[Thích Cố] – Tâm Khóa
Chương 7
Tức Hồng Lệ không nói lời nào, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Tích Triều. Thừa lúc hắn bị chấn động không phòng bị, Tức Hồng Lệ ngay lập tức lợi dụng thời cơ phi đến đoạt lại đứa trẻ ôm chặt vào lòng.
Thấy Tức Hồng Lệ đã lấy lại được hài tử, Mục Cưu Bình lại một lần nữa dùng thương đâm tới.
“Lão Bát!” Thích Thiếu Thương vẫn đứng chắn trước mặt Cố Tích Triều tìm cách ngăn cản hắn.
“Đại đương gia, tại sao ngươi lại cản ta?”
“Lão Bát, ngươi không thể giết hắn. Ta đã đáp ứng thế bá nếu bắt được hung thủ nhất định đem sẽ hắn mang về Lục Phiến Môn. Huống hồ, Thiết Thủ cũng nhất định sẽ không để cho ngươi giết hắn.”
“Vậy thì mối thù của Hồng Bào tỷ cùng Lao nhị ca không được báo sao? Đại đương gia, ta không cam lòng!”
“Hừ…” Lúc này Cố Tích Triều đã thanh tỉnh trở lại. Thật không thể xem thường Tức Hồng Lệ, cư nhiên một kích đắc thủ. Còn Mục Cưu Bình vẫn là cái bộ dáng ngốc nghếch kia, suốt ngày chỉ nói đến việc báo thù.
“Tóm lại, hiện tại ngươi không thể giết y.”
“Vân nhi, Vân nhi, con mau tỉnh lại đi! Cố Tích Triều, ngươi rốt cuộc cho Vân nhi ăn cái gì, tại sao nó lại không tỉnh?”
Tức Hồng Lệ vừa dứt lời, Cố Tích Triều đột nhiên một chưởng hướng Thích Thiếu Thương đánh tới. Thích Thiếu Thương đang đưa lưng về phía Cố Tích Triều, nghe được phía sau có tiếng gió thì lập tức nghiêng người, phản công bắt được tay Cố Tích Triều áp chặt lên trên tường.
“Ah…”
Thân thể Cố Tích Triều vốn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đêm hôm đó lại bị trọng thương, hơn nữa vừa rồi quá kích động nên lúc này đã sức cùng lực kiệt. Y vốn là muốn mượn cơ hội đào tẩu, không nghĩ tới bị Thích Thiếu Thương bắt lấy cổ tay áp chặt vào tường. Vết thương ở bụng xem như đã khá hơn một chút nhưng vết thương sau lưng không tiện bôi thuốc nên chỉ băng bó qua loa, hiện tại bị Thích Thiếu Thương đẩy mạnh khiến miệng vết thương sau lưng bị chấn động, đau đến mức trước mắt tối sầm, hiện tại chưa nói đến việc đào tẩu, ngay cả đứng cũng y cũng không cách nào đứng vững.
“Ngươi…” Thích Thiếu Thương nghĩ Cố Tích Triều đã khôi phục thần trí thì võ công nhất định cũng đã khôi phục, không nghĩ lại có thể dễ dàng chế trụ y như thế. Nhìn gương mặt Cố Tích Triều trắng bệch tỏ vẻ đau đớn, Thích Thiếu Thương nhíu chặt hai hàng chân mày.
“Ngươi bị thương?”
Hiện tại Cố Tích Triều ngay cả nói cũng không nói được. Cố Tích Triều với bộ dáng chật vật như thế thì có lẽ cũng không hỏi ra được ra cái gì.
“Thiếu Thương, đi thôi, không biết Cố Tích Triều đã cho Vân nhi ăn cái gì, phải nhanh trở về cho Vô Tình xem thử.”
Bởi vì Tức Hồng Lệ phải ôm hài tử, thân thể Cố Tích Triều lúc này cũng không thích hợp cưỡi ngựa nên Thích Thiếu Thương mua một chiếc mã xa cho hai người họ cùng đi, nhưng lại sợ Cố Tích Triều cùng Tức Hồng Lệ ở chung mọi chuyện sẽ không ổn, Thích Thiếu Thương cũng đành phải chen chúc trên mã xa, khiến cho lão Bát nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.
Có trời mới biết hắn rốt cuộc đang lo lắng điều gì, Cố Tích Triều sớm đã ngất đi, chẳng lẽ còn sợ y sẽ làm tổn thương Tức Hồng Lệ?
Rất nhanh bọn họ liền về tới Lục Phiến Môn, Tức Hồng Lệ vừa xuống xe ngựa liền nhanh chóng đi vào. Do trước đó Thích Thiếu Thương truyền tin nói đã tìm được đứa bé và cũng mang hung thủ trở về, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết vốn ở bên ngoài điều tra tin tức của tiểu Phi Vân đều đã trở về.
Nhìn Tức Hồng Lệ đang ở phía sau Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương lại đang ôm trong ngực người đã ba năm biệt tích – Cố Tích Triều, tất cả mọi người thấy thế đều vô cùng sửng sốt. Nhìn Thích Thiếu Thương ôm Cố Tích Triều, Vô Tình không khỏi nhíu mày. Mọi người còn không kịp nói chuyện, chợt âm thanh lo lắng của Tức Hồng Lệ vang lên.
“Vô Tình, mau xem Vân nhi đi, Cố Tích Triều không biết cho Vân nhi ăn cái gì, ta gọi mãi nhưng nó vẫn không tỉnh.”
.
Thấy Tức Hồng Lệ đã lấy lại được hài tử, Mục Cưu Bình lại một lần nữa dùng thương đâm tới.
“Lão Bát!” Thích Thiếu Thương vẫn đứng chắn trước mặt Cố Tích Triều tìm cách ngăn cản hắn.
“Đại đương gia, tại sao ngươi lại cản ta?”
“Lão Bát, ngươi không thể giết hắn. Ta đã đáp ứng thế bá nếu bắt được hung thủ nhất định đem sẽ hắn mang về Lục Phiến Môn. Huống hồ, Thiết Thủ cũng nhất định sẽ không để cho ngươi giết hắn.”
“Vậy thì mối thù của Hồng Bào tỷ cùng Lao nhị ca không được báo sao? Đại đương gia, ta không cam lòng!”
“Hừ…” Lúc này Cố Tích Triều đã thanh tỉnh trở lại. Thật không thể xem thường Tức Hồng Lệ, cư nhiên một kích đắc thủ. Còn Mục Cưu Bình vẫn là cái bộ dáng ngốc nghếch kia, suốt ngày chỉ nói đến việc báo thù.
“Tóm lại, hiện tại ngươi không thể giết y.”
“Vân nhi, Vân nhi, con mau tỉnh lại đi! Cố Tích Triều, ngươi rốt cuộc cho Vân nhi ăn cái gì, tại sao nó lại không tỉnh?”
Tức Hồng Lệ vừa dứt lời, Cố Tích Triều đột nhiên một chưởng hướng Thích Thiếu Thương đánh tới. Thích Thiếu Thương đang đưa lưng về phía Cố Tích Triều, nghe được phía sau có tiếng gió thì lập tức nghiêng người, phản công bắt được tay Cố Tích Triều áp chặt lên trên tường.
“Ah…”
Thân thể Cố Tích Triều vốn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đêm hôm đó lại bị trọng thương, hơn nữa vừa rồi quá kích động nên lúc này đã sức cùng lực kiệt. Y vốn là muốn mượn cơ hội đào tẩu, không nghĩ tới bị Thích Thiếu Thương bắt lấy cổ tay áp chặt vào tường. Vết thương ở bụng xem như đã khá hơn một chút nhưng vết thương sau lưng không tiện bôi thuốc nên chỉ băng bó qua loa, hiện tại bị Thích Thiếu Thương đẩy mạnh khiến miệng vết thương sau lưng bị chấn động, đau đến mức trước mắt tối sầm, hiện tại chưa nói đến việc đào tẩu, ngay cả đứng cũng y cũng không cách nào đứng vững.
“Ngươi…” Thích Thiếu Thương nghĩ Cố Tích Triều đã khôi phục thần trí thì võ công nhất định cũng đã khôi phục, không nghĩ lại có thể dễ dàng chế trụ y như thế. Nhìn gương mặt Cố Tích Triều trắng bệch tỏ vẻ đau đớn, Thích Thiếu Thương nhíu chặt hai hàng chân mày.
“Ngươi bị thương?”
Hiện tại Cố Tích Triều ngay cả nói cũng không nói được. Cố Tích Triều với bộ dáng chật vật như thế thì có lẽ cũng không hỏi ra được ra cái gì.
“Thiếu Thương, đi thôi, không biết Cố Tích Triều đã cho Vân nhi ăn cái gì, phải nhanh trở về cho Vô Tình xem thử.”
Bởi vì Tức Hồng Lệ phải ôm hài tử, thân thể Cố Tích Triều lúc này cũng không thích hợp cưỡi ngựa nên Thích Thiếu Thương mua một chiếc mã xa cho hai người họ cùng đi, nhưng lại sợ Cố Tích Triều cùng Tức Hồng Lệ ở chung mọi chuyện sẽ không ổn, Thích Thiếu Thương cũng đành phải chen chúc trên mã xa, khiến cho lão Bát nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.
Có trời mới biết hắn rốt cuộc đang lo lắng điều gì, Cố Tích Triều sớm đã ngất đi, chẳng lẽ còn sợ y sẽ làm tổn thương Tức Hồng Lệ?
Rất nhanh bọn họ liền về tới Lục Phiến Môn, Tức Hồng Lệ vừa xuống xe ngựa liền nhanh chóng đi vào. Do trước đó Thích Thiếu Thương truyền tin nói đã tìm được đứa bé và cũng mang hung thủ trở về, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết vốn ở bên ngoài điều tra tin tức của tiểu Phi Vân đều đã trở về.
Nhìn Tức Hồng Lệ đang ở phía sau Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương lại đang ôm trong ngực người đã ba năm biệt tích – Cố Tích Triều, tất cả mọi người thấy thế đều vô cùng sửng sốt. Nhìn Thích Thiếu Thương ôm Cố Tích Triều, Vô Tình không khỏi nhíu mày. Mọi người còn không kịp nói chuyện, chợt âm thanh lo lắng của Tức Hồng Lệ vang lên.
“Vô Tình, mau xem Vân nhi đi, Cố Tích Triều không biết cho Vân nhi ăn cái gì, ta gọi mãi nhưng nó vẫn không tỉnh.”
.
Bình luận truyện