Thê Tử Ngốc

Chương 6



Nửa canh giờ sau, mâm bánh bao hấp và nồi cháo cũng hết sạch. Xoa bụng, nghĩ về mấy cái bánh bao nhỏ thấy còn chưa no, Khâu Minh Duệ cướp đĩa của Khâu Minh Trí, ăn hết cái bánh bao rồi liếm miệng, nói: "Nương, con còn muốn ăn bánh bao nhỏ." Lúc này, Khâu Minh Duệ đã nói lên tiếng lòng của mọi người.

Viên thị vốn không hài lòng việc Khâu Chính Khải lén lút cho con tiền tiêu vặt, lời nói của Khâu Minh Duệ vừa vặn làm cớ cho bà nổi giận. Mọi khi, Viên thị rất thích Khâu Minh Duệ, lúc ăn cơm thường cho Khâu Minh Duệ ngồi bên cạnh mình, lúc này cũng dễ dàng để cho Viên thị nhéo tai hắn. Bà vươn tay nhéo tai Khâu Minh Duệ, mắng: "Thèm chết con...con nghĩ là ăn cái này không tốn tiền à? Có biết là mấy cái đồ này chỉ có thực phường tốt nhất trong Hoàng Thành hay không, đắt như vậy. . . . . ." Nhà chúng ta không đủ tiền mua, những lời này Viên thị không dám nói ra, Khâu Chính Khải vẫn còn ngồi ở bên cạnh đấy.

Khâu Minh Trí nghe không nổi nữa, buông cái chén trên tay xuống, mở miệng nói: "Nương, cái này không phải là bọn con mua, là muội muội làm." Cái tính này của nương không biết bao giờ mới sửa được, có chuyện gì liên quan đến tiền là như muốn lấy mạng bà vậy.

Nghe nói thế, Khâu Chính Khải vội hỏi: "Trí nhi, con vừa nói gì?" Ninh nhi mới được mấy tuổi, sao lại làm được mấy cái này? Hơn nữa, mùi vị này không thua đồ ăn của thực phường, sao có thể? Chắc hắn vừa nghe lầm rồi!

Khó hiểu nhìn cha mình một cái, sao hắn nói như vậy mà cha không nghe rõ? Khâu Minh Trí lại nói to hơn: "Mấy cái bánh bao nhỏ này là muội muội làm, không phải bọn con mua." Cha cho 60 văn, mua trong thực phường cũng chỉ được hai cái bánh bao hấp mà thôi, muội muội làm còn được nhiều hơn. Tất nhiên, lời này Khâu Minh Trí sẽ không nói ra, hắn chỉ dám nghĩ ở trong lòng.

Ngược lại, Khâu Minh Thông không nói lời nào, từ lúc hắn vào nhà chính đã cảm thấy tâm tình của cha mình không tốt chút nào. Suy nghĩ một chút, đoán tại vì cha không đưa muội muội đến Hàn phủ nên người Hàn phủ làm khó cha. Lòng dạ của người Hàn gia đều hẹp hòi, bọn họ có thể không cho hắn làm thư đồng, thì chức quản sự này của cha cũng không làm được bao lâu, hơn nữa nếu Hàn gia dùng thủ đoạn bẩn thỉu khiến cha rời đi, sau này cha sẽ không thể làm quản sự ở nhà khác. Nếu sự thật giống như hắn nghĩ, cuộc sống sau này của gia đình bọn họ sẽ rất khó khăn.

Khâu Chính Khải lấy lại tinh thần, khen Khâu Tiểu Ninh mấy câu rồi nói: "nhưng mà Ninh nhi còn quá nhỏ, về sau không cần làm những chuyện này, để cho nương của con làm là được rồi." Nói xong, xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, trong lòng hơi đau. Nhìn ngọc bội trên người Ninh nhi là biết xuất thân của nàng bất phàm, nàng vốn nên là tiểu thư nhà quyền quý, nếu không phải trong nhà gặp chuyện, sao có thể sống trong nhà của bọn họ. Thấy nàng tuy còn nhỏ tuổi đã làm những việc này, Khâu Chính Khải cũng không đành lòng, dù sao cũng nuôi từ khi còn nhỏ, Khâu Chính Khải thật sự coi Khâu Tiểu Ninh như nữ nhi ruột thịt của mình.

Viên thị mấp máy miệng không lên tiếng, tình cảm của bà đối với Khâu Tiểu Ninh rất phức tạp, nếu như nàng là nữ nhi ruột thịt, bà đã xem nàng như bảo bối mà che chở. Nhưng Khâu Tiểu Ninh không phải nữ nhi ruột của bà, bà cảm thấy Khâu Tiểu Ninh đang chiếm vị trí của nữ nhi mình, mỗi lần thấy người trong nhà che chở Khâu Tiểu Ninh, bà cảm thấy có lỗi với nữ nhi đã chết. Nhưng lúc này nhìn đôi tay nhỏ bé của Khâu Tiểu Ninh, nhớ tới mấy cái bánh bao hấp vừa nãy, thì ngập ngừng lên tiếng: "Lần sau không cần làm mấy cái này."

Ầm ĩ như vậy, cũng không có ai hỏi Khâu Tiểu Ninh tại sao lại làm bánh bao. Khâu Minh Thông cúi đầu trầm tư một lúc, đem ý nghĩ giữ ở trong lòng, muội muội còn quá nhỏ, không thể khiến cho nàng mệt mỏi. Hàn gia là gia tộc lớn, sẽ không khiến cha rời đi nhanh như vậy, bọn họ rất cần giữ thể diện, cho nên trong thời gian ngắn cả nhà vẫn còn có thể chống đỡ.

Khâu Tiểu Ninh cảm thấy thất bại, cha và nương đã nói như thế, thì chắc chắn nàng không thể nói ra mục đích của mình. Nắm tay, tự nhủ với mình, không nên vội. . . . . .

Mà dáng vẻ nóng nảy của Khâu Tiểu Ninh lọt vào trong mắt Khâu Minh Thông vẫn đang duy trì trầm mặc, trong lòng hắn khẽ động, bỗng hiểu ra vì sao hôm nay muội muội phải hấp bánh bao.

Đêm không sâu, nhưng trên bầu trời đã đầy sao. Khâu Tiểu Ninh tựa vào cửa sổ, nhìn Tước nhi bay tới bay lui, thỉnh thoảng bay lên vai của Khâu Tiểu Ninh, mổ nhẹ một cái, nhưng mà Khâu Tiểu Ninh vẫn không thấy vui. Nàng không muốn tại nàng mà cha bị Hàn gia gây khó dễ, cũng không muốn mọi người trong nhà vì cha mất việc mà không còn đường sống. Nhưng những chuyện nàng có thể nghĩ tới, thì hôm nay đã làm rồi, nàng không biết nên làm gì tiếp. Dù trọng sinh một lần, nàng vẫn ngốc như vậy.

Lúc Khâu Tiểu Ninh mặt mày ủ dột, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Khâu Tiểu Ninh ra mở cửa thì thấy Khâu Minh Thông đứng ở ngoài, nàng ngây ngốc kêu: "Ca ca. . . . . ."

Xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, Khâu Minh Thông cười nói: "Muội muội, vào phòng, ca ca có chuyện muốn nói với muội." Khâu Minh Thông cảm thấy sau khi muội muội ngã bệnh, tỉnh lại thì khác hẳn ngày trước, trước kia muội muội nhu thuận nghe lời, bây giờ muội muội lại biết quan tâm đến chuyện trong nhà, không lẽ người ta sau khi khỏi bệnh lại có thể thay đổi lớn như vậy? Hơn nữa muội muội còn chưa đến năm tuổi, không biết chuyện hôm nay là ai dạy nàng?

Khâu Minh Thông đứng bên cửa sổ, kéo tay Khâu Tiểu Ninh hỏi: "Muội muội, là ai dạy muội làm bánh bao hấp?" Vừa nãy ở trong nhà hắn không muốn hỏi vì sợ muội muội không dám nói ra.

Trước khi làm bánh bao hấp, Khâu Tiểu Ninh cũng biết sẽ có người hỏi , nếu là người khác, nàng có thể tùy tiện lừa gạt cho qua, nhưng người này là ca ca, nàng không muốn nói dối hắn. Cúi đầu, nàng lựa chọn lặng im không nói.

Khâu Minh Thông thấy dáng vẻ này của muội muội, cũng không hỏi nữa, xoa đầu nàng nói: "Muội muội, không cần lo nghĩ chuyện trong nhà, muội vẫn còn nhỏ, chỉ cần khỏe mạnh lớn lên là tốt rồi." Hắn biết tính của cha, có thể làm việc nhưng lại không biết lấy lòng chủ tử. Lần này, Hàn gia mượn chuyện muội muội để cảnh cáo cha. Khâu Minh Thông cưng chiều muội muội, cho nên ban ngày lúc mua bột mì và thịt hắn đều tùy ý nàng. Nhưng chín tuổi thì không còn nhỏ, hơn nữa hắn lại thông minh, cộng thêm lúc dùng cơm nhìn nét mặt của Khâu Tiểu Ninh, hắn có thể đoán ra vì sao nàng lại làm như vậy. Nhưng tất cả giống như cha nói, muội muội vẫn còn nhỏ.

"Ca ca. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh có chút kinh ngạc, sao ca ca mới chín tuổi đã thông minh như vậy rồi? Thì ra mọi chuyện nàng làm ngày hôm nay ca ca đã đoán ra tại sao? Nghĩ như vậy, Khâu Tiểu Ninh kéo tay của Khâu Minh Thông đang đặt ở trên đầu nàng xuống: "Ca ca, Ninh nhi không nhỏ, Ninh nhi đã bốn tuổi rưỡi." Nàng không cần hắn coi nàng như muội muội, Khâu Tiểu Ninh hi vọng mình mau lớn lên. Cho dù chỉ là nhanh đến chín tuổi cũng được, như vậy nàng cũng không phải gọi hắn là ca, nàng có thể gọi hắn là Tử Hằng, tên tự của hắn. Ca ca mười lăm tuổi, thì có tên tự riêng. Ca ca của nàng vĩnh viễn không giống người khác.

"Muội muội, ta cảm thấy muội không giống trước kia, càng hiểu chuyện hơn rồi." Dù Khâu Minh Thông nói rất nhỏ, Khâu Tiểu Ninh vẫn nghe thấy, nhưng nàng cúi đầu làm bộ như không nghe được, bởi vì nàng không biết nên trả lời Khâu Minh Thông như thế nào. Nàng có thể tìm một lý do lừa gạt mọi người trên đời, nhưng nàng không muốn nói dối hắn dù chỉ là một câu.

Đưa tay xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, hắn nói nói: "Nha đầu, không cần lo nghĩ linh tinh, muội muốn làm gì ca ca giúp muội." Muội muội của Khâu Minh Thông hắn, hắn không nỡ làm nàng mệt mỏi.

Gật gật đầu, Khâu Tiểu Ninh đáp: "Được, Ninh nhi tin tưởng huynh." Ca ca là người thông minh, nàng muốn làm gì chắc chắn ca ca sẽ giúp nàng làm được, nàng chỉ mong rằng ca ca sẽ không hỏi nhiều về thay đổi của nàng. Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói ra, nàng muốn tìm cha nương ruột của mình trước, nàng tin rằng nàng không phải là đứa nhỏ bị cha nương vứt bỏ.

Trên thực tế, nàng thật sự không phải là bị vứt bỏ.

Trong hoàng cung, Tô Mộ Tịch nhìn ám vệ quỳ đầy đất mà khóc không ra nước mắt, con của nàng, nhiều năm như vậy mà một chút đầu mối không tra được. Kết quả này khiến cho nàng phải hoài nghi thực lực của ám vệ, hay là bọn họ vốn không tận tâm. nếu không, với thực lực của ám vệ, sao lại không tìm được một đứa nhỏ?

"Chủ nhân, chúng thần sẽ hết sức tìm kiếm, xin ngài cho thần thêm một chút thời gian." Biết chủ nhân lo âu, ám vệ tên Tùng Thư bước lên nói. Không chỉ riêng chủ nhân, ngay cả hắn cũng hoài nghi, sao trên đời lại có người mà ám vệ không tìm được. Hay là người bọn họ muốn tìm đã chết? Nhưng hắn tuyệt đối không dám nói với Tô Mộ Tịch mấy câu này, ít nhất để chủ tử ôm hi vọng cũng tốt hơn.

Ngay vào lúc này, đám ám vệ đều nghe thấy tiếng động, không cần Tô Mộ Tịch trả lời đã không tiếng động lui ra khỏi phòng. Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Hiên Viên Hạo Thành xoa mắt buồn ngủ: "Tịch nhi, nửa đêm nàng không ngủ, ra ngoài này làm gì?"

Lập tức thu hồi vẻ mặt tức giận, nàng kéo tay Hiên Viên Hạo Thành nói: "Không có việc gì, chúng ta trở về phòng ngủ đi!" Mặc dù cười, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, Hạo Thành, chàng có nhớ nữ nhi của chúng ta hay không? chàng có nghĩ tới nó hay không? Từ khi tỉnh lại sau một năm mê man, thì chàng luôn an ủi rằng nữ nhi của nàng sẽ trở về, nhưng lại không nhắc tới nữ nhi trước mặt nàng.

Hiên Viên Hạo Thành nắm chặt tay Tô Mộ Tịch, mấp máy miệng, cuối cùng không lên tiếng. Hắn biết Tịch nhi nghĩ gì, nhưng hắn không nghi ngờ lời của quốc sư gia gia. Minh Nguyệt có cuộc sống của nàng, mà sống xa bọn họ chính là số phận của nàng. Nếu như Minh Nguyệt ở cùng bọn họ thì nàng sẽ không gặp được nhân duyên định mệnh của mình, là tiếc nuối cả đời nàng. Chuyện bọn hắn có thể làm là sau khi Minh Nguyệt trở lại thì đối xử tốt gấp đôi với nàng. Nhưng Tịch nhi như vậy hắn cũng không đành lòng, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tịch nhi, khi nào có thời gian chúng ta đi Giang Nam có được không?" Tịch nhi rất yêu quý nữ nhi nhà Triệu tướng quân, có lẽ gặp đứa bé kia thì Tịch nhi sẽ thoải mái hơn.

Tô Mộ Tịch ngớ người, gật đầu nói: "Được, chờ Minh Văn và Minh Võ lớn một chút, chúng ta liền đến Giang Nam đi xem một chút." Thu hồi suy nghĩ, Tô Mộ Tịch kéo tay Hiên Viên Hạo Thành, hai người cùng nhau trở về phòng.

Hạo Thành, hẳn là đang an ủi nàng đi! Lời quốc sư gia gia nói nàng không phải là không biết, nhưng mà nàng không tin, nữ nhi của nàng không thể lớn lên bên nàng mà còn phải chịu khổ giống như nàng đã từng trải qua. Cái loại khổ sở đó, nàng mãi mãi không muốn trải qua lần nữa, vậy mà nữ nhi của nàng lại gặp phải giống nàng.

Thậm chí Tô Mộ Tịch không biết, thế giới nàng đang sống là kiếp trước hay là kiếp này của nữ nhi? Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, có thể sớm tìm được nàng là tốt nhất, ít nhất có thể giảm bớt đau khổ cho nàng ấy.

Mà lúc Hạo Thành đề nghị , nàng luôn có dự cảm rằng lần này tới Giang Nam, có lẽ nàng sẽ được gặp nữ nhi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện