Thiên Bảo Phục Yêu Lục
Quyển 1 - Chương 42: Phần liệt phượng linh
Ly Sơn biệt điện, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Lý Cảnh Lung ghé vào bàn ngủ say, Hồng Tuấn nằm bên cạnh, sắc mặt khi ngủ tựa như một hài nhi vô ưu vô lo.
Lý Cảnh Lung ngẩng đầu, mắt hơi phiếm hồng, nhìn qua chén bát lộn xộn trên bàn, quay đầu nhìn Hồng Tuấn bên cạnh.
“Chỉ còn lại hai ta.” Lý Cảnh Lung nhỏ giọng nói, đưa tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc vương trên trán Hồng Tuấn.
“Đi nào…” Lý Cảnh Lung cố hết sức, bế Hồng Tuấn lên, để đầu hắn tựa bên vai mình. Hồng Tuấn trên người đắp ngoại bào của Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung ôm hắn, đi chân trần qua hành lang. Một cước đẩy cửa vào phòng Hồng Tuấn, ôm hắn đặt lên giường đắp chăn.
“Hừ…”
Lý Cảnh Lung ngồi bên giường Hồng Tuấn, trong mắt tràn ngập cảm xúc, nhất thời không muốn về phòng, liền trải áo lên đất ngủ bên chân giường.
Đêm này, Hồng Tuấn mơ một giấc mơ kỳ quái, mơ thấy có người ở bên hắn cầm một ngọn đèn chiếu rọi đêm dài, ánh đèn ấm áp kia ngay bên cạnh hắn, mà bên ngoài cửa sổ cách đó không xa có một mặt trời lửa đỏ rực chiếu vào. Ánh sáng mặt trời mới mọc sưởi ấm thân thể như đang gọi hắn.
Canh năm, Hồng Tuấn đột nhiên tỉnh.
Lúc mở mất, ánh mặt trời đỏ thối lui, chỉ có đèn bên người vẫn sáng.
Ngủ bao lâu rồi? Hồng Tuấn thở dài, nghiêng đầu nhìn bên giường, thấy Lý Cảnh Lung ngay dưới giường mà ngủ say. Hồng Tuấn ngồi dậy, khát nước, đi dạo mấy bước trong phòng, dừng trước cửa sổ, chẳng biết tại sao lại mở cửa, nhìn ra ngoài.
Trong đêm tuyết, bên ngoài sáng rực. Trên đỉnh núi đối diện cửa sổ, có một người đang đứng đấy.
Hồng Tuấn: “???”
Người kia sừng sững đứng ở sườn núi, không nhúc nhích. Hồng Tuấn đặt chén nước xuống, đóng cửa sổ, mặc ngoại bào, rón rén ra ngoài hành lang. Hắn xuyên qua hành lang, đến cổng sau của biệt điện, đẩy cửa ra, bóng người đứng trên sườn núi cao cao vạn trượng kia rõ ràng hơn một chút.
Là một nam nhân.
Hắn đi dọc cầu treo, lên núi, trên sườn núi lá ngô đồng đã rụng sạch, tuyết bay đầy trời, nhưng quanh người nam tử kia lại không có một hại nào, vách núi trơ trọi hiện ra. Bên bờ vực vừa vặn nhìn thấy Trường An trong màn đêm.
Hồng Tuấn run rẩy, chậm rãi đi đến vách núi, thấy mái tóc nam tử kia đỏ rực như lửa, trên người khoác một bộ vương bào màu vàng và đỏ, đai lưng kéo theo hai dải lông lửa nằm trên mặt đất.
Vương bào trên người hắn lỏng lẻo khoác trên vai, lộ ra nửa người xích lõa, da thịt trắng nõn cùng cơ bắp đầy sức mạnh.
“Cha?” Hồng Tuấn dừng như không tin vào mắt mình.
Trọng Minh từ từ quay người, nhìn chăm chú Hồng Tuấn, sau đấy lông mày nhăn lại. Hồng Tuấn đang muốn tiến lên, Trọng Minh dường như bị chọc giận, gấp gáp thở dốc, “Con… Tai của con là bị làm sao!”
Tai Hồng Tuấn còn quấn băng vải, theo bản năng muốn che lại. Trọng Minh không nghe giải thích tóm cổ tay hắn, kéo hắn đứng thẳng, cởi băng vải xuống, Hồng Tuấn bị đau, nói “Cha! Nhẹ tay một chút!”
“Làm sao bị thương?!” Trọng Minh gần như hét lên giận dữ.
Hồng Tuấn nhìn chằm chằm Trọng Minh không nói gì, Trọng Minh sốt ruột vô cùng, đành trấn định lại, nâng tay trái, trong tay phát ra hồng quang, tiếng phượng hót mơ hồ truyền đến, sau đó đặt tay trái bên má Hồng Tuấn, năm ngón tay tách ra, vẽ vòng tròn một cái, vết thương của Hồng Tuấn nhanh chóng khép lại, hoàn hảo như chưa từng bị thương.
“Vậy không phải tốt rồi sao?” Hồng Tuấn cười nói.
“Con…” Trọng Minh vừa gặp mặt, suýt nữa bị tên hỗn trướng này làm cho tức chết, thật lâu mới bình tĩnh lại.
Hồng Tuấn nói: “Khi còn bé không phải con cũng thường bị thương sao.”
“Còn dám so với cái này!” Trong Minh cả giận.
Hồng Tuấn cười nhìn Trọng Minh, mắt hơi hơi ướt, nói: “Sao mà cha lại tới vậy?”
Trọng Minh hít một hơi sâu, chăm chú nhìn Hồng Tuấn. Hồng Tuấn bị nhìn cảm thấy hơi sợ, nhưng muốn đến gần hắn một chút, liền đưa tay kéo đai lưng đuôi Phượng của hắn, Trọng Minh không phát hiện mà hất tay Hồng Tuấn. Hồng Tuấn lại kéo, lúc này Trọng Minh mặc kệ để hắn kéo.
Trọng Minh đáp: “Ta đến mang con về nhà.”
Hồng Tuấn: “!!!”
“Nhưng ba chuyện, con còn chưa làm xong.” Hồng Tuấn nói.
“Mặc kệ.” Trọng Minh lạnh lùng nói.
Hồng Tuấn còn nói: “Lý trưởng sử hắn… cả Khu ma tư chỉ còn mỗi mình hắn.”
“Ai?” Trọng Minh đột nhiên toát ra khí thế mạnh mẽ, mang theo sát khí, trầm giọng nói, “Chính là phàm nhân phía sau con?”
Hồng Tuấn quay đầu, thấy Lý Cảnh Lung đứng dưới một gốc cây ngô đồng, nói: “Trưởng sử, ngươi tỉnh rồi sao? Ta… Cha, đây là Lý Cảnh Lung! Thượng cấp của con!”
Lý Cảnh Lung đêm khuya tỉnh dậy, không kịp chuẩn bị, mặc một thân áo mỏng, bên ngoài khoác võ bào, trong tay còn cầm Trí Tuệ Kiếm, lúc này cầm kiếm ôm quyền, thi lễ, nói: “Cảnh Lung bái kiến thế thúc.”
“Con có đi hay không?” Trọng Minh không thèm nhìn Lý Cảnh Lung, chỉ nói với Hồng Tuấn.
“Cha.” Hồng Tuấn nói, “Nghe con nói đã…”
Hồng Tuấn lôi kéo lông đuôi của Trọng Minh, không ngừng kéo về phía mình, Trọng Minh bị kéo đến, giơ tay muốn đánh, Lý Cảnh Lung thấy vậy cực kỳ lo sợ, nhưng Hồng Tuấn sớm quen tính cách ngoài cứng trong mềm của Trọng Minh, thuận thế, trèo lên lưng hắn.
“Con xuống ngay!” Trọng Minh cả giận nói, cuối cùng đem Hồng Tuấn lôi xuống ra hiệu cho hắn đứng im.
Lý Cảnh Lung bất an nói: “Hồng Tuấn.”
Hồng Tuấn cười nói: “Cha, con không cẩn thận khiến Tâm đăng nhận nhầm người, giờ đang ở trên người Lý Cảnh Lung.”
Trọng Minh trầm giọng nói: “Sai rồi thì thôi”
Hồng Tuấn còn nói: “Con cũng đuổi Yêu vương đi rồi…”
“Nhân gian chướng khí mù mịt, ta không quay về Trường An đâu.” Trọng Minh ngắt lời, “Ngày trước chẳng phải ở Diệu Kim cung đã nói rồi sao, đừng mong muốn đơn phương nhu vậy!”
Tảng đá lớn trong lòng Lý Cảnh Lung cuối cùng đã rơi xuống
Hồng Tuấn còn nói: “Con chưa tra ra được ai sát hại phụ thân…”
“Tâm của con thực lớn.” Trọng Minh nói, “Ta hiểu, những cớ này chẳng qua là con không muốn từ bỏ nơi nhân gian phồn hoa mà thôi.”
Hồng Tuấn im lặng, Trọng Minh còn nói: “Được rồi, hôm nay Thanh Hùng cũng nói cho ta, con sẽ không nguyện ý về nhà. Là ta chưa chết tâm, uổng công vô ích. Từ giờ con hãy ở lại nhân gian, học theo phụ thân của con, cố gắng tận hưởng thế gian phồn hoa này…”
“Cha, không phải như vậy…” Hồng Tuấn vội vàng biện bạch.
Trọng Minh trầm giọng nói: “Làm sao? Con nói rõ lý do xem.”
Hồng Tuấn lắp bắp: “Trường An rất tốt, có ăn có chơi. Ở Khu ma tư còn có cây ngô đồng, cha đến ở cùng con mấy ngày sẽ biết, mà con nghĩ, muốn…”
Hồng Tuấn nói đến đây, đột nhiên hiểu ra, dù có nói nữa cũng vô ích, hắn đã không còn là thiếu niên ngay thơ rời Thái Hành sơn ngày đó rồi. Hắn đã từng thấy cảnh chim non rời tổ, một đi không về, lúc đó chưa hiểu, còn đi hỏi Trọng Minh.
Trọng Minh chưa từng đối diện bất cứ vấn đề gì với hắn, mà đến hôm nay, Hồng Tuấn mới hiểu.
“… Là.” Hồng Tuấn đáp, “Con quyến luyến hồng trần, con cũng không nỡ rời xa người. Có thể để trưởng sử và chúng ta ở cùng một nơi hay không…”
Trọng Minh nói: “Chọn người sau lưng con, hay là ta? Ta sẽ không để phàm nhân bước chân vào Diệu Kim cung dù chỉ là nửa bước.”
“Thế thúc.” Lý Cảnh Lung vội nói, “Khi Hồng Tuấn ở Trường An, không ngày nào không nhớ đến người. Thiếu niên, vẫn cần trải qua chút sự đời.”
“Chọn hồng trần hay là ta?” Trọng Minh từ đầu tới cuối, không hề đáp lại Lý Cảnh Lung.
Hồng Tuấn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói, “Cha, con không nỡ rời xa người. Bắt buộc phải chọn…”
Giờ phút này, sâu trọng nội tâm Hồng Tuấn có lẽ đã có đáp án rồi. Hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt ngập tràn phiền muộn cùng bi thương, nhìn về phía Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung đáp: “Ngươi cùng cha trở về đi, rảnh rỗi ta sẽ đến núi Thái Hành tìm ngươi, Hồng Tuấn.”
Khi Hồng Tuấn quay lại nhìn Trọng Minh, Trọng Minh giơ hai ngón tay, đầu ngón tay lóe lên một ngọn lửa, vạch trên đai lưng lông phượng một cái.
Một tiếng đốt cháy vang lên, đai lưng đứt đôi, Trọng Minh nghiêng người ngã về phía vách núi, thân ở giữa không trung tuôn ra lửa cháy rực, chiếu rọi màn đêm, ngay sau đó tung cánh, hóa thành chân thân phượng hoàng lửa hào quang vạn trượng, kêu một tiếng vang vọng dãy núi, rồi nhịp nhàng vỗ cánh, không chút lưu luyến bay về phía chân trời.
“Cha!” Hồng Tuấn điên cuồng gào lên, nắm lấy lông đuôi, xông ra vách núi. Lý Cảnh Lung vọt lên, mặc kệ nguy hiểm ôm chặt hắn kéo về phía bên trong.
“Cha!” Hồng Tuấn kêu thảm, khóc rống lên, trong tay vẫn nắm thật chặt chiếc lông đuôi, “Tại sao! Con bằng lòng cùng người về nhà! Tại sao!”
Tâm tình bi thương Hồng Tuấn đè nén suốt đêm qua, lúc này không chịu đựng hơn nữa, lại bị Trọng Minh nhẫn tâm chán ghét mà vứt bỏ, muốn tránh né Lý Cảnh Lung lại bị Lý Cảnh Lung ôm chặt, nghẹn ngào, hô to: “Tại sao! Người không cần con nữa!”
Lý Cảnh Lung thở dài, thấp giọng dỗ dành: “Hồng Tuấn, đừng đau buồn, ta cùng ngươi về núi Thái Hành, ngày mai sẽ đi, ta đáp ứng ngươi.”
Hồng Tuấn thở dốc, mệt mỏi không chịu nổi, trong tay nắm chặt chiếc lông đuôi, lông đuôi phát ra hồng quang dần dần hóa thành một cái lông phượng, tuyết rơi xuống đều tản ra xung quanh.
Tuyết nhỏ rơi không ngừng, yên lặng như tờ, duy chỉ trong bên trong cốc có thanh âm vụn vặt, giống như tằm xuân ăn lá nhả sợi xe tơ, như nước triều lên cát bay bãi bể nương dâu, như gió xuyên qua rừng trúc ngàn lá xanh, giống như thác mây sương mù khắp dãy núi.
Bông tuyết bay xuống, phủ khắp trời đất, trong gió lạnh, tuyết rơi trên đại địa Thần Châu tan thành nước, cuốn lấy bụi trần, mọc ra hoa, nảy ra lá. Xuân tới trùng hóa kén, kén hóa bướm, hóa thành dãy núi phía đông mùa hạ chim di trú đến, xuyên qua tầng mây, ở biển mây lại hóa thành tuyết, dịu dàng bay xuống thế gian.
Trời sáng, Hồng Tuấn nằm trên giường, Lý Cảnh Lung thì trải chăn đệm nằm dưới đất. Tâm tình Hồng Tuấn cũng bình tĩnh lại, mỏi mệt cuốn lấy chăn rồi lại ngủ thiếp đi.
Lý Cảnh Lung còn say rượu, đầu đau như muốn nứt ra, ngủ không yên, năm ba lần nhỏm dậy nhìn xem Hồng Tuấn thế nào, đã ngủ hay vẫn còn trằn trọc giày vò, đến khi mặt trời lên cao mới chân chính chợp mắt được một lát. Nhưng lúc sau, đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét.
“Yêu quái!”
Lý Cảnh Lung nháy mắt bừng tỉnh, tóm lấy Trí Tuệ kiếm xông ra ngoài, quát: “Yêu quái đâu!”
Đám thị nữ từ trong sảnh đêm qua ăn uống lăn một vòng chạy đi, điên cuồng hét lên. Lý Cảnh Lung cầm kiếm vọt vào, nhìn thấy Cá chép yêu vừa mới tỉnh, đần độn ngồi bên án, hai mắt trừng lớn.
Lý Cảnh Lung đỡ trán, đau đầu không chịu được, tựa bên cửa nói, “Là ta nuôi, đừng sợ… Ly hồn phấn đâu?”
Cá chép yêu ra ngoài vung Ly hồn phấn, đám thị nữ vừa hét vừa né, bỗng hắt hơi một cái, ánh mắt đờ đẫn, nhìn trái nhìn phải. Cá chép yêu thừa cơ chạy đi.
Lý Cảnh Lung sửa sang ngoại bào, về phòng nhìn xem Hồng Tuấn tỉnh chưa, Cá chép yêu lại nói: “Xui xẻo rồi trưởng sử, mấy người Mạc Nhật Căn đâu? Sao không có ai thế này?”
“Đừng nói gì!” Lý Cảnh Lung nhíu mày, biểu cảm cực kỳ buồn chán, nói, “Để ta yên một lát.”
Cá chép yêu còn nói: “Đều đi đâu rồi? Hồng Tuấn nhà ta đâu?”
Đến trước hành lang, Hồng Tuấn còn đau đầu, lảo đảo ra rửa mặt, Lý Cảnh Lung đứng nhìn, trong mắt đều là cảm xúc không đành lòng, Hồng Tuấn lại nhìn hắn cười cười, nói: “Trưởng sử dậy sớm.”
Cá chép yêu tiến đến hỏi, “Sao ngươi lại ở trong phòng Lý Cảnh Lung, đêm qua có chuyện gì…”
Hồng Tuấn tiện tay cầm miếng bánh ngọt nhét vào mồm Cá chép yêu, đi thẳng rửa mặt.
Cá chép yêu nhảy vào phòng, lát sau chạy đến, tay trái cầm lông vũ của Trọng Minh, ô ô gọi, tay phải không ngừng chỉ lông vũ, ý hỏi Trọng Minh tới?
“Hôm nay chúng ta đi.” Lý Cảnh Lung nói, “Đến núi Thái Hành chưa quá nửa tháng lộ trình.”
Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung, trong mắt mang theo thần sắc phức tạp, Lý Cảnh Lung thành thật mà nói: “Đáp ứng việc của ngươi…”
“Trưởng sử!” Hồng Tuấn đang đánh răng, miệng đầy bong bóng, nói, “Ta không đi núi Thái Hành. Cha ta muốn bắt nạt ngươi.”
Lý Cảnh Lung đáp: “Gắng nói chuyện với cha ngươi một chút, không cần làm ầm lên, cùng lắm thì ta bỏ chạy là được.”
Cá chép yêu cố gắng nuốt miếng bánh đậu xanh, nói: “Nhất định là Trọng Minh bệ hạ ăn dấm rồi! Lý Cảnh Lung! Ngươi lừa con của người, cả ngày còn không đứng đắn dính lấy nhau, đêm qua không phun lửa thiêu chết ngươi đã là lớn mạng rồi. Ngươi nói xem, có phải thích Hồng Tuấn nhà chúng ta rồi không? Đừng hòng vọng tưởng…”
Cá chép yêu đâm sầm vào cửa, hai người lập tức đỏ mặt. Hồng Tuấn ngồi xổm cạnh giếng trong nội viện, Lý Cảnh Lung đứng cạnh, hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày không nói tiếng nào.
Lý Cảnh Lung cuối cùng mở lời, “Ăn sáng trước đã, rồi bàn bạc kỹ lại, dù sao chuyện này ta sẽ để trong lòng.” Sau đó quay người vội rời đi. Hồng Tuấn mở to mắt nhìn theo, nhớ đến hôm qua đi tắm suối nước nóng, dáng người Lý Cảnh Lung thật đẹp… Không đúng, sao lại nghĩ như thế!
Cá chép yêu lại nhảy đến, nói: “Hồng Tuấn, ta phải nhắc ngươi một câu, gia hỏa Lý Cảnh Lung trong bụng đều là ý xấu, không có an phận với ngươi, còn chia rẽ quan hệ phụ tử các ngươi…”
“Triệu Tử Long! Ngươi ầm ĩ chết được! Câm miệng cho ta!”
Hồng Tuấn cuối cùng bạo phát, cầm lấy cái chậu gỗ, hất Cá chép yêu sang chỗ khác.
Lúc ăn sáng, Lý Cảnh Lung không ngừng quan sát Hồng Tuấn, xác nhận hắn không còn phiền muộn. Thiếu niên vốn như vậy, sự tình phiền nào dù có như núi Thái Sơn, ngủ một giấc, lại cảm thấy tốt hơn hẳn.
“Về núi Thái Hành phải tìm Thanh Hùng trước.” Hồng Tuấn nói, “Thanh Hùng sẽ đưa ta lên, nếu không cả hai đều không đến được Diệu Kim cung.”
“Tìm ở đâu?” Lý Cảnh Lung thờ ơ nói, “Dù sao cũng không có việc gì, Yêu vương cũng đã trừ. Ở lại Khu ma tư cũng chỉ đợi mọi người, chi bằng đưa ngươi về nhà, ta cũng tiện thể đi thăm thú núi sông. Cả một đời chưa từng đến Quan Trung, được nghe đại địa Thần Châu tráng lệ huyền bí, cũng là nhờ ngươi.”
Hồng Tuấn đáp: “Thanh hùng, chính là Kim Sí Đại Bằng kia.”
Lý Cảnh Lung cười nói: “Vậy cũng tốt, phải cảm ơn hắn.”
Cá chép yêu đang bưng bát cơm với trứng, nói: “Lý Cảnh Lung, gần đây ngươi thường cười rất cao hứng? Có chuyện gì vui vẻ lắm sao?”
Hồng Tuấn không nhìn Cá chép yêu đang lải nhải, cau mày, “Thế nhưng… Tìm ở đâu bây giờ?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Ta đoán chỗ này có cá biết.”
Hồng Tuấn: “?”
Hai người cùng nhìn về phía Cá chép yêu, Cá chép yêu đang bê bát cơm, miệng mở rộng, mặt mờ mịt.
Cá chép yêu: “Nhìn ta làm cái gì?”
“Hôm đó Hồng Tuấn bảo ngươi đi tìm người, ngươi tìm tới tận đâu?” Lông mày Lý Cảnh Lung nhướn lên, khinh thường dò xét Cá chép yêu, “Không phải bị người bắt lại tra hỏi đi?”
Cá chép yêu: “Ta đi mua thức ăn.”
“Mua thức ăn?” Hồng Tuấn nhận ra sự kỳ quái, kinh ngạc hỏi: “Không phải trước giờ ngươi không đi mua thức ăn sao? Làm sao mà mua? Có người bán đồ ăn cho một con cá sao?”
Cá chép yêu nói dối, không ngờ bị vạch mặt như vậy, định lấy Ly hồn phấn. Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi dám! Ly hồn phấn này dùng tiền của ta mua đấy!”
Cá chép yêu: “…”
“Triệu Tử Long!” Hồng Tuấn cảm thấy bị lừa, cả giận nói: “Ngươi còn có bao nhiêu việc giấu diếm ta?”
“Không có, không có.” Cá chép yêu vội vàng cầu khẩn: “Là Thanh Hùng đại nhân không cho ta nói… Ta không dám nói.”
Nguyên lai ngày hôm đó Cá chép yêu đi tìm người, đột nhiên bị một con chim ưng quắp lên, bay ra ngoài thành, lúc ném xuống trước mặt chính là Thanh Hùng. Thanh Hùng hỏi không ít việc, cuối cùng bay đi, Cá chép yêu đành phải lặn lội chạy về, mới làm chậm chạp không biết bao nhiêu thời gian.
Hồng Tuấn kinh ngạc, Lý Cảnh Lung đã sớm đoán ra chuyện này.
“Thanh Hùng nói cái gì?” Hồng Tuấn nói, “Ngươi giỏi lắm! Triệu Tử Long!”
Cá chép yêu nói: “Thanh Hùng đại nhân hỏi hồ yêu trốn ở đâu, có phải sắp chết không, bảo ta không cần lo lắng, hắn sẽ đến cứu.”
“Cứu cái quỷ ấy!” Hồng Tuấn suýt hất văng bàn, nếu không phải Lý Cảnh Lung phút cuối bạo phát Tâm đăng, Khu ma tư suýt chút nữa bị diệt sạch.
Cá chép yêu ấp úng: “Thanh Hùng đại nhân biết, ngược lại… Không, là trên người Lý trưởng sử có Tâm đăng, các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn, có chút tập luyện là bình thường. Nếu không Tâm đăng vĩnh viễn không dùng được, đúng không? Hắn nói Tâm đăng rất quan trọng, cực kỳ quan trọng.”
Lý Cảnh Lung đơn giản đành chịu.
Hồng Tuấn tức giận: “Hắn giờ đang ở đâu? Khai báo thành thật cho ta!”
Cá chép yêu đáp: “Hắn bảo, sẽ sớm tìm đến ngươi. Chắc chắn đấy, bọn họ là chim chóc, bay tới bay lui, làm sao ta biết đang ở đâu! Hồng Tuấn! Ngươi đừng nóng! Ta dập đầu tạ lỗi với ngươi.”
Nói xong Cá chép yêu nghiêng đầu bên bàn, gõ mấy cái, phát ra tiếng kêu. Hồng Tuấn đành coi như xong, không truy cứu nữa.
_____________________________
_____________________________
Phần liệt phượng linh: lông phượng bị đốt đứt
Lảm nhảm: Đúng dồi, mấy ông bố bị cướp con làm sao mà nhìn vừa mắt thằng con rể được =)))))))))
Lý Cảnh Lung ngẩng đầu, mắt hơi phiếm hồng, nhìn qua chén bát lộn xộn trên bàn, quay đầu nhìn Hồng Tuấn bên cạnh.
“Chỉ còn lại hai ta.” Lý Cảnh Lung nhỏ giọng nói, đưa tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc vương trên trán Hồng Tuấn.
“Đi nào…” Lý Cảnh Lung cố hết sức, bế Hồng Tuấn lên, để đầu hắn tựa bên vai mình. Hồng Tuấn trên người đắp ngoại bào của Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung ôm hắn, đi chân trần qua hành lang. Một cước đẩy cửa vào phòng Hồng Tuấn, ôm hắn đặt lên giường đắp chăn.
“Hừ…”
Lý Cảnh Lung ngồi bên giường Hồng Tuấn, trong mắt tràn ngập cảm xúc, nhất thời không muốn về phòng, liền trải áo lên đất ngủ bên chân giường.
Đêm này, Hồng Tuấn mơ một giấc mơ kỳ quái, mơ thấy có người ở bên hắn cầm một ngọn đèn chiếu rọi đêm dài, ánh đèn ấm áp kia ngay bên cạnh hắn, mà bên ngoài cửa sổ cách đó không xa có một mặt trời lửa đỏ rực chiếu vào. Ánh sáng mặt trời mới mọc sưởi ấm thân thể như đang gọi hắn.
Canh năm, Hồng Tuấn đột nhiên tỉnh.
Lúc mở mất, ánh mặt trời đỏ thối lui, chỉ có đèn bên người vẫn sáng.
Ngủ bao lâu rồi? Hồng Tuấn thở dài, nghiêng đầu nhìn bên giường, thấy Lý Cảnh Lung ngay dưới giường mà ngủ say. Hồng Tuấn ngồi dậy, khát nước, đi dạo mấy bước trong phòng, dừng trước cửa sổ, chẳng biết tại sao lại mở cửa, nhìn ra ngoài.
Trong đêm tuyết, bên ngoài sáng rực. Trên đỉnh núi đối diện cửa sổ, có một người đang đứng đấy.
Hồng Tuấn: “???”
Người kia sừng sững đứng ở sườn núi, không nhúc nhích. Hồng Tuấn đặt chén nước xuống, đóng cửa sổ, mặc ngoại bào, rón rén ra ngoài hành lang. Hắn xuyên qua hành lang, đến cổng sau của biệt điện, đẩy cửa ra, bóng người đứng trên sườn núi cao cao vạn trượng kia rõ ràng hơn một chút.
Là một nam nhân.
Hắn đi dọc cầu treo, lên núi, trên sườn núi lá ngô đồng đã rụng sạch, tuyết bay đầy trời, nhưng quanh người nam tử kia lại không có một hại nào, vách núi trơ trọi hiện ra. Bên bờ vực vừa vặn nhìn thấy Trường An trong màn đêm.
Hồng Tuấn run rẩy, chậm rãi đi đến vách núi, thấy mái tóc nam tử kia đỏ rực như lửa, trên người khoác một bộ vương bào màu vàng và đỏ, đai lưng kéo theo hai dải lông lửa nằm trên mặt đất.
Vương bào trên người hắn lỏng lẻo khoác trên vai, lộ ra nửa người xích lõa, da thịt trắng nõn cùng cơ bắp đầy sức mạnh.
“Cha?” Hồng Tuấn dừng như không tin vào mắt mình.
Trọng Minh từ từ quay người, nhìn chăm chú Hồng Tuấn, sau đấy lông mày nhăn lại. Hồng Tuấn đang muốn tiến lên, Trọng Minh dường như bị chọc giận, gấp gáp thở dốc, “Con… Tai của con là bị làm sao!”
Tai Hồng Tuấn còn quấn băng vải, theo bản năng muốn che lại. Trọng Minh không nghe giải thích tóm cổ tay hắn, kéo hắn đứng thẳng, cởi băng vải xuống, Hồng Tuấn bị đau, nói “Cha! Nhẹ tay một chút!”
“Làm sao bị thương?!” Trọng Minh gần như hét lên giận dữ.
Hồng Tuấn nhìn chằm chằm Trọng Minh không nói gì, Trọng Minh sốt ruột vô cùng, đành trấn định lại, nâng tay trái, trong tay phát ra hồng quang, tiếng phượng hót mơ hồ truyền đến, sau đó đặt tay trái bên má Hồng Tuấn, năm ngón tay tách ra, vẽ vòng tròn một cái, vết thương của Hồng Tuấn nhanh chóng khép lại, hoàn hảo như chưa từng bị thương.
“Vậy không phải tốt rồi sao?” Hồng Tuấn cười nói.
“Con…” Trọng Minh vừa gặp mặt, suýt nữa bị tên hỗn trướng này làm cho tức chết, thật lâu mới bình tĩnh lại.
Hồng Tuấn nói: “Khi còn bé không phải con cũng thường bị thương sao.”
“Còn dám so với cái này!” Trong Minh cả giận.
Hồng Tuấn cười nhìn Trọng Minh, mắt hơi hơi ướt, nói: “Sao mà cha lại tới vậy?”
Trọng Minh hít một hơi sâu, chăm chú nhìn Hồng Tuấn. Hồng Tuấn bị nhìn cảm thấy hơi sợ, nhưng muốn đến gần hắn một chút, liền đưa tay kéo đai lưng đuôi Phượng của hắn, Trọng Minh không phát hiện mà hất tay Hồng Tuấn. Hồng Tuấn lại kéo, lúc này Trọng Minh mặc kệ để hắn kéo.
Trọng Minh đáp: “Ta đến mang con về nhà.”
Hồng Tuấn: “!!!”
“Nhưng ba chuyện, con còn chưa làm xong.” Hồng Tuấn nói.
“Mặc kệ.” Trọng Minh lạnh lùng nói.
Hồng Tuấn còn nói: “Lý trưởng sử hắn… cả Khu ma tư chỉ còn mỗi mình hắn.”
“Ai?” Trọng Minh đột nhiên toát ra khí thế mạnh mẽ, mang theo sát khí, trầm giọng nói, “Chính là phàm nhân phía sau con?”
Hồng Tuấn quay đầu, thấy Lý Cảnh Lung đứng dưới một gốc cây ngô đồng, nói: “Trưởng sử, ngươi tỉnh rồi sao? Ta… Cha, đây là Lý Cảnh Lung! Thượng cấp của con!”
Lý Cảnh Lung đêm khuya tỉnh dậy, không kịp chuẩn bị, mặc một thân áo mỏng, bên ngoài khoác võ bào, trong tay còn cầm Trí Tuệ Kiếm, lúc này cầm kiếm ôm quyền, thi lễ, nói: “Cảnh Lung bái kiến thế thúc.”
“Con có đi hay không?” Trọng Minh không thèm nhìn Lý Cảnh Lung, chỉ nói với Hồng Tuấn.
“Cha.” Hồng Tuấn nói, “Nghe con nói đã…”
Hồng Tuấn lôi kéo lông đuôi của Trọng Minh, không ngừng kéo về phía mình, Trọng Minh bị kéo đến, giơ tay muốn đánh, Lý Cảnh Lung thấy vậy cực kỳ lo sợ, nhưng Hồng Tuấn sớm quen tính cách ngoài cứng trong mềm của Trọng Minh, thuận thế, trèo lên lưng hắn.
“Con xuống ngay!” Trọng Minh cả giận nói, cuối cùng đem Hồng Tuấn lôi xuống ra hiệu cho hắn đứng im.
Lý Cảnh Lung bất an nói: “Hồng Tuấn.”
Hồng Tuấn cười nói: “Cha, con không cẩn thận khiến Tâm đăng nhận nhầm người, giờ đang ở trên người Lý Cảnh Lung.”
Trọng Minh trầm giọng nói: “Sai rồi thì thôi”
Hồng Tuấn còn nói: “Con cũng đuổi Yêu vương đi rồi…”
“Nhân gian chướng khí mù mịt, ta không quay về Trường An đâu.” Trọng Minh ngắt lời, “Ngày trước chẳng phải ở Diệu Kim cung đã nói rồi sao, đừng mong muốn đơn phương nhu vậy!”
Tảng đá lớn trong lòng Lý Cảnh Lung cuối cùng đã rơi xuống
Hồng Tuấn còn nói: “Con chưa tra ra được ai sát hại phụ thân…”
“Tâm của con thực lớn.” Trọng Minh nói, “Ta hiểu, những cớ này chẳng qua là con không muốn từ bỏ nơi nhân gian phồn hoa mà thôi.”
Hồng Tuấn im lặng, Trọng Minh còn nói: “Được rồi, hôm nay Thanh Hùng cũng nói cho ta, con sẽ không nguyện ý về nhà. Là ta chưa chết tâm, uổng công vô ích. Từ giờ con hãy ở lại nhân gian, học theo phụ thân của con, cố gắng tận hưởng thế gian phồn hoa này…”
“Cha, không phải như vậy…” Hồng Tuấn vội vàng biện bạch.
Trọng Minh trầm giọng nói: “Làm sao? Con nói rõ lý do xem.”
Hồng Tuấn lắp bắp: “Trường An rất tốt, có ăn có chơi. Ở Khu ma tư còn có cây ngô đồng, cha đến ở cùng con mấy ngày sẽ biết, mà con nghĩ, muốn…”
Hồng Tuấn nói đến đây, đột nhiên hiểu ra, dù có nói nữa cũng vô ích, hắn đã không còn là thiếu niên ngay thơ rời Thái Hành sơn ngày đó rồi. Hắn đã từng thấy cảnh chim non rời tổ, một đi không về, lúc đó chưa hiểu, còn đi hỏi Trọng Minh.
Trọng Minh chưa từng đối diện bất cứ vấn đề gì với hắn, mà đến hôm nay, Hồng Tuấn mới hiểu.
“… Là.” Hồng Tuấn đáp, “Con quyến luyến hồng trần, con cũng không nỡ rời xa người. Có thể để trưởng sử và chúng ta ở cùng một nơi hay không…”
Trọng Minh nói: “Chọn người sau lưng con, hay là ta? Ta sẽ không để phàm nhân bước chân vào Diệu Kim cung dù chỉ là nửa bước.”
“Thế thúc.” Lý Cảnh Lung vội nói, “Khi Hồng Tuấn ở Trường An, không ngày nào không nhớ đến người. Thiếu niên, vẫn cần trải qua chút sự đời.”
“Chọn hồng trần hay là ta?” Trọng Minh từ đầu tới cuối, không hề đáp lại Lý Cảnh Lung.
Hồng Tuấn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói, “Cha, con không nỡ rời xa người. Bắt buộc phải chọn…”
Giờ phút này, sâu trọng nội tâm Hồng Tuấn có lẽ đã có đáp án rồi. Hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt ngập tràn phiền muộn cùng bi thương, nhìn về phía Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung đáp: “Ngươi cùng cha trở về đi, rảnh rỗi ta sẽ đến núi Thái Hành tìm ngươi, Hồng Tuấn.”
Khi Hồng Tuấn quay lại nhìn Trọng Minh, Trọng Minh giơ hai ngón tay, đầu ngón tay lóe lên một ngọn lửa, vạch trên đai lưng lông phượng một cái.
Một tiếng đốt cháy vang lên, đai lưng đứt đôi, Trọng Minh nghiêng người ngã về phía vách núi, thân ở giữa không trung tuôn ra lửa cháy rực, chiếu rọi màn đêm, ngay sau đó tung cánh, hóa thành chân thân phượng hoàng lửa hào quang vạn trượng, kêu một tiếng vang vọng dãy núi, rồi nhịp nhàng vỗ cánh, không chút lưu luyến bay về phía chân trời.
“Cha!” Hồng Tuấn điên cuồng gào lên, nắm lấy lông đuôi, xông ra vách núi. Lý Cảnh Lung vọt lên, mặc kệ nguy hiểm ôm chặt hắn kéo về phía bên trong.
“Cha!” Hồng Tuấn kêu thảm, khóc rống lên, trong tay vẫn nắm thật chặt chiếc lông đuôi, “Tại sao! Con bằng lòng cùng người về nhà! Tại sao!”
Tâm tình bi thương Hồng Tuấn đè nén suốt đêm qua, lúc này không chịu đựng hơn nữa, lại bị Trọng Minh nhẫn tâm chán ghét mà vứt bỏ, muốn tránh né Lý Cảnh Lung lại bị Lý Cảnh Lung ôm chặt, nghẹn ngào, hô to: “Tại sao! Người không cần con nữa!”
Lý Cảnh Lung thở dài, thấp giọng dỗ dành: “Hồng Tuấn, đừng đau buồn, ta cùng ngươi về núi Thái Hành, ngày mai sẽ đi, ta đáp ứng ngươi.”
Hồng Tuấn thở dốc, mệt mỏi không chịu nổi, trong tay nắm chặt chiếc lông đuôi, lông đuôi phát ra hồng quang dần dần hóa thành một cái lông phượng, tuyết rơi xuống đều tản ra xung quanh.
Tuyết nhỏ rơi không ngừng, yên lặng như tờ, duy chỉ trong bên trong cốc có thanh âm vụn vặt, giống như tằm xuân ăn lá nhả sợi xe tơ, như nước triều lên cát bay bãi bể nương dâu, như gió xuyên qua rừng trúc ngàn lá xanh, giống như thác mây sương mù khắp dãy núi.
Bông tuyết bay xuống, phủ khắp trời đất, trong gió lạnh, tuyết rơi trên đại địa Thần Châu tan thành nước, cuốn lấy bụi trần, mọc ra hoa, nảy ra lá. Xuân tới trùng hóa kén, kén hóa bướm, hóa thành dãy núi phía đông mùa hạ chim di trú đến, xuyên qua tầng mây, ở biển mây lại hóa thành tuyết, dịu dàng bay xuống thế gian.
Trời sáng, Hồng Tuấn nằm trên giường, Lý Cảnh Lung thì trải chăn đệm nằm dưới đất. Tâm tình Hồng Tuấn cũng bình tĩnh lại, mỏi mệt cuốn lấy chăn rồi lại ngủ thiếp đi.
Lý Cảnh Lung còn say rượu, đầu đau như muốn nứt ra, ngủ không yên, năm ba lần nhỏm dậy nhìn xem Hồng Tuấn thế nào, đã ngủ hay vẫn còn trằn trọc giày vò, đến khi mặt trời lên cao mới chân chính chợp mắt được một lát. Nhưng lúc sau, đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét.
“Yêu quái!”
Lý Cảnh Lung nháy mắt bừng tỉnh, tóm lấy Trí Tuệ kiếm xông ra ngoài, quát: “Yêu quái đâu!”
Đám thị nữ từ trong sảnh đêm qua ăn uống lăn một vòng chạy đi, điên cuồng hét lên. Lý Cảnh Lung cầm kiếm vọt vào, nhìn thấy Cá chép yêu vừa mới tỉnh, đần độn ngồi bên án, hai mắt trừng lớn.
Lý Cảnh Lung đỡ trán, đau đầu không chịu được, tựa bên cửa nói, “Là ta nuôi, đừng sợ… Ly hồn phấn đâu?”
Cá chép yêu ra ngoài vung Ly hồn phấn, đám thị nữ vừa hét vừa né, bỗng hắt hơi một cái, ánh mắt đờ đẫn, nhìn trái nhìn phải. Cá chép yêu thừa cơ chạy đi.
Lý Cảnh Lung sửa sang ngoại bào, về phòng nhìn xem Hồng Tuấn tỉnh chưa, Cá chép yêu lại nói: “Xui xẻo rồi trưởng sử, mấy người Mạc Nhật Căn đâu? Sao không có ai thế này?”
“Đừng nói gì!” Lý Cảnh Lung nhíu mày, biểu cảm cực kỳ buồn chán, nói, “Để ta yên một lát.”
Cá chép yêu còn nói: “Đều đi đâu rồi? Hồng Tuấn nhà ta đâu?”
Đến trước hành lang, Hồng Tuấn còn đau đầu, lảo đảo ra rửa mặt, Lý Cảnh Lung đứng nhìn, trong mắt đều là cảm xúc không đành lòng, Hồng Tuấn lại nhìn hắn cười cười, nói: “Trưởng sử dậy sớm.”
Cá chép yêu tiến đến hỏi, “Sao ngươi lại ở trong phòng Lý Cảnh Lung, đêm qua có chuyện gì…”
Hồng Tuấn tiện tay cầm miếng bánh ngọt nhét vào mồm Cá chép yêu, đi thẳng rửa mặt.
Cá chép yêu nhảy vào phòng, lát sau chạy đến, tay trái cầm lông vũ của Trọng Minh, ô ô gọi, tay phải không ngừng chỉ lông vũ, ý hỏi Trọng Minh tới?
“Hôm nay chúng ta đi.” Lý Cảnh Lung nói, “Đến núi Thái Hành chưa quá nửa tháng lộ trình.”
Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung, trong mắt mang theo thần sắc phức tạp, Lý Cảnh Lung thành thật mà nói: “Đáp ứng việc của ngươi…”
“Trưởng sử!” Hồng Tuấn đang đánh răng, miệng đầy bong bóng, nói, “Ta không đi núi Thái Hành. Cha ta muốn bắt nạt ngươi.”
Lý Cảnh Lung đáp: “Gắng nói chuyện với cha ngươi một chút, không cần làm ầm lên, cùng lắm thì ta bỏ chạy là được.”
Cá chép yêu cố gắng nuốt miếng bánh đậu xanh, nói: “Nhất định là Trọng Minh bệ hạ ăn dấm rồi! Lý Cảnh Lung! Ngươi lừa con của người, cả ngày còn không đứng đắn dính lấy nhau, đêm qua không phun lửa thiêu chết ngươi đã là lớn mạng rồi. Ngươi nói xem, có phải thích Hồng Tuấn nhà chúng ta rồi không? Đừng hòng vọng tưởng…”
Cá chép yêu đâm sầm vào cửa, hai người lập tức đỏ mặt. Hồng Tuấn ngồi xổm cạnh giếng trong nội viện, Lý Cảnh Lung đứng cạnh, hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày không nói tiếng nào.
Lý Cảnh Lung cuối cùng mở lời, “Ăn sáng trước đã, rồi bàn bạc kỹ lại, dù sao chuyện này ta sẽ để trong lòng.” Sau đó quay người vội rời đi. Hồng Tuấn mở to mắt nhìn theo, nhớ đến hôm qua đi tắm suối nước nóng, dáng người Lý Cảnh Lung thật đẹp… Không đúng, sao lại nghĩ như thế!
Cá chép yêu lại nhảy đến, nói: “Hồng Tuấn, ta phải nhắc ngươi một câu, gia hỏa Lý Cảnh Lung trong bụng đều là ý xấu, không có an phận với ngươi, còn chia rẽ quan hệ phụ tử các ngươi…”
“Triệu Tử Long! Ngươi ầm ĩ chết được! Câm miệng cho ta!”
Hồng Tuấn cuối cùng bạo phát, cầm lấy cái chậu gỗ, hất Cá chép yêu sang chỗ khác.
Lúc ăn sáng, Lý Cảnh Lung không ngừng quan sát Hồng Tuấn, xác nhận hắn không còn phiền muộn. Thiếu niên vốn như vậy, sự tình phiền nào dù có như núi Thái Sơn, ngủ một giấc, lại cảm thấy tốt hơn hẳn.
“Về núi Thái Hành phải tìm Thanh Hùng trước.” Hồng Tuấn nói, “Thanh Hùng sẽ đưa ta lên, nếu không cả hai đều không đến được Diệu Kim cung.”
“Tìm ở đâu?” Lý Cảnh Lung thờ ơ nói, “Dù sao cũng không có việc gì, Yêu vương cũng đã trừ. Ở lại Khu ma tư cũng chỉ đợi mọi người, chi bằng đưa ngươi về nhà, ta cũng tiện thể đi thăm thú núi sông. Cả một đời chưa từng đến Quan Trung, được nghe đại địa Thần Châu tráng lệ huyền bí, cũng là nhờ ngươi.”
Hồng Tuấn đáp: “Thanh hùng, chính là Kim Sí Đại Bằng kia.”
Lý Cảnh Lung cười nói: “Vậy cũng tốt, phải cảm ơn hắn.”
Cá chép yêu đang bưng bát cơm với trứng, nói: “Lý Cảnh Lung, gần đây ngươi thường cười rất cao hứng? Có chuyện gì vui vẻ lắm sao?”
Hồng Tuấn không nhìn Cá chép yêu đang lải nhải, cau mày, “Thế nhưng… Tìm ở đâu bây giờ?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Ta đoán chỗ này có cá biết.”
Hồng Tuấn: “?”
Hai người cùng nhìn về phía Cá chép yêu, Cá chép yêu đang bê bát cơm, miệng mở rộng, mặt mờ mịt.
Cá chép yêu: “Nhìn ta làm cái gì?”
“Hôm đó Hồng Tuấn bảo ngươi đi tìm người, ngươi tìm tới tận đâu?” Lông mày Lý Cảnh Lung nhướn lên, khinh thường dò xét Cá chép yêu, “Không phải bị người bắt lại tra hỏi đi?”
Cá chép yêu: “Ta đi mua thức ăn.”
“Mua thức ăn?” Hồng Tuấn nhận ra sự kỳ quái, kinh ngạc hỏi: “Không phải trước giờ ngươi không đi mua thức ăn sao? Làm sao mà mua? Có người bán đồ ăn cho một con cá sao?”
Cá chép yêu nói dối, không ngờ bị vạch mặt như vậy, định lấy Ly hồn phấn. Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi dám! Ly hồn phấn này dùng tiền của ta mua đấy!”
Cá chép yêu: “…”
“Triệu Tử Long!” Hồng Tuấn cảm thấy bị lừa, cả giận nói: “Ngươi còn có bao nhiêu việc giấu diếm ta?”
“Không có, không có.” Cá chép yêu vội vàng cầu khẩn: “Là Thanh Hùng đại nhân không cho ta nói… Ta không dám nói.”
Nguyên lai ngày hôm đó Cá chép yêu đi tìm người, đột nhiên bị một con chim ưng quắp lên, bay ra ngoài thành, lúc ném xuống trước mặt chính là Thanh Hùng. Thanh Hùng hỏi không ít việc, cuối cùng bay đi, Cá chép yêu đành phải lặn lội chạy về, mới làm chậm chạp không biết bao nhiêu thời gian.
Hồng Tuấn kinh ngạc, Lý Cảnh Lung đã sớm đoán ra chuyện này.
“Thanh Hùng nói cái gì?” Hồng Tuấn nói, “Ngươi giỏi lắm! Triệu Tử Long!”
Cá chép yêu nói: “Thanh Hùng đại nhân hỏi hồ yêu trốn ở đâu, có phải sắp chết không, bảo ta không cần lo lắng, hắn sẽ đến cứu.”
“Cứu cái quỷ ấy!” Hồng Tuấn suýt hất văng bàn, nếu không phải Lý Cảnh Lung phút cuối bạo phát Tâm đăng, Khu ma tư suýt chút nữa bị diệt sạch.
Cá chép yêu ấp úng: “Thanh Hùng đại nhân biết, ngược lại… Không, là trên người Lý trưởng sử có Tâm đăng, các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn, có chút tập luyện là bình thường. Nếu không Tâm đăng vĩnh viễn không dùng được, đúng không? Hắn nói Tâm đăng rất quan trọng, cực kỳ quan trọng.”
Lý Cảnh Lung đơn giản đành chịu.
Hồng Tuấn tức giận: “Hắn giờ đang ở đâu? Khai báo thành thật cho ta!”
Cá chép yêu đáp: “Hắn bảo, sẽ sớm tìm đến ngươi. Chắc chắn đấy, bọn họ là chim chóc, bay tới bay lui, làm sao ta biết đang ở đâu! Hồng Tuấn! Ngươi đừng nóng! Ta dập đầu tạ lỗi với ngươi.”
Nói xong Cá chép yêu nghiêng đầu bên bàn, gõ mấy cái, phát ra tiếng kêu. Hồng Tuấn đành coi như xong, không truy cứu nữa.
_____________________________
_____________________________
Phần liệt phượng linh: lông phượng bị đốt đứt
Lảm nhảm: Đúng dồi, mấy ông bố bị cướp con làm sao mà nhìn vừa mắt thằng con rể được =)))))))))
Bình luận truyện