Thích Cậu Tớ Nói Là Xong
Chương 25: Lợn đất
Lâm Vy: “....”
Bao nuôi cái đầu cậu ý.
Nếu không phải vì cần nhờ cậy thì chắc chắn Lâm Vy sẽ gõ đầu cái tên này ra xem rốt cuộc bên trong được cấu tạo từ chất gì.
Dù trong lòng đang âm thầm "xử lí" anh nhưng Lâm Vy là cô gái co được duỗi được, không so đo với Giang Túc: "Bạn học Giang à, cậu hiểu lầm rồi. Là tôi muốn nhờ cậu giữ giúp chỗ tiền này trong hai ngày tới. Thứ Hai đi học lại, cậu đưa cho tôi là được."
Giang Túc đã hiểu.
Bạn nhỏ nhà bên nhét tiền vào túi anh nhưng hai ngày sau sẽ lấy lại.
Giang Túc rũ mắt nhìn nhỏ nhà bên. Da cô vừa trắng trẻo lại mềm mịn, trên vành tai mượt mà có một hang động nho nhỏ.
Cứ nhìn chăm chú như vậy trong hai giây, sau đó anh tỉnh bơ hỏi cô: “Nói như vậy, tôi thành lợn đất à?”
Lâm Vy gật đầu lia lịa: “Cũng có thể hiểu là như thế.”
Trong thâm tâm anh hừ một tiếng, có thể hiểu cái mông nhà cậu ấy.
Anh thắc mắc việc anh trở thành lợn đất, sau cùng cô cũng thản nhiên coi anh thành một chú lợn để trữ tiền à?
Thấy Giang Túc im lặng, Lâm Vy gạn hỏi: "Bạn học Giang, cậu sẽ giúp đỡ tôi chứ?"
Giang Túc "lặng im dưới vực sâu".
Lâm Vy không biết ý Giang Túc thế nào, nhưng bất kể anh có đồng ý không thì cô cũng phải làm mọi cách để anh đồng ý.
Nếu cô đem khoản tiền ấy về nhà thì một đồng một cắc cũng không còn. Vừa nhận phí sinh hoạt chưa lâu, hơn hai mươi ngày tiếp theo cô không muốn phải nhịn đói.
Lâm Vy không hổ là người làm nũng có trình độ, cô hạ giọng nhẹ nhàng năn nỉ: "Bạn học Giang, cậu rủ lòng thương đồng ý đi mà, đi..."
Giọng của cô nhóc nhà bên vô cùng êm dịu. Cô ôm balo vào lòng, hai mắt chớp chớp trông thật đáng thương.
Giang Túc chuyển động yết hầu, còn chưa kịp lên tiếng thì dường như vạt áo bị ai níu lại.
Anh cúi đầu nhìn, chỉ thấy ngón tay trắng xinh của cô đang kéo vạt áo khoác anh, khẽ đung đưa.
Giang Túc chép miệng, vẫn chưa kịp nói gì đã nghe thấy bạn nhà bên nhỏ giọng: "Xin cậu đấy, bạn học Giang."
Yết hầu Giang Túc như bị vật gì chặn lại, không thốt ra lời.
***
Năm phút sau, Giang Túc mất hết hình tượng gác chân dài lên bàn trà, nằm sõng soài trên sofa, trố mắt nhìn tiền trong tay, nội tâm gào thét dữ dội.
Giang Túc, mày bị dở hơi à.
Tự dưng lại biến mình thành con lợn đất trữ tiền.
Người ta mới giả vờ nũng nịu vài câu, ngay lập tức mày đã buông giáp đầu hàng.
Ngày trước thiếu gì con gái làm nũng với mày, sao mày thờ ơ thế? Còn chưa kể họ làm nũng để nâng mày thành nam thần, không như ai kia tỏ vẻ dễ thương để biến mày thành vật trang trí.
Giang Túc ơi là Giang Túc, mày có vấn đề thật rồi.
***
Lâm Vy lại quay về nhà. Lúc này Trần Triển đã ra khỏi toilet, đang nằm phưỡn trên sofa chơi game.
Anh ta nhác thấy tiếng động, nhìn lướt qua cô, cũng không buồn nói tiếp tục hò hét chơi game: "ĐM, để bố mày đ* chết cái B này."
Lâm Vy cũng không thừa hơi nói chuyện với anh ta. Cô cứ vậy đi thẳng về phòng mình.
Vừa đóng cửa, cô nhìn thấy ngăn bàn, đệm giường, còn cả tủ quần áo bị bới tứ tung, chép môi, không vui ném balo lên giường.
"Con mẹ mày nhanh lên đi, ông lại nghẻo rồi."
"Cái thằng gà mờ này, mày có biết chơi game không đấy."
“Rác rưởi."
Trần Triển mắng liên hồi, càng ngày càng vang.
Lâm Vy xoa xoa huyệt thái dương, tiến lên bắt đầu thu dọn tủ quần áo. Tới khi cô trải xong ga giường, xếp gọn các bài thi thì phòng khác mới yên tĩnh.
Cô ngồi ở bàn học, nhấc balo lên, vừa lấy đề thi ra thì cửa phòng bị người đẩy mạnh.
Không cần quay đầu, cô cũng biết là Trần Triển.
“Tao đói rồi.” Giọng điệu của Trần Triển vừa huênh hoang vừa muốn ăn đòn.
Lâm Vy chẳng thèm quan tâm tới anh ta, cầm bút đọc thầm câu đầu tiên của đề, khoanh đáp án C.
“Đừng có giả điếc, tao nói tao đói rồi, có nghe không?” Trần Triển đạp vào bàn của Lâm Vy.
Ngòi bút nguệch một đường dài trên giấy, Lâm Vy rũ mắt im lặng hai giây: "Trong bếp có mì gói."
“Con mẹ mày ai nói tao cần ăn mì gói, tao muốn ra ngoài ăn, xì tiền ba tao cho mày ra đây.”
Lâm Vy xoay bút hai cái, lại khoanh đáp án A trên bài thi: “Không có tiền.”
“Con mẹ mày định lừa ai hả, mày đừng nghĩ tao không biết, mỗi tháng ba tao đều cho mày phí sinh hoạt. Đó là ba tao không phải ba mày, tiền của ba tao cũng là của tao, xì ra đây! Đưa nhanh cho tao!”
Trần Triển thấy Lâm Vy không có phản ứng gì, hắn cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp xách balo bên cạnh cô lên, bắt đầu lục lọi.
Một loáng sau, toàn bộ điện thoại, ví tiền, thẻ cơm, các loại bài tập đề thi trong cặp cô vương vãi đầy đất.
Hắn lục được trong ví cô 20 tệ, quăng mạnh balo của cô xuống đất: "Tiền đâu? Con ranh mày giấu tiền đâu hết rồi?"
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC ?
Bao nuôi cái đầu cậu ý.
Nếu không phải vì cần nhờ cậy thì chắc chắn Lâm Vy sẽ gõ đầu cái tên này ra xem rốt cuộc bên trong được cấu tạo từ chất gì.
Dù trong lòng đang âm thầm "xử lí" anh nhưng Lâm Vy là cô gái co được duỗi được, không so đo với Giang Túc: "Bạn học Giang à, cậu hiểu lầm rồi. Là tôi muốn nhờ cậu giữ giúp chỗ tiền này trong hai ngày tới. Thứ Hai đi học lại, cậu đưa cho tôi là được."
Giang Túc đã hiểu.
Bạn nhỏ nhà bên nhét tiền vào túi anh nhưng hai ngày sau sẽ lấy lại.
Giang Túc rũ mắt nhìn nhỏ nhà bên. Da cô vừa trắng trẻo lại mềm mịn, trên vành tai mượt mà có một hang động nho nhỏ.
Cứ nhìn chăm chú như vậy trong hai giây, sau đó anh tỉnh bơ hỏi cô: “Nói như vậy, tôi thành lợn đất à?”
Lâm Vy gật đầu lia lịa: “Cũng có thể hiểu là như thế.”
Trong thâm tâm anh hừ một tiếng, có thể hiểu cái mông nhà cậu ấy.
Anh thắc mắc việc anh trở thành lợn đất, sau cùng cô cũng thản nhiên coi anh thành một chú lợn để trữ tiền à?
Thấy Giang Túc im lặng, Lâm Vy gạn hỏi: "Bạn học Giang, cậu sẽ giúp đỡ tôi chứ?"
Giang Túc "lặng im dưới vực sâu".
Lâm Vy không biết ý Giang Túc thế nào, nhưng bất kể anh có đồng ý không thì cô cũng phải làm mọi cách để anh đồng ý.
Nếu cô đem khoản tiền ấy về nhà thì một đồng một cắc cũng không còn. Vừa nhận phí sinh hoạt chưa lâu, hơn hai mươi ngày tiếp theo cô không muốn phải nhịn đói.
Lâm Vy không hổ là người làm nũng có trình độ, cô hạ giọng nhẹ nhàng năn nỉ: "Bạn học Giang, cậu rủ lòng thương đồng ý đi mà, đi..."
Giọng của cô nhóc nhà bên vô cùng êm dịu. Cô ôm balo vào lòng, hai mắt chớp chớp trông thật đáng thương.
Giang Túc chuyển động yết hầu, còn chưa kịp lên tiếng thì dường như vạt áo bị ai níu lại.
Anh cúi đầu nhìn, chỉ thấy ngón tay trắng xinh của cô đang kéo vạt áo khoác anh, khẽ đung đưa.
Giang Túc chép miệng, vẫn chưa kịp nói gì đã nghe thấy bạn nhà bên nhỏ giọng: "Xin cậu đấy, bạn học Giang."
Yết hầu Giang Túc như bị vật gì chặn lại, không thốt ra lời.
***
Năm phút sau, Giang Túc mất hết hình tượng gác chân dài lên bàn trà, nằm sõng soài trên sofa, trố mắt nhìn tiền trong tay, nội tâm gào thét dữ dội.
Giang Túc, mày bị dở hơi à.
Tự dưng lại biến mình thành con lợn đất trữ tiền.
Người ta mới giả vờ nũng nịu vài câu, ngay lập tức mày đã buông giáp đầu hàng.
Ngày trước thiếu gì con gái làm nũng với mày, sao mày thờ ơ thế? Còn chưa kể họ làm nũng để nâng mày thành nam thần, không như ai kia tỏ vẻ dễ thương để biến mày thành vật trang trí.
Giang Túc ơi là Giang Túc, mày có vấn đề thật rồi.
***
Lâm Vy lại quay về nhà. Lúc này Trần Triển đã ra khỏi toilet, đang nằm phưỡn trên sofa chơi game.
Anh ta nhác thấy tiếng động, nhìn lướt qua cô, cũng không buồn nói tiếp tục hò hét chơi game: "ĐM, để bố mày đ* chết cái B này."
Lâm Vy cũng không thừa hơi nói chuyện với anh ta. Cô cứ vậy đi thẳng về phòng mình.
Vừa đóng cửa, cô nhìn thấy ngăn bàn, đệm giường, còn cả tủ quần áo bị bới tứ tung, chép môi, không vui ném balo lên giường.
"Con mẹ mày nhanh lên đi, ông lại nghẻo rồi."
"Cái thằng gà mờ này, mày có biết chơi game không đấy."
“Rác rưởi."
Trần Triển mắng liên hồi, càng ngày càng vang.
Lâm Vy xoa xoa huyệt thái dương, tiến lên bắt đầu thu dọn tủ quần áo. Tới khi cô trải xong ga giường, xếp gọn các bài thi thì phòng khác mới yên tĩnh.
Cô ngồi ở bàn học, nhấc balo lên, vừa lấy đề thi ra thì cửa phòng bị người đẩy mạnh.
Không cần quay đầu, cô cũng biết là Trần Triển.
“Tao đói rồi.” Giọng điệu của Trần Triển vừa huênh hoang vừa muốn ăn đòn.
Lâm Vy chẳng thèm quan tâm tới anh ta, cầm bút đọc thầm câu đầu tiên của đề, khoanh đáp án C.
“Đừng có giả điếc, tao nói tao đói rồi, có nghe không?” Trần Triển đạp vào bàn của Lâm Vy.
Ngòi bút nguệch một đường dài trên giấy, Lâm Vy rũ mắt im lặng hai giây: "Trong bếp có mì gói."
“Con mẹ mày ai nói tao cần ăn mì gói, tao muốn ra ngoài ăn, xì tiền ba tao cho mày ra đây.”
Lâm Vy xoay bút hai cái, lại khoanh đáp án A trên bài thi: “Không có tiền.”
“Con mẹ mày định lừa ai hả, mày đừng nghĩ tao không biết, mỗi tháng ba tao đều cho mày phí sinh hoạt. Đó là ba tao không phải ba mày, tiền của ba tao cũng là của tao, xì ra đây! Đưa nhanh cho tao!”
Trần Triển thấy Lâm Vy không có phản ứng gì, hắn cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp xách balo bên cạnh cô lên, bắt đầu lục lọi.
Một loáng sau, toàn bộ điện thoại, ví tiền, thẻ cơm, các loại bài tập đề thi trong cặp cô vương vãi đầy đất.
Hắn lục được trong ví cô 20 tệ, quăng mạnh balo của cô xuống đất: "Tiền đâu? Con ranh mày giấu tiền đâu hết rồi?"
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC ?
Bình luận truyện