Thích Anh Là Điều Duy Nhất Em Biết Làm
Chương 8
Editor: Jindo87
Beta: Nguyệt Nguyệt
12
Mấy năm sau, tôi vô tình nhận được thông báo của biên tập nói rằng bộ tiểu thuyết đầu tiên của tôi chuẩn bị được xuất bản. Tôi vui sướng chạy như điên từ trong trong lớp học ra, việc đầu tiên nghĩ đến là phải báo tin vui này cho cô biết.
Tôi bấm số điện thoại của cô, trên hành lang một lần nữa mừng như điên báo với cô: “Tiểu thuyết của cháu sắp xuất bản”
Về sau nhớ lại mới hiểu được tình thân là không có khoảng cách. Cho dù khi cãi nhau có tức giận thế nào, lời nói gây tổn thương nhau thế nào, thì khi hết giận sẽ lại tha thứ và yêu thương đối phương vô điều kiện.
Tôi vô cùng vui sướng từng bước thực hiện ước mơ của mình, bởi vì tôi biết, phía sau mình luôn có một người yên lặng ủng hộ, bầu bạn, cho dù có trải qua bao nhiêu hiểu lầm, cô cũng sẽ bao dung vô điều kiện, cô sẽ vì tôi mất mát mà buồn, vì tôi vui sướng mà hạnh phúc.
Có thể trở thành niềm kiêu ngạo của cô, là hạnh phúc nhất đời tôi.
☆L☆E☆O☆S☆I☆N☆G☆
13
Người ta thường nói, đời không như là mơ, câu này đúng đến chín phần mười.
Tháng bảy năm nay, cô tôi phát hiện bị ung thư đại tràng giai đoạn cuối.
Kết quả sinh thiết là: “Tế bào ung thư bao phủ toàn bộ thành ruột” làm tôi choáng váng, không nhớ nổi bản thân làm thế nào cầm kết quả xét nghiệm ra khỏi bệnh viện.
Khi đó trong đầu chỉ cảm thấy như trời sập xuống rồi.
Một tháng sau, cô trải qua một cuộc đại phẫu, tôi lại ngày đêm trông giữ ở bệnh viện.
Sau cuộc đại phẫu, bác sĩ nói với tôi phẫu thuật rất thành công, chỉ cần điều trị hóa chất, khống chế bệnh tình, không để tế bào ung thư tái phát sẽ không có vấn đề gì nữa. Nghe xong tôi như trút được gánh nặng suốt thời gian qua.
Tôi cũng không hỏi “Nếu tái phát” thì sẽ ra sao.
Ở nhà, tôi trốn trong phòng khóc đến mức đất trời sụp đổ, nhưng bước chân vào bệnh viện lại mang theo vẻ mặt vui cười, tôi không muốn để cô biết bệnh tình của mình, tôi phải giấu đến cùng.
Vì trước khi có kết quả sinh thiết, cô đã nghi ngờ bản thân bị ung thư, đêm đó cô thức trắng đêm, cầm tay tôi rưng rưng nước mắt nói: “Cô không thể chết được, nếu cô đi rồi, trên thế giới này sẽ không còn ai yêu thương cháu nhất nữa”
Cô còn nói: “Bà nội cháu tuổi cao như vậy, bố cháu ra đi sớm đã chịu đả kích không nhỏ, nếu cô đi rồi, bà làm sao có thể chịu nổi đây?”
Thời khắc đó, tôi khóc như mưa.
Tôi không hiểu tại sao ông trời lại đối xử với người lương thiện như cô tàn nhẫn đến vậy.
Tôi càng không hiểu nổi trên đời này sao lại có người vô tư đến thế, cô không sợ bản thân không chữa được bệnh, cũng không sợ chết, mà lại sợ tôi và bà nội sau khi cô ra đi sẽ không ai chăm sóc, yêu thương, vì thế mà không yên lòng. Vì thế, cho dù tôi biết được bệnh của cô thì vẫn như trước nắm tay cô, cắn răng nói với cô rằng mọi chuyện đều ổn, nói với cô rằng chờ sức khỏe cô khá hơn, kết hợp cùng bác sĩ tiến hành trị liệu, bệnh rất nhanh sẽ khỏi.
☆L☆E☆O☆S☆I☆N☆G☆
14
Tôi tìm đọc rất nhiều tài liệu, trong đó ghi rõ, bệnh này chắc phải bắt đầu từ 5 năm trước. Nhưng đối với căn bệnh này, có nhiều người lo lắng bất an mà rời đi, cũng có người bình bình an an sống sót.
Trải qua quãng thời gian ban đầu mờ mịt, sau khi tìm hiểu rõ, tôi cuối cùng cũng dũng cảm đối mặt. Tôi hiểu sinh mệnh mỗi con người không quan trọng là dài hay ngắn, mà là chất lượng cuộc sống, lúc còn sống họ có hạnh phúc không. Tôi cũng hiểu đối với cô tôi mà nói, chỉ cần tôi hạnh phúc là cô đã mãn nguyện rồi.
Cho nên tôi hẹn với lão Trần, không cần phải sợ ngày mai sẽ ra sao, trong 5 năm, chúng tôi sẽ cùng nhau nỗ lực, từ tình yêu tiến tới hôn nhân, từ hai người biến thành ba người.
Tôi muốn để cô nhìn thấy tôi đang sống rất hạnh phúc.
Chúng tôi cũng muốn để cô hiểu rằng, cô sẽ cùng chúng tôi sống hạnh phúc.
Cô còn phải đội khăn voan cho tôi, dắt tôi bước vào lễ đường thần thánh nữa.
Cô còn phải khỏe mạnh để trông con cho tôi nữa, cùng nắm tay đưa thằng bé tìm hiểu thế giới tươi đẹp này, giống như trước kia cô đã nắm tay tôi vậy, từ khi tôi còn ngây thơ đứng bên bóng dáng cao lớn ổn trọng, trải qua suốt những năm tháng thanh xuân đến dáng vẻ đã hơi còng của cô hôm nay.
15
Trong sinh mệnh của tôi, có một người vô cùng quan trọng, không gì có thể thay thế được.
Tôi hy vọng cô khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.
16
“ Vận mệnh thường không chiều lòng người”
Những lời này, là tôi đăng về cô trong bộ 《 hoa lửa 》, sau đó tôi từng câu từng chữ nói với bạn thân.
Tôi từng vô cùng tin tưởng y học sẽ ngày càng phát triển, chỉ cần có đủ thời gian, chỉ cần cô luôn luôn vui vẻ, bệnh tật sẽ không đến quấy rầy chúng tôi nữa.
Tôi cũng từng viết trong bộ truyện đó, tôi sẽ cùng với lão Trần bầu bạn bên cô, từ hai người biến thành ba người, để cho cô thấy rằng tôi mỗi ngày đều rất hạnh phúc, để chúng tôi mỗi ngày đều vui vẻ.
Nhưng mà chỉ 5 tháng ngắn ngủi sau khi mổ, cô lại một lần nữa đau bụng không ngừng. Tôi đứng ở hành lang sạch bóng của bệnh viện thấp thỏm chờ đợi, đến khi bác sĩ gọi vào, chỉ vào màn hình nói: “Lại phát hiện một khối u”
Giống như sét đánh giữa trời quang, tôi bàng hoàng không nói nên lời.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, bệnh của cô sẽ chuyển biến xấu nhanh như thế, chỉ có năm tháng, đại tràng đã mọc ra khối u mới.
Thời khắc tôi đứng trước tấm kính ngăn cách với phòng phẫu thuật, dưới ánh đèn dây tóc lóa mắt, người tôi yêu thương nhất vẫn đang nằm trên bàn giải phẫu, hai mắt nhắm nghiền, dường như cô đơn, tĩnh lặng giữa biển đời.
Dường như cô không hề liên quan đến lần đại phẫu này, cứ như vậy mà an tĩnh bình thản nằm ngủ ở đó.
Tôi muốn khóc thật to, muốn xông lên ôm lấy cô, muốn hỏi ông trời tại sao lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, nhưng tôi cuối cùng chỉ có thể đứng im tại chỗ chờ thuốc mê tan hết, sau đó nỗ lực cười nói với cô: “Không có vấn đề gì”
Lần thứ ba trong cuộc đời, tôi đưa cô vào phòng phẫu thuật.
Cảm giác lần nào cũng giống nhau, tôi bất lực đứng bên ngoài nhìn cô nằm trên giường được đẩy vào bên trong, ngăn cách với tôi qua cánh cửa sắt lạnh băng, cả thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Ca phẫu thuật kéo dài suốt năm tiếng, tôi bên ngoài nóng lòng như lửa đốt, còn thời gian như một lão đao phủ từng khắc từng đao lăng trì tâm trí tôi.
Tôi đứng ngoài cửa, nhớ tới Sử Thiết Sinh, nhớ anh ta nói vào thời khắc gian nan nhất, anh ta chỉ lo mẹ sẽ lo lắng đau lòng, mà chờ đến lúc anh ta vượt qua nghịch cảnh, viết nên trang sử mới, thì mẹ lại không còn nữa. Câu chuyện này giống như một hồi chuông cảnh tỉnh với tôi, có lẽ một ngày nào đó, khi tôi quay đầu nhìn lại, sẽ vô cùng tiếc nuối những thời khắc đã qua.
Không thể ngăn nổi những giọt nước mắt nóng bỏng.
Cô nuôi tôi 20 năm, cho tôi tất cả mọi thứ, một lòng mong tôi thành công.
Tôi không thể quên niềm vui sướng hạnh phúc của cô khi biết bộ truyện đầu tiên của tôi được xuất bản, tôi càng không thể quên vẻ mặt thỏa mãn của cô khi biết tôi thi đỗ thạc sĩ, dường như tất cả hỉ nộ ái ố của cô đều liên quan đến tôi. Trong suốt quá trình trưởng thành của tôi, cho dù chỉ là những câu chuyện nhỏ bé vặt vãnh hay những kí ức rực rỡ ngọt ngào, tất cả đều để đổi lấy ánh mắt kiêu ngạo tự hào của cô.
Giờ khắc này, tôi thực sự lo sợ ông trời sẽ giáng cho tôi một đòn trí mạng, khiến tôi không thể nào gượng dậy nổi.
Sáng hôm đó, trời đầy sương mù, cao tốc nổi gió, lão Trần hai tiếng xe khách mới chạy tới bên ngoài phòng phẫu thuật.
Anh nói anh muốn ở bên cạnh tôi.
Sau phẫu thuật, anh lại cùng tôi chờ ở phòng bệnh, cẩn thận chăm sóc cô trên giường bệnh.
Anh cũng không nói câu nào, chỉ yên lặng đắp chăn cho cô, kiểm tra lượng nước tiểu, nắn bóp tay chân cho cô, cẩn thận theo dõi kim truyền, nhìn không chớp mắt.
Khi cô tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn thấy chúng tôi,nhìn thấy anh nhẹ nhàng bưng bình nước tiểu ra cửa, cô nói: “Đúng là một thằng bé ngoan ngoãn”
Tôi ngồi đó gật đầu như bổ củi, giả vờ không hiểu hàm ý có thể yên tâm rời đi của cô.
Nếu thời gian nghe thấy, có thể dừng lại bước chân, chậm một chút, lại chậm thêm một chút, thì may mắn quá.
Tôi không dám mong chờ có thể ở bên cô đến đầu bạc răng long, cũng không mong kỳ tích xuất hiện có thể khiến căn bệnh của cô biến mất, tôi chỉ xin cho tôi thêm một chút thời gian, để có thể đưa cô đến những nơi mà hai mươi năm qua, vì để nuôi dưỡng tôi, cô chưa từng được đặt chân tới.
Tôi không mong bản thân sau này sẽ trở thành một người giỏi giang nổi tiếng, nhưng tôi sẽ luôn kiên trì nỗ lực bước tiếp trên con đường đã chọn, trên con đường này, chỉ mong tôi luôn có cô bên cạnh ủng hộ, chia sẻ, chỉ mong có thể khiến cô mỉm cười.
Nếu như thời gian có thể nghe thấy lời nguyện cầu này, xin hãy giúp đỡ cô tôi.
17
Cô nằm trên giường bệnh, bạn trai tôi ngày ngày tới thăm nom.
Anh không sợ vất vả ngày ngày đến bệnh viện với tôi, vì cô theo dõi lượng nước tiểu, vì cô theo dõi kim truyền, nhìn không chớp mắt. Tôi ngồi bên cạnh nhìn anh, cảm thấy vô cùng yên tâm.
Lão Trần là một người rất kiên nhẫn, ngày nào cũng chạy qua bệnh viện thăm cô tôi, tối về lại ngồi xem tivi với bà nội, vô cùng cần mẫn, tận tâm. Anh không hay nói nhiều, luôn luôn an tĩnh ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng mỉm cười, người lớn hỏi một câu, anh sẽ trả lời một câu.
Anh sẽ vượt trời rét lạnh để đưa cơm cho tôi, đuổi tôi ra khỏi phòng bếp để giúp tôi rửa bát, khiêm tốn cần mẫn học cách chăm sóc cô tôi.
Đêm nay sau khi từ bệnh viện về, ăn xong bữa tối, anh dẫn tôi đi dạo, biến tôi thành một đứa trẻ, mua cho tôi bánh kem thỏ nhỏ và một hộp caramen pudding. Tài xế taxi vô cùng hoạt bát, kiêu ngạo nói: “Trên xe không được ôm ấp, không được hôn hít, nếu không sẽ phụ thu thêm tiền xe”
Bây giờ chúng tôi đang cùng ngồi xem ti vi ở sô pha với bà nội, tôi ăn bánh kem, anh ăn pudding.
Tôi mong rằng cô sẽ khỏe hơn, như vậy chúng tôi có thể cùng bà nội và cô ngồi đây xem ti vi.
Lão Trần thực sự rất rất rất tuyệt vời.
18
Kể từ khi chào đời, hôm nay là ngày sinh nhật kinh hoàng nhất của tôi. Sau khi dẫn cô làm xong xét nghiệm kiểm tra của bác sĩ, phát hiện ở đại tràng lại mọc ra một khối u mới, bác sĩ yêu cầu cô tiến hành phẫu thuật.
Đây là lần phẫu thuật thứ ba của cô.
Đối với căn bệnh ung thư, tôi đã không còn trông mong gì nữa, cái gì nên tới đều tới, không còn oán trách hay sợ hãi. Chỉ có một điều đáng ghét đó là người bệnh phải trải qua rất nhiều thử thách và tra tấn.
Hôm nay không có bánh kem, cũng không có nến, nhưng tôi vẫn có tâm nguyện muốn ước.
Tôi hy vọng cô sẽ không phải chịu đau đớn nữa.
Hy vọng cô sẽ không cần phải bi quan.
Hy vọng cô càng ngày càng khỏe mạnh.
Hy vọng cô có thể lạc quan kiên cường.
Tôi sẽ luôn ở bên cô.
Cũng cảm ơn người luôn ở bên tôi.
19
Trong sinh hoạt hàng ngày, cô rất nghiêm khắc với tôi, nhưng cô cũng là một trưởng bối rất hoạt bát đáng yêu.
Ví dụ như tôi từ nhỏ đến lớn đều là người rất dễ cảm động, xem phim truyền hình cũng khóc, đọc sách cũng khóc.
Tôi còn nhớ rõ mùng một tết tôi trốn trong phòng một mình xem tiểu thuyết của tác giả Hàn Quốc đang nổi tiếng khắp cả nước.
Kết thúc bộ tiểu thuyết, nam chính thâm tình bệnh chết, tôi đau lòng, nhào lên giường gào khóc, hơn nửa ngày cũng không dừng được.
Cô nghe tiếng tôi khóc, lao vào phòng ôm lấy tôi hốt hoảng hỏi: “Làm sao vậy, làm sao lại khóc thế?
Tôi vừa khóc lặng người, vừa thút thít nói: “Anh ấy chết rồi…”
“Ai? Ai chết rồi?” cô ngơ ngác không hiểu gì.
“Nam, nam chính……” tôi vẫn còn khóc.
Cô lập tức đen mặt, nhìn thoáng qua bộ truyện bên cạnh tôi, đôi tay buông lỏng, đem tôi ném lên giường.
Từ đó về sau, mỗi khi tôi đọc truyện, đến đoạn cảm động, cô sẽ quay đầu nhìn tôi, theo cô nói thì vẻ mặt tôi lúc đó còn thú vị hơn cốt truyện.
20
Được nghỉ ở nhà, tôi thích ngủ nướng. Có đợt tôi ngủ nướng liên tục lập kỉ lục bỏ bữa sáng không ăn.
Cô từ công ty gọi điện thoại về, biết được tôi ngủ quên ăn thì giận lắm, mắng tôi một trận. Tôi lười nhác nói: “Vâng, vâng, cháu ăn luôn đây” sau đó dập điện thoại.
Không ngờ cô lập tức gọi điện thoại trở lại, câu đầu tiên nói chính là: “Cháu dám ngắt điện thoại của cô? Ăn gan hùm mật gấu à? Chỉ có cô mới được ngắt điện thoại của cháu, có biết không?”
Sau đó tức giận dập điện thoại.
21
Buổi chiều có một cô bé nhà người quen muốn đến nhà tôi học bổ túc tiếng Anh.
Cô bảo: “Phải có dáng vẻ điềm tĩnh của giáo viên để làm gương cho học sinh”
Tôi nghĩ nghĩ, sau đó đi vào phòng bắt đầu trang điểm.
Cô hỏi tôi đang làm gì vậy.
Tôi nói: “Cháu có dáng vẻ thân thiện dễ thương, vậy chỉ còn cách dùng vẻ đẹp để làm gương cho học sinh thôi?”
22
Buổi chiều, tôi đi xe bus đến thăm lão Trần, bà nội làm cho anh một hộp thỏ cay.
Tôi trộm ăn thử hai miếng, đúng lúc bị cô bắt gặp.
Cô hùng hổ hỏi tôi: “ Bà nội làm cho lão Trần, cháu ăn vụng cái gì”
Tôi: “Cháu chỉ ăn hai miếng—”
“Một miếng cũng không được!”
Quả nhiên cô đã trở thành cô của lão Trần rồi, không bao giờ thuộc về tôi nữa.
23
Lần trước có một cậu nhóc đến nhà tôi chơi, khoảng mười tuổi nhưng lại trưởng thành sớm.
Cậu nhóc xem ảnh chụp của lão Trần rồi hỏi tôi: “ Anh trai này là bạn trai chị à?”
Tôi gật đầu.
Cậu nhóc lại hỏi: “Chị thích anh ấy ở điểm nào”
“Mỗi thứ một ít”
“Sao chị không đưa anh ấy về nhà?”
“Anh ấy đang đi làm”
“Ồ, anh ấy đi làm để kiếm tiền nuôi chị à?”
“…… Có thể nói như vậy.”
“Thế sao anh chị không kết hôn?”
“Còn chưa tới lúc.”
“Hai người còn chưa kết hôn, sao anh ấy phải đi làm kiếm tiền nuôi chị?”
“…… Nhóc con đừng hỏi nhiều thế”
“Thế là chị định bạc tình bạc nghĩa, lợi dụng anh trai này à?”
“Không phải” Tôi có chút đau đầu.
“Thế sao chị không kết hôn với anh ấy?”
Tôi trả lời lấy lệ: “ Nhanh thôi, anh chị sắp kết hôn rồi”
Thật không ngờ là thằng nhóc chạy vọt ra khỏi phòng sách, đến trước mặt mọi người, chỉ vào tôi và nói: “Chị gái bảo chị sắp kết hôn với bạn trai rồi”
Cô ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt có chút tức giận: “Chuyện này là thế nào, sao cô không biết?”
Tôi…………………
24
Sau bữa cơm chiều, tôi gọi điện thoại cho cô, hỏi xem hôm nay cô trải qua thế nào.
Bởi vì mấy phương án trị liệu bằng hóa chất đều không có hiệu quả, vì thế cô bắt đầu xạ trị, trước mắt thân thể rất gầy yếu, thường thấy buồn nôn, choáng váng đầu, cả ngày chỉ có thể ăn một bát cháo nhỏ, cứ như thế cân nặng giảm rất nhanh.
Trước kia người cô có da có thịt, tròn trịa, bây giờ lại gầy đến mong manh, quần áo khoác lỏng lẻo trên người, trông cứ như một vị thầy tu khổ hạnh.
Tối nay cô vui vẻ nói với tôi, hôm nay cô đã làm được một việc rất đáng giá.
Từ bệnh viện về nhà, cô gặp một người phụ nữ xách theo túi lớn túi bé trên đường, trong đó có một túi cam bị thủng rơi đầy xuống đất. Người phụ nữ đó xách quá nhiều đồ, còn đang luống cuống lo lắng chưa cúi xuống nhặt được.
Cô chủ động tiến lên giúp người phụ nữ đó nhặt đồ, lại trông giúp cho chị ấy quay lại tìm người bán hàng rong để xin chiếc túi to hơn. Sau khi người phụ nữ quay lại, cô lại từ chối ý muốn tặng quả cam để cảm ơn của chị ấy, quay đầu chậm rãi bước về nhà.
Cô đi qua đường xong quay đầu lại thì phát hiện người phụ nữ đó lại đem túi nilong rách vứt xuống lòng đường. Cô muốn gọi chị ta nhặt túi lên, nhưng đúng lúc có xe buýt đi qua, tiếng gọi của cô đã bị còi xe át mất.
Trong nháy mắt, người phụ nữ kia liền đi xa.
Thực ra gần đây sức khỏe của cô ngày càng kém, đi đường thường không có sức, tinh thần không tốt, đi vài bước là cong eo thở hồng hộc. Nhưng cô lo nhỡ đâu có người già mắt nhìn không rõ sẽ bị vướng vào túi ngã, vì thế lại cố gắng quay lại, băng qua đường để đi nhặt cái túi.
Xe buýt đi qua mang theo một trận gió, thổi cái túi bay lên, cô cứ vậy từ từ chầm chậm đuổi theo, cái túi thì lảo đảo lắc lư bay phía trước, cuối cùng cô thật vất vả mới bắt được, ném vào thùng rác ven đường.
Trong điện thoại cô nhẹ giọng kể, tôi cũng cầm lòng không đậu tưởng tượng thấy cảnh cô cong eo đứng như thế nào, từng bước từng bước đuổi theo cái túi một quãng đường dài như thế nào.
Cô mỉm cười, còn tôi trong lòng lại thấy chua xót.
Cảm giác như trong lòng là từng đợt thủy triều lên lên xuống xuống, nhưng đến cuối cùng, tất cả mọi cảm xúc đều chỉ nhẹ nhàng như bọt sóng.
Tôi nằm yên giữa màn đêm, trước mắt sáng ngời.
Bởi vì tôi biết tôi rất yêu cô, trên đời này cô chính là người lương thiện nhất, cô vẫn luôn mềm mại nhẹ nhàng như vậy, dùng lòng tốt của mình đối xử nhiệt tâm với người khác, mọi người cũng sẽ dùng thiện ý như vậy để đáp lại cô tôi.
Beta: Nguyệt Nguyệt
12
Mấy năm sau, tôi vô tình nhận được thông báo của biên tập nói rằng bộ tiểu thuyết đầu tiên của tôi chuẩn bị được xuất bản. Tôi vui sướng chạy như điên từ trong trong lớp học ra, việc đầu tiên nghĩ đến là phải báo tin vui này cho cô biết.
Tôi bấm số điện thoại của cô, trên hành lang một lần nữa mừng như điên báo với cô: “Tiểu thuyết của cháu sắp xuất bản”
Về sau nhớ lại mới hiểu được tình thân là không có khoảng cách. Cho dù khi cãi nhau có tức giận thế nào, lời nói gây tổn thương nhau thế nào, thì khi hết giận sẽ lại tha thứ và yêu thương đối phương vô điều kiện.
Tôi vô cùng vui sướng từng bước thực hiện ước mơ của mình, bởi vì tôi biết, phía sau mình luôn có một người yên lặng ủng hộ, bầu bạn, cho dù có trải qua bao nhiêu hiểu lầm, cô cũng sẽ bao dung vô điều kiện, cô sẽ vì tôi mất mát mà buồn, vì tôi vui sướng mà hạnh phúc.
Có thể trở thành niềm kiêu ngạo của cô, là hạnh phúc nhất đời tôi.
☆L☆E☆O☆S☆I☆N☆G☆
13
Người ta thường nói, đời không như là mơ, câu này đúng đến chín phần mười.
Tháng bảy năm nay, cô tôi phát hiện bị ung thư đại tràng giai đoạn cuối.
Kết quả sinh thiết là: “Tế bào ung thư bao phủ toàn bộ thành ruột” làm tôi choáng váng, không nhớ nổi bản thân làm thế nào cầm kết quả xét nghiệm ra khỏi bệnh viện.
Khi đó trong đầu chỉ cảm thấy như trời sập xuống rồi.
Một tháng sau, cô trải qua một cuộc đại phẫu, tôi lại ngày đêm trông giữ ở bệnh viện.
Sau cuộc đại phẫu, bác sĩ nói với tôi phẫu thuật rất thành công, chỉ cần điều trị hóa chất, khống chế bệnh tình, không để tế bào ung thư tái phát sẽ không có vấn đề gì nữa. Nghe xong tôi như trút được gánh nặng suốt thời gian qua.
Tôi cũng không hỏi “Nếu tái phát” thì sẽ ra sao.
Ở nhà, tôi trốn trong phòng khóc đến mức đất trời sụp đổ, nhưng bước chân vào bệnh viện lại mang theo vẻ mặt vui cười, tôi không muốn để cô biết bệnh tình của mình, tôi phải giấu đến cùng.
Vì trước khi có kết quả sinh thiết, cô đã nghi ngờ bản thân bị ung thư, đêm đó cô thức trắng đêm, cầm tay tôi rưng rưng nước mắt nói: “Cô không thể chết được, nếu cô đi rồi, trên thế giới này sẽ không còn ai yêu thương cháu nhất nữa”
Cô còn nói: “Bà nội cháu tuổi cao như vậy, bố cháu ra đi sớm đã chịu đả kích không nhỏ, nếu cô đi rồi, bà làm sao có thể chịu nổi đây?”
Thời khắc đó, tôi khóc như mưa.
Tôi không hiểu tại sao ông trời lại đối xử với người lương thiện như cô tàn nhẫn đến vậy.
Tôi càng không hiểu nổi trên đời này sao lại có người vô tư đến thế, cô không sợ bản thân không chữa được bệnh, cũng không sợ chết, mà lại sợ tôi và bà nội sau khi cô ra đi sẽ không ai chăm sóc, yêu thương, vì thế mà không yên lòng. Vì thế, cho dù tôi biết được bệnh của cô thì vẫn như trước nắm tay cô, cắn răng nói với cô rằng mọi chuyện đều ổn, nói với cô rằng chờ sức khỏe cô khá hơn, kết hợp cùng bác sĩ tiến hành trị liệu, bệnh rất nhanh sẽ khỏi.
☆L☆E☆O☆S☆I☆N☆G☆
14
Tôi tìm đọc rất nhiều tài liệu, trong đó ghi rõ, bệnh này chắc phải bắt đầu từ 5 năm trước. Nhưng đối với căn bệnh này, có nhiều người lo lắng bất an mà rời đi, cũng có người bình bình an an sống sót.
Trải qua quãng thời gian ban đầu mờ mịt, sau khi tìm hiểu rõ, tôi cuối cùng cũng dũng cảm đối mặt. Tôi hiểu sinh mệnh mỗi con người không quan trọng là dài hay ngắn, mà là chất lượng cuộc sống, lúc còn sống họ có hạnh phúc không. Tôi cũng hiểu đối với cô tôi mà nói, chỉ cần tôi hạnh phúc là cô đã mãn nguyện rồi.
Cho nên tôi hẹn với lão Trần, không cần phải sợ ngày mai sẽ ra sao, trong 5 năm, chúng tôi sẽ cùng nhau nỗ lực, từ tình yêu tiến tới hôn nhân, từ hai người biến thành ba người.
Tôi muốn để cô nhìn thấy tôi đang sống rất hạnh phúc.
Chúng tôi cũng muốn để cô hiểu rằng, cô sẽ cùng chúng tôi sống hạnh phúc.
Cô còn phải đội khăn voan cho tôi, dắt tôi bước vào lễ đường thần thánh nữa.
Cô còn phải khỏe mạnh để trông con cho tôi nữa, cùng nắm tay đưa thằng bé tìm hiểu thế giới tươi đẹp này, giống như trước kia cô đã nắm tay tôi vậy, từ khi tôi còn ngây thơ đứng bên bóng dáng cao lớn ổn trọng, trải qua suốt những năm tháng thanh xuân đến dáng vẻ đã hơi còng của cô hôm nay.
15
Trong sinh mệnh của tôi, có một người vô cùng quan trọng, không gì có thể thay thế được.
Tôi hy vọng cô khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.
16
“ Vận mệnh thường không chiều lòng người”
Những lời này, là tôi đăng về cô trong bộ 《 hoa lửa 》, sau đó tôi từng câu từng chữ nói với bạn thân.
Tôi từng vô cùng tin tưởng y học sẽ ngày càng phát triển, chỉ cần có đủ thời gian, chỉ cần cô luôn luôn vui vẻ, bệnh tật sẽ không đến quấy rầy chúng tôi nữa.
Tôi cũng từng viết trong bộ truyện đó, tôi sẽ cùng với lão Trần bầu bạn bên cô, từ hai người biến thành ba người, để cho cô thấy rằng tôi mỗi ngày đều rất hạnh phúc, để chúng tôi mỗi ngày đều vui vẻ.
Nhưng mà chỉ 5 tháng ngắn ngủi sau khi mổ, cô lại một lần nữa đau bụng không ngừng. Tôi đứng ở hành lang sạch bóng của bệnh viện thấp thỏm chờ đợi, đến khi bác sĩ gọi vào, chỉ vào màn hình nói: “Lại phát hiện một khối u”
Giống như sét đánh giữa trời quang, tôi bàng hoàng không nói nên lời.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, bệnh của cô sẽ chuyển biến xấu nhanh như thế, chỉ có năm tháng, đại tràng đã mọc ra khối u mới.
Thời khắc tôi đứng trước tấm kính ngăn cách với phòng phẫu thuật, dưới ánh đèn dây tóc lóa mắt, người tôi yêu thương nhất vẫn đang nằm trên bàn giải phẫu, hai mắt nhắm nghiền, dường như cô đơn, tĩnh lặng giữa biển đời.
Dường như cô không hề liên quan đến lần đại phẫu này, cứ như vậy mà an tĩnh bình thản nằm ngủ ở đó.
Tôi muốn khóc thật to, muốn xông lên ôm lấy cô, muốn hỏi ông trời tại sao lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, nhưng tôi cuối cùng chỉ có thể đứng im tại chỗ chờ thuốc mê tan hết, sau đó nỗ lực cười nói với cô: “Không có vấn đề gì”
Lần thứ ba trong cuộc đời, tôi đưa cô vào phòng phẫu thuật.
Cảm giác lần nào cũng giống nhau, tôi bất lực đứng bên ngoài nhìn cô nằm trên giường được đẩy vào bên trong, ngăn cách với tôi qua cánh cửa sắt lạnh băng, cả thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Ca phẫu thuật kéo dài suốt năm tiếng, tôi bên ngoài nóng lòng như lửa đốt, còn thời gian như một lão đao phủ từng khắc từng đao lăng trì tâm trí tôi.
Tôi đứng ngoài cửa, nhớ tới Sử Thiết Sinh, nhớ anh ta nói vào thời khắc gian nan nhất, anh ta chỉ lo mẹ sẽ lo lắng đau lòng, mà chờ đến lúc anh ta vượt qua nghịch cảnh, viết nên trang sử mới, thì mẹ lại không còn nữa. Câu chuyện này giống như một hồi chuông cảnh tỉnh với tôi, có lẽ một ngày nào đó, khi tôi quay đầu nhìn lại, sẽ vô cùng tiếc nuối những thời khắc đã qua.
Không thể ngăn nổi những giọt nước mắt nóng bỏng.
Cô nuôi tôi 20 năm, cho tôi tất cả mọi thứ, một lòng mong tôi thành công.
Tôi không thể quên niềm vui sướng hạnh phúc của cô khi biết bộ truyện đầu tiên của tôi được xuất bản, tôi càng không thể quên vẻ mặt thỏa mãn của cô khi biết tôi thi đỗ thạc sĩ, dường như tất cả hỉ nộ ái ố của cô đều liên quan đến tôi. Trong suốt quá trình trưởng thành của tôi, cho dù chỉ là những câu chuyện nhỏ bé vặt vãnh hay những kí ức rực rỡ ngọt ngào, tất cả đều để đổi lấy ánh mắt kiêu ngạo tự hào của cô.
Giờ khắc này, tôi thực sự lo sợ ông trời sẽ giáng cho tôi một đòn trí mạng, khiến tôi không thể nào gượng dậy nổi.
Sáng hôm đó, trời đầy sương mù, cao tốc nổi gió, lão Trần hai tiếng xe khách mới chạy tới bên ngoài phòng phẫu thuật.
Anh nói anh muốn ở bên cạnh tôi.
Sau phẫu thuật, anh lại cùng tôi chờ ở phòng bệnh, cẩn thận chăm sóc cô trên giường bệnh.
Anh cũng không nói câu nào, chỉ yên lặng đắp chăn cho cô, kiểm tra lượng nước tiểu, nắn bóp tay chân cho cô, cẩn thận theo dõi kim truyền, nhìn không chớp mắt.
Khi cô tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn thấy chúng tôi,nhìn thấy anh nhẹ nhàng bưng bình nước tiểu ra cửa, cô nói: “Đúng là một thằng bé ngoan ngoãn”
Tôi ngồi đó gật đầu như bổ củi, giả vờ không hiểu hàm ý có thể yên tâm rời đi của cô.
Nếu thời gian nghe thấy, có thể dừng lại bước chân, chậm một chút, lại chậm thêm một chút, thì may mắn quá.
Tôi không dám mong chờ có thể ở bên cô đến đầu bạc răng long, cũng không mong kỳ tích xuất hiện có thể khiến căn bệnh của cô biến mất, tôi chỉ xin cho tôi thêm một chút thời gian, để có thể đưa cô đến những nơi mà hai mươi năm qua, vì để nuôi dưỡng tôi, cô chưa từng được đặt chân tới.
Tôi không mong bản thân sau này sẽ trở thành một người giỏi giang nổi tiếng, nhưng tôi sẽ luôn kiên trì nỗ lực bước tiếp trên con đường đã chọn, trên con đường này, chỉ mong tôi luôn có cô bên cạnh ủng hộ, chia sẻ, chỉ mong có thể khiến cô mỉm cười.
Nếu như thời gian có thể nghe thấy lời nguyện cầu này, xin hãy giúp đỡ cô tôi.
17
Cô nằm trên giường bệnh, bạn trai tôi ngày ngày tới thăm nom.
Anh không sợ vất vả ngày ngày đến bệnh viện với tôi, vì cô theo dõi lượng nước tiểu, vì cô theo dõi kim truyền, nhìn không chớp mắt. Tôi ngồi bên cạnh nhìn anh, cảm thấy vô cùng yên tâm.
Lão Trần là một người rất kiên nhẫn, ngày nào cũng chạy qua bệnh viện thăm cô tôi, tối về lại ngồi xem tivi với bà nội, vô cùng cần mẫn, tận tâm. Anh không hay nói nhiều, luôn luôn an tĩnh ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng mỉm cười, người lớn hỏi một câu, anh sẽ trả lời một câu.
Anh sẽ vượt trời rét lạnh để đưa cơm cho tôi, đuổi tôi ra khỏi phòng bếp để giúp tôi rửa bát, khiêm tốn cần mẫn học cách chăm sóc cô tôi.
Đêm nay sau khi từ bệnh viện về, ăn xong bữa tối, anh dẫn tôi đi dạo, biến tôi thành một đứa trẻ, mua cho tôi bánh kem thỏ nhỏ và một hộp caramen pudding. Tài xế taxi vô cùng hoạt bát, kiêu ngạo nói: “Trên xe không được ôm ấp, không được hôn hít, nếu không sẽ phụ thu thêm tiền xe”
Bây giờ chúng tôi đang cùng ngồi xem ti vi ở sô pha với bà nội, tôi ăn bánh kem, anh ăn pudding.
Tôi mong rằng cô sẽ khỏe hơn, như vậy chúng tôi có thể cùng bà nội và cô ngồi đây xem ti vi.
Lão Trần thực sự rất rất rất tuyệt vời.
18
Kể từ khi chào đời, hôm nay là ngày sinh nhật kinh hoàng nhất của tôi. Sau khi dẫn cô làm xong xét nghiệm kiểm tra của bác sĩ, phát hiện ở đại tràng lại mọc ra một khối u mới, bác sĩ yêu cầu cô tiến hành phẫu thuật.
Đây là lần phẫu thuật thứ ba của cô.
Đối với căn bệnh ung thư, tôi đã không còn trông mong gì nữa, cái gì nên tới đều tới, không còn oán trách hay sợ hãi. Chỉ có một điều đáng ghét đó là người bệnh phải trải qua rất nhiều thử thách và tra tấn.
Hôm nay không có bánh kem, cũng không có nến, nhưng tôi vẫn có tâm nguyện muốn ước.
Tôi hy vọng cô sẽ không phải chịu đau đớn nữa.
Hy vọng cô sẽ không cần phải bi quan.
Hy vọng cô càng ngày càng khỏe mạnh.
Hy vọng cô có thể lạc quan kiên cường.
Tôi sẽ luôn ở bên cô.
Cũng cảm ơn người luôn ở bên tôi.
19
Trong sinh hoạt hàng ngày, cô rất nghiêm khắc với tôi, nhưng cô cũng là một trưởng bối rất hoạt bát đáng yêu.
Ví dụ như tôi từ nhỏ đến lớn đều là người rất dễ cảm động, xem phim truyền hình cũng khóc, đọc sách cũng khóc.
Tôi còn nhớ rõ mùng một tết tôi trốn trong phòng một mình xem tiểu thuyết của tác giả Hàn Quốc đang nổi tiếng khắp cả nước.
Kết thúc bộ tiểu thuyết, nam chính thâm tình bệnh chết, tôi đau lòng, nhào lên giường gào khóc, hơn nửa ngày cũng không dừng được.
Cô nghe tiếng tôi khóc, lao vào phòng ôm lấy tôi hốt hoảng hỏi: “Làm sao vậy, làm sao lại khóc thế?
Tôi vừa khóc lặng người, vừa thút thít nói: “Anh ấy chết rồi…”
“Ai? Ai chết rồi?” cô ngơ ngác không hiểu gì.
“Nam, nam chính……” tôi vẫn còn khóc.
Cô lập tức đen mặt, nhìn thoáng qua bộ truyện bên cạnh tôi, đôi tay buông lỏng, đem tôi ném lên giường.
Từ đó về sau, mỗi khi tôi đọc truyện, đến đoạn cảm động, cô sẽ quay đầu nhìn tôi, theo cô nói thì vẻ mặt tôi lúc đó còn thú vị hơn cốt truyện.
20
Được nghỉ ở nhà, tôi thích ngủ nướng. Có đợt tôi ngủ nướng liên tục lập kỉ lục bỏ bữa sáng không ăn.
Cô từ công ty gọi điện thoại về, biết được tôi ngủ quên ăn thì giận lắm, mắng tôi một trận. Tôi lười nhác nói: “Vâng, vâng, cháu ăn luôn đây” sau đó dập điện thoại.
Không ngờ cô lập tức gọi điện thoại trở lại, câu đầu tiên nói chính là: “Cháu dám ngắt điện thoại của cô? Ăn gan hùm mật gấu à? Chỉ có cô mới được ngắt điện thoại của cháu, có biết không?”
Sau đó tức giận dập điện thoại.
21
Buổi chiều có một cô bé nhà người quen muốn đến nhà tôi học bổ túc tiếng Anh.
Cô bảo: “Phải có dáng vẻ điềm tĩnh của giáo viên để làm gương cho học sinh”
Tôi nghĩ nghĩ, sau đó đi vào phòng bắt đầu trang điểm.
Cô hỏi tôi đang làm gì vậy.
Tôi nói: “Cháu có dáng vẻ thân thiện dễ thương, vậy chỉ còn cách dùng vẻ đẹp để làm gương cho học sinh thôi?”
22
Buổi chiều, tôi đi xe bus đến thăm lão Trần, bà nội làm cho anh một hộp thỏ cay.
Tôi trộm ăn thử hai miếng, đúng lúc bị cô bắt gặp.
Cô hùng hổ hỏi tôi: “ Bà nội làm cho lão Trần, cháu ăn vụng cái gì”
Tôi: “Cháu chỉ ăn hai miếng—”
“Một miếng cũng không được!”
Quả nhiên cô đã trở thành cô của lão Trần rồi, không bao giờ thuộc về tôi nữa.
23
Lần trước có một cậu nhóc đến nhà tôi chơi, khoảng mười tuổi nhưng lại trưởng thành sớm.
Cậu nhóc xem ảnh chụp của lão Trần rồi hỏi tôi: “ Anh trai này là bạn trai chị à?”
Tôi gật đầu.
Cậu nhóc lại hỏi: “Chị thích anh ấy ở điểm nào”
“Mỗi thứ một ít”
“Sao chị không đưa anh ấy về nhà?”
“Anh ấy đang đi làm”
“Ồ, anh ấy đi làm để kiếm tiền nuôi chị à?”
“…… Có thể nói như vậy.”
“Thế sao anh chị không kết hôn?”
“Còn chưa tới lúc.”
“Hai người còn chưa kết hôn, sao anh ấy phải đi làm kiếm tiền nuôi chị?”
“…… Nhóc con đừng hỏi nhiều thế”
“Thế là chị định bạc tình bạc nghĩa, lợi dụng anh trai này à?”
“Không phải” Tôi có chút đau đầu.
“Thế sao chị không kết hôn với anh ấy?”
Tôi trả lời lấy lệ: “ Nhanh thôi, anh chị sắp kết hôn rồi”
Thật không ngờ là thằng nhóc chạy vọt ra khỏi phòng sách, đến trước mặt mọi người, chỉ vào tôi và nói: “Chị gái bảo chị sắp kết hôn với bạn trai rồi”
Cô ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt có chút tức giận: “Chuyện này là thế nào, sao cô không biết?”
Tôi…………………
24
Sau bữa cơm chiều, tôi gọi điện thoại cho cô, hỏi xem hôm nay cô trải qua thế nào.
Bởi vì mấy phương án trị liệu bằng hóa chất đều không có hiệu quả, vì thế cô bắt đầu xạ trị, trước mắt thân thể rất gầy yếu, thường thấy buồn nôn, choáng váng đầu, cả ngày chỉ có thể ăn một bát cháo nhỏ, cứ như thế cân nặng giảm rất nhanh.
Trước kia người cô có da có thịt, tròn trịa, bây giờ lại gầy đến mong manh, quần áo khoác lỏng lẻo trên người, trông cứ như một vị thầy tu khổ hạnh.
Tối nay cô vui vẻ nói với tôi, hôm nay cô đã làm được một việc rất đáng giá.
Từ bệnh viện về nhà, cô gặp một người phụ nữ xách theo túi lớn túi bé trên đường, trong đó có một túi cam bị thủng rơi đầy xuống đất. Người phụ nữ đó xách quá nhiều đồ, còn đang luống cuống lo lắng chưa cúi xuống nhặt được.
Cô chủ động tiến lên giúp người phụ nữ đó nhặt đồ, lại trông giúp cho chị ấy quay lại tìm người bán hàng rong để xin chiếc túi to hơn. Sau khi người phụ nữ quay lại, cô lại từ chối ý muốn tặng quả cam để cảm ơn của chị ấy, quay đầu chậm rãi bước về nhà.
Cô đi qua đường xong quay đầu lại thì phát hiện người phụ nữ đó lại đem túi nilong rách vứt xuống lòng đường. Cô muốn gọi chị ta nhặt túi lên, nhưng đúng lúc có xe buýt đi qua, tiếng gọi của cô đã bị còi xe át mất.
Trong nháy mắt, người phụ nữ kia liền đi xa.
Thực ra gần đây sức khỏe của cô ngày càng kém, đi đường thường không có sức, tinh thần không tốt, đi vài bước là cong eo thở hồng hộc. Nhưng cô lo nhỡ đâu có người già mắt nhìn không rõ sẽ bị vướng vào túi ngã, vì thế lại cố gắng quay lại, băng qua đường để đi nhặt cái túi.
Xe buýt đi qua mang theo một trận gió, thổi cái túi bay lên, cô cứ vậy từ từ chầm chậm đuổi theo, cái túi thì lảo đảo lắc lư bay phía trước, cuối cùng cô thật vất vả mới bắt được, ném vào thùng rác ven đường.
Trong điện thoại cô nhẹ giọng kể, tôi cũng cầm lòng không đậu tưởng tượng thấy cảnh cô cong eo đứng như thế nào, từng bước từng bước đuổi theo cái túi một quãng đường dài như thế nào.
Cô mỉm cười, còn tôi trong lòng lại thấy chua xót.
Cảm giác như trong lòng là từng đợt thủy triều lên lên xuống xuống, nhưng đến cuối cùng, tất cả mọi cảm xúc đều chỉ nhẹ nhàng như bọt sóng.
Tôi nằm yên giữa màn đêm, trước mắt sáng ngời.
Bởi vì tôi biết tôi rất yêu cô, trên đời này cô chính là người lương thiện nhất, cô vẫn luôn mềm mại nhẹ nhàng như vậy, dùng lòng tốt của mình đối xử nhiệt tâm với người khác, mọi người cũng sẽ dùng thiện ý như vậy để đáp lại cô tôi.
Bình luận truyện