Theo Dòng Tình Yêu

Chương 49: Hoa bạch yến



Trình Hạo bị lời của cô làm cho sởn cả da gà, bò dậy chỉnh tóc lại, vòng vo vài lần, hơi phiền não “Tang Tang, em có nghĩ tới không. Nếu như em thật sự muốn bỏ trốn, nhưng đến lúc đó anh ta… Nói như vậy nè, từ góc độ đàn ông, sự nghiệp và phụ nữ, cho dù không thể tương thích, cũng tuyệt đối không thể tương xung, em có hiểu hay không?”

Tần Tang ngồi dậy, phẩy phẩy tóc, cười gật đầu “Hiểu rồi”

Trình Hạo liếc nhìn biểu hiện chán nản lạnh nhạt của cô.

“Em đã nghĩ vô cùng rõ ràng. Cho dù đến lúc đó Lý Vi Nhiên không cần em nữa, em cũng sẽ không hối hận.” Cô hơi cúi thấp đầu “Trình Hạo, trong cuộc đời con người dù sao cũng phải có một lần điên cuồng.”

Trình Hạo biết khuyên cô cũng vô ích, im lặng một hồi lâu, đứng lên chuẩn bị rời đi “Nhìn biểu hiện Một Đêm Ân Ái Cũng Nên Nghĩa Vợ Chồng của em, anh cho em một lời khuyên hữu ích — vui đùa chút thì thôi, ngàn lần đừng coi là thật.”

“Không được, em phải cho anh ấy danh phận” Tần Tang quen thói giỡn hớt với anh.

“Anh đau khổ quá đi, em quăng anh đi đâu vậy vợ yêu?”

“Xì”

“Tang Tang” Trình Hạo nhìn Tần Tang bằng vẻ mặt ai oán, bị Tần Tang đẩy mặt đi.

“Thôi, kiếp trước anh thiếu nợ em” Trình Hạo thở dài, xoay đầu lại, thu hồi lại biểu tình bỡn cợt, suy tư một chút, tính toán trong lòng xong rồi nói với cô “Đợi nửa năm nữa, đến khi ông già trao quyền lại cho anh, những dự án hợp tác kia cũng ván đã đóng thuyền. Anh sẽ từ hôn với cha em. Đến lúc đó, em phải khuyên ông già em đi, đừng có cái gì cũng đổ lên đầu anh.”

Tần Tang nhìn chằm chằm anh hồi lâu, nở nụ cười, vươn tay ôm eo anh “Trình Hạo, cám ơn anh”

“Đừng có làm cái kiểu này. Giới thiệu cho anh hai người đẹp là được rồi” Trình Hạo đẩy tay cô ra, đứng dậy sửa sang lại quần áo “Anh đi đây. À, đúng rồi, hai ngày trước anh bị chụp hình với nữ minh tinh CC, đưa lên đầu trang. Cha em vì chuyện này nên tìm anh đấy, vậy em cũng đừng làm lộ ra nha.”

Tần Tang gật đầu, cũng đứng lên, cười chỉnh tóc dùm anh, kéo tay anh đưa ra cửa.

Tần Uy chờ Tần Tang ở trong phòng làm việc, nhìn thấy cô đi vào, ông nở nụ cười hiếm hoi.

“Trình Hạo đi rồi à?”

“Dạ”

“Tần Tang, cũng là con hiểu chuyện nhất” Tần Uy nâng tách trà lên uống một hớp, ngoắc tay ý bảo cô ngồi xuống “Bây giờ, Trình Hạo vẫn chưa xác định được, sau này sẽ rõ thôi.” Ông thổi nguội nước trà, ung dung nhàn nhã.

“Ba à” Tối nay, cảm xúc của Tần Tang thay đổi rất lớn, thế cho nên bỗng nhiên muốn hỏi ông những điều trước nay cô không dám hỏi.

Tần Uy gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.

“Mẹ — Con nói là mẹ con, nếu như lúc ấy, bà mở miệng van xin ba vì bà bỏ hết tất cả, ba có chấp nhận không?”

Tần Uy bị nước trà nóng đổ vào tay, nhưng trên mặt vẫn giả như không có chuyện gì xảy ra.

“Làm gì có nếu như như vậy. Chuyện đã có kết cuộc vậy rồi, còn giả thiết làm gì.” Ông nói thản nhiên, ánh mắt cũng không ngước lên.

Nhưng Tần Tang chú ý đến từng động tác nhỏ của ông — Ngón tay ông cầm tách trà cũng hơi có vấn đề. Rốt cuộc Tần Uy ngẩng đầu lên.

Ông buông cái tách xuống, khẽ nhíu mày, vẻ mặt ông không bao giờ có ai biết là vui hay buồn. Nhưng khi ông đối mặt với Tần Tang, đứa con gái hiểu chuyện nhất và không cần ông quan tâm nhiều nhất.

“Ba đã từng cho rằng mọi chuyện đều có ý nghĩa. Sau đó lại phát hiện, thật ra nó không quan trọng như vậy. Tần Tang, chờ khi con và Trình Hạo trải qua một số chuyện, hai con cũng sẽ hiểu. Cho nên, hiện tại có chút sóng gió, con cũng đừng quá quan tâm.”

Tần Tang cười thản nhiên, giống như đang suy nghĩ lời của ông nói. Nhưng Tần Uy lại thất thần trong chớp mắt — Nụ cười bình tĩnh của con gái, lại khiến cho ông nhớ đến người thiếu nữ luôn đi vào giấc mộng nửa đêm của ông, mái tóc dài tung bay, nụ cười ngời sáng.

Tiểu Thụ, bây giờ anh đã hiểu được, vậy em thì sao?

“Ba à, con đang tìm hiểu điều đó trên con đường đời. Cho nên, nếu như con làm sai chuyện gì, ba phải tha thứ cho con, có được không?” Tần Tang cười nói tự nhiên, làm nũng với cha mình.

Tần Uy đang vùi sâu trong chuyện cũ, buồn bã không nguôi. Cũng không tra cứu hàm nghĩa trong lời nói của Tần Tang, gật đầu, đuổi Tần Tang ra ngoài.

——–

Lúc Sở Hạo Nhiên tươi cười xuất hiện, trái tim nhỏ của An Tiểu Ly đập cuồng loạn.

“Anh.. đến làm gì?” Cô lắp bắp hỏi anh ta, ánh mắt thỉnh thoảng lướt đến Trần Ngộ Bạch đang ở bên trong phòng làm việc.

Sở Hạo Nhiên cười rạng rỡ, hai tay chống lên bàn cô “Em không chịu tiếp điện thoại của anh, nên anh trực tiếp đi tìm em. Trưa nay chúng ta ăn cơm với nhau có được hay không?”

“Ặc… Buổi trưa em có hẹn.”

An Tiểu Ly từ chối anh ta.

“Hẹn ai? Trần Ngộ Bạch à?” Sở Hạo Nhiên lên giọng. Tiểu Ly vội vàng đứng lên muốn bịt miệng anh ta lại. Anh ta cười cười né tránh, đưa tay cầm tay cô “Em đến công ty anh làm việc được không? Chỉ cần anh nghĩ đến em ở bên cạnh Trần Ngộ Bạch, thì cả người cũng không được thoải mái.”

Anh ta nói một hơi không nhanh không chậm, tiếng cũng không lớn không nhỏ. Tiểu Ly kinh sợ không thôi, vội vàng vuột tay ra, nắm chặt lấy túi trên ghế, đẩy Sở Hạo Nhiên ra ngoài “Được rồi, được rồi, chúng ta đi ăn cơm.. đi thôi.”

Trong thang máy có mấy đồng nghiệp của Tiểu Ly, nhìn thấy Tiểu Ly đi vào cùng Sở Hạo Nhiên, cũng giả vờ như không thèm để ý, nhưng trong mắt lại có những cái nhìn thọc mạch.

Sở Hạo Nhiên thản nhiên nhìn xung quanh, một cánh tay lại thoải mái khoác lên vai Tiểu Ly.

Xuống đến đại sảnh dưới lầu, hai người đứng ở cổng chính đợi xe của Sở Hạo Nhiên tới.

“Tiểu Ly, vẫn là câu nói kia, anh sẽ chờ em” Bỗng nhiên Sở Hạo Nhiên nói thật nhỏ.

Tiểu Ly đang vô cùng phiền não về việc phải giải thích với Trần Ngộ Bạch chuyện buổi trưa này làm sao, không có nghe kịp tiết tấu của Sở Hạo Nhiên, nhất thời mờ mịt “Hả?” một tiếng.

“Nếu như em kiên quyết muốn ở chung với Trần Ngộ Bạch chẳng có gì cả, vậy thì đánh giá quá thấp trí thông minh của anh rồi.” Sở Hạo Nhiên nói đến đây thì dừng lại, cẩn thận quan sát biểu tình của An Tiểu Ly. Đầu tiên là cô sửng sốt, sau đó thì xấu hổ rõ ràng.

Sở Hạo Nhiên căn cứ vào vẻ mặt này, lập tức đoán được tình trạng của cô và Trần Ngộ Bạch — Mập mờ thì có thừa, còn yêu thật thì chưa. Đồng thời, trong lòng anh ta cũng dâng lên một ít ấm áp nho nhỏ — Cô bé này, vẫn như lúc ban đầu anh gặp gỡ. Lúc anh đã quen với tráng lệ phồn hoa, sự xuất hiện của cô một hương thơm hoa bạch yến bay đến, rất khác biệt, rất cuốn hút.

“Tiểu Ly, anh chờ em. Anh cho em thời gian, em hãy suy nghĩ đến hiện tại của em, ở bên cạnh Trần Ngộ Bạch, nhìn cho rõ xem anh ta là loại người gì. Còn anh là loại người gì, em là người hiểu rõ nhất, có phải không?” Anh ta nói dịu dàng.

Lúc này gió lại nổi lên, nhẹ nhàng thổi bay tóc của Sở Hạo Nhiên, anh ta lẳng lặng nhìn cô bé trước mặt, không nói gì hết, nhưng còn hơn hàng vạn lời nói.

Thật xin lỗi vì năm đó đã bỏ lỡ em. Hôm nay, anh đã quay về, em yêu, lần này đến phiên anh chờ em.

“Được rồi, lên đi. Trần Ngộ Bạch là người hẹp hòi, ngay cả anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với tình địch. Anh không làm khó em, em đi ăn cơm với anh ta là được rồi.” Sở Hạo Nhiên nhích ra ngoài chút xíu, góc độ vừa đúng nhắm ngay một cánh cửa sổ trên lầu. Anh ta nắm tay Tiểu Ly, thân thiết véo mặt của cô “Anh đi. Lần sau hẹn em dùng cơm, em đừng từ chối anh nữa được không? Em nhìn đi, hai ngày nay bị em cự tuyệt, anh ăn cũng không vô, gầy đi rồi đây.”

Anh ta ra vẻ tủi thân, Tiểu Ly không khỏi bật cười, gật đầu, coi như là đồng ý lời mời của anh ta.

Chỉ là cái gật đầu nho nhỏ, nhưng trong đôi mắt của người đang nhìn sau cửa sổ, chính là tội ác tày trời không thể tha thứ.

———

Vừa lên lầu, Tiểu Ly trấn định tinh thần, điều chỉnh vẻ mặt. Vào phòng làm việc của Trần Ngộ Bạch, hỏi anh xem buổi trưa muốn ăn cái gì.

Trần Ngộ Bạch chọn món ăn như ngày thường, chẳng qua là từ đầu đến cuối, không hề ngước mắt nhìn cô.

Mua về buổi trưa xong, hai người ngồi đối mặt nhau dùng cơm.

Trần Ngộ Bạch máy móc ăn từng miếng, nhanh chóng giải quyết phần của mình. Lau tay, dựa vào ghế, lẳng lặng nhìn cô ăn.

Tiểu Ly bị ánh nhìn khó hiểu của anh, mấp máy chiếc miệng nhỏ xinh, cười cười với anh “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người đẹp à?”

Thế nhưng Trần Ngộ Bạch vì câu nói không đâu này mỉm cười, còn cười vô cùng dịu dàng.

Tiểu Ly cho rằng công lực mình rất cao, cũng cười vô cùng đắc ý.

Trần Ngộ Bạch cười thật lâu, khóe miệng cong cong, rướn người lên phía trước, đưa tay nắm lấy cằm của Tiểu Ly, dịu dàng nhìn cô, thở dài êm ái, rồi nói nhẹ “An Tiểu Ly, tiền em thiếu anh, bắt đầu từ hôm nay xóa bỏ.”

Tiểu Ly há hốc mồm.

“Em không nợ gì anh. Nếu như em thật muốn sóng đôi với Sở Hạo Nhiên, vậy thì đi đi. Anh không cản em.” Đôi mắt anh lấp lánh, nghiêm túc nói với cô.

Một lúc lâu An Tiểu Ly mới ngẫm ra được mùi vị tác thành trong lời nói của anh.

Sở Hạo Nhiên nói, em thích Trần Ngộ Bạch, vậy thì cứ ở bên cạnh anh ta, đợi khi thấy rõ rồi, nếu như anh ta không tốt, thì anh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ đợi chờ em.

Mà Trần Ngộ Bạch nói, anh không ngăn cản em, nếu như em thích, anh sẽ bỏ đi tình cảm này. Thậm chí Tiểu Ly có thể tự mình nhận ra ẩn ý sau câu nói của anh — Tiểu Ly, chỉ cần em hạnh phúc là được, anh không sao.

Thì ra, đây chính là quan điểm cao thấp nhìn là thấy ngay.

Sở Hạo Nhiên chính là hoàng tử sơn trại hơn cả Trần Ngộ Bạch.

“Em cự tuyệt anh ấy” Chiếc đũa trong tay cô đâm vào hộp cơm, ấp úng giải thích với Trần Ngộ Bạch.

Trần Ngộ Bạch không nói lời nào, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt u buồn.

Trái tim của An Tiểu Ly, trong nhất thời cũng yếu mềm đi.

“Anh ấy là bạn của Tang Tang, lúc em mới vào đại học có quen với anh ấy. Sau đó Tang Tang… Tóm lại chúng em chia tay rồi. Lần trước anh nằm viện, chúng em vừa gặp lại” Tiểu Ly thẳng thắn đàng hoàng, Trần Ngộ Bạch vẫn lạnh như băng.

“Tại sao không chịu nói sớm cho anh biết?” Anh hỏi lạnh lùng “Tại sao gạt anh? Nếu như giữa hai người chỉ đơn giản như vậy.”

Bây giờ, tâm tình Tiểu Ly ngọt ngào xen lẫn âu lo, không có cách nào nói rõ được mùi vị ra sao. Đôi mắt cô đảo một vòng, thẳng thắn hùng hồn đứng lên “Anh cũng không có gì nói với em sao? Mấy ngày nữa anh sẽ phải điều đi đúng không? Anh cũng chưa hề nói cho em biết, em biết được tin này từ miệng Lý Vi Nhiên, anh biết em khó chịu thế nào không….”

Cô giả vờ như oan ức rũ mắt xuống, ăn một muỗng cơm chiên trứng, lại chột dạ len lén liếc nhìn anh.

Trần Ngộ Bạch lại yên lặng, sau đó bỗng nhiên bộc phát, mở mạnh ngăn kéo ra, thẩy một xấp giấy trước mặt cô, oán hận trừng mắt liếc nhìn cô, rồi đẩy ghế ra, bước đi ra ngoài.

Tiểu Ly nhìn thoáng qua, một tờ đơn chỉ thiếu chữ ký của cô, An Tiểu Ly — xin điều đến tổng công ty Lương Thị, chức vị là — thư ký riêng của Trần tổng giám đốc.

Một tờ đơn gượng ép bá đạo, giữa những câu chữ cũng lộ ra hơi thở lớn lối nhất quán của Trần Ngộ Bạch. Tiểu Ly nhìn nó, nụ cười cũng nở rộ, thì ra, anh đã sắp xếp xong xuôi từ lâu.

——–

Mấy ngày tiếp theo, Trần Ngộ Bạch cũng không màng để ý đến cô, ngoại trừ nói chuyện công việc, cũng chẳng thèm nhìn cô cái nào. Bữa tối cũng không kêu cô đi nấu, buổi trưa còn tự mình đi đến phòng ăn của công ty.

Mà đối với hành động trẻ con lần này của anh, chỉ làm Tiểu Ly cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Cuối cùng, Lão Nghiêm cũng đã phê duyệt đơn xin ký túc xá của cô, hôm nay cô xin nghỉ nửa buổi hào hứng đi dọn nhà với ông.

Tần Tang không có ở nhà, hai ngày nay, cô ấy và Lý Vi Nhiên cứ dính lấy nhau. Chắc là đi hẹn hò rồi. Hành lý đã thu dọn xong từ mấy hôm trước, An Tiểu Ly vơ vội vàng áo choàng tắm và một số mỹ phẩm vào trong bọc rồi đi.

Đi dọc theo đường đến ký túc xá, Tiểu Ly vui sướng hỏi lão Nghiêm, người ở chung phòng ký túc xá với cô là ai.

“Vậy ông nói cho tôi biết, có phải Lisa không?” Lão Nghiêm không muốn nói gì, Tiểu Ly chẳng thể làm gì được hơn là phải hỏi ngược lại.

Lão Nghiêm lắc đầu lái xe, nhìn cô đầy thâm ý, cười xòa nói “Cô yên tâm, là nơi ở xa hoa, người cùng phòng cũng là hàng cao cấp.”

Nói xong, chính ông ấy cũng cảm thấy hình dung như vậy quá thỏa đáng, cười khan hai tiếng che đậy.

Con đường phía trước càng ngày càng quen thuộc, nhưng An Tiểu Ly vẫn mang tâm lý cầu may: có lẽ công ty có phúc lợi tốt, khu cư xá này cũng là một trong khu túc xá của họ.

Đến khi lão Nghiêm dừng trước số nhà tại tầng lầu quen thuộc, Tiểu Ly hoàn toàn hiểu ra “Lão Nghiêm !!”

Cô đoạt hành lý muốn đi, nhưng lão Nghiêm nắm chặt lấy hành lý của cô, nói gì cũng không chịu buông tay.

Đang ồn ào, thì cửa được mở ra.

Trần Ngộ Bạch mặc quần áo ở nhà, vẫn đẹp trai như cũ, gương mặt vẫn lạnh lùng “Đi vào” Anh lời ít ý nhiều.

Lão Nghiêm như một hộ vệ trung thành đưa hành lý cho anh “Tôi không vào đâu, Tổng giám đốc ngài làm quen với bạn cùng phòng đi… ha ha..” Ông ta tự cho mình khôi hài cười hai tiếng, lại bị đôi mắt lạnh lẽo của Trần Ngộ Bạch đông thành đá, càng lúc càng quê, sau đó gãi gãi đầu, im hơi lặng tiếng rút lui.

Trần Ngộ Bạch hờ hững nhìn bóng lưng ông ta, cho đến đi khuất mới thôi. Anh rất tự nhiên nhìn qua cô, Tiểu Ly đang bắt chước dáng vẻ khác người lạnh lùng khoanh tay của Tần Tang, vẻ mặt tỉnh táo, chờ Trần Ngộ Bạch năn nỉ.

Nhưng chẳng qua Trần Ngộ Bạch chỉ yên lặng xoay người, mang theo hành lý của cô, đi vào nhà.

Tiểu Ly đứng yên tại chổ vài phút, lại một lần nữa thất vọng tràn trề, cô không thể học theo Tang Tang được rồi.

Cô xụ mặt đi vào nhà.

———

Tần Tang ngồi ở quán cà phê bên cạnh Lương thị cả buổi chiều, vừa viết văn, vừa nghe nhạc, rồi lại chát vài câu với Lý Vi Nhiên trên MSN.

Lúc tan sở, Lý Vi Nhiên hỏi cô một câu vu vơ, mớt biết được cô đã ở gần đó lâu như vậy.

Anh thu dọn đồ đạc vội vàng tan việc, đi gặp mặt Tần Tang, cũng không để ý đang ở trên đường, kéo cô lại hôn thật nóng bỏng.

“Vợ yêu, em đúng là lúc nào cũng làm anh ngạc nhiên vui vẻ.” Lý Vi Nhiên ôm lấy eo cô, cứ không ngừng lời ngon tiếng ngọt.

Hôm nay Tần Tang lựa chọn quần áo tỉ mỉ, áo lông cao cổ màu đen, làm tôn lên làm da như ngọc ngà, áo khoác màu tím tươi tắn, tóc dài cột lỏng, trang điểm nhẹ, cả người đều toát lên vẻ thanh tú.

Cô ngại ngùng hôn Lý Vi Nhiên “Buổi tối cho anh ăn ngon, được không?”

Lý Vi Nhiên nhíu mày, cúi đầu nhẹ nhàng nói đùa bên tai cô “Ăn cái gì?”

Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên vành tai nhạy cảm của cô, Tần Tang né qua, đôi mắt xinh đẹp người sáng cười vang “Anh muốn ăn gì cũng được…” Cô cũng có qua có lại, cúi người kín đáo cọ sát vào anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện