Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 51: Bò lên chăn



Tỷ tỷ lập gia đình, Tiêu Lang lại cùng ca ca lên trấn học, trong nhà chỉ còn lại một mình nàng, đột nhiên Thư Lan cảm thấy rất vắng vẻ, khi bọn họ còn ở nhà, nàng ghét bọn họ quấy rầy nàng ngủ, bây giờ thì không có ai trêu chọc nàng nữa, nàng lại không ngủ được.

Đêm đó nàng không ngủ được lăn qua lộn lại, ôm gối đầu chạy tới đông phòng, khe khẽ đẩy cửa, cửa bị chốt bên trong, vừa định gọi mẫu thân, lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kiềm chế than nhẹ, đó là âm thanh của mẫu thân.

Nàng chợt nhớ lại khi còn bé, lúc ấy mẫu thân còn ôm nàng ngủ, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh lại, sẽ nhìn thấy phụ thân nằm trên người mẫu thân, hai người đều rất. . . . . . Dáng vẻ rất hưng phấn, mà khi nàng phát ra động tĩnh thì phụ thân sẽ hốt hoảng chạy về chăn của mình, trong mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ của cha nương.

Mặc dù không biết rõ ràng họ đang làm gì, Thư Lan lại hiểu, lúc này cha nương hẳn hi vọng không bị người khác quấy nhiễu, liền cúi đầu trở về phòng mình, lăn lộn trên giường gạch, không biết ngủ lúc nào.

Hôm sau trời vừa sáng, trong mơ mơ màng màng, nàng nghe tiếng nương trách cứ.

Tần thị đứng ở cửa phòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm Tiêu Lang: “Tại sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Đây chính là Thái phó đại nhân trước đây, có ông ấy dạy, chỉ cần con học tốt, tương lai nhất định sẽ hơn người, cũng là đem tới vinh quang cho cha nương con! Lúc trước con không muốn học thì thôi không nói, nhưng nếu đã bái sư, vì sao lại len lén chạy về? Con bảo ông ấy sẽ nghĩ như thế nào? Con làm như thể là con nít sao? Không cần nói gì nữa, nhanh đi về nhận lỗi!”

Thư Mậu Đình cũng chân thành khuyên nhủ: “A Lang, không phải bá phụ bá mẫu bắt con đi học, nhưng thói đời là như vậy, chỉ có đi học mới có thể có được công danh, mới có thể làm quan, mới có thể khiến người ta để mắt đến. Bây giờ con mới mười một tuổi, không học sách, chẳng lẽ định lãng phí cả ngày ở nhà sao? Vẫn là nghe lời bá phụ đi, trở về xin lỗi bá phụ con, yên tâm đi học đi! Nếu con ngại, bá phụ đi cùng con!”

Tiêu Lang cúi đầu, nhìn mũi chân mình nói: “Bá phụ bá mẫu, thật sự con học không vào, mọi người để con xem sách thuốc còn được, để con học cái gì mà nhân nghĩa đạo đức, chẳng thà đánh con hai cái, con thật sự nhức đầu! Ngày hôm qua con đồng ý bái sư, là hy vọng nhị ca có thể đi theo ông ta học cho giỏi, nhị ca thông minh như vậy, lại chăm học, không nên ở nhà không có ai chỉ dạy.”

Sắc mặt vợ chồng Tần thị càng biến đổi, nếu như không có Tiêu Lang, dựa vào thể diện của con rể, cũng chưa chắc nhi tử đã bái sư thành công, nhìn lại dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của Tiêu Lang, nhất thời không đành lòng trách cứ, dù sao trừ chuyện đi học, Tiêu Lang vẫn luôn rất hiểu chuyện, rất ít khi khiến họ lo lắng.

Thư Mậu Đình ôm tia hi vọng cuối cùng khuyên nhủ: “Con đã không muốn đi học, vậy cũng có thể học võ mà, lão nhân gia ông ấy đã từng đánh giặc. . . . . .”

“Bá phụ, con không muốn đi đánh giặc, con sợ con không về được. . . . . .” Tiêu Lang buồn buồn cắt đứt lời của ông.

Tần thị lập tức biến sắc, nàng luôn mong Tiêu Lang sống tốt, nếu ai bắt hắn ra chiến trường, nàng là người đầu tiên phản đối, vội vàng kéo Tiêu Lang đến bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm trượng phu, ngoài miệng đau lòng nói: “Không đi, ai cũng đừng nghĩ bắt con tới cái nơi đó đổi mạng lấy công danh! Con đã không muốn, vậy ngoan ngoãn đợi trong nhà đi, con cũng không phải không có tiền, tương lai mua mười mấy mẫu ruộng tốt, an an nhàn nhàn làm địa chủ lão gia, chúng ta không màng đại phú đại quý!”

Tiêu Lang ngượng ngùng nhìn Thư Mậu Đình một cái, cười nói: “Vẫn là bá mẫu đối xử tốt nhất với con!”

Thư Mậu Đình thấy thê tử dễ dàng bị Tiêu Lang thuyết phục, thở dài thật sâu: “Tùy con vậy, ta cũng không quản được con!” Xoay người đi vào trong nhà, tự nhủ: “Ta phải lên trấn ngay bây giờ, A Lang lanh chanh láu táu chạy về, nói gì đi nữa thì ta cũng phải đi tới nói một tiếng.”

Tiêu Lang không cần phải lên trấn học!

Thư Lan nghe thật vui mừng, như vậy thì lại có người đi chơi với nàng. . . . . .

Tần thị phải chuẩn bị điểm tâm, Tiêu Lang trở về phòng mình, nhìn cánh cửa trước mặt, nghĩ đến buổi tối có thể ôm nha đầu lười đi ngủ, liền hận trời không thể tối ngay lập tức.

Đáng tiếc thường ngóng trông thời gian nhanh trôi qua, kết quả lại cố tình ngược lại.

Thật vất vả chịu đựng rốt cuộc trời cũng đã tối, Tiêu Lang chạy ra sông vui vui vẻ vẻ tắm rửa sạch sẽ, lúc này mới lên giường, trầm ngâm nghe ngóng động tĩnh đông phòng. Đợi nghe được âm thanh Tần thị cài chót cửa đông phòng, hắn lại kiên nhẫn đợi thêm một lát, xác định bọn họ sẽ không trở ra, mới nhẹ chân nhẹ tay xuống đất, rón rén tới trước cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy.

Cửa gỗ phát ra tiếng vang nhẹ, đúng như hắn mong muốn mở ra, Tiêu Lang nhếch môi cười, vì hắn biết, nha đầu lười tuyệt đối không ngờ có người vào phòng.

Trong bóng tối truyền đến âm thanh Quyển Quyển vỗ cánh, nụ cười trên mặt Tiêu Lang bỗng cứng đờ, nếu con chim ngu ngốc này dám phá hỏng chuyện của hắn, hắn tuyệt đối sẽ đưa nó vào hố lửa!

Có lẽ cảm nhận được mùi sát khí của hắn, Quyển Quyển chuyển ý, lại lần nữa rúc vào trong cánh, an tĩnh ngủ.

Tiêu Lang lạnh lùng liếc Quyển Quyển một cái, nhẹ nhàng cởi giày, nằm xuống cạnh Thư Lan, cánh tay chống nửa người nhìn nàng.

Chớp mắt đã cuối tháng năm, cửa sổ mở rộng, gió mùa hè mát mẻ thổi tới, phất động một lọn tóc bên tai nàng rơi xuống. Tiêu Lang vén lên lọn tóc không đứng đắn trên mặt Thư Lan đi, kìm lòng không được hôn lên, nhẹ nhàng gọi: “A Lan, dậy. . . . . .”

Không biết gọi mấy tiếng, rốt cuộc Thư Lan mới mở mắt, nhờ ánh trăng mông lung bên ngoài, thấy mơ hồ hình dáng Tiêu Lang, nghi ngờ hỏi: “Lang ca ca, sao ngươi lại chạy đến đây?” Bởi vì vừa tỉnh ngủ, âm thanh của nàng nhẹ nhàng.

Tiêu Lang ôm nàng vào trong ngực, chạm vào tay là da thịt mát mẻ quen thuộc, không khỏi vừa vuốt ve cổ tay nàng, vừa nhỏ giọng nói: “Bởi vì ta sợ ngươi một mình không ngủ được, về sau ta đều ôm ngươi ngủ có được không?”

trên người hắn có mùi nước suối mát rượi, Thư Lan cảm thấy rất dễ ngửi, liền dụi dụi trong lòng hắn, dựa vào vai hắn nói: “Được, chỉ là không cho ngươi quấy nhiễu ta ngủ!”

Tiêu Lang hôn xuống miệng nàng nhỏ nhắn mềm mềm, lúc lui ra cảm thấy chưa đủ, lại lần nữa hôn lên, ngậm mút, cho đến khi hô hấp hai người rối loạn, mới ôm chặt nàng, “A Lan, ngày hôm qua ta không ở nhà, ngươi có nhớ ta không?”

Tai Thư Lan dán trên lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn, cảm thụ lồng ngực rung động khi hắn nói chuyện, cảm thấy rất thú vị, liền không để ý hắn nói cái gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cọ xát trên ngực, Tiêu Lang biết Thư Lan lại nổi lên hứng thú đùa nghịch, liền áp người xuống dưới thân, nâng cằm của nàng, hỏi lần nữa: “Ngày hôm qua có nhớ ta không?”

Thư Lan chớp chớp mắt, “Nhớ chứ, các người đều không ở nhà, không có ái chơi với ta. . . . . .”

Tiêu Lang lại hỏi: “Vậy ngươi có muốn mỗi ngày đều chơi với ta không?”

Thư Lan “Ừ” một tiếng, “Muốn!”

Tỷ tỷ biết dỗ nàng, nhưng tỷ tỷ phần lớn thời gian đều là chăm sóc nàng, giúp nàng mặc quần áo giúp nàng tết tóc, dạy nàng biết chữ dạy nàng thêu hoa, đều không phải những thứ nàng thích nhất, Lại thêm ca ca thỉnh thoảng trêu chọc nàng, cù nàng giựt tóc nàng, ngược lại một năm qua Tiêu Lang là hợp ý nàng nhất, cõng nàng hái quả hạnh, dẫn nàng đi bắt cái, hơn nữa hắn còn thường hôn nàng, cái loại cảm giác thoải mái đó không giống như khi tỷ tỷ hoặc mẫu thân hôn nàng, rất mới lạ.

Không chút nghĩ ngợi trả lời lấy lòng Tiêu Lang, ánh mắt hắn nhìn nàng trong bóng đêm càng lộ vẻ động lòng người, dụ hoặc nàng: “A Lan, sau này lớn lên ngươi gả cho ta đi, như vậy hai ta có thể ngày ngày ở cùng một chỗ, nếu ngươi gả cho ta…cái gì ta cũng theo ngươi…ngươi nói ngủ liền ngủ, ngươi nói chơi liền chơi.”

Bây giờ Thư Lan đã rất rõ ràng lập gia đình là như thế nào, nàng lắc đầu cự tuyệt: “Ta không muốn lập gia đình, lập gia đình phải tới nhà người khác ở, ta muốn ở cùng với cha nương cơ.”

Tiêu Lang bất đắc dĩ nói: “Chờ ngươi trưởng thành, nương ngươi nhất định sẽ gả ngươi đi, giống như Uyển tỷ, mười sáu tuổi nhất định phải lập gia đình. Ngươi cũng phải gả cho người khác, khẳng định không thể ngày ngày về nhà, nhưng ngươi gả cho ta…nhà ta ở bên cạnh nhà ngươi, ngươi ngày ngày đều có thể nhìn thấy bá phụ bá mẫu.”

“Nhưng phòng ốc nhà ngươi đã bị lửa đốt rồi mà!” Thư Lan có chút không tin lời hắn nói.

“Đốt rồi thì làm lại cái khác!” Tiêu Lang hôn lên khóe mắt nàng, ghé vào bên tai nàng nói: “Chờ ngươi trưởng thành, ta sẽ làm lại ba gian phòng mới, sau đó cưới ngươi, có được không?”

Hơi thở hắn phả lên tai nàng, vừa tê dại vừa nhột, Thư Lan nghiêng đầu trốn , buồn bực hỏi: “Hiện tại ta sắp trưởng thành, nhưng ta vẫn chưa muốn gả cho ngươi, ta cũng phải chờ tới mười sáu tuổi mới kết hôn!” Mặc dù Tiêu Lang nói nghe rất hay, nhưng dù sao cũng không phải là ở cùng một nhà với cha nương, cho nên Thư Lan không muốn.

Mười sáu tuổi à? Tiêu Lang suy nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề, dù sao nha đầu lười đang ở bên cạnh, hiện tại còn có thể ngày ngày ôm nàng ngủ, trừ việc phải lén lén lút lút không có biện pháp bên ngoài, so với gả cho hắn không khác lắm, liền nói: “Được, mười sáu tuổi thì mười sáu tuổi, nhưng ngươi chỉ có thể gả cho ta, nhớ chưa? Nếu bá mẫu hỏi ngươi có muốn lập gia đình không, ngươi phải nói là ngươi muốn gả cho ta, nhớ chưa?”

Hắn muốn cưới là một chuyện, nàng muốn gả lại là chuyện khác, căn bản nha đầu lười không biết ý tứ chân chính của việc lập gia đình là gì, hắn muốn nói cho nàng biết sớm một chút, để nàng nhớ chỉ có thể gả cho hắn, tránh cho tương lai xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu muốn cùng nàng qua một đời, hắn sẽ phải chắc chắn không được có sai sót.

“Ừ, ta nhớ kỹ rồi, vậy ngươi có thể đi xuống chưa? Ngươi thật là nặng, ép ta sắp không thở nổi. . . . . .” Thư Lan đẩy lồng ngực của hắn, uất ức nói.

Tiêu Lang vội lật người ngã sang một bên, định để nha đầu lười nằm trên người hắn, lại nghĩ đến bây giờ thân thể nàng không tiện, liền bỏ đi ý niệm, vỗ bả vai nàng nói: “Vậy chúng ta quyết định, về sau ngày ngày ta tới đây ôm ngươi ngủ, ngươi không được nói cho người khác biết, nhớ chưa?”

Những lời này Thư Lan nghe chán rồi, mặc kệ là hắn hôn nàng, ôm nàng hay làm cái gì khác, cuối cùng luôn cộng thêm câu này, liền nổi giận nói: “Nhớ rồi nhớ rồi, không cần ngươi nói ta cũng nhớ rõ rồi!” Chợt rời cánh tay hắn, lăn qua một bên ngủ.

Không sao hiểu nổi cái tính nóng nảy này, Tiêu Lang khó hiểu đuổi theo: “Ngươi tức giận cái gì chứ?”

Thư Lan nghe hắn không ngừng hỏi tới, vừa quay đầu lại, đúng lúc chạm mặt hắn, liền xoay người ôm cổ hắn, học bộ dáng của hắn, dùng miệng chặn lại cái miệng của hắn, để cho ngươi nói để cho ngươi nói, đem miệng ngươi chặn lại, xem ngươi nói làm thế nào nói!

Tiêu Lang sớm đã ngây người, mặc cho Thư Lan vụng về liếm lấy môi hắn, rốt cuộc nàng thử thăm dò dùng lưỡi cạy ra hàm răng của hắn thì hắn chợt ôm chặt nàng, ngậm cái lưỡi trơn mềm của nàng, bừa bãi nhâm nhi thưởng thức.

Đêm còn dài như vậy, còn nhiều đêm như thế, dù hiện tại chỉ có thể gần gũi nàng, hắn cũng thỏa mãn rồi. Chỉ cần nàng có lòng tin ở hắn, trái tim của hắn cũng sẽ kiên định.

Tác giả có lời muốn nói: nhìn cái tiêu đề chắc chắn là hiểu nhầm đi!

Khụ khụ, chớp mắt đã thứ sáu rồi, ta cẩn thận suy nghĩ một chút, lại bấm ngón tay tính toán, cảm thấy chủ nhật trước vừa được mười ba tuổi có chút không chân thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện