Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 54: Thê tử của bạo quân
Editor: Maria Nyoko
Tay trắng nhỏ vỗ nhè nhẹ chỗ miệng tách, Tiêu Ngư uống một ngụm, lại tiếp tục đặt chén trà sứ trong suốt như ngọc Long Tuyền trước mặt.
Chén trà là men sắc Mai Tử Thanh, men sắc xanh biếc trơn bóng, đôi tay nhỏ của Tiêu Ngư chậm rãi thưởng thức, chén trà phỉ thúy càng làm nổi bật ngón tay mềm mại như nước. Nàng vô ý thức quay đầu, nam nhân có mi dài sắc bén, trên người ẩn ẩn lộ ra khí thế Đế Vương, uy nghiêm trang trọng, người không dám nhìn thẳng...
Từ sau khi thay y phục trở về, bỗng nhiên Y trở nên trầm mặc, rất ít nói chuyện cùng nàng.
Tiêu Ngư nhẹ rủ tầm mắt xuống. Không biết thế nào lại chọc man hán này.
Y không nói lời nào, nàng chuyên tâm xem tỷ thí trên đài.
Tiêu Ngư luôn đợi tại hậu cung, mặc dù từng nghe nói một số danh tự quan viên, lại có rất ít cơ hội gặp mặt đấy. Ngày hôm nay, không đơn thuần là quan võ, một số quan văn võ nghệ xuất chúng cũng đều nhao nhao ra sân, đại triển quyền cước.
Lễ bộ Thượng thư Lưu Úy, Quang Lộc Tự Khanh Trương Luân, Thị Lang bộ Hộ Cổ Cao Nghĩa, Đại Lý Tự Thiếu Khanh Thôi Thừa Tổ... Đây đều là quan văn, nhưng công phu quyền cước cũng không kém một số quan võ. Hơn nữa nhìn người đi lên tinh thần phấn chấn, hăng hái, so với văn võ bá quan tiền triều nhát gan sợ phiền phức hoặc cao tuổi cổ hủ rõ ràng lên tinh thần nhiều.
Có một số đi theo phản quân ngay từ đầu, có một số lại vừa mới lên đảm nhiệm không lâu. Tỉ như Quang Lộc Tự Khanh Trương Luân, từng là cựu thần tiền triều, chủ quản yến hưởng (quan lo về yến tiệc), có một lần gây ra sự cố, đắc tội quyền quý trong cung, bị giáng chức quan, về sau không biết xảy ra chuyện gì, bi phẫn mà từ quan. Ước chừng là một nam tử ngông ngênh kiên cường, không biết được vì sao bây giờ lại nguyện ý gia nhập quan trường, trung thành với Tân Đế.
Tiêu Ngư đang say mê, chợt nghe được một trận hoan hô nhiệt liệt.
Nàng nhìn lại phía trên đài, nhìn nam tử trẻ tuổi trần trụi nửa người trên, râu quai nón như kích (binh khí cổ), tướng mạo uy mãnh, ngăm đen lại khỏe mạnh, trực tiếp ném Quang Lộc Tự Khanh Trương Luân xuống đài, may thị vệ canh giữ ở bốn phía kịp thời làm đệm ở phía dưới. Thấy nam tử kia đưa nắm tay chiến thắng, tươi cười sang sảng, trên cơ bắp người nổi lên, từng khối, rất là uy mãnh.
Đây là... Tiêu Ngư nhìn danh tự nam tử được khâu ở sườn tay áo.
Hoắc Đình.
Định Quốc Tướng Quân, võ tướng chính nhị phẩm.
Cũng là lúc trước cùng phụ thân nàng bình định Tây Bắc, lại tiến cử Vệ Đường trước mặt Đế Vương.
Tiêu Ngư nhìn tới, thấy Hoắc Tướng quân kia quả thật dũng mãnh phi thường, liên tục bốn vòng đã đánh bại đối thủ, mà Trương Luân Trương đại nhân, là thứ năm.
Cuối cùng đều đánh bại từng nhóm đại nhân, tựa như không chút sức lực, ngồi vào một bên uống nước từng ngụm từng ngụm, nhìn chính là người hào sảng.
Tất nhiên Tiêu Ngư à khâm phục, không khỏi nhìn thoáng qua.
Tiết Chiến nghiêng đầu, thấy thần sắc Tiêu Ngư chuyên chú, hoàn toàn là một bộ dáng tiểu hài nhi xem hăng say, nếu không bởi vì thân phận không đúng, sợ rằng sẽ nhịn không được vỗ tay lớn tiếng khen hay.
Lại nhìn nam tử mới ra sân, nhìn như bạch trảm kê (món gà luộc của Quảng Đông), trói gà không chặt... con mắt Tiết Chiến hơi híp híp, Y thấy, lúc trước quý tộc công tử Tấn Thành, đều là giá áo túi cơm, ngay cả đao cũng vác không nổi. Chỉ là xưa nay Hoắc Đình không tùy ý tiến cử người, Vệ Đường biểu hiện, hoàn toàn chính xác ngoài dự liệu của Y.
Dũng cảm như hổ lang, nhanh báo săn. Quả thật không có nói sai.
Đã ba năm Tiêu Ngư không thấy Vệ Đường động thủ, từ trước đến nay hắn luôn tự hạn chế, hoàn toàn không cần phụ thân nàng đốc thúc, lúc này nhìn thấy hắn biểu hiện dũng mãnh trên đài, càng biết là ba năm này, cũng không lười biếng một phân một hào.
Phần lớn nam nhi tập võ khỏe mạnh ngăm đen, mấy vòng kế tiếp, sớm đã mồ hôi đầm đìa. Vệ Đường trời sinh tác phong nhẹ nhàng, mặc dù hơi có mồ hôi mỏng, lại cũng không ảnh hưởng khí độ cao quý của hắn. Mặt trời đã khuất, vạt áo của hắn bị mồ hôi hơi thấm ướt, làn da phơi nắng bắt đầu đen, càng thêm mấy phần sức quyến rũ nam nhi.
Tiêu Khởi Châu cùng Vệ Đường, đối với Tiêu Ngư, đều là huynh trưởng để cho nàng cảm thấy kiêu ngạo.
Nữ hài nhi trẻ tuổi ngẩng đầu, một đoạn cổ dài nhỏ có đường cong ưu mỹ... Tiết Chiến đưa tay cầm chén nhỏ uống nuóc, "Ba" một tiếng, chén trà Long Tuyền sứ úp ngược ở trên bàn.
Tiêu Ngư nghe được động tĩnh có chút bị hù dọa, quay đầu nhìn Tiết Chiến, thấy Y không nói tiếng nào. Muốn mở miệng hỏi một chút, có thể tưởng tượng mặt mày Y nhăn lại, không hiểu sao đen mặt, cũng coi như thôi.
Tiếp tục quan sát tỷ thí.
Cuối cùng chỉ còn lại có Hoắc Đình cùng Vệ Đường tranh đoạt ngôi thủ, Hoắc Đình bên ngoài anh dũng, mọi người ở đây đều có nghe thấy, Vệ Đường, ngày xưa quyền quý Tấn Thành cũng từng chứng kiến, khi đó Vệ Đường chỉ là một thiếu niên, lại dũng mãnh như thế nào, cũng không phải có khí độ của Hoắc Tướng quân như vậy. Mà bây giờ, lại đứng trên đài ở nơi này, cùng Hoắc Tướng quân giằng co. Lấy năng lực Hoắc Đình, chính là Vệ Đường thua, chỉ sợ cũng bị chú ý lớn tiếng khen hay.
Nhưng cuối cùng Vệ Đường... Lại thắng Hoắc Đình!
Vệ Đường đưa tay, nắm tay người bị thua, kéo Hoắc Đình ngã trên mặt đất lên.
Hoắc Đình lưu loát tiếp lấy tay của hắn mà đứng dậy, cởi mở cười một tiếng, thua tâm phục khẩu phục.
Sau lưng Xuân Trà cũng nhỏ giọng nhảy cẫng: "Vệ công tử cũng thật là lợi hại..."
Còn không phải sao. Tiêu Ngư nhìn nam tử đứng sánh vai Hoắc Đình, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào, nếu như bây giờ nàng vẫn là thiếu nữ khuê các, nhất định muốn vui mừng hô ra tiếng đấy. Nam nhi Tiêu gia, nên như Vệ Đường cùng huynh trưởng nàng, tuổi trẻ anh dũng.
...
Hôm nay Vệ Đường nhất cử thành danh ở Diễn Võ Trường, bởi vì hắn tuổi trẻ tuấn lãng, các phu nhân đại nhân ở đây, đều tự mình lặng lẽ nghị luận Vệ Đường, biết được hắn chưa có hôn phối, tất nhiên là càng thưởng thức.
Phải biết người khó được văn võ song toàn, tiền triều cùng Đại Tề đều tôn trọng võ nghệ, chọn rể cũng là như thế, nhưng người võ nghệ cao cường, thường thường thô ráp dã man, bộ dáng cũng không anh tuấn lắm, mà giống như Vệ Đường, võ nghệ xuất chúng, ngày thường bộ dáng công tử tao nhã, nếu không tận mắt chứng kiến qua năng lực của hắn, nào có thể nghĩ đến hắn có chiêu thức lợi hại cùng lực lượng cường đại như vậy.
Vệ Đường đang nghỉ ngơi, tiếp nhận khăn của một gã sai vặt đưa cho hắn, lau mồ hôi trên cổ.
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Trên mặt nước hòa với mồ hôi cùng nhau trôi xuống dưới.
Một khắc này Vệ đường đều nghe được âm thanh ủng hộ. Tại Tây Bắc, Vệ đường được chứng kiến Hoắc Đình dũng mãnh, biết được tỷ lệ hắn có thể thắng không lớn... Vừa mới tỷ thí cùng với Hoắc Đình, kỳ thật lúc nhìn hắn, xuyên thấu qua hắn, nhìn lại là một đối thủ khác xuất thân thấp hèn, dũng mãnh cường tráng.
Tính tình hắn nội liễm, bị đè nén quá lâu, quá nhiều cảm xúc, lập tức bạo phát ra, hiệu lực kinh người, tất nhiên phát huy tốt hơn nhiều so với thường ngày phải.
Tiêu Khởi Châu đi đến bên cạnh Vệ Đường, thấy hắn an tĩnh lau mặt, lại nghĩ đến hắn vừa mới quyết đấu cùng với Hoắc Đình, hắn (TKC) thật sự thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hắn nói: "Ba năm không thấy, ngươi tiến bộ lại nhiều như thế, quả thực ta giật nảy mình." phần lớn người tập võ đều hiếu chiến, cố chấp thắng bại, hắn luôn coi Vệ Đường là đối thủ, tự nhiên không có một khắc lười biếng, lại không nghĩ rằng, ba năm này chẳng những không vượt qua hắn, ngược lại bị hắn dẫn trước một đoạn lớn.
Nhất thời có chút xấu hổ, lại cảm thấy cao hứng thay Vệ Đường.
Vệ Đường trầm mặc không nói chuyện, lúc này yên lặng, hoàn toàn khác biệt cùng bộ dáng vừa mới trên đài.
Đang nói, một đôi giày màu đen văn mây gấm xuất hiện ở trước mặt của bọn hắn, mọi người ở đây nhao nhao hành lễ, Tiêu Khởi Châu cũng sững sờ, vội vàng quỳ gối nói: "Thần Tiêu Khởi Châu, gặp qua Hoàng Thượng."
Vệ Đường đứng ở bên cạnh Tiêu Khởi Châu, chậm rãi xoay người, cũng hành lễ trước mặt Đế Vương.
Lại nghe được thanh âm Đế Vương trước mặt trầm thấp hùng hậu: "Hoắc Tướng quân cực kì tán thưởng đối với ngươi, hôm nay gặp mặt, quả thật là tuổi trẻ anh dũng... Không biết tiễn thuật ngươi như thế nào, hôm nay trẫm hào hứng, đang muốn tìm người luận bàn một chút."
Tiêu Khởi Châu không thích Ylắm, lúc này nghe được giọng điệu Đế Vương, cảm giác muốn tìm Vệ Đường khiêu chiến, nam nhân tranh đoạt hiếu chiến, Tiêu Khởi Châu vô cùng rõ ràng. Thế nhưng... Vệ Đường chưa từng gặp mặt Y, sao đột nhiên Y muốn tìm Vệ Đường tỷ thí.
Còn nữa, mặc dù tiễn thuật Vệ Đường xuất chúng, lại không bì được võ nghệ của hắn, Tiêu Khởi Châu nghĩ nghĩ, liền nói: " Tiễn thuật Vệ Đường cũng không xuất sắc, nếu hoàng thượng có nhã hứng, thần cả gan... Nguyện ý bồi Hoàng Thượng bắn cung."
Dù sao cũng không phải lần đầu.
"Thật sao?" Tiết Chiến nhìn hai người, chậm rãi nói, "Vậy không biết ngươi xuất sắc nhất loại võ nghệ nào? Không bằng ngươi quyết định, trẫm phụng bồi tới cùng."
Vệ Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh rơi vào người đứng ở trước mặt, Đế Vương trẻ tuổi. Bốn mắt nhìn nhau, Vệ Đường cung kính nói: "Tiêu đại nhân chỉ sợ thần xấu mặt trước mặt Hoàng Thượng thôi, nếu Hoàng Thượng ưa thích, thần nguyện ý bồi Hoàng Thượng luận bàn trợ hứng."
...
Lấy liễu làm bia, cưỡi ngưỡi bắn.
Cây liễu trên sân chia làm hai hàng, người tỷ thí theo thứ tự, phía trước cắm ba cành liễu. Cưỡi ngựa, ném đồng tiền, cầm tên bắn liễu, có thể đồng thời bắn trúng đồng tiền cùng cành liễu, lại cưỡi ngựa đi qua, nắm đồng tiền cùng cành liễu trong tay, tức là; nếu có thể bắn trúng đồng tiền cùng cành liễu, mà không thể kịp thời nắm được, có thể bắn trúng, hoặc bắn không trúng, đều là không trúng.
Người nào bắn trúng nhiều nhất sẽ thắng.
Mỗi khi bắn trúng, sẽ đánh trống lớn tiếng khen hay.
Tiết Chiến cùng Vệ Đường lên ngựa của mình, cầm cung trong tay, mang túi đựng tên.
Tiết Chiến ghé mắt nhìn Vệ Đường một chút, gấp rút giục ngựa tiến lên, rút ra một mũi tên từ trong túi đựng phía sau lưng, nhanh chóng nhắm chuẩn, bắn tên, trực tiếp vèo một cái, bắn trúng đồng tiền thứ nhất ném trong không trung.
Đầu mũi tên xuyên qua đồng tiền, lại thẳng tắp hướng về phía trước, chuẩn xác bắn gãy mất cành liễu thứ nhất. Cành liễu cùng đồng tiền bay lên cao, sau đó cưỡi ngựa phi nhanh, đưa tay, nhẹ nhàng nắm đoạn liễu ở trong tay.
Đế Vương hành động mạnh mẽ nhanh nhẹn.
Chung quanh đánh trống hò hét, reo hò sôi trào.
Gió lớn lập tức thổi áo bào nam tử bay phất phới, ánh mắt Vệ Đường nhìn thoáng qua Đế Vương khí thế như cầu vồng (tinh thần cao cả, khí thế cực kỳ tráng thịnh, có thể vượt qua cả cầu vồng), sau đó không chút do dự xuất thủ...
Tiêu Khởi Châu đứng ở một bên quan sát. Mặc dù từ nhỏ hắn đã ưu tú, lại không sánh kịp Vệ Đường đấy, chỉ có tiễn thuật, hắn mới thắng Vệ Đường. Còn tiễn thuật Đế Vương, hắn đã lĩnh giáo ở ngự hoa viên, cũng nổi bật xuất chúng, không biết được sự phụ nào dạy, ngay cả hắn cũng không nắm chắc thắng nổi Y. Vốn lo lắng cho Vệ Đường, nhưng hiện nay thấy tư thế Vệ Đường bắn tên cùng trình độ tinh chuẩn, thấy mũi tên nhanh như chớp, bắn trúng đồng tiền và cành liễu thứ hai...
Hoàn toàn không có động tác nhắm bắn.
Tiễn thuật của Vệ Đường... ánh mắt Tiêu Khởi Châu xao động, cảm thấy chấn kinh, ẩn ẩn đoán được cái gì.
Tiêu Ngư rửa mặt trong trướng, Xuân Trà tiến đến, nói với nàng Tiết Chiến đang luận bàn tiễn thuật cùng Vệ Đường, mới vội vàng ra ngoài nhìn một cái. Đợi nàng đến, lập tức nhìn thấy hai người, trong tay đã đều cầm lấy một đoạn liễu, mà ở đất trống cắm ba cành liễu, hiện nay đã bị bắn cành hai, chỉ còn lại một nhánh cuối cùng.
Đồng tiền được quẳng lên, rất nhanh rơi xuống, sẽ rơi xuống cành liễu phía trước.
Hai người kia liếc nhau, gần như trong cùng một lúc bắn mũi tên thứ hai, cùng nhau bắn trúng đồng tiền...
Tuy nhiên, hai mũi tên cùng bắn trúng đồng tiền, cách cành liễu một chút va chạm nhau trong không trung, sức lực bằng nhau, "Ba" một chút cùng nhau rơi xuống đất.
Mà cành liễu thứ ba kia gần trong gang tấc, cũng bị gió từ mũi tên thổi kịch liệt lắc lư, cuối cùng dần dần khôi phục lại bình tĩnh, khẽ nhẹ đung đưa trong gió.
Tiêu Ngư cũng nhìn ngây người.
Nàng thấy nhiều tiễn thuật lợi hại, chính là huynh trưởng của nàng Tiêu Khởi Châu, có thể thiện xạ. Vệ Đường cùng Tiêu Khởi Châu cùng nhau học tập tiễn thuật, vẫn kém Tiêu Khởi Châu đấy, cũng là tài năng hiếm thấy. Mà bây giờ... tiễn thuật của Vệ Đường, tự nhiên không thể nào luyện được trong ba năm ngắn ngủi.
Cái chính là, tiễn thuật Vệ Đường vẫn luôn rất tốt...
Tiễn thuật cũng không phải hạng nhất, tương phản —— có lẽ hắn xuất sắc nhất.
Về phần Tiết Chiến... Tiêu Ngư nhìn qua Vệ Đường, nhìn lại Đế Vương tuấn lãng oai hùng trên tuấn mã màu nâu. Vệ Đường được phụ thân nàng dốc lòng dạy, nhưng còn Y?
Y là một thôn phu hương dã, sao lại tập được tiễn thuật lợi hại như vậy?
Tay trắng nhỏ vỗ nhè nhẹ chỗ miệng tách, Tiêu Ngư uống một ngụm, lại tiếp tục đặt chén trà sứ trong suốt như ngọc Long Tuyền trước mặt.
Chén trà là men sắc Mai Tử Thanh, men sắc xanh biếc trơn bóng, đôi tay nhỏ của Tiêu Ngư chậm rãi thưởng thức, chén trà phỉ thúy càng làm nổi bật ngón tay mềm mại như nước. Nàng vô ý thức quay đầu, nam nhân có mi dài sắc bén, trên người ẩn ẩn lộ ra khí thế Đế Vương, uy nghiêm trang trọng, người không dám nhìn thẳng...
Từ sau khi thay y phục trở về, bỗng nhiên Y trở nên trầm mặc, rất ít nói chuyện cùng nàng.
Tiêu Ngư nhẹ rủ tầm mắt xuống. Không biết thế nào lại chọc man hán này.
Y không nói lời nào, nàng chuyên tâm xem tỷ thí trên đài.
Tiêu Ngư luôn đợi tại hậu cung, mặc dù từng nghe nói một số danh tự quan viên, lại có rất ít cơ hội gặp mặt đấy. Ngày hôm nay, không đơn thuần là quan võ, một số quan văn võ nghệ xuất chúng cũng đều nhao nhao ra sân, đại triển quyền cước.
Lễ bộ Thượng thư Lưu Úy, Quang Lộc Tự Khanh Trương Luân, Thị Lang bộ Hộ Cổ Cao Nghĩa, Đại Lý Tự Thiếu Khanh Thôi Thừa Tổ... Đây đều là quan văn, nhưng công phu quyền cước cũng không kém một số quan võ. Hơn nữa nhìn người đi lên tinh thần phấn chấn, hăng hái, so với văn võ bá quan tiền triều nhát gan sợ phiền phức hoặc cao tuổi cổ hủ rõ ràng lên tinh thần nhiều.
Có một số đi theo phản quân ngay từ đầu, có một số lại vừa mới lên đảm nhiệm không lâu. Tỉ như Quang Lộc Tự Khanh Trương Luân, từng là cựu thần tiền triều, chủ quản yến hưởng (quan lo về yến tiệc), có một lần gây ra sự cố, đắc tội quyền quý trong cung, bị giáng chức quan, về sau không biết xảy ra chuyện gì, bi phẫn mà từ quan. Ước chừng là một nam tử ngông ngênh kiên cường, không biết được vì sao bây giờ lại nguyện ý gia nhập quan trường, trung thành với Tân Đế.
Tiêu Ngư đang say mê, chợt nghe được một trận hoan hô nhiệt liệt.
Nàng nhìn lại phía trên đài, nhìn nam tử trẻ tuổi trần trụi nửa người trên, râu quai nón như kích (binh khí cổ), tướng mạo uy mãnh, ngăm đen lại khỏe mạnh, trực tiếp ném Quang Lộc Tự Khanh Trương Luân xuống đài, may thị vệ canh giữ ở bốn phía kịp thời làm đệm ở phía dưới. Thấy nam tử kia đưa nắm tay chiến thắng, tươi cười sang sảng, trên cơ bắp người nổi lên, từng khối, rất là uy mãnh.
Đây là... Tiêu Ngư nhìn danh tự nam tử được khâu ở sườn tay áo.
Hoắc Đình.
Định Quốc Tướng Quân, võ tướng chính nhị phẩm.
Cũng là lúc trước cùng phụ thân nàng bình định Tây Bắc, lại tiến cử Vệ Đường trước mặt Đế Vương.
Tiêu Ngư nhìn tới, thấy Hoắc Tướng quân kia quả thật dũng mãnh phi thường, liên tục bốn vòng đã đánh bại đối thủ, mà Trương Luân Trương đại nhân, là thứ năm.
Cuối cùng đều đánh bại từng nhóm đại nhân, tựa như không chút sức lực, ngồi vào một bên uống nước từng ngụm từng ngụm, nhìn chính là người hào sảng.
Tất nhiên Tiêu Ngư à khâm phục, không khỏi nhìn thoáng qua.
Tiết Chiến nghiêng đầu, thấy thần sắc Tiêu Ngư chuyên chú, hoàn toàn là một bộ dáng tiểu hài nhi xem hăng say, nếu không bởi vì thân phận không đúng, sợ rằng sẽ nhịn không được vỗ tay lớn tiếng khen hay.
Lại nhìn nam tử mới ra sân, nhìn như bạch trảm kê (món gà luộc của Quảng Đông), trói gà không chặt... con mắt Tiết Chiến hơi híp híp, Y thấy, lúc trước quý tộc công tử Tấn Thành, đều là giá áo túi cơm, ngay cả đao cũng vác không nổi. Chỉ là xưa nay Hoắc Đình không tùy ý tiến cử người, Vệ Đường biểu hiện, hoàn toàn chính xác ngoài dự liệu của Y.
Dũng cảm như hổ lang, nhanh báo săn. Quả thật không có nói sai.
Đã ba năm Tiêu Ngư không thấy Vệ Đường động thủ, từ trước đến nay hắn luôn tự hạn chế, hoàn toàn không cần phụ thân nàng đốc thúc, lúc này nhìn thấy hắn biểu hiện dũng mãnh trên đài, càng biết là ba năm này, cũng không lười biếng một phân một hào.
Phần lớn nam nhi tập võ khỏe mạnh ngăm đen, mấy vòng kế tiếp, sớm đã mồ hôi đầm đìa. Vệ Đường trời sinh tác phong nhẹ nhàng, mặc dù hơi có mồ hôi mỏng, lại cũng không ảnh hưởng khí độ cao quý của hắn. Mặt trời đã khuất, vạt áo của hắn bị mồ hôi hơi thấm ướt, làn da phơi nắng bắt đầu đen, càng thêm mấy phần sức quyến rũ nam nhi.
Tiêu Khởi Châu cùng Vệ Đường, đối với Tiêu Ngư, đều là huynh trưởng để cho nàng cảm thấy kiêu ngạo.
Nữ hài nhi trẻ tuổi ngẩng đầu, một đoạn cổ dài nhỏ có đường cong ưu mỹ... Tiết Chiến đưa tay cầm chén nhỏ uống nuóc, "Ba" một tiếng, chén trà Long Tuyền sứ úp ngược ở trên bàn.
Tiêu Ngư nghe được động tĩnh có chút bị hù dọa, quay đầu nhìn Tiết Chiến, thấy Y không nói tiếng nào. Muốn mở miệng hỏi một chút, có thể tưởng tượng mặt mày Y nhăn lại, không hiểu sao đen mặt, cũng coi như thôi.
Tiếp tục quan sát tỷ thí.
Cuối cùng chỉ còn lại có Hoắc Đình cùng Vệ Đường tranh đoạt ngôi thủ, Hoắc Đình bên ngoài anh dũng, mọi người ở đây đều có nghe thấy, Vệ Đường, ngày xưa quyền quý Tấn Thành cũng từng chứng kiến, khi đó Vệ Đường chỉ là một thiếu niên, lại dũng mãnh như thế nào, cũng không phải có khí độ của Hoắc Tướng quân như vậy. Mà bây giờ, lại đứng trên đài ở nơi này, cùng Hoắc Tướng quân giằng co. Lấy năng lực Hoắc Đình, chính là Vệ Đường thua, chỉ sợ cũng bị chú ý lớn tiếng khen hay.
Nhưng cuối cùng Vệ Đường... Lại thắng Hoắc Đình!
Vệ Đường đưa tay, nắm tay người bị thua, kéo Hoắc Đình ngã trên mặt đất lên.
Hoắc Đình lưu loát tiếp lấy tay của hắn mà đứng dậy, cởi mở cười một tiếng, thua tâm phục khẩu phục.
Sau lưng Xuân Trà cũng nhỏ giọng nhảy cẫng: "Vệ công tử cũng thật là lợi hại..."
Còn không phải sao. Tiêu Ngư nhìn nam tử đứng sánh vai Hoắc Đình, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào, nếu như bây giờ nàng vẫn là thiếu nữ khuê các, nhất định muốn vui mừng hô ra tiếng đấy. Nam nhi Tiêu gia, nên như Vệ Đường cùng huynh trưởng nàng, tuổi trẻ anh dũng.
...
Hôm nay Vệ Đường nhất cử thành danh ở Diễn Võ Trường, bởi vì hắn tuổi trẻ tuấn lãng, các phu nhân đại nhân ở đây, đều tự mình lặng lẽ nghị luận Vệ Đường, biết được hắn chưa có hôn phối, tất nhiên là càng thưởng thức.
Phải biết người khó được văn võ song toàn, tiền triều cùng Đại Tề đều tôn trọng võ nghệ, chọn rể cũng là như thế, nhưng người võ nghệ cao cường, thường thường thô ráp dã man, bộ dáng cũng không anh tuấn lắm, mà giống như Vệ Đường, võ nghệ xuất chúng, ngày thường bộ dáng công tử tao nhã, nếu không tận mắt chứng kiến qua năng lực của hắn, nào có thể nghĩ đến hắn có chiêu thức lợi hại cùng lực lượng cường đại như vậy.
Vệ Đường đang nghỉ ngơi, tiếp nhận khăn của một gã sai vặt đưa cho hắn, lau mồ hôi trên cổ.
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Trên mặt nước hòa với mồ hôi cùng nhau trôi xuống dưới.
Một khắc này Vệ đường đều nghe được âm thanh ủng hộ. Tại Tây Bắc, Vệ đường được chứng kiến Hoắc Đình dũng mãnh, biết được tỷ lệ hắn có thể thắng không lớn... Vừa mới tỷ thí cùng với Hoắc Đình, kỳ thật lúc nhìn hắn, xuyên thấu qua hắn, nhìn lại là một đối thủ khác xuất thân thấp hèn, dũng mãnh cường tráng.
Tính tình hắn nội liễm, bị đè nén quá lâu, quá nhiều cảm xúc, lập tức bạo phát ra, hiệu lực kinh người, tất nhiên phát huy tốt hơn nhiều so với thường ngày phải.
Tiêu Khởi Châu đi đến bên cạnh Vệ Đường, thấy hắn an tĩnh lau mặt, lại nghĩ đến hắn vừa mới quyết đấu cùng với Hoắc Đình, hắn (TKC) thật sự thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hắn nói: "Ba năm không thấy, ngươi tiến bộ lại nhiều như thế, quả thực ta giật nảy mình." phần lớn người tập võ đều hiếu chiến, cố chấp thắng bại, hắn luôn coi Vệ Đường là đối thủ, tự nhiên không có một khắc lười biếng, lại không nghĩ rằng, ba năm này chẳng những không vượt qua hắn, ngược lại bị hắn dẫn trước một đoạn lớn.
Nhất thời có chút xấu hổ, lại cảm thấy cao hứng thay Vệ Đường.
Vệ Đường trầm mặc không nói chuyện, lúc này yên lặng, hoàn toàn khác biệt cùng bộ dáng vừa mới trên đài.
Đang nói, một đôi giày màu đen văn mây gấm xuất hiện ở trước mặt của bọn hắn, mọi người ở đây nhao nhao hành lễ, Tiêu Khởi Châu cũng sững sờ, vội vàng quỳ gối nói: "Thần Tiêu Khởi Châu, gặp qua Hoàng Thượng."
Vệ Đường đứng ở bên cạnh Tiêu Khởi Châu, chậm rãi xoay người, cũng hành lễ trước mặt Đế Vương.
Lại nghe được thanh âm Đế Vương trước mặt trầm thấp hùng hậu: "Hoắc Tướng quân cực kì tán thưởng đối với ngươi, hôm nay gặp mặt, quả thật là tuổi trẻ anh dũng... Không biết tiễn thuật ngươi như thế nào, hôm nay trẫm hào hứng, đang muốn tìm người luận bàn một chút."
Tiêu Khởi Châu không thích Ylắm, lúc này nghe được giọng điệu Đế Vương, cảm giác muốn tìm Vệ Đường khiêu chiến, nam nhân tranh đoạt hiếu chiến, Tiêu Khởi Châu vô cùng rõ ràng. Thế nhưng... Vệ Đường chưa từng gặp mặt Y, sao đột nhiên Y muốn tìm Vệ Đường tỷ thí.
Còn nữa, mặc dù tiễn thuật Vệ Đường xuất chúng, lại không bì được võ nghệ của hắn, Tiêu Khởi Châu nghĩ nghĩ, liền nói: " Tiễn thuật Vệ Đường cũng không xuất sắc, nếu hoàng thượng có nhã hứng, thần cả gan... Nguyện ý bồi Hoàng Thượng bắn cung."
Dù sao cũng không phải lần đầu.
"Thật sao?" Tiết Chiến nhìn hai người, chậm rãi nói, "Vậy không biết ngươi xuất sắc nhất loại võ nghệ nào? Không bằng ngươi quyết định, trẫm phụng bồi tới cùng."
Vệ Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh rơi vào người đứng ở trước mặt, Đế Vương trẻ tuổi. Bốn mắt nhìn nhau, Vệ Đường cung kính nói: "Tiêu đại nhân chỉ sợ thần xấu mặt trước mặt Hoàng Thượng thôi, nếu Hoàng Thượng ưa thích, thần nguyện ý bồi Hoàng Thượng luận bàn trợ hứng."
...
Lấy liễu làm bia, cưỡi ngưỡi bắn.
Cây liễu trên sân chia làm hai hàng, người tỷ thí theo thứ tự, phía trước cắm ba cành liễu. Cưỡi ngựa, ném đồng tiền, cầm tên bắn liễu, có thể đồng thời bắn trúng đồng tiền cùng cành liễu, lại cưỡi ngựa đi qua, nắm đồng tiền cùng cành liễu trong tay, tức là; nếu có thể bắn trúng đồng tiền cùng cành liễu, mà không thể kịp thời nắm được, có thể bắn trúng, hoặc bắn không trúng, đều là không trúng.
Người nào bắn trúng nhiều nhất sẽ thắng.
Mỗi khi bắn trúng, sẽ đánh trống lớn tiếng khen hay.
Tiết Chiến cùng Vệ Đường lên ngựa của mình, cầm cung trong tay, mang túi đựng tên.
Tiết Chiến ghé mắt nhìn Vệ Đường một chút, gấp rút giục ngựa tiến lên, rút ra một mũi tên từ trong túi đựng phía sau lưng, nhanh chóng nhắm chuẩn, bắn tên, trực tiếp vèo một cái, bắn trúng đồng tiền thứ nhất ném trong không trung.
Đầu mũi tên xuyên qua đồng tiền, lại thẳng tắp hướng về phía trước, chuẩn xác bắn gãy mất cành liễu thứ nhất. Cành liễu cùng đồng tiền bay lên cao, sau đó cưỡi ngựa phi nhanh, đưa tay, nhẹ nhàng nắm đoạn liễu ở trong tay.
Đế Vương hành động mạnh mẽ nhanh nhẹn.
Chung quanh đánh trống hò hét, reo hò sôi trào.
Gió lớn lập tức thổi áo bào nam tử bay phất phới, ánh mắt Vệ Đường nhìn thoáng qua Đế Vương khí thế như cầu vồng (tinh thần cao cả, khí thế cực kỳ tráng thịnh, có thể vượt qua cả cầu vồng), sau đó không chút do dự xuất thủ...
Tiêu Khởi Châu đứng ở một bên quan sát. Mặc dù từ nhỏ hắn đã ưu tú, lại không sánh kịp Vệ Đường đấy, chỉ có tiễn thuật, hắn mới thắng Vệ Đường. Còn tiễn thuật Đế Vương, hắn đã lĩnh giáo ở ngự hoa viên, cũng nổi bật xuất chúng, không biết được sự phụ nào dạy, ngay cả hắn cũng không nắm chắc thắng nổi Y. Vốn lo lắng cho Vệ Đường, nhưng hiện nay thấy tư thế Vệ Đường bắn tên cùng trình độ tinh chuẩn, thấy mũi tên nhanh như chớp, bắn trúng đồng tiền và cành liễu thứ hai...
Hoàn toàn không có động tác nhắm bắn.
Tiễn thuật của Vệ Đường... ánh mắt Tiêu Khởi Châu xao động, cảm thấy chấn kinh, ẩn ẩn đoán được cái gì.
Tiêu Ngư rửa mặt trong trướng, Xuân Trà tiến đến, nói với nàng Tiết Chiến đang luận bàn tiễn thuật cùng Vệ Đường, mới vội vàng ra ngoài nhìn một cái. Đợi nàng đến, lập tức nhìn thấy hai người, trong tay đã đều cầm lấy một đoạn liễu, mà ở đất trống cắm ba cành liễu, hiện nay đã bị bắn cành hai, chỉ còn lại một nhánh cuối cùng.
Đồng tiền được quẳng lên, rất nhanh rơi xuống, sẽ rơi xuống cành liễu phía trước.
Hai người kia liếc nhau, gần như trong cùng một lúc bắn mũi tên thứ hai, cùng nhau bắn trúng đồng tiền...
Tuy nhiên, hai mũi tên cùng bắn trúng đồng tiền, cách cành liễu một chút va chạm nhau trong không trung, sức lực bằng nhau, "Ba" một chút cùng nhau rơi xuống đất.
Mà cành liễu thứ ba kia gần trong gang tấc, cũng bị gió từ mũi tên thổi kịch liệt lắc lư, cuối cùng dần dần khôi phục lại bình tĩnh, khẽ nhẹ đung đưa trong gió.
Tiêu Ngư cũng nhìn ngây người.
Nàng thấy nhiều tiễn thuật lợi hại, chính là huynh trưởng của nàng Tiêu Khởi Châu, có thể thiện xạ. Vệ Đường cùng Tiêu Khởi Châu cùng nhau học tập tiễn thuật, vẫn kém Tiêu Khởi Châu đấy, cũng là tài năng hiếm thấy. Mà bây giờ... tiễn thuật của Vệ Đường, tự nhiên không thể nào luyện được trong ba năm ngắn ngủi.
Cái chính là, tiễn thuật Vệ Đường vẫn luôn rất tốt...
Tiễn thuật cũng không phải hạng nhất, tương phản —— có lẽ hắn xuất sắc nhất.
Về phần Tiết Chiến... Tiêu Ngư nhìn qua Vệ Đường, nhìn lại Đế Vương tuấn lãng oai hùng trên tuấn mã màu nâu. Vệ Đường được phụ thân nàng dốc lòng dạy, nhưng còn Y?
Y là một thôn phu hương dã, sao lại tập được tiễn thuật lợi hại như vậy?
Bình luận truyện