Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy!

Chương 60



Chiêu Tài vừa thấy tình huống không đúng, lòng bàn chân như bôi dầu vội vàng chạy.

Nhưng hắn đi theo Liên Thập đã nhiều năm, thông minh hơn không ít, cho nên lúc đi ra ngoài liền nói với Liên phu nhân.

Không bao lâu sau, bên ngoài viện vang lên tiếng Liên Phương thị đứng ở dưới tàng cây ‘treo cổ’.

“... Ta không sống nữa, muốn hai đứa con nói chuyện bình thường cũng khó như vậy? Dù gì ta cũng là người tuổi hơn nửa trăm, cho dù không nể mặt mũi ta, cũng nên nể mặt mũi số tuổi này…”

“... Hôm nay nếu muốn rời đi, dẫm lên xác của lão bà tử này mà đi, để xem đời này ngươi có thể an tâm hay không!”

Tư thế kia, giống như nếu Ninh Sơ Nhị dám bước qua cánh cửa này, bà thật sự dám đạp hai chân đi gặp tổ tông.

Trong phòng yên tĩnh như chết người, Ninh Sơ Nhị thở hổn hển trừng mắt nhìn mặt đất, không còn chút khí lực.


Nàng tức giận nói.

“... Chàng buông ra! Ta nghe chàng nói là được.”

Nếu không nghe lời hắn nói, nàng chắc chắn không ra khỏi cửa lớn Liên phủ.

Liên Thập Cửu cúi đầu, yên lặng tựa vào nàng.

Bàn tay không dám buông lỏng.

Nói thì phải nói nhưng phải dỗ trước đã.

Hắn ôm chặt người hơn nữa, nghiêng đầu nói thầm bên tai nàng.

“Cứ nói như vậy được không?... Ta sợ nàng sẽ chạy mất.”

Bộ dáng vô lại kia, thật sự khiến người khác vừa tức giận vừa buồn cười.

Kỳ thật Ninh Sơ Nhị mấy ngày nay cũng không phải là không khó chịu. Cho dù nháo đến mức này, đương nhiên vẫn phải nghe lời cần nghe.

Lại thở dài một tiếng.

“Chàng nói đi, ta không đi là được.”

Tảng đá lớn trong lòng Liên Thập Cửu cuối cùng rơi xuống một nửa, hắn liều mạng ôm lấy, nhưng lại sợ nàng bực. Chỉ phải mang người đến mép giường ngồi xuống, bàn tay gắt gao nắm chặt một góc quan bào của Sơ Nhị, thần sắc ấp úng, khớp xương trở nên trắng bệch.


“Sơ Nhị...”

Hắn gọi nàng một tiếng.

Cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hắn mở miệng mấy lần, lời nói đến bên miệng cũng chỉ hóa thành một câu.

“... Đều là ta không tốt, khiến nàng ủy khuất.”

Đã hơn một năm, đã hơn một năm tra tấn lẫn nhau. Bất luận hắn có biết hay không, hắn đều tự trách.

Trước mặt, là thê tử của hắn, người mà hắn thề phải dùng cả đời để bảo hộ. Hắn lại để cho nàng rời xa mình, bướng bỉnh, sĩ diện với nàng. Hắn giận nàng, bực nàng, thậm chí không chịu để nàng gặp hài tử.

Hắn vẽ rất nhiều bức họa của nàng, hoặc giận hoặc cười, sau đó ôm Liên Tiểu Thú ngồi trước trước bức họa, chỉ vào nữ nhân trên đó nói.

“Na Tra đại náo đại hải con đã nghe chưa? Trên đời này, luôn có nhiều chuyện bất bình, phải tìm người đến bình ổn. Quan Âm Đại Sĩ muốn nương con phổ độ chúng sinh, cứu vớt bá tánh, đương nhiên không thể dìu già dắt trẻ (dẫn theo người nhà).... Cho nên nàng không phải không thích con.”


Nàng chỉ không cần ta thôi.

Trong lòng hắn âm thầm nói thêm câu này, sau đó chua xót không thôi.

Ấu trĩ nhốt mình ở trong phòng, không muốn nói chuyện.

Hắn nhớ nàng đến nhường nào, chỉ có chính hắn biết.

Mỗi lúc nửa đêm, khi chạm vào một nửa giường lạnh lẽo, hắn đều phủ thêm áo choàng nhìn chằm chằm bức họa của nàng hồi lâu mới có thể đi vào giấc ngủ.

Liên Thập Cửu kiêu ngạo, cả đời thuận lợi, hiếm khi gặp chuyện khiến hắn nan giải.

Chỉ duy nhất nữ nhân này, dường như muốn mạng của hắn.

Trên đường hắn hồi kinh, nhìn thấy gương mặt gầy ốm của nàng, giống như tất cả cơn giận ập đến.

Một khắc này, hắn thật sự muốn bóp chết nàng.

Nói sự thật khó như vậy sao?

Đến khi biết được toàn bộ sự việc, hắn lại cực kỳ hân chính mình, vì sao không phát hiện sớm một chút.
Quá nhiều tự trách, khiến hắn chỉ biết nói câu này một cách vụng về rồi im lặng.

Chỉ là câu nói này, khiến Ninh Sơ Nhị bật khóc.

Đôi khi nữ nhân chính là kỳ quái như vậy, căng thẳng lâu như vậy, cũng cũng chỉ vì một câu áy náy đến muộn.

Lúc này nàng không hiểu được nội tình, chỉ cảm thấy Liên Thập Cửu thật sự lừa nàng, cũng thừa nhận.

Nhìn Ninh Sơ Nhị trước mặt khóc thương tâm như vậy, Liên Thập Cửu có chút luống cuống.

Thành thân ba năm, hai người tuy ngẫu nhiên có khắc khẩu, cũng không nháo đến mức nước mắt rơi nhiều như vậy.

Khuôn mặt lớn bằng bàn tay, khóc thảm thiết, trong đôi mắt xinh đẹp như hạnh nhân, nước mắt rơi thật mạnh xuống mu bàn tay hắn.

Nóng rực, phảng phất giống như đốt vào tim hắn.

Liên Thập Cửu duỗi tay ôm nàng, nhất thời cảm thấy đau lòng lại không biết làm sao.
Hắn gần đây dường như luôn chọc nàng khóc, cũng không còn sự tự nhiên giống lúc trước như đồng liêu, chỉ liên mồm nói.

“Nàng đừng khóc, nàng biết ta không giỏi dỗ người mà.”

Ninh Sơ Nhị chỉ cảm thấy lòng như tắc lại, vừa khóc xong, giống như đã tìm được ngọn nguồn của nỗi nghẹn khuất hơn một năm nay, chỉ muốn phát tiết.

Tên vương bát đản đáng chém ngàn đao này, nói sớm với nàng một chút không tốt? Lại cứ còn muốn khi dễ nàng.

Ngón tay nắm chặt cũng đổi thành nắm đấm, từng cái từng cái đấm lên người Liên Thập Cửu.

Khóc không nói lên lời, chỉ muốn đánh hắn.

Liên Thập Cửu cũng mặc kệ, chỉ muốn nàng vui dù hắn bị đánh thế nào cũng được.

Nhưng sau khi bị đánh mới phát hiện, nàng có phải xuống tay có chút ác độc hay không. Đánh thì cứ đánh đi, lại còn cắn người?
Nhìn Ninh Sơ Nhị cách quần áo cắn vai hắn, hắn rất nghiêm túc nói.

“Có cần ta cởϊ qυầи áo cho nàng cắn không? Chất vải kim cẩm này dính nước miếng...”

Ninh Sơ Nhị khóc đến váng đầu, vừa nghe thấy lời kia ngẩng đầu hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái.

“... Đến lúc này chàng cũng không đứng đắn, ai cần chàng cởϊ qυầи áo?”

Rõ ràng là hiểu sai ý.

Liên Tiểu Gia cũng ngại về ‘tiền án’ đáng hổ thẹn của hắn, cảm thấy khoảng thời gian trước, khụ...

Không phải như nàng nghĩ đâu... Ta chỉ là tiếc bộ quần áo.

Nhưng nếu nói ra lời này, khẳng định lại bị mắng, cho nên hắn thành thành thật thật để nàng cắn.

Nước mắt Ninh Sơ Nhị bởi vì lời này mà bớt đi không ít. Chỉ khụt khịt mà lùi xa hắn một chút.

Liên Tiểu Gia nhìn bộ dáng đầy phòng bị của kiều thê mà bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nâng tay lau nước mắt trên mặt nàng, cũng có mấy phần buồn cười.
“Nếu sớm biết biện pháp này có hiệu quả, vừa rồi ta nói như vậy.”

Không thể nghi ngờ lại thu hoạch ánh mắt xem thường.

Sau khi cảm xúc Ninh Sơ Nhị ổn định, người nào đó không thiếu được muốn bắt đầu cho tẩy trắng cho mình.

Để hắn hàm oan nghẹn khuất, hắn phải bị người khác hại sao?

Ngón tay lặng lẽ giữ chặt nàng.

“... Ta trước đó, thật sự không biết chuyện của ca ca nàng... Ngày đó Chiêu Tài nói chuyện ấn tín quan ngoại cũng là lừa nàng.”

“Liên gia ở trong triều đình tuy mặt ngoài phong quang, nhưng dưới mí mắt có rất nhiều người nhìn chằm chằm, cho dù có muốn điều tra rõ, cũng không thể gióng trống khua chiêng.”

Đôi mắt Ninh Sơ Nhị nhìn chằm chằm hắn quả nhiên biến thành kinh ngạc.

Liên Thập Cửu cười khổ, vuốt ve mu bàn tay nàng.

“Ta thường xuyên nghĩ, ta là trượng phu của nàng, cho nên ta hẳn là người nàng tin tưởng cùng thân cận nhất. Ta thừa nhận mình không cam lòng, sao nàng nguyện ý nói mọi thứ cho Phong Sầm, nhưng lại không chịu nói cho ta, hiện giờ mới biết mình sai rồi, vô cớ ăn nhiều khổ như vậy.”
Nói xong, dừng một chút, có chút xấu xa nói.

“Sau đó ta có tìm cơ hội giải thích cho nàng, nhưng nàng cùng Phong Sầm đổi phòng ngủ, để hắn nghe rõ hết toàn bộ. Hắn đánh ta, ta cáo trạng với nàng thì nàng không quan tâm ta, còn đi ăn tào phớ với hắn.”

Hắn nhớ kỹ mối thù nhỏ này, còn sai Chiêu Tài mua một chén về cho hắn, cảm thấy đặc biệt khó ăn.

Ninh Sơ Nhị giật mình nhìn Liên Thập Cửu làm ra vẻ trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.

Hóa ra hắn không biết.

Chính mình thế nhưng hiểu lầm hắn.

Trong tiềm thức, nàng vẫn luôn cho rằng Liên Thập Cửu không gì không làm được. Chỉ duy nhất quên mất, hắn cũng có lúc bất lực cùng cố kỵ.

Thân ở trong triều đình, duy chỉ không suy nghĩ đến điều này, còn liên tiếp trách cứ hắn hồi lâu.

... Chính là... vẻ mặt cao ngạo, bộ dáng chờ nàng đến dỗ của hắn là có ý gì?
Ninh Sơ Nhị vừa có chút áy náy, nhưng bởi vì người nào đó chỉ vì khoe khoang trước mắt mà biến mất nhanh chóng.

“Ta vốn là người không thông tuệ, nào nghĩ nhiều như vậy? Sao chàng không trực tiếp nói rõ ràng với ta? Nhất định muốn thấy bò lỗ chó?”

Liên Thập Cửu cảm thấy, Ninh Sơ Nhị có chút vô lại.

Cư nhiên tính dùng cách này đuổi hắn đi.

Hắn nhướng mày.

“Ta đây bị bệnh nàng cũng không đến thăm, thật vô lương tâm. Ngày ấy ở trong sơn động, là ai sưởi ấm cho nàng? Sau khi ngủ xong liền trở mặt, nào có nữ nhân như vậy?”

Cả khuôn mặt Ninh Sơ Nhị bị hắn nói mà đỏ bừng.

Liên Thập Cửu tiếp tục không biết xấu hổ quở trách.

“Ngày đó không phải nàng được hầu hạ rất thoải mái? Nàng oan uổng ta, nên cảm thấy áy náy chứ.”

Cho nên nói, nam nhân ngạo kiều (kiêu ngạo), dù khom lưng cúi đầu cũng không giữ được bao lâu.
Ninh Sơ Nhị nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng ngồi xa hơn.

Liên Tiểu Gia dựa gần người nàng, từng chút một, thẳng đến khi ép người đến chân giường.

“Không xin lỗi sao? Vậy hôn cho ta một cái."

Hắn đưa mặt đến gần, bị Sơ Nhị tàn nhẫn đẩy ra.

Liên Thập Cửu càng ngồi gần nàng, đặt tay vào trong tay mình, nhàn rỗi không có việc gì lại nghĩ đến cảnh tượng trong sơn động.

Môi lại có chút khô khốc, ghé vào tai nàng nói.

“Ngày đó... Nàng rất nhiệt tình.”

Ninh Sơ Nhị nhìn người nào đó không biết xấu hổ, dùng sức đẩy hắn hai cái.

“Chàng còn nói!”

Liên Thập Cửu thỏa mãn thản nhiên nhìn nàng.

“Lão phu lão thê, có cái gì không thể nói.”

Cánh tay dài duỗi ra ôm nàng vào lòng, cả khuôn mặt vùi vào cổ nàng, tham lam dò hỏi suy nghĩ của nàng.

Hắn đã sớm muốn làm như vậy.
Tiểu nhân nhi trong ngực giãy giụa, sức lực mềm mại, giống như con mèo nhỏ bướng bỉnh.

Hắn thở dài thật sâu, khảm toàn bộ than thể nàng vào trong lòng mình.

“Sơ Nhị, ta rất nhớ nàng, nhớ đến tim cũng đau.”

Bao nhiêu ngày đêm, chỉ muốn ôm nàng như vậy.

Đây là nữ nhân hắn muốn sống chung đến lúc tóc bạc, hắn còn muốn nhìn thấy mái tóc bạc làn da đồi mồi của nàng, còn muốn cùng nàng nhi nữ thành đàn. Muốn chống quải trượng, dẫn nàng đi ngắm toàn bộ phong cảnh Đại Yển.

Hắn thật sự rất nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ.

Âm sắc bên tai trầm xuống cùng một chút rung.

Ninh Sơ Nhị cảm giác được quanh cổ ẩm ướt lạnh lẽo, trong lòng sửng sốt.

“Chàng khóc sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện