Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 4: Nguy hiểm trong khi tắm



Tiêu Lang đem Thư Lan dẫn về nhà mình.

Thư Lan khóc một lạt liền mệt mỏi, thân thể nho nhỏ dường như hoàn toàn dựa vào người Tiêu lang hơi cao so với nàng, nếu không phải Tiêu lang rắn chắc hơn nhiều so với đứa bé cùng lứa, thì hai người đã cùng nhau ngã xuống trên mặt đất rồi.

"Được rồi, đến nhà rồi, tự ngươi đi đến giường ngủ đi." Tiêu Lang rút cánh tay Thư Lan từ trong ngực ra, ý bảo chính nàng đi đến trên giường đi.

Thư Lan mơ mơ màng màng gật đầu một cái, đưa tay với tới mép giường cao hơn nằng một chút, lộ ra hai cánh tay mập mạp trắng noãn, sau đó sẽ đem đùi phải nhấc lên trên mép giường, hì hà hì hục vất vả bò lên trên, đáng tiếc sau nỗ lực nửa ngày,nửa người vẫn giắt trên giường, đúng là không lên được.

"Ngu hết biết!"

Tiêu Lang nói thầm một tiếng, đôi tay nâng cái mông nhỏ uốn tới ẹo lui trước mắt, nhấc lên trên, liền đem người đẩy đến bên trong giường, còn lăn hai vòng.

Thư Lan nhắm mắt co người lại, trực tiếp nằm sấp ngủ.

"Ngươi cởi giày ra!" Tiêu Lang đứng trên mặt đất cắn răng nói.

Thư Lan bẹp bẹp miệng, đưa tay quào loạn một chút, sau đó ngón trỏ đưa đến trong miệng, ngón tay út đen thùi lùi, môi hồng nhuận nhuận, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lùi vương đầy nước mắt, không nói ghét được!

Tiêu Lang quả thật muốn nắm tóc rồi, tại sao có người lười biếng thế này! Nhìn xiêm y nàng ấy, buổi sáng bá mẫu còn đổi đồ mới cho nàng, bởi vì mới vừa rồi ăn vạ lăn lộn trên mặt đất, bây giờ đã bẩn không còn hình dáng, còn có mặt của nàng, trước khi ăn cơm trưa còn trắng trắng sạch sẽ, hiện tại đường đen đường trắng , a a a, nàng là người đó! ! !

Nghĩ đến lúc bá mẫu nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, nghĩ đến Thư Uyển tỷ tỷ thêu tiểu hà bao cho hắn, Tiêu Lang cảm thấy, mình có phần trách nhiệm chăm sóc nha đầu lười này.

Hắn đi xuống phòng bếp, nhón chân lên đem nồi chà một lần, múc mấy gáo nước đầy, đến hậu viện ôm bó củi tới, bắt đầu chuẩn bị nước tắm cho hai người. Ừ, cho một người tắm quá lãng phí, dù sao bồn tắm khá lớn, hắn cũng tắm rửa thôi.
Một lát sau, hơi nước ừng ực bốc lên, Tiêu Lang mất công sức đổi nước tắm, liền lôi Thư Lan từ trong kháng xuống, trướctiên cởi hai búi tóc đỉnh đầu ra, tóc mềm hơi vàng rơi xuống, phủ trên bả vai của nàng, sau đó cởi áo cởi quần, thân thể nhỏ bé trắng noãn lộ ra. ( chậc chậc ~ chưa gì đã ăn hết đậu hũ của người ta ~ ^_^ ~ )

Tiêu lang nhìn bụng nhỏ trắng noãn của Thư Lan một chút, nhìn lại bàn tay nhỏ của nàng đen thùi lùi, càng cảm thấy nàng lười không có thuốc nào cứu được, vốn là một tiểu cô nương trắng sạch đáng yêu,bị ngàng lăn qua lăn lại không còn hình dáng.

Bởi vì Thư Lan còn ngủ, Tiêu lang từng chút từng chút kéo người đến bồn tắm bên cạnh, nắm tay của nàng nhảy vào bồn tắm, sau đó dùng lực túm nàng vào, không nghĩ dưới chân trơn trợt, hai người cùng nhau ngã xuống bồn tắm.

"Khụ khụ, ô ô, nương!" Thư Lan sặc một ngụm nước thật to, khó chịu muốn chết, theo thói quen bắt đầu gọi mẹ.

"Không cho khóc!"

Một tiếng dứt khoát vang lên bên tai, thành công khiến Thư Lan ngậm miệng, mở mắt ra, chỉ thấy một tiểu hắc nhân đứng trước mặt, đôi mắt đen láy hung hăng nhìn mình.

Mắt thấy Thư Lan bĩu môi lại muốn khóc lên, Tiêu Lang không nhịn được đỡ nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng vẩy nước trên người nàng: "Đừng khóc, ca ca tắm rửa cho ngươi, tắm trắng tinh, ngươi xem tay của ngươi!" Nắm bàn tay đen thui của người nào đó lên, giơ trước mặt nàng.

Thu Lan trừng hai mắt, ngoan ngoãn không nhúc nhích, nước xung quanh dập dềnh, không lạnh cũng không nóng, thật thoải mái.

Thấy Thư Lan đàng hoàng, cuối cùng Tiêu Lang thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu kì cọ thay nàng.

"Lang ca ca, đau!" Thư Lan nhắm mắt lại, cong môi lên.

Tiêu Lang định thần nhìn lại, quả nhiên phát hiện dấu tay trên thân thể trắng noãn, liền thả nhẹ động tác.

Cảm thấy thư thái rất nhiều, Thư Lan ngọt ngào làm nũng: "Lang ca ca thật tốt."

Từ lâu Tiêu Lang đã quen tính khí của nàng, đau sẽ khóc thoải mái liền nũng nịu, cũng không trả lời, tắm xong bắp chân, cái mông liền tắm bụng cho nàng, từ từ đến phiên bả vai, cổ. Tóc mềm nhũn giống như rong rêu nhẹ nhàng nổi lên trên mặt nước, chặn lại tầm mắt, Tiêu Lang để Thư Lan ngồi trên chân mình, đẩy tóc đến phía sau nàng, giơ tay lên, lại ngây ngẩn cả người.

Nơi xương bả vai mỏng manh tinh sảo, có hai dấu răng giống như vết bớt.

Giống như bị nhiếp hồn, Tiêu Lang từ từ tới gần, bờ môi mềm mại, chạm lại hình dáng quen thuộc kia.

Đụng chạm xa lạ khiến Thư Lan mở mắt, nàng nghi ngờ nhìn cái gáy ngỏ nơi bả vai, giơ tay lên sờ lên cánh tay Tiêu Lang: "Lang ca ca, sao ngươi hôn bả vai ta?" Nương đã nói, thích phải hôn mặt, mặc dù nàng thường nhìn thấy phụ thân hôn miệng nương, có lúc còn có thể nghe tiếng nương kêu vào ban đêm, khi đó nàng còn thay phụ thân tiếc hận, sữa của nương đã không còn. ( ~ sặc ~~)

Người phía trước chợt ngẩng đầu lên, Thư Lan không chuẩn bị mà rơi vào trong đôi con ngươi băng lãnh, ánh mắt kia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, quen thuộc là vì kiếp trước nàng đã từng thấy một lần, đó là lần đầu tiên cũng là một lần cuối nàng trao đổi ánh mắt cùng sinh vật khác, cho nên khắc sâu trong trí nhớ, xa lạ cũng là vì nàng rõ ràng đã biến thành người, người này Lang ca ca nhà Nhị thẩm, làm sao hắn có thể dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn mình đây?

Thư Lan theo bản năng lắc đầu một cái, đưa tay che lại ánh mắt của Tiêu Lang, "Lang ca ca, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ!"

Tiêu Lang bắt được tay của nàng, "Ngươi sợ cái gì?"

Nếu là có người nhìn thấy một màn này, nghe thấy đoạn đối thoại này, tuyệt đối sẽ khiếp sợ trợn to hai mắt, trời ạ, đây rõ ràng là hai oa nhi năm tuổi, lời nói thế nào dễ làm người ta hiểu lầm vậy? Nếu bọn họ lớn khoảng mười tuổi, hoàn toàn có thể đón nhận, đơn giản là chuyện nam nữ chứ sao.

Thư Lan càng phát ra sợ hãi đứng lên, cả người tay chân đều lạnh, dù chung quanh là nước ấm cũng không cách nào ngăn cản hồi ức thê thảm sâu hiện rõ sâu trong linh hồn, nàng thử rút tay về, Tiêu Lang lại bắt được tay của nàng đặt trên cổ của hắn, sau đó hé miệng hướng về phía nàng, lộ ra hai hàm răng trắng: "Quen thuộc sao?"

Là nó, thật sự là nó! Đột nhiên con vật khổng lồ kia từ phía sau nhào tới!

"Nương. . . . . ." Thư Lan bị sợ đến hồn bay phách tán, há mồm liền kêu, chỉ là không đợi âm thanh của nàng truyền đi, liền bị người gắt gao ấn vào trong nước.

"Buông ta ra, ùng ục. . . . . ." Nàng dùng sức giãy giụa, nước ấm áp lại thừa lúc mà vào, tư vị kia cực kỳ khó chịu, Thư Lan vội vàng ngậm miệng, nàng hoảng sợ khiến nước mắt chảy ra mãnh liệt, hòa vào trong nước. Tư vị tử vong lại phủ xuống, Thư Lan nghĩ không cam lòng, đời trước chết ở trong tay nó, đời này còn phải chết trong tay hắn sao? Nàng chỉ là thích ngủ thôi mà, không trêu ai chọc ai cả..., vì sao gặp phải nó?

Thư Lan hận, Tiêu lang càng hận hơn.

Nó là Lang Vương trên băng nguyên, thích nhất là chạy trong trời băng đất tuyết, nhưng có một ngày, nó rơi vào bẫy rập của loài người, sau đó mất đi ý thức, đợi nó tỉnh táo lần nữa, lại bị nhốt ở trong nhà giam kim loại chật hẹp, không có ngày tự do. Thật vất vả, nó được thả ra, mặc dù là ở một địa phương hoàn toàn xa lạ, nhưng nó tự do, sau thời gian ngắn ngủi để quen thuộc, lại phát hiện ra con mồi thứ nhất có thể ăn, một con treo ở trên cây ngủ, hại nó đợi con mồi từ sớm đến muộn! Đáng hận hơn chính là, tốc độ chạy trốn của con mồi này thật chậm thế nhưng một cái vung móng vuốt đã lấy mạng của nó, lúc nó đang có lại tự do!

Vô luận là nó cùng nó, hay là hắn cùng với nàng, đều có mối hận sinh tử!

Nhìn thân thể nhỏ bé đạp ở dưới nước, Tiêu lang cảm nhận được một loại khoái cảm báo thù, tư vị mất hồn này làm con ngươi hắn nổi lên huyết sắc nhàn nhạt, hắn giống như trở về băng nguyên, tất cả sinh vật đều run rẩy ở dưới thân nó.

"A!"

Hạ thân yếu ớt chợt hung hăng bị bắt được, Tiêu lang phát ra một tiếng rên, trên tay cũng mất hơi sức.

Thừa dịp cơ hội ngắn ngủi, trước kia tinh thần Thư Lan cũng không có kích động lao ra bồn tắm thế này, cũng không mặc quần áo, nhanh chân chạy đi về phía đất trồng đậu phộng!

Tác giả có lời muốn nói: ha ha, đã nhận ra, không biết về sau hai người sẽ chung đụng như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện