tú của y trở nên quái dị. Đột nhiên, ánh mắt sáng ngời của gã tối lại. Gã gầm nhẹ một tiếng:

- Kim Huyền trảm! Thức thứ chín...

Mộc Vân run người. Thổ Thuẫn của gã đã bị phá nát, mất đi chỗ dựa. Bản thân gã tu luyện Cương Kỹ hệ Thổ thì sức phòng ngự là mạnh nhất còn công kích thì hơi kém. Nhưng Mộc Vân cũng vẫn biết rằng cho dù công kích của mình có mạnh hơn thì cũng không thể sánh với Kiếm Thần. Quan trọng hơn nữa, Cương Kỹ của Kiếm Thần lại là hệ Kim. Suy nghĩ như vậy khiến cho Mộc Vân không thể lùi cũng không thể nhận thua. Ngồi trên vị trí vua của Cương Sư, Mộc Vân đã tiếp nhận vô số trận khiêu chiến nhưng chưa bao giờ rút lui. Hôm nay cũng vẫn như vậy. Gã nhanh chóng vận cương khí toàn thân.

Mộc Vân ngửa mặt lên trời mà hét lên. Thanh linh kiếm trong tay đột nhiên tỏa ra ánh sáng hệ Thổ chói mắt, nhanh chóng nghênh đón đòn công kích của Kiếm Thần. Nguồn: https://truyenbathu.net

"Uỳnh..." Cả kết giới rung chuyển mạnh. Nếu như không có Thiết Chiến thì có lẽ kết giới đã bị phá nát. Trong Kết giới bao phủ bởi một lớp bụi mù mịt. Đám đệ tử đứng bên ngoài nhìn kết giới rung chuyển mà sợ hãi.

Gương mặt Thiết Chiến ngưng trọng nhìn xuống bên dưới. Mặc dù lúc này, bên trong kết giới bụi bay mù mịt nên không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng thân là cường giả Cương Thể, Thiết Chiến có thể cảm nhận được những chuyện bên trong kết giới. Sau khi thở dài một tiếng, Thiết Chiến liền thu kết giới, thân mình khẽ nhoáng lên. Khi y xuất hiện, thì thấy đang dẫn một người đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện