Theo Đuổi Em Thêm Một Lần Nữa

Chương 25: Chương 25




Trình Giai Giai về đến trường cũng đã sấp sĩ giờ giải lao, cô vội lau đi nước mắt.

Cô muốn gặp Trạch Dương muốn nói anh nghe, muốn cùng anh vượt qua tất cả, muốn nói với anh cô sẽ không bỏ cuộc, sẽ không rời xa anh.
Cô gọi cho Chu Trạch Dương nhưng anh không bắt máy, Trình Giai Giai trong lòng tuổi thân, cô nói với Tiêu Mỹ Trinh sẽ đi gặp Chu Trạch Dương bảo cô nàng đi ăn với Từ Minh Viễn trước.
Muốn đến được lớp của Chu Trạch Dương cô phải đi lên cầu thang, bước chân cô khự lại ở bật thang thứ hai.

Những lời nói phát ra từ phía trên cầu thang khiến cô phải đứng điến.
“ Trạch Dương! chúng ta sắp đính hôn rồi, anh còn định đi gặp cô bé đó? ” Giọng nói của Trịnh Khả Vy đầy nũng nịu nói với Chu Trạch Dương.
Chu Trạch Dương mỉm cười ngọt ngào xoa đầu Trịnh Khả Vy “ Anh không có, anh đối với cô bé đó chỉ là đùa giỡn cho vui khi không có em ”.

Trình Giai Giai nghe rất rõ, thật sự nghe rất rõ những gì Chu Trạch Dương nói, cô càng không muốn tin những gì đang diễn ra.
“ Anh chỉ đùa giỡn thật sao? ” Trịnh Khả Vy nghi hoặc hỏi.
“ Thật! Không thật thì mấy ngày qua anh đã đi cùng cô ấy chứ rảnh rỗi đâu mà đưa em đi chơi ” Chu Trạch Dương giải thích với Trịnh Khả Vy như sợ cô ấy hiểu lầm rồi tổn thương.
Hứa Chí Quân từ phía trên lầu rống lên “ CHU TRẠCH DƯƠNG! Mày là thằng khốn ” Chí Quân vung nắm đấm thằng vào Chu Trạch Dương khiến Chu Trạch Dương loạn choạn về phía sau.
“ Chí Quân cậu làm gì vậy? Sao lại đánh Trạch Dương ” Trịnh Khả Vy nhìn Hứa Chí Quân tức giận trách mắng.
Khả Vy đỡ lấy Chu Trạch Dương, anh nhìn Hứa Chí Quân với ánh mắt lười nhác mà nói “ Mày điên sao? ”
“ Mày lừa em ấy? Em ấy vì mày đã chịu biết bao nhiêu lời sỉ nhục mày biết không? ” Hứa Chí Quân gạt tay Trịnh Khả Vy ra, anh túm lấy cổ áo Chu Trạch Dương nói, ánh mắt vô cùng giận dữ.
“ Liên quan gì đến tao? ” Chu Trạch Dương đẩy mạnh Hứa Chí Quân ra khỏi mình, bình thản đáp.
Hứa Chí Quân thật sự nuốt không nổi cơn tức này, Chu Trạch Dương là từ bao giờ đã trở nên bỉ ổi như vậy? Từ bao giờ nó lại biến thành một thằng khốn thế này?
“ Mày có biết em ấy vì mày mà một mình chịu đựng tất cả, sáng này còn bị....!” Hứa Chí Quân còn chưa dứt câu thì câu nói của người từ nãy giờ vẫn im lặng đã vang lên.
“ Được rồi Chí Quân, anh không cần nói nữa đâu ” Trình Giai Giai nhìn Hứa Chí Quân với ánh mắt khẩn cầu, mọi chuyện thế này nói ra còn có ít gì nữa chứ, cứ để nó chìm theo quá khứ mà đi đi.
Chu Trạch Dương bất ngờ xoay qua nhìn Trình Giai Giai đang nhìn anh với vẻ mặt thất vọng xen lẫn sự thống khổ tột cùng, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh tựa như cô đang muốn nhìn kỹ chàng trai mà cô thật lòng yêu.
“ Tiểu Giai! Em....!Anh thật ra ” Chu Trạch Dương nhìn cô, anh muốn tiến lên nói gì đó khi thấy cô nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng chân anh lại không thể di chuyển, anh chỉ đứng sững người trước mặt cô.
Hứa Chí Quân nhìn thấy Trình Giai Giai như vậy liền cảm thấy đau lòng “ Giai Giai! ” giọng Chí Quân vô cùng nhỏ, như là sợ cô tổn thương.
Phải nói người vui vẻ nhất hiện tại là Trịnh Khả Vy mấy ngày qua cô ta cảm thấy Chu Trạch Dương rất lạ, tuy anh xem tin nhắn của Giai Giai nhưng trước mặt cô ta nhưng sẽ không trả lời.

Có lần cô ta còn thấy anh đã nhìn trang cá nhân Giai Giai rất lâu sau đó liền đóng màng hình.


Lần này trở lại cứ cảm thấy Trạch Dương khác đi rồi.
Giai Giai quét mắt nhìn Khả Vy đang đứng nhìn cô, nhìn thật kỹ Khả Vy thì cô cảm thấy mẹ anh nói rất đúng, đúng là hai người bọn cô có nét rất giống nhau, cô gật đầu mỉm cười chào Khả Vy.
“ Trạch Dương! Anh lên sân thượng nói chuyện với em một chút ” Trình Giai Giai lúc này chẳng hiểu sao không khóc, không giận cũng không la hét trách mắng, cô chỉ nhẹ nhàng nhìn anh nói.
Chu Trạch Dương gật đầu bước đi theo Trình Giai Giai lên sân thượng, Khả Vy và Hứa Chí Quân đứng nhìn hai bóng lưng rời đi khuất về hướng sân thượng, lần này để bọn họ tự giải quyết với nhau vậy.
Dựa vào lan can sân thượng Trình Giai Giai mỉm cười hít một hơi, cảm giác như đang tận hưởng bầu không khí này vậy.

Chu Trạch Dương nhìn bóng lưng cô cảm thấy cô độc đến lạ thường.
Trình Giai Giai nhẹ nhàng xoay đầu lại nhìn anh, cô mỉm cười nhìn Chu Trạch Dương, ánh mắt cô nhìn anh chất chứa rất nhiều sự thất vọng.
“ Giai Giai! ” Chu Trạch Dương nhìn cô khẽ gọi.
“ Trạch Dương! Chúng ta cuối cùng vẫn phải kết thúc nhỉ? ” Giọng cô vô cùng bình thản nhìn anh.
Chu Trạch Dương không đáp, ánh mắt anh chất chứa sự phức tạp vô cùng trong lòng cũng cảm thấy hỗn loạn.

Trình Giai Giai vẫn nỡ trên môi nụ cười nhẹ nhàng mà nói tiếp “ Anh biết không.

Đây là lần đầu tiên em yêu một người, cũng là lần đầu tiên em cảm nhận được nổi đau của tình yêu này.

Em đã đợi anh về từ sau hôm sinh nhật, anh đã liên tục tránh mặt em mà đúng không? Lúc đó em cũng đã rất sợ, em cố tự trấn an bản thân.

Nhưng sự trấn an đó là tự em giúp bản thân mình bình tĩnh, sự thật của nó vẫn là quá đau lòng ” từng lời nói bi thương của Trình Giai Giai như đâm thẳng vào tim anh.
“ Trạch Dương! Anh đã bao giờ thật sự yêu em chưa? Một phút hoặc một giây thôi, chỉ cần đó là sự thật lòng mà anh dành cho em ” Trình Giai Giai nhìn anh, chỉ cần anh nói có, cô đã thấy mãn nguyện rồi, xem như tình cảm của cô cũng từng được đáp trả..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện