Thê Tử Ngốc

Chương 56



Mọi người vây quanh giường hơn một canh giờ, lúc tỉnh dậy thì Khâu Tiểu Ninh chỉ càm thấy đã mơ một giấc mơ thật dài, lại nhìn xung quanh thấy có rất nhiều người thì giật mình nắm chặt chăn. Tô Mộ Tịch vội vàng nắm lấy tay nàng: “Minh Nguyệt, đừng sợ, mọi người đều là người thân của con.” Nhìn vào đôi mắt giống hệt đôi mắt của Hạo Thành, vành mắt Tô Mộ Tịch lại đỏ.

“Ta…” Khâu Tiểu Ninh chỉ càm thấy đầu óc trống rỗng, nàng nghĩ nàng vẫn còn đang mơ. Nếu không thì tại sao Hoàng thái hậu lại là thân nhân của nàng? Khâu Tiểu Ninh hướng ánh mắt nhìn Khâu Minh Thông xin giúp đỡ.

Khâu Minh Thông vốn là đang ôm Khâu Tiểu Ninh, lúc này nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của nàng thì xoa xoa đầu nàng rồi mới nói: "Ninh nhi, vừa rồi lúc muội ngủ ta đã xác nhận cùng Hoàng thái hậu, muội là nữ nhi của họ, là muội muội hoàng thượng. Nhưng mà, muội không thể kích động, bây giờ muội đã có thai hơn một tháng." Vốn là tìm được cha mẹ thì nên cao hứng, nhưng mà Ninh nhi chắc chắn bị dọa sợ, ai có thể nghĩ đến mình sẽ là nữ nhi của Hoàng thái hậu.

"Ta... Ta..." Khâu Tiểu Ninh do dự nửa ngày cũng chưa nói được cái gì, chỉ ngây ngốc nhìn mọi người đang chờ đợi xung quanh, không biết như thế nào cho phải. Nàng không rõ, nàng như thế nào lại trở thành nữ nhi của Hoàng thái hậu? Nếu là nữ nhi của Hoàng thái hậu nữ nhi thì hẳn là công chúa nha, vì sao công chúa còn có thể bị vứt bỏ? Mà quan trọng nhất, nàng mang thai! Vì sao nàng không có một chút cảm giác nào? Trong chốc lát biết được quá nhiều điều bất ngờ, Khâu Tiểu Ninh thật sự không thể nào lý giải hết được.

Hiên Viên Minh Nhật đã viết xong Thánh chỉ, trở lại phòng nhìn thấy muội muội đã  tỉnh, liền đi đến bên giường. Hắn muốn gọi ‘muội muội’ lại phát hiện không biết vì sao cư nhiên gọi không được, từ ‘muội muội’ này  hắn đã gọi ở trong lòng rất nhiều lần, nhưng đến khi thực sự nhìn thấy nàng thì hắn lại không dám gọi. Nếu hắn gọi, vạn nhất muội muội không đáp lại thì phải làm như thế nào? Nghĩ nghĩ, chỉ là nhẹ nhàng hỏi: "Thân thể khỏe hơn chưa?"

Khâu Tiểu Ninh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hiên Viên Minh Nhật. Trong nháy mắt, tâm Khâu Tiểu Ninh rung động mãnh liệt, vì sao lại như vậy? Lấy lại tinh thần, nàng mới ngây ngốc lắc đầu: "Không, không có việc gì..." Thần thái kia giống hệt như Hiên Viên Hạo Thành.

Trong lúc nhất thời, Minh Nguyệt cung yên tĩnh kỳ lạ.

Một hồi lâu sau, Hiên Viên Minh Nhật mới nói: "Minh Thông, ngươi về nhà trước đi, ngày mai dẫn theo nhà của ngươi tiến cung. Còn về phần muội muội, thê tử của ngươi, đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở trong cung."

"Đối, theo lý thì nên như thế." Tô Mộ Tịch cũng gật đầu, lúc này nàng chỉ quan tâm đến Khâu Tiểu Ninh.

"Này..." Thật ra Khâu Minh Thông không muốn để Khâu Tiểu Ninh ở lại. Hơn nữa theo như tính tình của Hoàng thượng, không giống như là chỉ muốn lưu lại một đêm như vậy.

Thấy hắn còn chần chờ, Hiên Viên Minh Nhật nhíu mày: "Như thế nào? Ngươi cảm thấy đề nghị của Trẫm không tốt?" Thật vất vả muội muội mới trở về, hắn cũng không muốn để nàng ra khỏi cung nữa. Vốn là Hiên Viên Minh Nhật cảm thấy Khâu Minh Thông không tệ, nhưng lúc này khi Khâu Minh Thông đã thành thân với muội muội của hắn, hắn liền cảm thấy nhìn Khâu Minh Thông thật không vừa mắt. Có thể nói, Khâu Minh Thông vô tội đã bị Hiên Viên Minh Nhật  ghi hận.

"Vi thần tuân chỉ." Trời đất bao la, Hoàng đế là lớn nhất, hắn cũng không muốn đắc tội hoàng đế rồi về sau ngay cả thê tử cũng không có.

“Được, vậy ngươi về đi!” Chỉ cần nghĩ đến tiểu tử này đã lớn lên cùng với muội muội thì hắn chỉ hận không thể khiến tiểu tử này biến mất trước mắt, ngay lập tức!

“Ca ca, ta…” Khâu Tiểu Ninh đáng thương nhìn Khâu Minh Thông, nàng sợ. Hoàng cung đối với nàng mà nói là một nơi hoàn toàn xa lạ. Hơn nữa, việc Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu là cha mẹ của nàng, Hoàng thượng còn là ca ca ruột của nàng, nàng thật sự chưa thể hoàn toàn tiếp nhận được.

"Ninh nhi, ngoan, ngày mai ta sẽ tiến cung đón muội." Nhìn thấy ánh mắt dường như muốn giết chết hắn của Hoàng thượng, Khâu Minh Thông thật không dám làm trái lại, tuy rằng hắn thực lo lắng cho Ninh nhi. Nói xong,Khâu Minh Thông liền rời đi.

Khâu Minh Thông đi rồi, Khâu Tiểu Ninh nhìn mọi người đang chờ đợi xung quanh, lại thấy trong mắt Tô Mộ Tịch hiện lên khổ sở, nàng có chút không đành lòng nhưng lại không biết nói gì. Hiên Viên Minh Nhật có lẽ là cảm giác được bất an của nàng, tiến lên nói: "Cha mẹ, chúng ta mang Minh Nguyệt hồi Thần hi cung đi?"

--- -----

Cứ như vậy, Khâu Tiểu Ninh được dẫn đi Tây điện của Thần hi cung. Tây điện vẫn luôn trống, là do Tô Mộ Tịch và Hiên Viên Hạo Thành lưu cho Hiên Viên Minh Nguyệt. Khâu Tiểu Ninh vừa đi vào thì liền cảm nhận được gian phòng này được bố trí rất dụng tâm, thực sự bị cảm động, lại không biết nói gì. Hết thảy, đều giống như đang mơ một giấc mơ, nàng đột nhiên có cha mẹ, còn có ca ca. Mà họ đều là những người có thân phận tôn quý nhất.

“Minh Nguyệt, con có thích gian phòng này không? Nếu không thích thì nương sẽ đổi cho con một gian phòng khác, được không?” Tô Mộ Tịch nắm lấy tay Khâu Tiểu Ninh, khẩn trương nói. Hiên Viên Hạo Thành giữ chặt tay Tô Mộ Tịch. Cũng mang vẻ mặt chờ mong nhìn Khâu Tiểu Ninh, gian phòng này là do hắn và Tịch nhi bố trí thật lâu.

Nhìn ánh mắt tha thiết của hai người, Khâu Tiểu Ninh gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thực thích." Hai từ ‘Cha mẹ’, nàng thật sự gọi không được. Trong mắt của Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch đều hiện lên một chút thất vọng, nhưng mà lại nở nụ cười ngay, nữ nhi cũng đã trở về, gọi cha mẹ cũng là chuyện sớm muộn.

Đỡ nàng ngồi xuống bên giường, Tô Mộ Tịch nắm lấy tay Khâu Tiểu Ninh hỏi: "Minh Nguyệt, mấy năm nay con sống như thế nào? Bọn họ… bọn họ đối ử với con có tốt không?" Vốn nên là nữ nhi có ngàn vạn sủng ái, lại phải chịu lưu lạc mà lớn lên trong một gia đình bình thường, nghĩ đến đó, Tô Mộ Tịch lại nhịn không được mà khổ tâm.

"Có thể, có thể gọi con là ‘Ninh nhi’ được không? Mọi người đều đối xử với con tốt lắm, các ca ca đối với con cũng tốt lắm. Người, người đừng khổ sở." Sợ Tô Mộ Tịch khổ sở, Khâu Tiểu Ninh không dám nói ‘cha mẹ đối con tốt lắm’.

“Được, được, chúng ta sẽ gọi con là Ninh nhi.” Nghe được nàng quan tâm mình như vậy, Tô Mộ Tịch che miệng gật đầu, nàng thật sự sợ mình không kìm lòng được mà bật khóc. Khâu Tiểu Ninh vươn bàn tay đặt lên tay Tô Mộ Tịch, nàng không muốn Hoàng thái hậu khóc.

Hiên Viên Hạo Thành cũng vỗ về vai Tô Mộ Tịch, nói: “Tịch nhi, nàng đừng khóc, nàng xem, Ninh nhi thấy nàng khóc thì sẽ buồn.” Nói rồi hắn cũng không biết phải làm sao nữa, nhưng mà nữ nhi đã trở về, hắn thật sự rất cao hứng, rất cao hứng.

Hiên Viên Minh Nhật bước vào gian phòng, nói với Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch: “Cha mẹ, chúng ta hồi cung thôi, để cho Ninh nhi nghỉ ngơi thật tốt, nàng đang có thai, chắc chắn sẽ cảm thấy mệt.” Hắn có thể cảm giác được bất an trong lòng muội muội, mà nàng vẫn còn mệt mỏi, nên để nàng ngĩ ngơi.

Lúc này Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch mới mang tâm trạng lưu luyến không rời mà ly khai Tây điện. Một mình Khâu Tiểu Ninh nằm trên giường mà tâm trạng rồi bời. Trước đây không lâu nàng còn tìm kiếm cha mẹ, bây giờ thực sự tìm được rồi? Lấy ra ngọc bội trong ngực áo, nhẹ nhàng hỏi: “Ngọc bội ơi ngọc bội, ngươi nói cho ta biết, có phải ta đang nằm mơ không? Nếu không thì họ thật sự là người thân của ta?” Ngọc bội dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng trong suốt ấm áp.

Khẽ đặt ngọc bội dười gối đầu, quả thật là mệt mỏi, Khâu Tiểu Ninh dần chìm sâu vào giấc ngủ. Nàng vừa ngủ, Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch lại tiến vào, khẽ cầm lấy ngọc bội dười gối, thiếu chút nữa thì bật khóc. Hai người nhìn nhau một cái rồi ngồi xuống bên giường Khâu Tiểu Ninh, không muốn rời đi, dường như cũng sợ tất cả là một giấc mơ…

Hiên Viên Minh Nhật trở về phòng, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười nhẹ, cuối cùng, muội muội của hắn cũng trở về rồi.

--- -----

Tại Khâu gia, tin tức Khâu Tiểu Ninh là công chúa nổ ra. Ai có thể ngờ tới một nha đầu ở nhà bọn họ mười mấy năm lại chính là muội muội của đương kim Hoàng thượng, là công chúa của Hiên viên hoàng triều.

Người bình thường bình tĩnh nhất, Khâu Khải Chính cũng ngây dại, ông đã đoán thân thế của Ninh nhi nhất định bất phàm nhưng không nghĩ nàng lại có thể là công chúa. Hơn nữa theo như tình huống năm đó, ông nghĩ rằng thân nhân Ninh nhi có lẽ đã mất rồi, cho nên ông mới đưa nàng ngọc bội, mong nàng nhớ kỹ công ơn của cha mẹ thân sinh, không nghĩ đến Ninh nhi lại có thân phận tôn quý như vậy. Nhưng mà nếu nàng là công chúa thì sao lại lưu lạc dân gian? Có phải có liên quan đến chuyện tướng quân tạo phản năm đó? 

Mà Viên thị lúc đều thì cao hứng sau đó thì nhảy dựng lên, vậy mà bà đã cứu một công chúa, hơn nữa con của bà cũng cưới được công chúa. Sau này xem thừ còn có ai dám xem thường Khâu gia bọn họ, còn có ai dám xem thường bà. Nhưng bà lập tức nhớ lại cách bà đối xử với Khâu Tiểu Ninh, trước đó không lâu còn nói lời lạnh nhạt, còn luôn mắng nàng là sao chổi. Chỉ nhớ tới đây thôi cũng khiến bà sợ đến mức thất hồn lạc phách. Khâu Tiểu Ninh có thể tố cáo bà với Hoàng thái hậu hay Hoàng thượng không? Hoàng thái hậu và Hoàng thượng sẽ biết bà đối xử không tốt với Khâu Tiểu Ninh? Họ có thể lấy mạng bà không?  Sẽ không đâu, bà chính là ân nhân cứu mạng của Khâu Tiểu Ninh. 

Khâu Minh Trí cũng cùng nỗi lo với Viên thị, thường ngày hắn đối với Khâu Tiểu Ninh cũng là làm theo Viên thị…

Khâu Minh Duệ sau khi hồi phục tinh thần thì thật sự cảm thấy cao hứng thay cho Khâu Tiểu Ninh, bây giờ nàng sẽ không bao giờ phải chịu đựng lời nói lạnh nhạt nữa rồi. Một khi nàng trở về nhất định sẽ được nương cung phụng như Bồ tát giáng thế, nghĩ như vậy, Khâu Minh Duệ cười cười, cười đến thật không phúc hậu!

“Cha mẹ, còn có chuyện đáng mừng hơn nữa.”Khâu Minh Thông cười thật tươi.

“Còn có chuyện gì đáng mừng hơn nữa? Chẳng lẽ là, nha đầu Ninh nhi mang thai?” Khâu Khải Chính nhìn Khâu Minh Thông, thấy trên mặt hắn chỉ toàn là nét cười, nhìn là đoán được. Thật ra Ninh nhi và Thông nhi đã thành thân nhiều ngày, đây cũng là chuyện dễ đoán.

“Đúng là như thế, không lâu nữa ta có thể làm cha.” Nói xong Khâu Minh Thông lại không kiềm chế được mà nở nụ cười ngây ngốc. Nhịn không được lại nghĩ, không biết trong bụng Ninh nhi là nam hài hay là nữ hài? Là giống Ninh nhi hay là giống hắn? Có thể là long phượng thai hay không?

“Thật sao?” Viên thị phục hồi tinh thần là trong lo lắng, vẻ mặt đầy ý mừng. Bà vốn đang lo lằng Khâu Tiểu Ninh thành công chúa thì sẽ chướng mắt nhà bọn họ, lúc này nghe tin mới yên tâm, một khi có đứa nhỏ thì Khâu Tiểu Ninh không thể có tâm tư khác được nữa.

“Là thật, là do chính thái y trong cung bắt mạch, không thể sai.” Khâu Minh Thông gật đầu, hắn muốn thông cáo cho cả Hiên viên hoàng triều cùng biết tin mừng này.

Khâu Minh Duệ tiến lên, chân thành chúc mừng: “Đại ca, chúc mừng huynh.” Ninh nhi và đại ca nhất định sẽ hòa thuận vui vẻ đến đầu bạc răng long.

“Thông nhi, Hoàng thượng có hỏi chúng ta đối xử với Ninh nhi như thế nào không?” Viên thị vẫn không nhịn được mà dò hỏi. Bà vẫn thực lo lắng, sợ Hoàng thượng biết bà đối xử không tốt với Khâu Tiểu Ninh, có phải sẽ giết bà hay không?

“Sớm biết như thế, tại sao khi ta khuyên người quay đầu lại không nghe!” Khâu Khải Chình tuyệt đối không đồng tình với Viên thị, không nghe người khác khuyên bào, tham hư vinh, xứng đáng.

“Ta… ta…” Viên thị mở miệng nhưng không nói được gì, bởi vì Khâu Khái Chính đều nói sự thật.

Khâu Minh Thông bất đác dĩ thở dài, nói: “Ninh nhi sẽ nói chúng ta đối với nàng tốt lắm.” Nhưng mà theo tính tình Hoàng thượng như vậy, một khi đã muốn biết là ai đối với muội muội của hắn không tốt, chỉ sợ không đến một ngày. Đương nhiên, lời này hắn không dám nói với Viên thị.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày mai ca ca ghen tị, Minh Thông cũng muốn không hay ho, ha ha ha ha... (>^w^<)

Rất rút, hôm nay sẽ không phóng đồ, ngao ngao......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện