Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 68



Thời điểm Hàn Tư Ân về quốc công phủ, quốc công phủ còn đang trình diễn một màn hay, màn diễn này vai chính lớn nhất là Ngũ hoàng tử Cơ Hoài.

Từ khi Hàn Trác cùng Hàn Vân có ý định khác với Hàn Minh Châu, số lần Cơ Hoài đến quốc công phủ so với những năm qua nhiều hơn rất nhiều. Đương nhiên, số lần này cũng không đến nỗi khiến hoàng đế sinh nghi Cơ Hoài cùng quốc công phủ đang âm mưu cái gì là được.

Ngày hôm nay khi Hàn Tư Ân ra khỏi quốc công phủ đi đến nơi hẹn, Cơ Hoài vừa vặn lần thứ hai đến đây, hai người còn ở cửa đụng phải. Biết được Hàn Tư Ân đi gặp Cơ Lạc, ngữ khí Cơ Hoài khá là chua chát nói: "Tam ca cùng ngươi, tình cảm của hai người thật tốt."

Cơ Hoài nói như vậy, cũng không phải hắn coi trọng Hàn Tư Ân cùng quan hệ của mình, mà là thời điểm nhìn thấy tình cảm giữa hắn và Cơ Lạc sâu đậm hơn với mình, lại có cảm giác phức tạp khó nói. Lại nói, khi Hàn Tư Ân còn triền miên trên giường bệnh, hắn và Cơ Lạc cũng không qua lại thân cận.

Hiện tại Hàn Tư Ân thay đổi, trở thành người được hoàng đế tín nhiệm nhất, được tất cả mọi người chú ý. Hàn Tư Ân lại cùng Cơ Lạc qua lại gần, trong lòng Cơ Hoài khó tránh khỏi có điểm quái lạ, luôn cảm thấy Hàn Tư Ân chuyển hướng về Cơ Lạc, muốn trợ giúp Cơ Lạc trở thành đế vương.

Đương nhiên, Cơ Hoài cũng từng nghĩ tới Hàn Tư Ân làm như vậy là cũng do có chút chán ghét hắn. Dù sao so với hắn, lúc trước Cơ Lạc vẫn luôn không lui tới quốc công phủ, không qua thăm Hàn Tư Ân cũng còn nghe được. Hắn thì lại không phải, hắn ở sinh thần lão phu nhân hay người khác đều đến, nhưng hắn vẫn không hỏi qua Hàn Tư Ân, thậm chí thỉnh thoảng vài người che độ tồn tại của Hàn Tư Ân, hắn căn bản không nhớ được trong phủ còn có một người như thế.

Cho nên hiện tại Hàn Tư Ân đắc thế, liền triệt để không thèm đếm xỉa đến hắn, muốn giúp đỡ Cơ Lạc. Đồng thời, trong lòng Cơ Hoài còn có chút không phục, Cơ Lạc chỉ là nhi tử không được phụ hoàng hắn sủng ái nhất, Hàn Tư Ân đứng ở phía sau hắn, tương lai kia có mấy phần chắc chắn?

Hắn trước kia là chưa hề đem Hàn Tư Ân để trong lòng, nhưng bản thân Hàn Tư Ân cũng không cho thấy hắn có năng lực. Nếu như năm đó Hàn Tư Ân cũng được phụ hoàng hắn để mắt, ai dám không nhìn hắn? Mẫu phi hắn sẽ không, quốc công phủ cữu cữu hắn càng sẽ không.

Hiện tại quan hệ giữa Hàn Tư Ân cùng Hàn Quốc công phủ căng thẳng như vậy, hai bên đều có trách nhiệm đi. Còn nữa, Cơ Lạc bây giờ tiếp xúc cùng Hàn Tư Ân, không phải cũng là coi trọng tiền đồ của hắn sao? Nếu như là người thật lòng quan tâm hắn, thì trước khi hắn đắc thế đã sớm qua lại rồi.

Thời điểm Hàn Tư Ân nghe được tâm sự của Cơ Hoài, lắc lắc đầu, hắn cảm thấy cõi đời này người yêu thích đóng kịch với mình không ít, mà những người bị ảo tưởng cũng không kém. Cơ Lạc cùng Cơ Hoài ai làm hoàng đế, là bản lĩnh của chính bọn họ.

Chính mình tuy rằng thờ ơ lạnh nhạt, nhưng Cơ Hoài dựa vào cái gì mà đơn thuần cho là, hắn được hoàng thượng yêu thích, quốc công phủ cùng Hàn Vân lại cho hắn ăn chút kẹo, thì hắn phải nhận? Phải vì bọn họ bán mạng? Chỉ vì hắn cũng họ Hàn, là người một nhà với bọn họ sao?

Cơ Hoài là một hoàng tử muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bị Hàn Vân nuôi thành một người không hề giống biết tranh đoạt. Hoặc là nói tính tình Cơ Hoài hiện tại là có người cố ý nuôi thành như vậy, nhưng hắn cũng quá lý tưởng chủ nghĩa rồi.

Muốn mình giúp hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, tưởng mình ngốc sao? Chờ hắn thành hoàng đế, quyền lực không ở tay, còn không tùy ý để người khác giết mình đi?

Đương nhiên, nếu như là Hàn Tư Ân lúc trước kia, e rằng sẽ thật vì cái gọi là tình thân, xoắn xuýt hao tâm suy nghĩ xem sẽ chọn gì, khiến mình trở thành trò cười.

Mà chính mình, không phải hắn.

Rốt cuộc là trong lòng vẫn có tâm tư phức tạp, cho nên khi mẫu phi hắn ám chỉ mấy ngày này nên đến quốc công phủ nhiều một chút, Cơ Hoài liền thuận theo đến.

Kết quả ngày hôm nay đến, lại xảy ra vấn đề rồi. Nói đến, hắn vốn nghe được hạ nhân quốc công phủ nói là Hàn Duyệt Trung ở hậu viện chờ hắn. Hắn sớm quen cùng Hàn Duyệt Trung ở chung, cho nên liền đi trước.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được một tiếng phù phù, sau đó lại đến âm thanh nữ tử hô cứu mạng.

Cơ Hoài nghe thấy thanh âm giống như là của Hàn Thanh Tuyết, trong lòng hơi loạn một chút. Những năm này Cơ Hoài đã biết đến dự định của mẫu thân, tuy rằng hai nhà không nói rõ, nhưng hắn biết Hàn Thanh Tuyết tương lai sẽ thành thê tử mình. Hắn đối Hàn Thanh Tuyết cũng không ghét, lúc này nghe được âm thanh nàng hô cứu mạng, tự nhiên là muốn vào cứu viện.

Chỉ là khi Cơ Hoài chạy tới nơi, biểu tiểu thư Hà Ngọc Châu trong phủ trùng hợp cũng chạy tới. Hà Ngọc Châu nhìn thấy Hàn Thanh Tuyết đang vùng vẫy trong nước, không chút suy nghĩ liền nhảy xuống cứu người.

Kết quả khiến nha đầu bên người nàng sợ đến quỳ trên mặt đất mà khóc, nha đầu của Hà Ngọc Châu gào khóc nói: "Tiểu thư, người không biết bơi."

Cơ Hoài nhìn hai cô nương ở trong nước chìm nổi, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, vừa sai nha đầu đi gọi người, vừa tự mình nhảy xuống cứu người.

May là hai người cũng không cách quá xa bờ, thân thể cũng coi như mềm mại, Cơ Hoài trước tiên đem Hà Ngọc Châu đẩy lên bờ, để cho nha đầu kéo nàng lên, sau đó chính mình ôm lấy Hàn Thanh Tuyết bơi đến bờ.

Lúc này trời đã nóng lên, mọi người mặc y phục đều cực kỳ đơn bạc. Chờ Cơ Hoài đem người cứu lên bờ, mới phát hiện không thích hợp, Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu đều mặc y phục rất mỏng, y phục bám lấy da thịt, hiện lên đường cong mềm mại.

Cả người Hà Ngọc Châu đều là nước, nhìn thấy tình huống như thế, hơi đỏ mặt, hoảng loạn đứng lên, hung hăng trợn mắt nhìn Cơ Hoài một cái, liền nhanh chóng lôi kéo nha đầu của mình chạy mất. Vốn là trong lòng Cơ Hoài có chút tức giận, hắn nghĩ mình bị Hà Ngọc Châu tính kế, hiện tại Hà Ngọc Châu vì tránh hiềm nghi một mực chạy như vậy.

Cơ Hoài có chút hối hận chính mình suy nghĩ quá đáng, lại nghĩ Hà Ngọc Châu điêu ngoa toan tính.

Trước kia đã nói nhan sắc Hà Ngọc Châu cực kỳ đẹp, thời điểm hoảng hốt rời đi như vậy, vừa xấu hổ vừa giận dữ, một chút cũng không có dáng vẻ điêu ngoa ngang ngược ngày xưa, thêm vào vẻ u sầu giữa chân mày, ngược lại khiến người cảm thấy thương yêu cực kỳ.

Lại nói, sau khi Hàn Tú bị vả miệng, Hà Ngọc Châu cùng Hà Phàm giống như trưởng thành hơn rất nhiều, mấy ngày nay nàng và Hà Phàm ở quý phủ đều cực kỳ điệu thấp. Nghe đâu hai người bọn họ còn khuyên bảo Hàn Tú trở về Thanh Châu, chỉ tiếc Hàn Tú mê tâm, vẫn luôn không muốn.

Hà Ngọc Châu rời đi, Hàn Thanh Tuyết nằm trên đất lại sợ hãi khóc lên. Cơ Hoài thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hàn Thanh Tuyết, còn không chờ hắn mở miệng hỏi, liền thấy quốc công phủ phu nhân Liễu thị, chi thứ hai Trương thị cùng Hàn Tú đều vội vã chạy đến.

Nhìn thấy tình cảnh hai người, sắc mặt mấy người cũng thay đổi. Trương thị vội để nha đầu tùy ý xé y phục phủ thêm cho Hàn Thanh Tuyết, bao lấy thân thể của nàng. Liễu thị trầm mặt, mở miệng nói, để Hàn Thanh Tuyết mau đi trở về thay y phục, đừng để vì vậy mà sinh bệnh.

Hàn Thanh Tuyết rất sợ hãi, chẳng những sợ hãi với việc suýt nữa đã chết, mà còn sợ hãi cả tương lai. Nàng đến đây là bởi vì có hẹn, người hẹn là Hàn Minh Châu, đại nha đầu Bạch Chỉ bên người nàng ở trên đường đột nhiên lại đau bụng.

Sau khi nàng nhìn thấy Hàn Minh Châu, hai người ở đây tản bộ, sau đó còn không chưa kịp phản ứng, Hàn Minh Châu nói với nàng một câu rất kỳ quặc, liền đem nàng đẩy vào trong hồ. Nàng căn bản không hiểu tại sao Hàn Minh Châu lại làm như thế, nhưng nàng biết nếu như mình giải thích không rõ ràng, tương lai dù là Cơ Hoài cưới nàng, trong lòng cũng có vướng mắc, tình cảm giữa hai phu thê tất nhiên sẽ không tốt.

Vì vậy sau khi Liễu thị mở miệng, Hàn Thanh Tuyết nắm thật chặt y phục, cầm lấy tay mẫu thân mình, gào khóc nói: "Mẫu thân, mẫu thân, là Hàn Minh Châu đẩy nữ nhi, là Hàn Minh Châu..." Nói ra ba chữ Hàn Minh Châu, trong mắt Hàn Thanh Tuyết tràn đầy sợ hãi, nàng là thật sợ rằng Hàn Minh Châu muốn để mình chết đuối.

Trương thị nghe lời này, lập tức giận tím mặt, quay đầu nhìn về phía Liễu thị, muốn nàng giải thích. Hàn Thanh Tuyết vẫn luôn gào khóc khản cả giọng, khóc đến cuối cùng còn hôn mê bất tỉnh.

Cơ Hoài nhìn tất cả những thứ này, cảm thấy đầu cũng nở ra rồi. Hắn có chút buồn bực, tại sao Hàn Minh Châu muốn đẩy Hàn Thanh Tuyết vào hồ? Giữa hai người chẳng lẽ có thù hận hay sao?

Thời điểm Hàn Tư Ân hồi phủ, Hàn Minh Châu cùng Hàn Thanh Tuyết đã tỉnh lại đều đang quỳ trong viện của lão phu nhân. Hàn Thanh Tuyết nói Hàn Minh Châu đẩy nàng, Hàn Minh Châu nói mình không có, yêu cầu Hàn Thanh Tuyết lấy ra chứng cứ.

Dĩ nhiên là Hàn Thanh Tuyết bỏ không nổi chứng cứ, thời điểm Hàn Minh Châu mời nàng, nàng căn bản không nghĩ nhiều, đi trên đường Bạch Chỉ lại đau bụng, không cùng đi với nàng, cũng không có ai nhìn thấy Hàn Minh Châu ra tay.

Lão phu nhân vì thế rất tức tối, nàng chất vấn Liễu thị, thời điểm Hàn Thanh Tuyết rơi vào trong hồ, nơi đó tại sao không có nha đầu đi tới giúp? Người đều đi đâu rồi? Đây rõ ràng là có người cố ý.

Nhìn thấy mọi người hoài nghi, Hàn Minh Châu cũng khóc, dung mạo của nàng đoan trang xinh đẹp, răng cắn cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mười phần khiến người luyến tiếc, nàng nhìn mọi người đang hoài nghi mình, nói: "Ta và đại tỷ không thù không oán, có lý do khiến ta hại tính mạng nàng đây?"

Hàn Minh Châu hỏi khiến lão phu nhân á khẩu không trả lời được, Trương thị đau lòng nữ nhi thì lại phẫn nộ, nàng tiến lên phía trước nói: "Nói không chừng là ngươi đố kị đại tỷ ngươi."

Hàn Minh Châu chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: "Đố kị đại tỷ cái gì cơ?"

Trương thị vốn muốn nói đố kị Hàn Thanh Tuyết có tương lai tốt đẹp, nhưng nàng không có lý trí, không có nghĩa là lão phu nhân cũng không có. Không chờ nàng hồ đồ mở miệng nói lung tung, lão phu nhân đã trầm giọng nói: "Im miệng."

Trương thị trong lòng cả kinh, không dám lên tiếng nữa.

Hàn Tư Ân vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt nhìn tình thế phát triển, lúc này cũng lên tiếng, thần sắc hắn lãnh đạm, ngữ khí lười nhác nói: "Nữ nhi có thể khiến người ta đố kị cũng chỉ có chuyện hôn sự, hôn sự của Minh Châu do hoàng thượng làm chủ, đây căn bản là vinh dự cực lớn rồi, còn có cái gì đáng để ghen tị."

Người ở chỗ này nghe Hàn Tư Ân nói, đều trầm tĩnh lại. Lão phu nhân nhìn Hàn Tư Ân một cái, ánh mắt nặng nề, bà biết Hàn Tư Ân đang nhắc nhở bà, hôn sự của Hàn Minh Châu không nên do bọn họ nhúng tay.

Hàn Thanh Tuyết vẫn luôn gào khóc nhìn thần thái lão phu nhân, trong lòng lo lắng, trong đầu lại hỗn loạn tưng bừng. Nàng nhớ tới thời điểm Hàn Minh Châu đẩy nàng vào trong nước, nhỏ giọng thầm thì câu kia, để ta giúp ngươi một tay.

Xem thần sắc lão phu nhân lúc này, chẳng lẽ chuyện của nàng và Cơ Hoài có biến. Nghĩ đến đây, sắc mặt Hàn Thanh Tuyết trắng bệch, cả người run rẩy, tay không tự chủ bắt lấy góc áo Trương thị. Trương thị cho là nàng đang chịu kinh hách, ôm nàng khóc lên.

Mà thân là người trong cuộc Cơ Hoài an ủi Hàn Thanh Tuyết, còn hướng lão phu nhân bảo đảm, chính mình sau khi hồi cung sẽ lập tức đem chuyện này báo cho mẫu phi, đưa Hàn gia một câu trả lời.

Đây là phương pháp giải quyết tốt nhất, dưới con mắt mọi người, lão phu nhân không thể phản bác Cơ Hoài, đành phải trơ mắt nhìn Cơ Hoài hồi cung.

Mọi người từ trong viện của lão phu nhân giải tán, Hàn Tư Ân nhìn Hàn Minh Châu một cái, Hàn Minh Châu hoa lê đái vũ có chút đáng thương cười với hắn một cái, mười phần oan ức đi về viện tử của chính mình.

Hàn Tư Ân hạ hạ lông mày, chậm rì rì về Phương Lan viện.

Bên trong Phương Lan viện, tất cả như thường, Hàn Tư Ân đẩy cửa phòng mình, lại thấy được Bạch Thư đang đứng bên trong.

Một khắc Bạch Thư nhìn thấy hắn kia, mặt mày cong cong, y nâng giấy vẽ trong tay, nói: "Hôm nay huynh có rảnh không? Ta muốn vẽ huynh một bức."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện