[Thích Cố] Thanh Đăng
Chương 5
Cố Tích Triều lau sạch tiểu phủ cất vào trong túi, thấy phía sau vắng lặng, khó hiểu quay đầu nhìn, lại gặp Thích Thiếu Thương ánh mắt ngập một mảng mê man, liền khẽ cười:
“Đại dương gia có phải muốn hỏi ta, đó rõ ràng là Thiết Thủ, sao lại nói là Cửu U?”
“Còn nữa, Cửu U không phải đã bị chúng ta liên thủ giết chết, vì sao lại xuất hiện ở dương thế? Hoa kia lại là thứ ma quái gì…”
Thích Thiếu Thương liên tục gật đầu.
“Đại dương gia, mời.”
Cố Tích Triều nhanh nhẹn đi đến dưới tàng cây, giơ thanh đăng lên.
Thích Thiếu Thương lúc này mới phát hiện, hoa trắng trên cây nhìn xa rất đẹp mắt, nhưng đến gần lại vô cùng đáng sợ.
Trong mảnh hoa trắng úa tàn, từng cành cây lồng vào nhau không ngừng chuyển động như kinh mạch, một chỗ vừa bị tiểu phủ khảm phá, dòng chất lỏng đỏ sẫm ào ào chảy ra, không ngừng nhỏ giọt trên thảm hoa, trong không khí quánh đặc mùi máu tanh.
“Cái cây này…” Thích Thiếu Thương thất thanh kêu lên.
“Cây này gọi là Huyết Lạc, sống nhờ máu người, hoa Huyết Lạc nở rộ mặc dù trắng thuần không tỳ vết, lại chứa kịch độc.”
Cố Tích Triều hái một đóa hoa trắng chưa kịp héo rũ, cẩn thận tách thân hoa, bên trong chảy ra chất lỏng đỏ như máu.
“Chỉ cần cho một giọt nước này vào miệng, sẽ khiến người ta hôn mê ngay lập tức, giả dấu hiệu đột tử.”
Thích Thiếu Thương hốt hoảng, “Ý ngươi nói, Vương viên ngoại căn bản không chết? Là… là… Thiết Thủ chôn sống ông ta?”
Nói tới đây không khỏi rùng mình, liền vén tay áo định đi cứu người.
Cố Tích Triều vội vàng giữ chặt hắn.
“Vô ích, chỉ cần người bị chôn xuống, rễ Huyết Lạc sẽ quấn chặt lấy, hút cạn máu. Cho dù bây giờ ngươi có đào lên, cũng chỉ còn một đống xương khô mà thôi.”
Dứt lời, thấy Thích Thiếu Thương oán giận nhìn y, lòng hiểu hắn đang trách y thấy mà không cứu, liền thản nhiên nói:
“Ta phải bảo hộ an toàn cho Vãn Tình. Cho nên, chỉ có thể tẫn nhân sự, thính thiên mệnh.”
Thích Thiếu Thương nhìn thanh đăng trong tay y, “Đó là Vãn Tình cô nương sao?”
Cố Tích Triều gật đầu, trong mắt thoáng một nét ôn nhu. “Đến đêm mai, nàng sẽ được siêu thoát.”
Thích Thiếu Thương thấy khóe mắt y ẩn hiện một vầng thâm, nhất định đã nhiều ngày không ngơi nghỉ, tâm sinh thương tiếc, đang muốn mở miệng, thình lình nghe văng vẳng tiếng gõ xa xa, thì ra đã đến canh tư.
Cố Tích Triều khẽ biến sắc, cầm thanh đăng nói: “Đại dương gia, sắc trời đã tối, ngươi nên trở về sớm.” Dứt lời thân ảnh vừa động, đã cách xa một trượng.
Thích Thiếu Thương không để y chạy thoát, lập tức đuổi theo.
Hai người đến bờ sông đêm qua thả đèn, trên mặt sông vẫn nổi chìm vô số đèn hoa sen, mang những tâm nguyện tốt đẹp.
Thích Thiếu Thương nhớ đến hoa đăng đã chìm của mình, đáy lòng ẩn ẩn một cảm giác bất an.
Liếc nhìn người nọ, lúc này đang chăm chú nhìn mặt sông, đồng tử trong suốt lay động những đốm sáng, tựa như một hài đồng chuyên tâm.
Thích Thiếu Thương trong lòng hiện ra vô số nghi vấn, nhưng không vội mở miệng hỏi.
Trải qua một đêm kích động, cuối cùng hắn đã hiểu, chỉ cần y còn sống, yên lành ngồi cạnh mình, những chuyện khác, đều không quan trọng.
Gió nhẹ thổi qua, mặt hồ gợn sóng. Hoa đào bên bờ khoe sắc, cánh hoa lả lướt trong gió, khẽ khàng rơi xuống mái tóc quăn của Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương không nhịn được mà thay y phủi hoa, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua trán, trong chớp mắt, chạm cả vào tim Cố Tích Triều, loạn nhịp.
Y ngượng ngập nghiêng đầu, khiến tay Thích Thiếu Thương huơ vào khoảng không. Nhẹ giọng nói: “Đại dương gia có nhớ câu hỏi ở Ngư Trì Tử không?”
Thích Thiếu Thương gật đầu.
“Ta hỏi ngươi, trước khi chết muốn gặp người nào. Ngày đó ở Phích Lịch Đường, thập tử nhất sinh, rốt cuộc ta đã biết đáp án của mình.”
Thích Thiếu Thương gục đầu, nghiêm nghị nói: “Nhất định là Vãn Tình cô nương.”
Cố Tích Triều khẽ lắc đầu, “Bộ dáng chật vật như thế sao có thể nhẫn tâm để nàng nhìn thấy. Một khắc đó, người ta muốn gặp nhất… là ngươi.”
Tim Thích Thiếu Thương đập mạnh.
Cố Tích Triều khóe môi khẽ cong, tiếp tục nói: “Có lẽ Đại dương gia luôn xuất hiện lúc nguy hiểm, ấn tượng này đã khắc sâu trong tâm trí. Chỉ tiếc, lúc đó người xuất hiện không phải Đại dương gia, mà là Cửu U.”
Thích Thiếu Thương trừng hai mắt, “Hắn không phải đã bị chúng ta…”
“Đấy chẳng qua là thân thể hắn. Ta từng luyện ma công, tâm pháp có nói: nếu như có thể đạt được cảnh giới cao nhất, có thể bạch cốt sinh nhục, cải tử hoàn sinh. May mắn hắn ngày đó bị thương nặng, công lực tạm thời không thể khôi phục, chỉ là một luồng u hồn mà thôi.
Hắn bức ta trợ hắn luyện công. Ta vờ đồng ý trước, được hắn dùng huyễn thuật cứu thoát khỏi Phích Lịch Đường, mang đến Lâm Châu, dưỡng thương suốt ba tháng mới có thể hành động.”
Cố Tích Triều lạnh nhạt nói xong, khẩu khí như đang tường thuật một chuyện hết sức bình thường, Thích Thiếu Thương lại nắm tay thật chặt, đứng lên. Nhớ đến những khổ sở y đã trải qua, tâm như lạc vào mê cung rối rắm.
“Sau khi khỏi hẳn, ta dùng kế trốn thoát. Cửu U từng uy hiếp nếu không thấy ta, sẽ bắt hồn phách Vãn Tình. Cho nên, sau khi ta thoát thân, lập tức thỉnh cao tăng từ Lâm Châu tự đem linh hồn Vãn Tình nhập vào thanh đăng.”
Y ngẩng đầu nhìn lên trời thăm thẳm, trên mặt hiện ra một nụ cười ôn nhu.
“Đại sư từng nói, Vãn Tình ngày đó tự vận, vốn phải đắm chìm trong địa ngục trầm luân. Nhưng chỉ cần một người vô cùng yêu nàng ngày đêm bảo vệ cho thanh đăng không tắt, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, nàng sẽ được siêu thoát.”
“Cho nên bốn mươi chín ngày qua ngươi không hề chợp mắt?” Thích Thiếu Thương tiếp lời, lòng dấy lên một trận đau xót.
Cố Tích Triều cười không đáp, gò má tiều tụy tản ra vầng sáng nhè nhẹ dưới ánh trăng.
Thích Thiếu Thương tận đáy lòng thở dài một hơi thật sâu.
Cố Tích Triều thấy hắn thần sắc phiền muộn, tưởng hắn đang tiếc hận những người vô tội đã chết đi, nói: “Khi ta phát hiện tung tích của Cửu U, hắn đã trồng Huyết Lạc trong tiểu viện bỏ hoang kia, ma công tột đỉnh chỉ có thể dùng thứ yêu hoa này để luyện thành.
Ta lặng lẽ quan sát mấy ngày, phát hiện công lực của hắn yếu nhất vào canh ba, nên mỗi đêm nắm lấy thời cơ này đến đó hủy hoa. Canh tư Cửu U luyện công, khi đến đã thấy hoa úa tàn trên đất, chắc chắn vô cùng tức giận.”
Dứt lời đắc ý nhoẻn miệng cười, chỉ một thoáng như xuân phong mơn man trên gương mặt. Thích Thiếu Thương nhìn mà ngẩn người, một lúc lâu sau, mới nhớ đến mối nghi ngờ:
“Vậy Thiết Thủ hắn…”
“Hắn bị Cửu U phụ thể, một đêm trước dùng hoa Huyết Lạc khiến Vương viên ngoại hôn mê, hẳn là bị gì đó ngăn trở, đêm nay mới đem người đến nuôi cây. Cửu U bị ta hủy Huyết Lạc nhiều lần, cản trở việc luyện công, không thể tu thành hình người, tạm thời chỉ có thể bám vào thân thể kẻ khác làm chuyện ác.”
Thích Thiếu Thương nghĩ Thiết Thủ một đời chính trực, hiện giờ lại bị yêu vật mê hoặc làm chuyện thương thiên hại lý, lòng không khỏi cảm thấy ảm đạm. Trong đầu lại xuất hiện một suy nghĩ:
“Vậy vì sao Cửu U không nhập vào người ngươi?”
Cố Tích Triều nói, “Trong sách có viết, chỉ có người sinh ngày âm tháng âm mới có thể làm vật dẫn.” Nói đến đây, ngừng một chút, lơ đãng hỏi: “Không biết Đại dương gia sinh ngày mấy?”
Thích Thiếu Thương từ nhỏ đã không còn cha mẹ, tất nhiên không hề có ấn tượng về việc này, nghĩ cả buổi mới nói: “Hình như là tháng tám.”
Cố Tích Triều nhẹ nhàng thở phào, “Hoàn hảo, Lâm Châu cũng không có quá nhiều cao thủ, ngày mai chỉ cần khống chế Thiết Thủ là được.”
Thích Thiếu Thương quay đầu về phía y, “Ngươi muốn khiêu chiến với Cửu U?”
Cố Tích Triều nheo mắt nói, “Ngày mai là mười lăm tháng bảy, uy lực của hoa Huyết Lạc sẽ phát huy đến cực hạn, nếu không ra tay, vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội.”
“Ngươi nắm chắc phần thắng?”
Cố Tích Triều nhướng mày: “Dù chỉ có nửa phần cơ hội thành công, ta cũng không ngại thử một lần. Còn dễ chịu hơn cả đời bị hắn quấy rầy.”
Thích Thiếu Thương giật mình, trầm giọng hỏi, “Lỡ như không thành công?”
“Chỉ cần Vãn Tình bình yên rời khỏi, ta còn băn khoăn cái gì. Thất bại, cùng lắm thì ra đi cùng nàng.”
Thích Thiếu Thương không hỏi tiếp, trong lòng tựa hồ có muôn vàn dây gai chằng chéo, rối bời.
“Chi bằng để ta cùng ngươi.” Hắn nghe thanh âm mình hoảng hốt.
Lời vừa ra khỏi miệng, gánh nặng trong lòng được lấy đi, mớ tơ vò rối rắm tản ra, thành những dải lụa mềm xuôi theo dòng chảy.
“Đại dương gia không nên xen vào việc của người khác.”
Người nọ trầm giọng đáp, khẩu khí không còn mang ý trào phúng như trước kia.
Thích Thiếu Thương nâng mắt nhìn mặt hồ sóng gợn lăn tăn, “Liên Vân Trại giao cho Lão Bát, Hồng Lệ cũng gả cho Tiểu Yêu, ta không có gì vướng bận.”
Hắn chần chờ một lát, lại nói: “Huống hồ… ta muốn cùng ngươi song kiếm hợp bích một lần nữa.”
Bờ môi nhạt của Cố Tích Triều khẽ nhếch lên, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, đồng tử trong veo phảng phất một tầng hơi nước.
Ánh trăng lờ mờ khẽ lay, mang vẻ yêu kiều tĩnh lặng như mộng. Trăng dát trên mặt sông thênh thang một lớp vàng lóng lánh, nổi bật mảnh non nước hữu tình, hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, như bước ra từ thi họa.
Cho dù ngày mai có kinh tâm động phách thế nào, giờ khắc này, trăm hoa đua nở, gió đêm xào xạc những tán cây, sóng nhỏ nhấp nhô, xuân ý triền miên, tựa yên hoa tam nguyệt*…
*sương khói tháng ba
“Đại dương gia có phải muốn hỏi ta, đó rõ ràng là Thiết Thủ, sao lại nói là Cửu U?”
“Còn nữa, Cửu U không phải đã bị chúng ta liên thủ giết chết, vì sao lại xuất hiện ở dương thế? Hoa kia lại là thứ ma quái gì…”
Thích Thiếu Thương liên tục gật đầu.
“Đại dương gia, mời.”
Cố Tích Triều nhanh nhẹn đi đến dưới tàng cây, giơ thanh đăng lên.
Thích Thiếu Thương lúc này mới phát hiện, hoa trắng trên cây nhìn xa rất đẹp mắt, nhưng đến gần lại vô cùng đáng sợ.
Trong mảnh hoa trắng úa tàn, từng cành cây lồng vào nhau không ngừng chuyển động như kinh mạch, một chỗ vừa bị tiểu phủ khảm phá, dòng chất lỏng đỏ sẫm ào ào chảy ra, không ngừng nhỏ giọt trên thảm hoa, trong không khí quánh đặc mùi máu tanh.
“Cái cây này…” Thích Thiếu Thương thất thanh kêu lên.
“Cây này gọi là Huyết Lạc, sống nhờ máu người, hoa Huyết Lạc nở rộ mặc dù trắng thuần không tỳ vết, lại chứa kịch độc.”
Cố Tích Triều hái một đóa hoa trắng chưa kịp héo rũ, cẩn thận tách thân hoa, bên trong chảy ra chất lỏng đỏ như máu.
“Chỉ cần cho một giọt nước này vào miệng, sẽ khiến người ta hôn mê ngay lập tức, giả dấu hiệu đột tử.”
Thích Thiếu Thương hốt hoảng, “Ý ngươi nói, Vương viên ngoại căn bản không chết? Là… là… Thiết Thủ chôn sống ông ta?”
Nói tới đây không khỏi rùng mình, liền vén tay áo định đi cứu người.
Cố Tích Triều vội vàng giữ chặt hắn.
“Vô ích, chỉ cần người bị chôn xuống, rễ Huyết Lạc sẽ quấn chặt lấy, hút cạn máu. Cho dù bây giờ ngươi có đào lên, cũng chỉ còn một đống xương khô mà thôi.”
Dứt lời, thấy Thích Thiếu Thương oán giận nhìn y, lòng hiểu hắn đang trách y thấy mà không cứu, liền thản nhiên nói:
“Ta phải bảo hộ an toàn cho Vãn Tình. Cho nên, chỉ có thể tẫn nhân sự, thính thiên mệnh.”
Thích Thiếu Thương nhìn thanh đăng trong tay y, “Đó là Vãn Tình cô nương sao?”
Cố Tích Triều gật đầu, trong mắt thoáng một nét ôn nhu. “Đến đêm mai, nàng sẽ được siêu thoát.”
Thích Thiếu Thương thấy khóe mắt y ẩn hiện một vầng thâm, nhất định đã nhiều ngày không ngơi nghỉ, tâm sinh thương tiếc, đang muốn mở miệng, thình lình nghe văng vẳng tiếng gõ xa xa, thì ra đã đến canh tư.
Cố Tích Triều khẽ biến sắc, cầm thanh đăng nói: “Đại dương gia, sắc trời đã tối, ngươi nên trở về sớm.” Dứt lời thân ảnh vừa động, đã cách xa một trượng.
Thích Thiếu Thương không để y chạy thoát, lập tức đuổi theo.
Hai người đến bờ sông đêm qua thả đèn, trên mặt sông vẫn nổi chìm vô số đèn hoa sen, mang những tâm nguyện tốt đẹp.
Thích Thiếu Thương nhớ đến hoa đăng đã chìm của mình, đáy lòng ẩn ẩn một cảm giác bất an.
Liếc nhìn người nọ, lúc này đang chăm chú nhìn mặt sông, đồng tử trong suốt lay động những đốm sáng, tựa như một hài đồng chuyên tâm.
Thích Thiếu Thương trong lòng hiện ra vô số nghi vấn, nhưng không vội mở miệng hỏi.
Trải qua một đêm kích động, cuối cùng hắn đã hiểu, chỉ cần y còn sống, yên lành ngồi cạnh mình, những chuyện khác, đều không quan trọng.
Gió nhẹ thổi qua, mặt hồ gợn sóng. Hoa đào bên bờ khoe sắc, cánh hoa lả lướt trong gió, khẽ khàng rơi xuống mái tóc quăn của Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương không nhịn được mà thay y phủi hoa, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua trán, trong chớp mắt, chạm cả vào tim Cố Tích Triều, loạn nhịp.
Y ngượng ngập nghiêng đầu, khiến tay Thích Thiếu Thương huơ vào khoảng không. Nhẹ giọng nói: “Đại dương gia có nhớ câu hỏi ở Ngư Trì Tử không?”
Thích Thiếu Thương gật đầu.
“Ta hỏi ngươi, trước khi chết muốn gặp người nào. Ngày đó ở Phích Lịch Đường, thập tử nhất sinh, rốt cuộc ta đã biết đáp án của mình.”
Thích Thiếu Thương gục đầu, nghiêm nghị nói: “Nhất định là Vãn Tình cô nương.”
Cố Tích Triều khẽ lắc đầu, “Bộ dáng chật vật như thế sao có thể nhẫn tâm để nàng nhìn thấy. Một khắc đó, người ta muốn gặp nhất… là ngươi.”
Tim Thích Thiếu Thương đập mạnh.
Cố Tích Triều khóe môi khẽ cong, tiếp tục nói: “Có lẽ Đại dương gia luôn xuất hiện lúc nguy hiểm, ấn tượng này đã khắc sâu trong tâm trí. Chỉ tiếc, lúc đó người xuất hiện không phải Đại dương gia, mà là Cửu U.”
Thích Thiếu Thương trừng hai mắt, “Hắn không phải đã bị chúng ta…”
“Đấy chẳng qua là thân thể hắn. Ta từng luyện ma công, tâm pháp có nói: nếu như có thể đạt được cảnh giới cao nhất, có thể bạch cốt sinh nhục, cải tử hoàn sinh. May mắn hắn ngày đó bị thương nặng, công lực tạm thời không thể khôi phục, chỉ là một luồng u hồn mà thôi.
Hắn bức ta trợ hắn luyện công. Ta vờ đồng ý trước, được hắn dùng huyễn thuật cứu thoát khỏi Phích Lịch Đường, mang đến Lâm Châu, dưỡng thương suốt ba tháng mới có thể hành động.”
Cố Tích Triều lạnh nhạt nói xong, khẩu khí như đang tường thuật một chuyện hết sức bình thường, Thích Thiếu Thương lại nắm tay thật chặt, đứng lên. Nhớ đến những khổ sở y đã trải qua, tâm như lạc vào mê cung rối rắm.
“Sau khi khỏi hẳn, ta dùng kế trốn thoát. Cửu U từng uy hiếp nếu không thấy ta, sẽ bắt hồn phách Vãn Tình. Cho nên, sau khi ta thoát thân, lập tức thỉnh cao tăng từ Lâm Châu tự đem linh hồn Vãn Tình nhập vào thanh đăng.”
Y ngẩng đầu nhìn lên trời thăm thẳm, trên mặt hiện ra một nụ cười ôn nhu.
“Đại sư từng nói, Vãn Tình ngày đó tự vận, vốn phải đắm chìm trong địa ngục trầm luân. Nhưng chỉ cần một người vô cùng yêu nàng ngày đêm bảo vệ cho thanh đăng không tắt, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, nàng sẽ được siêu thoát.”
“Cho nên bốn mươi chín ngày qua ngươi không hề chợp mắt?” Thích Thiếu Thương tiếp lời, lòng dấy lên một trận đau xót.
Cố Tích Triều cười không đáp, gò má tiều tụy tản ra vầng sáng nhè nhẹ dưới ánh trăng.
Thích Thiếu Thương tận đáy lòng thở dài một hơi thật sâu.
Cố Tích Triều thấy hắn thần sắc phiền muộn, tưởng hắn đang tiếc hận những người vô tội đã chết đi, nói: “Khi ta phát hiện tung tích của Cửu U, hắn đã trồng Huyết Lạc trong tiểu viện bỏ hoang kia, ma công tột đỉnh chỉ có thể dùng thứ yêu hoa này để luyện thành.
Ta lặng lẽ quan sát mấy ngày, phát hiện công lực của hắn yếu nhất vào canh ba, nên mỗi đêm nắm lấy thời cơ này đến đó hủy hoa. Canh tư Cửu U luyện công, khi đến đã thấy hoa úa tàn trên đất, chắc chắn vô cùng tức giận.”
Dứt lời đắc ý nhoẻn miệng cười, chỉ một thoáng như xuân phong mơn man trên gương mặt. Thích Thiếu Thương nhìn mà ngẩn người, một lúc lâu sau, mới nhớ đến mối nghi ngờ:
“Vậy Thiết Thủ hắn…”
“Hắn bị Cửu U phụ thể, một đêm trước dùng hoa Huyết Lạc khiến Vương viên ngoại hôn mê, hẳn là bị gì đó ngăn trở, đêm nay mới đem người đến nuôi cây. Cửu U bị ta hủy Huyết Lạc nhiều lần, cản trở việc luyện công, không thể tu thành hình người, tạm thời chỉ có thể bám vào thân thể kẻ khác làm chuyện ác.”
Thích Thiếu Thương nghĩ Thiết Thủ một đời chính trực, hiện giờ lại bị yêu vật mê hoặc làm chuyện thương thiên hại lý, lòng không khỏi cảm thấy ảm đạm. Trong đầu lại xuất hiện một suy nghĩ:
“Vậy vì sao Cửu U không nhập vào người ngươi?”
Cố Tích Triều nói, “Trong sách có viết, chỉ có người sinh ngày âm tháng âm mới có thể làm vật dẫn.” Nói đến đây, ngừng một chút, lơ đãng hỏi: “Không biết Đại dương gia sinh ngày mấy?”
Thích Thiếu Thương từ nhỏ đã không còn cha mẹ, tất nhiên không hề có ấn tượng về việc này, nghĩ cả buổi mới nói: “Hình như là tháng tám.”
Cố Tích Triều nhẹ nhàng thở phào, “Hoàn hảo, Lâm Châu cũng không có quá nhiều cao thủ, ngày mai chỉ cần khống chế Thiết Thủ là được.”
Thích Thiếu Thương quay đầu về phía y, “Ngươi muốn khiêu chiến với Cửu U?”
Cố Tích Triều nheo mắt nói, “Ngày mai là mười lăm tháng bảy, uy lực của hoa Huyết Lạc sẽ phát huy đến cực hạn, nếu không ra tay, vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội.”
“Ngươi nắm chắc phần thắng?”
Cố Tích Triều nhướng mày: “Dù chỉ có nửa phần cơ hội thành công, ta cũng không ngại thử một lần. Còn dễ chịu hơn cả đời bị hắn quấy rầy.”
Thích Thiếu Thương giật mình, trầm giọng hỏi, “Lỡ như không thành công?”
“Chỉ cần Vãn Tình bình yên rời khỏi, ta còn băn khoăn cái gì. Thất bại, cùng lắm thì ra đi cùng nàng.”
Thích Thiếu Thương không hỏi tiếp, trong lòng tựa hồ có muôn vàn dây gai chằng chéo, rối bời.
“Chi bằng để ta cùng ngươi.” Hắn nghe thanh âm mình hoảng hốt.
Lời vừa ra khỏi miệng, gánh nặng trong lòng được lấy đi, mớ tơ vò rối rắm tản ra, thành những dải lụa mềm xuôi theo dòng chảy.
“Đại dương gia không nên xen vào việc của người khác.”
Người nọ trầm giọng đáp, khẩu khí không còn mang ý trào phúng như trước kia.
Thích Thiếu Thương nâng mắt nhìn mặt hồ sóng gợn lăn tăn, “Liên Vân Trại giao cho Lão Bát, Hồng Lệ cũng gả cho Tiểu Yêu, ta không có gì vướng bận.”
Hắn chần chờ một lát, lại nói: “Huống hồ… ta muốn cùng ngươi song kiếm hợp bích một lần nữa.”
Bờ môi nhạt của Cố Tích Triều khẽ nhếch lên, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, đồng tử trong veo phảng phất một tầng hơi nước.
Ánh trăng lờ mờ khẽ lay, mang vẻ yêu kiều tĩnh lặng như mộng. Trăng dát trên mặt sông thênh thang một lớp vàng lóng lánh, nổi bật mảnh non nước hữu tình, hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, như bước ra từ thi họa.
Cho dù ngày mai có kinh tâm động phách thế nào, giờ khắc này, trăm hoa đua nở, gió đêm xào xạc những tán cây, sóng nhỏ nhấp nhô, xuân ý triền miên, tựa yên hoa tam nguyệt*…
*sương khói tháng ba
Bình luận truyện